Tuy rằng dung nhan không bằng, nhưng là, ánh mắt sáng ngời của nàng lại phá lệ động lòng người, cũng không biết có phải hay không bởi vì dung nhan bị hủy, ánh mắt mới có thể càng thêm làm người khác chú ý, ánh mắt nàng, đồng tử đen thuần túy, lúc thức dậy cười đến mặt mày cong cong, rõ ràng lại mang theo vài phần giảo hoạt, thời điểm tức giận, ánh mắt trừng lớn , tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn một cái không xót gì, trong ngày thường, gặp được chuyện vui vẻ, ánh mắt kia sẽ càng trở nên sáng sủa, giống như ngôi sao trên trời thần, sáng ngời rực rỡ, trong suốt như nước, mỗi khi nhìn thấy nàng, không tự chủ được trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Giờ phút này, nàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài, phía dưới mặt nạ, môi anh đào khéo léo, phấn phấn nộn nộn , hắn chưa thấy qua Cẩm Ngôn trang điểm, bộ dáng của nàng trước mắt, cũng không cần phải trang điểm, cho nên, miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ sẫm vốn là bộ dáng của nàng, mà dưới phấn môi, cổ nàng trắng nõn trơn bóng, xuống chút nữa...
Hắn bỗng nhiên liền phát giác, bản thân giống như nhìn thấy thứ gì đó không nên xem. cổ áo sơ mi của Cẩm Ngôn vốn rất cao, nhưng là, bây giờ nàng nghiêng thân mình ôm hắn, bởi vì động tác thân thể, hai người gần gũi như vậy, có nhiều chỗ không hề che chui vào bên trong tầm mắt của hắn, mà da thịt trên người, nơi nào người của nàng đụng chạm, càng trở nên nóng bỏng.
Hắn bỗng nhiên liền đẩy Cẩm Ngôn ra, đi xuống giường, uống một ngụm nước lạnh.
Chờ hắn ý thức được bản thân làm cái gì, vội vàng ngồi trở lại phía trên xe lăn, nhưng khi vừa quay đầu nhìn đến Cẩm Ngôn đang ngủ say trên giường, hắn lại có chút không sợ đứng dậy: Sợ cái gì, dù sao, nàng cũng không thấy.
Sự khô nóng trong người không làm sao hết được, hắn vốn có ý tưởng muốn tắm nước lạnh, khi nhìn về phía cửa phòng đang khép chặt, liền lại thu hồi: Cửa phòng, nhũ mẫu đã khóa lại mất rồi .
Hắn có chút phiền chán lại uống một ngụm nước, một lần nữa trở lại trên giường, mà khi hắn vừa leo lên giường, Cẩm Ngôn lại trở mình lại, đòi mạng là, tay nàng chạm vào vị trí không nên đụng.
Tần Phi Li bỗng nhiên nghĩ, là nàng vi phạm ước định trước, hơn nữa là nàng làm cho hắn uống thuốc, nếu là truy cứu lại, tuy rằng ngọn lửa này đốt tới trên người hắn, nhưng nàng là người gây ra việc này.
Trong lòng hành hạ hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc thay đổi hành động.
Trong bóng tối, Cẩm Ngôn theo bản năng nhíu nhíu mày, nàng chính là đang nằm mơ, mơ thấy bản thân vẫn còn ở hiện đại, ôm gấu nhỏ của bản thân, mà mẹ đang ở phòng bếp đi qua, làm cho nàng đồ ăn thật ngon: A, cái gì ở trong miệng mình vậy? Nàng rõ ràng còn chưa có ăn đồ ăn nha?
Cẩm Ngôn bỗng nhiên mở to mắt, ý thức còn tạm dừng ba giây, đợi ý thức được trên người người còn có người, trong lòng chuông báo động đột nhiên kêu lên mãnh liệt, đẩy Tần Phi Li một phen.
Nhưng mà lực đạo của người phía trên quá nặng, căn bản là đẩy không ra, mà lập tức, trên môi chợt lạnh, người nọ đã chuẩn xác công thành đoạt đất, nàng cảm thấy vừa kinh hãi vừa bực mình, thật vất vả đẩy hắn ra vài phần, nàng thở hổn hển nói: "Tần Phi Li, ngươi làm gì?"
