Hai người hôn có hơi lâu, Lương Tỳ chìm đắm trong sự vui sướng do nam thần đáp lại, không muốn chấm dứt nụ hôn mang tính đánh dấu lịch sử quan trọng này.
Đầu lưỡi Bách Đồ bị nút đến mất cảm giác, thấy Lương Tỳ thật sự không có ý kết thúc, nhịn không được đẩy anh ra.
Cậu bị hôn đến môi trơn nước nhuận hồng, có chút xấu hổ đỏ mặt, chuyển tầm mắt sang một bên, giống như ngại không muốn nhìn thẳng vào mắt Lương Tỳ.
Loại thần thái khó gặp này của cậu, Lương Tỳ chỉ cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, sau đó lại nhìn cậu cười ngây ngô, nói: “Anh đã nói em sớm muộn gì cũng thích anh mà, em xem như vậy chẳng phải tốt sao, chúng ta thật sự rất xứng đôi a.”
Bách Đồ không cứng ngắc nữa, khóe môi cũng dần dần cong lên.
Cậu nghĩ, nếu như có một ngày cậu không còn cô đơn nữa, vậy khả năng đại khái có thể là Lương Tỳ… Vẫn nên thử một lần cuối cùng đi.
24 tiếng trước khi cậu xuất phát đi HongKong, Lương Tỳ cơ hồ nghệch mặt ra cả ngày.
Cậu không có bạn bè, vốn đã rất trạch, bình thường nghỉ ngơi cũng chỉ ở trong nhà, hôm nay lại có nhiều hơn một đuôi.
Căn hộ này tổng cộng cũng chỉ hơn 100 mét vuông, cậu đi đến đâu, Lương Tỳ đi theo tới đó, quả thực có thể dây dưa chết người.
Bất quá cậu rõ ràng đã thiết lập chế độ chấp nhận Lương Tỳ, ngược lại không thấy có gì khó chịu, còn mơ hồ cảm thấy kiểu yêu đương này có chút thú vị dễ thương.
Đến tối, Lương Tỳ phải đi truyền nước biển, nhưng Bách Đồ vì hành trình ngày mai, buổi tối phải đi ngủ sớm, không thể cùng anh đi bệnh viện.
Lương Tỳ lề mà lề mề không muốn đi, kéo dài tới hơn 9 giờ, còn ỷ lại trong nhà Bách Đồ, trơ mắt nhìn Bách Đồ thu dọn hành lý.
Bách Đồ hối anh: “Nếu anh không đi thì tối nay phải ngủ lại bệnh viện.”
Lương Tỳ hừ hừ nói: “Tối nay không đi cũng không sao, nếu không đợi ngày mai em đi anh lại đi.”
Bách Đồ nghiêm mặt nói: “Anh không đi bệnh viện thì về nhà đi, giống như ngày hôm qua phiền tôi nữa, tôi thật sự sẽ trở mặt.” (Khi nào Bách Đồ chính thức xác nhận thì chuyển sang xưng hô ‘anh-em’ sau, chứ thật ra toàn ‘ta-ngươi’:)) )
Lương Tỳ không tình nguyện gọi cho trợ lý lái xe tới, cúp điện thoại xong khoe với Bách Đồ: “Em xem, anh rất nghe lời.” Còn bày ra bộ dạng muốn được khen ngợi.
Bách Đồ cúi đầu thu xếp đồ đạc, mặc kệ anh.
Lương Tỳ ngồi xổm bên cạnh rương hành lý, tay phải nâng cằm, nhìn Bách Đồ không chớp mắt, thở dài thở ngắn nói: “Em với anh vừa tốt thì đã phải đi xa, nếu không phải sợ em ngày mai ngồi máy bay không thoải mái, hôm nay đã nhất cổ tác khí [1] rồi, em nói anh sao lại xui xẻo như vậy?”
