Edit: Chrysanthemum
Tuy nói Diệp Tử Linh chuyển đội, thế nhưng ngoại trừ chỗ ở buổi tối đổi từ bên trái sang bên phải doanh địa thì cơ hồ không khác gì thêm trước đây, lúc chiến đấu nên phối hợp thì cứ tiếp tục phối hợp. Những người vốn có quan hệ không tồi với Diệp Tử Linh bên đội Hình Duệ Tư sau khi trải qua oán niệm ban đầu rồi thì vẫn tiếp nhận thay đổi mới này, chuyện ngày hôm đó bọn họ cũng đã nhìn thấy, việc Diệp Tử Linh chuyển đội cũng là do bất đắc dĩ bị bức đi, sau khi bùng nổ cứu lấy mọi người lại bị Vu Nhất Hàn hoài nghi, người bình thường cũng không thể tiếp thu được, hơn nữa nhìn đội trưởng nhà mình cũng có ý tứ muốn nối lại tình xưa với Diệp Tử Linh, bọn họ đương nhiên phải vui vẻ trợ giúp đội trưởng đem người truy trở về mà không để Lancelot thực hiện được mưu đồ mới được!
Mà Diệp Tử Linh sau khi tiến vào đoàn đội của Lâm Lâm vẫn duy trì trạng thái không nhìn tới Lancelot như trước, dù cho Lancelot vào lúc kia giúp cậu thậm chí còn vì cậu mà bị thương, cậu cũng không thể nào bởi vì điểm này mà dễ dàng thay đổi quyết tâm của chính mình, Lancelot vì cậu bị thương, Hình Duệ Tư cũng vậy, cậu quyết định không thể mềm lòng như vậy mà một lần nữa bị liên lụy vào cuộc chiến giữa hai cái nam nhân mắt lam này. Hình Duệ Tư đã bởi vì hành động chuyển đội của cậu mà mỗi ngày đều phát ra lãnh khí đông lạnh người xung quanh gần chết, mà ngay cả Vu Nhất Dục và Mạc Mặc cũng chịu đựng không nổi mà chạy tới bên người Diệp Tử Linh, tránh xa đội trưởng đang vô ý tàn phá nhà mình.
Lancelot đối với loại hiện trạng này căn bản không có ý tứ thay đổi, mặc kệ Diệp Tử Linh tránh xa hắn và Hình Duệ Tư, cường ngạnh vắt kiệt lực lượng kéo Diệp Tử Linh vào trong đội ngũ bọn họ như trước đây chỉ là bởi vì không vừa mắt Vu Nhất Hàn tính kế, còn có bất mãn với Hình Duệ Tư.
Tình trạng như vậy vẫn tiếp tục duy trì đến khi bọn họ tiến vào một cái trấn nhỏ đầu tiên có người ở trong nội thành — trấn Thiên Như.
Đây là lần đầu tiên sau khi Diệp Tử Linh đánh mất ba năm ký ức đến một nơi có người cư ngụ ngoài thành Hắc Thạch, trấn nhỏ nội thành hoàn toàn bất đồng với thành Hắc Thạch nơi biên thành, số người sinh hoạt ở nơi này tuy rằng không nhiều lắm, toàn bộ thôn trấn có lẽ xấp xỉ khoảng vài trăm người, trên mặt những người ở nơi này hoàn toàn không có biểu tình lo sợ bị tang thi tấn công như người ở thành Hắc Thạch.
Không thể không nói khả năng thích ứng của con người phi thường cường đại, ở trong biên thành có tác dụng ngăn cản tang thi, con người sinh hoạt ở nội thành ngoại trừ phải đề phòng những dị thú biến dị ở thiên nhiên hoang dã thì không cần lo lắng bị tang thi uy hiếp, đời sống hiển nhiên bình thản hơn rất nhiều.
