Ở một thời gian trên Thiên Tuyệt sơn, Lăng Thanh quen thuộc không ít với hoàn cảnh trên núi, những người khác trong giáo cũng dần dần hiểu được người mang mặt nạ này thân phận bất đồng với những thị sủng trước kia, vì vậy trên thái độ cũng không giống như lúc hắn mới tới.
Thiên Tuyệt giáo chiếm cứ thế lực mảng lớn phía nam, sự vụ trong giáo bề bộn, phải quản hạt phải kinh doanh, còn phải xử lý phân tranh cùng với các phái khác trong võ lâm giang hồ, vì thế Yên Vân Liệt thường xuyên bận rộn chuyện của chính y, thế nhưng một khi rảnh rỗi đều sẽ ngấy bên cạnh hắn, ăn ngủ đến ngâm suối nước nóng sau núi, có thể làm, không thể làm, ngoại trừ tháo mặt nạ của hắn xuống, cái khác đều để cho Yên Vân Liệt làm một lần.
Trước người, Yên Vân Liệt là giáo chủ lãnh túc uy nghiêm; sau người lúc không có ai, Yên Vân Liệt lại luôn là tâm tính tiểu hài tử, tìm một chỗ trốn, chờ khi hắn đi qua lại đột nhiên nhe nanh múa vuốt nhảy ra, hoặc là thừa dịp Lăng Thanh không chú ý sáp lại trộm thơm chụt một cái lên mặt hắn, hay hoặc là khi cùng nhau ăn cơm vì ai ăn đầu cá, ai ăn đuôi cá, lấy đũa làm kiếm vung tay đùng đoàng, cuối cùng chén bát ngổn ngang, hai người quấn nhau trên bàn cơm…
Ngày như thế, Lăng Thanh trải qua rất thỏa mãn, cũng rất thống khổ.
Từ bên Đông Ly Mộ Vân rời đi đã gần hai tháng rồi, ngẫm lại mình vốn là tới lấy thuốc giải, độc trên người đã sớm giải, cũng nên là lúc cáo từ xuống núi, thế nhưng đi lần này, cũng không biết tương lai sẽ thế nào, hay là không bao giờ có thể có lúc ở chung với Yên Vân Liệt như vậy nữa…
Mỗi lần nghĩ đến đây, Lăng Thanh trong giãy giụa cùng với do dự, lại là từng ngày mặt trời mọc lặn đi qua.
Tình nghị ẩn sâu sáu năm, một khi nhìn thấy mặt trời, liền tựa như hồng thủy mãnh thú muốn cắn nuốt hắn hầu như không còn. Hắn từng giãy giụa, từng chống lại, trốn tránh, thậm chí dùng cớ khác muốn che đậy quá khứ. Thế nhưng… thích chính là thích, hắn có thể lừa mình, nhưng không lừa được tâm và thân thể mình.
Thế là một ngày sau khi hiểu được, liền phát hiện, thì ra quá khứ của mình đã sớm đều bị Yên Vân Liệt xâm chiếm đầy, mà tương lai hai bên… hắn lại nhìn không thấy.
Ngày hôm đó trời âm trầm trầm, khi mưa chưa rơi khiến người ta cảm thấy dị thường oi bức, Lăng Thanh ở trong phòng bị chán đến có chút bực bội, liền đi một mình ra bên ngoài muốn hít thở không khí.
Đi không bao lâu, liền nghe được một trận tiếng chuông thanh thúy theo gió mà đến.
Trong lòng Lăng Thanh cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy trên cây cách đó không xa đang ngồi một người, dung nhan như họa, bạch y tung bay. Sự tình lần trước trong phòng luyện công bừng bừng trong đầu, bước chân vốn nhàn nhã của Lăng Thanh dừng lại, sau đó muốn làm như không thấy đi qua bên cạnh hắn.
Lúc đi qua cái cây, liền nghe được một thanh âm lạnh lùng truyền đến.
“Ta thích nhất chính là chỗ này, bởi vì ngồi ở chỗ này có thể thấy rất rõ ràng cửa núi…”
Lăng Thanh ngừng cước bộ, ngẩng đầu, đối diện nụ cười kiều diễm của đối phương, “Lúc Yên Vân Liệt còn là tả sứ, thích mỹ nhân điểm này người giang hồ mọi người đều biết, đồng thời lưu truyền ngoại trừ Yên tả sứ một thân võ nghệ thượng hạng, tướng mạo phong lưu phóng khoáng, còn có đó là đa tình bất chuyên của hắn…”
Thân thể Lăng Thanh hơi chấn động, không có lên tiếng, chỉ là chờ Linh Quân nói tiếp.
Linh Quân hơi ngẩng đầu, đưa mắt hướng xa xăm, “Lúc thích thì cưng chiều yêu thương, làm cho người ta cảm thấy dường như tất cả mọi thứ của hắn đều là vì mình mà sinh, không thích giải quyết xong ngay cả liếc mắt một cái cũng là xa xỉ… Mỗi người đều nghĩ mình là người duy nhất ấy, thế nhưng mỗi người đến cuối cùng đều không thể không nhận rõ, mình thực ra ngay cả tâm Yên Vân Liệt cũng không chạm đến được.
“Ta thì ngồi ở chỗ này xem những người đó một người lại một người bị đưa xuống núi, bước ba bước lại quay đầu, thế nhưng tâm tư người kia đã ở trên người kẻ khác.” Nói xong, Linh Quân nhìn xa xa, xuất thần trong phút chốc, sau đó mới thu hồi đường nhìn, thân thể mở ra, từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chuông bạc trên lưng một trận giòn vang.
“Chính là không biết khi Yên Vân Liệt nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của ngươi… sẽ có cảm tưởng thế nào?” Linh Quân hơi hạ thấp người, dùng một ngón trỏ gợi lên cằm Lăng Thanh, mạt ý cười nơi khóe miệng làm cho sống lưng hắn phát lạnh, “Ngươi nói sao, Vãn Nguyệt công tử… Lăng, Thanh?”
Chỉ cảm giác trong đầu mình một thanh âm ầm ầm vang lên, hắn biết chung quy giấu giếm không được, hắn biết chung quy sẽ bị vạch trần, nhưng lại không nghĩ rằng vạch trần hắn không phải là Yên Vân Liệt, mà là người khác.
Lăng Thanh phẩy đầu, thoát khỏi ngón tay của đối phương, “Ngươi không cần đặc biệt nói, ta rất nhanh sẽ rời đi…”
Linh Quân nghiêng đầu, con ngươi lóng lánh ánh nước thản nhiên nhìn hắn.
Lăng Thanh nắm thật chặt nắm tay, lẩm bẩm nói, “Sau này cũng sẽ không có… sẽ không có người Tần Lâm này nữa!”
Linh Quân nhíu mày, cười lui về phía sau hai bước, sau đó lấy ra cái gì đó ném cho Lăng Thanh, “Cái này có thể dẫn ngươi xuống núi, nhân tiện nhớ kỹ lời chính ngươi nói.” Quay người lại, chỉ còn giọng nói lạnh lùng cùng với tiếng chuông thanh thúy kia ngân nga trên không trung.
Lăng Thanh cúi đầu ngơ ngác nhìn ống trúc thật nhỏ trong tay kia, trong giây lát dùng sức cầm, gân xanh trên mu bàn tay chợt nổi lên.
Tiên sinh trướng phòng đặt sổ sách tháng trước lên bàn Yên Vân Liệt, xem xét chi tiêu và thu nhập của một tháng trong giáo, Yên Vân Liệt tiếp nhận sổ sách chậm rãi lật thoạt nhìn, Vệ Vũ theo sát vào, trong tay cầm một phong thư.
Sau khi cung kính đưa thư cho Yên Vân Liệt, Vệ Vũ lại không có rời đi, Yên Vân Liệt tựa hồ hiểu được cái gì, phất tay bảo tiên sinh trướng phòng lui xuống trước.
Cửa thư phòng khẽ khép lại, Vệ Vũ mở miệng nói, “Giáo chủ, đây là thư trong cung tới, người thực sự muốn…”
Yên Vân Liệt cúi đầu nhìn phong thư trong tay, dấu dán trên phong là hai con rắn nước.
“Vệ Vũ, ngươi theo bản tọa nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tiên nghi vấn quyết định của bản tọa.”
Trên mặt Vệ Vũ vẫn là một bộ trầm tĩnh, “Chỉ cần là ý tứ của giáo chủ, thuộc hạ và giáo chúng nhất định sẽ nhất mực tuân theo. Mà giáo ta tuy bị thế nhân coi là ma giáo, nhưng thuộc hạ cùng giáo chúng tự nhận quang minh lỗi lạc, không thua nhân sĩ chính đạo tự xưng là danh môn chính tông kia, thế nhưng giáo chủ người bây giờ… Thuộc hạ cũng không tán thành lắm.”
Yên Vân Liệt nhợt nhạt cười, lại nhẹ giọng thở dài, “Vệ Vũ, chờ ngươi ngày nào đó cũng có một người quan trọng đến có thể buông tha tất cả thậm chí cả sinh mạng, ngươi có lẽ sẽ hiểu bản tọa vì sao lại làm quyết định ngày hôm nay.”
Yên Vân Liệt nói xong đi ra ngoài, Vệ Vũ phía sau ánh mắt trong sáng, thế nhưng thần sắc đã có chút dao động khác thường.
Bởi vì người kia là yêu nhất trong lòng mình, vì thế bản thân không có khả năng trơ mắt nhìn hắn sắp chết mà không làm được gì.
Y cũng không biết mình đây đến cuối cùng có phải sẽ là phí công hay không, nhưng vừa nghĩ tới cổ trên người Tần Lâm, nghĩ đến hắn không biết lúc nào sẽ chết đi, liền sinh ra cái loại sợ hãi lạnh thấu nội tâm ấy, giống như khi thấy bộ dáng hắn hơi thở yếu ớt dưới Thập Quân sơn… Không, sâu hơn, vừa nghĩ đến mình sẽ mất đi, trong thân thể liền có loại xúc động cùng điên cuồng muốn khống chế mà không được.
