Một tháng không thấy, hắn dường như càng trở nên xuất trần, nhẹ nhàng bạch y, tóc đen như mực. Kia khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ, khóe môi tựa tiếu phi tiếu càng làm tăng thêm vài cỗ tà tứ, thanh âm thuần hậu, làm cho tâm người nghe rung động.
Trong lòng Cẩm Ngôn bỗng sinh ra vài phần mất tự nhiên. Đối với những người khác đến thăm nàng, nàng vẫn có thể đối đãi thản nhiên, nhưng trước mắt lại là vị hôn phu của nàng. Vì nàng thay người khác trực ban mà bị xử phạt, lại được vị hôn phu ân cần hỏi han, trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt không khỏi có vài phần xấu hổ. Nhưng nhờ có mặt nạ che giấu, người khác cũng không thấy rõ.
Bích Khê thấy nàng cúi đầu xuống, lại nghĩ là do nàng thẹn thùng, vội hành lễ cáo lui. Lúc Cẩm Ngôn muốn kéo nàng lại đã không kịp, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Trong khoảnh khắc, Tần vương dường như nhận ra sự quẫn bách của nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta cũng không phải mãnh thú ăn thịt người, Ôn nhị tiểu thư không cần khẩn trương.”
Cẩm Ngôn vốn có vài phần khẩn trương, bị hắn nói như vậy, ngược lại trong lòng lại bớt khẩn trương. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nghiêng mình, cũng không cảm thấy bộ dáng nằm trên giường bây giờ của bản thân có bao nhiêu lúng túng, mỉm cười nói: “Đa tạ vương gia nhớ đến, vết thương trên người Cẩm Ngôn, đại phu đã xem qua, nói là sau mười ngày sẽ tốt, không có gì trở ngại.”
“Như vậy thật tốt.” Tần Phi Li gật gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn nàng, từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc đặt trên bàn: “Thuốc này giúp miệng vết thương mau khép lại, nàng có thể dùng.”
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua, là một bình bạch ngọc, có thể được đựng trong bình ngọc, tự nhiên dược này thập phần quý giá, Cẩm Ngôn cũng không từ chối, hơi hơi cúi đầu nói: “Đa tạ vương gia.”
Tần Phi Li nở nụ cười, lấy tay đỡ trán nói: “Cảm tạ cái gì, qua mấy ngày nữa, của ta đều là của nàng.” Trong đôi mắt phượng dài hẹp, lấp lánh vô số ánh sao, môi mỏng hơi vểnh lên, cười rộ lên thật câu hồn phách người khác.
Mặt Cẩm Ngôn nóng lên, trong lời nói của hắn có vài phần chế nhạo, nàng im lặng nữa ngày, bỗng nhiên liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Phi Li, nói: “Vương gia là thật lòng muốn thành hôn với ta sao?”
Nghe lời nói của nàng, đôi mắt đen như mực của Tần Phi Li cũng không có chút dao động, chỉ nhẹ nhếch môi nói: “Ôn nhị tiểu thư đang lo lắng cái gì?”
Cẩm Ngôn thản nhiên nhìn hắn, lắc lắc đầu nói: “Không phải lo lắng. cho dù là ai, trở thành bộ dáng như ta, đều sẽ sinh lòng lãnh ý. Mặc dù thân thể vương gia không khỏe, nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, nữ tử bộ dạng đoan chính gia đình quan lớn trong triều hay gia đình bình thường, nơi nào cũng có, ngược lại cùng với Cẩm Ngôn bàn hôn sự, làm trò cười cho thiên hạ, ngày xưa lúc Cẩm Ngôn còn chưa phải che mặt cùng vương gia cũng không có chuyện tình đầu ý hợp gì, vì sao vương gia lại muốn cùng một người như Cẩm Ngôn thành hôn, để cho mình trở thành trò cười đây?”
“Ngươi nghĩ như vậy à?” Tần Phi Li nghe nàng nói xong, hơi hơi nhíu mi nhìn nàng, Cẩm Ngôn gật đầu, mắt lộ ra chán nản, “Vương gia cũng đã thấy mặt Cẩm Ngôn, nên cũng biết khuôn mặt của Cẩm Ngôn có bao nhiêu dọa người!”
