[] ngọc trụy: mình hơm hiểu nó là gì luôn =))))
Hình nưh tới thời kì ngược tâm nhau rồi thì phải =))) Tính cách của sama luôn thế, không muốn người khác xen vào chuyện của mình, ghét phiền phức :’> Thật là ~
Ánh mặt trời từ đường chân trời nhô đầu lên, màu vàng chậm rãi tỏa ra khắp mặt đất, trải qua trận chiến đấu hôm qua, thần xã từ ánh mặt trời chiếu rõ sự hỗn độn của ngày hôm qua.
“Inu Yasha, cố lên!” Kagome đang phất tay cổ vũ cho Inu Yasha đang tu sửa lại đền thờ.
“Inu Yasha, nhanh lên, chúng ta còn phải đi tìm mảnh nhỏ của ngọc tứ hồn, không có nhiều thời gian tu sửa nơi này đâu.” Shippo ôm cánh tay làm bộ già dặn.
“Đúng vậy, đúng vậy. Inu Yasha, nếu ngươi không nhanh chóng sửa lại thì Naraku sẽ lại chạy trốn mất.” Miroku ăn bạch tuộc nướng nói.
“Các ngươi, đám người các ngươi!!!” Inu Yasha tức giận nhảy dựng, “Sao không qua giúp đỡ? Đáng giận! Một đám đứng giục như vậy, thần xã lại lớn, ta làm sao xử hết được hả?”
“Đây là do ngươi phá hỏng mà! Không có vấn đề liên quan bọn ta!” Sango thản nhien nói.
“Ai làm người đó chịu, Inu Yasha, ngươi lớn rồi, chẳng lẽ không biết đạo lý này?” Shippo cắn môi nói.
“Hô – Hương vị của trà này không tồi, Aogiri tiên sinh” Miroku uống trà, nhàn nhã nói.
Aogiri cầm chén trà, ánh mắt lộ ra ý cười, “Bởi vì Fuyuki rất thích ăn vặt nên tay nghề của đám yêu quái ở đây được luyện không tồi.”
“Inu Yasha, ừ, cố lên, thêm chút lực! Ừ!”
“A a a – Kagome, ngươi, vừa ăn cá nướng vừa kêu ‘cố lên’ là sao? Các ngươi là lũ không có tính người, ta nhìn nhầm các ngươi rồi!!!”
“Inu Yasha, có thể nói chuyện phiếm, nhưng mà làm ơn đừng có xuống tay với nơi này!” Aogiri nở nụ cười uy hiếp.
“Đáng giận – cũng không phải mình ta phá hư nơi này, rõ ràng Sesshoumaru cũng có phần, hơn nữa còn nhiều hơn ta!” Mặc dù oán giận nhưng Inu Yasha vẫn ngoan ngoãn chỉnh lại.
“Sesshoumaru điện hạ chắc không trở lại!” Vừa mới nhận được lời báo của yêu quái nhỏ, Sesshoumaru đã mang tùy tùng và cô gái nhỏ kia đi, còn tiện tay mang cả Fuyuki đi. Thật là, rõ ràng đã nói không đưa Fuyuki cho hắn vậy mà dám không nghe lời của Aogiri này, “Tuy rằng người khác không trở lại nhưng mà ta đã phái người đem giấy đòi bồi thường tới Tây quốc rồi, về số tiền nho nhỏ đó, Tây quốc hẳn không ngại a!”
Tên này ngay cả Sesshoumaru cũng dám động, ác quỷ, tên này nhất định là ác quỷ, không, có lẽ đã vượt qua phạm trù của ác quỷ, hắn là một tên lệ quỷ đòi mạng. Cái cô gái đáng ghét Fuyuki kia không cùng cấp bậc với hắn. Inu Yasha nghĩ phải làm nhanh lên, phải rời khỏi đây trước khi bị tên kia tra tấn, hơn nữa cả đời sẽ không tới đây lần nào nữa.
“Ồ? Cũng tốt đấy!” Aogiri lộ ra vẻ vui mừng, “Hôm nay đem sân sửa lại là được rồi, ta đưa cho người một lễ vật.”
Fuyuki lại rời khỏi đây nữa, không biết bao giờ trở về? Aogiri ngửa đầu nhìn bầu trời màu xanh thẳm, thời tiết không tồi, chỉ là… có chút tịch mịch, cô ấy lại bị mang đi như vậy.