Y không thể để cho hắn chết… Tuyệt đối không thể!
Bước đi thong thả đến Vạn Nghi hiên, xa xa liền thấy một mạt thân ảnh phiên dật như chim nhạn, mềm mại nhảy lên nóc nhà. Yên Vân Liệt cười cười, thi triển khinh công cũng đạp đi lên.
Ánh trăng như nước, mọi âm thanh đều yên tĩnh, thanh niên một mình ngồi trên nóc nhà, bên người đặt một vò rượu ngon.
“Sao đêm nay nhã hứng như vậy?” Yên Vân Liệt vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lăng Thanh nhìn y một cái liền thu hồi tầm mắt, nhìn phía chân trời, “Đột nhiên muốn uống rượu, liền lên đây.” Nói xong liền xốc vò rượu bên người lên ực mạnh một ngụm, dịch rượu tràn ra thuận theo hàm dưới nhỏ thành một chuỗi hạt châu trong suốt.
Yên Vân Liệt trực giác hắn có tâm sự, nhưng cũng không hỏi, chỉ khẩu khí nhàn nhạt lại chứa mấy phần quan tâm, “Ngươi uống như vậy, dễ say.”
Lăng Thanh ôm bình rượu suy nghĩ một chút, sau đó đưa cho Yên Vân Liệt, bất động thanh sắc dùng ngón tay lau một chút bên miệng vò, “Vậy còn lại cho ngươi.”
Yên Vân Liệt tiếp nhận vò rượu uống một ngụm, dùng ống tay áo lau miệng, “Muốn quá chén bản tọa đêm nay chạy trốn?”
Thân thể Lăng Thanh run lên rất nhẹ, sau đó cưỡng chế bất an và căng thẳng, giả vờ bình tĩnh, nghiêng đầu, “Yên Vân Liệt, ngươi đã từng nghĩ… ta dưới mặt nạ, trông như thế nào hay chưa?”
Yên Vân Liệt nhìn về phía hắn, “Từng a, thế nhưng bản tọa đáp ứng không tìm tòi nghiên cứu.”
Khóe miệng Lăng Thanh nhẹ nhàng nhếch, “Yên đại giáo chủ từ trước đến nay thích mỹ sắc, vạn nhất ta đây dưới mặt nạ là một khuôn mặt xấu không gì sánh bằng…”
Yên Vân Liệt lấy tay điểm lên môi của hắn ngăn hắn nói thêm gì nữa, sau đó nghiêng người hôn lên môi hắn, “Bản tọa thích chính là Tần Lâm người này, mà không phải là sắc của Tần Lâm.”
Một câu nói giản đơn, khiến cho trong lòng Lăng Thanh ngũ vị tạp trần (1).
Hắn nguyện ý tin lời của Yên Vân Liệt, cũng nguyện ý tin Yên Vân Liệt thích hắn là bởi vì người mà không phải dung mạo. Thế nhưng Lăng Thanh lại sợ, sau khi lấy mặt nạ xuống, trong nháy mắt y nhìn thấy khuôn mặt thực sự của mình, nhận ra mình là ai, y liệu có còn nhớ những lời ngọt ngào nhu tình y nói kia hay không, có còn nhớ thề non hẹn biển y lập hay không?
Hắn không dám đánh cuộc, càng không dám thua.
“Yên Vân Liệt, ta muốn nghe khúc ngươi thổi khi chờ ta ở ngoài thành lần trước ấy.”
“Được!” Đuôi lông mày Yên Vân Liệt giương lên, hớn hở đồng ý, sau đó tay vẫy một cái, lập tức một trận chưởng phong xoáy qua, một thân cây cách không xa tức khắc cành đu lá rung, rơi tới tấp. Yên Vân Liệt đưa tay thu lại, liền có mấy cái lá bay về phía bọn họ, Yên Vân nhìn trúng một cái lá, dùng ngón tay kẹp lấy, sau đó đặt dưới môi, tiếng sáo trong trẻo xuôi dòng mà khơi ra.
Lăng Thanh ôm vò rượu hung hăng uống một ngụm, từ khúc trong trẻo xa xăm gợi lên ký ức quãng thời gian này.
Rừng cây dưới chân núi, mái hiên sau thanh lâu, sau đó là gần hai tháng sớm chiều ở chung, người từng chỉ có thể nhìn xa xa lại ở bên cạnh, giục ngựa song hành, cười nói khăng khít.
Hắn không nói một tiếng nhìn Yên Vân Liệt, mắt không nháy, dường như muốn khắc sâu dáng dấp người nọ lúc này vào trong lòng.
Bản thân mình, có lẽ thực sự thực thích người trước mắt này… Trước khi chưa hiểu được, phần cảm tình ấy cũng đã chôn thật sâu trong lòng.
Thế nhưng, hắn lại không có cách nào nắm chắc.
Đã định trước rằng hắn không chiếm được, cảm tình của Yên Vân Liệt, thương yêu chiều chuộng của y, đều chỉ thuộc về Tần Lâm chưa từng thấy chân diện mục, mà một khi tháo mặt nạ xuống… Hắn không dám tưởng tượng.
Vì thế phải giấu đi, giấu thật sâu vào trong lòng, vĩnh viễn không nên bị y biết, vĩnh viễn…
Tựa như cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn, Yên Vân Liệt quay đầu, cũng là ngơ ngẩn… Đó là một đôi mắt thế nào? Thanh tịnh trong suốt, bao hàm thâm tình vô tận, thẳng thắn lại thành khẩn như thế, cơ hồ cho là mình cũng bị câu mất hồn phách…
Đúng vậy, hắn là bị câu hồn đoạt phách, tất cả tâm tư đều ở trên người này… Là người Yên Vân Liệt hắn nguyện ý dùng tất cả để trao đổi, để giữ lại.
Từ khúc của sáo lá đang véo von dừng lại, hai bên nhìn nhau, Yên Vân Liệt đưa tay qua dụi tay hắn vào trong lòng bàn tay, mười ngón đan nhau, “Đêm đã khuya, sớm đi ngủ đi.”
Lăng Thanh lắc đầu, “Ta muốn ngồi thêm một chút.”
Yên Vân Liệt cũng không phản đối, kéo hắn vào trong lòng mình, ban đêm trên núi sương nặng lạnh lẽo, dùng nhiệt độ cơ thể của mình xua hàn cho hắn.
Hai người im lặng ngồi chốc lát, Lăng Thanh nghe được người phía sau hít thở càng ngày càng ổn định, quay đầu lại, liền thấy hắn nhắm mắt dường như đã ngủ, nghĩ phỏng chừng là mê dược bôi trên miệng vò lúc trước nổi lên tác dụng. Đưa tay điểm xuống huyệt ngủ của hắn, như nguyện thấy hắn chậm rãi nằm trên ngói lưu ly.
Lăng Thanh yên lặng nhìn gương mặt tuấn tú cho dù ngủ say cũng vẫn sáng sủa hào hứng, bất giác ngón tay vuốt lên, từ khóe mắt đến hai má…
Hắn không trách Linh Quân, đối với hắn mà nói, Linh Quân ngược lại như là đẩy một phen phía sau hắn, khiến cho người vốn còn đang giãy giụa và do dự hoàn toàn hạ quyết tâm.
Hắn là nên rời đi, thay vì đợi đến ngày nào đó chân tướng rõ ràng, không bằng đều lưu một đoạn hồi ức tốt đẹp cho cả hai bên, chí ít với hắn mà nói, vậy đã là đủ rồi.
Đứng dậy đang muốn nhảy xuống nóc nhà, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, thân hình ngừng một lát, lại xoay người.
Quyến luyến trong lòng ức chế không được lộ ra, đi lần này… Ngón tay sờ lên mặt nạ bằng bạc trên mặt, do dự chốc lát, gỡ xuống.
Thả mặt nạ vào trong tay Yên Vân Liệt, “Đợi đến lúc ngươi cũng quên đi… Trên đời này lại chưa bao giờ có người Tần Lâm này…”
Trước mắt tràn ngập một mảnh hơi nước, cắn răng, không cho khổ sở biệt ly phá kén mà ra. Thanh âm của Yên Vân Liệt một mực vang vọng bên tai, vui đùa, không đứng đắn, nghiêm túc mà lại thâm tình chân thành, từ lúc quen biết đến nay, từng giọt từng giọt, đều rõ ràng như hôm qua…
“Đã là Yên mỗ hiểu lầm, vậy nên để Yên mỗ phụ trách.”
“Không biết Tần công tử… sư thừa nơi nào?”
“Thành này có hai cửa, bản tọa đánh cuộc với chính mình… Nếu như Tần công tử không đi cửa này, bản tọa sẽ ở chỗ này vẫn chờ, vẫn chờ…”
“Bản tọa sao có thể không cứu ngươi? Cho dù ngươi thịt nát xương tan, bản tọa cũng sẽ từng mảnh cốt, từng sợi tóc nhặt ngươi về…”
“Không phải hi vọng… Ngươi nếu không đẩy ra, vậy ắt ta khẳng định phải đoạt được vào tay.”
“Bản tọa không biết nên cho ngươi cái gì, cũng không biết nên dùng cái gì để lưu lại ngươi, những thứ trước đây cho là đáng để kiêu ngạo đối với ngươi đều không đáng một đồng, bản tọa đến nay còn chưa từng nếm cảm giác thất bại như thế…”
“Tần Lâm, ta thích ngươi…”
Hung hăng đứng dậy, lấy cái ống trúc Linh Quân cho hắn kia ra, gỡ mảnh vải buộc ở miệng xuống.
Từ bên trong ống trúc bay ra chấm sáng lác đác, càng ngày càng nhiều, cuối cùng hội tụ thành một chấm huỳnh hỏa, huỳnh hỏa dằng dặc bay về phía xa xa, Lăng Thanh trên nóc nhà thả người xuống, lấy Quy Mộng ra liền đuổi theo đoàn tia sáng kia, phút chốc, thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng phiêu dật, lặng yên vô tức.
Kình Vân sơn trang.
