Diệp Tử Linh chạy trong chốc lát phát hiện ra tang thi tóc đen kia không đuổi theo nữa nên cũng dừng lại. Kỳ thật cậu có thể đoán được đối phương tuyệt đối sẽ không đuổi theo cậu, có mối quan hệ với Clare nên cậu so với những người còn lại trong đội thoải mái hơn nhiều, phải giải quyết cũng chỉ có mấy loài dị thú, tang thi cũng không còn là uy hiếp.
Về phần những người khác, cậu cũng không có ý định cứu giúp, nếu không sẽ phải khó khăn giải thích vì sao mấy tang thi đó chưa bao giờ xuống tay đối với cậu, một hai lần thì còn có thể nói do trùng hợp, nhiều lần như vậy rất khó khiến cho người khác không hoài nghi.
Nhất là trước mặt tên trí thức Vu Nhất Hàn thì Diệp Tử Linh càng không thể giấu diếm hoàn hảo được, một khi đã như vậy thì không bằng tách ra còn tốt hơn.
Không biết tại sao, từ đáy lòng Diệp Tử Linh xuất hiện sự kiêng dè không phải bình thường đối với Vu Nhất Hàn, thời điểm đối mặt với Vu Nhất Hàn thì chung quy cậu sẽ theo bản năng suy nghĩ rất nhiều vấn đề, mỗi một bước đều thật cẩn thận, giống như cậu đã từng nếm qua không ít khổ dưới tay Vu Nhất Hàn, hoặc có thể nói cậu đã từng ăn không ít khổ dưới tay loại trí thức giống như Vu Nhất Hàn.
“Hả?” Trên mặt Diệp Tử Linh lộ ra thần sắc giật mình, cậu nhận thấy được tang thi kia căn bản không có ý tứ đuổi theo, thế nhưng sau khi đứng tại chỗ trong chốc lát cho đến bây giờ vẫn chưa rời đi!
Đây là tình huống gì? Cái tang thi này không tính toán bắt lại một hai người mà cứ thế dễ dàng thả bọn họ đi ? Diệp Tử Linh không hiểu được rốt cuộc tang thi kia đang nghĩ thế nào, đúng ra hắn tuyệt đối không thể nhìn loài người chạy trốn mà không đuổi theo, song phương chính là kẻ thù, dưới tình huống bình thường thì bên nào cũng phải không buông tha ai.
Bởi vậy nên tình huống hiện tại tuyệt đối không bình thường.
Mặc kệ tình huống có không bình thường, nếu đã không truy đuổi, cậu cũng sẽ không vội đi tìm những người khác đi cùng, dù sao Vu Nhất Hàn sẽ liên lạc với cậu. Cậu thừa dịp trước khi bị liên lạc mà đi xa thêm một chút, như vậy còn có thể nói là do khoảng cách quá xa nên có thể kéo dãn thời gian hai bên gặp mặt, để cho cậu có càng thêm nhiều thời gian tự do hoạt động.
Diệp Tử Linh sau khi xác định chuẩn phương hướng rồi thì bắt đầu không hề cố kỵ mà nhanh chóng đi về phía trước, đồng thời sử dụng tang thi hóa một chút để khiến những tang thi kia không nhìn đến mình.
Đây là sau khi Diệp Tử Linh trải qua mấy lần tang thi hóa mới phát hiện ra, kỳ thật có thể tang thi hóa không hoàn toàn, tiến hành tang thi hóa một phần nhỏ của cơ thể vừa không làm cho người khác phát hiện, lại còn có tác dụng khống chế một số tang thi cấp thấp không tồi. Đồng thời, sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm, Diệp Tử Linh phát hiện kỳ thật nếu chỉ tang thi hóa một phần nhỏ bộ phận trên cơ thể thì di chứng cũng phi thường nhỏ, nhỏ đến độ có thể xem nhẹ không kể đến. Ở trước mặt Vu Nhất Hàn thì cậu không dám làm như thế, sợ bị nhìn ra sơ hở gì, hiện tại chỉ còn có một mình cậu, đương nhiên có thể không cố kỵ gì một chút.
Mới đi không được bao lâu Vu Nhất Hàn đã liên lạc với Diệp Tử Linh, chính xác mà nói là Vu Nhất Hàn đồng thời liên kết tinh thần của cả năm người, giống như là họp từ xa qua bộ đàm. Đây là phương diện cường đại của dị năng giả hệ tinh thần, thân thể của họ tuy rằng càng yếu ớt hơn người bình thường, thế nhưng tinh thần lực lại không phải mạnh bình thường, phạm vi tinh thần lực của Vu Nhất Hàn bao phủ có thể lên đến một kilomet, kể ra cũng phi thường cường đại.
“Tất cả mọi người không xảy ra chuyện gì chứ?” Thanh âm của Vu Nhất Hàn vang lên trong đầu cả bốn người.
Bởi vì là tinh thần cùng liên hệ với nhau, cho nên chỉ cần trả lời trong đầu là được, không cần phải nói ra.
“Tang thi không có đuổi theo, cho nên chỉ cần vận khí không kém tới cực điểm thì hẳn không có vấn đề gì.” Diệp Tử Linh cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra tình hình mình thăm dò được nói ra.