[1]Đánh trống lần thứ nhất thì quân sĩ hăng lên, lần thứ hai thì giảm xuống, đến lần thứ ba thì không còn hăng nữa
Bách Đồ đang ngồi xổm thu xếp đồ đạc dừng tay lại, trong lòng có chút căng thẳng, bây giờ Lương Tỳ đã cảm thấy xui xẻo, về sau nói không chừng sẽ cảm thấy nấm mốc chán tới tám đời. Hiện tại có nên nói rõ ràng ra luôn hay không?
Lương Tỳ thấy sắc mặt cậu có chút khác thường, hiểu lầm ý của cậu, nói: “Được rồi, đã hứa là không làm ảnh hưởng đến công việc của em, anh chờ em trở lại, đến lúc đó…” Lại nói một nửa anh liền cười hắc hắc, não bổ “hình ảnh” đến lúc đó.
Bách Đồ càng mất tự nhiên, nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Lương Tỳ, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
Lương Tỳ trông mong nhìn cậu: “Cái gì?”
“Tôi kỳ thật…” Bách Đồ cắn răng, lại cảm thấy nói không nên lời.
Lương Tỳ chớp mắt mấy cái, tự động lý giải: “Cũng rất thích anh đúng không? Anh cảm thấy nha!”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ an ủi: “Anh biết rõ em ngại nói ra miệng, cảm giác này anh hiểu, bằng không thì mười năm trước ở trạm tàu điện ngầm anh đã sớm bày tỏ với em, về sau sẽ không tiện nghi cho …” Anh muốn nói tới họ Chu vương bát đản kia, nhưng cảm thấy lúc này nhắc tới tên này thật sự là phá hư phong cảnh, nên đem nửa câu sau nuốt về, sửa lời: “Dù sao hiện tại em đã là người yêu anh rồi.”
Ánh mắt Bách Đồ có chút hỗn loạn, nói: “Nếu sau này lúc anh gặp lại tôi, tôi lại không phải độc thân, anh định làm như thế nào?”
Lương Tỳ không chút nghĩ ngợi nói: “Nghĩ biện pháp quấy nhiễu em và người yêu em chứ sao.”
Bách Đồ: “…”
“Em cũng đừng cảm thấy anh xấu xa, phàm có thể quấy rối khẳng định không phải là chân ái, hai ta dù bị quấy rối thế nào cũng sẽ không tách ra, trừ phi là em…” Ngữ khí Lương Tỳ có chút u oán, nói, “Đều tại em lớn lên chọc người thích như vậy, trước kia bạn trai một người tiếp một người.”
Bách Đồ yên lặng nói: “Tổng cộng cũng chỉ có hai.”
“Em còn muốn bao nhiêu?” Lương Tỳ vô cùng ủy khuất, lại càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, suy nghĩ viễn vong, nói, “Bách Đồ, hai chúng ta đi chứng nhận kết hôn đi! Em nói là Hà Lan tốt hay là nước Anh tốt?”
Bách Đồ trố mắt nói: “Kết hôn?”
Lương Tỳ mãnh liệt gật đầu, nói: “Em xem, dù sao hai chúng ta cũng sẽ cùng nhau cả đời, kết hôn khẳng định càng bền chặt, chờ em bước vào cửa Lương gia rồi, xem ai còn dám đánh chủ ý em? Ai nha, hắc hắc, anh thật sự quá cơ trí mà!”
Bách Đồ cảm thấy người này thật sự quá mức hoang đường.
Lương Tỳ buông tay chống cằm, chăm chú suy tư: “Đợi em từ HongKong trở về, chúng ta bắt đầu xử lý thủ tục di dân, làm xong lập tức kết hôn, em chịu không?”
Bách Đồ: “…”
Cậu vốn nghiêm túc muốn nói chuyện, bây giờ lại bị Lương Tỳ quấy nhiễu tiêu tan.
Hơn nữa, ai muốn cùng anh kết hôn?!
Lúc này trợ lý Lương Tỳ gọi điện tới, nói đã đến dưới lầu.
“Anh đi đây.” Lương Tỳ lưu luyến không rời nói, “Em ngày mai thuận buồm xuôi gió.”
Bách Đồ gật gật đầu, nói: “Anh cũng nhớ chú ý tay của mình.”
