Bạch mạn điệp quyết định cùng Đông Phương Vũ phân rõ giới hạn, bước đầu tiên, nàng quyết định học cưỡi ngựa. Cứ như vậy, nàng không cần cùng hắn cưỡi cùng một con ngựa, không cho hắn có cơ hội lỗ mãng với nàng. Cứ tưởng tượng đến cảnh nam nhân kia đã có một đống nữ nhân, trước mặt nàng chạm tới nữ nhân khác, nàng liền cảm thấy ghê tởm. Trải qua tìm hiểu, nàng biết được Đông Phương Vũ ở thư phòng làm việc. Nàng thay lại y phục đơn giản ban đầu, đến thư phòng tìm hắn nói chuyện. Cửa không khóa, chính nàng trực tiếp đi vào.
“Đại ca, ngươi đang làm cái gì?” Nàng từ tận đáy lòng khinh bỉ hắn, nhưng sắc diện vẫn hòa bình. Nàng xem như thấy rõ nam nhân kia, nhưng là nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Hắn chính là của nhiệm vụ nàng, nàng còn muốn lừa được lòng hắn, nên phải cố nén không vạch trần hắn được.
Đông Phương Vũ buông sổ sách, thản nhiên nói,“Đã quen chưa?” Không quen cũng phải quen, ai kêu nàng đã lên tặc thuyền, về sau đều phải ở nơi này.
“Quen rồi.” Quen rồi mới là lạ.
“Vậy thì tốt, cần cái gì cứ nói với tổng quản là được.”
“Đại ca, ta cái gì cũng không cần, ta muốn đến hỏi ngươi, chúng ta khi nào thì đi Thiên Sơn, độc trên người ngươi không thể chậm trễ được .” Chết đi là tốt nhất, nhưng không thể chết trước khi nàng hoàn thành nhiệm vụ.
“Chúng ta phải ở lại nơi một thời gian.”
Bạch Mạn Điệp ngây cả người,“Tại sao?” Nàng mới không muốn ở nơi này để mấy nữ nhân kia chọc tức.
“Ta nhận được bồ câu đưa thư của Lãnh Tuyệt Cuồng, hạt tuyết ba tháng sau mới “chín”.”
“A? “Chín”? Còn có cách nói này sao?”
“Ừ, Lãnh Tuyệt Cuồng đã tìm được hạt tuyết, ba tháng sau mới đủ ngàn năm.” Lãnh Tuyệt Cuồng đối dược liệu rất có nghiên cứu, có thể nhận ra tuổi.
Bạch Mạn Điệp thất bại cau mày,“Vậy chúng ta phải đợi ba tháng sau mới đi Thiên Sơn?”
“Không sai, nếu nàng thấy nhàm chán, ta có thể mang nàng đi chỗ này chỗ kia một chút.” Sớm vạch kế hoạch trong vòng một tháng đuổi tới Thiên Sơn, lấy hạt tuyết bắt đầu điều chế giải dược. Không ngờ là được vài ngày trước thu được Lãnh Tuyệt Cuồng truyền thư, hắn đã tìm được hạt tuyết, nhưng là vẫn chưa “chín”. Hắn sẽ ở đó canh chừng ba tháng, thỉnh Đông Phương Vũ ba tháng sau lại đi. Tới nước này, hắn đành phải thay đổi tuyến đường về Thương Mang trấn. Bạch mạn điệp là nữ chủ nhân tương lai, để cho nàng quen thuộc nhà mình cũng tốt. Hắn biết rõ Bạch Mạn Điệp kia tính tình vốn không an phận, nếu để cho nàng ở nhà ngây ngốc ba tháng, nhất định làm nàng buồn chết đi. Xử lý xong công sự, hắn rất muôn dùng thời gian bồi nàng.
Bạch Mạn Điệp bất mãn nói thầm,“Ngươi không phải nói một tháng có thể đến Thiên Sơn, kết quả biến thành ba tháng.” Đại phiến tử.
“Tiểu điệp, ta cũng không có ý lừa gạt của nàng.” Kế hoạch cản không nổi biến hóa a.
“Còn nói không có, Kim lão bản.” Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ Kim lão bản, tỏ vẻ bất mãn đối với việc hắn giấu giếm thân phận.
Đông Phương Vũ thở dài một hơi,“Tiểu điệp, nàng muốn biết cái gì, ta nguyện ý nói nàng nghe.”
“Đại gian thương, ngươi trước kia sao chưa từng nói quá ngươi rất giàu? Phú khả địch quốc?” Tiền nhiều vậy còn đi làm đạo tặc, không chừng tiền của hắn toàn là đi trộm.
“Tại nàng đâu có hỏi.” Nàng chỉ hỏi quá hắn vì cái gì từ Đông Phương Vũ biến thành Sáo Ngọc Công Tử, không có hỏi sao lại là Kim lão bản.
“Ngươi…” Bạch mạn điệp cười nhạt.“Nếu ta không có phát hiện, ngươi cả đời sẽ không nói cho ta biết?”
“Nàng là thê tử của ta, ta tự nhiên sẽ nói cho nàng biết.” Hắn sẽ cho nàng biết, nhưng sẽ không nói rõ, bởi vì mấy lời không tốt hắn không biết phải nói như thế nào.
“Được rồi, vậy ngươi liền đem hết thảy đều nói cho ta biết, ta nói là hết thảy nha.”
Đông Phương Vũ vừa định nói chuyện, một người tiến vào, cười tủm tỉm nói,“Đại ca.”
Bạch mạn điệp hồi đầu, gặp một gã thư sinh, lớn tiếng nói,“Ngươi là ai a?”
Quân Tùy Phong đi vào, bỡn cợt chắp tay,“Bái kiến đại tẩu, tiểu đệ Quân Tùy Phong, tẩu có thể gọi ta tiểu Phong.”
“A?” Hắn chính là Thiên Cơ Các chủ trong truyền thuyết?
Quân Tùy Phong bộ dạng thập phần tuấn mỹ, nguyệt sắc sắc trường bào càng làm hắn thêm tiêu sái. Nếu nói Đông Phương Vũ là hình tượng cương nghị, thì hắn tuyệt đối là hình tượng ôn nhu. Khuôn mặt hắn quả thật là họa thủy, hơn nữa vẻ ôn nhu như thể giết người không cần đền mạng, đủ để giam cầm trái tim nữ nhân trong thiên hạ. Đệ nhất Tam công tử Tùy Phong, đệ nhất võ lâm mỹ nam tử, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Tiểu đệ bái kiến châm trễ, đại tẩu đừng trách móc.” Trên thực tế bọn họ cách xa trăm dặm hắn cũng thu được tin tức rồi, sở dĩ đến muộn là vì gặp được một nữ tử cực kì đáng yêu (TN: Ặc, huynh đang nhắc tới Thủy Tịch Linh tỷ à? :”>). Đại ca trọng yếu, lấy lòng lão bà cũng là trọng yếu.
“Oa, ngươi chính là trong truyền thuyết Thiên Cơ Các chủ, Tùy Phong công tử?” Bạch mạn điệp theo dõi hắn, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Đông Phương Vũ thấy biểu tình ngu ngốc của lão bà, khẽ nhíu mày, không hờn giận nói,“Ngươi tới làm gì?”