“Trang chủ, Lăng công tử tới rồi.” Hạ nhân bẩm ngoài cửa thư phòng.
Đông Ly Mộ Vân đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú có mừng rỡ không che giấu được, “Ngươi bảo hắn trước tiên đợi một lát, ta lập tức sẽ đi qua.”
Đông Ly Mộ Vân thu thập bàn sách, sau đó vội vã đi đại đường.
Trong đại đường, thanh niên lẳng lặng đứng, hơi nâng đầu, đang xem tranh chữ mới thay trên tường. Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào phủ lên toàn thân hắn, vàng rực sáng rọi, bình thản mà ôn hòa. Nghe được tiếng bước chân, thanh niên thu hồi đường nhìn, xoay người, cười nhạt, khe khẽ hô tiếng “Đông Ly đại ca”.
Bạch y tố nhan, ngọc trâm búi tóc, một thân thanh nhuận ôn nhã, so sánh với mấy tháng trước lại dường như thêm chút cảm giác không thể nói rõ, dường như sen mới nở sau mưa, bọt nước óng ánh trong suốt ngưng trên cánh hoa ngọc nhuận, sắp rơi không rơi, trong tươi đẹp lại mang theo mấy phần phương hoa kiều mị.
Bước chân vững vàng của Đông Ly Mộ Vân ngừng lại một chút, mới lại đi nhanh mấy bước đến trước mặt hắn.
“Sao trước đó cũng không sai người tới nói một tiếng, đột nhiên liền chạy tới đây?”
Lăng Thanh hờ hững trả lời, “Vừa mới về trang, cha đã nói đại ca giục người đến tìm ta hai lần, cho rằng đại ca có việc gấp vì thế liền chạy tới.”
Chỉ thấy hắn thân bạch y kia lây dính không ít phong trần, trên người còn có mùi tanh của ngựa, chóp mũi và trên trán thấm một chút mồ hôi, liền theo thói quen giơ tay lên dùng tay áo lau lau cho hắn, “Ngươi là từ chỗ ta rời đi, ta chung quy phải biết ngươi có bình an trở lại hay không, kết quả ngươi lại không biết chạy đi chỗ nào!” Khẩu khí hơi quở mắng, nghiễm nhiên dáng dấp của đại ca.
Lăng Thanh cũng không tranh luận với hắn như dĩ vãng, chỉ hơi cong khóe miệng, như cười như không, “Lần sau sẽ không.”
Trong lòng Đông Ly Mộ Vân lạc một chút, luôn cảm thấy hắn dường như bị ủy khuất cái gì nhưng lại không nguyện nói ra, kiên cường tự nhẫn lại không cẩn thận nói nên lời, khiến người ta có chút đau lòng, liền vỗ vỗ vai hắn, “Đi rửa mặt chải đầu, buổi tối bảo phòng bếp làm món ngươi thích ăn. Làm hai con cá lư quế, một con hấp, một con chua ngọt.”
Lăng Thanh gật đầu xoay người sương, hoàn toàn không có chú ý mâu quang của Đông Ly Mộ Vân, đang dừng ở trên tay nắm Quy Mộng của hắn.
Từ Thiên Tuyệt sơn xuống gần một tháng…
Lăng Thanh vùi cả người vào trong nước.
Ấn ký hoan ái có thể mất đi, thế nhưng cảm giác khiến người ta run rẩy người nọ lưu lại không cách nào gạt bỏ, lúc đêm khuya cuộn trào mãnh liệt, nuốt hết tất cả tinh thần.
Vì thế hắn hết sức không nghĩ nữa, sau khi trở lại Vãn Nguyệt sơn trang, nghe nói Đông Ly Mộ Vân đang tìm hắn, liền ngựa không dừng vó chạy tới. Chỉ là mặc dù người đã rời khỏi Thiên Tuyệt sơn, nhưng có cái gì tựa hồ cùng với cái mặt nạ kia, lưu lại nơi đó, nhưng không trở lại…
Tẩy đi một thân phong trần, người cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, liền đi về phía thư phòng của Đông Ly Mộ Vân.
Kình Vân là một phủ đệ khác của Đông Ly Mộ Vân sau khi lên làm minh chủ võ lâm, Lăng Thanh có thể tùy ý đi lại ở đây, tùy ý sai phái hạ nhân, là đãi ngộ đặc biệt Đông Ly Mộ Vân cho hắn.
Đi tới cửa thư phòng, phát hiện Đông Ly Mộ Vân đang có khách nhân, xoay người muốn đi, bị Đông Ly Mộ Vân gọi lại.
“Lăng Thanh, ngươi vào đây.”
Lăng Thanh đành phải ngoan ngoãn xoay người, sau đó thấy rõ một người khác trong thư phòng. Tuổi tác người nọ xấp xỉ Đông Ly Mộ Vân, thân trường sam gấm đỏ thẫm thêu hoa văn mây trôi, đai ngọc lụa vòng, xem ra có chút thân phận, lại trông anh tuấn khôi ngô, mâu quang sáng ngời, hai đạo mày kiếm nghiêng xen vào tóc mai. Lăng Thanh chỉ cảm thấy có chút quen mắt lại nhớ không nổi từng gặp ở đâu.
“Không nghĩ tới mấy năm không gặp, Lăng thiếu trang chủ đã lớn thành một quân tử khiêm tốn ôn nhuận như thế.”
Lăng Thanh hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân, hắn thực sự nhớ không ra người kia là ai.
Người nọ cao giọng nở nụ cười, chiết phiến cốt ngọc mạ vàng trong tay mở ra, phe phẩy, “Lăng công tử hồi bé từng vì Đông Ly, đẩy bản vương từ trên nóc nhà xuống dưới, như vậy còn nhớ chưa ra?”
Lăng Thanh giật mình một cái, ký ức có chút bụi phủ đã lâu được lật ra.
Khi đó hắn là hài tử chưa qua mười một, mười hai tuổi rưỡi, Đông Ly đã lớn, đã thành một thiếu niên tuấn tú.
Một năm kia Ngọc Nguyên chân nhân bế quan lĩnh hội thiên cơ, hai người bọn họ được phép hạ sơn, lúc đó đúng lúc gặp hạn, cực nóng không chịu nổi, lão Đông Chu vương đưa bọn họ đi núi vây ba mặt, nhân tiện qua hè trong sơn trang ngắm hồ.
Sơn trang to như thế chỉ có một quản gia và mấy hạ nhân trông nom, không có quản thúc của người lớn, hai người ban ngày luyện công, buổi tối đến bên hồ bắt trứng tôm, vui vẻ tự do tự tại.
Về sau, bên trong sơn trang lại tới thêm một thiếu niên, lớn xấp xỉ Đông Ly Mộ Vân, cẩm y ngọc dung, sắc mặt lãnh đạm, lúc tới đi theo không ít tùy tùng mặc quan phục đeo trường đao, vênh mặt hất hàm sai khiến, rất là ngạo mạn. Lăng Thanh khi đó không hiểu thân phận của đối phương, chỉ là cực không muốn người nọ lưu lại, dường như đến lúc này lại vừa vặn phá hư thời gian nhàn thú không tỳ vết của hắn và Đông Ly.
Sau khi thiếu niên tới, liền cả ngày cùng một chỗ với Đông Ly Mộ Vân, cả ngày ngủ cùng giường ăn cùng bàn với Đông Ly Mộ Vân.
Nhất thời bị bỏ lại, Lăng Thanh đương nhiên không tình nguyện. Nhưng Đông Ly đối với thiếu niên kia lại hết sức hòa khí thậm chí còn mang theo mấy phần cung kính, Lăng Thanh mất hứng cũng không có biện pháp, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Lăng Thanh thích ăn bánh mứt táo đầu bếp nhà Đông Ly làm, thế nhưng đầu bếp lại không thể theo tới biệt viện, Đông Ly lợi dụng tự mình muốn ăn làm lý do, sai người cách khoảng thời gian đưa chút qua đây.
Ngày đó, Lăng Thanh đi ngang qua đình viện, thấy trong tay thiếu niên kia bưng một đĩa bánh ngọt, đang vừa ăn vừa bóp nát ném vào trong hồ nước cho cá ăn, gạo nếp trắng trộn lẫn một chút mứt táo màu đỏ, phi vào trong nước bích, văng lên sóng gợn vòng vòng.
Lăng Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt, nắm tay buông tại bên người nắm đến siết chặt.
Tối hôm đó, Lăng Thanh lấy danh nghĩa của Đông Ly Mộ Vân lừa thiếu niên kia lên nóc nhà, đương khi thiếu niên ca ngợi không ngớt vì ngôi sao óng ánh tô đầy cả màn đêm, Lăng Thanh ở phía sau lưng hắn xuất thủ đẩy hắn một cái…
Kỳ thực chỉ là muốn giáo huấn nho nhỏ một chút, thế nhưng hắn lại quên mất, trên đời này không phải tất cả thiếu niên đều tập võ luyện công, cũng không phải tất cả thiếu niên niên kỷ như Đông Ly Mộ Vân là có thể nhảy mấy trượng, vung tay như ưng…
Khi thiếu niên kia đầu rơi máu chảy được người vây quanh mang vào trong phòng, toàn bộ mọi người của sơn trang lâm vào luống cuống tay chân, lúc này hắn mới biết được, người được Đông Ly Mộ Vân cung kính đối đãi này, là tam hoàng tử đương thời, mà nay là sinh cùng một mẹ của thiên tử đương triều — An Dương vương.
Nhớ tới tất cả quá khứ, mặt Lăng Thanh lộ vẻ xấu hổ, cắn răng, bỗng nhiên vén vạt áo lên quỳ xuống hành lễ, “Thảo dân bái kiến An Dương vương! Thuở nhỏ vô lễ, xúc phạm vương gia, thỉnh vương gia thứ tội.”
Khi đó là Đông Ly Mộ Vân gánh trách nhiệm, cũng không biết lén nói cái gì với An Dương vương, tóm lại An Dương vương đối với bên ngoài chỉ xưng tự mình trượt chân té xuống, không liên quan tới hắn. Hôm nay hắn nếu không phải niên kỷ đứng ở phía sau Đông Ly Mộ Vân tìm kiếm che chở, chuyện làm ra năm đó là nên do tự mình gánh chịu.
