Xe ngựa chậm rãi đi tới tướng quân phủ, quản gia đã sớm canh giữ ở cửa, thấy nàng trở về, vội vàng phân phó hạ nhân đem nàng nâng vào nhà. Một lúc sau, Vợ chồng Ôn thị liền tới, Ôn Hằng nhìn đến trên lưng nàng, trung y màu trắng trải qua một phen ép buộc, giờ loang lỗ đầy vết máu, mâu quang trầm lại. Còn phu nhân Tống Khuynh Thành lại đau lòng không dứt, rất nhanh liền có đại phu đến một lần nữa giúp Cẩm Ngôn bôi thuốc băng bó.
Chuyện trong cung, sáng sớm Ôn Hằng liền nhận được tin tức, lúc này nhìn đến vết thương trên người Cẩm Ngôn, sắc mặt càng trầm mặc hơn. Trước khi vào cung, hắn đã nói cho Cẩm Ngôn, không nên chọc đến phiền phức, thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại không nghĩ đến, còn không đến một tháng đã mang thương tích trên người trở lại. Rốt cuộc vẫn không nguôi được cơn giận, sau khi tiễn bước đại phu, Ôn Hằng cũng không có trở lại.
Tống Khuynh Thành thấy sắc mặt tái nhợt của Cẩm Ngôn, đau lòng nói: “Con cũng đừng trách cha con, chờ vết thương giảm đau, con đi nhận sai với cha con, hắn tự nhiên sẽ nguôi giận.”
Cẩm Ngôn gật gật đầu, chuyện này cũng do bản thân nàng gây ra, theo lý thì phải nhận sai.
“Còn chưa tới một tháng, cư nhiên liền gầy như vậy.” Tống Khuynh Thành vuốt nửa khuôn mặt lộ ra dưới mặt nạ, đau lòng nói: “Mấy ngày sau, ngươi cái gì cũng không cần nghĩ, ở nhà dưỡng thương cho thật tốt, cũng sắp đến hôn kỳ, nương sẽ vì ngươi đặt mua đồ cưới tốt nhất, cho ngươi vui vẻ thuận lợi xuất giá.”
Nàng không hỏi trong cung xảy ra chuyện gì, nhưng lời này nói ra, ý tứ của nàng, tự nhiên rất rõ ràng: Hoàng cung không phải là nơi mà nàng có thể ở, nơi nàng phải đi là Tần vương phủ.
Cẩm Ngôn cũng không có tâm tư như vậy, nghe Ôn phu nhân nói như vậy, tất nhiên gật đầu nói: “Nương, ngươi yên tâm, con sẽ dưỡng thương thật tốt.”
Ôn phu nhân gật gật đầu, phân phó người chuẩn bị chút cháo trắng, chờ Cẩm Ngôn dùng xong, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, lúc này mới đi ra ngoài.
*
Phía sau lưng thật sự rất đau. Đau đến nỗi Cẩm Ngôn không ngủ được, lại chỉ có thể nằm sấp trên giường, trong lúc nhất thời, không khỏi tỉ mỉ nghĩ về tình cảnh hiện tại của nàng. Nàng không biết vì sao đột nhiên Tần Phi Mặc lại nói sẽ không để nàng gả cho Tần vương, còn ôm nàng, dường như, bọn họ đã từng quen biết, bất quá Cẩm Ngôn không có trí nhớ của chủ nhân thân thể này, tự nhiên cũng không biết quan hệ sâu xa giữa hai người. Mà hôn kỳ cũng sắp tới, xem tình huống trước mắt, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận gả cho Tần vương. Nàng nghĩ, tuy rằng đối với Tần vương nàng cũng không có ấn tượng gì nhiều, nhưng trong hoa lâu, cũng như trong yến hội, hai lần ba bận Tần vương đều ra tay cứu nàng, cho nên, cũng không tồn tại cảm xúc chán ghét đối với hắn, tuy rằng cũng không tính là thích, nhưng gả cho hắn còn tốt hơn so với vào cung.
Vào cung sẽ có rất nhiều phi tần như hổ rình mồi, mà theo nàng biết, trong Tần vương phủ, cũng không có thê thiếp, nói cách khác, nàng gả cho Tần vương, Tần vương phủ chỉ có một nữ chủ nhân là nàng. Không có chuyện lục đục với nhau, đối với Cẩm Ngôn mà nói, đúng là mong ước của nàng.