Sau khi nói ra khỏi miệng, nàng mới cảm thấy vài phần không bình thường, xúc cảm trong lòng bàn tay, thân mình nam nhân rõ ràng nóng như lửa, mà gần trong gang tấc, sắc mặt Tần Phi Li cũng có vài phần không bình thường, lại nhìn vào mắt hắn, ám trầm thâm thúy làm cho người ta nhìn thấy không hiểu được ý nghĩ trong con ngươi kia, làm cho người ta thấy mà kinh hãi.
Cẩm Ngôn đè thấp tiếng nói, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Phi Li, ngươi nói chuyện mà không giữ lời, chúng ta rõ ràng đã có ước định trước đó!"
Tần Phi Li khẽ nhíu mày: "Lúc trước không phải ngươi đã nói sẽ không hối hận sao, thế nào, mới một lát như vậy, liền hối hận ?"
Cái gì rất hối hận ? Vừa định hỏi ra lời này, nàng bỗng nhiên dừng lại, làm sao lại cảm thấy vị thuốc trong miệng có chút kỳ quái?
Nàng theo bản năng liếm liếm môi, lại không biết động tác như vậy đối với Tần Phi Li tuyệt đối là dụ hoặc, mắt hắn không tự chủ híp lại, bỗng nhiên lại lần nữa cúi đầu: "Muốn biết ta uống cái gì sao? Vậy tận lực nếm thử liền có thể biết."
Hắn quả nhiên thay đổi triệt để, ngay tại trong miệng hắn, Cẩm Ngôn có thể thưởng thức được dược hương, hơn nữa rất dễ dàng phân rõ ra thành phần dược vật, nhất thời thân thể căn cứng thẳng tắp, thật vất vả lại đẩy hắn ra được vài phần, thanh âm của nàng cũng trở nên bất ổn : "Ngươi làm sao lại uống thứ này?"
Tần Phi Li kinh ngạc, nàng cư nhiên có thể liền nhìn ra chủng loại dược vật như vậy, ánh mắt nhíu lại, tà tứ cong lên khóe môi, nhíu mày nói: "Không là ngươi làm cho ta uống sao, nương tử?"
Một tiếng nương tử kia, làm cho Cẩm Ngôn nổi da gà, hắn nhìn sắc mặt khẩn trương của nàng, tiếp tục nói: "Là chính ngươi nói , ngươi không hối hận ."
Hắn thân thủ thả xuống mạn giường, tầng tầng lụa trắng rơi xuống, hắn một cái lật người đã nằm trên thân thể nàng, lúc này Cẩm Ngôn mới hoàn toàn triệt để cảm nhận được lửa nóng đến từ trên người hắn. Nhũ mẫu hạ dược cũng là dược mạnh, hiệu quả cũng như xuân dược, cũng khó trách hắn giờ phút này lại...
Suy nghĩ chưa xong, nàng đã cảm thấy thân thể hắn có biến hóa, chỉ có thể liều mạng vì bản thân tìm đường lui: "Tần Phi Li, ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta?"
Nàng gằng từng chữ.
Tần Phi Li nhíu mày, lại không vội không chậm ý bảo nàng nhìn lại vị trí của bản thân: "Ta tự nhiên là đáp ứng ngươi , nhưng mà hiện tại, là chính ngươi lật người qua. Là chính ngươi vi phạm ước định, cũng không phải do ta sai."
Nam nhân này! Trong lòng Cẩm Ngôn nhất thời buồn bực, khi nào thì, người ôn hòa có lễ như hắn cư nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
"Ngươi đứng lên không?"
"Không đứng."
"Thật sự không đứng lên?"
"Không..."
Cẩm Ngôn bỗng nhiên liền nhấc chân, Tần Phi Li phản ứng lại, bỗng nhiên liền đè lại đùi nàng, tình huống thật sự khẩn cấp, lúc này Cẩm Ngôn nhất thời không thấy được điểm nào khác thường, chính là số chết giãy dụa, bỗng nhiên Tần Phi Li lại chế trụ hai tay của nàng ấn ở trên đầu, giọng điệu nhẹ nhàng rơi xuống bên tai nàng nói: "Cầu ta, cầu ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Ngực Cẩm Ngôn tích tụ một đoàn khí, làm sao có thể cầu xin tha thứ, nàng chỉ một lòng cho rằng do Tần Phi Li không tuân thủ ước định, tuy rằng, hắn bởi vì uống thuốc nên mới như vậy.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mơ tưởng!"