An Dương vương ngưng con ngươi nhìn Lăng Thanh hồi lâu, chiết phiến trong tay phe phẩy, bình thản không sợ hãi nói: “Ngươi nhớ rồi thì thôi, nhiều năm qua như vậy, bản vương cũng không truy cứu nữa, đứng lên đi, ở chỗ này, lễ tiết đường đường chính chính đều có thể miễn.”
Lăng Thanh hơi ngẩng đầu nhìn hướng Đông Ly Mộ Vân, thấy hắn cũng là gật đầu ý bảo mình đứng dậy, lúc này mới đứng lên từ dưới đất, lại không quên chắp tay chào hướng An Dương vương.
Cũng không biết Đông Ly Mộ Vân gọi mình lại là vì chuyện gì, Lăng Thanh yên lặng ngồi xuống một bên, lại lén đánh giá An Dương vương, nhưng thấy y khẽ mím môi mỏng, khóe môi nhếch một tia cười nhạt như có như không, có chút biếng nhác lại có mấy phần tùy ý, không khỏi làm hắn nhớ tới Yên Vân Liệt sau người khác cũng luôn thích lộ ra vẻ mặt như thế.
Trong lòng nao nao, vội vàng xua những ý nghĩ ấy ra khỏi óc, cảnh cáo chính mình, không nhớ nữa, cũng tuyệt đối không thể lại nhớ nữa…
“Lăng Thanh, đại ca phái người truyền tin đi Vãn Nguyệt sơn trang tìm ngươi hai lần, thật ra là bởi vì có chuyện tương đối trọng yếu.”
Thì ra, Hoắc Hiền mượn danh nghĩa sinh nhật trắng trợn vơ vét của cải, mùng mười tháng này, còn muốn thiết yến khoản đãi quần thần tại phủ đệ ngoài cung, nghiễm nhiên giống như vương hầu.
Người người biết rõ bên cạnh Hoắc Hiền nuôi một đám tử sĩ, mỗi người võ nghệ cao siêu, mà lại lãnh huyết tàn khốc, nếu muốn đến gần Hoắc Hiền khó khăn biết bao. Song đến lúc đó Hoắc phủ người đến người đi nhất định là bận rộn khác thường, mà An Dương vương phụ trách cấm quân trong cung lại có thể cho bọn họ cải trang trà trộn vào, tùy thời hành động.
Lăng Thanh nghe nói, con mắt nhất thời sáng ngời.
Cái chết của Liên di mặc dù Yên Vân Liệt nói không phải lỗi của hắn, hắn cũng tự tay mình giết đám nha dịch kia báo thù, nhưng vết thương này đặt trong lòng thủy chung không thể tiêu tan, bây giờ có cơ hội này trước mắt…
Dù cho không thể ở lại bên cạnh người kia, chí ít còn có thể làm cái gì đó cho hắn. Vừa nghĩ như thế, trong lòng Lăng Thanh sinh vài phần an ủi, cúi đầu nghĩ kĩ một lát, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía Đông Ly Mộ Vân, “Đông Ly đại ca, người cho chúng ta tin tức giả lần trước đã tìm được chưa?”
Đông Ly Mộ Vân sững sờ một chút, có lẽ là không nghĩ tới Lăng Thanh lại đột nhiên chuyển đề tài đến đấy, giữa lông mày nhiễm một tầng mây đen.
Lăng Thanh liền suy đoán, về chuyện này hẳn là không có chút tiến triển nào, bằng không những ngày qua hắn ở Thiên Tuyệt sơn, nếu như Đông Ly Mộ Vân thực sự tìm được đầu sỏ cho Thiên Tuyệt giáo một cái công đạo, Yên Vân Liệt sẽ không thể không nhắc tới trước mặt hắn, dù sao Yên Vân Liệt biết chuyện này có liên quan đến hắn.
“Đông Ly đại ca, Lăng Thanh cũng không có ý tứ trách cứ ngươi, chỉ là lần này không thể lại tùy tiện.”
Bị hắn nói như thế, Đông Ly Mộ Vân nhất thời nghẹn lời, trái lại An Dương vương vẫn ngồi yên một bên nhận lấy câu chuyện, “Lần này là bản vương làm nội ứng, hẳn là không đến nỗi lại có sai lầm, bản vương cũng sẽ bàn bạc kỹ hơn với Đông Ly bảo đảm không có sơ hở, không biết Lăng công tử còn có gì đáng nghi với sự tình lần này?” Ngụ ý hiển nhiên là ngươi nếu không có gì đáng nghi thì có thể rời đi trước.
Lăng Thanh là người thức thời, đối phương là An Dương vương, ngay cả Đông Ly Mộ Vân cũng phải kính y ba phần, chính mình hồi bé lại từng đắc tội y, dù cho không phục nhưng cũng phải nhìn sắc mặt người. Đứng dậy nói một tiếng đợi một lúc chờ hắn cùng nhau ăn cơm với Đông Ly, lại cung kính chắp tay chào An Dương vương, mới xoay người đi ra ngoài.
An Dương vương nhếch lông mày phe phẩy chiết phiến, sau đó thu hồi chiết phiến “bộp” vào trong tay một cái, từ trên ghế đứng dậy, bước đi thong thả đến trước người Đông Ly Mộ Vân.
Đông Ly Mộ Vân đang bưng chén trà muốn uống, thình lình bị An Dương vương dùng chiết phiến vén cằm lên hướng về phía hắn.
“Bản vương là nhìn không ra hắn có gì tốt, theo lí mà nói bốn chữ kinh tài tuyệt diễm này là tám gậy tre cũng đánh không tới người hắn, vừa ngang ngạnh cũng không biết nịnh nọt lấy lòng, thế nhưng ngươi vì sao cuồng dại với hắn như thế? Hồi bé vì cầu tình cho hắn, quỳ bên giường ta ba ngày ba đêm, bây giờ lại còn…”
Đông Ly Mộ Vân lấy tay gạt quạt sang một bên, cúi đầu uống trà của hắn, “Chỉ có các ngươi những người này mới thích người khác nịnh nọt lấy lòng, bằng không cũng sẽ không để cho gian thần lộng quyền.”
“Xoảng!”
Một tiếng vỡ vụn giòn vang, chén trà trong tay Đông Ly Mộ Vân rơi trên mặt đất vỡ tan tành, nước trà hắt lên ướt vạt áo của hắn và An Dương vương.
An Dương vương một tay đè bả vai Đông Ly Mộ Vân lại đóng hắn trên lưng ghế dựa, cánh tay kia bóp cổ họng hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra mấy phần không vui, con ngươi nhìn thẳng Đông Ly Mộ Vân, “Bản vương xác thực cũng không thiếu người đến lấy lòng, chỉ ngươi là không thức thời!”
Tay bóp ở cổ họng chỉ là đe dọa mà không có hạ lực, thần sắc Đông Ly Mộ Vân tuy có phẫn nộ, nhưng chỉ bất động thanh sắc dịch đầu qua.
Ai ngờ khóe miệng An Dương vương nhếch một cái, tay đè bả vai hắn buông lỏng lại túm vạt áo hắn mở ra hai bên, nửa cúi người, dường như ung dung mà thưởng thức hồng ấn loang lổ trải rộng trên ngực Đông Ly Mộ Vân, có mấy vết rõ ràng thấy dấu răng còn rướm máu.
Ngón tay khẽ vuốt qua những ấn ký này, An Dương vương cười nói, “Bất quá ở trên giường còn rất làm cho bản vương vừa ý.”
Một lời này, khiến trên mặt vốn cũng không quá tự tại của Đông Ly Mộ Vân bị nhiễm một tầng hồng nhạt, cưỡng chế tức giận lại không phát tác, chỉ âm thầm nhịn xuống.
An Dương vương xem trong mắt, tựa hồ càng hứng thú hơn, ngón tay phủ trên ngực hắn càng dùng thêm khí lực, xoa một cái lại đỏ một mảnh, tay bóp cần cổ hắn buông lỏng, thấy nơi đó lưu lại dấu tay nhợt nhạt, chậc một tiếng cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm lên.
Thân thể Đông Ly Mộ Vân chấn động, lật chưởng muốn đánh ra, lại bị An Dương vương chế trụ, vẫn phủ bên gáy hắn liếm lộng, đầu răng câu lên một chút da thịt, nhẹ nhàng mà cắn một chút, “Đừng quên, mạng của hắn… trong tay bản vương!”
Tay bị giữ giữa không trung của Đông Ly Mộ Vân ngón tay gập lại, rồi sau đó lặng lẽ bỏ lực mặc cho An Dương vương kiềm chế đặt trên tường, chỉ nhìn hướng cửa, từng chữ từng chữ nói ra: “Ở đây người đến người đi, thỉnh vương gia tự trọng.”
An Dương vương giống bị hắt nước lạnh, tính trí tăng vọt cũng tức khắc ngừng công kích, buông Đông Ly Mộ Vân ra, sửa sang lại quần áo của mình, “Bây giờ không được, vậy buổi tối ở trong phòng thì có thể đi?” Sau đó khoát khoát tay, “Sai người đưa bữa tối vào trong phòng bản vương, bản vương mới không muốn xem hai người các ngươi một miệng ‘đại ca’, một miệng ‘tiểu Lăng’ hòa thuận thân thiết cùng nhau ăn cơm.”
An Dương vương cũng không quay đầu lại ra khỏi thư phòng, Đông Ly Mộ Vân thở dài một hơi, kéo lại vạt áo bị mở ra, ngón tay lơ đãng chạm vào thấm ướt chỗ cổ, trong nháy mắt thất thần, rồi sau đó trên khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc lãnh đạm lộ ra một chút biểu tình chán ghét,nắm tay áo dùng sức lau hai cái.
