Diệp Tình dẫn Diệp Tử Linh đi đến hướng xóm nghèo, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng thoạt nhìn như bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp xuống.
“Hai người sống ở loại địa phương này?” Tay Diệp Tử Linh không tự giác mà nắm chặt cánh tay Diệp Tình, chau mày.
“Không có biện pháp, sau khi em và Duật ca từ trò chơi trốn ra được thì trên người không có đồng nào, có thể ăn cơm no đã không dễ dàng rồi, mấy cái khách sạn xa hoa trong thành căn bản là ở không nổi.” Diệp Tình ở loại địa phương này đã sớm tập mãi thành quen, đẩy ra cánh cửa lung lay sắp đổ mà đi vào, “Duật ca, em trở về rồi, xem em dẫn ai đến này.”
Người thanh niên với thân hình gầy gò ngồi dựa vào trên một thứ xem như là cái giường duy nhất trong căn phòng chỉ có bốn bức tường, trên đùi đặt một chiếc máy tính mà sau tận thế đã hoàn toàn biến mất trong xã hội loài người, ngón tay bay nhanh mà gõ gõ gì đó trên bàn phím, đang tập trung tinh thần nên hắn căn bản không nghe thấy tiếng của Diệp Tình.
Trong nháy mắt Diệp Tử Linh nhìn đến Thẩm Duật kia, hốc mắt khó có thể kiềm chế mà trở nên ướt át, cậu cho rằng vào thời điểm cậu quay người nhảy vào đàn tang thi ba năm trước đã đại biểu cho lời vĩnh biệt, chưa có từng nghĩ qua cậu còn có thể sống mà nhìn gặp lại bạn thân, dù cho hiện tại cậu đã biến thành tang thi.
“Duật…” Diệp Tử Linh bước nhanh đến bên người Thẩm Duật, vươn tay muốn đụng vào Thẩm Duật thế nhưng tại một khắc trước khi đụng tới người Thẩm Duật lại chợt khựng, sợ hãi thứ mà mình chạm vào chẳng qua chỉ là một cái ảo ảnh. Đến hiện tại mà cậu vẫn còn chưa thể tin sẽ gặp được em trai còn có Thẩm Duật ở chỗ này.
Bị chắn mất ánh sáng khiến Thẩm Duật rốt cuộc rời khỏi thế giới máy tính, quay đầu nhìn về phía đầu sỏ gây tội phá nhiễu hắn.
“… Tử Linh?” Thẩm Duật sửng sốt rõ ràng trong vài giây, xoay người bắt lấy ta Diệp Tử Linh, trên mặt lộ rõ biểu tình mừng như điên, “Cậu quả nhiên còn sống!”
“Vận khí của em luôn không tồi, đi trên đường đụng phải anh hai nên dẫn anh ấy về.” Diệp Tình đắc chí khoe công, hắn nhìn khắp nơi một chút, sắc mặt trở nên có chút âm trầm, “Abrosius lại chạy đi đâu rồi, biết rõ em không có ở đây mà còn rời đi, nếu như truy binh xuất hiện lúc này thì hết thảy những gì chúng ta làm được đến hiện tại đều thất bại trong gang tấc.”
“Hẳn là đi kiếm ăn, thức ăn trong thành hắn ăn không quen.” Thẩm Duật nhìn thoáng qua máy tính trên đùi, trấn an Diệp Tình, “Chỉ cần tôi không tùy tiện vận dụng năng lực, đầu não sẽ không phát hiện tôi ở nơi nào.”
Diệp Tử Linh đứng nghe ở một bên mà không hiểu ra sao, cậu chỉ nghe hiểu được Thẩm Duật tựa hồ đang bị đuổi giết, những thứ khác nghe mà không hiểu chút gì.
“Duật, cậu đã biết tôi biến thành tang thi rồi đi. Còn có, trong ba năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Tử Linh nhìn Thẩm Duật mà nói một cách khẳng định, bằng không vừa rồi Thẩm Duật sẽ không nói quả nhiên. Thẩm Duật biết thì đồng nghĩa là Tiểu Tình cũng biết rõ thân phận của cậu, điều này có nghĩa hai người đều không thèm để ý đến thân phận tang thi của cậu, bằng không đã không thể hiện cảm xúc như vậy, biết được như vậy khiến Diệp Tử Linh ít nhiều có thể nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ, vẫn là bạn thân, vẫn là anh em!