Sau khi tiến vào trong trấn Thiên Như, có lẽ là bị không khí chung quanh cuốn hút, phần lớn mọi người trong đoàn đội vẫn luôn căng thẳng nay đều bình tĩnh lại, không giống như ở trong rừng rậm hoang dã trước kia lúc nào cũng phải bảo trì trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Trước tiên tìm khách sạn ở lại đã, mọi người giải tán, thả lỏng nghỉ ngơi hai ngày rồi lại xuất phát thì thế nào?” Lâm Lâm hỏi Hình Duệ Tư, “Thời gian dài ở dã ngoại nhận quá nhiều áp lực, nếu không thả lỏng thì phần lớn mọi người chỉ sợ chưa tới điểm đến là đã phát điên rồi.”
“Có thể.” Hình Duệ Tư cũng biết tầm quan trọng của việc lơi lỏng một chút, không phản đối đề nghị của Lâm Lâm.
Đoàn người đi vào khách sạn lớn nhất trong trấn, mấy chục người phải bao toàn bộ phòng còn lại của khách sạn, may là như vậy nhưng phần lớn mọi người đều phải ở ba người một phòng, chỉ có một số ít phòng đôi thì toàn bộ đều nhường cho phái nữ trong đội ở. Trong tay Lâm Lâm và Hình Duệ Tư đều có chút tiền, lúc trước một đường giết nhiều dị thú như vậy cũng đạt được không ít tinh hạch, thế nhưng đây mới chỉ là thành trấn đầu tiên khi mới vào nội lục, về sau còn một đoạn đường rất dài phải đi, vẫn là tiết kiệm một chút thì tốt hơn.
Vì thế liền xuất hiện cảnh Diệp Tử Linh mặt không đổi sắc ngồi trên cái giường, lấy tư thế tự kiểm điểm không dám nhìn quanh.
Ai tới nói cho cậu biết vì cái gì bạn cùng phòng với cậu lại là Hình Duệ Tư và Lancelot không? Đây không phải là muốn mạng của cậu sao!
Cũng không biết những người khác nghĩ như thế nào, rất tự giác tìm đôi tìm cặp cho mình, còn dư lại một gian phòng như vậy nên lưu cho Diệp Tử Linh và hai cái nam nhân mắt lam.
Kỳ thật cũng không có gì khó nghĩ ra, phòng đôi đều đã lưu cho phái nữ, các nam nhân cũng chỉ có thể ở ba người một phòng, lấy việc Hình Duệ Tư dạo này luôn ở trong trạng thái áp suất thấp thì căn bản không có ai dám ở cùng một phòng với hắn, dựa vào tâm tính “hắn chết còn hơn ta chết” thì đương nhiên phải đóng gói Diệp Tử Linh dâng lên. Lancelot đương nhiên sẽ không mặc kệ Diệp Tử Linh và Hình Duệ Tư – hai cái cô nam quả nam ở chung một phòng, cho nên chiếm vị trí người thứ ba trong gian phòng cuối cùng này.
“Tử Linh, đợi lát nữa em muốn đi ra ngoài ngao du hay là ở chỗ này nghỉ ngơi?” Lancelot là người tiên phong phá vỡ trạng thái trầm mặc vi diệu giữa ba người, cười tủm tỉm mà mở miệng hỏi Diệp Tử Linh.
“Đi ra ngoài ngao du đi.” Trong phòng tổng cộng chỉ có ba người, Diệp Tử Linh cũng vô pháp làm bộ như không nghe thấy, chỉ có thể thành thật trả lời câu hỏi của Lancelot. Cậu là lần đầu tiên tới nội thành sau khi bị mất trí nhớ, cần phải tận dụng tìm hiểu thật nhiều chuyện trong nội thành từ cái trấn nhỏ này, dù sao thân phận hiện tại của cậu cũng là kẻ lưu vong do đắc tội với người ở nội thành, Vu Nhất Hàn đã bắt đầu hoài nghi cậu, cậu nhất quyết không thể lộ ra thêm sơ hở nào khiến người khác phát hiện thân phận tang thi của mình nữa!
“Cùng đi chứ, đúng lúc tôi đang muốn ra chợ đổi tinh hạch trong tay thành vật tư khác.” Lancelot tiếp tục cười tủm tỉm nói ra lời mời.