Chú thích
(1) ngũ vị tạp trần: hình dung trong lòng có đủ cả 5 vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn; chỉ tâm trạng không tốt ↑
Ở một thời gian trên Thiên Tuyệt sơn, Lăng Thanh quen thuộc không ít với hoàn cảnh trên núi, những người khác trong giáo cũng dần dần hiểu được người mang mặt nạ này thân phận bất đồng với những thị sủng trước kia, vì vậy trên thái độ cũng không giống như lúc hắn mới tới.
Thiên Tuyệt giáo chiếm cứ thế lực mảng lớn phía nam, sự vụ trong giáo bề bộn, phải quản hạt phải kinh doanh, còn phải xử lý phân tranh cùng với các phái khác trong võ lâm giang hồ, vì thế Yên Vân Liệt thường xuyên bận rộn chuyện của chính y, thế nhưng một khi rảnh rỗi đều sẽ ngấy bên cạnh hắn, ăn ngủ đến ngâm suối nước nóng sau núi, có thể làm, không thể làm, ngoại trừ tháo mặt nạ của hắn xuống, cái khác đều để cho Yên Vân Liệt làm một lần.
Trước người, Yên Vân Liệt là giáo chủ lãnh túc uy nghiêm; sau người lúc không có ai, Yên Vân Liệt lại luôn là tâm tính tiểu hài tử, tìm một chỗ trốn, chờ khi hắn đi qua lại đột nhiên nhe nanh múa vuốt nhảy ra, hoặc là thừa dịp Lăng Thanh không chú ý sáp lại trộm thơm chụt một cái lên mặt hắn, hay hoặc là khi cùng nhau ăn cơm vì ai ăn đầu cá, ai ăn đuôi cá, lấy đũa làm kiếm vung tay đùng đoàng, cuối cùng chén bát ngổn ngang, hai người quấn nhau trên bàn cơm…
Ngày như thế, Lăng Thanh trải qua rất thỏa mãn, cũng rất thống khổ.
Từ bên Đông Ly Mộ Vân rời đi đã gần hai tháng rồi, ngẫm lại mình vốn là tới lấy thuốc giải, độc trên người đã sớm giải, cũng nên là lúc cáo từ xuống núi, thế nhưng đi lần này, cũng không biết tương lai sẽ thế nào, hay là không bao giờ có thể có lúc ở chung với Yên Vân Liệt như vậy nữa…
Mỗi lần nghĩ đến đây, Lăng Thanh trong giãy giụa cùng với do dự, lại là từng ngày mặt trời mọc lặn đi qua.
Tình nghị ẩn sâu sáu năm, một khi nhìn thấy mặt trời, liền tựa như hồng thủy mãnh thú muốn cắn nuốt hắn hầu như không còn. Hắn từng giãy giụa, từng chống lại, trốn tránh, thậm chí dùng cớ khác muốn che đậy quá khứ. Thế nhưng… thích chính là thích, hắn có thể lừa mình, nhưng không lừa được tâm và thân thể mình.
Thế là một ngày sau khi hiểu được, liền phát hiện, thì ra quá khứ của mình đã sớm đều bị Yên Vân Liệt xâm chiếm đầy, mà tương lai hai bên… hắn lại nhìn không thấy.
Ngày hôm đó trời âm trầm trầm, khi mưa chưa rơi khiến người ta cảm thấy dị thường oi bức, Lăng Thanh ở trong phòng bị chán đến có chút bực bội, liền đi một mình ra bên ngoài muốn hít thở không khí.
Đi không bao lâu, liền nghe được một trận tiếng chuông thanh thúy theo gió mà đến.
Trong lòng Lăng Thanh cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy trên cây cách đó không xa đang ngồi một người, dung nhan như họa, bạch y tung bay. Sự tình lần trước trong phòng luyện công bừng bừng trong đầu, bước chân vốn nhàn nhã của Lăng Thanh dừng lại, sau đó muốn làm như không thấy đi qua bên cạnh hắn.
Lúc đi qua cái cây, liền nghe được một thanh âm lạnh lùng truyền đến.
“Ta thích nhất chính là chỗ này, bởi vì ngồi ở chỗ này có thể thấy rất rõ ràng cửa núi…”
Lăng Thanh ngừng cước bộ, ngẩng đầu, đối diện nụ cười kiều diễm của đối phương, “Lúc Yên Vân Liệt còn là tả sứ, thích mỹ nhân điểm này người giang hồ mọi người đều biết, đồng thời lưu truyền ngoại trừ Yên tả sứ một thân võ nghệ thượng hạng, tướng mạo phong lưu phóng khoáng, còn có đó là đa tình bất chuyên của hắn…”
Thân thể Lăng Thanh hơi chấn động, không có lên tiếng, chỉ là chờ Linh Quân nói tiếp.
Linh Quân hơi ngẩng đầu, đưa mắt hướng xa xăm, “Lúc thích thì cưng chiều yêu thương, làm cho người ta cảm thấy dường như tất cả mọi thứ của hắn đều là vì mình mà sinh, không thích giải quyết xong ngay cả liếc mắt một cái cũng là xa xỉ… Mỗi người đều nghĩ mình là người duy nhất ấy, thế nhưng mỗi người đến cuối cùng đều không thể không nhận rõ, mình thực ra ngay cả tâm Yên Vân Liệt cũng không chạm đến được.
“Ta thì ngồi ở chỗ này xem những người đó một người lại một người bị đưa xuống núi, bước ba bước lại quay đầu, thế nhưng tâm tư người kia đã ở trên người kẻ khác.” Nói xong, Linh Quân nhìn xa xa, xuất thần trong phút chốc, sau đó mới thu hồi đường nhìn, thân thể mở ra, từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chuông bạc trên lưng một trận giòn vang.
“Chính là không biết khi Yên Vân Liệt nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của ngươi… sẽ có cảm tưởng thế nào?” Linh Quân hơi hạ thấp người, dùng một ngón trỏ gợi lên cằm Lăng Thanh, mạt ý cười nơi khóe miệng làm cho sống lưng hắn phát lạnh, “Ngươi nói sao, Vãn Nguyệt công tử… Lăng, Thanh?”
Chỉ cảm giác trong đầu mình một thanh âm ầm ầm vang lên, hắn biết chung quy giấu giếm không được, hắn biết chung quy sẽ bị vạch trần, nhưng lại không nghĩ rằng vạch trần hắn không phải là Yên Vân Liệt, mà là người khác.
Lăng Thanh phẩy đầu, thoát khỏi ngón tay của đối phương, “Ngươi không cần đặc biệt nói, ta rất nhanh sẽ rời đi…”
Linh Quân nghiêng đầu, con ngươi lóng lánh ánh nước thản nhiên nhìn hắn.
Lăng Thanh nắm thật chặt nắm tay, lẩm bẩm nói, “Sau này cũng sẽ không có… sẽ không có người Tần Lâm này nữa!”
Linh Quân nhíu mày, cười lui về phía sau hai bước, sau đó lấy ra cái gì đó ném cho Lăng Thanh, “Cái này có thể dẫn ngươi xuống núi, nhân tiện nhớ kỹ lời chính ngươi nói.” Quay người lại, chỉ còn giọng nói lạnh lùng cùng với tiếng chuông thanh thúy kia ngân nga trên không trung.
Lăng Thanh cúi đầu ngơ ngác nhìn ống trúc thật nhỏ trong tay kia, trong giây lát dùng sức cầm, gân xanh trên mu bàn tay chợt nổi lên.
Tiên sinh trướng phòng đặt sổ sách tháng trước lên bàn Yên Vân Liệt, xem xét chi tiêu và thu nhập của một tháng trong giáo, Yên Vân Liệt tiếp nhận sổ sách chậm rãi lật thoạt nhìn, Vệ Vũ theo sát vào, trong tay cầm một phong thư.
Sau khi cung kính đưa thư cho Yên Vân Liệt, Vệ Vũ lại không có rời đi, Yên Vân Liệt tựa hồ hiểu được cái gì, phất tay bảo tiên sinh trướng phòng lui xuống trước.
Cửa thư phòng khẽ khép lại, Vệ Vũ mở miệng nói, “Giáo chủ, đây là thư trong cung tới, người thực sự muốn…”
Yên Vân Liệt cúi đầu nhìn phong thư trong tay, dấu dán trên phong là hai con rắn nước.
“Vệ Vũ, ngươi theo bản tọa nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tiên nghi vấn quyết định của bản tọa.”
Trên mặt Vệ Vũ vẫn là một bộ trầm tĩnh, “Chỉ cần là ý tứ của giáo chủ, thuộc hạ và giáo chúng nhất định sẽ nhất mực tuân theo. Mà giáo ta tuy bị thế nhân coi là ma giáo, nhưng thuộc hạ cùng giáo chúng tự nhận quang minh lỗi lạc, không thua nhân sĩ chính đạo tự xưng là danh môn chính tông kia, thế nhưng giáo chủ người bây giờ… Thuộc hạ cũng không tán thành lắm.”
Yên Vân Liệt nhợt nhạt cười, lại nhẹ giọng thở dài, “Vệ Vũ, chờ ngươi ngày nào đó cũng có một người quan trọng đến có thể buông tha tất cả thậm chí cả sinh mạng, ngươi có lẽ sẽ hiểu bản tọa vì sao lại làm quyết định ngày hôm nay.”
Yên Vân Liệt nói xong đi ra ngoài, Vệ Vũ phía sau ánh mắt trong sáng, thế nhưng thần sắc đã có chút dao động khác thường.
Bởi vì người kia là yêu nhất trong lòng mình, vì thế bản thân không có khả năng trơ mắt nhìn hắn sắp chết mà không làm được gì.
Y cũng không biết mình đây đến cuối cùng có phải sẽ là phí công hay không, nhưng vừa nghĩ tới cổ trên người Tần Lâm, nghĩ đến hắn không biết lúc nào sẽ chết đi, liền sinh ra cái loại sợ hãi lạnh thấu nội tâm ấy, giống như khi thấy bộ dáng hắn hơi thở yếu ớt dưới Thập Quân sơn… Không, sâu hơn, vừa nghĩ đến mình sẽ mất đi, trong thân thể liền có loại xúc động cùng điên cuồng muốn khống chế mà không được.