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một bàn tay sờ trên gương mặt lạnh như băng của nàng. Cẩm Ngôn ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của Tần Phi Li. Khoảng cách thật gần, khuôn mặt hắn tuấn mĩ, phượng mâu dài hẹp, gương mặt tựa tiếu phi tiếu giờ phút này lại lộ ra thần sắc ngưng trọng. Hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ sườn mặt đeo mặt nạ của Cẩm Ngôn, thở dài nói: “Cẩm Ngôn, ta không phải là một người xem trọng vẻ bề ngoài, bên ngoài bất quá chỉ là bộ túi da, dù có đẹp cũng không bằng tình cảm thật tâm. Bên ngoài ngươi có thanh danh, lại chỉ bởi vì một trận hỏa hoạn mà bị người tránh xa, ngươi có tướng môn song xu, mặc dù không có mỹ mạo, cũng như cũ độc nhất vô nhị, cưới ngươi, mới là phúc khí của Tần Phi Li ta.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, từng chữ rõ ràng, thanh âm thuần hậu lành lạnh. Hắn cách quá gần, mỗi chữ đều đánh vào lòng của Cẩm Ngôn, từng chút từng chút lay động tâm ý của nàng.
Một tháng không thấy, hắn dường như càng trở nên xuất trần, nhẹ nhàng bạch y, tóc đen như mực. Kia khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ, khóe môi tựa tiếu phi tiếu càng làm tăng thêm vài cỗ tà tứ, thanh âm thuần hậu, làm cho tâm người nghe rung động.
Trong lòng Cẩm Ngôn bỗng sinh ra vài phần mất tự nhiên. Đối với những người khác đến thăm nàng, nàng vẫn có thể đối đãi thản nhiên, nhưng trước mắt lại là vị hôn phu của nàng. Vì nàng thay người khác trực ban mà bị xử phạt, lại được vị hôn phu ân cần hỏi han, trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt không khỏi có vài phần xấu hổ. Nhưng nhờ có mặt nạ che giấu, người khác cũng không thấy rõ.
Bích Khê thấy nàng cúi đầu xuống, lại nghĩ là do nàng thẹn thùng, vội hành lễ cáo lui. Lúc Cẩm Ngôn muốn kéo nàng lại đã không kịp, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Trong khoảnh khắc, Tần vương dường như nhận ra sự quẫn bách của nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta cũng không phải mãnh thú ăn thịt người, Ôn nhị tiểu thư không cần khẩn trương.”
Cẩm Ngôn vốn có vài phần khẩn trương, bị hắn nói như vậy, ngược lại trong lòng lại bớt khẩn trương. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nghiêng mình, cũng không cảm thấy bộ dáng nằm trên giường bây giờ của bản thân có bao nhiêu lúng túng, mỉm cười nói: “Đa tạ vương gia nhớ đến, vết thương trên người Cẩm Ngôn, đại phu đã xem qua, nói là sau mười ngày sẽ tốt, không có gì trở ngại.”
“Như vậy thật tốt.” Tần Phi Li gật gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn nàng, từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc đặt trên bàn: “Thuốc này giúp miệng vết thương mau khép lại, nàng có thể dùng.”
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua, là một bình bạch ngọc, có thể được đựng trong bình ngọc, tự nhiên dược này thập phần quý giá, Cẩm Ngôn cũng không từ chối, hơi hơi cúi đầu nói: “Đa tạ vương gia.”
Tần Phi Li nở nụ cười, lấy tay đỡ trán nói: “Cảm tạ cái gì, qua mấy ngày nữa, của ta đều là của nàng.” Trong đôi mắt phượng dài hẹp, lấp lánh vô số ánh sao, môi mỏng hơi vểnh lên, cười rộ lên thật câu hồn phách người khác.
Mặt Cẩm Ngôn nóng lên, trong lời nói của hắn có vài phần chế nhạo, nàng im lặng nữa ngày, bỗng nhiên liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Phi Li, nói: “Vương gia là thật lòng muốn thành hôn với ta sao?”
