Thần trí Diệp Tử Linh đã hoàn toàn mơ hồ, suy nghĩ duy nhất chỉ còn một chữ trốn. Từ chỗ sâu nhất trong cơ thể dâng lên cảm giác khủng hoảng thật lớn khiến Diệp Tử Linh liều mạng động đậy thân thể, chỉ là dưới tác dụng bào mòn của hương hoa, cái liều mạng giãy dụa của cậu bất quá chỉ dịch được một khoảng rất nhỏ.
Đài hoa màu tím thật lớn chậm rãi tách ra một khe hở, lộ ra hàm răng nanh rậm rạp bén nhọn bên trong, chuẩn bị sẵn sàng để vồ con mồi. Mũi nhọn thật lớn nhắm ngay chính giữa sau lưng Diệp Tử Linh, hơi hơi nâng lên, ở giữa không trung tạm dừng một chút sau đó mãnh liệt đâm xuống!
Ngay tại một khắc trước khi mũi nhọn sắp sửa đâm đến Diệp Tử Linh kia, không hiểu vì sao mà động tác lại đình chỉ cứng còng tại chỗ. Sau đó nhiệt độ bốn phía đột ngột hạ xuống, một cơn gió xoáy thật lớn xuất hiện giữa rừng hoa, tàn phá những đóa hoa xinh đẹp mà nguy hiểm khắp bốn phía.
Đài hoa phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết phi thường khó nghe, túm dây leo hình mũi nhọn dừng lại sau lưng Diệp Tử Linh trong nháy tản ra biến trở về dây leo bình thường cũng nhanh chóng héo rũ, rừng hoa ở dưới lưng Diệp Tử Linh cũng lấy tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được nhanh chóng khô héo.
Trung tâm của cánh rừng hoa này chính là đài hoa cự quái kia, nó một khi cánh rừng hoa này chết đi thì cũng tự nhiên tiêu vong theo.
Một đôi chân mơ hồ xuất hiện trước tầm mắt của Diệp Tử Linh, cậu cố gắng muốn ngẩng đầu lên thấy rõ nam nhân đã cứu cậu, cậu dám khẳng định, nam nhân xuất hiện ở nơi này cứu cậu tuyệt đối chính là nam nhân mắt lam kia!
Rừng hoa biến mất, hương thơm cũng tiêu tán theo, đầu óc Diệp Tử Linh rốt cuộc bắt đầu trở nên thanh tỉnh.
Cậu biết, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để nhìn rõ nam nhân mắt lam trong cảnh mộng. Thế nhưng, cậu đã không còn một chút khí lực nào, chỉ sợ muốn động đậy ngón tay một chút thôi cũng làm không được, chứ đừng nói chi là ngẩng đầu.
Hơn nữa, có thể do dược vật thúc tình còn chưa được hoàn toàn bài xuất, Diệp Tử Linh cảm thấy dục vọng nóng rực vừa mới lui xuống một chút nay lại dâng lên lần nữa, địa phương vừa mới phát tiết xong nay cũng lần nữa ngẩng đầu.
Diệp Tử Linh cắn chặt môi dưới, cảm thấy một trận bối rối, dường như mỗi thời điểm nhìn thấy nam nhân này thì bản thân đều ở trong hoàn cảnh khó xử, lúc này đây lại càng…
Sau đó cậu đã không còn có thể tiếp tục suy nghĩ hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể mơ mơ màng màng giống như nhìn nam nhân đang đi đến ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng thở dài: “Tử Linh, em cứ khiến cho người khác phải lo lắng a, anh mới rời đi có một chút đã xảy ra sự tình thế này.”
Thanh âm này… rất quen thuộc…
Diệp Tử Linh mơ mơ màng màng cảm thấy được thanh âm của nam nhân này quen thuộc đến mức giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tên, nhưng cậu thế nào đều kém một chút cũng không cách nào nói ra.
Độ ấm trên thân nam nhân này rất thấp, khiến cho cảm giác khô nóng trên người Diệp Tử Linh hạ bớt, điều này khiến cho cậu bất giác dựa vào trong ngực của nam nhân.