Miên mang suy nghĩ, đến cùng cũng đi vào giấc ngủ. Vừa ngủ dậy, ngày đã sáng lên.
Bích Khê thấy nàng tỉnh, vui mừng nói: “Nhị tiểu thư, hôm nay ánh nắng thật tốt, nếu nhị tiểu thư cảm thấy phiền muộn trong lòng, nô tỳ dìu tiểu thư đến trong viện phơi nắng đi?”
Thời gian một ngày thật lâu, nhất là với Cẩm Ngôn đang nằm trên giường dưỡng thương mà nói. Đề nghị của Bích Khê, tự nhiên thập phần hợp ý nàng.
Cẩm Ngôn gật đầu đáp ứng, sau khi rửa mặt chải đầu, Bích Khê dìu nàng đến nằm trên sạp trong viện, lại trở về phòng lấy chăn ra, nàng đang muốn đắp cho Cẩm Ngôn, lại đột nhiên nghe được ở trước sân truyền đến động tĩnh, Cẩm Ngôn hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy trước sân một thân tuyết trắng nhanh nhẹn đi vào. Người nọ ngồi trên xe lăn, một mình lăn xe lăn tiến vào, một thân y phục dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, nhanh nhẹn như tiên, khi thấy Cẩm Ngôn nhìn hắn, hắn mỉm cười, trong đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng, thâm thúy như mực: “Nghe nói Ôn nhị tiểu thư bị thương, cho nên ta liền tới thăm, thương thế của Ôn nhị tiểu thư như thế nào?”
Xe ngựa chậm rãi đi tới tướng quân phủ, quản gia đã sớm canh giữ ở cửa, thấy nàng trở về, vội vàng phân phó hạ nhân đem nàng nâng vào nhà. Một lúc sau, Vợ chồng Ôn thị liền tới, Ôn Hằng nhìn đến trên lưng nàng, trung y màu trắng trải qua một phen ép buộc, giờ loang lỗ đầy vết máu, mâu quang trầm lại. Còn phu nhân Tống Khuynh Thành lại đau lòng không dứt, rất nhanh liền có đại phu đến một lần nữa giúp Cẩm Ngôn bôi thuốc băng bó.
Chuyện trong cung, sáng sớm Ôn Hằng liền nhận được tin tức, lúc này nhìn đến vết thương trên người Cẩm Ngôn, sắc mặt càng trầm mặc hơn. Trước khi vào cung, hắn đã nói cho Cẩm Ngôn, không nên chọc đến phiền phức, thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại không nghĩ đến, còn không đến một tháng đã mang thương tích trên người trở lại. Rốt cuộc vẫn không nguôi được cơn giận, sau khi tiễn bước đại phu, Ôn Hằng cũng không có trở lại.
Tống Khuynh Thành thấy sắc mặt tái nhợt của Cẩm Ngôn, đau lòng nói: “Con cũng đừng trách cha con, chờ vết thương giảm đau, con đi nhận sai với cha con, hắn tự nhiên sẽ nguôi giận.”
Cẩm Ngôn gật gật đầu, chuyện này cũng do bản thân nàng gây ra, theo lý thì phải nhận sai.
“Còn chưa tới một tháng, cư nhiên liền gầy như vậy.” Tống Khuynh Thành vuốt nửa khuôn mặt lộ ra dưới mặt nạ, đau lòng nói: “Mấy ngày sau, ngươi cái gì cũng không cần nghĩ, ở nhà dưỡng thương cho thật tốt, cũng sắp đến hôn kỳ, nương sẽ vì ngươi đặt mua đồ cưới tốt nhất, cho ngươi vui vẻ thuận lợi xuất giá.”
Nàng không hỏi trong cung xảy ra chuyện gì, nhưng lời này nói ra, ý tứ của nàng, tự nhiên rất rõ ràng: Hoàng cung không phải là nơi mà nàng có thể ở, nơi nàng phải đi là Tần vương phủ.
Cẩm Ngôn cũng không có tâm tư như vậy, nghe Ôn phu nhân nói như vậy, tất nhiên gật đầu nói: “Nương, ngươi yên tâm, con sẽ dưỡng thương thật tốt.”
Ôn phu nhân gật gật đầu, phân phó người chuẩn bị chút cháo trắng, chờ Cẩm Ngôn dùng xong, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, lúc này mới đi ra ngoài.