Nghe lời nói của nàng, đôi mắt đen như mực của Tần Phi Li cũng không có chút dao động, chỉ nhẹ nhếch môi nói: “Ôn nhị tiểu thư đang lo lắng cái gì?”
Cẩm Ngôn thản nhiên nhìn hắn, lắc lắc đầu nói: “Không phải lo lắng. cho dù là ai, trở thành bộ dáng như ta, đều sẽ sinh lòng lãnh ý. Mặc dù thân thể vương gia không khỏe, nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, nữ tử bộ dạng đoan chính gia đình quan lớn trong triều hay gia đình bình thường, nơi nào cũng có, ngược lại cùng với Cẩm Ngôn bàn hôn sự, làm trò cười cho thiên hạ, ngày xưa lúc Cẩm Ngôn còn chưa phải che mặt cùng vương gia cũng không có chuyện tình đầu ý hợp gì, vì sao vương gia lại muốn cùng một người như Cẩm Ngôn thành hôn, để cho mình trở thành trò cười đây?”
“Ngươi nghĩ như vậy à?” Tần Phi Li nghe nàng nói xong, hơi hơi nhíu mi nhìn nàng, Cẩm Ngôn gật đầu, mắt lộ ra chán nản, “Vương gia cũng đã thấy mặt Cẩm Ngôn, nên cũng biết khuôn mặt của Cẩm Ngôn có bao nhiêu dọa người!”
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một bàn tay sờ trên gương mặt lạnh như băng của nàng. Cẩm Ngôn ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của Tần Phi Li. Khoảng cách thật gần, khuôn mặt hắn tuấn mĩ, phượng mâu dài hẹp, gương mặt tựa tiếu phi tiếu giờ phút này lại lộ ra thần sắc ngưng trọng. Hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ sườn mặt đeo mặt nạ của Cẩm Ngôn, thở dài nói: “Cẩm Ngôn, ta không phải là một người xem trọng vẻ bề ngoài, bên ngoài bất quá chỉ là bộ túi da, dù có đẹp cũng không bằng tình cảm thật tâm. Bên ngoài ngươi có thanh danh, lại chỉ bởi vì một trận hỏa hoạn mà bị người tránh xa, ngươi có tướng môn song xu, mặc dù không có mỹ mạo, cũng như cũ độc nhất vô nhị, cưới ngươi, mới là phúc khí của Tần Phi Li ta.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, từng chữ rõ ràng, thanh âm thuần hậu lành lạnh. Hắn cách quá gần, mỗi chữ đều đánh vào lòng của Cẩm Ngôn, từng chút từng chút lay động tâm ý của nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một tháng không thấy, hắn dường như càng trở nên xuất trần, nhẹ nhàng bạch y, tóc đen như mực. Kia khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ, khóe môi tựa tiếu phi tiếu càng làm tăng thêm vài cỗ tà tứ, thanh âm thuần hậu, làm cho tâm người nghe rung động.
Trong lòng Cẩm Ngôn bỗng sinh ra vài phần mất tự nhiên. Đối với những người khác đến thăm nàng, nàng vẫn có thể đối đãi thản nhiên, nhưng trước mắt lại là vị hôn phu của nàng. Vì nàng thay người khác trực ban mà bị xử phạt, lại được vị hôn phu ân cần hỏi han, trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt không khỏi có vài phần xấu hổ. Nhưng nhờ có mặt nạ che giấu, người khác cũng không thấy rõ.
Bích Khê thấy nàng cúi đầu xuống, lại nghĩ là do nàng thẹn thùng, vội hành lễ cáo lui. Lúc Cẩm Ngôn muốn kéo nàng lại đã không kịp, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Trong khoảnh khắc, Tần vương dường như nhận ra sự quẫn bách của nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta cũng không phải mãnh thú ăn thịt người, Ôn nhị tiểu thư không cần khẩn trương.”