“Lần này anh tức giận thật rồi biết không? Em không chỉ đánh mất trí nhớ, ngay đến kiến thức thông thường cũng đánh mất, loại hung vật có độ nguy hiểm cao như Mộng Đà La mà em một chút cũng không phát hiện để rơi ào bẫy rập, nếu không nhờ… Anh căn bản không thể chạy đến bên em nhanh như vậy.”
“Tử Linh, không có lần tới, nếu như lần sau em lại tiếp tục đưa bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, anh cũng sẽ không tiếp tục tuân thủ theo ước định giữa chúng ta.”
Thần trí của Diệp Tử Linh đã bị hun nóng đến mơ hồ, thế nhưng không hiểu vì sao lại vẫn có thể nghe rõ ràng những lời nói của nam nhân.
Ước định… Quả nhiên trước khi cậu mất trí nhớ đã bị nam nhân mắt lam này lập ước định lừa đảo gì đó!
Nam nhân than nhẹ một hơi, ôm lấy thân thể Diệp Tử Linh tựa vào trên người hắn, hơi hơi cúi đầu xuống hôn lên cạnh cổ của Diệp Tử Linh.
Chất lỏng do Mộng Đà La tiết ra chính là dược vật thúc tình mãnh liệt, chỉ phát tiết một lần căn bản là không đủ.
Dưới ánh trăng, giữa rừng hoa héo rũ, một thanh niên trần trụi nằm trong ngực của một nam nhân ăn mặc chỉnh tề khác, hình thành một hình ảnh kỳ dị rồi lại phi thường hài hòa.
“A…” Khoái cảm mãnh liệt không ngừng dâng lên, Diệp Tử Linh nhịn không được ngẩng đầu lên phát ra một tiếng ngâm khẽ, ngón tay bủn rủn vô lực nay lại vòng ra sau lưng nam nhân bám lấy không tha.
Nam nhân đã quá mức quen thuộc với thân thể của Diệp Tử Linh, mỗi một cái đụng chạm đều khiến cho thân thể Diệp Tử Linh đạt được sung sướng đến run rẩy.
Nam nhân cẩn thận không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người Diệp Tử Linh, những nụ hôn rơi trên người đều vô cùng mềm nhẹ, có liều loại mềm nhẹ đối với Diệp Tử Linh lúc này mà nói lại biến thành một loại tra tấn, cái loại này tuy rằng có thể giảm bớt luồng nhiệt ý ở một trình độ nhất định nào đó, lại thủy chung không cách nào đạt được đến mong muốn khiến cậu cảm thấy thực khổ sở.
Không chỉ cái hôn mềm nhẹ kia giống như là tra tấn, ngay cả khi nắm chặt lấy nơi mà xoa nắn cũng phi thường thong thả, tựa như tận lực không cho cậu đạt được cao trào.
“Nhanh lên…” Diệp Tử Linh đã hoàn toàn không còn biết gì đến tâm tư mất thể diện nữa, chỉ muốn nam nhân có thể tăng nhanh động tác để cho cậu được phóng xuất.
“Không được.” Nam nhân hoàn toàn không có ý định cho Diệp Tử Linh thống khoái, như trước tiếp tục chậm rãi nắm vuốt bao lấy, chơi đùa địa phương đã phi thường kích động của Diệp Tử Linh, chẳng qua là đôi khi móng tay lại thỉnh thoảng cọ quẹt qua lỗ nhỏ trên đỉnh, chà lau đi bọt nước nhỏ trên đó.
Thắt lưng Diệp Tử Linh nháy mắt căng thẳng, cố đưa của chính mình vào tay nam nhân để càng đạt được nhiều khoái cảm, nhưng mà sau đó nam nhân lại đột nhiên nắm chặt tay, không cho Diệp Tử Linh phóng ra.
“Đừng… Buông ra!” Dù là ai bị đột nhiên cắt ngang tại thời điểm sắp đạt được cao trào thì cũng đều là chuyện phi thường thống khổ, chớ nói chi Diệp Tử Linh còn phải chịu tác dụng của dược vật thúc tình, cái loại cảm giác sống không bằng chết khi đang trên đỉnh khoái cảm lại bị đột nhiên đánh xuống địa ngục khiến cho Diệp Tử Linh bất giác giãy dụa.