Mặc dù có Sesshoumaru ở đó nhưng vẫn rất lo lắng, có lẽ là từ tối qua. Cái tên bán yêu Naraku bám Inu Yasha để vào đây, cả người mang theo tà khí lẫn điềm xấu. Hắn còn lợi dụng mùi vị của Mochi sama để dùng linh lực nhập với cầu thủy tinh, dẫn đường cho đám Inu Yasha đi vào trong này, có lẽ là để cướp quả cầu. Cầu thủy tinh không phải là thứ mà yêu ma muốn thì khống chế được, không ngờ lại có cả Mochi sama giúp đỡ. Nếu vậy, Mochi sama đã thành người của hắn.
Thật đúng là điềm xấu…
Nhưng bây giờ linh lực của Mochi sama trên quả cầu đã biến mất, kết giới cũng trở về nguyên dạng, chỉ cần linh lực của Fuyuki ổn định thì sẽ không xảy ra hiện tượng này. Cho nên tiếp theo, tên Naraku đó sẽ ra tay với Fuyuki mất….
Ăn cơm chiều xong, Inu Yasha đi qua đi lại ở thành lang, sau đó cũng đi vào phòng.
Mệt mỏi quá, cảm giác như cả người không còn là của mình, công việc nhiều như vậy, ngay cả bán yêu mạnh như hắn cũng tiêu không nổi. Thật ra tính chạy trốn nhưng bây giờ khó mà chạy được.
“Ai –” Inu Yasha thở dài.
“Trốn không được nên thở dài sao?”
“Oa – quỷ!”
“Haha, tại hạ đã làm quỷ nhiều năm rồi, nên tự tại hạ hiểu, không cần ngài phải hét lớn như vậy đâu Inu Yasha.”
“Cái gì chứ? Là Aogiri à? Ngươi muốn ta làm gì? Ta đã sửa xong sân cho ngươi rồi mà?” Inu Yasha bĩu môi khó chịu nói.
“Ừ, ta biết. Cho nên dựa theo ước định, ta đem đồ tới thưởng cho ngươi.”
“Cái gì? Thưởng cái gì?” Inu Yasha phòng bị nhìn Aogiri, lén lút nhảy lui hai bước.
Aogiri lấy một miếng ngọc màu trắng hình cá chép dúi vào trong tay Inu Yasha, “Cái này cho ngươi!”
“Đây là…” Miếng ngọc rất ấm áp, ở dưới ánh trắng thì sáng bóng, vừa nhìn là biết không phải đồ thường.
“Xem ở sau lưng cá chép.”
Inu Yasha lật miệng ngọc, sau lưng miếng ngọc viết ba chữ, dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng – Izayoi.
“Có thể xem như là di vật của mẹ ngươi. Năm đó Fuyuki bảo vệ mẹ ngươi sinh ngươi, đây là lễ vật mà bà ấy mạnh mẽ ép buộc Fuyuki phải nhận. Nhưng Fuyuki nói, mấy thứ có giá trị với cô ấy là một xe bạch tuộc nướng, không bằng để thứ này đưa cho người thấy nó có ý nghĩa. Tuy rằng Fuyuki không nói là ai nhưng ta nghĩ đó là ngươi.” Hi vọng tên này có thể sống sốt, nếu không miếng ngọc này có bảo quản tốt thế nào cũng không có giá trị tồn tại. Lúc đó, ánh mắt của Fuyuki dịu dàng hẳn là ý này “Cố gắng bảo vệ nó”.
“…Cái kia, ta muốn hỏi một chút…”
“Hử?” Aogiri nhìn bộ dạng do dự của Inu Yasha, im lặng đợi hắn hỏi.
“Ta… Thật sự ta được Fuyuki đó bảo vệ sao? Tuy rằng đã nghe Myoga nói nhưng…”
“Myoga nói thật.”
“Thì ra vậy…” Thì ra cô gái đáng ghét kia cũng có thể làm chuyện như vậy, xem ra cô ta không đáng ghét như vậy…
“Hắt xì –”
“Fuyuki neesan bị cảm sao?” Rin đứng giữa dòng suối nhỏ, dừng lại động tác bắt cá lo lắng hỏi.
“Không có gì, hẳn có người nhắc tới ta.” Fuyuki không yên lòng trả lời
“Rin, mặc kệ cô ta, bây giờ quan trọng nhất vật là bắt cá, bắt cá!” Jaken nói với Rin.
Cứ cảm thấy lúc mình hôn mê đã bỏ qua cái gì đó rất quan trọng, hơn nữa hình như Sesshoumaru có chuyện gì đó gạt cô, Fuyuki buồn bã thở dài.