Y không thể để cho hắn chết… Tuyệt đối không thể!
Bước đi thong thả đến Vạn Nghi hiên, xa xa liền thấy một mạt thân ảnh phiên dật như chim nhạn, mềm mại nhảy lên nóc nhà. Yên Vân Liệt cười cười, thi triển khinh công cũng đạp đi lên.
Ánh trăng như nước, mọi âm thanh đều yên tĩnh, thanh niên một mình ngồi trên nóc nhà, bên người đặt một vò rượu ngon.
“Sao đêm nay nhã hứng như vậy?” Yên Vân Liệt vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lăng Thanh nhìn y một cái liền thu hồi tầm mắt, nhìn phía chân trời, “Đột nhiên muốn uống rượu, liền lên đây.” Nói xong liền xốc vò rượu bên người lên ực mạnh một ngụm, dịch rượu tràn ra thuận theo hàm dưới nhỏ thành một chuỗi hạt châu trong suốt.
Yên Vân Liệt trực giác hắn có tâm sự, nhưng cũng không hỏi, chỉ khẩu khí nhàn nhạt lại chứa mấy phần quan tâm, “Ngươi uống như vậy, dễ say.”
Lăng Thanh ôm bình rượu suy nghĩ một chút, sau đó đưa cho Yên Vân Liệt, bất động thanh sắc dùng ngón tay lau một chút bên miệng vò, “Vậy còn lại cho ngươi.”
Yên Vân Liệt tiếp nhận vò rượu uống một ngụm, dùng ống tay áo lau miệng, “Muốn quá chén bản tọa đêm nay chạy trốn?”
Thân thể Lăng Thanh run lên rất nhẹ, sau đó cưỡng chế bất an và căng thẳng, giả vờ bình tĩnh, nghiêng đầu, “Yên Vân Liệt, ngươi đã từng nghĩ… ta dưới mặt nạ, trông như thế nào hay chưa?”
Yên Vân Liệt nhìn về phía hắn, “Từng a, thế nhưng bản tọa đáp ứng không tìm tòi nghiên cứu.”
Khóe miệng Lăng Thanh nhẹ nhàng nhếch, “Yên đại giáo chủ từ trước đến nay thích mỹ sắc, vạn nhất ta đây dưới mặt nạ là một khuôn mặt xấu không gì sánh bằng…”
Yên Vân Liệt lấy tay điểm lên môi của hắn ngăn hắn nói thêm gì nữa, sau đó nghiêng người hôn lên môi hắn, “Bản tọa thích chính là Tần Lâm người này, mà không phải là sắc của Tần Lâm.”
Một câu nói giản đơn, khiến cho trong lòng Lăng Thanh ngũ vị tạp trần ().
Hắn nguyện ý tin lời của Yên Vân Liệt, cũng nguyện ý tin Yên Vân Liệt thích hắn là bởi vì người mà không phải dung mạo. Thế nhưng Lăng Thanh lại sợ, sau khi lấy mặt nạ xuống, trong nháy mắt y nhìn thấy khuôn mặt thực sự của mình, nhận ra mình là ai, y liệu có còn nhớ những lời ngọt ngào nhu tình y nói kia hay không, có còn nhớ thề non hẹn biển y lập hay không?
Hắn không dám đánh cuộc, càng không dám thua.
“Yên Vân Liệt, ta muốn nghe khúc ngươi thổi khi chờ ta ở ngoài thành lần trước ấy.”
“Được!” Đuôi lông mày Yên Vân Liệt giương lên, hớn hở đồng ý, sau đó tay vẫy một cái, lập tức một trận chưởng phong xoáy qua, một thân cây cách không xa tức khắc cành đu lá rung, rơi tới tấp. Yên Vân Liệt đưa tay thu lại, liền có mấy cái lá bay về phía bọn họ, Yên Vân nhìn trúng một cái lá, dùng ngón tay kẹp lấy, sau đó đặt dưới môi, tiếng sáo trong trẻo xuôi dòng mà khơi ra.
Lăng Thanh ôm vò rượu hung hăng uống một ngụm, từ khúc trong trẻo xa xăm gợi lên ký ức quãng thời gian này.
Rừng cây dưới chân núi, mái hiên sau thanh lâu, sau đó là gần hai tháng sớm chiều ở chung, người từng chỉ có thể nhìn xa xa lại ở bên cạnh, giục ngựa song hành, cười nói khăng khít.
Hắn không nói một tiếng nhìn Yên Vân Liệt, mắt không nháy, dường như muốn khắc sâu dáng dấp người nọ lúc này vào trong lòng.
Bản thân mình, có lẽ thực sự thực thích người trước mắt này… Trước khi chưa hiểu được, phần cảm tình ấy cũng đã chôn thật sâu trong lòng.
Thế nhưng, hắn lại không có cách nào nắm chắc.
Đã định trước rằng hắn không chiếm được, cảm tình của Yên Vân Liệt, thương yêu chiều chuộng của y, đều chỉ thuộc về Tần Lâm chưa từng thấy chân diện mục, mà một khi tháo mặt nạ xuống… Hắn không dám tưởng tượng.
Vì thế phải giấu đi, giấu thật sâu vào trong lòng, vĩnh viễn không nên bị y biết, vĩnh viễn…
Tựa như cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn, Yên Vân Liệt quay đầu, cũng là ngơ ngẩn… Đó là một đôi mắt thế nào? Thanh tịnh trong suốt, bao hàm thâm tình vô tận, thẳng thắn lại thành khẩn như thế, cơ hồ cho là mình cũng bị câu mất hồn phách…
Đúng vậy, hắn là bị câu hồn đoạt phách, tất cả tâm tư đều ở trên người này… Là người Yên Vân Liệt hắn nguyện ý dùng tất cả để trao đổi, để giữ lại.
Từ khúc của sáo lá đang véo von dừng lại, hai bên nhìn nhau, Yên Vân Liệt đưa tay qua dụi tay hắn vào trong lòng bàn tay, mười ngón đan nhau, “Đêm đã khuya, sớm đi ngủ đi.”
Lăng Thanh lắc đầu, “Ta muốn ngồi thêm một chút.”
Yên Vân Liệt cũng không phản đối, kéo hắn vào trong lòng mình, ban đêm trên núi sương nặng lạnh lẽo, dùng nhiệt độ cơ thể của mình xua hàn cho hắn.
Hai người im lặng ngồi chốc lát, Lăng Thanh nghe được người phía sau hít thở càng ngày càng ổn định, quay đầu lại, liền thấy hắn nhắm mắt dường như đã ngủ, nghĩ phỏng chừng là mê dược bôi trên miệng vò lúc trước nổi lên tác dụng. Đưa tay điểm xuống huyệt ngủ của hắn, như nguyện thấy hắn chậm rãi nằm trên ngói lưu ly.
Lăng Thanh yên lặng nhìn gương mặt tuấn tú cho dù ngủ say cũng vẫn sáng sủa hào hứng, bất giác ngón tay vuốt lên, từ khóe mắt đến hai má…
Hắn không trách Linh Quân, đối với hắn mà nói, Linh Quân ngược lại như là đẩy một phen phía sau hắn, khiến cho người vốn còn đang giãy giụa và do dự hoàn toàn hạ quyết tâm.
Hắn là nên rời đi, thay vì đợi đến ngày nào đó chân tướng rõ ràng, không bằng đều lưu một đoạn hồi ức tốt đẹp cho cả hai bên, chí ít với hắn mà nói, vậy đã là đủ rồi.
Đứng dậy đang muốn nhảy xuống nóc nhà, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, thân hình ngừng một lát, lại xoay người.
Quyến luyến trong lòng ức chế không được lộ ra, đi lần này… Ngón tay sờ lên mặt nạ bằng bạc trên mặt, do dự chốc lát, gỡ xuống.
Thả mặt nạ vào trong tay Yên Vân Liệt, “Đợi đến lúc ngươi cũng quên đi… Trên đời này lại chưa bao giờ có người Tần Lâm này…”
Trước mắt tràn ngập một mảnh hơi nước, cắn răng, không cho khổ sở biệt ly phá kén mà ra. Thanh âm của Yên Vân Liệt một mực vang vọng bên tai, vui đùa, không đứng đắn, nghiêm túc mà lại thâm tình chân thành, từ lúc quen biết đến nay, từng giọt từng giọt, đều rõ ràng như hôm qua…
“Đã là Yên mỗ hiểu lầm, vậy nên để Yên mỗ phụ trách.”
“Không biết Tần công tử… sư thừa nơi nào?”
“Thành này có hai cửa, bản tọa đánh cuộc với chính mình… Nếu như Tần công tử không đi cửa này, bản tọa sẽ ở chỗ này vẫn chờ, vẫn chờ…”
“Bản tọa sao có thể không cứu ngươi? Cho dù ngươi thịt nát xương tan, bản tọa cũng sẽ từng mảnh cốt, từng sợi tóc nhặt ngươi về…”
“Không phải hi vọng… Ngươi nếu không đẩy ra, vậy ắt ta khẳng định phải đoạt được vào tay.”
“Bản tọa không biết nên cho ngươi cái gì, cũng không biết nên dùng cái gì để lưu lại ngươi, những thứ trước đây cho là đáng để kiêu ngạo đối với ngươi đều không đáng một đồng, bản tọa đến nay còn chưa từng nếm cảm giác thất bại như thế…”
“Tần Lâm, ta thích ngươi…”
Hung hăng đứng dậy, lấy cái ống trúc Linh Quân cho hắn kia ra, gỡ mảnh vải buộc ở miệng xuống.
Từ bên trong ống trúc bay ra chấm sáng lác đác, càng ngày càng nhiều, cuối cùng hội tụ thành một chấm huỳnh hỏa, huỳnh hỏa dằng dặc bay về phía xa xa, Lăng Thanh trên nóc nhà thả người xuống, lấy Quy Mộng ra liền đuổi theo đoàn tia sáng kia, phút chốc, thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng phiêu dật, lặng yên vô tức.
Kình Vân sơn trang.