Thẩm Duật gật đầu, khép máy tính lại rồi nhảy xuống giường, dùng sức ôm chầm Diệp Tử Linh một chút: “Sau khi cậu rời đi, tôi cũng bị đầu não bắt lấy, cũng bị đưa vào thế giới trò chơi, ở đó tôi đã gặp được Tiểu Tinh, sau đó nghĩ biện pháp dẫn Tiểu Tình trốn đi.”
“Trong cái thế giới trò chơi kia không chỉ có mình loài người, còn có không ít tang thi liên tục bị đưa vào, trong đó có người quen của Nhị ca, nói là tang thi được Nhị ca ủy thác đến để chiếu cố em.” Diệp Tình bổ sung thêm, “Nếu không có bọn họ hỗ trợ, chúng em chỉ sợ đã trốn không thoát được. Ngược lại Nhị ca là tang thi mà, sao lại đi cùng một đám con người thế kia?”
Hắn thế nhưng tìm tang thi thay cậu chăm sóc Tiểu Tình ở thế giới trò chơi… Diệp Tử Linh càng ngày càng tò mò đối với ba năm ký ức đã mất của mình, cậu dám khẳng định trong ba năm kia nhất định đã xảy ra không ít chuyện phi thường trọng yếu, chỉ tiếc là cậu không nhớ được cái gì ngoại trừ nam nhân mắt lam chỉ xuất hiện trong mộng kia.
Diệp Tử Linh gãi đầu, toát ra một tia xấu hổ: “Ký ức của tôi chỉ còn đến chỗ tôi chủ động rời đi, không có ký ức sau khi biến thành tang thi, thẳng đến lúc trước đây không lâu tỉnh lại ở thành Hắc Thạch, đi theo bọn họ chuẩn bị đi Ninh thành tìm Tần lão đại.”
“Tang thi mà lại có thể mất trí nhớ sao?” Đáy mắt Diệp Tình hiện lên một tia thần sắc lo lắng không biết tên, nhưng bởi hắn che giấu rất tốt nên cũng không bị Diệp Tử Linh đang đặt lực chú ý lên Thẩm Duật phát hiện.
“Anh cũng không rõ lắm.” Diệp Tử Linh bất đắc dĩ mà nhún vai, theo thói quen mà sờ sờ đầu Diệp Tình, “Ngược lại Tiểu Tình em đó, trong ba năm này đã trải qua những gì, em so với ba năm trước đây không phải thay đổi lớn bình thường đâu.”
“Con người chung quy đều phải trưởng thành, hơn nữa thế giới hiện thực còn tàn khốc hơn cả thế giới trò chơi.” Diệp Tình nhớ tới những hồi ức không hay đó, bật ra một tiếng cười lạnh, “Nếu không nhờ em có vận may kỳ dị thì chỉ sợ đã sớm bị giết không biết bao nhiêu lần. Trước kia có anh che chở em, ở nơi đó chỉ có một mình nên vì sống sót em phải học trưởng thành.”
Diệp Tình nói tới đây thì tạm ngừng một chút, chuẩn bị cảm xúc hồi lâu rồi mới cận thận tiếp tục mở miệng: “Thật ra bị nhốt trong trò chơi không chỉ có em, Đại ca anh ấy… bị vĩnh viễn vây hãm ở nơi đó, rốt cuộc không thể rời đi.”
Cho dù biết mạt thế vô tình, thế nhưng khi nghe tin tức đại ca nhà mình bị vĩnh viễn vây hãm ở trong trò chơi khiến cho Diệp Tử Linh bị đả kích rất lớn, không thể tin được một nam nhân chống đỡ một vùng trời vì Diệp gia cứ như vậy mà vĩnh viễn ly khai.
Dù rằng chưa bao giờ nói ra, Diệp Tử Linh kỳ thật vẫn luôn sùng bái đại ca Diệp Tử Diễm của mình, nếu không có đại ca lựa chọn thừa kế gia nghiệp, một mình gánh vác tất cả trách nhiệm thì cậu căn bản không có khả năng tự do lựa chọn nghề mình yêu thích – trinh sát, đại ca ở trong lòng cậu vẫn luôn là một nam nhân vô cùng cường đại, chưa bao giờ có bất kỳ nhược điểm nào.
Có điều người đại ca hoàn mỹ như vậy lại bị nhốt trong thế giới trò chơi, vĩnh viễn rời bỏ thế giới này!
Móng tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, cắt qua làn da mà đâm vào trong máu thịt, dòng máu đỏ tươi theo khe tay mà nhỏ giọt trên mặt đất, trên người Diệp Tử Linh đột nhiên tản mát ra khí tức bạo ngược mãnh liệt, hai mắt bất giác biến thành màu đỏ tiên diễm, bắt đầu tang thi hóa.
“Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại ca vì sao lại bị vĩnh viễn giam ở nơi đó!” Diệp Tử Linh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi như máu gắt gao nhìn thẳng vào Thẩm Duật và Diệp Tình.
Diệp Tình bị biến hóa của Diệp Tử Linh làm cho hoảng sợ, tuy rằng hắn đã từng gặp qua nhiều tang thi, thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy loại bộ dạng này giống nhị ca, bộ dáng hiện tại của nhị ca khiến trong lòng hắn dâng lên cảm giác sợ hãi nguy hiểm khó có thể nói thành lời.
“Tử Linh, nếu cậu không thể cố gắng giữ tỉnh táo, tôi tuyệt đối sẽ không nói hết thảy cho cậu biết.” Thẩm Duật đối mặt với sự dị biến của Diệp Tử Linh thì sắc mặt cũng không đổi một chút nào, cho thấy bình tĩnh tuyệt đối, “Kẻ thù còn cường đại hơn cả mức chúng ta tưởng tượng, không phải chỉ nhờ một hai người thì có thể lật đổ, tôi không muốn nhìn thấy bạn thân của mình bởi vì không biết tự lượng sức mà đâm đầu vào cái chết.”
Thời gian ba năm, người thay đổi không chỉ có Diệp Tình, Thẩm Duật cũng có thay đổi, thậm chí tất cả mọi người đều thay đổi. Thẩm Duật so với trước đây thì càng thêm bình tĩnh, lý trí, thậm chí có chút không như một cái máy tính không có chút tình cảm nào.
Diệp Tử Linh gắt gao nắm chặt lấy tay, thở dốc kịch liệt trong chốc lát, mạnh mẽ khống chế được tâm tình của mình, giải trừ tang thi hóa, hai mắt một lần nữa biến trở về màu đen.
Thẩm Duật nói đúng, dù cậu có kích động thì ngay cả kẻ thù là ai cũng không biết, càng không có cách nào báo thù cho đại ca.
Diệp Tình nhìn thấy Diệp Tử Linh tỉnh táo lại, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhị ca nhà mình vừa rồi tản mát ra khí tức kích thích hắn thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ra tay, sau khi nhị ca biến thành tang thi quả thật không phải đáng sợ bình thường.
“Nói đi, tôi cam đoan sẽ không nghe xong rồi lập tức lao ra đi báo thù.”
“Nhị ca có muốn lập tức đi báo thù cũng không thể.” Diệp Tình nhịn không được mà phun tào một câu, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của Diệp Tử Linh thì đúng lúc câm miệng, không kích thích nhị ca nhà mình nữa.
(*)Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Thẩm Duật ho khan hai tiếng, một lần nữa trở về ngồi trên giường, “Tiểu Tình, em nói tiếp đi, tôi mệt rồi.” Nói xong hắn quay lưng lại với Diệp Tử Linh và Diệp Tình, ba giây sau đã ngủ say.
“Thân thể Duật ca không tốt lắm, nhị ca vẫn là nghe em nói đi.” Diệp Tình lôi kéo Diệp Tử Linh, ấn bả vai cậu ngồi xuống một cái ghế gỗ cũ nát, chính mình cũng ngồi xuống rồi bắt đầu kể rõ hết thảy đã phát sinh từ ba năm trước, sau khi hắn bị nhốt tại thế giới trò chơi…
Theo lời kể của Diệp Tình, sắc mặt Diệp Tử Linh càng ngày càng khó coi, hết thảy phát sinh trên người Tiểu Tình khiến cậu hận không thể vọt tới mà giết sạch toàn bộ đám người trong cái trò chơi kia, chẳng qua Tiểu Tình đã nói, nếu như không có giá trị may mắn như tàu lượn siêu tốc của hắn, Tiểu Tình căn bản không có khả năng ngồi trước mặt cậu như bây giờ mà kế lại cho cậu hết thảy.
Bị một đám người cùng là loài người lấy danh nghĩa ăn không được thì phá cho hôi thiếu chút nữa giết chết, cuối cùng người vươn tay trợ giúp lại là tang thi, tử thù của loài người. Kết cục như vậy nhìn thế nào cũng thấy có chút buồn cười, đáng tiếc đó cũng không phải một chuyện cười mà là sự thật.
Diệp Tử Linh bây giờ đã hoàn toàn có thể hiểu được vì sao Phương Nhạc trong hai anh em Phương gia lại cam tâm tình nguyện biến thành tang thi, nguyên nhân có vì anh trai mà cũng có vì đã triệt để tuyệt vọng đối với loài người rồi đi.