Một người bình thường như nàng lại đấu không lại một người chân bị tàn phế sao? Hơn nữa, không phải là thân thể hắn không tốt sao? Một tiếng vang thật lớn, giường sụp!( hai anh chị dũng mãnh quá hà)
Sự thật chứng minh, khí lực của nàng quả nhiên chênh lệch rất nhiều, bỗng nhiên Cẩm Ngôn liền cái khó ló cái khôn, ở thời điểm hai người đấu nhau túi bụi, nàng bỗng nhiên liền ôm Tần Phi Li hôn lên môi hắn.
Trong lòng Cẩm Ngôn xẹt qua một tia kinh ngạc, lại nghĩ không ra nguyên nhân gì, lúc này thái hậu lại gật gật đầu, nhíu mi nhìn về phía Cẩm Ngôn nói: “Nghe nói trước hôn lễ của ngươi có xảy ra chút chuyện, có dọa đến ngươi không?”
Bà ta nói, tất nhiên là chuyện Cẩm Ngôn bị bắt, Cẩm Ngôn hít một hơi thật sâu, nữ nhân này, quả nhiên không biết trong hồ lô của bà ta chứa gì.
“Bẩm thái hậu nương nương, bất quá chỉ do một ít tên côn đồ tác loạn, Cẩm Ngôn trải qua một chút kinh hách, bất quá hiện nay cũng không có gì trở ngại, đa tạ thái hậu nương nương quan tâm.” Cẩm Ngôn đang muốn trả lời, Tần Phi Li lại bỗng nhiên nhìn nàng một cái, cho nàng một ánh mắt yên tâm, cứ tiếp nhận lời của bà ta đi.
Trong lòng Cẩm Ngôn cảm động một phen, nàng xảy ra chuyện, huyên náo ồn ào khắp kinh thành, thái hậu tự nhiên cũng biết một chút chuyện đồn đãi trong đó, sở dĩ hỏi như vậy, đơn giản là muốn vạch trần vết sẹo của nàng, làm cho nàng phải chịu nhục nhã, ngày đó bất luận những người đó có làm gì với nàng hay không, nhưng quần áo nàng bị xé rách, bị quăng trên đường cái, việc này bị cung nhân nhìn thấy cũng đủ là cho nàng cảm thấy nhục nhã, bất quá, việc này Tần vương lại tiếp nhận, ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.
Theo góc độ của một nam nhân, hắn tiếp nhận việc này, hiển nhiên là thông báo cho mọi người, việc ngày đó, hắn cũng không muốn nhắc lại, hơn nữa, hắn cưới nàng, giờ phút này lại bảo hộ nàng, liền đủ chứng minh hắn đối với chuyện này một chút cũng không để ý, mặt khác, hắn lại giúp Cẩm Ngôn chứng minh nàng trong sạch. Dù sao, làm gì có nam nhân nào có thể chấp nhận được thê tử của mình chưa cưới mà mất trong sạch, nhưng mà, thái độ che chở nàng của hắn, liền có thể thấy được, rất có thể nàng chỉ là người bị người hãm hại, cũng không có gặp phải chuyện nhục nhã gì.
Thái hậu lộ ra một chút cười nhạt, gật gật đầu: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Nàng đem trà đặt ở một bên, nhìn thoáng qua một vị cung nhân, cung nhân ngầm hiểu, bước về trước vài bước, giương giọng nói: “Người tới dâng trà.”
Rất nhanh liền có cung nhân bưng trà tiến vào, lúc này Tần Phi Li bỗng nhiên vươn tay đến, giống như cố ý để cho mọi người thấy, giống như biểu lộ chân tình của mình, nắm lấy tay của Cẩm Ngôn, mỉm cười với nàng, Cẩm Ngôn ngây ngẩn cả người, lập tức cũng cười với hắn. Vốn chỉ là một động tác nhỏ, nhưng hai người lại lúc này lại lộ ra trước mắt bao nhiêu người, tự nhiên bị người khác thu vào mắt.
