Sesshoumaru..
“Vì sao bộ kimono này dài vậy?” Fuyuki bất đắc dĩ túm vạt áo kimono, bây giờ trên người cô là một bộ đồ kimono, màu lót là màu đỏ, từ dưới, bai bên tay áo, vai trái đến cổ áo đều là màu vàng của hoa sơn trà, nhìn qua vô cùng hoa lệ. Nhưng – vạt áo đã buộc lên rồi mà vẫn còn dài tới mắt cá chân? Không biết như thế đi ở trong rừng rất khó sao?
“Không phải cô ồn ào bắt Sesshoumaru sama phải trả bộ quần áo hỏng sao?” Jaken bất mãn nói. Cô gài này còn muốn gì nữa? Sesshoumaru sama đã đền quần áo, cô ta còn bất mãn?
“Vì nó không giống bộ kia thôi!” Fuyuki lầu bầu, bộ kimono kia chỉ dài tới đầu gối, vừa mát mẻ lại không sợ bị sẫy chân.
“Hừ, yêu quái nhỏ mới mặc bộ kimono kiểu này!” Sesshoumaru dùng tay trái ném sang, châm chọc nói.
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi như thế đi cạnh Sesshoumaru sama sẽ dọa người!” Jaken kêu la.
“…” Thật ra tôi cũng không muốn đi chung tới Sesshoumaru sama của ông! Fuyuki hò hét trong lòng. Hơn nữa ở trong cái rừng này gặp người hiếm lắm đấy, đụng với yêu quái lại chết dưới tay Sesshoumaru, có người nào đâu?
“Jaken”
“Vâng, Sesshoumaru sama!”
“Đi tìm cánh tay của yêu quái mạnh”
“Vâng, Sesshoumaru sama!” Nói rồi Jaken nhanh chóng chạy đi.
Này này, không phải chứ, sắp tới thời gian ăn cơm trưa rồi, Jaken đi thì nhiệm vụ nấu cơm rơi lên đầu cô à? Fuyuki tuyệt vọng nhìn theo bóng của Jaken.
“Này, Sesshoumaru, chúng ta đi tới tiệm ăn của loài người đi!” Fuyuki cẩn thận tới cạnh đề nghị Sesshoumaru.
Sesshoumaru không lên tiếng, đôi mắt liếc nhìn cô, sau đó đi tới một bên nghỉ ngơi. Được rồi, Fuyuki hiểu được, ý hắn là Sesshoumaru hắn là yêu quái cao quý, tao nhã như vậy, khinh thường những gì liên quan tới loài người. Đáng ghét, rõ ràng Sesshoumaru chưa nói gì mà cô đã hiểu? Hơn nữa, những lời này thật sự khiến người khác tức giận.
Fuyuki tức giận, giật giật tóc, muốn đi vào trong rừng.
Hoàng hôn màu đỏ tiếp xúc đường chân trời, bình thường rất ít người đi qua.
“Đại ca, hôm nay là ngày thu hoạch!” Một sơn tặc vui vẻ nói.
“Ahahahaa, không nghĩ tới cái thôn nhỏ bé này lại có nhiều lương thực như thế” Tên đầu lĩnh cười to.
“Mau trở về thôi đại ca. Nghe nói lúc hoàng hôn tới sẽ có yêu quái xuất hiện”
“Hửm? Sao người nhát gan như vậy lại làm sơn tặc chứ?” Tên đầu lĩnh nhíu mày khó chịu.
“Đại ca, đó là…”
Tên đầu lĩnh quay sang nhìn hướng đàn em mình chỉ, đập vào mắt là một chàng trai mái tóc bạc, trên người mặt bộ áo giáp hoa lệ hiếm có, ở dưới ánh hoàng hôn yêu diễm vô cùng.
“A, đó là của riêng đi, áo giáp kia thật thú vị! Mấy đứa giết hắn đem áo giáp tới đây”
Nương theo gió, lời nói của bọn sơn tặc truyền tới lỗ tai Fuyuki.
“Sesshoumaru, đám sơn tặc kia coi trọng ngươi kìa, chúng đòi thoát quần áo của ngươi để cướp người kìa!” Thì ra Chiến quốc Nhật Bản vẫn có kiểu này à? Coi trọng đàn ông thì quang minh chính đạo cường bạo! Fuyuki ngồi xổm xuống nhìn Sesshoumaru.
“Đáng chết, ngươi đang nói gì thế? Rõ ràng đám sơn tặc kia muốn lấy quần áo của Sesshoumaru sama.” Jaken nhảy giận hét với Fuyuki.