Tinh hạch có được khi giết dị thú trong đội ngũ được ấn định phân cho người xuất lực lớn nhất gấp ba người khác, còn dư lại thì để vào quỹ nhỏ của đoàn đội làm tài sản sử dụng cho tập thể, trong khoảng thời gian này Diệp Tử Linh xuất lực không ít, hơn nữa có phần công lao lớn khi giết chết kiến chúa nên số lượng tinh hạch trong tay không ít. Lúc này Lancelot đưa ra đề nghị khiến cậu nhất thời nảy ra tính toán. Tinh hạch ở trong tay cậu có tác dụng không lớn, dị năng đạn dược của cậu cũng không ỷ lại vào tinh hạch nhiều, vũ khí trong tay cũng không cần dùng tinh hạch để bổ sung năng lượng, vậy không bằng đổi thành đồ vật khác thực tế hơn, cậu đúng lúc có thể nhìn Lancelot thực hiện rồi học làm theo, để ngừa khả năng bị phát hiện cậu ngay cả tinh hạch cũng không dùng.
“Được.” Nghĩ đến đây, Diệp Tử Linh không chút do dự gật đầu.
“Tôi cũng đi.” Thanh âm trầm lãnh vang lên sau lưng Diệp Tử Linh, tầm mắt lạnh như băng của Diệp Tử Linh lướt qua Diệp Tử Linh khiến phía sau lưng Diệp Tử Linh trở nên căng thẳng rồi dừng lại trên mặt Lancelot.
Cậu vừa rồi nói gì nhỉ? Cậu có thể cứ cho rằng vừa rồi cái gì cũng chưa nói mà ở lại trong phòng nghỉ ngơi được hay không? Diệp Tử Linh có một loại xúc động muốn thưởng cho chính mình hai bạt tay.
Lancelot không nói gì, chỉ là tiếp tục mỉm cười nhìn Diệp Tử Linh, đem quyền quyết định vào tay cậu.
Diệp Tử Linh mãnh liệt bật dậy khỏi giường, không nhìn Lancelot cũng không nhìn Hình Duệ Tư, gượng gạo mà mở miệng nói một câu “Đi thôi” rồi dợm bước đi ra ngoài. Cậu hoài nghi nếu mình tiếp tục đứng ở trong phòng này thì sớm muộn gì cũng sẽ nhịn không được mà đánh hai cái nam nhân mắt lam kia mỗi người một trận, một đám trong sáng ngoài tối bức bách cậu, nếu thật nhìn đối phương không vừa mắt thì cứ trực tiếp thượng a, lôi kéo như vậy cậu làm gì? Cậu đã quyết tâm tránh xa khỏi hai cái kẻ gây tai họa này, vì sao còn nắm lấy cậu không tha mà cố tình phân thắng bại trên người cậu, này thú vị lắm sao?!
Đương nhiên, những lời này Diệp Tử Linh cũng chỉ gào thét trong lòng hai ba câu, dù là Hình Duệ Tư hay Lancelot đều không dễ chọc, cậu thực hoài nghi nếu mình thật sự trực tiếp rống lên mấy lời này, hai nam nhân kia có thể hay không trực tiếp đem cậu…
Hình Duệ Tư và Lancelot hai người nhìn thoáng qua nhau rồi lại đồng thời dời tầm mắt đi, cả hai đều thấy được mạt lãnh ý trong mắt nhau, lần lượt theo sau đi ra ngoài.
Diệp Tử Linh liếc mắt một cái nhìn hành động của hai nam nhân, chỉ là phát ra một tiếng hừ lạnh, xị mặt đi ra ngoài.
Diện tích trấn Thiên Như không tính lớn, khu chợ cách khách sạn khoảng một cái phố, Diệp Tử Linh đứng ở lối vào khu chợ mà nhìn các cửa hàng màu sắc hai bên cùng với đám người rộn ràng nhốn nháo qua lại, trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên một cỗ cảm thán –
Đây là nội thành trung ương, tuy rằng chỉ là một cái trấn nhỏ, lại càng thêm phồn hoa cũng như càng có sinh khí hơn chốn biên thành, toàn bộ chợ trong thành Hắc Thạch đều là các loại quầy hàng đơn sơ, tựa như những quầy bán hàng rong trước mạt thế luôn bị quản lý thành phố buộc dỡ bỏ, nơi này cũng là một khu cửa hàng nhỏ sạch sẽ, diện tích không lớn nhưng ít ra có nơi che mưa chắn gió, chênh lệch không phải lớn bình thường.