Nhóm người cung phi nhìn hai người ân ái, đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, thái hậu mâu quang không đổi, Tần Phi Mặc cùng Ôn Ca Ngâm bất động thanh sắc. Cẩm Ngôn nhanh chóng đứng lên, hai người tiếp nhận trà, Cẩm Ngôn lạy vài cái, lúc này hai người mới cùng nhau cung kính tiến lên dâng trà.
Chén trà nóng bỏng. Suýt chút nữa Cẩm Ngôn chịu không được đánh rơi, theo bản năng liếc nhìn Tần Phi Li một cái, đã thấy thần sắc hắn như thường, cũng không biết, đến cùng hai chén đều là trà nóng, hay chỉ có trà của nàng là nóng bỏng. Thật vất vả mới đi đến trước mặt thái hậu, bà cố ý chậm lại động tác, dùng khăn để trên tay của bản thân, tiếp nhận trà trong tay Cẩm Ngôn nhấp một ngụm, sau đó mới tiếp trà trong tay Tần Phi Li.
Thần sắc Tần Phi Li vẫn như thường, nhưng là thời điểm hắn thu tay, rõ ràng Cẩm Ngôn nhìn thấy đầu mười ngón tay của hắn đỏ rực một mảnh, rõ ràng, ly của hắn, cũng là trà nóng!
Cẩm Ngôn liền giận không chỗ phát tiết, mắt thấy, thái hậu đang muốn nhấp ly trà Tần Phi Li dâng lên, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một chút linh quang, thân mình đột nhiên lại hướng về phía trước ngã xuống, thái hậu không ngờ đến động tác ngoài ý muốn của nàng, cho rằng nàng muốn ngã xuống trên người bản thân, bàn tay cầm ly trà run lên, lúc này ly trà toàn bộ rơi lên trên đùi bà, lăn lộn vài cái, rơi xuống đất, vỡ nát, mà nước trà nóng cứ như vậy đều đổ trên đùi, nóng làm cho bà bỗng chốc hét ầm lên.
Mọi người trong điện bỗng chốc liền hoảng hốt, thu thập cái cốc, nâng thái hậu lên, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng bỗng chốc xông lên phía trước, Ôn Ca Ngâm lo lắng đến nỗi trên mặt không còn một tia huyết sắc: “Mẫu hậu, nóng sao? Trời ạ! Mau truyền thái y!”
Một lát sau, ngón tay thái hậu đã sưng đỏ một mảnh, ngự y rất nhanh được truyền đến, thái hậu cũng được đưa vào trong điện, hoàng đế lại ở phía trước điện bưng qua ly trà nóng mà Cẩm Ngôn dâng lên, sau đó đột nhiên liền quăng trên mặt đất, cả giận nói: “Người nào không có mắt dâng lên trà nóng như vậy?”
Trong đầu Cẩm Ngôn còn đang nghĩ nên tìm một cái lý do gì để thoái thác, nhưng là hoàng đế lại hỏi như vậy, người sáng suốt đều biết đến, hoàng đế là đang bảo hộ nàng. Trong lòng nàng lo sợ, phía dưới đã có cung nữ dâng trà lên quỳ xuống, thân mình run lẩy bẩy nói: “Hồi hoàng thượng… Là… Là…”
Nàng nói vài tiếng là, lại không biết nên nói nguyên cớ gì, trong nội điện, thái hậu lại bỗng nhiên kêu lên một tiếng “Hoàng thượng”, Tần Phi Mặc lúc này mới ẩn nhẫn lửa giận, ý tứ không rõ nhìn Cẩm Ngôn một cái, xoay người vào nội điện.
Trên tay bỗng nhiên ấm áp, Cẩm Ngôn bỗng quay đầu, cũng là Tần Phi Li cầm tay nàng nói: “Chúng ta cùng đi xem.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuy rằng dung nhan không bằng, nhưng là, ánh mắt sáng ngời của nàng lại phá lệ động lòng người, cũng không biết có phải hay không bởi vì dung nhan bị hủy, ánh mắt mới có thể càng thêm làm người khác chú ý, ánh mắt nàng, đồng tử đen thuần túy, lúc thức dậy cười đến mặt mày cong cong, rõ ràng lại mang theo vài phần giảo hoạt, thời điểm tức giận, ánh mắt trừng lớn , tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn một cái không xót gì, trong ngày thường, gặp được chuyện vui vẻ, ánh mắt kia sẽ càng trở nên sáng sủa, giống như ngôi sao trên trời thần, sáng ngời rực rỡ, trong suốt như nước, mỗi khi nhìn thấy nàng, không tự chủ được trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Giờ phút này, nàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài, phía dưới mặt nạ, môi anh đào khéo léo, phấn phấn nộn nộn , hắn chưa thấy qua Cẩm Ngôn trang điểm, bộ dáng của nàng trước mắt, cũng không cần phải trang điểm, cho nên, miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ sẫm vốn là bộ dáng của nàng, mà dưới phấn môi, cổ nàng trắng nõn trơn bóng, xuống chút nữa...