Đứng dậy, đi lên hướng đầu nguồn. Tuy rằng rất muốn biết Sesshoumaru gạt cô cái gì, nhưng chưa kịp xem mọi người có bị gì không đã bị Sesshoumaru mạnh mẽ mang đi khỏi đó. Lúc ấy tâm tình của hắn khó chịu, cô cũng không dám phản kháng, bây giờ thật sự muốn về đó một chuyến.
Bước từng bước qua mấy tảng đá thì thấy được Sesshoumaru… Đứng cạnh hắn là một nữ yêu quái tóc màu xanh lam.
Fuyuki sửng sốt một chút, trước khi kịp suy nghĩ thì thân thể đã làm một phản ứng – thu chân lại, sau đó trốn ra sau một tảng đá lớn, ngồi xổm xuống, nhìn trộm.
Ây da, cô đang làm gì đây? Lúc Fuyuki hồi phục tinh thần thì cô thật sự quẫn với cái hành động điên khùng này. Vì sao lại trốn đi? Cái dạng này rất giống đi bắt gian, hơn nữa lại muốn trốn, đi ra bây giờ cũng không được.
Hơn nữa, cô gái kia là ai? Cô chưa từng biết Sesshoumaru biết cô gái như vậy.
“Đã lâu không gặp, Sesshoumaru!” Yêu quá tóc xanh lam mở miệng.
Ừm, đã lâu không thấy, lời kịch tràn ngập gian tình.
“Đông Lam?”
Hiếm thấy thật đấy, Sesshoumaru lại nhớ tên cô gái đó, còn có thể gọi một cách tự nhiên như vậy. Fuyuki có một cảm giác khó chịu, hai người quen nhau hơn hai trăm năm nhưng số lần hắn gọi tên cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà với người con gái đó, hắn lại có thể gọi một cách tự nhiên như vậy.
“Đại nhân chúng tôi sắp mở tiệc cho nên chúng tôi tới chúc phúc, giống như năm mươi năm trước.”
“Hừ! Ngươi nghĩ ta sẽ làm theo lời các ngươi?”
“Haha, vậy tôi trở về báo cho ngài ấy biết Sesshoumaru điện hạ tới đây.” Yêu nữ tên là Đông Lam kia biến mất trong không trung, nước song bị biến thành băng trở lại nguyên dạng.
“Ngươi làm gì?” Sesshoumaru nhìn Fuyuki đang ngồi xổm, giọng nói lạnh lùng trong trẻo không mang một chút cảm xúc nào.
“Ôi chao? Ôi chao? Ôi chao? A, cái gì thế? Thời tiết hôm nay không tồi! Ha, haha~”
Sesshoumaru nhìn Fuyuki không biết nên làm gì, nhưng mà hắn không có ý mở miệng, chỉ im lặng nhìn cô một cái rồi đi qua người Fuyuki.
Fuyuki cắn môi dưới, nhìn cái lưng của Sesshoumaru, do dự mở miệng, “Cái đó, Sesshoumaru, người lúc nãy… ừ… là ai?”
“Không liên quan tới ngươi!” Sesshoumaru ném lại những lời này, không thèm quan tâm Fuyuki có bộ dạng gì, bước đi.
Không liên quan tới ngươi… hử?
Cũng đúng… Qủa thật không liên quan tới cô. Cô luôn tự ình đúng, luôn nghĩ bản thân ở gần hắn nhất, tự cho rằng mình biết mọi chuyện của hắn, tự cho rằng bản thân có thể hỏi bất cứ chuyện gì của hắn.
Nó bắt đầu từ khi nào vậy? Cái suy nghĩ tự cho là đúng này ấy… Hẳn là từ lúc biết bản thân không thể trở về, bởi vì tuyệt vọng mà bắt đầu ỷ lại Sesshoumaru, cái tên mạnh mẽ giữ cô lại bên người, bắt đầu phá vỡ đi khoảng cách của hai người ở hai thế giới mà cô tạo dựng lâu nay.
Tuy rằng không thể trở về được, từ nay về sau phải ở nơi này nhưng mà cô và hắn vẫn là người ở hai thế giới. Mặc kệ vẻ ngoài của hắn giống con người bao nhiêu đi chăng nữa, hắn vẫn là yêu quái. Còn cô, tuy rằng không già đi giống như đám yêu quái, nhưng mà cô là con người.
Vì sao lại quên điều đó? Lúc đó hay bây giờ, khoảng cách của hai người đâu có gần như vậy, nhỉ?
Nhưng, cái cảm giác chua xót này, từ nơi nao mà tới?