Quân Tùy Phong lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ,“Đại ca, huynh không biết? Có đại tẩu liền quên mất đệ.” Quả là điển hình cho trọng sắc khinh bạn.
Đông Phương vũ nhíu mi,“Tiểu tử ngươi đã có mỹ nhân làm bạn, còn nhớ rõ ta sao?” Quân Tùy Phong phong lưu vốn không phải là chuyện gì mới mẻ, Thiên Cơ các mỹ nhân vô số, tên kia cả ngày lưu luyến bụi hoa, có rảnh nhớ tới đại ca hắn mới là lạ.
Quân Tùy Phong cười đến thập phần bỡn cợt,“Đại ca, không thể nói như vậy, huynh cũng không phải là có đại tẩu sao?” Còn là đại tẩu lai lịch bất phàm nữa chứ.
Đông Phương Vũ hừ một tiếng, không muốn để ý tới người này.
Quân Tùy Phong tùy đột nhiên lén lút cười nói,“Đại ca, huynh cùng Tam đệ đều có mỹ nhân làm bạn, chẳng lẽ huynh muốn tiểu đệ làm người cô đơn sao?”
“Hắn? Hắn có mỹ nhân?” Có người nguyện ý ở cạnh họ Lãnh kia a?
Quân Tùy Phong kiên quyết gật đầu,“Đúng vậy, đúng vậy, theo thám tử hồi báo, mấy tháng gần đây, bên người hắn luôn luôn có nhiều mỹ nhân. Đến bây giờ, thay đổi liên tục.” Nghe nói này mỹ nhân người người đều quốc sắc thiên hương, hắn thật sự là hâm mộ a.
“Ngươi có tra qua lai lịch đối phương chưa?” Dù sao bọn họ ba người thân phận đặc thù, nếu thực sự có nữ nhân đi theo bên cạnh Lãnh Tuyệt Cuồng, phải điều tra cho rõ.
Quân Tùy Phong lập tức thu hồi vẻ tươi cười, thành thật nói,“Chỉ tra thân phận một người, nhưng cũng không xác định được.” Nói đến chuyện này, hắn cũng biết là kỳ quái. Thiên hạ không có chuyện gì Thiên Cơ các tra không ra, nhưng nữ tử bên người Lãnh Tuyệt Cuồng người người đều là danh phù kỳ thực ‘lai lịch bất minh’, Thiên Cơ các phái ra rất nhiều mật thám, một điểm manh mối cũng không có. Hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an, chẳng lẽ thực sự có người đối Lãnh Tuyệt Cuồng mưu đồ gây rối?
“Là ai?” Tra không được, sự tình tất có kỳ quái.
“Theo thám tử hồi báo, nàng kia là muội muội của Vạn Tùng huyện Chấn Viễn tiêu cục cục chủ Diệp Lăng Tương. Diệp Lăng Tương hàng năm chân không bước ra khỏi cửa, rất ít người từng gặp qua nàng, tạm thời không thể xác định có phải nàng hay không. Mặt khác có mấy người gọi là Tiểu Sai, Lưu Ly, Phỉ Thúy, còn lại đều tra không được.” Đường đường Thiên Cơ các cũng có thứ tra không ra, thật sự là thất bại.
“Chấn Viễn tiêu cục? Diệp Lăng Tương?” Chưa từng nghe qua Lãnh Tuyệt Cuồng cùng Chấn Viễn tiêu cục có cái gì liên quan gì nhau, sao lại mang theo Diệp tiểu thư đi cùng?
Nghe nói đến Diệp Lăng Tương, Tiểu Sai, Lưu Ly, Phỉ Thúy, Bạch Mạn Điệp bề ngoài kinh hãi nhưng bên trong lại che miệng cười như điên. Nàng dám khẳng định, bốn người kia tất cả đều là Diệp Lăng Tương giả trang, Thiên Diện Tu La dịch dung thuật quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Đệ tra ra, Diệp Lăng Tương năm nay mười chín, là do tiểu thiếp của tiền nhiệm cục chủ sinh ra. Ở Diệp gia có cũng như không, từ nhỏ đã bị người khi dễ. Đương nhiệm cục chủ Diệp Nguyên cùng nàng từ nhỏ không hợp nhau, sau khi kế thừa tiêu cục bốn năm, đem Diệp Lăng Tương giam lỏng ở một tòa tiểu viện bỏ phế, chẳng thèm quan tâm. Nghe nói Diệp Lăng Tương quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô song, Diệp Nguyên có dã tâm đem nàng làm lợi thế để khuếch trương thế lực. Ba năm trước, đem nàng hứa cấp cho Khoái Kiếm Sơn Trang thiếu chủ, trước đêm đại hôn, Khoái Kiếm Sơn Trang một đêm diệt môn. Đến hai năm trước, lại đem nàng hứa cấp Vạn Gia Bao bảo chủ nổi tiếng háo sắc làm thiếp, Vạn Gia Bao một đêm hóa thành tro tàn. Mấy hôm trước, Diệp Nguyên bị cướp tiêu, Huyết Lang đòi Diệp Nguyên đem muội muội ra đổi vật. Tiêu kia thập phần trọng yếu, Diệp Nguyên rơi vào đường cùng quyết định lặng lẽ đem Diệp Lăng Tương giao cho Huyết Lang. Còn chưa kịp đem muội muội tống khứ đi, Thiên Lang trại bị Thiên Diện Tu La tiêu diệt. Thiên Lang trại bị giết, Diệp Nguyên đổi lại đem Diệp Lăng Tương gả cho Long Hổ môn môn chủ, Long Hổ môn cũng chịu nạn diệt môn. Người đời đồn đại, Diệp Lăng Tương chinh là kẻ mang theo tai họa. Theo đệ điều tra, nàng từ nhỏ đều ở trong khuê phòng, không học võ công. Nhưng kỳ quái ở chỗ, nàng đúng là đi theo bên người Tam đệ. Mà thám tử trong Chấn Viễn tiêu cục, nhìn thấy một Diệp Lăng Tương giống nàng như đúc.” Diệp Lăng Tương chỉ sợ không đơn thuần như vậy, nói không chừng có cái gì bí mật không thể cho ai biết.
Bạch Mạn Điệp trong lòng đem Diệp Nguyên tên hỗn đản này mắng hơn tám trăm lần, hắn coi Diệp Lăng Tương là cái gì? Hàng hóa sao? Diệp Lăng Tương cũng thật là, trực tiếp giết chết tên cầm thú kia không phải xong rồi sao.
“Chẳng lẽ nàng ta chính là Diệp Lăng Tương?” Đông Phương vũ không khỏi nhớ tới nha đầu kia cứu Tam đệ một mạng. Nha đầu kia đòi hắn diệt Long Hổ môn, cũng không nói rõ nguyên nhân, chẳng lẽ là bởi vì hôn ước?
“Đại ca biết nàng?”
“Người trong Long Hổ môn là ta giết.” Chuyện tới nước này, hắn chỉ có thể thừa nhận.
“A, vì cái gì?”
“Có một nữ tử cứu Lãnh Tuyệt Cuồng một mạng, Tam đệ đáp ứng nàng một điều kiện. Trùng hợp lúc nàng đòi Tam đệ trả ơn thì hắn lại đang làm nhiệm vụ, ta thay hắn đi gặp nàng. Điều kiện của nha đầu kia chính là diệt Long Hổ môn, gà chó cũng không chừa.”
