InuYasha..
Tuy rằng tính đi tìm Aogiri tốt lắm nhưng nên làm thế nào?
Đi theo sau Sesshoumaru tới ngọn núi, Fuyuki mê mang, bọn họ… Đang đi đâu đây?
“Sesshoumaru, ngươi… biết chỗ của Aogiri sao?”Nhìn ngọn núi gập ghềnh phía trước mà Sesshoumaru vẫn rất tao nhã, Fuyuki cẩn thận hỏi.
“Không biết!” Sesshoumaru lưu loát trả lời.
“Ai—” Không biết còn đi trước cô làm cô tưởng hắn biết nữa đấy! Fuyuki chạy về trước mấy bước, túm lấy ống tay áo của Sesshoumaru, “Ngươi cố ý đem ta tới chỗ này à?”
“…” Sesshoumaru dừng chân, ánh mắt dừng trên tay đang kéo áo của hắn.
Fuyuki sửng sốt, buông tay ra lùi về sau hai bước thì thấy Sesshoumaru nhìn cô chằm chằm, cô ngươi màu vàng chìm nổi như đang nghĩ gì đó.
“Ngươi, khứu giác của ngươi không phải rất tốt sao? Nghĩ lại biện pháp thì…”
“Ngươi cho rằng trên người quỷ hồn có mùi sao?” Sesshoumaru trào phúng nói. Nhìn tới bộ dạng mếu máo vì bị đả kích của Fuyuki, vẻ mặt uể oải, khẽ hừ một tiếng, đi về phía trước.
Việc tìm Aogiri là hắn đề ra nhưng mà cùng Fuyuki đi tìm cái tên quỷ hồn đáng ghét kia khiến hắn khó chịu, điều này làm cho hắn không chút nào vui vẻ. Mà bộ dạng của Fuyuki giống như bị kích thích, cứ như muốn thấy tên quỷ hồn kia, rõ ràng trước đó là bộ dạng thế giới như bị sụp đổ mà.
“Sesshoumaru… Ngươi giận à?” Fuyuki đuổi theo Sesshoumaru, đi cạnh hắn.
“…”
Được rồi, thật sự giận rồi, tuy rằng cô không hiểu tại sao vị đại ca này lại tức giận nhưng hẳn là sẽ không quan tâm cô một thời gian, Fuyuki bất đắc dĩ thở dài đi theo Sesshoumaru.
Trên đường không nói gì, đợi đến lúc Sesshoumaru mở miệng thì họ đã tới một thôn gần đó.
Thôn loài người? Không phải Sesshoumaru ghét loài người sao? Sao lại mang cô tới nơi này? Fuyuki khó hiểu nhìn Sesshoumaru chằm chằm. Có lẽ ánh mắt của cô mạnh mẽ hơn ý chí quyết tâm không muốn mở miệng của Sesshoumaru, Sesshoumaru cuối cùng cũng chịu thua.
“… Tự mình đi tìm đồ ăn đi”
“Ôi chao? Là vì ta nên mới….” Fuyuki kinh ngạc.
“Mau đi tìm đi!” Bị Fuyuki vạch trần nên có chút xấu hổ, Sesshoumaru nói những lời đó rồi xoay người đi về phía ngược lại.
Are? Sesshoumaru thẹn thùng sao? Vì sao lại thẹn thùng chứ? Cái lúc đó…. A, không tootsm nhớ tới chuyện đó khiến cô cảm thấy kì lạ! Mau quên đi, mau quên hết đi! Fuyuki vừa tự thôi miên mình vừa đi vào trong thôn.
Fuyuki chọn một chỗ bán đồ ăn, ngồi cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa cùng một bà lão bên ngoài nói chuyện.
“Gần đây không yên bình chút nào, vong linh xuất hiện không ít, không ít trưng binh vào trừ vong linh.”
“Trưng binh làm cái gì? Đối phó với vong linh phải tìm pháp sư chứ?” Fuyuki hỏi.
“Vong linh đó không phải bình thường, ngay cả hòa thượng và pháp sư cũng không thể đối phó, nghe nói là bảy người trủng quậy phá.” Bà lão ngừng động tác mỉm cười nói.