“Không được.” Nam nhân lặp lại lần nữa lời vừa rồi, dùng một tay khác kiềm lại Diệp Tử Linh đang giãy dụa, “Tử Linh, anh không phải muốn trừng phạt em, chất độc của Mộng Đà La còn chưa có bài xuất ra hết khiến cho em muốn phóng thích, người chịu khổ sau đó cũng chỉ có em.”
Đối với lời nói của nam nhân, Diệp Tử Linh sớm đã không nghe được một chữ, cậu chỉ biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị bức điên, hoặc cũng có thể nói cậu đã bị bức điên rồi. Diệp Tử Linh giãy dụa càng thêm lợi hại.
Hô hấp của nam nhân bởi vì động tác giãy dụa của Diệp Tử Linh mà trở nên nặng nề, thanh âm cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm: “Đáng chết, Tử Linh, đừng lộn xộn nữa!”
Nam nhân biết rõ bởi vì Diệp Tử Linh giãy dụa mà cọ đến nơi không nên cọ, dục vọng vốn cũng đã cực lực nhẫn nại trong nháy mắt sụp đổ.
Diệp Tử Linh nếu biết động tác của cậu cư nhiên lại khiến cho nam nhân không khống chế được thì nhất định sẽ nhịn xuống, không tiếp tục lộn xộn nữa, chẳng qua hiện tại lý trí của cậu đã hoàn toàn biến mất, cho nên cậu lại giãy dụa càng thêm lợi hại.
“Tử Linh… Anh chính là không muốn chiếm tiện nghi khi em đang mất trí nhớ nên mới nhẫn nại đến tận bây giờ, thậm chí sử dụng biện pháp giải độc giúp em khiến cả hai đều thống khổ như thế này, em lại đi câu dẫn anh, anh có lẽ không nên quân tử như vậy.” Lực nhẫn nại của nam nhân đã đến cực hạn, so với dùng phương thức chậm rãi khiến độc trong cơ thể Diệp Tử Linh hoàn toàn bài xuất ra hết, còn không bằng dùng phương thức nhanh lại tiện lợi, dù sao hai người cũng không phải chỉ từng làm một hai lần, không có ai chịu thiệt trong vấn đề này.
Nếu đã quyết định dùng biện pháp tốt hơn, nam nhân cũng không tiếp tục tận lực gây khó khăn cho Diệp Tử Linh nữa, tăng nhanh động tác trên tay giúp cậu phóng ra.
“Ha a…” Diệp Tử Linh rất nhanh đạt đến đỉnh, lung tung nắm lấy đùi nam nhân phóng ra, sau đó triệt để tê liệt ngả vào trong ngực nam nhân.
Tuy rằng đã phóng thích, nhiệt độ thân thể lần này lại không có giảm xuống chút nào, ngược lại càng dâng lên mãnh liệt. Đương nhiên, thần trí của Diệp Tử Linh dù sao cũng thanh tỉnh lại một chút.
“Ngươi… là ai?” Diệp Tử Linh nhân lúc có chút thanh tỉnh lên tiếng, cậu biết nam nhân khẳng định đã từng làm gì đó với cậu, bằng không mỗi lần nghe được thanh âm của người ấy cũng sẽ không cảm thấy cực kì quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra đến tột cùng là ai.
“Trừ phi em nhớ ra anh là ai, bằng không anh sẽ không nói cho em biết.” Nam nhân nhẹ giọng nói bên tai Diệp Tử Linh.
Diệp Tử Linh cố gắng quay đầu muốn nhìn mặt nam nhân, có điều tư thế này thật sự không thuận tiện lắm, nhất là khi cả người vô lực như bây giờ.
Rất nhanh, một thứ nóng rực để ngay tại phía dưới Diệp Tử Linh, khiến cho thân thể Diệp Tử Linh run lên.
Sẽ bị tiến vào…!!!