“A? Ra là muốn cho Sesshoumaru trần truồng.” Fuyuki bừng tỉnh.
“Ngươi…”
“Jaken, câm miệng!” Sesshoumaru trừng mắt nhìn Fuyuki, nói với Jaken. Cánh tay mới ráp giơ lên, ngưng tụ yêu lực, vung tay một cái, làm cho đám cường đạo kia biến thành tro tàn.
Fuyuki hừ một tiếng, khó chịu xoay người. Sesshoumaru này rõ ràng đi tới cạnh thôn cũng không cho cô đi vào, hắn muốn ăn ngủ nhưng cô không nghĩ như thế. Fuyuki cảm thấy mấy ngày qua cô đã đột phá điểm cực hạn rồi.
“Thật tuyệt, không hổ là Sesshoumaru sama.”
Hừ, đồ yêu quái nhỏ hay vuốt mông ngựa.
“Ngươi mù mắt à? Cánh tay này không dùng được nữa.”
Hừ, vỗ mông ngựa nữa đi?
Sesshoumaru xoay cái cánh tay quái quỷ kia, cánh tay lập tức biến thành tro cốt. Không phải của bản thân thì cũng nhanh chóng hư mà thôi. Sesshoumaru đăm chiêu nhìn xương trắng.
“Lại đi tìm cánh tay mạnh hơn.”
“Vâng, Sesshoumaru sama!” Jaken ủ rũ đáp. A a, hắn ghét mấy cái này ghê gớm, ngày nào cũng đi tìm cánh tay mạnh cho Sesshoumaru sama, “Đều là lỗi của Inu Yasha, nếu không phải hắn cướp Thiết toái nha, chém đứt tay của Sesshoumaru sama…” Hắn cũng không phải vất vả như thế. Jaken bất mãn nói.
“Inu Yasha là ai?”
“Ai?” Nghe được câu hỏi của Fuyuki, Jaken sợ tới mức ngay cả trượng cũng không cầm được “Hư –” Cái tên Inu Yasha không thể nhắc tới trước mặt Sesshoumaru sama một cái tùy tiện.
“Inu Yasha là ai vậy?”
A – lần thứ hai, Jaken nghiêm mặt nhìn Sesshoumaru, lại thấy Sesshoumaru không tức giận.
“Ngươi không nhớ à?”
“Hửm?” Fuyuki nghi ngờ, cô nên nhớ cái gì.
“Hai trăm năm trước, bán yêu đó sinh ra dưới sự che chở của ngươi.” Sesshoumaru khó khăn kiên nhẫn nói.
“Hai trăm năm trước hả? Hình như có chuyện này….” Bán yêu kia là con của Izayoi ấm áp sao? Hình như lúc đó cũng có nói tên bán yêu kia tên là “Inu Yahsa”. Sống sót, còn tưởng sau khi Inu no Taishou chết đi thì hắn cũng không sống được, không nghĩ tới… Cố ý quên mọi chuyện, thế nhưng lại gặp lại!
Nhìn Fuyuki ngồi xổm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, ấm áp cùng với tịnh mịch, cũng là nụ cười phát ra từ tận nội tâm. Cô thích tên bán yêu kia sao? Rõ ràng cả tên cũng không nhớ. Đôi mắt màu vàng của Sesshoumaru âm trầm hẳn.
“Hai, hai trăm năm trước? Ngươi ngươi ngươi… Hai trăm năm trước ngươi có gặp Sesshoumaru sama?” Jaken bị kích thích.
“Đúng thế, thì sao?”
“Không thể nào, con người làm sao có thể sống lâu hơn hai trăm năm?”
“Cho nên ngay từ đầu ta đã nói với ngươi ta là thần tiên mà?”
“Gạt người, nhất định là gạt người…” Jaken càng thêm bị kích thích, loài người kia còn biết Sesshoumaru sama sớm hơn hắn, thì ra hắn không phải là tùy tùng đầu tiên của ngài ấy.
Nhìn Jaken đang lắc đầu, Fuyuki cảm thấy tâm tình tốt hơn, sự tức giận với Sesshoumaru được kiềm chế lại. Đứng dậy chuẩn bị tìm nơi để ăn cơm chiều, lại cảm thấy một cỗ tà khí mạnh xuất hiện. Loại tà khí này chưa từng gặp qua, âm u, ẩm ướt, cho dù là thánh nhân có lẽ cũng bị lạc trong đó. Fuyuki cảnh giác nhìn đằng sau….