“Bảy người trủng?”
“Trước đây tên này là một người chuyên giết người trong dong binh đoàn, bảy người cũng như một ngàn người trong quân đội. Thôi, tóm lại bảy người này đều là ma giết người.”
Vong linh là ma giết người! Không biết cái vong linh này lợi hại hay là âm dương sư Aogiri lợi hại hơn?
“Nhưng mà rất kỳ lạ! Nếu đã là ma giết người thì tại sao còn lập trủng?” Cái tên này đã chết thì đem đi thêu đi, để làm riêng làm chi để xảy ra chuyện này.
Bà lão xoa tay bất đắc dĩ thở dài, “Cũng không có biện pháp, bảy người này là người có không ít công tích cho nên không thể ra tay.”
“….” Đúng là loài người ngu xuẩn, lần này Fuyuki đột nhiên nhớ tới câu nói của Sesshoumaru.
“Anou, bà à, bà có nghe tới bộ tộc âm dương sư Ngự Môn không?” Tuy rằng không ôm hi vọng nhưng Fuyuki vẫn mở miệng hỏi.
“Bộ tộc âm dương sư Ngự Môn, hình như có quen qua… ở đâu rồi thì phải?” Bà lão cố gắng nhớ lại, “A! Có!”
“Thật sao?” Fuyuki vui vẻ đứng lên, nhìn bà lão chờ mong.
Lạc Trần nghiêng đầu nhìn lại, nhìn lại người nọ là mặt khi hơi hơi sửng sốt.
“Đại khái là có nghe qua.” Bà lão cười tủm tỉm.
Bà lão này… đùa tôi à?
“Aô” Qủa nhiên không nên ôm hi vọng, Fuyuki buồn bã ngồi lại ghế.
“Bộ tộc Ngự Môn là bộ tộc âm dương sư võ đấu duy nhất trên đời, là âm dương sư đứng đầu thế giới này, là kẻ địch của đám yêu quái.” Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, một pháp sư xuất hiện bên cạnh Fuyuki.
“A…” Sao lại có cảm giác rất giống Kagome vậy trời? Nếu không phải đối phương dùng giọng điệu lạnh lùng thì Fuyuki đã suýt nhận nhầm là Kagome rồi.
Người này… Là người chết nhỉ? Trên người không có sinh khí của người sống.
“A, tiểu thư Kikiyo đến à!” Bà lão nhiệt tình hô, thuận tiện đưa một đĩa cơm cho cô gái.
Kikiyo không lên tiếng, cầm cơm nắm ngồi cạnh Fuyuki.
“Khụ! Ta là Fuyuki, ngươi tên là Kikiyo nhỉ? Ngươi biết chuyện của bộ tộc Ngự Môn?” Đã có người đưa tới cửa, Fuyuki sẽ không buông tha, mặc kệ đối phương là người sống hay kẻ chết.
“Tuy rằng không cùng chức nghiệp nhưng miễn cưỡng xem như là đồng bọn. Ta nghe thầy nói về truyền thuyết của bọn họ, nhưng mà không biết có thật không?”
“Không quan hệ, không quan hệ, xin hãy nói những điều cô biết cho ta!” Fuyuki buông cái đĩa trong tay, nosiv ới Kikiyo.
Kikiyo có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô gái này lại có hứng thú với truyền thuyết kia như vậy. Đem đĩa cơm nắm đặt trên đầu gối, Kikiyo mang thể biểu tình như hòi ức, bắt đầu kể câu chuyện xưa.
“Tương truyền, khoảng hai ba trăm năm trước, bộ tộc Ngự Môn tuy không nhiều người nhưng được coi là một gia tộc nổi tiếng. Từ sau khi đứa trẻ tên là ‘Ngự Môn Thiển Vũ’ sinh ra thì gia tộc kia đứng trên đỉnh của giới âm dương sư. Từ sau khi Ngự Môn Thiển Vũ tiếp nhận chức vụ gia chủ thì gia tộc ký kết nhân duyên với thần minh, em gái của Ngự Môn Thiển Vũ gả ột vị thần thủ hộ một ngọn núi. Nhưng mà ta nghĩ đây là câu chuyện mà người đời sau kể lại, ngươi không cần quan tâm…”
Không, tuy rằng huyền huyền huyễn nhưng Fuyuki cảm thấy nó rất gần chân tướng. Tay nắm chặt, đại khái cô có thể nghĩ ra kết cục.