“Trang chủ, Lăng công tử tới rồi.” Hạ nhân bẩm ngoài cửa thư phòng.
Đông Ly Mộ Vân đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú có mừng rỡ không che giấu được, “Ngươi bảo hắn trước tiên đợi một lát, ta lập tức sẽ đi qua.”
Đông Ly Mộ Vân thu thập bàn sách, sau đó vội vã đi đại đường.
Trong đại đường, thanh niên lẳng lặng đứng, hơi nâng đầu, đang xem tranh chữ mới thay trên tường. Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào phủ lên toàn thân hắn, vàng rực sáng rọi, bình thản mà ôn hòa. Nghe được tiếng bước chân, thanh niên thu hồi đường nhìn, xoay người, cười nhạt, khe khẽ hô tiếng “Đông Ly đại ca”.
Bạch y tố nhan, ngọc trâm búi tóc, một thân thanh nhuận ôn nhã, so sánh với mấy tháng trước lại dường như thêm chút cảm giác không thể nói rõ, dường như sen mới nở sau mưa, bọt nước óng ánh trong suốt ngưng trên cánh hoa ngọc nhuận, sắp rơi không rơi, trong tươi đẹp lại mang theo mấy phần phương hoa kiều mị.
Bước chân vững vàng của Đông Ly Mộ Vân ngừng lại một chút, mới lại đi nhanh mấy bước đến trước mặt hắn.
“Sao trước đó cũng không sai người tới nói một tiếng, đột nhiên liền chạy tới đây?”
Lăng Thanh hờ hững trả lời, “Vừa mới về trang, cha đã nói đại ca giục người đến tìm ta hai lần, cho rằng đại ca có việc gấp vì thế liền chạy tới.”
Chỉ thấy hắn thân bạch y kia lây dính không ít phong trần, trên người còn có mùi tanh của ngựa, chóp mũi và trên trán thấm một chút mồ hôi, liền theo thói quen giơ tay lên dùng tay áo lau lau cho hắn, “Ngươi là từ chỗ ta rời đi, ta chung quy phải biết ngươi có bình an trở lại hay không, kết quả ngươi lại không biết chạy đi chỗ nào!” Khẩu khí hơi quở mắng, nghiễm nhiên dáng dấp của đại ca.
Lăng Thanh cũng không tranh luận với hắn như dĩ vãng, chỉ hơi cong khóe miệng, như cười như không, “Lần sau sẽ không.”
Trong lòng Đông Ly Mộ Vân lạc một chút, luôn cảm thấy hắn dường như bị ủy khuất cái gì nhưng lại không nguyện nói ra, kiên cường tự nhẫn lại không cẩn thận nói nên lời, khiến người ta có chút đau lòng, liền vỗ vỗ vai hắn, “Đi rửa mặt chải đầu, buổi tối bảo phòng bếp làm món ngươi thích ăn. Làm hai con cá lư quế, một con hấp, một con chua ngọt.”
Lăng Thanh gật đầu xoay người sương, hoàn toàn không có chú ý mâu quang của Đông Ly Mộ Vân, đang dừng ở trên tay nắm Quy Mộng của hắn.
Từ Thiên Tuyệt sơn xuống gần một tháng…
Lăng Thanh vùi cả người vào trong nước.
Ấn ký hoan ái có thể mất đi, thế nhưng cảm giác khiến người ta run rẩy người nọ lưu lại không cách nào gạt bỏ, lúc đêm khuya cuộn trào mãnh liệt, nuốt hết tất cả tinh thần.
Vì thế hắn hết sức không nghĩ nữa, sau khi trở lại Vãn Nguyệt sơn trang, nghe nói Đông Ly Mộ Vân đang tìm hắn, liền ngựa không dừng vó chạy tới. Chỉ là mặc dù người đã rời khỏi Thiên Tuyệt sơn, nhưng có cái gì tựa hồ cùng với cái mặt nạ kia, lưu lại nơi đó, nhưng không trở lại…
Tẩy đi một thân phong trần, người cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, liền đi về phía thư phòng của Đông Ly Mộ Vân.
Kình Vân là một phủ đệ khác của Đông Ly Mộ Vân sau khi lên làm minh chủ võ lâm, Lăng Thanh có thể tùy ý đi lại ở đây, tùy ý sai phái hạ nhân, là đãi ngộ đặc biệt Đông Ly Mộ Vân cho hắn.
Đi tới cửa thư phòng, phát hiện Đông Ly Mộ Vân đang có khách nhân, xoay người muốn đi, bị Đông Ly Mộ Vân gọi lại.
“Lăng Thanh, ngươi vào đây.”
Lăng Thanh đành phải ngoan ngoãn xoay người, sau đó thấy rõ một người khác trong thư phòng. Tuổi tác người nọ xấp xỉ Đông Ly Mộ Vân, thân trường sam gấm đỏ thẫm thêu hoa văn mây trôi, đai ngọc lụa vòng, xem ra có chút thân phận, lại trông anh tuấn khôi ngô, mâu quang sáng ngời, hai đạo mày kiếm nghiêng xen vào tóc mai. Lăng Thanh chỉ cảm thấy có chút quen mắt lại nhớ không nổi từng gặp ở đâu.
“Không nghĩ tới mấy năm không gặp, Lăng thiếu trang chủ đã lớn thành một quân tử khiêm tốn ôn nhuận như thế.”
Lăng Thanh hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân, hắn thực sự nhớ không ra người kia là ai.
Người nọ cao giọng nở nụ cười, chiết phiến cốt ngọc mạ vàng trong tay mở ra, phe phẩy, “Lăng công tử hồi bé từng vì Đông Ly, đẩy bản vương từ trên nóc nhà xuống dưới, như vậy còn nhớ chưa ra?”
Lăng Thanh giật mình một cái, ký ức có chút bụi phủ đã lâu được lật ra.
Khi đó hắn là hài tử chưa qua mười một, mười hai tuổi rưỡi, Đông Ly đã lớn, đã thành một thiếu niên tuấn tú.
Một năm kia Ngọc Nguyên chân nhân bế quan lĩnh hội thiên cơ, hai người bọn họ được phép hạ sơn, lúc đó đúng lúc gặp hạn, cực nóng không chịu nổi, lão Đông Chu vương đưa bọn họ đi núi vây ba mặt, nhân tiện qua hè trong sơn trang ngắm hồ.
Sơn trang to như thế chỉ có một quản gia và mấy hạ nhân trông nom, không có quản thúc của người lớn, hai người ban ngày luyện công, buổi tối đến bên hồ bắt trứng tôm, vui vẻ tự do tự tại.
Về sau, bên trong sơn trang lại tới thêm một thiếu niên, lớn xấp xỉ Đông Ly Mộ Vân, cẩm y ngọc dung, sắc mặt lãnh đạm, lúc tới đi theo không ít tùy tùng mặc quan phục đeo trường đao, vênh mặt hất hàm sai khiến, rất là ngạo mạn. Lăng Thanh khi đó không hiểu thân phận của đối phương, chỉ là cực không muốn người nọ lưu lại, dường như đến lúc này lại vừa vặn phá hư thời gian nhàn thú không tỳ vết của hắn và Đông Ly.
Sau khi thiếu niên tới, liền cả ngày cùng một chỗ với Đông Ly Mộ Vân, cả ngày ngủ cùng giường ăn cùng bàn với Đông Ly Mộ Vân.
Nhất thời bị bỏ lại, Lăng Thanh đương nhiên không tình nguyện. Nhưng Đông Ly đối với thiếu niên kia lại hết sức hòa khí thậm chí còn mang theo mấy phần cung kính, Lăng Thanh mất hứng cũng không có biện pháp, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Lăng Thanh thích ăn bánh mứt táo đầu bếp nhà Đông Ly làm, thế nhưng đầu bếp lại không thể theo tới biệt viện, Đông Ly lợi dụng tự mình muốn ăn làm lý do, sai người cách khoảng thời gian đưa chút qua đây.
Ngày đó, Lăng Thanh đi ngang qua đình viện, thấy trong tay thiếu niên kia bưng một đĩa bánh ngọt, đang vừa ăn vừa bóp nát ném vào trong hồ nước cho cá ăn, gạo nếp trắng trộn lẫn một chút mứt táo màu đỏ, phi vào trong nước bích, văng lên sóng gợn vòng vòng.
Lăng Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt, nắm tay buông tại bên người nắm đến siết chặt.
Tối hôm đó, Lăng Thanh lấy danh nghĩa của Đông Ly Mộ Vân lừa thiếu niên kia lên nóc nhà, đương khi thiếu niên ca ngợi không ngớt vì ngôi sao óng ánh tô đầy cả màn đêm, Lăng Thanh ở phía sau lưng hắn xuất thủ đẩy hắn một cái…
Kỳ thực chỉ là muốn giáo huấn nho nhỏ một chút, thế nhưng hắn lại quên mất, trên đời này không phải tất cả thiếu niên đều tập võ luyện công, cũng không phải tất cả thiếu niên niên kỷ như Đông Ly Mộ Vân là có thể nhảy mấy trượng, vung tay như ưng…
Khi thiếu niên kia đầu rơi máu chảy được người vây quanh mang vào trong phòng, toàn bộ mọi người của sơn trang lâm vào luống cuống tay chân, lúc này hắn mới biết được, người được Đông Ly Mộ Vân cung kính đối đãi này, là tam hoàng tử đương thời, mà nay là sinh cùng một mẹ của thiên tử đương triều — An Dương vương.
Nhớ tới tất cả quá khứ, mặt Lăng Thanh lộ vẻ xấu hổ, cắn răng, bỗng nhiên vén vạt áo lên quỳ xuống hành lễ, “Thảo dân bái kiến An Dương vương! Thuở nhỏ vô lễ, xúc phạm vương gia, thỉnh vương gia thứ tội.”
Khi đó là Đông Ly Mộ Vân gánh trách nhiệm, cũng không biết lén nói cái gì với An Dương vương, tóm lại An Dương vương đối với bên ngoài chỉ xưng tự mình trượt chân té xuống, không liên quan tới hắn. Hôm nay hắn nếu không phải niên kỷ đứng ở phía sau Đông Ly Mộ Vân tìm kiếm che chở, chuyện làm ra năm đó là nên do tự mình gánh chịu.