Cho dù hiện tại thần trí của cậu không thanh tỉnh lắm, Diệp Tử Linh cũng biết nam nhân này định làm gì.
Để cho cậu không muốn biết nam nhân cùng cậu làm chuyện này là ai, dù cho quan hệ giữa cậu và nam nhân này không đơn giàn, cậu vẫn là làm không được.
Cho nên Diệp Tử Linh vô lực khước từ, muốn ngăn cản nam nhân: “Không được…”
Động tác tiến vào của nam nhân bởi vì từ “Không được” này của Diệp Tử Linh mà tạm ngừng lại, qua một hồi lâu sau — Diệp Tử Linh cảm thấy thời gian lâu đến nỗi cậu thiếu chút nựa nhịn không được yêu cầu nam nhân làm luôn đi, rốt cuộc bật ra một tiếng thở dài: “Không có lần sau, đây là lần cuối cùng anh tha cho em, Tử Linh em nhớ kĩ đó.”
Sau đó nam nhân dùng sức xoa nắn hai cánh mông của Diệp Tử Linh, kéo hai chân Diệp Tử Linh khép chặt lại, đỡ lấy thắt lưng của cậu, tiếp sau là đưa của chính mình chen vào.
Đã đến mức này chẳng lẽ còn bắt hắn phải buông Diệp Tử Linh ra mà tự đi giải quyết sao, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cho dù không muốn làm đến bước cuối cùng tại thời điểm Diệp Tử Linh mất trí nhớ, cọ xát chiêu đãi chính mình một chút cũng không thành vấn đề.
Vật cứng xâm nhập vào khiến Diệp Tử Linh bật ra một tiếng thở gấp trầm đục, cánh tay vịn lấy bả vai nam nhân nhất thời căng thẳng.
Được rồi, cậu xem như hiểu rõ chuyện nam nhân nói là có ý tứ gì, buông tha cho cậu chính là không tiến vào, cái tư thế hiện tại này kỳ thực cũng không có khác biệt quá lớn so với chân chính tiến vào, Diệp Tử Linh trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ vậy.
Nam nhân một tay đỡ lấy thắt lưng Diệp Tử Linh, một tay khác vòng đến phía dưới nắm chặt nơi trong đêm nay đã tiết ra hai lần của Diệp Tử Linh, bắt đầu dùng kỹ xảo xoa nắn, đồng thời rút dục vọng của mình ra một chút sau đó lại dùng lực sáp nhập.
“A… Đừng… Bỏ ra…” Khoái cảm song trùng khiến Diệp Tử Linh nhất thời rơi vào đầm sâu dục vọng lần nữa, trước khi hoàn toàn chìm vào dục vọng cậu đã hung hắng cắn một hơi lên cánh tay nam nhân, lưu lại trên đó một dấu răng thật sâu, sau đó triệt để quăng ý nghĩ muốn nhìn rõ bộ mặt nam nhân đi cách xa vạn dặm…
Ánh trăng giữa không trung bắt đầu hạ dần về phía tây, nam nhân rốt cuộc buông Diệp Tử Linh đã hoàn toàn hôn mê ra, mặc lại quần áo tử tế cho Diệp Tử Linh, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Chất độc của Mộng Đà La ngấm vào cơ thể Diệp Tử Linh quá sâu, giúp cậu phát tiết ba lượt xong mới chính thức bài xuất hết độc tố bên trong ra. Cũng may chất độc chỉ đi từ miệng vào mà không phải sáp nhập phía bên dưới để đưa vào, bằng không cho dù làm được đến bước cuối cùng thì khi giải xong độc cũng sẽ bị đại thương nguyên khí, mà không chỉ hôn mê như hiện tại. Cho nên nói, dù gặp phải chuyện này nhưng Diệp Tử Linh vẫn còn rất may mắn.
“Tử Linh, anh sẽ vẫn luôn trực bồi bên cạnh em, cho nên nhanh chóng nhớ lại nh là ai đi.” Nam nhân phát ra một tiếng thở dài, đột nhiên hàng mày căng chặt, sau đó xoay người lướt nhẹ bay đi.