“Cái gì, em đi tìm người yêu là nam nhân còn chưa tính, thế nhưng lại còn là một tang thi!” Vừa nghe đến việc em trai yêu quý nhất thế nhưng lại bị một cái tang thi bắt cóc, Diệp Tử Linh nhất thời nhảy dựng khỏi băng ghế.
“Nhị ca chẳng phải là tang thi đó sao? Hơn nữa đại ca cũng đã đồng ý rồi.” Diệp Tình có lòng kiên định của bản thân, hỏi ra một câu khiến Diệp Tử Linh á khẩu trả lời không được. Cậu lần đầu tiên nhận ra, người em trai này của mình quả thật đã trưởng thành và có chính kiến riêng, không còn cần được bảo hộ dưới đôi cánh của cậu và đại ca nữa.
Cậu có chút ủ rũ mà ngồi trở lại trên băng ghế, vẫn kiên trì chưa từ bỏ ý định mà nói: “Đại ca là đại ca, thằng nhóc kia nếu không qua được một cửa này của anh thì đừng mơ tưởng dễ dàng bắt được em đi.”
“Nhị ca…” Diệp Tình biết Diệp Tử Linh cũng là vì muốn tốt cho mình, không cự tuyệt nữa, “Lúc em và hắn rời khỏi trò chơi, vì một chút ngoài ý muốn nên bị phân ra, anh muốn giáo huấn người ta thì cũng phải tìm ra người mới được.”
Nhìn đến biểu tình lo lắng của em trai nhà mình, Diệp Tử Linh lập tức mềm lòng: “Yên tâm đi, với vận khí của em thì nhất định có thể gặp được hắn vào thời điểm mấu chốt.”
“Cũng đúng.” Diệp Tình điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, tiếp tục nói.
***
Bên ngoài căn phòng, người không biết đã dùng thủ đoạn gì mà thoát khỏi hàng ngũ của mọi người – Lancelot đứng khoanh tay ôm trước ngực mà dựa vào vách tường cũ nát, trên mặt vẫn treo lên nụ cười theo chuẩn đón chào như trước, lắng nghe hết tất thảy mọi chuyện xảy ra bên trong thông qua tinh thần lực của mình.
Hắn cũng không có ý định quấy rầy người bên trong kia, sau khi cảm thấy nghe được không ít rồi thì chuẩn bị rời đi. Chẳng qua khi hắn vừa mới chuyển nửa bước chân, một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt khiến hắn phải dừng bước lại, ánh mắt lập tức trở nên phi thường sắc bén.
“Abrosius.” Không để cho người ở bên trong phát hiện ra sự hiện diện của hắn, Lancelot trực tiếp dùng tinh thần lực mà đưa thanh âm xâm nhập trực tiếp vào não đối phương, “Ngươi có thể cho ta một lời giải thích xem vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Nam nhân bị gọi là Abrosius nhìn thấy Lancelot thì cũng sửng sốt, theo bản năng mà toát ra thần sắc chột dạ, sau đó rất nhanh mà kịp phản ứng, lần này là hắn quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này, cần gì mà phải chột dạ!
“Ta đây cũng không phải bỏ nhà trốn đi, là ngài ấy lệnh cho ta bảo hộ người ở bên trong đi đến Ninh thành.”
“Thật không?” Lancelot nheo hai mắt lại, một loại biểu tình tà mị mà Diệp Tử Linh trước giờ chưa từng thấy qua xuất hiện trên mặt Lancelot, hắn chậm rãi bước đến bên cạnh Abrosius, “Hắn sao lại có thể thả ngươi đi ra ngoài?”
“Luôn đứng ở một chỗ thì ta sớm muộn gì cũng bị buồn tới chết!” Trước câu hỏi của Lancelot, Abrosius trốn tránh không đáp, muốn dùng những lời khác để ứng phó cho qua.
“Như vậy, ngươi không biết ta, ta cũng không biết ngươi, thế nào?” Sau khi nói xong thì Lancelot chặt đứt kết nối tinh thần, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.
Abrosius quay đầu lại nhìn Lancelot chậm rãi rời đi, sau khi thân ảnh của Lancelot triệt để biến mất trong tầm mắt thì hắn mới có chút nghi hoặc mà sờ sờ đầu, thì thào tự nói một câu: “Tên Lance này thế nhưng lại đổi tính, thật không thể ngờ mà.”
Sau đó liền vứt hết thảy ra sau đầu, đẩy cửa đi vào.
Mặc kệ tên Lancelot đó đến tột cùng là đang có chủ ý gì, chỉ cần không để lộ mọi chuyện ra thì tốt, mấy chuyện khác hắn lười quản.