Trường hợp nhiều mĩ nam khí phách tôn quý như thế, Cẩm Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng ngốc lăng nhìn một hàng mười hai người đang đi vào. Nói là mười hai người, kỳ thực chính xác là có đến mười ba người. Trong mười hai Vương gia tuấn mĩ, vậy mà có một người thân toạ xe lăn, mà nhiều ra thêm một người, đang đứng phía sau hắn, phụ giúp hắn đẩy xe lăn.
Cẩm Ngôn không nghe nói qua, đương triều lại có một vị Vương gia tàn tật. Nàng muốn nghiêng đầu để hỏi Trà Hương, lại cảm thấy nàng hành động như vậy sẽ rất đường đột, liền chỉ có thể nhịn xuống mà ngồi yên không dám động đậy.
Sau khi mười hai vị Vương gia lục tục ngồi xuống, tàn vương gia kia liền an vị ngồi đối diện nàng. Tiếp theo là thanh âm Hoàng thượng cùng Thái hậu ngồi vào vị trí. Nàng đi theo Ôn Ca Ngâm đứng dậy quỳ xuống hành lễ, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, duy nhất chỉ có tàn vương kia vẫn ngồi trên xe lăn. Cẩm Ngôn cảm thấy có chút tò mò, nhịn không được liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa nhìn một cái, Cẩm Ngôn liền sợ ngây người, rốt cuộc cũng không dời được tầm mắt.
Nàng từng gặp qua nhiều người có bộ dạng suất, lại chưa từng thấy qua có người suất như vậy. không đúng, không thể dùng từ suất để hình dung hắn, mà phải nên dùng tuấn mỹ để hình dung mới đúng. Cuộc đời nàng chưa từng gặp qua nam nhân tuấn mỹ như vậy, chỉ thấy nam tử một thân oản sắc hoa phục, tuy rằng thân toạ xe lăn, khí chất lại rất lỗi lạc, mặc dù thân ở trong một đoàn mĩ nam, vẫn như trước phong tư trác tuyệt, thập phần thuận mắt.
Từ phương hướng của Cẩm Ngôn, nàng không cách nào nhìn tới chính diện của hắn, chỉ có thể nhìn một bên sườn mặt của hắn. Mặc dù chỉ nhìn từ một bên sườn mặt, thì cũng có thể khẳng định gương mặt đó vẫn rất hoàn mỹ. Mũi cao anh tuấn như điêu khắc, mày khí như hoạ, môi mỏng nhẹ nhàng đỏ tươi, lại mang theo một chút ý cười, rõ ràng là gương mặt không nở nụ cười, thoạt nhìn, lại như nhếch môi tựa tiếu phi tiếu cười, về phần ánh mắt…
Cẩm Ngôn còn chưa kịp cẩn thận đánh giá ánh mắt hắn, nam tử lại như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên quay đầu, nhìn nàng một cái, dưới cái liếc mắt này, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân bị hút vào một cái vực sâu vạn trượng, tối đen sâu không thấy đáy, không thể tự khống chế. Ánh mắt nam tử rõ ràng là rất bình thản, Cẩm Ngôn lại cảm thấy sâu thẳm đến không thể nắm bắt, sâu đến không lường được, giống như chỉ cần vô ý một chút sẽ bị cuốn vào, cuối cùng không thoát ra được.
Nàng ngơ ngác, cũng không kịp thu hồi ánh mắt, thậm chí ở thời điểm ánh mắt chạm nhau cùng với nam tử kia, ánh mắt nàng như trước vẫn dại ra. Nam tử lúc này bỗng nhiên đối với nàng nở nụ cười, gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lập tức toả sáng, tuấn mỹ đến nổi làm cho người ta không thể rời mắt ra được.
Cánh tay bị người khác nhéo, Cẩm Ngôn mới hoàn hồn quay đầu lại, mới phát hiện Hoàng thượng đã phân phó mọi người đứng dậy. Nàng vội thu lại tâm tình, ngoan ngoãn đi theo phía sau Ôn Ca Ngâm, trở lại chỗ ngồi.