“Tử Linh muốn mua đồ gì sao? Chúng ta có thể đi xem trước.” Lancelot tiến lên một bước song hành với Diệp Tử Linh, lấy ra một túi tinh hạch to, đầy ắp đưa cho Diệp Tử Linh, “Cái này cứ tính như là quà nhận lỗi của tôi khi đã kéo em vào đoàn dong binh của chúng tôi mà chưa thông qua sự đồng ý của em, đừng khách sáo với tôi.”
Diệp Tử Linh nhìn gói to được đưa tới trước mắt, do dự không vươn tay ra nhận lấy, giữa lúc đang do dự, một tiếng hừ lạnh từ một bên truyền tới: “Dối trá.” Hình Duệ Tư không biết từ khi nào đã đi đến bên kia Diệp Tử Linh.
“Chung quy so với Hình đội trưởng rõ ràng làm sai mà khi giải quyết xong ngay cả một câu giải thích cũng không có thì tốt hơn.” Lancelot thấy Diệp Tử Linh không có ý định tiếp nhận thì cũng không cưỡng bách Diệp Tử Linh nhận lấy, thu tay lại tiếp tục nói, “Tử Linh, chờ chút nữa em xem trúng cái gì thì tôi trả tiền.”
“Không cần, trong khoảng thời gian này tôi cũng kiếm được không ít.” Diệp Tử Linh cũng không dám để cho Lancelot trả tiền, cậu đều có thể tưởng tượng được nếu cậu tiếp nhận ý tốt của Lancelot thì sau đó sẽ phát sinh chiến tranh như thế nào.
Hình Duệ Tư tựa hồ rất vừa lòng đối với lời cự tuyệt của Diệp Tử Linh, không nói tiếp thêm gì, kéo tay Diệp Tử Linh đi vào một gian cửa hàng bên cạnh.
Diệp Tử Linh muốn bỏ tay ra khỏi Hình Duệ Tư, thế nhưng không hiểu tại sao cậu dưới tình huống bình thường chính là dị năng giả công kích từ xa thiên về nhanh nhẹn lại căn bản kéo không ra cái tay tựa như thép kia của Hình Duệ Tư – lại nói, Hình Duệ Tư cũng không phải dị năng giả loại sức mạnh, vì sao khí lực của cậu lại không bằng Hình Duệ Tư?
Lancelot nhìn động tác chuyên quyền độc đoán của Hình Duệ Tư, chẳng qua là đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo dâng trào, ngoài ra hành động gì khác cũng không có, đi vào theo sau.
Hình Duệ Tư quả nhiên vẫn luôn chưa từng thay đổi, vĩnh viễn chuyên quyền độc đoán như vậy, vĩnh viễn tự lấy mình làm trung tâm.
Bọn họ đi vào một cửa hàng chuyên bán vũ khí lạnh, bên trong còn có không ít người đang lựa chọn vũ khí thích hợp cho mình, Diệp Tử Linh nhìn như vậy trong nháy mắt liền cảm thấy bản thân như trở về mấy trăm năm trước từ thời chưa có súng ống đạn dược.
“Tử Linh, cậu là dị năng giả công kích từ xa, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị thêm một phen dao ngắn hay là vũ khí cận chiến khác, cái loại bùng nổ dị năng này cũng không phải có thể tùy tiện sử dụng, bằng không cậu cũng sẽ không để đến cuối cùng mới sử dụng, có đem theo vũ khí phòng thân chung quy so với tay không thì tốt hơn.” Hình Duệ Tư cầm lấy một con dao ngắn trên quầy đưa cho Diệp Tử Linh, tia hối hận trong mắt kia khiến cho Diệp Tử Linh sửng sốt, Hình Duệ Tư lại cho rằng cậu là thế thân của người đã chết kia mà đối đãi sao…
“Hình Duệ Tư nói như vậy không sai, Tử Linh, em quả thật còn thiếu một phen binh khí cận chiến để phòng thân, phải chọn lựa kĩ càng mới được.” Lancelot hiếm khi mà phụ họa theo lời của Hình Duệ Tư.