Bạch Mạn Điệp nghe xong ngẩn người, không nghĩ tới còn có chuyện này a.
Quân Tùy Phong nhíu mày,“Huynh hoài nghi nàng kia chính là Diệp Lăng Tương?”
“Diệp Lăng Tương thân phận cũng không đơn thuần như vậy.” Vì cái gì những kẻ muốn lấy nàng đều toàn gia diệt môn? Không nhất định là chính nàng hạ sát.
“Được rồi, nha đầu kia chính là sẽ không hại Lãnh Tuyệt Cuồng đâu.” Bằng trực giác, nàng biết Diệp Lăng Tương sẽ không vô duyên vô cớ giết người.
“Tẩu biết nàng ta?” Quân Tùy Phong nghi hoặc.
“Ta chẳng những biết nàng, ta còn biết Tiểu Sai, Phỉ Thúy, Lưu Ly.” Tất cả đều là người một nhà các nàng.
“Lưu Ly là nha hoàn của nàng?” Đông Phương Vũ biết nàng có nha hoàng gọi là Lưu Ly.
Bạch Mạn Điệp thấy bọn hắn hai mắt liếc nhau một cái,“Diệp Lăng Tương là nhị muội của ta, Tiểu Sai là nha hoàn của nàng, Phỉ Thúy nha hoàn của Độc nương tử, tam muội ta, Lưu Ly là nha hoàn của ta. Nếu ta đoán không nhầm, bốn người đều là Diệp Lăng Tương. Thuật dịch dung của nàng xuất thần nhập hóa, có thể lừa gạt tất cả mọi người.” Bằng vào thế lực của Thiên Cơ các, Quân Tùy Phong tuyệt đối biết thân thế của nàng, không cần giấu giếm nữa.
Quân Tùy Phong hoảng hốt,“Ý tẩu nói… Diệp Lăng Tương chính là Thiên Diện Tu La?” Lão thiên a, trách không được Thiên Cơ các tra không ra thân phận của nàng, ai lại nghĩ ra một tiểu thư khuê các đáng thương như vậy lại là Thiên Diện Tu La tiếng tăm lẫy lừng.
“Đúng vậy a.”
“Nàng vì cái gì đi theo Tam đệ ta?”
“Làm sao ta biết? Nhưng muội ấy tuyệt đối sẽ không hãm hại Lãnh Tuyệt Cuồng, chúng ta ba tỷ muội cùng hắn không thù không oán. Nếu muội ấy thật sự muốn đối phó Lãnh Tuyệt Cuồng, nhất định báo cho biết ta, nhưng ta không nhận được tin tức gì cả.” Ba tỷ muội luôn luôn đồng lòng.
Quân Tùy Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi,“Vậy là tốt rồi.” Hắn còn tưởng rằng có đối thủ lợi hại đối phó Tam đệ.
“Diệp Lăng Tương rốt cuộc vì cái gì lại đi theo Tam đệ?” Đông Phương Vũ nhịn không được nghi ngờ.
Bạch mạn điệp cười gian,“Nếu ta đoán không sai, nha đầu kia là coi trọng hắn. Cho nên mới xuất hiện với nhiều thân phận khác nhau, thử Lãnh Tuyệt Cuồng có phải có hoa tâm hay không. Nếu nàng thật muốn hại Lãnh Tuyệt Cuồng, sẽ không phiền toái như vậy.”
Quân Tùy Phong đột nhiên tỉnh ngộ,“Thám tử hồi báo, bốn nữ tử kia đều đối với Tam đệ động tay đông chân, nguyên lai là như vậy.”
Nghe bọn hắn như vậy vừa nói, Đông Phương Vũ cũng không lo lắng nữa.
“Được rồi, ta vẫn muốn hỏi các ngươi một vấn đề, nghe lời các ngươi, thì các ngươi là ba huynh đệ kết nghĩa á? Ta nhớ rõ đại ca từng nói, hắn chỉ có duy nhất một bằng hữu là Lãnh Tuyệt Cuồng, sao lại có thêm Quân Tùy Phong ngươi?” Trách không được người trong võ lâm tra không ra thân phận của Sáo Ngọc công tử, tra không được hành tung của Đông Phương Vũ, nguyên lai là có Thiên Cơ các che dấu. Bọn họ tổ hợp ba người thật là tuyệt, một người nổi danh đại tặc, một người là sát thủ, một người là lão đại một bang, ai lại cho là bạn họ có quan hệ.
Quân Tùy Phong cười hắc hắc,“Đại tẩu, tẩu có điều không biết, ta không phải bằng hữu của đại ca, mà là sư đệ.”
“A? Không phải chứ? Ngươi cũng là đồ đệ của Vô Danh lão nhân? Một là Đông Phương gia công tử, một là Thiên Cơ Các chủ, vì cái gì hội ở cùng một chỗ?” Thiên nam địa bắc cách nhau nhiều lắm.
“Khi đại ca mười lăm tuổi, đã được đem về ẩn cư tại Thương Mang sơn. Năm ấy ta mười tuổi, trong Thương Mang sơn bị lạc đường, được đại ca cứu. Cha gặp sư phụ võ công cao cường, tiên phong đạo cốt, thỉnh người thu ta làm đồ đệ.”
“À, nguyên lai là như vậy.” Chả trách, nguyên lai Đông Phương Vũ không phải lớn lên trong nhà.
“Đúng vậy đúng vậy, đại tẩu, tẩu còn có cái gì muốn hỏi .” Hắn vội vàng trở về bồi vị ‘Tặc mỹ nhân’ lạnh như băng kia, một cái mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại cố tình làm tặc, to gan lớn mật vào trộm Thiên Cơ các, không nghi ngờ gì nữa, chính là để cho hắn hưởng.
“Ta muốn hỏi, Đông Phương Vũ sao lại là Kim lão bản?” Nàng tò mò muốn chết.
“Chuyện này.. Kỳ thật rất đơn giản, Đông Phương gia lấy kinh thương làm chủ, vì để thuận lợi hành tẩu giang hồ, đại ca ra nước cờ dụng danh nghĩa kinh thương. Vì che dấu thân phận Sáo Ngọc công tử, càng để cho cha mẹ an tâm, đại ca bắt đầu kinh thương. Chỉ dùng vài năm thời gian, trở thành cự phú phương bắc.” Đông Phương vũ sở dĩ có thể phát triển nhanh như vậy, chủ yếu là bởi vì có Thiên Cơ các hỗ trợ. Trong kinh doanh, tin tức chính là quan trọng nhất. Có Thiên Cơ các mật thám cung cấp cho hắn đủ loại kiểu dáng tin tức, không phát mới là lạ. Nguyên bản hắn không nghĩ qua là trở thành cự phú, chỉ nghĩ báo cáo kết quả công tác, nào biết việc làm ăn càng làm càng lớn, thành ra cục diện hôm nay.
“Như vậy Đông Phương gia song thân biết hắn chính là Kim lão bản sao?” Đông Phương gia thủ phủ Hồ Châu, Đông Phương Vũ trực tiếp là phương bắc thủ phủ, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.