Cậu tiễn Lương Tỳ tới cửa, Lương Tỳ liếm môi nói: “Bách Đồ… Chúng ta hôn tạm biệt đi.”
Bách Đồ nhấp môi dưới, trừng anh: “Nhanh đi đi, dưới lầu có người chờ anh.”
Lương Tỳ ủy khuất nói: “Xếp hình không được, kết hôn em lại không chịu, ngay cả hôn một cái em cũng nhỏ mọn như vậy, cũng chỉ có lúc trừng anh là rất hào phóng, nếu như trừng anh có thể mang thai, anh hiện tại đã sinh ít nhất được 18 đứa.”
Bách Đồ nhất thời trừng anh cũng không được, mà không trừng anh cũng không được, trái lại không biết nên làm như thế nào, cả giận nói: “Anh rốt cuộc có đi hay không? Nhanh đổi giày đi.”
Lương Tỳ trong ánh mắt tràn ngập bi phẫn, nghe lời xoay người đổi giày.
Bách Đồ nhìn hai xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, biểu cảm lại mềm nhũn ra.
Lương Tỳ đổi xong giày, đáng thương nói: “Bách Đồ, anh đi nha.”
Bách Đồ nói: “Ừ.”
Lương Tỳ cầm lấy tay nắm cửa, quay đầu lại nói: “Anh đi thật nha.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ trơ mắt nhìn cậu, biểu cảm cơ hồ giống Cầu Cầu như đúc lúc chờ cậu cho ăn.
Bách Đồ phiền muộn nói: “Muốn hôn thì hôn đi.”
Lương Tỳ lập tức cười vui vẻ dán tới. Môi vừa chạm môi, Lương Tỳ đã ôm lấy Bách Đồ xoay nửa vòng áp cậu lên cửa chống trộm, xem ra vừa rồi đã dự tính hết thảy.
Không giống với nụ hôn mềm mại nhu hòa buổi sáng, nụ hôn này vô cùng nóng bỏng, Bách Đồ còn có thể cảm giác được nước miếng chảy ra khóe môi, Lương Tỳ một bên hôn một bên nhẹ nhàng véo lấy eo của cậu sờ tới sờ lui.
Những…này Bách Đồ nhịn được, nhưng không đầy một lát, chỗ đó của Lương Tỳ chọt lên đùi cậu.
Lương Tỳ lại bị đẩy ra.
Anh cúi đầu, có chút phiền muộn, vợ anh luôn bạc tình bạc nghĩa như vậy, lớn lên đẹp trai rất giỏi, nhưng trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
Anh bước vào thang máy còn nhịn không được nhớ lại, bờ môi và đầu lưỡi ngọt vô cùng của Bách Đồ, trên lưng một chút thịt dư cũng không có, cách quần cũng có thể cảm nhận được cơ bắp chân, mùi hương trên người cũng thơm.
Bất quá vừa rồi lúc hai người bọn họ hôn nhau ướt át, chỗ đó của Bách Đồ hình như vẫn luôn mềm a.
Lương Tỳ hơi rầu rĩ, hôn môi anh coi như có kinh nghiệm cũng không đổi được niềm vui của Bách Đồ, ở mặt kinh nghiệm thì càng khó nói, vạn nhất lúc tiến công thật Bách Đồ ghét bỏ anh thì làm sao bây giờ?
Anh trước kia cũng từng xem phim sếch, nhưng mấy diễn viên đó mặt quá xấu dáng người quá kém chỗ đó cũng xấu, anh xem mà thấy tinh thần bị tổn thương.
Trong khoảng thời gian Bách Đồ không ở đây, anh nhất định phải chịu đựng buồn nôn xem, coi như xen tài liệu phổ cập khoa học, đợi Bách Đồ trở về, anh nhất định phải như vĩ nhân, phải để cho Bách Đồ lau lau mắt nhìn anh.
Tưởng tượng tới hình ảnh lúc đó Bách Đồ hoàn toàn thần phục dưới quần tây của anh, anh liền vui vẻ đi truyền nước biển.