Phía sau lưng thật sự rất đau. Đau đến nỗi Cẩm Ngôn không ngủ được, lại chỉ có thể nằm sấp trên giường, trong lúc nhất thời, không khỏi tỉ mỉ nghĩ về tình cảnh hiện tại của nàng. Nàng không biết vì sao đột nhiên Tần Phi Mặc lại nói sẽ không để nàng gả cho Tần vương, còn ôm nàng, dường như, bọn họ đã từng quen biết, bất quá Cẩm Ngôn không có trí nhớ của chủ nhân thân thể này, tự nhiên cũng không biết quan hệ sâu xa giữa hai người. Mà hôn kỳ cũng sắp tới, xem tình huống trước mắt, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận gả cho Tần vương. Nàng nghĩ, tuy rằng đối với Tần vương nàng cũng không có ấn tượng gì nhiều, nhưng trong hoa lâu, cũng như trong yến hội, hai lần ba bận Tần vương đều ra tay cứu nàng, cho nên, cũng không tồn tại cảm xúc chán ghét đối với hắn, tuy rằng cũng không tính là thích, nhưng gả cho hắn còn tốt hơn so với vào cung.
Vào cung sẽ có rất nhiều phi tần như hổ rình mồi, mà theo nàng biết, trong Tần vương phủ, cũng không có thê thiếp, nói cách khác, nàng gả cho Tần vương, Tần vương phủ chỉ có một nữ chủ nhân là nàng. Không có chuyện lục đục với nhau, đối với Cẩm Ngôn mà nói, đúng là mong ước của nàng.
Miên mang suy nghĩ, đến cùng cũng đi vào giấc ngủ. Vừa ngủ dậy, ngày đã sáng lên.
Bích Khê thấy nàng tỉnh, vui mừng nói: “Nhị tiểu thư, hôm nay ánh nắng thật tốt, nếu nhị tiểu thư cảm thấy phiền muộn trong lòng, nô tỳ dìu tiểu thư đến trong viện phơi nắng đi?”
Thời gian một ngày thật lâu, nhất là với Cẩm Ngôn đang nằm trên giường dưỡng thương mà nói. Đề nghị của Bích Khê, tự nhiên thập phần hợp ý nàng.
Cẩm Ngôn gật đầu đáp ứng, sau khi rửa mặt chải đầu, Bích Khê dìu nàng đến nằm trên sạp trong viện, lại trở về phòng lấy chăn ra, nàng đang muốn đắp cho Cẩm Ngôn, lại đột nhiên nghe được ở trước sân truyền đến động tĩnh, Cẩm Ngôn hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy trước sân một thân tuyết trắng nhanh nhẹn đi vào. Người nọ ngồi trên xe lăn, một mình lăn xe lăn tiến vào, một thân y phục dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, nhanh nhẹn như tiên, khi thấy Cẩm Ngôn nhìn hắn, hắn mỉm cười, trong đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng, thâm thúy như mực: “Nghe nói Ôn nhị tiểu thư bị thương, cho nên ta liền tới thăm, thương thế của Ôn nhị tiểu thư như thế nào?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xe ngựa chậm rãi đi tới tướng quân phủ, quản gia đã sớm canh giữ ở cửa, thấy nàng trở về, vội vàng phân phó hạ nhân đem nàng nâng vào nhà. Một lúc sau, Vợ chồng Ôn thị liền tới, Ôn Hằng nhìn đến trên lưng nàng, trung y màu trắng trải qua một phen ép buộc, giờ loang lỗ đầy vết máu, mâu quang trầm lại. Còn phu nhân Tống Khuynh Thành lại đau lòng không dứt, rất nhanh liền có đại phu đến một lần nữa giúp Cẩm Ngôn bôi thuốc băng bó.
Chuyện trong cung, sáng sớm Ôn Hằng liền nhận được tin tức, lúc này nhìn đến vết thương trên người Cẩm Ngôn, sắc mặt càng trầm mặc hơn. Trước khi vào cung, hắn đã nói cho Cẩm Ngôn, không nên chọc đến phiền phức, thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại không nghĩ đến, còn không đến một tháng đã mang thương tích trên người trở lại. Rốt cuộc vẫn không nguôi được cơn giận, sau khi tiễn bước đại phu, Ôn Hằng cũng không có trở lại.
Tống Khuynh Thành thấy sắc mặt tái nhợt của Cẩm Ngôn, đau lòng nói: “Con cũng đừng trách cha con, chờ vết thương giảm đau, con đi nhận sai với cha con, hắn tự nhiên sẽ nguôi giận.”