“Biết.” Nhớ ngày đó hắn tốn vô số nước bọt, mới thuyết phục song thân cho phép hắn làm ‘Địa hạ phú ông’.
“Nhưng là.. Ngươi nhiều tiền như vậy, vì cái gì lại đi làm tặc?” Không nghĩ ra, Đông Phương Vũ nhìn thế nào cũng không giống như thần giữ của, nếu muốn làm chuyện tốt, lấy tiền của mình là được rồi , dù sao hắn cũng có nhiều tiền mà.
Đông Phương Vũ liếc nhìn nàng một cái thật sâu,“Nàng còn nhớ rõ ta lúc trước nói qua, sư phụ của ta bởi vì trộm bảo vật mà bị người đuổi giết, cho nên mới té xỉu ở hậu sơn Đông Phương gia không?”
“Nhớ rõ?”
“Kỳ thật, sư phụ của ta lúc trước trộm là Thánh Linh châu.” Võ lâm đệ nhất bảo vật mà mọi người mơ ước.
“Thánh Linh châu là cái gì?” Chưa từng nghe nói qua.
“A, đại tẩu, tẩu ngay cả Thánh Linh châu cũng chưa từng nghe nói ?” Nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhân lợi hại nhất giang hồ, tin tức không đến mức bế tắc như vậy chứ?
“Ta mất đi trí nhớ , cho nên không biết.”
“Hả?” Quân Tùy Phong lại kinh ngạc.
Đông Phương Vũ không để ý đến bọn họ, giải thích nói,“Truyền thuyết nói, Thánh Linh châu là do một vị tăng nhân Tây Vực đưa vào Trung Nguyên . Có thể trị bách bệnh, khởi tử hồi sinh, gia tăng nội lực. Nếu nuốt được Thánh Linh châu, có thể có võ công cái thế, có thể trường sinh bất lão. Mấy chục năm nay, vô số võ lâm nhân sĩ tranh đoạt Thánh Linh châu. Mười mấy năm trước, sư phụ của ta vô tình trộm được Thánh Linh châu, mới bị đuổi giết. Ngay thời điểm đó, người vội vàng đem Thánh Linh châu giao cho một thương nhân giàu có. Đến lúc người đi tìm thì, thương nhân kia đã dời nhà đi, không rõ tăm tích, ta đi trộm đồ… Chủ yếu là vì tìm được Thánh Linh châu.” Cướp của người giàu chia cho người nghèo chỉ là tiện tay mà thôi.
“A? Thiên hạ thương nhân giàu có nhiều như vậy, ngươi làm sao tìm a.” Bạch mạn điệp có chút thất vọng, nguyên bản nàng cứ sùng bái Sáo Ngọc công tử , không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
“Bởi vì Thánh Linh châu, sư phụ toàn thân kinh mạch đứt đoạn, võ công hoàn toàn biến mất. Nhiều năm như vậy, tìm kiếm vô số danh y thiên hạ, đáng tiếc tất cả đều thúc thủ vô sách. Nếu muốn cứu sư phụ, biện pháp duy nhất chính là tìm được Thánh Linh châu.”
“Đại ca, ngươi có cảm thấy ngươi làm người thực thất bại hay không? Lúc trước ngươi nói với ta là vì thích cảm giác cướp của người giàu chia cho người nghèo cho nên đi làm tặc, hiện tại ngươi lại còn nói là vì Thánh Linh châu. Cho dù Thánh Linh châu, lúc trước ngươi nên nói rõ ra đi, vì cái gì phải che che dấu dấu.”
“Ta thích trừng trị gian thương, cũng phải tìm Thánh Linh châu. Lúc trước làm tặc là vì hứng thú nhất thời, sau lại vì tìm Thánh Linh châu mới tiếp tục làm đầu trộm đuôi cướp.” Tặc? Từ này nói ra đúng là không được tự nhiên.
“Hừ, chẳng lẽ ngươi không phải gian thương?”
“Ta cũng đâu có bạc đãi ai đâu.” Trên thương trường có thể gian ngoan, nhưng tuyệt đối không ỷ thế hiếp người, ngược đã con cái hạ nhân.
“À, như vậy a.”
“Đại ca đại tẩu, các ngươi hai người từ từ tán gẫu, ta đi trước.” Quân Tùy Phong quyết định chuồn đi, chuyện để đại tẩu tra khảo nhường lại cho đại ca đi.
“Chờ chút..” Bạch mạn điệp cười hì hì đi đến hắn bên người,“Tùy Phong, ta có thể đến thăm Thiên Cơ các không?”
“Đương nhiên có thể.”
Bạch Mạn Điệp nhãn tình sáng lên,“Vậy đi liền đi.”
“Ta đưa nàng đi.” Đông Phương vũ đột nhiên xen vào. Tiểu tử họ Quân kia vừa thấy nữ nhân liền làm điều xằng bậy, hắn thật sự thực lo lắng khi nữ nhân của hắn cùng tên kia ở cùng một chỗ, tuy rằng hắn biết tên kia sẽ không động vào nữ nhân của hắn.
Nàng rốt cục tinh thần tỉnh táo,“Ngươi muốn đi cùng ta sao?”
“Không đi Thiên Cơ các.”
“A? Ngươi bị gì vậy, ta muốn đi thăm Thiên Cơ các.”
Quân Tùy Phong đương nhiên biết lão đại có ý tứ gì, trong lòng cười thầm, xem ra đại ca thật sự thực để ý đại tẩu. Lúc này ba huynh đệ bọn họ, đều rơi vào hương ôn nhu của nữ nhân cả rồi, đại ca anh minh thần võ cũng không ngoại lệ.
“Đại ca, đại tẩu, cáo từ.” Nhìn thấy bộ dáng ái thê sốt ruột của đại ca tốt nhất là nên chuồn sớm, nếu như bệnh cũ phát tác, chắc chắn bị đại ca đánh thành thịt vụn.
“Quân Tùy Phong, ngươi..”
“Cáo từ.” Hắn cùng với chuyện gặp quỷ giống nhau, nhanh chóng chạy cái mất dạng.
Bạch Mạn Điệp trừng Đông Phương Vũ liếc mắt một cái,“Giờ thì tốt rồi, không thể đi Thiên Cơ các được.”
“Không cần phải đi cùng hắn.” Thiên Cơ các là chỗ hắn thường xuyên lui tới, cũng như nhà hắn thôi, chính hắn sẽ tự mang nàng đi.
“Hừ.” Nói như thế nào người ta cũng là chủ nhân.
“Được rồi, Đông Phương Vũ, có thể đi cưỡi ngựa không? Bởi vì ta mất đi trí nhớ, không biết chính mình có thể cưỡi ngựa hay không, ta muốn thử.” Hiện tại tạm thời không thể chạy đi, nhưng không chút nào ảnh hướng tới tâm tình ngựa của nàng. Bạch Mạn Điệp nàng trước mắt đã như người trong giang hồ, làm người giang hồ, không thể không biết cưỡi ngựa.
“Có thể.” Ngoài thành mười dặm có một thảo nguyên rộng lớn, đó cưỡi ngựa là hợp nhất.
Bạch Mạn Điệp hưng phấn bắt lấy Đông Phương Vũ, sợ hắn chạy trốn,“Vậy đi thôi.”