Hắn bỗng nhiên liền phát giác, bản thân giống như nhìn thấy thứ gì đó không nên xem. cổ áo sơ mi của Cẩm Ngôn vốn rất cao, nhưng là, bây giờ nàng nghiêng thân mình ôm hắn, bởi vì động tác thân thể, hai người gần gũi như vậy, có nhiều chỗ không hề che chui vào bên trong tầm mắt của hắn, mà da thịt trên người, nơi nào người của nàng đụng chạm, càng trở nên nóng bỏng.
Hắn bỗng nhiên liền đẩy Cẩm Ngôn ra, đi xuống giường, uống một ngụm nước lạnh.
Chờ hắn ý thức được bản thân làm cái gì, vội vàng ngồi trở lại phía trên xe lăn, nhưng khi vừa quay đầu nhìn đến Cẩm Ngôn đang ngủ say trên giường, hắn lại có chút không sợ đứng dậy: Sợ cái gì, dù sao, nàng cũng không thấy.
Sự khô nóng trong người không làm sao hết được, hắn vốn có ý tưởng muốn tắm nước lạnh, khi nhìn về phía cửa phòng đang khép chặt, liền lại thu hồi: Cửa phòng, nhũ mẫu đã khóa lại mất rồi .
Hắn có chút phiền chán lại uống một ngụm nước, một lần nữa trở lại trên giường, mà khi hắn vừa leo lên giường, Cẩm Ngôn lại trở mình lại, đòi mạng là, tay nàng chạm vào vị trí không nên đụng.
Tần Phi Li bỗng nhiên nghĩ, là nàng vi phạm ước định trước, hơn nữa là nàng làm cho hắn uống thuốc, nếu là truy cứu lại, tuy rằng ngọn lửa này đốt tới trên người hắn, nhưng nàng là người gây ra việc này.
Trong lòng hành hạ hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc thay đổi hành động.
Trong bóng tối, Cẩm Ngôn theo bản năng nhíu nhíu mày, nàng chính là đang nằm mơ, mơ thấy bản thân vẫn còn ở hiện đại, ôm gấu nhỏ của bản thân, mà mẹ đang ở phòng bếp đi qua, làm cho nàng đồ ăn thật ngon: A, cái gì ở trong miệng mình vậy? Nàng rõ ràng còn chưa có ăn đồ ăn nha?
Cẩm Ngôn bỗng nhiên mở to mắt, ý thức còn tạm dừng ba giây, đợi ý thức được trên người người còn có người, trong lòng chuông báo động đột nhiên kêu lên mãnh liệt, đẩy Tần Phi Li một phen.
Nhưng mà lực đạo của người phía trên quá nặng, căn bản là đẩy không ra, mà lập tức, trên môi chợt lạnh, người nọ đã chuẩn xác công thành đoạt đất, nàng cảm thấy vừa kinh hãi vừa bực mình, thật vất vả đẩy hắn ra vài phần, nàng thở hổn hển nói: "Tần Phi Li, ngươi làm gì?"
Sau khi nói ra khỏi miệng, nàng mới cảm thấy vài phần không bình thường, xúc cảm trong lòng bàn tay, thân mình nam nhân rõ ràng nóng như lửa, mà gần trong gang tấc, sắc mặt Tần Phi Li cũng có vài phần không bình thường, lại nhìn vào mắt hắn, ám trầm thâm thúy làm cho người ta nhìn thấy không hiểu được ý nghĩ trong con ngươi kia, làm cho người ta thấy mà kinh hãi.
Cẩm Ngôn đè thấp tiếng nói, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Phi Li, ngươi nói chuyện mà không giữ lời, chúng ta rõ ràng đã có ước định trước đó!"