Yến tiệc lập tức bắt đầu. Trong lúc tiết mục ca múa mở màn trình diễn, Cẩm Ngôn mới có cơ hội cẩn thận đánh giá tất cả mọi người.
Mười hai vị Vương gia quả nhiên mỗi người đều là Nhân trung chi long* (rồng trong loài người), mĩ mạo làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, lúc nãy nguy hiểm bị tàn vương phát hiện, nàng liền không dám một mực nhìn chầm chầm đánh giá người khác, chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, sau đó lặng lẽ ngước mắt, nhìn về phía Hoàng thượng ở phía trên.
So với mưởi hai vị huynh đệ này, chỉ có duy nhất cùng tàn vương diện mạo có chút giống nhau. Bộ dáng Hoàng thượng nhìn qua ước chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rất trẻ trung, hắn mặc một bộ long bào màu đen, mặt trên được thêu một con phi long giương nanh múa vuốt, trên đầu đội tử kim quan, cùng trâm cài màu đen giống với long bào, nhìn qua cả người đầy cao quý uy vũ, lại rất khí phách. Hắn tuy rằng cùng tàn vương có nét giống nhau, nhưng diện mạo lại hoàn toàn không giống với tàn vương kia. Diện mạo tàn vương thiên về nhu hoà ôn nhuận, còn hắn, rất cứng rắn cương nghị, là một suất khí mĩ nam chính hiệu.
Trường hợp nhiều mĩ nam khí phách tôn quý như thế, Cẩm Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng ngốc lăng nhìn một hàng mười hai người đang đi vào. Nói là mười hai người, kỳ thực chính xác là có đến mười ba người. Trong mười hai Vương gia tuấn mĩ, vậy mà có một người thân toạ xe lăn, mà nhiều ra thêm một người, đang đứng phía sau hắn, phụ giúp hắn đẩy xe lăn.
Cẩm Ngôn không nghe nói qua, đương triều lại có một vị Vương gia tàn tật. Nàng muốn nghiêng đầu để hỏi Trà Hương, lại cảm thấy nàng hành động như vậy sẽ rất đường đột, liền chỉ có thể nhịn xuống mà ngồi yên không dám động đậy.
Sau khi mười hai vị Vương gia lục tục ngồi xuống, tàn vương gia kia liền an vị ngồi đối diện nàng. Tiếp theo là thanh âm Hoàng thượng cùng Thái hậu ngồi vào vị trí. Nàng đi theo Ôn Ca Ngâm đứng dậy quỳ xuống hành lễ, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, duy nhất chỉ có tàn vương kia vẫn ngồi trên xe lăn. Cẩm Ngôn cảm thấy có chút tò mò, nhịn không được liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa nhìn một cái, Cẩm Ngôn liền sợ ngây người, rốt cuộc cũng không dời được tầm mắt.
Nàng từng gặp qua nhiều người có bộ dạng suất, lại chưa từng thấy qua có người suất như vậy. không đúng, không thể dùng từ suất để hình dung hắn, mà phải nên dùng tuấn mỹ để hình dung mới đúng. Cuộc đời nàng chưa từng gặp qua nam nhân tuấn mỹ như vậy, chỉ thấy nam tử một thân oản sắc hoa phục, tuy rằng thân toạ xe lăn, khí chất lại rất lỗi lạc, mặc dù thân ở trong một đoàn mĩ nam, vẫn như trước phong tư trác tuyệt, thập phần thuận mắt.
Từ phương hướng của Cẩm Ngôn, nàng không cách nào nhìn tới chính diện của hắn, chỉ có thể nhìn một bên sườn mặt của hắn. Mặc dù chỉ nhìn từ một bên sườn mặt, thì cũng có thể khẳng định gương mặt đó vẫn rất hoàn mỹ. Mũi cao anh tuấn như điêu khắc, mày khí như hoạ, môi mỏng nhẹ nhàng đỏ tươi, lại mang theo một chút ý cười, rõ ràng là gương mặt không nở nụ cười, thoạt nhìn, lại như nhếch môi tựa tiếu phi tiếu cười, về phần ánh mắt…
Cẩm Ngôn còn chưa kịp cẩn thận đánh giá ánh mắt hắn, nam tử lại như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên quay đầu, nhìn nàng một cái, dưới cái liếc mắt này, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân bị hút vào một cái vực sâu vạn trượng, tối đen sâu không thấy đáy, không thể tự khống chế. Ánh mắt nam tử rõ ràng là rất bình thản, Cẩm Ngôn lại cảm thấy sâu thẳm đến không thể nắm bắt, sâu đến không lường được, giống như chỉ cần vô ý một chút sẽ bị cuốn vào, cuối cùng không thoát ra được.