Cẩm Ngôn gật gật đầu, chuyện này cũng do bản thân nàng gây ra, theo lý thì phải nhận sai.
“Còn chưa tới một tháng, cư nhiên liền gầy như vậy.” Tống Khuynh Thành vuốt nửa khuôn mặt lộ ra dưới mặt nạ, đau lòng nói: “Mấy ngày sau, ngươi cái gì cũng không cần nghĩ, ở nhà dưỡng thương cho thật tốt, cũng sắp đến hôn kỳ, nương sẽ vì ngươi đặt mua đồ cưới tốt nhất, cho ngươi vui vẻ thuận lợi xuất giá.”
Nàng không hỏi trong cung xảy ra chuyện gì, nhưng lời này nói ra, ý tứ của nàng, tự nhiên rất rõ ràng: Hoàng cung không phải là nơi mà nàng có thể ở, nơi nàng phải đi là Tần vương phủ.
Cẩm Ngôn cũng không có tâm tư như vậy, nghe Ôn phu nhân nói như vậy, tất nhiên gật đầu nói: “Nương, ngươi yên tâm, con sẽ dưỡng thương thật tốt.”
Ôn phu nhân gật gật đầu, phân phó người chuẩn bị chút cháo trắng, chờ Cẩm Ngôn dùng xong, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, lúc này mới đi ra ngoài.
*
Phía sau lưng thật sự rất đau. Đau đến nỗi Cẩm Ngôn không ngủ được, lại chỉ có thể nằm sấp trên giường, trong lúc nhất thời, không khỏi tỉ mỉ nghĩ về tình cảnh hiện tại của nàng. Nàng không biết vì sao đột nhiên Tần Phi Mặc lại nói sẽ không để nàng gả cho Tần vương, còn ôm nàng, dường như, bọn họ đã từng quen biết, bất quá Cẩm Ngôn không có trí nhớ của chủ nhân thân thể này, tự nhiên cũng không biết quan hệ sâu xa giữa hai người. Mà hôn kỳ cũng sắp tới, xem tình huống trước mắt, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận gả cho Tần vương. Nàng nghĩ, tuy rằng đối với Tần vương nàng cũng không có ấn tượng gì nhiều, nhưng trong hoa lâu, cũng như trong yến hội, hai lần ba bận Tần vương đều ra tay cứu nàng, cho nên, cũng không tồn tại cảm xúc chán ghét đối với hắn, tuy rằng cũng không tính là thích, nhưng gả cho hắn còn tốt hơn so với vào cung.
Vào cung sẽ có rất nhiều phi tần như hổ rình mồi, mà theo nàng biết, trong Tần vương phủ, cũng không có thê thiếp, nói cách khác, nàng gả cho Tần vương, Tần vương phủ chỉ có một nữ chủ nhân là nàng. Không có chuyện lục đục với nhau, đối với Cẩm Ngôn mà nói, đúng là mong ước của nàng.
Miên mang suy nghĩ, đến cùng cũng đi vào giấc ngủ. Vừa ngủ dậy, ngày đã sáng lên.
Bích Khê thấy nàng tỉnh, vui mừng nói: “Nhị tiểu thư, hôm nay ánh nắng thật tốt, nếu nhị tiểu thư cảm thấy phiền muộn trong lòng, nô tỳ dìu tiểu thư đến trong viện phơi nắng đi?”
Thời gian một ngày thật lâu, nhất là với Cẩm Ngôn đang nằm trên giường dưỡng thương mà nói. Đề nghị của Bích Khê, tự nhiên thập phần hợp ý nàng.
Cẩm Ngôn gật đầu đáp ứng, sau khi rửa mặt chải đầu, Bích Khê dìu nàng đến nằm trên sạp trong viện, lại trở về phòng lấy chăn ra, nàng đang muốn đắp cho Cẩm Ngôn, lại đột nhiên nghe được ở trước sân truyền đến động tĩnh, Cẩm Ngôn hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy trước sân một thân tuyết trắng nhanh nhẹn đi vào. Người nọ ngồi trên xe lăn, một mình lăn xe lăn tiến vào, một thân y phục dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, nhanh nhẹn như tiên, khi thấy Cẩm Ngôn nhìn hắn, hắn mỉm cười, trong đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng, thâm thúy như mực: “Nghe nói Ôn nhị tiểu thư bị thương, cho nên ta liền tới thăm, thương thế của Ôn nhị tiểu thư như thế nào?”