Bạch mạn điệp quyết định cùng Đông Phương Vũ phân rõ giới hạn, bước đầu tiên, nàng quyết định học cưỡi ngựa. Cứ như vậy, nàng không cần cùng hắn cưỡi cùng một con ngựa, không cho hắn có cơ hội lỗ mãng với nàng. Cứ tưởng tượng đến cảnh nam nhân kia đã có một đống nữ nhân, trước mặt nàng chạm tới nữ nhân khác, nàng liền cảm thấy ghê tởm. Trải qua tìm hiểu, nàng biết được Đông Phương Vũ ở thư phòng làm việc. Nàng thay lại y phục đơn giản ban đầu, đến thư phòng tìm hắn nói chuyện. Cửa không khóa, chính nàng trực tiếp đi vào.
“Đại ca, ngươi đang làm cái gì?” Nàng từ tận đáy lòng khinh bỉ hắn, nhưng sắc diện vẫn hòa bình. Nàng xem như thấy rõ nam nhân kia, nhưng là nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Hắn chính là của nhiệm vụ nàng, nàng còn muốn lừa được lòng hắn, nên phải cố nén không vạch trần hắn được.
Đông Phương Vũ buông sổ sách, thản nhiên nói,“Đã quen chưa?” Không quen cũng phải quen, ai kêu nàng đã lên tặc thuyền, về sau đều phải ở nơi này.
“Quen rồi.” Quen rồi mới là lạ.
“Vậy thì tốt, cần cái gì cứ nói với tổng quản là được.”
“Đại ca, ta cái gì cũng không cần, ta muốn đến hỏi ngươi, chúng ta khi nào thì đi Thiên Sơn, độc trên người ngươi không thể chậm trễ được .” Chết đi là tốt nhất, nhưng không thể chết trước khi nàng hoàn thành nhiệm vụ.
“Chúng ta phải ở lại nơi một thời gian.”
Bạch Mạn Điệp ngây cả người,“Tại sao?” Nàng mới không muốn ở nơi này để mấy nữ nhân kia chọc tức.
“Ta nhận được bồ câu đưa thư của Lãnh Tuyệt Cuồng, hạt tuyết ba tháng sau mới “chín”.”
“A? “Chín”? Còn có cách nói này sao?”
“Ừ, Lãnh Tuyệt Cuồng đã tìm được hạt tuyết, ba tháng sau mới đủ ngàn năm.” Lãnh Tuyệt Cuồng đối dược liệu rất có nghiên cứu, có thể nhận ra tuổi.
Bạch Mạn Điệp thất bại cau mày,“Vậy chúng ta phải đợi ba tháng sau mới đi Thiên Sơn?”
“Không sai, nếu nàng thấy nhàm chán, ta có thể mang nàng đi chỗ này chỗ kia một chút.” Sớm vạch kế hoạch trong vòng một tháng đuổi tới Thiên Sơn, lấy hạt tuyết bắt đầu điều chế giải dược. Không ngờ là được vài ngày trước thu được Lãnh Tuyệt Cuồng truyền thư, hắn đã tìm được hạt tuyết, nhưng là vẫn chưa “chín”. Hắn sẽ ở đó canh chừng ba tháng, thỉnh Đông Phương Vũ ba tháng sau lại đi. Tới nước này, hắn đành phải thay đổi tuyến đường về Thương Mang trấn. Bạch mạn điệp là nữ chủ nhân tương lai, để cho nàng quen thuộc nhà mình cũng tốt. Hắn biết rõ Bạch Mạn Điệp kia tính tình vốn không an phận, nếu để cho nàng ở nhà ngây ngốc ba tháng, nhất định làm nàng buồn chết đi. Xử lý xong công sự, hắn rất muôn dùng thời gian bồi nàng.
Bạch Mạn Điệp bất mãn nói thầm,“Ngươi không phải nói một tháng có thể đến Thiên Sơn, kết quả biến thành ba tháng.” Đại phiến tử.
“Tiểu điệp, ta cũng không có ý lừa gạt của nàng.” Kế hoạch cản không nổi biến hóa a.
“Còn nói không có, Kim lão bản.” Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ Kim lão bản, tỏ vẻ bất mãn đối với việc hắn giấu giếm thân phận.
Đông Phương Vũ thở dài một hơi,“Tiểu điệp, nàng muốn biết cái gì, ta nguyện ý nói nàng nghe.”
“Đại gian thương, ngươi trước kia sao chưa từng nói quá ngươi rất giàu? Phú khả địch quốc?” Tiền nhiều vậy còn đi làm đạo tặc, không chừng tiền của hắn toàn là đi trộm.
“Tại nàng đâu có hỏi.” Nàng chỉ hỏi quá hắn vì cái gì từ Đông Phương Vũ biến thành Sáo Ngọc Công Tử, không có hỏi sao lại là Kim lão bản.
“Ngươi…” Bạch mạn điệp cười nhạt.“Nếu ta không có phát hiện, ngươi cả đời sẽ không nói cho ta biết?”
“Nàng là thê tử của ta, ta tự nhiên sẽ nói cho nàng biết.” Hắn sẽ cho nàng biết, nhưng sẽ không nói rõ, bởi vì mấy lời không tốt hắn không biết phải nói như thế nào.
“Được rồi, vậy ngươi liền đem hết thảy đều nói cho ta biết, ta nói là hết thảy nha.”
Đông Phương Vũ vừa định nói chuyện, một người tiến vào, cười tủm tỉm nói,“Đại ca.”
Bạch mạn điệp hồi đầu, gặp một gã thư sinh, lớn tiếng nói,“Ngươi là ai a?”
Quân Tùy Phong đi vào, bỡn cợt chắp tay,“Bái kiến đại tẩu, tiểu đệ Quân Tùy Phong, tẩu có thể gọi ta tiểu Phong.”
“A?” Hắn chính là Thiên Cơ Các chủ trong truyền thuyết?
Quân Tùy Phong bộ dạng thập phần tuấn mỹ, nguyệt sắc sắc trường bào càng làm hắn thêm tiêu sái. Nếu nói Đông Phương Vũ là hình tượng cương nghị, thì hắn tuyệt đối là hình tượng ôn nhu. Khuôn mặt hắn quả thật là họa thủy, hơn nữa vẻ ôn nhu như thể giết người không cần đền mạng, đủ để giam cầm trái tim nữ nhân trong thiên hạ. Đệ nhất Tam công tử Tùy Phong, đệ nhất võ lâm mỹ nam tử, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Tiểu đệ bái kiến châm trễ, đại tẩu đừng trách móc.” Trên thực tế bọn họ cách xa trăm dặm hắn cũng thu được tin tức rồi, sở dĩ đến muộn là vì gặp được một nữ tử cực kì đáng yêu (TN: Ặc, huynh đang nhắc tới Thủy Tịch Linh tỷ à? :”>). Đại ca trọng yếu, lấy lòng lão bà cũng là trọng yếu.
“Oa, ngươi chính là trong truyền thuyết Thiên Cơ Các chủ, Tùy Phong công tử?” Bạch mạn điệp theo dõi hắn, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Đông Phương Vũ thấy biểu tình ngu ngốc của lão bà, khẽ nhíu mày, không hờn giận nói,“Ngươi tới làm gì?”