Nàng ngơ ngác, cũng không kịp thu hồi ánh mắt, thậm chí ở thời điểm ánh mắt chạm nhau cùng với nam tử kia, ánh mắt nàng như trước vẫn dại ra. Nam tử lúc này bỗng nhiên đối với nàng nở nụ cười, gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lập tức toả sáng, tuấn mỹ đến nổi làm cho người ta không thể rời mắt ra được.
Cánh tay bị người khác nhéo, Cẩm Ngôn mới hoàn hồn quay đầu lại, mới phát hiện Hoàng thượng đã phân phó mọi người đứng dậy. Nàng vội thu lại tâm tình, ngoan ngoãn đi theo phía sau Ôn Ca Ngâm, trở lại chỗ ngồi.
Yến tiệc lập tức bắt đầu. Trong lúc tiết mục ca múa mở màn trình diễn, Cẩm Ngôn mới có cơ hội cẩn thận đánh giá tất cả mọi người.
Mười hai vị Vương gia quả nhiên mỗi người đều là Nhân trung chi long (rồng trong loài người), mĩ mạo làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, lúc nãy nguy hiểm bị tàn vương phát hiện, nàng liền không dám một mực nhìn chầm chầm đánh giá người khác, chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, sau đó lặng lẽ ngước mắt, nhìn về phía Hoàng thượng ở phía trên.
So với mưởi hai vị huynh đệ này, chỉ có duy nhất cùng tàn vương diện mạo có chút giống nhau. Bộ dáng Hoàng thượng nhìn qua ước chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rất trẻ trung, hắn mặc một bộ long bào màu đen, mặt trên được thêu một con phi long giương nanh múa vuốt, trên đầu đội tử kim quan, cùng trâm cài màu đen giống với long bào, nhìn qua cả người đầy cao quý uy vũ, lại rất khí phách. Hắn tuy rằng cùng tàn vương có nét giống nhau, nhưng diện mạo lại hoàn toàn không giống với tàn vương kia. Diện mạo tàn vương thiên về nhu hoà ôn nhuận, còn hắn, rất cứng rắn cương nghị, là một suất khí mĩ nam chính hiệu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trường hợp nhiều mĩ nam khí phách tôn quý như thế, Cẩm Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng ngốc lăng nhìn một hàng mười hai người đang đi vào. Nói là mười hai người, kỳ thực chính xác là có đến mười ba người. Trong mười hai Vương gia tuấn mĩ, vậy mà có một người thân toạ xe lăn, mà nhiều ra thêm một người, đang đứng phía sau hắn, phụ giúp hắn đẩy xe lăn.
Cẩm Ngôn không nghe nói qua, đương triều lại có một vị Vương gia tàn tật. Nàng muốn nghiêng đầu để hỏi Trà Hương, lại cảm thấy nàng hành động như vậy sẽ rất đường đột, liền chỉ có thể nhịn xuống mà ngồi yên không dám động đậy.
Sau khi mười hai vị Vương gia lục tục ngồi xuống, tàn vương gia kia liền an vị ngồi đối diện nàng. Tiếp theo là thanh âm Hoàng thượng cùng Thái hậu ngồi vào vị trí. Nàng đi theo Ôn Ca Ngâm đứng dậy quỳ xuống hành lễ, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, duy nhất chỉ có tàn vương kia vẫn ngồi trên xe lăn. Cẩm Ngôn cảm thấy có chút tò mò, nhịn không được liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa nhìn một cái, Cẩm Ngôn liền sợ ngây người, rốt cuộc cũng không dời được tầm mắt.