“Không có đuổi theo sao? Cậu xác định?!” Thanh âm của Vu Nhất Hàn nhất thời cao thêm hai quãng, Diệp Tử Linh có thể tưởng tượng được sắc mặt đối phương đen cỡ nào.
Nếu đuổi theo còn có thể giải thích được, không đuổi theo thế này thì lại thêm phiền phức, vì sao lại không đuổi theo, đây có phải là đang có âm mưu gì, những trường hợp có thể suy đoán thực sự rất nhiều.
Diệp Tử Linh thậm chí có suy nghĩ cái tang thi kia không đuổi theo chính là để làm cho bọn họ nghĩ đông nghĩ tây thêm nhiều.
“Tôi xác định hắn không hề đuổi theo.” Diệp Tử Linh chỉ nói một câu như vậy, về phần cậu dùng biện pháp gì để có được tin tức này thì đương nhiên phải giữ bí mật nha.
Vu Nhất Hàn biết đó là bí mật mỗi người không nên hỏi nhiều, không truy hỏi thêm, mà bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng người: “Hiện tại trong mấy người thì Diệp Tử Linh cách tôi xa nhất, gần như sắp vượt khỏi phạm vi liên lạc của tôi, hơn nữa vị trí của cậu lệch quá nhiều rồi, hiện tại đi thẳng hướng tây khoảng chừng một ngàn thước rồi dừng lại chờ bọn tôi. Dục cách Thứ tương đối gần, đi về phía đông khoảng chừng hai trăm mét có thể gặp được; vị trí của tôi với Thanh Điền tương đối gần nhau, tôi tới tìm anh.”
“Đã rõ.” Mọi người đồng thời trả lời, sau đó Vu Nhất Hàn liền ngắt liên lạc. Kết nối tinh thần phạm vi lớn mặc dù có hiệu quả tốt nhưng không thể kéo dài, vậy xem như là một khuyết điểm đi, nếu không có sẽ rất ư là nghịch thiên.
Diệp Tử Linh một lần nữa xác định phương hướng một chút, do dự một chút cuối cùng vẫn chọn đi về hướng mà Vu Nhất Hàn đã nói đến. Một mình cậu phá vây thật sự rất đơn giản, cái khó chính là giải thích sau đó. Hơn nữa dù cho cậu rời khỏi vòng vây của tang thi, sau đó tiếp tục đi tiếp như thế nào cậu hoàn toàn không biết. Diệp Tử Linh không thể không thừa nhận, cậu đối với thế giới hiện tại quả thật gần như hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi đổi hướng, Diệp Tử Linh không đi được bao xa, đột nhiên phát hiện trong rừng cây xuất hiện một rừng hoa, những đóa hoa mang sắc tím dưới ánh trăng chiếu rọi tản ra ánh sáng nhàn nhạt, cho dù Diệp Tử Linh không quan tâm lắm đến mấy thứ này cũng không nhịn được công nhận cảnh biển hoa trước mắt này cực kỳ xinh đẹp.
Không thể không nói kinh nghiệm đối mặt với mạt thế của Diệp Tử Linh khuyết thiếu rất nhiều, nếu là bất kỳ người nào khác gặp phải biển hoa này nhất định sẽ tránh đi đầu tiên. Trong rừng cây luôn chất chứa đầy rẫy nguy hiểm, đột nhiên xuất hiện một rừng hoa xinh đẹp nhất định là một chuyện vô cùng quỷ dị, nhất là khi biển hoa này nhìn qua không có chút dấu vết bị phá hoại nào. Việc này chỉ có thể chứng minh một điều, này vừa nhìn đã nói được bản thân rừng hoa vô cùng xinh đẹp này chính là một mối nguy hiểm, hoặc là trong biển hoa xinh đẹp này có thứ gì nguy hiểm đang tồn tại.
Thế nhưng Diệp Tử Linh một chút cũng không hay biết điều này, cho nên cậu không lựa chọn đi vòng qua rừng hoa này mà là trực tiếp băng qua.
Cánh rừng hoa này vô cùng lớn, liếc mắt nhìn một cái cũng không thấy bờ bên kia.
Những đóa hoa mang sắc tím này tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, Diệp Tử Linh nghe cỗ mùi hương này vào, cảm thấy tâm tình của mình cũng bắt đầu trở nên tốt hơn, mọi chuyện do vận rủi hôm nay khiến tâm tình buồn bực hoàn toàn tiêu tán không còn gì.
Cậu thậm chí còn không hay biết bắt đầu ngâm nga cười khẽ.
Nhưng mà, dần dần Diệp Tử Linh cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, mùi hương vốn nhẹ nhàng thanh nhã này lại bắt đầu trở nên ngày càng đậm, đã vượt qua nồng độ bình thường. Thế nhưng không biết vì cớ gì, rõ ràng mùi hương này đã nồng đến độ khiến người ta hít thở không thông, cậu lại vẫn không nhịn được tiếp tục muốn ngửi thêm.
Rừng hoa này có vấn đề!
Diệp Tử Linh rốt cuộc nhận ra được điểm này, thế nhưng, đã quá muộn.
Cậu muốn nhanh chóng rời đi thế nhưng lại phát hiện cả người vô lực, thậm chí sâu trong thân thể có một luồng nhiệt khí đang bắt đầu từ từ dâng lên.
Sau đó, Diệp Tử Linh ngã xuống.
Cảnh báo chương sau: tentacles