Cẩm Ngôn ngẩn người, tính tính ngày, thời hạn một tháng chỉ còn lại một tuần lễ, hôn kỳ cũng chỉ còn hơn nửa tháng, hiện tại Tần Phi Mặc bỗng nhiên đưa ra đề nghị như vậy, điều này làm cho trong lòng nàng tim đập thình thịch, thực sự không biết dụng ý của hắn là gì.
Thấy nàng không trả lời, Tần Phi Mặc bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hơi hơi đùa cợt nói: “Trẫm thật sự hồ đồ rồi, quên mất chuyện Ôn y nữ sắp trở thành Tần vương phi.” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn không khỏi vì ánh mắt của hắn mà run rẩy, hơi hơi tránh đi tầm mắt, Tần Phi Mặc bỗng nhiên nói: “Sớm nghe nói về tài năng của tướng môn song xu, trước đó vài ngày trẫm vừa khéo có được một bức họa, ta rất thích, lại thấy bức họa thiếu gì đó, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, nguyên lai là thiếu một câu thơ đề, thi từ của Ôn nhị tiểu thư lúc trước nghe nói rất nổi danh, bằng không, thay trẫm xem thử?”
Cẩm Ngôn tâm nhảy dựng, nhất thời âm thầm kêu khổ, làm sao nàng có thể viết thi từ, nàng lại không có kế thừa bản lĩnh của thân thể này, bảo nàng làm sao có thể viết được?
Tuy rằng Tần Phi Mặc để nàng hầu hạ hắn tại nơi này, cũng không làm khó nàng. Sau khi tắm rửa xong, tự hắn đi ra sau bình phong thay quần áo, sai người đem bức họa kia lên. Rất nhanh, bức họa liền được đưa vào, Tần Phi Mặc lấy ra, trải ra trên long án, Cẩm Ngôn ngẩn đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thẳng tắp.
Đó là một bức mỹ nhân đồ - mỹ nhân ỷ lâu, nhưng mà mỹ nhân kia tuy là cười, mi mắt trong lúc đó không hiểu vì sao có một cỗ sầu bi, mà ở dưới lầu, có cung nhân đang chuyển một cái rương, tầm mắt mỹ nhân dừng lại ở phía trên cái rương, tựa hồ nỗi sầu trong mắt dần tản ra, rốt cuộc bị một tia vui sướng thay thế.
Cẩm Ngôn trong lòng lại kêu rên một tiếng, lại thấy Tần Phi Mặc nhìn nàng, liền chỉ có thể nhắm mắt bước lên, tiếp nhận ngự bút từ trong tay hắn đưa qua, lại kinh ngạc không biết như thế nào hạ bút.
Tần Phi Mặc cũng không có thúc giục nàng, lẳng lặng đứng ở một bên, Cẩm Ngôn rốt cuộc không thể tránh né, chỉ có thể nhắm mắt, đem một câu thơ cổ học ở hiện đại ghi lại.
Tần Phi Mặc xem nàng viết, không biết vì sao, quang mang trong mắt bỗng nhiên vỡ ra, trở nên mãnh liệt, nhìn câu thơ mà Cẩm Ngôn tự tay viết ra.
Giống như đọc sách biết chữ thông thường, Cẩm Ngôn chỉ cần đem suy nghĩ trong lòng viết ra, dưới ngòi bút chữ liền giống như kiếp trước đã từng học qua, từng chữ được viết xuống bức họa, làm cho nàng cũng không hiểu rõ, kỳ tích giống như nàng cũng biết qua thư pháp vậy.
Viết ra lời tựa, cuốn họa bỗng nhiên bị người bên cạnh lấy đi, không hiểu vì sao Tần Phi Mặc bỗng nhiên cười hết sức bi thương: “Một con hồng trần phi tử cười, không người biết là vải đến*, tốt! Tốt! Tốt!”
(Ta cũng không hiểu câu này, ta ghi nguyên văn bản dịch luôn nha.)
Hắn liên tục nói ba từ “Tốt”, bỗng nhiên lại đem bức họa ném đi rất xa, hẳn là rất tức giận.
Cẩm Ngôn không biết chuyện gì, cho rằng câu thơ mình viết ra phạm vào điều cấm kỵ, liền hoảng hốt quỳ xuống, nhưng là còn chưa đợi nàng cầu xin tha tội, một đôi cánh tay cứng như sắt bỗng nhiên ôm nàng vào trong lòng, thanh âm cũng không biết là vui hay buồn, nói: “Thì ra là ngươi, thì ra lại là ngươi…”
Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy không thể giải thích được, mùi long tiên hương trên người nam tử xông vào mũi, nàng theo bản năng muốn thoát ra, Tần Phi Mặc lại buông nàng ra, bỗng nhiên vội vàng nói: “Cẩm Ngôn, ngươi chờ , trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi gả cho Tần vương.”