Nàng từng gặp qua nhiều người có bộ dạng suất, lại chưa từng thấy qua có người suất như vậy. không đúng, không thể dùng từ suất để hình dung hắn, mà phải nên dùng tuấn mỹ để hình dung mới đúng. Cuộc đời nàng chưa từng gặp qua nam nhân tuấn mỹ như vậy, chỉ thấy nam tử một thân oản sắc hoa phục, tuy rằng thân toạ xe lăn, khí chất lại rất lỗi lạc, mặc dù thân ở trong một đoàn mĩ nam, vẫn như trước phong tư trác tuyệt, thập phần thuận mắt.
Từ phương hướng của Cẩm Ngôn, nàng không cách nào nhìn tới chính diện của hắn, chỉ có thể nhìn một bên sườn mặt của hắn. Mặc dù chỉ nhìn từ một bên sườn mặt, thì cũng có thể khẳng định gương mặt đó vẫn rất hoàn mỹ. Mũi cao anh tuấn như điêu khắc, mày khí như hoạ, môi mỏng nhẹ nhàng đỏ tươi, lại mang theo một chút ý cười, rõ ràng là gương mặt không nở nụ cười, thoạt nhìn, lại như nhếch môi tựa tiếu phi tiếu cười, về phần ánh mắt…
Cẩm Ngôn còn chưa kịp cẩn thận đánh giá ánh mắt hắn, nam tử lại như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên quay đầu, nhìn nàng một cái, dưới cái liếc mắt này, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân bị hút vào một cái vực sâu vạn trượng, tối đen sâu không thấy đáy, không thể tự khống chế. Ánh mắt nam tử rõ ràng là rất bình thản, Cẩm Ngôn lại cảm thấy sâu thẳm đến không thể nắm bắt, sâu đến không lường được, giống như chỉ cần vô ý một chút sẽ bị cuốn vào, cuối cùng không thoát ra được.
Nàng ngơ ngác, cũng không kịp thu hồi ánh mắt, thậm chí ở thời điểm ánh mắt chạm nhau cùng với nam tử kia, ánh mắt nàng như trước vẫn dại ra. Nam tử lúc này bỗng nhiên đối với nàng nở nụ cười, gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lập tức toả sáng, tuấn mỹ đến nổi làm cho người ta không thể rời mắt ra được.
Cánh tay bị người khác nhéo, Cẩm Ngôn mới hoàn hồn quay đầu lại, mới phát hiện Hoàng thượng đã phân phó mọi người đứng dậy. Nàng vội thu lại tâm tình, ngoan ngoãn đi theo phía sau Ôn Ca Ngâm, trở lại chỗ ngồi.
Yến tiệc lập tức bắt đầu. Trong lúc tiết mục ca múa mở màn trình diễn, Cẩm Ngôn mới có cơ hội cẩn thận đánh giá tất cả mọi người.
Mười hai vị Vương gia quả nhiên mỗi người đều là Nhân trung chi long* (rồng trong loài người), mĩ mạo làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, lúc nãy nguy hiểm bị tàn vương phát hiện, nàng liền không dám một mực nhìn chầm chầm đánh giá người khác, chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, sau đó lặng lẽ ngước mắt, nhìn về phía Hoàng thượng ở phía trên.
So với mưởi hai vị huynh đệ này, chỉ có duy nhất cùng tàn vương diện mạo có chút giống nhau. Bộ dáng Hoàng thượng nhìn qua ước chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rất trẻ trung, hắn mặc một bộ long bào màu đen, mặt trên được thêu một con phi long giương nanh múa vuốt, trên đầu đội tử kim quan, cùng trâm cài màu đen giống với long bào, nhìn qua cả người đầy cao quý uy vũ, lại rất khí phách. Hắn tuy rằng cùng tàn vương có nét giống nhau, nhưng diện mạo lại hoàn toàn không giống với tàn vương kia. Diện mạo tàn vương thiên về nhu hoà ôn nhuận, còn hắn, rất cứng rắn cương nghị, là một suất khí mĩ nam chính hiệu.