Quân Tùy Phong lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ,“Đại ca, huynh không biết? Có đại tẩu liền quên mất đệ.” Quả là điển hình cho trọng sắc khinh bạn.
Đông Phương vũ nhíu mi,“Tiểu tử ngươi đã có mỹ nhân làm bạn, còn nhớ rõ ta sao?” Quân Tùy Phong phong lưu vốn không phải là chuyện gì mới mẻ, Thiên Cơ các mỹ nhân vô số, tên kia cả ngày lưu luyến bụi hoa, có rảnh nhớ tới đại ca hắn mới là lạ.
Quân Tùy Phong cười đến thập phần bỡn cợt,“Đại ca, không thể nói như vậy, huynh cũng không phải là có đại tẩu sao?” Còn là đại tẩu lai lịch bất phàm nữa chứ.
Đông Phương Vũ hừ một tiếng, không muốn để ý tới người này.
Quân Tùy Phong tùy đột nhiên lén lút cười nói,“Đại ca, huynh cùng Tam đệ đều có mỹ nhân làm bạn, chẳng lẽ huynh muốn tiểu đệ làm người cô đơn sao?”
“Hắn? Hắn có mỹ nhân?” Có người nguyện ý ở cạnh họ Lãnh kia a?
Quân Tùy Phong kiên quyết gật đầu,“Đúng vậy, đúng vậy, theo thám tử hồi báo, mấy tháng gần đây, bên người hắn luôn luôn có nhiều mỹ nhân. Đến bây giờ, thay đổi liên tục.” Nghe nói này mỹ nhân người người đều quốc sắc thiên hương, hắn thật sự là hâm mộ a.
“Ngươi có tra qua lai lịch đối phương chưa?” Dù sao bọn họ ba người thân phận đặc thù, nếu thực sự có nữ nhân đi theo bên cạnh Lãnh Tuyệt Cuồng, phải điều tra cho rõ.
Quân Tùy Phong lập tức thu hồi vẻ tươi cười, thành thật nói,“Chỉ tra thân phận một người, nhưng cũng không xác định được.” Nói đến chuyện này, hắn cũng biết là kỳ quái. Thiên hạ không có chuyện gì Thiên Cơ các tra không ra, nhưng nữ tử bên người Lãnh Tuyệt Cuồng người người đều là danh phù kỳ thực ‘lai lịch bất minh’, Thiên Cơ các phái ra rất nhiều mật thám, một điểm manh mối cũng không có. Hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an, chẳng lẽ thực sự có người đối Lãnh Tuyệt Cuồng mưu đồ gây rối?
“Là ai?” Tra không được, sự tình tất có kỳ quái.
“Theo thám tử hồi báo, nàng kia là muội muội của Vạn Tùng huyện Chấn Viễn tiêu cục cục chủ Diệp Lăng Tương. Diệp Lăng Tương hàng năm chân không bước ra khỏi cửa, rất ít người từng gặp qua nàng, tạm thời không thể xác định có phải nàng hay không. Mặt khác có mấy người gọi là Tiểu Sai, Lưu Ly, Phỉ Thúy, còn lại đều tra không được.” Đường đường Thiên Cơ các cũng có thứ tra không ra, thật sự là thất bại.
“Chấn Viễn tiêu cục? Diệp Lăng Tương?” Chưa từng nghe qua Lãnh Tuyệt Cuồng cùng Chấn Viễn tiêu cục có cái gì liên quan gì nhau, sao lại mang theo Diệp tiểu thư đi cùng?
Nghe nói đến Diệp Lăng Tương, Tiểu Sai, Lưu Ly, Phỉ Thúy, Bạch Mạn Điệp bề ngoài kinh hãi nhưng bên trong lại che miệng cười như điên. Nàng dám khẳng định, bốn người kia tất cả đều là Diệp Lăng Tương giả trang, Thiên Diện Tu La dịch dung thuật quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Đệ tra ra, Diệp Lăng Tương năm nay mười chín, là do tiểu thiếp của tiền nhiệm cục chủ sinh ra. Ở Diệp gia có cũng như không, từ nhỏ đã bị người khi dễ. Đương nhiệm cục chủ Diệp Nguyên cùng nàng từ nhỏ không hợp nhau, sau khi kế thừa tiêu cục bốn năm, đem Diệp Lăng Tương giam lỏng ở một tòa tiểu viện bỏ phế, chẳng thèm quan tâm. Nghe nói Diệp Lăng Tương quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô song, Diệp Nguyên có dã tâm đem nàng làm lợi thế để khuếch trương thế lực. Ba năm trước, đem nàng hứa cấp cho Khoái Kiếm Sơn Trang thiếu chủ, trước đêm đại hôn, Khoái Kiếm Sơn Trang một đêm diệt môn. Đến hai năm trước, lại đem nàng hứa cấp Vạn Gia Bao bảo chủ nổi tiếng háo sắc làm thiếp, Vạn Gia Bao một đêm hóa thành tro tàn. Mấy hôm trước, Diệp Nguyên bị cướp tiêu, Huyết Lang đòi Diệp Nguyên đem muội muội ra đổi vật. Tiêu kia thập phần trọng yếu, Diệp Nguyên rơi vào đường cùng quyết định lặng lẽ đem Diệp Lăng Tương giao cho Huyết Lang. Còn chưa kịp đem muội muội tống khứ đi, Thiên Lang trại bị Thiên Diện Tu La tiêu diệt. Thiên Lang trại bị giết, Diệp Nguyên đổi lại đem Diệp Lăng Tương gả cho Long Hổ môn môn chủ, Long Hổ môn cũng chịu nạn diệt môn. Người đời đồn đại, Diệp Lăng Tương chinh là kẻ mang theo tai họa. Theo đệ điều tra, nàng từ nhỏ đều ở trong khuê phòng, không học võ công. Nhưng kỳ quái ở chỗ, nàng đúng là đi theo bên người Tam đệ. Mà thám tử trong Chấn Viễn tiêu cục, nhìn thấy một Diệp Lăng Tương giống nàng như đúc.” Diệp Lăng Tương chỉ sợ không đơn thuần như vậy, nói không chừng có cái gì bí mật không thể cho ai biết.
Bạch Mạn Điệp trong lòng đem Diệp Nguyên tên hỗn đản này mắng hơn tám trăm lần, hắn coi Diệp Lăng Tương là cái gì? Hàng hóa sao? Diệp Lăng Tương cũng thật là, trực tiếp giết chết tên cầm thú kia không phải xong rồi sao.
“Chẳng lẽ nàng ta chính là Diệp Lăng Tương?” Đông Phương vũ không khỏi nhớ tới nha đầu kia cứu Tam đệ một mạng. Nha đầu kia đòi hắn diệt Long Hổ môn, cũng không nói rõ nguyên nhân, chẳng lẽ là bởi vì hôn ước?
“Đại ca biết nàng?”
“Người trong Long Hổ môn là ta giết.” Chuyện tới nước này, hắn chỉ có thể thừa nhận.
“A, vì cái gì?”
“Có một nữ tử cứu Lãnh Tuyệt Cuồng một mạng, Tam đệ đáp ứng nàng một điều kiện. Trùng hợp lúc nàng đòi Tam đệ trả ơn thì hắn lại đang làm nhiệm vụ, ta thay hắn đi gặp nàng. Điều kiện của nha đầu kia chính là diệt Long Hổ môn, gà chó cũng không chừa.”