Trong phòng, Bách Đồ vẻ mặt 囧 囧, hoàn toàn ngây người trước Lương Tỳ trong vòng nửa phút có thể biến hóa vẻ mặt từ u oán thành bỉ ổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Tiểu Vũ tới đón Bách Đồ ra sân bay, Chu Niệm Sâm và mấy nhân viên công tác tụ tập ở một bên.
Phòng chờ bay.
“Bách Đồ, cà phê.” Phạm Tiểu Vũ bưng hai ly cà phê tới, một ly cho Bách Đồ, một ly nâng trong tay, nhỏ giọng bát quái, “Sâm ca làm sao vậy?”
Bách Đồ nhấp môi cà phê, không đếm xỉa tới nói: “Làm sao tôi biết.”
Phạm Tiểu Vũ đầy vẻ không tin: “Khuya hôm trước anh ta nói đến chỗ anh đón Cầu Cầu, sau đó hôm qua lại xin nghỉ bệnh một ngày, hôm nay tới đây lại là bộ dáng này, nói thật đi, có phải anh đánh anh ta hay không?”
“Là Bách Đồ!” Có một fan nhận ra Bách Đồ, kích động chạy tới muốn xin kí tên chụp ảnh chung.
Bách Đồ cảnh cáo lườm Phạm Tiểu Vũ, cô ngượng ngùng bưng ly cà phê đứng sang bên cạnh.
Hiếm khi thấy Chu Niệm Sâm đeo kính râm, nhưng vẫn không che được mấy vết bầm trên mặt, bên dưới lỗ tai trái phần gáy có hai vết máu rất sâu, xem ra là bị cào.
Bách Đồ cũng không quan tâm xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chắc chắn đó không phải chuyện có thể nói trên bàn việc.
Cùng Chu Niệm Sâm giằng co mấy năm đã khiến cho cậu cảm thấy mỏi mệt, thậm chí có đôi khi còn buồn nôn. Nếu như không phải còn thời hạn hợp đồng, bốn năm trước cậu đã không cần phải cả ngày đối diện với gương mặt đó.
Đầu lưỡi Bách Đồ bị nút đến mất cảm giác, thấy Lương Tỳ thật sự không có ý kết thúc, nhịn không được đẩy anh ra.
Cậu bị hôn đến môi trơn nước nhuận hồng, có chút xấu hổ đỏ mặt, chuyển tầm mắt sang một bên, giống như ngại không muốn nhìn thẳng vào mắt Lương Tỳ.
Loại thần thái khó gặp này của cậu, Lương Tỳ chỉ cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, sau đó lại nhìn cậu cười ngây ngô, nói: “Anh đã nói em sớm muộn gì cũng thích anh mà, em xem như vậy chẳng phải tốt sao, chúng ta thật sự rất xứng đôi a.”
Bách Đồ không cứng ngắc nữa, khóe môi cũng dần dần cong lên.
Cậu nghĩ, nếu như có một ngày cậu không còn cô đơn nữa, vậy khả năng đại khái có thể là Lương Tỳ… Vẫn nên thử một lần cuối cùng đi.
24 tiếng trước khi cậu xuất phát đi HongKong, Lương Tỳ cơ hồ nghệch mặt ra cả ngày.
Cậu không có bạn bè, vốn đã rất trạch, bình thường nghỉ ngơi cũng chỉ ở trong nhà, hôm nay lại có nhiều hơn một đuôi.
Căn hộ này tổng cộng cũng chỉ hơn 100 mét vuông, cậu đi đến đâu, Lương Tỳ đi theo tới đó, quả thực có thể dây dưa chết người.
Bất quá cậu rõ ràng đã thiết lập chế độ chấp nhận Lương Tỳ, ngược lại không thấy có gì khó chịu, còn mơ hồ cảm thấy kiểu yêu đương này có chút thú vị dễ thương.
Đến tối, Lương Tỳ phải đi truyền nước biển, nhưng Bách Đồ vì hành trình ngày mai, buổi tối phải đi ngủ sớm, không thể cùng anh đi bệnh viện.