Cẩm Ngôn vốn có vài phần khẩn trương, bị hắn nói như vậy, ngược lại trong lòng lại bớt khẩn trương. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nghiêng mình, cũng không cảm thấy bộ dáng nằm trên giường bây giờ của bản thân có bao nhiêu lúng túng, mỉm cười nói: “Đa tạ vương gia nhớ đến, vết thương trên người Cẩm Ngôn, đại phu đã xem qua, nói là sau mười ngày sẽ tốt, không có gì trở ngại.”
“Như vậy thật tốt.” Tần Phi Li gật gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn nàng, từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc đặt trên bàn: “Thuốc này giúp miệng vết thương mau khép lại, nàng có thể dùng.”
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua, là một bình bạch ngọc, có thể được đựng trong bình ngọc, tự nhiên dược này thập phần quý giá, Cẩm Ngôn cũng không từ chối, hơi hơi cúi đầu nói: “Đa tạ vương gia.”
Tần Phi Li nở nụ cười, lấy tay đỡ trán nói: “Cảm tạ cái gì, qua mấy ngày nữa, của ta đều là của nàng.” Trong đôi mắt phượng dài hẹp, lấp lánh vô số ánh sao, môi mỏng hơi vểnh lên, cười rộ lên thật câu hồn phách người khác.
Mặt Cẩm Ngôn nóng lên, trong lời nói của hắn có vài phần chế nhạo, nàng im lặng nữa ngày, bỗng nhiên liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Phi Li, nói: “Vương gia là thật lòng muốn thành hôn với ta sao?”
Nghe lời nói của nàng, đôi mắt đen như mực của Tần Phi Li cũng không có chút dao động, chỉ nhẹ nhếch môi nói: “Ôn nhị tiểu thư đang lo lắng cái gì?”
Cẩm Ngôn thản nhiên nhìn hắn, lắc lắc đầu nói: “Không phải lo lắng. cho dù là ai, trở thành bộ dáng như ta, đều sẽ sinh lòng lãnh ý. Mặc dù thân thể vương gia không khỏe, nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, nữ tử bộ dạng đoan chính gia đình quan lớn trong triều hay gia đình bình thường, nơi nào cũng có, ngược lại cùng với Cẩm Ngôn bàn hôn sự, làm trò cười cho thiên hạ, ngày xưa lúc Cẩm Ngôn còn chưa phải che mặt cùng vương gia cũng không có chuyện tình đầu ý hợp gì, vì sao vương gia lại muốn cùng một người như Cẩm Ngôn thành hôn, để cho mình trở thành trò cười đây?”
“Ngươi nghĩ như vậy à?” Tần Phi Li nghe nàng nói xong, hơi hơi nhíu mi nhìn nàng, Cẩm Ngôn gật đầu, mắt lộ ra chán nản, “Vương gia cũng đã thấy mặt Cẩm Ngôn, nên cũng biết khuôn mặt của Cẩm Ngôn có bao nhiêu dọa người!”
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một bàn tay sờ trên gương mặt lạnh như băng của nàng. Cẩm Ngôn ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của Tần Phi Li. Khoảng cách thật gần, khuôn mặt hắn tuấn mĩ, phượng mâu dài hẹp, gương mặt tựa tiếu phi tiếu giờ phút này lại lộ ra thần sắc ngưng trọng. Hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ sườn mặt đeo mặt nạ của Cẩm Ngôn, thở dài nói: “Cẩm Ngôn, ta không phải là một người xem trọng vẻ bề ngoài, bên ngoài bất quá chỉ là bộ túi da, dù có đẹp cũng không bằng tình cảm thật tâm. Bên ngoài ngươi có thanh danh, lại chỉ bởi vì một trận hỏa hoạn mà bị người tránh xa, ngươi có tướng môn song xu, mặc dù không có mỹ mạo, cũng như cũ độc nhất vô nhị, cưới ngươi, mới là phúc khí của Tần Phi Li ta.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, từng chữ rõ ràng, thanh âm thuần hậu lành lạnh. Hắn cách quá gần, mỗi chữ đều đánh vào lòng của Cẩm Ngôn, từng chút từng chút lay động tâm ý của nàng.