An Dương vương ngưng con ngươi nhìn Lăng Thanh hồi lâu, chiết phiến trong tay phe phẩy, bình thản không sợ hãi nói: “Ngươi nhớ rồi thì thôi, nhiều năm qua như vậy, bản vương cũng không truy cứu nữa, đứng lên đi, ở chỗ này, lễ tiết đường đường chính chính đều có thể miễn.”
Lăng Thanh hơi ngẩng đầu nhìn hướng Đông Ly Mộ Vân, thấy hắn cũng là gật đầu ý bảo mình đứng dậy, lúc này mới đứng lên từ dưới đất, lại không quên chắp tay chào hướng An Dương vương.
Cũng không biết Đông Ly Mộ Vân gọi mình lại là vì chuyện gì, Lăng Thanh yên lặng ngồi xuống một bên, lại lén đánh giá An Dương vương, nhưng thấy y khẽ mím môi mỏng, khóe môi nhếch một tia cười nhạt như có như không, có chút biếng nhác lại có mấy phần tùy ý, không khỏi làm hắn nhớ tới Yên Vân Liệt sau người khác cũng luôn thích lộ ra vẻ mặt như thế.
Trong lòng nao nao, vội vàng xua những ý nghĩ ấy ra khỏi óc, cảnh cáo chính mình, không nhớ nữa, cũng tuyệt đối không thể lại nhớ nữa…
“Lăng Thanh, đại ca phái người truyền tin đi Vãn Nguyệt sơn trang tìm ngươi hai lần, thật ra là bởi vì có chuyện tương đối trọng yếu.”
Thì ra, Hoắc Hiền mượn danh nghĩa sinh nhật trắng trợn vơ vét của cải, mùng mười tháng này, còn muốn thiết yến khoản đãi quần thần tại phủ đệ ngoài cung, nghiễm nhiên giống như vương hầu.
Người người biết rõ bên cạnh Hoắc Hiền nuôi một đám tử sĩ, mỗi người võ nghệ cao siêu, mà lại lãnh huyết tàn khốc, nếu muốn đến gần Hoắc Hiền khó khăn biết bao. Song đến lúc đó Hoắc phủ người đến người đi nhất định là bận rộn khác thường, mà An Dương vương phụ trách cấm quân trong cung lại có thể cho bọn họ cải trang trà trộn vào, tùy thời hành động.
Lăng Thanh nghe nói, con mắt nhất thời sáng ngời.
Cái chết của Liên di mặc dù Yên Vân Liệt nói không phải lỗi của hắn, hắn cũng tự tay mình giết đám nha dịch kia báo thù, nhưng vết thương này đặt trong lòng thủy chung không thể tiêu tan, bây giờ có cơ hội này trước mắt…
Dù cho không thể ở lại bên cạnh người kia, chí ít còn có thể làm cái gì đó cho hắn. Vừa nghĩ như thế, trong lòng Lăng Thanh sinh vài phần an ủi, cúi đầu nghĩ kĩ một lát, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía Đông Ly Mộ Vân, “Đông Ly đại ca, người cho chúng ta tin tức giả lần trước đã tìm được chưa?”
Đông Ly Mộ Vân sững sờ một chút, có lẽ là không nghĩ tới Lăng Thanh lại đột nhiên chuyển đề tài đến đấy, giữa lông mày nhiễm một tầng mây đen.
Lăng Thanh liền suy đoán, về chuyện này hẳn là không có chút tiến triển nào, bằng không những ngày qua hắn ở Thiên Tuyệt sơn, nếu như Đông Ly Mộ Vân thực sự tìm được đầu sỏ cho Thiên Tuyệt giáo một cái công đạo, Yên Vân Liệt sẽ không thể không nhắc tới trước mặt hắn, dù sao Yên Vân Liệt biết chuyện này có liên quan đến hắn.
“Đông Ly đại ca, Lăng Thanh cũng không có ý tứ trách cứ ngươi, chỉ là lần này không thể lại tùy tiện.”
Bị hắn nói như thế, Đông Ly Mộ Vân nhất thời nghẹn lời, trái lại An Dương vương vẫn ngồi yên một bên nhận lấy câu chuyện, “Lần này là bản vương làm nội ứng, hẳn là không đến nỗi lại có sai lầm, bản vương cũng sẽ bàn bạc kỹ hơn với Đông Ly bảo đảm không có sơ hở, không biết Lăng công tử còn có gì đáng nghi với sự tình lần này?” Ngụ ý hiển nhiên là ngươi nếu không có gì đáng nghi thì có thể rời đi trước.
Lăng Thanh là người thức thời, đối phương là An Dương vương, ngay cả Đông Ly Mộ Vân cũng phải kính y ba phần, chính mình hồi bé lại từng đắc tội y, dù cho không phục nhưng cũng phải nhìn sắc mặt người. Đứng dậy nói một tiếng đợi một lúc chờ hắn cùng nhau ăn cơm với Đông Ly, lại cung kính chắp tay chào An Dương vương, mới xoay người đi ra ngoài.
An Dương vương nhếch lông mày phe phẩy chiết phiến, sau đó thu hồi chiết phiến “bộp” vào trong tay một cái, từ trên ghế đứng dậy, bước đi thong thả đến trước người Đông Ly Mộ Vân.
Đông Ly Mộ Vân đang bưng chén trà muốn uống, thình lình bị An Dương vương dùng chiết phiến vén cằm lên hướng về phía hắn.
“Bản vương là nhìn không ra hắn có gì tốt, theo lí mà nói bốn chữ kinh tài tuyệt diễm này là tám gậy tre cũng đánh không tới người hắn, vừa ngang ngạnh cũng không biết nịnh nọt lấy lòng, thế nhưng ngươi vì sao cuồng dại với hắn như thế? Hồi bé vì cầu tình cho hắn, quỳ bên giường ta ba ngày ba đêm, bây giờ lại còn…”
Đông Ly Mộ Vân lấy tay gạt quạt sang một bên, cúi đầu uống trà của hắn, “Chỉ có các ngươi những người này mới thích người khác nịnh nọt lấy lòng, bằng không cũng sẽ không để cho gian thần lộng quyền.”
“Xoảng!”
Một tiếng vỡ vụn giòn vang, chén trà trong tay Đông Ly Mộ Vân rơi trên mặt đất vỡ tan tành, nước trà hắt lên ướt vạt áo của hắn và An Dương vương.
An Dương vương một tay đè bả vai Đông Ly Mộ Vân lại đóng hắn trên lưng ghế dựa, cánh tay kia bóp cổ họng hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra mấy phần không vui, con ngươi nhìn thẳng Đông Ly Mộ Vân, “Bản vương xác thực cũng không thiếu người đến lấy lòng, chỉ ngươi là không thức thời!”
Tay bóp ở cổ họng chỉ là đe dọa mà không có hạ lực, thần sắc Đông Ly Mộ Vân tuy có phẫn nộ, nhưng chỉ bất động thanh sắc dịch đầu qua.
Ai ngờ khóe miệng An Dương vương nhếch một cái, tay đè bả vai hắn buông lỏng lại túm vạt áo hắn mở ra hai bên, nửa cúi người, dường như ung dung mà thưởng thức hồng ấn loang lổ trải rộng trên ngực Đông Ly Mộ Vân, có mấy vết rõ ràng thấy dấu răng còn rướm máu.
Ngón tay khẽ vuốt qua những ấn ký này, An Dương vương cười nói, “Bất quá ở trên giường còn rất làm cho bản vương vừa ý.”
Một lời này, khiến trên mặt vốn cũng không quá tự tại của Đông Ly Mộ Vân bị nhiễm một tầng hồng nhạt, cưỡng chế tức giận lại không phát tác, chỉ âm thầm nhịn xuống.
An Dương vương xem trong mắt, tựa hồ càng hứng thú hơn, ngón tay phủ trên ngực hắn càng dùng thêm khí lực, xoa một cái lại đỏ một mảnh, tay bóp cần cổ hắn buông lỏng, thấy nơi đó lưu lại dấu tay nhợt nhạt, chậc một tiếng cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm lên.
Thân thể Đông Ly Mộ Vân chấn động, lật chưởng muốn đánh ra, lại bị An Dương vương chế trụ, vẫn phủ bên gáy hắn liếm lộng, đầu răng câu lên một chút da thịt, nhẹ nhàng mà cắn một chút, “Đừng quên, mạng của hắn… trong tay bản vương!”
Tay bị giữ giữa không trung của Đông Ly Mộ Vân ngón tay gập lại, rồi sau đó lặng lẽ bỏ lực mặc cho An Dương vương kiềm chế đặt trên tường, chỉ nhìn hướng cửa, từng chữ từng chữ nói ra: “Ở đây người đến người đi, thỉnh vương gia tự trọng.”
An Dương vương giống bị hắt nước lạnh, tính trí tăng vọt cũng tức khắc ngừng công kích, buông Đông Ly Mộ Vân ra, sửa sang lại quần áo của mình, “Bây giờ không được, vậy buổi tối ở trong phòng thì có thể đi?” Sau đó khoát khoát tay, “Sai người đưa bữa tối vào trong phòng bản vương, bản vương mới không muốn xem hai người các ngươi một miệng ‘đại ca’, một miệng ‘tiểu Lăng’ hòa thuận thân thiết cùng nhau ăn cơm.”
An Dương vương cũng không quay đầu lại ra khỏi thư phòng, Đông Ly Mộ Vân thở dài một hơi, kéo lại vạt áo bị mở ra, ngón tay lơ đãng chạm vào thấm ướt chỗ cổ, trong nháy mắt thất thần, rồi sau đó trên khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc lãnh đạm lộ ra một chút biểu tình chán ghét,nắm tay áo dùng sức lau hai cái.
Chú thích
() ngũ vị tạp trần: hình dung trong lòng có đủ cả vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn; chỉ tâm trạng không tốt ↑