Ngày 27 tháng 6 năm 2023, ngày đen tối.
Đây là một cái thời tiết mới phát sinh gần đây, cả ngày mặt trời không có mọc lên, không có chút ánh sáng nào trên khắp trái đất, nói vậy có lớn quá không, thôi thì nói là không có chút ánh sáng nào trong thành phố này.
Con người sống trong nỗi thấp thỏm lo âu, radio ở trung tâm thành phố không ngừng phát ra những lời động viên trấn an những người sống sót, bọn họ còn nói gì thời tiết này chỉ là thoáng qua, sẽ không kéo dài.
Nhưng hình như cái gọi là "sẽ không kéo dài" có nghĩa là còn dài dài thì đúng hơn, dù sao thì radio cũng không có nói rõ ràng gì cả.
Kỷ Lê ở trung tâm thành phố lắc lư, Nàng cứ rảo bước đi như vậy mà không có mục đích, Nàng đã đi qua mấy con phố rồi thì phải, ngẫu nhiên bên tai cũng nghe được không ít chuyện bàn tán vặt vãnh, dù những người đó chỉ nói khe khẽ, dường như không thành tiếng. Thính lực của Nàng tốt lắm, dù chỉ một thanh âm cực nhỏ Nàng cũng có thể dễ dàng nghe thấy, nhưng Nàng không quan tâm, Nàng đang nghĩ, nếu như thật sự như vậy, Nàng sẽ dùng hết sức mình bảo vệ Lê Hạ.
Nàng tìm được một cái ba lô, Nàng lấy nó từ một người chết nằm trên đường. Dù là hàng xài rồi, nhưng theo hiện tại, có còn hơn không, Nàng không ghét bỏ làm gì.
Nàng đem cái khăn choàng cổ dài (đúng vậy, Nàng không có làm việc gì thì đem khăn ra đan, mà cũng phải nói chắc ở phương diện này Nàng có thiên phú hay sao đó, cho nên rất nhanh liền đan được một cái khăn rất dài.) và hai con búp bê vải đều đặt ngay ngắn bên trong hộp quà, cái hộp này Nàng tìm được ở trong một cửa hàng quà lưu niệm, nhìn rất đẹp.
Nàng còn muốn tặng cho Lê Hạ một cái bánh kem mừng sinh nhật, nhưng bánh ngọt thì chỉ có căn cứ giao dịch mới có, Nàng thì không có biện pháp nào tới gần nơi đó được.
Trở lại căn nhà nhỏ đối diện chung cư nơi Lê Hạ đang sống, nhà cô bé ở tầng trệt, từ gian nhà của hai hộ gia đình khác ánh đèn đã sáng, cửa sổ phòng ngủ trên tầng ba của Lê Hạ vẫn tối đen như mực, chỉ có thấp thoáng ánh đèn từ phòng khách hắt ra.
Nếu vẫn không nhìn thấy Lê Hạ chắc Nàng điên quá, Kỷ Lê nói thầm với chính mình.
Nàng chắc sẽ chạy nhanh vào chung cư, Nàng muốn gặp Lê Hạ.
Kỷ Lê đi tới đi lui ở dưới đường, tầm mắt Nàng không một phút giây nào không nhìn chằm chằm cửa sổ lầu ba, Nàng có thể cảm nhận chỉ vài giây nữa thôi Nàng sẽ điên mất.
Ngày tháng năm , ngày đen tối.
Đây là một cái thời tiết mới phát sinh gần đây, cả ngày mặt trời không có mọc lên, không có chút ánh sáng nào trên khắp trái đất, nói vậy có lớn quá không, thôi thì nói là không có chút ánh sáng nào trong thành phố này.
Con người sống trong nỗi thấp thỏm lo âu, radio ở trung tâm thành phố không ngừng phát ra những lời động viên trấn an những người sống sót, bọn họ còn nói gì thời tiết này chỉ là thoáng qua, sẽ không kéo dài.
Nhưng hình như cái gọi là "sẽ không kéo dài" có nghĩa là còn dài dài thì đúng hơn, dù sao thì radio cũng không có nói rõ ràng gì cả.
Kỷ Lê ở trung tâm thành phố lắc lư, Nàng cứ rảo bước đi như vậy mà không có mục đích, Nàng đã đi qua mấy con phố rồi thì phải, ngẫu nhiên bên tai cũng nghe được không ít chuyện bàn tán vặt vãnh, dù những người đó chỉ nói khe khẽ, dường như không thành tiếng. Thính lực của Nàng tốt lắm, dù chỉ một thanh âm cực nhỏ Nàng cũng có thể dễ dàng nghe thấy, nhưng Nàng không quan tâm, Nàng đang nghĩ, nếu như thật sự như vậy, Nàng sẽ dùng hết sức mình bảo vệ Lê Hạ.
Nàng tìm được một cái ba lô, Nàng lấy nó từ một người chết nằm trên đường. Dù là hàng xài rồi, nhưng theo hiện tại, có còn hơn không, Nàng không ghét bỏ làm gì.
Nàng đem cái khăn choàng cổ dài (đúng vậy, Nàng không có làm việc gì thì đem khăn ra đan, mà cũng phải nói chắc ở phương diện này Nàng có thiên phú hay sao đó, cho nên rất nhanh liền đan được một cái khăn rất dài.) và hai con búp bê vải đều đặt ngay ngắn bên trong hộp quà, cái hộp này Nàng tìm được ở trong một cửa hàng quà lưu niệm, nhìn rất đẹp.
Nàng còn muốn tặng cho Lê Hạ một cái bánh kem mừng sinh nhật, nhưng bánh ngọt thì chỉ có căn cứ giao dịch mới có, Nàng thì không có biện pháp nào tới gần nơi đó được.
Trở lại căn nhà nhỏ đối diện chung cư nơi Lê Hạ đang sống, nhà cô bé ở tầng trệt, từ gian nhà của hai hộ gia đình khác ánh đèn đã sáng, cửa sổ phòng ngủ trên tầng ba của Lê Hạ vẫn tối đen như mực, chỉ có thấp thoáng ánh đèn từ phòng khách hắt ra.
Nếu vẫn không nhìn thấy Lê Hạ chắc Nàng điên quá, Kỷ Lê nói thầm với chính mình.
Nàng chắc sẽ chạy nhanh vào chung cư, Nàng muốn gặp Lê Hạ.
Kỷ Lê đi tới đi lui ở dưới đường, tầm mắt Nàng không một phút giây nào không nhìn chằm chằm cửa sổ lầu ba, Nàng có thể cảm nhận chỉ vài giây nữa thôi Nàng sẽ điên mất.