Bạch Mạn Điệp nghe xong ngẩn người, không nghĩ tới còn có chuyện này a.
Quân Tùy Phong nhíu mày,“Huynh hoài nghi nàng kia chính là Diệp Lăng Tương?”
“Diệp Lăng Tương thân phận cũng không đơn thuần như vậy.” Vì cái gì những kẻ muốn lấy nàng đều toàn gia diệt môn? Không nhất định là chính nàng hạ sát.
“Được rồi, nha đầu kia chính là sẽ không hại Lãnh Tuyệt Cuồng đâu.” Bằng trực giác, nàng biết Diệp Lăng Tương sẽ không vô duyên vô cớ giết người.
“Tẩu biết nàng ta?” Quân Tùy Phong nghi hoặc.
“Ta chẳng những biết nàng, ta còn biết Tiểu Sai, Phỉ Thúy, Lưu Ly.” Tất cả đều là người một nhà các nàng.
“Lưu Ly là nha hoàn của nàng?” Đông Phương Vũ biết nàng có nha hoàng gọi là Lưu Ly.
Bạch Mạn Điệp thấy bọn hắn hai mắt liếc nhau một cái,“Diệp Lăng Tương là nhị muội của ta, Tiểu Sai là nha hoàn của nàng, Phỉ Thúy nha hoàn của Độc nương tử, tam muội ta, Lưu Ly là nha hoàn của ta. Nếu ta đoán không nhầm, bốn người đều là Diệp Lăng Tương. Thuật dịch dung của nàng xuất thần nhập hóa, có thể lừa gạt tất cả mọi người.” Bằng vào thế lực của Thiên Cơ các, Quân Tùy Phong tuyệt đối biết thân thế của nàng, không cần giấu giếm nữa.
Quân Tùy Phong hoảng hốt,“Ý tẩu nói… Diệp Lăng Tương chính là Thiên Diện Tu La?” Lão thiên a, trách không được Thiên Cơ các tra không ra thân phận của nàng, ai lại nghĩ ra một tiểu thư khuê các đáng thương như vậy lại là Thiên Diện Tu La tiếng tăm lẫy lừng.
“Đúng vậy a.”
“Nàng vì cái gì đi theo Tam đệ ta?”
“Làm sao ta biết? Nhưng muội ấy tuyệt đối sẽ không hãm hại Lãnh Tuyệt Cuồng, chúng ta ba tỷ muội cùng hắn không thù không oán. Nếu muội ấy thật sự muốn đối phó Lãnh Tuyệt Cuồng, nhất định báo cho biết ta, nhưng ta không nhận được tin tức gì cả.” Ba tỷ muội luôn luôn đồng lòng.
Quân Tùy Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi,“Vậy là tốt rồi.” Hắn còn tưởng rằng có đối thủ lợi hại đối phó Tam đệ.
“Diệp Lăng Tương rốt cuộc vì cái gì lại đi theo Tam đệ?” Đông Phương Vũ nhịn không được nghi ngờ.
Bạch mạn điệp cười gian,“Nếu ta đoán không sai, nha đầu kia là coi trọng hắn. Cho nên mới xuất hiện với nhiều thân phận khác nhau, thử Lãnh Tuyệt Cuồng có phải có hoa tâm hay không. Nếu nàng thật muốn hại Lãnh Tuyệt Cuồng, sẽ không phiền toái như vậy.”
Quân Tùy Phong đột nhiên tỉnh ngộ,“Thám tử hồi báo, bốn nữ tử kia đều đối với Tam đệ động tay đông chân, nguyên lai là như vậy.”
Nghe bọn hắn như vậy vừa nói, Đông Phương Vũ cũng không lo lắng nữa.
“Được rồi, ta vẫn muốn hỏi các ngươi một vấn đề, nghe lời các ngươi, thì các ngươi là ba huynh đệ kết nghĩa á? Ta nhớ rõ đại ca từng nói, hắn chỉ có duy nhất một bằng hữu là Lãnh Tuyệt Cuồng, sao lại có thêm Quân Tùy Phong ngươi?” Trách không được người trong võ lâm tra không ra thân phận của Sáo Ngọc công tử, tra không được hành tung của Đông Phương Vũ, nguyên lai là có Thiên Cơ các che dấu. Bọn họ tổ hợp ba người thật là tuyệt, một người nổi danh đại tặc, một người là sát thủ, một người là lão đại một bang, ai lại cho là bạn họ có quan hệ.
Quân Tùy Phong cười hắc hắc,“Đại tẩu, tẩu có điều không biết, ta không phải bằng hữu của đại ca, mà là sư đệ.”
“A? Không phải chứ? Ngươi cũng là đồ đệ của Vô Danh lão nhân? Một là Đông Phương gia công tử, một là Thiên Cơ Các chủ, vì cái gì hội ở cùng một chỗ?” Thiên nam địa bắc cách nhau nhiều lắm.
“Khi đại ca mười lăm tuổi, đã được đem về ẩn cư tại Thương Mang sơn. Năm ấy ta mười tuổi, trong Thương Mang sơn bị lạc đường, được đại ca cứu. Cha gặp sư phụ võ công cao cường, tiên phong đạo cốt, thỉnh người thu ta làm đồ đệ.”
“À, nguyên lai là như vậy.” Chả trách, nguyên lai Đông Phương Vũ không phải lớn lên trong nhà.
“Đúng vậy đúng vậy, đại tẩu, tẩu còn có cái gì muốn hỏi .” Hắn vội vàng trở về bồi vị ‘Tặc mỹ nhân’ lạnh như băng kia, một cái mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại cố tình làm tặc, to gan lớn mật vào trộm Thiên Cơ các, không nghi ngờ gì nữa, chính là để cho hắn hưởng.
“Ta muốn hỏi, Đông Phương Vũ sao lại là Kim lão bản?” Nàng tò mò muốn chết.
“Chuyện này.. Kỳ thật rất đơn giản, Đông Phương gia lấy kinh thương làm chủ, vì để thuận lợi hành tẩu giang hồ, đại ca ra nước cờ dụng danh nghĩa kinh thương. Vì che dấu thân phận Sáo Ngọc công tử, càng để cho cha mẹ an tâm, đại ca bắt đầu kinh thương. Chỉ dùng vài năm thời gian, trở thành cự phú phương bắc.” Đông Phương vũ sở dĩ có thể phát triển nhanh như vậy, chủ yếu là bởi vì có Thiên Cơ các hỗ trợ. Trong kinh doanh, tin tức chính là quan trọng nhất. Có Thiên Cơ các mật thám cung cấp cho hắn đủ loại kiểu dáng tin tức, không phát mới là lạ. Nguyên bản hắn không nghĩ qua là trở thành cự phú, chỉ nghĩ báo cáo kết quả công tác, nào biết việc làm ăn càng làm càng lớn, thành ra cục diện hôm nay.
“Như vậy Đông Phương gia song thân biết hắn chính là Kim lão bản sao?” Đông Phương gia thủ phủ Hồ Châu, Đông Phương Vũ trực tiếp là phương bắc thủ phủ, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.