Nếu hai nam nhân mắt lam này đều đã kiên trì như thế, Diệp Tử Linh cũng không còn ý định tiếp tục cự tuyệt, nghiêm túc xem xét vũ khí trong cửa hàng này.
“Hình đội trưởng, Tử Linh em ấy không phải là thế thân của bất kỳ kẻ nào, thái độ của anh như vậy cuối cùng chỉ tổn thương đến em ấy.” Lancelot nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh đang nghiêm túc chọn lựa, đi đến bên cạnh Hình Duệ Tư mà nhẹ giọng nói với thanh âm chỉ có hai người nghe thấy được.
“Tôi không rõ anh đang nói đến cái gì.” Hình Duệ Tư bởi vì lời nói của Lancelot mà đáy mắt hiện lên một tia ngoan lệ, ngoài mặt lại giả bộ như cái gì cũng không rõ. Chuyện Diệp Tử Linh rất giống với người kia chỉ có những đội hữu tuyệt đối trung tâm đi hắn từ ba năm trước và Diệp Tử Linh biết, những đội hữu trung thành ấy tuyệt đối không có khả năng phản bội hắn, mà Diệp Tử Linh cũng không phải dạng người sẽ nói ra chuyện này, như vậy Lancelot từ nơi nào biết được chuyện này?
“Hình đội trưởng sao lại không rõ được? Tôi cho rằng Hình đội trưởng mới là người hiểu rõ hơn ai hết.” Thấy Hình Duệ Tư không chút do dự phủ nhận, bàn tay trái đang nắm thật chặt thành nắm đấm để bên người nay lại thả lỏng,”Tôi là thật lòng thích Tử Linh, cho nên không hy vọng nhìn thấy Tử Linh có kết cục giống người kia. Anh nếu đã xem em ấy như là thế thân của người kia thì hẳn cũng không hy vọng nhìn thấy bi kịch ấy tái diễn, vẫn là đúng lúc buông tay thì hơn.”
“Căn bản là không có chuyện thế thân nào.” Hình Duệ Tư tiếp tục phủ nhận lời nói của Lancelot, hắn cho rằng mình có thể nhận biết rất rõ giữa Diệp Tử Linh và y, dù cho hắn quả thật có một phần nguyên nhân đúng là bởi vì Tử Linh và y có chút giống nhau nên mới đối xử có chút bất đồng với Diệp Tử Linh ngay từ đầu, sau khi trải qua thời gian dài tiếp xúc, hắn là thật lòng muốn xem Diệp Tử Linh như bằng hữu, còn có do một luồng cảm xúc không rõ trong lòng mình.
Đối với câu trả lời của Hình Duệ Tư, Lancelot chỉ đáp lại bằng một cái cười lạnh phi thường rõ ràng: “Vậy Lâm Dã thì sao?”
Nói xong câu đó, hắn cũng không đợi Hình Duệ Tư trả lời, trực tiếp rời khỏi bên cạnh Hình Duệ Tư sắc mặt đã tái mét, cầm lấy một con dao găm chữ thập bên cạnh Diệp Tử Linh đưa tới: “Tử Linh, thử cái này xem, tôi cảm thấy cái con dao găm chữ thập này rất thích hợp với em.”
Diệp Tử Linh quay đầu lại nhìn về phía dao găm trong tay Lancelot, nhãn tình sáng lên, tiếp nhận thanh dao găm mà ngắm nghía. Không thể không nói mắt nhìn của Lancelot quả thật không tồi, vẻ ngoài của cái con dao găm này tuy rằng có chút cũ nát thế nhưng Diệp Tử Linh có thể cảm nhận được trong con dao găm này có ẩn chứa sức mạnh, này cũng không phải là một con dao găm thông thường.