Tần Phi Li khẽ nhíu mày: "Lúc trước không phải ngươi đã nói sẽ không hối hận sao, thế nào, mới một lát như vậy, liền hối hận ?"
Cái gì rất hối hận ? Vừa định hỏi ra lời này, nàng bỗng nhiên dừng lại, làm sao lại cảm thấy vị thuốc trong miệng có chút kỳ quái?
Nàng theo bản năng liếm liếm môi, lại không biết động tác như vậy đối với Tần Phi Li tuyệt đối là dụ hoặc, mắt hắn không tự chủ híp lại, bỗng nhiên lại lần nữa cúi đầu: "Muốn biết ta uống cái gì sao? Vậy tận lực nếm thử liền có thể biết."
Hắn quả nhiên thay đổi triệt để, ngay tại trong miệng hắn, Cẩm Ngôn có thể thưởng thức được dược hương, hơn nữa rất dễ dàng phân rõ ra thành phần dược vật, nhất thời thân thể căn cứng thẳng tắp, thật vất vả lại đẩy hắn ra được vài phần, thanh âm của nàng cũng trở nên bất ổn : "Ngươi làm sao lại uống thứ này?"
Tần Phi Li kinh ngạc, nàng cư nhiên có thể liền nhìn ra chủng loại dược vật như vậy, ánh mắt nhíu lại, tà tứ cong lên khóe môi, nhíu mày nói: "Không là ngươi làm cho ta uống sao, nương tử?"
Một tiếng nương tử kia, làm cho Cẩm Ngôn nổi da gà, hắn nhìn sắc mặt khẩn trương của nàng, tiếp tục nói: "Là chính ngươi nói , ngươi không hối hận ."
Hắn thân thủ thả xuống mạn giường, tầng tầng lụa trắng rơi xuống, hắn một cái lật người đã nằm trên thân thể nàng, lúc này Cẩm Ngôn mới hoàn toàn triệt để cảm nhận được lửa nóng đến từ trên người hắn. Nhũ mẫu hạ dược cũng là dược mạnh, hiệu quả cũng như xuân dược, cũng khó trách hắn giờ phút này lại...
Suy nghĩ chưa xong, nàng đã cảm thấy thân thể hắn có biến hóa, chỉ có thể liều mạng vì bản thân tìm đường lui: "Tần Phi Li, ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta?"
Nàng gằng từng chữ.
Tần Phi Li nhíu mày, lại không vội không chậm ý bảo nàng nhìn lại vị trí của bản thân: "Ta tự nhiên là đáp ứng ngươi , nhưng mà hiện tại, là chính ngươi lật người qua. Là chính ngươi vi phạm ước định, cũng không phải do ta sai."
Nam nhân này! Trong lòng Cẩm Ngôn nhất thời buồn bực, khi nào thì, người ôn hòa có lễ như hắn cư nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
"Ngươi đứng lên không?"
"Không đứng."
"Thật sự không đứng lên?"
"Không..."
Cẩm Ngôn bỗng nhiên liền nhấc chân, Tần Phi Li phản ứng lại, bỗng nhiên liền đè lại đùi nàng, tình huống thật sự khẩn cấp, lúc này Cẩm Ngôn nhất thời không thấy được điểm nào khác thường, chính là số chết giãy dụa, bỗng nhiên Tần Phi Li lại chế trụ hai tay của nàng ấn ở trên đầu, giọng điệu nhẹ nhàng rơi xuống bên tai nàng nói: "Cầu ta, cầu ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Ngực Cẩm Ngôn tích tụ một đoàn khí, làm sao có thể cầu xin tha thứ, nàng chỉ một lòng cho rằng do Tần Phi Li không tuân thủ ước định, tuy rằng, hắn bởi vì uống thuốc nên mới như vậy.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mơ tưởng!"
Một người bình thường như nàng lại đấu không lại một người chân bị tàn phế sao? Hơn nữa, không phải là thân thể hắn không tốt sao? Một tiếng vang thật lớn, giường sụp!( hai anh chị dũng mãnh quá hà)
Sự thật chứng minh, khí lực của nàng quả nhiên chênh lệch rất nhiều, bỗng nhiên Cẩm Ngôn liền cái khó ló cái khôn, ở thời điểm hai người đấu nhau túi bụi, nàng bỗng nhiên liền ôm Tần Phi Li hôn lên môi hắn.