“Biết.” Nhớ ngày đó hắn tốn vô số nước bọt, mới thuyết phục song thân cho phép hắn làm ‘Địa hạ phú ông’.
“Nhưng là.. Ngươi nhiều tiền như vậy, vì cái gì lại đi làm tặc?” Không nghĩ ra, Đông Phương Vũ nhìn thế nào cũng không giống như thần giữ của, nếu muốn làm chuyện tốt, lấy tiền của mình là được rồi , dù sao hắn cũng có nhiều tiền mà.
Đông Phương Vũ liếc nhìn nàng một cái thật sâu,“Nàng còn nhớ rõ ta lúc trước nói qua, sư phụ của ta bởi vì trộm bảo vật mà bị người đuổi giết, cho nên mới té xỉu ở hậu sơn Đông Phương gia không?”
“Nhớ rõ?”
“Kỳ thật, sư phụ của ta lúc trước trộm là Thánh Linh châu.” Võ lâm đệ nhất bảo vật mà mọi người mơ ước.
“Thánh Linh châu là cái gì?” Chưa từng nghe nói qua.
“A, đại tẩu, tẩu ngay cả Thánh Linh châu cũng chưa từng nghe nói ?” Nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhân lợi hại nhất giang hồ, tin tức không đến mức bế tắc như vậy chứ?
“Ta mất đi trí nhớ , cho nên không biết.”
“Hả?” Quân Tùy Phong lại kinh ngạc.
Đông Phương Vũ không để ý đến bọn họ, giải thích nói,“Truyền thuyết nói, Thánh Linh châu là do một vị tăng nhân Tây Vực đưa vào Trung Nguyên . Có thể trị bách bệnh, khởi tử hồi sinh, gia tăng nội lực. Nếu nuốt được Thánh Linh châu, có thể có võ công cái thế, có thể trường sinh bất lão. Mấy chục năm nay, vô số võ lâm nhân sĩ tranh đoạt Thánh Linh châu. Mười mấy năm trước, sư phụ của ta vô tình trộm được Thánh Linh châu, mới bị đuổi giết. Ngay thời điểm đó, người vội vàng đem Thánh Linh châu giao cho một thương nhân giàu có. Đến lúc người đi tìm thì, thương nhân kia đã dời nhà đi, không rõ tăm tích, ta đi trộm đồ… Chủ yếu là vì tìm được Thánh Linh châu.” Cướp của người giàu chia cho người nghèo chỉ là tiện tay mà thôi.
“A? Thiên hạ thương nhân giàu có nhiều như vậy, ngươi làm sao tìm a.” Bạch mạn điệp có chút thất vọng, nguyên bản nàng cứ sùng bái Sáo Ngọc công tử , không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
“Bởi vì Thánh Linh châu, sư phụ toàn thân kinh mạch đứt đoạn, võ công hoàn toàn biến mất. Nhiều năm như vậy, tìm kiếm vô số danh y thiên hạ, đáng tiếc tất cả đều thúc thủ vô sách. Nếu muốn cứu sư phụ, biện pháp duy nhất chính là tìm được Thánh Linh châu.”
“Đại ca, ngươi có cảm thấy ngươi làm người thực thất bại hay không? Lúc trước ngươi nói với ta là vì thích cảm giác cướp của người giàu chia cho người nghèo cho nên đi làm tặc, hiện tại ngươi lại còn nói là vì Thánh Linh châu. Cho dù Thánh Linh châu, lúc trước ngươi nên nói rõ ra đi, vì cái gì phải che che dấu dấu.”
“Ta thích trừng trị gian thương, cũng phải tìm Thánh Linh châu. Lúc trước làm tặc là vì hứng thú nhất thời, sau lại vì tìm Thánh Linh châu mới tiếp tục làm đầu trộm đuôi cướp.” Tặc? Từ này nói ra đúng là không được tự nhiên.
“Hừ, chẳng lẽ ngươi không phải gian thương?”
“Ta cũng đâu có bạc đãi ai đâu.” Trên thương trường có thể gian ngoan, nhưng tuyệt đối không ỷ thế hiếp người, ngược đã con cái hạ nhân.
“À, như vậy a.”
“Đại ca đại tẩu, các ngươi hai người từ từ tán gẫu, ta đi trước.” Quân Tùy Phong quyết định chuồn đi, chuyện để đại tẩu tra khảo nhường lại cho đại ca đi.
“Chờ chút..” Bạch mạn điệp cười hì hì đi đến hắn bên người,“Tùy Phong, ta có thể đến thăm Thiên Cơ các không?”
“Đương nhiên có thể.”
Bạch Mạn Điệp nhãn tình sáng lên,“Vậy đi liền đi.”
“Ta đưa nàng đi.” Đông Phương vũ đột nhiên xen vào. Tiểu tử họ Quân kia vừa thấy nữ nhân liền làm điều xằng bậy, hắn thật sự thực lo lắng khi nữ nhân của hắn cùng tên kia ở cùng một chỗ, tuy rằng hắn biết tên kia sẽ không động vào nữ nhân của hắn.
Nàng rốt cục tinh thần tỉnh táo,“Ngươi muốn đi cùng ta sao?”
“Không đi Thiên Cơ các.”
“A? Ngươi bị gì vậy, ta muốn đi thăm Thiên Cơ các.”
Quân Tùy Phong đương nhiên biết lão đại có ý tứ gì, trong lòng cười thầm, xem ra đại ca thật sự thực để ý đại tẩu. Lúc này ba huynh đệ bọn họ, đều rơi vào hương ôn nhu của nữ nhân cả rồi, đại ca anh minh thần võ cũng không ngoại lệ.
“Đại ca, đại tẩu, cáo từ.” Nhìn thấy bộ dáng ái thê sốt ruột của đại ca tốt nhất là nên chuồn sớm, nếu như bệnh cũ phát tác, chắc chắn bị đại ca đánh thành thịt vụn.
“Quân Tùy Phong, ngươi..”
“Cáo từ.” Hắn cùng với chuyện gặp quỷ giống nhau, nhanh chóng chạy cái mất dạng.
Bạch Mạn Điệp trừng Đông Phương Vũ liếc mắt một cái,“Giờ thì tốt rồi, không thể đi Thiên Cơ các được.”
“Không cần phải đi cùng hắn.” Thiên Cơ các là chỗ hắn thường xuyên lui tới, cũng như nhà hắn thôi, chính hắn sẽ tự mang nàng đi.
“Hừ.” Nói như thế nào người ta cũng là chủ nhân.
“Được rồi, Đông Phương Vũ, có thể đi cưỡi ngựa không? Bởi vì ta mất đi trí nhớ, không biết chính mình có thể cưỡi ngựa hay không, ta muốn thử.” Hiện tại tạm thời không thể chạy đi, nhưng không chút nào ảnh hướng tới tâm tình ngựa của nàng. Bạch Mạn Điệp nàng trước mắt đã như người trong giang hồ, làm người giang hồ, không thể không biết cưỡi ngựa.
“Có thể.” Ngoài thành mười dặm có một thảo nguyên rộng lớn, đó cưỡi ngựa là hợp nhất.
Bạch Mạn Điệp hưng phấn bắt lấy Đông Phương Vũ, sợ hắn chạy trốn,“Vậy đi thôi.”