Cẩm Ngôn ngẩn người, tính tính ngày, thời hạn một tháng chỉ còn lại một tuần lễ, hôn kỳ cũng chỉ còn hơn nửa tháng, hiện tại Tần Phi Mặc bỗng nhiên đưa ra đề nghị như vậy, điều này làm cho trong lòng nàng tim đập thình thịch, thực sự không biết dụng ý của hắn là gì.
Thấy nàng không trả lời, Tần Phi Mặc bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hơi hơi đùa cợt nói: “Trẫm thật sự hồ đồ rồi, quên mất chuyện Ôn y nữ sắp trở thành Tần vương phi.” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn không khỏi vì ánh mắt của hắn mà run rẩy, hơi hơi tránh đi tầm mắt, Tần Phi Mặc bỗng nhiên nói: “Sớm nghe nói về tài năng của tướng môn song xu, trước đó vài ngày trẫm vừa khéo có được một bức họa, ta rất thích, lại thấy bức họa thiếu gì đó, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, nguyên lai là thiếu một câu thơ đề, thi từ của Ôn nhị tiểu thư lúc trước nghe nói rất nổi danh, bằng không, thay trẫm xem thử?”
Cẩm Ngôn tâm nhảy dựng, nhất thời âm thầm kêu khổ, làm sao nàng có thể viết thi từ, nàng lại không có kế thừa bản lĩnh của thân thể này, bảo nàng làm sao có thể viết được?
Tuy rằng Tần Phi Mặc để nàng hầu hạ hắn tại nơi này, cũng không làm khó nàng. Sau khi tắm rửa xong, tự hắn đi ra sau bình phong thay quần áo, sai người đem bức họa kia lên. Rất nhanh, bức họa liền được đưa vào, Tần Phi Mặc lấy ra, trải ra trên long án, Cẩm Ngôn ngẩn đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thẳng tắp.
Đó là một bức mỹ nhân đồ - mỹ nhân ỷ lâu, nhưng mà mỹ nhân kia tuy là cười, mi mắt trong lúc đó không hiểu vì sao có một cỗ sầu bi, mà ở dưới lầu, có cung nhân đang chuyển một cái rương, tầm mắt mỹ nhân dừng lại ở phía trên cái rương, tựa hồ nỗi sầu trong mắt dần tản ra, rốt cuộc bị một tia vui sướng thay thế.
Cẩm Ngôn trong lòng lại kêu rên một tiếng, lại thấy Tần Phi Mặc nhìn nàng, liền chỉ có thể nhắm mắt bước lên, tiếp nhận ngự bút từ trong tay hắn đưa qua, lại kinh ngạc không biết như thế nào hạ bút.
Tần Phi Mặc cũng không có thúc giục nàng, lẳng lặng đứng ở một bên, Cẩm Ngôn rốt cuộc không thể tránh né, chỉ có thể nhắm mắt, đem một câu thơ cổ học ở hiện đại ghi lại.
Tần Phi Mặc xem nàng viết, không biết vì sao, quang mang trong mắt bỗng nhiên vỡ ra, trở nên mãnh liệt, nhìn câu thơ mà Cẩm Ngôn tự tay viết ra.
Giống như đọc sách biết chữ thông thường, Cẩm Ngôn chỉ cần đem suy nghĩ trong lòng viết ra, dưới ngòi bút chữ liền giống như kiếp trước đã từng học qua, từng chữ được viết xuống bức họa, làm cho nàng cũng không hiểu rõ, kỳ tích giống như nàng cũng biết qua thư pháp vậy.
Viết ra lời tựa, cuốn họa bỗng nhiên bị người bên cạnh lấy đi, không hiểu vì sao Tần Phi Mặc bỗng nhiên cười hết sức bi thương: “Một con hồng trần phi tử cười, không người biết là vải đến, tốt! Tốt! Tốt!”
(Ta cũng không hiểu câu này, ta ghi nguyên văn bản dịch luôn nha.)
Hắn liên tục nói ba từ “Tốt”, bỗng nhiên lại đem bức họa ném đi rất xa, hẳn là rất tức giận.
Cẩm Ngôn không biết chuyện gì, cho rằng câu thơ mình viết ra phạm vào điều cấm kỵ, liền hoảng hốt quỳ xuống, nhưng là còn chưa đợi nàng cầu xin tha tội, một đôi cánh tay cứng như sắt bỗng nhiên ôm nàng vào trong lòng, thanh âm cũng không biết là vui hay buồn, nói: “Thì ra là ngươi, thì ra lại là ngươi…”
Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy không thể giải thích được, mùi long tiên hương trên người nam tử xông vào mũi, nàng theo bản năng muốn thoát ra, Tần Phi Mặc lại buông nàng ra, bỗng nhiên vội vàng nói: “Cẩm Ngôn, ngươi chờ , trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi gả cho Tần vương.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cẩm Ngôn ngẩn người, tính tính ngày, thời hạn một tháng chỉ còn lại một tuần lễ, hôn kỳ cũng chỉ còn hơn nửa tháng, hiện tại Tần Phi Mặc bỗng nhiên đưa ra đề nghị như vậy, điều này làm cho trong lòng nàng tim đập thình thịch, thực sự không biết dụng ý của hắn là gì.