Lương Tỳ lề mà lề mề không muốn đi, kéo dài tới hơn 9 giờ, còn ỷ lại trong nhà Bách Đồ, trơ mắt nhìn Bách Đồ thu dọn hành lý.
Bách Đồ hối anh: “Nếu anh không đi thì tối nay phải ngủ lại bệnh viện.”
Lương Tỳ hừ hừ nói: “Tối nay không đi cũng không sao, nếu không đợi ngày mai em đi anh lại đi.”
Bách Đồ nghiêm mặt nói: “Anh không đi bệnh viện thì về nhà đi, giống như ngày hôm qua phiền tôi nữa, tôi thật sự sẽ trở mặt.” (Khi nào Bách Đồ chính thức xác nhận thì chuyển sang xưng hô ‘anh-em’ sau, chứ thật ra toàn ‘ta-ngươi’:)) )
Lương Tỳ không tình nguyện gọi cho trợ lý lái xe tới, cúp điện thoại xong khoe với Bách Đồ: “Em xem, anh rất nghe lời.” Còn bày ra bộ dạng muốn được khen ngợi.
Bách Đồ cúi đầu thu xếp đồ đạc, mặc kệ anh.
Lương Tỳ ngồi xổm bên cạnh rương hành lý, tay phải nâng cằm, nhìn Bách Đồ không chớp mắt, thở dài thở ngắn nói: “Em với anh vừa tốt thì đã phải đi xa, nếu không phải sợ em ngày mai ngồi máy bay không thoải mái, hôm nay đã nhất cổ tác khí [1] rồi, em nói anh sao lại xui xẻo như vậy?”
[1]Đánh trống lần thứ nhất thì quân sĩ hăng lên, lần thứ hai thì giảm xuống, đến lần thứ ba thì không còn hăng nữa
Bách Đồ đang ngồi xổm thu xếp đồ đạc dừng tay lại, trong lòng có chút căng thẳng, bây giờ Lương Tỳ đã cảm thấy xui xẻo, về sau nói không chừng sẽ cảm thấy nấm mốc chán tới tám đời. Hiện tại có nên nói rõ ràng ra luôn hay không?
Lương Tỳ thấy sắc mặt cậu có chút khác thường, hiểu lầm ý của cậu, nói: “Được rồi, đã hứa là không làm ảnh hưởng đến công việc của em, anh chờ em trở lại, đến lúc đó…” Lại nói một nửa anh liền cười hắc hắc, não bổ “hình ảnh” đến lúc đó.
Bách Đồ càng mất tự nhiên, nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Lương Tỳ, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
Lương Tỳ trông mong nhìn cậu: “Cái gì?”
“Tôi kỳ thật…” Bách Đồ cắn răng, lại cảm thấy nói không nên lời.
Lương Tỳ chớp mắt mấy cái, tự động lý giải: “Cũng rất thích anh đúng không? Anh cảm thấy nha!”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ an ủi: “Anh biết rõ em ngại nói ra miệng, cảm giác này anh hiểu, bằng không thì mười năm trước ở trạm tàu điện ngầm anh đã sớm bày tỏ với em, về sau sẽ không tiện nghi cho …” Anh muốn nói tới họ Chu vương bát đản kia, nhưng cảm thấy lúc này nhắc tới tên này thật sự là phá hư phong cảnh, nên đem nửa câu sau nuốt về, sửa lời: “Dù sao hiện tại em đã là người yêu anh rồi.”
Ánh mắt Bách Đồ có chút hỗn loạn, nói: “Nếu sau này lúc anh gặp lại tôi, tôi lại không phải độc thân, anh định làm như thế nào?”
Lương Tỳ không chút nghĩ ngợi nói: “Nghĩ biện pháp quấy nhiễu em và người yêu em chứ sao.”