“Vậy lấy cái này đi.” Diệp Tử Linh hô to với ông chủ ngồi đối diện quầy, “Ông chủ, con dao găm này giá bao nhiêu tiền?”
“Mười khối tinh hạch cấp hai, chỗ này của tôi không nhận vàng.” Lão bản liếc mắt nhìn con dao găm trong tay Diệp Tử Linh một cái, trực tiếp hét giá.
Diệp Tử Linh lấy đủ tinh hạch từ túi ra mà đi qua trả tiền, lúc đứng đưa lưng về phía Lancelot và Hình Duệ Tư thì trên mặt cậu hiện lên một tia phức tạp. Cậu không biết Lancelot có phải cố ý để cho cậu nghe được những lời đó hay không, thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau tuy rằng rất nhẹ nhưng cậu vẫn có thể nhận ra từ trong tạp âm hỗn độn, nghe được đoạn đối thoại của hai người không sót một chữ.
Từ đoạn đối thoại của hai người, nam nhân Lâm Dã kia chính là người phi thường giống với cậu trong miệng Hình Duệ Tư. Trong lòng Diệp Tử Linh đột nhiên dâng lên một ý tưởng, nếu Lancelot quen biết Lâm Dã, nhưng Hình Duệ Tư lại không biết Lâm Dã có quen biết với Lancelot, như vậy việc Hình Duệ Tư không biết Lancelot nhưng ngay từ đầu Lancelot đã đối chọi gay gắt với Hình Duệ Tư đã hoàn toàn sáng tỏ. Chẳng qua là nếu giống như vậy, cậu liền thật sự biến thành vật hy sinh ở giữa cho hai nam nhân kia tranh đấu nhau, cái từ thế thân này đã bị buộc chặt chẽ vào người cậu rồi, không cách nào thoát khỏi.
Lancelot nói thích cậu, thật sự là thích cậu sao? Hay là cũng giống như Hình Duệ Tư, xem cậu như thế thân của Lâm Dã kia?
Diệp Tử Linh cảm thấy bản thân cần phải nghĩ biện pháp đi thám thính về người tên Lâm Dã này một chút, cái tư vị không hiểu ra sao mà lại bị làm thế thân cho kẻ khác cũng không mấy dễ chịu, hơn nữa người đã chết này lại biến sinh hoạt của cậu thành hỏng bét, cả ngày luôn phải lo lắng đề phòng. Đương nhiên, còn phải hỏi thăm về lai lịch của Lancelot một chút, may đâu có thể tìm được đầu mối gì đó.
Nếu cậu thật sự bị hai nam nhân kia xem là thế thân của Lâm Dã để rồi bị cuốn vào cuộc chiến không cần thiết này… Đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia lãnh ý, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai nam nhân này. Đương nhiên, điều này cũng chứng minh được rằng hai người kia cũng không phải là nam nhân mắt lam mà cậu vẫn luôn tìm kiếm, bởi vì giữa những mảng ký ức mơ hồ không nhiều lắm, cái tên mà người kia vẫn luôn gọi là Diệp Tử Linh, là tên cậu, chưa bao giờ là tên những người khác, cái nam nhân kia là thật lòng thích cậu.
Nếu như Lancelot biết ý nghĩ trong lòng ngay giờ phút này của Diệp Tử Linh, phỏng chừng sẽ lộ ra cái cười khổ không biết làm thế nào, hắn tuyệt đối là đang nâng đá đập vào chân của mình, tự kéo mình lên cùng một thuyền với Hình Duệ Tư.
Sau khi mua xong dao găm, ba người lại tùy tiện đi dạo trong chợ một lát, lại mua thêm vài thứ rồi trực tiếp trở về khách sạn, trên đường về Hình Duệ Tư và Lancelot lại ngoài ý muốn không tiếp tục tranh cãi nữa, đều trở nên phi thường trầm mặc. Chuyện này ngược lại khiến cho Diệp Tử Linh nhẹ nhàng thở ra, hai người này không gây thêm phiền toái cho cậu chính là tốt nhất!