“Vị thần đó… Vị thần đó tên gì?” Fuyuki run giọng hỏi.
Tuy không rõ tại sao Fuyuki lại có biểu tình bi thương như vậy nhưng Kikiyo vẫn nói tiếp.
“Hình như là Mochi”
Qủa nhiên….
“Sau đó thì sao? Em gái của người đó kết hôn với Mochi rồi sao?”
“Sự hạnh phúc đó duy trì không lâu thì Ngự Môn Thiển Vũ nổi điên. Hắn giết hết tất cả người của bộ tộc Ngự Môn, bao gồm cả em gái hắn. Nhưng mà Ngự Môn Thiển Vũ cũng chết trong tay Mochi, từ đó về sau, bộ tộc Ngự Môn liền biến mất trên đời.”
Điên sao… Nhưng Aogiri chỉ có phúc hắc chứ không giống người điên!
Fuyuki đứng lên, hơi khom người chào Kikiyo, “Cảm ơn ngươi, thật sự đã giúp một việc lớn.”
“A, cái đó không có gì…”
Fuyuki mỉm cười với cô, xoay người rời đi.
Tính chân thật của chuyện xưa không cần lo lắng, nhưng bây giờ đã biết chỗ phải đi. Nếu Aogiri và Mochi có thù mà Mochi lại ở bên Naraku. Nói cách khác chỉ cần tìm Naraku là được. Người tìm Naraku không ít, tiểu đội của Inu Yasha không tính, Sesshoumaru cũng muốn giết hắn.
Có thể tìm được. Fuyuki có dự cảm như vậy.
Lúc tới tìm Sesshoumaru thì không thấy hắn, lại thấy Ah Un và Jaken.
Ah Un, Jaken… Hình như có thiếu thiếu…
“Jaken, Rin đâu?” Fuyuki nghĩ nghĩ mới phát hiện cô bé đó không ở đây.
“Yue sama không cho cô ta tới, nói là nguy hiểm.” Jaken vô tình đáp, tuy rằng cô bé Rin có chút sắc sảo nhưng không có thì lại thấy thiếu. A – thật tịch mịch đó! Trước kia chưa có Rin không phải chỉ mình hắn đi theo Sesshoumaru sama sao? Thời gian lâu vậy không có chuyện gì, vì sao lần này lại nguy hiểm.
Fuyuki hoàn toàn không thông cảm phiền muộn của Jaken, dùng chân đá hắn cái, ý bảo hắn xuống núi.
“Đó là gì? Yêu quái hay người?” Mặc một bộ đồ màu trắng không nói, khuôn mặt còn giấu dưới khăn trắng, lại mập, một chút mỹ cảm cũng không có, trên lưng còn đeo theo ngăn tủ gỗ khả nghi.
“Hả?” Jaken đánh giá người kia, lại dùng mũi ngửi, “Nhìn qua là loài người, nhưng thực tế là người chết, hẳn là nhờ cái gì đó mà sống lại”
“….” Làm sao giống người? Rõ ràng là giống yêu quái, Jaken, rốt cuộc ngươi nhìn góc độ gì thế?
Nhưng sao lại là người chết? Hôm nay thật sự có duyên với người chết! Hơn nữa cô tìm Aogiri cũng thuộc phạm trù người chết. Đi theo sau hẳn phát hiện gì không chừng.
Fuyuki nghĩ tới thì lập tức làm theo suy nghĩ.
“Này! Ngươi đi đâu đấy? Sesshoumaru sama bảo ngươi đợi ngài ấy ở đây… A….” Jaken chưa kịp nói hết thì Fuyuki đã biến mất.
Làm sao đây? Hắn đuổi theo Fuyuki hay ở đây chờ Sesshoumaru sama về? Jaken nôn nóng.