Bách Đồ: “…”
“Em cũng đừng cảm thấy anh xấu xa, phàm có thể quấy rối khẳng định không phải là chân ái, hai ta dù bị quấy rối thế nào cũng sẽ không tách ra, trừ phi là em…” Ngữ khí Lương Tỳ có chút u oán, nói, “Đều tại em lớn lên chọc người thích như vậy, trước kia bạn trai một người tiếp một người.”
Bách Đồ yên lặng nói: “Tổng cộng cũng chỉ có hai.”
“Em còn muốn bao nhiêu?” Lương Tỳ vô cùng ủy khuất, lại càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, suy nghĩ viễn vong, nói, “Bách Đồ, hai chúng ta đi chứng nhận kết hôn đi! Em nói là Hà Lan tốt hay là nước Anh tốt?”
Bách Đồ trố mắt nói: “Kết hôn?”
Lương Tỳ mãnh liệt gật đầu, nói: “Em xem, dù sao hai chúng ta cũng sẽ cùng nhau cả đời, kết hôn khẳng định càng bền chặt, chờ em bước vào cửa Lương gia rồi, xem ai còn dám đánh chủ ý em? Ai nha, hắc hắc, anh thật sự quá cơ trí mà!”
Bách Đồ cảm thấy người này thật sự quá mức hoang đường.
Lương Tỳ buông tay chống cằm, chăm chú suy tư: “Đợi em từ HongKong trở về, chúng ta bắt đầu xử lý thủ tục di dân, làm xong lập tức kết hôn, em chịu không?”
Bách Đồ: “…”
Cậu vốn nghiêm túc muốn nói chuyện, bây giờ lại bị Lương Tỳ quấy nhiễu tiêu tan.
Hơn nữa, ai muốn cùng anh kết hôn?!
Lúc này trợ lý Lương Tỳ gọi điện tới, nói đã đến dưới lầu.
“Anh đi đây.” Lương Tỳ lưu luyến không rời nói, “Em ngày mai thuận buồm xuôi gió.”
Bách Đồ gật gật đầu, nói: “Anh cũng nhớ chú ý tay của mình.”
Cậu tiễn Lương Tỳ tới cửa, Lương Tỳ liếm môi nói: “Bách Đồ… Chúng ta hôn tạm biệt đi.”
Bách Đồ nhấp môi dưới, trừng anh: “Nhanh đi đi, dưới lầu có người chờ anh.”
Lương Tỳ ủy khuất nói: “Xếp hình không được, kết hôn em lại không chịu, ngay cả hôn một cái em cũng nhỏ mọn như vậy, cũng chỉ có lúc trừng anh là rất hào phóng, nếu như trừng anh có thể mang thai, anh hiện tại đã sinh ít nhất được 18 đứa.”
Bách Đồ nhất thời trừng anh cũng không được, mà không trừng anh cũng không được, trái lại không biết nên làm như thế nào, cả giận nói: “Anh rốt cuộc có đi hay không? Nhanh đổi giày đi.”
Lương Tỳ trong ánh mắt tràn ngập bi phẫn, nghe lời xoay người đổi giày.
Bách Đồ nhìn hai xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, biểu cảm lại mềm nhũn ra.
Lương Tỳ đổi xong giày, đáng thương nói: “Bách Đồ, anh đi nha.”
Bách Đồ nói: “Ừ.”
Lương Tỳ cầm lấy tay nắm cửa, quay đầu lại nói: “Anh đi thật nha.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ trơ mắt nhìn cậu, biểu cảm cơ hồ giống Cầu Cầu như đúc lúc chờ cậu cho ăn.
Bách Đồ phiền muộn nói: “Muốn hôn thì hôn đi.”
Lương Tỳ lập tức cười vui vẻ dán tới. Môi vừa chạm môi, Lương Tỳ đã ôm lấy Bách Đồ xoay nửa vòng áp cậu lên cửa chống trộm, xem ra vừa rồi đã dự tính hết thảy.
Không giống với nụ hôn mềm mại nhu hòa buổi sáng, nụ hôn này vô cùng nóng bỏng, Bách Đồ còn có thể cảm giác được nước miếng chảy ra khóe môi, Lương Tỳ một bên hôn một bên nhẹ nhàng véo lấy eo của cậu sờ tới sờ lui.