Thấy nàng không trả lời, Tần Phi Mặc bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hơi hơi đùa cợt nói: “Trẫm thật sự hồ đồ rồi, quên mất chuyện Ôn y nữ sắp trở thành Tần vương phi.” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn không khỏi vì ánh mắt của hắn mà run rẩy, hơi hơi tránh đi tầm mắt, Tần Phi Mặc bỗng nhiên nói: “Sớm nghe nói về tài năng của tướng môn song xu, trước đó vài ngày trẫm vừa khéo có được một bức họa, ta rất thích, lại thấy bức họa thiếu gì đó, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, nguyên lai là thiếu một câu thơ đề, thi từ của Ôn nhị tiểu thư lúc trước nghe nói rất nổi danh, bằng không, thay trẫm xem thử?”
Cẩm Ngôn tâm nhảy dựng, nhất thời âm thầm kêu khổ, làm sao nàng có thể viết thi từ, nàng lại không có kế thừa bản lĩnh của thân thể này, bảo nàng làm sao có thể viết được?
Tuy rằng Tần Phi Mặc để nàng hầu hạ hắn tại nơi này, cũng không làm khó nàng. Sau khi tắm rửa xong, tự hắn đi ra sau bình phong thay quần áo, sai người đem bức họa kia lên. Rất nhanh, bức họa liền được đưa vào, Tần Phi Mặc lấy ra, trải ra trên long án, Cẩm Ngôn ngẩn đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thẳng tắp.
Đó là một bức mỹ nhân đồ - mỹ nhân ỷ lâu, nhưng mà mỹ nhân kia tuy là cười, mi mắt trong lúc đó không hiểu vì sao có một cỗ sầu bi, mà ở dưới lầu, có cung nhân đang chuyển một cái rương, tầm mắt mỹ nhân dừng lại ở phía trên cái rương, tựa hồ nỗi sầu trong mắt dần tản ra, rốt cuộc bị một tia vui sướng thay thế.
Cẩm Ngôn trong lòng lại kêu rên một tiếng, lại thấy Tần Phi Mặc nhìn nàng, liền chỉ có thể nhắm mắt bước lên, tiếp nhận ngự bút từ trong tay hắn đưa qua, lại kinh ngạc không biết như thế nào hạ bút.
Tần Phi Mặc cũng không có thúc giục nàng, lẳng lặng đứng ở một bên, Cẩm Ngôn rốt cuộc không thể tránh né, chỉ có thể nhắm mắt, đem một câu thơ cổ học ở hiện đại ghi lại.
Tần Phi Mặc xem nàng viết, không biết vì sao, quang mang trong mắt bỗng nhiên vỡ ra, trở nên mãnh liệt, nhìn câu thơ mà Cẩm Ngôn tự tay viết ra.
Giống như đọc sách biết chữ thông thường, Cẩm Ngôn chỉ cần đem suy nghĩ trong lòng viết ra, dưới ngòi bút chữ liền giống như kiếp trước đã từng học qua, từng chữ được viết xuống bức họa, làm cho nàng cũng không hiểu rõ, kỳ tích giống như nàng cũng biết qua thư pháp vậy.
Viết ra lời tựa, cuốn họa bỗng nhiên bị người bên cạnh lấy đi, không hiểu vì sao Tần Phi Mặc bỗng nhiên cười hết sức bi thương: “Một con hồng trần phi tử cười, không người biết là vải đến*, tốt! Tốt! Tốt!”
(Ta cũng không hiểu câu này, ta ghi nguyên văn bản dịch luôn nha.)
Hắn liên tục nói ba từ “Tốt”, bỗng nhiên lại đem bức họa ném đi rất xa, hẳn là rất tức giận.
Cẩm Ngôn không biết chuyện gì, cho rằng câu thơ mình viết ra phạm vào điều cấm kỵ, liền hoảng hốt quỳ xuống, nhưng là còn chưa đợi nàng cầu xin tha tội, một đôi cánh tay cứng như sắt bỗng nhiên ôm nàng vào trong lòng, thanh âm cũng không biết là vui hay buồn, nói: “Thì ra là ngươi, thì ra lại là ngươi…”
Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy không thể giải thích được, mùi long tiên hương trên người nam tử xông vào mũi, nàng theo bản năng muốn thoát ra, Tần Phi Mặc lại buông nàng ra, bỗng nhiên vội vàng nói: “Cẩm Ngôn, ngươi chờ , trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi gả cho Tần vương.”