Những…này Bách Đồ nhịn được, nhưng không đầy một lát, chỗ đó của Lương Tỳ chọt lên đùi cậu.
Lương Tỳ lại bị đẩy ra.
Anh cúi đầu, có chút phiền muộn, vợ anh luôn bạc tình bạc nghĩa như vậy, lớn lên đẹp trai rất giỏi, nhưng trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
Anh bước vào thang máy còn nhịn không được nhớ lại, bờ môi và đầu lưỡi ngọt vô cùng của Bách Đồ, trên lưng một chút thịt dư cũng không có, cách quần cũng có thể cảm nhận được cơ bắp chân, mùi hương trên người cũng thơm.
Bất quá vừa rồi lúc hai người bọn họ hôn nhau ướt át, chỗ đó của Bách Đồ hình như vẫn luôn mềm a.
Lương Tỳ hơi rầu rĩ, hôn môi anh coi như có kinh nghiệm cũng không đổi được niềm vui của Bách Đồ, ở mặt kinh nghiệm thì càng khó nói, vạn nhất lúc tiến công thật Bách Đồ ghét bỏ anh thì làm sao bây giờ?
Anh trước kia cũng từng xem phim sếch, nhưng mấy diễn viên đó mặt quá xấu dáng người quá kém chỗ đó cũng xấu, anh xem mà thấy tinh thần bị tổn thương.
Trong khoảng thời gian Bách Đồ không ở đây, anh nhất định phải chịu đựng buồn nôn xem, coi như xen tài liệu phổ cập khoa học, đợi Bách Đồ trở về, anh nhất định phải như vĩ nhân, phải để cho Bách Đồ lau lau mắt nhìn anh.
Tưởng tượng tới hình ảnh lúc đó Bách Đồ hoàn toàn thần phục dưới quần tây của anh, anh liền vui vẻ đi truyền nước biển.
Trong phòng, Bách Đồ vẻ mặt 囧 囧, hoàn toàn ngây người trước Lương Tỳ trong vòng nửa phút có thể biến hóa vẻ mặt từ u oán thành bỉ ổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Tiểu Vũ tới đón Bách Đồ ra sân bay, Chu Niệm Sâm và mấy nhân viên công tác tụ tập ở một bên.
Phòng chờ bay.
“Bách Đồ, cà phê.” Phạm Tiểu Vũ bưng hai ly cà phê tới, một ly cho Bách Đồ, một ly nâng trong tay, nhỏ giọng bát quái, “Sâm ca làm sao vậy?”
Bách Đồ nhấp môi cà phê, không đếm xỉa tới nói: “Làm sao tôi biết.”
Phạm Tiểu Vũ đầy vẻ không tin: “Khuya hôm trước anh ta nói đến chỗ anh đón Cầu Cầu, sau đó hôm qua lại xin nghỉ bệnh một ngày, hôm nay tới đây lại là bộ dáng này, nói thật đi, có phải anh đánh anh ta hay không?”
“Là Bách Đồ!” Có một fan nhận ra Bách Đồ, kích động chạy tới muốn xin kí tên chụp ảnh chung.
Bách Đồ cảnh cáo lườm Phạm Tiểu Vũ, cô ngượng ngùng bưng ly cà phê đứng sang bên cạnh.
Hiếm khi thấy Chu Niệm Sâm đeo kính râm, nhưng vẫn không che được mấy vết bầm trên mặt, bên dưới lỗ tai trái phần gáy có hai vết máu rất sâu, xem ra là bị cào.
Bách Đồ cũng không quan tâm xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chắc chắn đó không phải chuyện có thể nói trên bàn việc.
Cùng Chu Niệm Sâm giằng co mấy năm đã khiến cho cậu cảm thấy mỏi mệt, thậm chí có đôi khi còn buồn nôn. Nếu như không phải còn thời hạn hợp đồng, bốn năm trước cậu đã không cần phải cả ngày đối diện với gương mặt đó.