Kasodani.Kyouko..
Vì sao không về vậy Aogiri?
“Suy nghĩ của người chết thật sự khó hiểu!” Fuyuki ngửa đầu nhìn trời cảm thán nói.
“Thật sao?”
“A, xin lỗi, ta không nói cô đâu, Kikiyo tiểu thư!” Fuyuki cuống quit khoát tay áo với Kikiyo.
Rời khỏi nơi gặp mặt Aogiri, Fuyuki tính về tìm Sesshoumaru thì gặp Kikiyo dưới chân núi, Fuyuki bị Aogiri làm cho buồn bực, lại thấy bản thân rảnh rỗi nên đi theo Kikiyo.
“Suy nghĩ của người chết và người sống không có gì khác nhau cả, dù sao trước đó đều là người.”
“Nhưng ta không thể hiểu được! Không về được là sao…?” Vì sao không thử một lần chứ? Vì sao không thể trở lại con đường đã chọn vào hai trăm năm trước chứ?
Kikiyo nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có chút bi thương của Fuyuki, thoáng do dự một lát rồi mở miệng nói, “Người chết chọn ngừng thời gian để ở lại thế giới này, không muốn đi vào luân hồi là vì họ có chấp niệm mãnh liệt. Đợi sau khi chấp niệm đó hóa giải thì sẽ trở thành Phật. Hoặc bị chấp niệm đó dẫn đi sai đường, bước tới địa ngục. Tóm lại cuối cùng vẫn phải trở lại thế giới của người chết, cho nên dù thế nào đi chăng nữa…. vẫn không thể về…..”
Là thế sao? Vì cuối cùng chỉ có một con đường để đi…. Cho nên, Aogiri, lúc nãy anh gặp tôi là để tạm biệt sao?
“Ta quyết định!” Fuyuki đứng lên, nói với phương xa nào đó, “Mặc kệ Aogiri xuống địa ngục hay thành Phật, ta đều phải đưa hắn một đoạn đường.”
“Nhưng nếu người bạn kia của ngươi là quỷ hồn phiêu lưu trên thế gian hơn hai trăm năm thì chuyện sẽ rất khó giải quyết.” Qủy hồn có thể ở thế giới này của mình bằng thực lực cá nhân thì là một kẻ có sức mạnh rất mạnh, căn bản không thể tưởng tượng được, “Tạm thời ta cho ngươi một lời khuyên, bằng sức mạnh của ngươi thì ngươi không phải đối thủ của quỷ hồn kia, tốt nhất đừng làm việc xúc động!”
Kikiyo bói xong thì lấy cây cung đi về phía thôn.
Bây giờ cô thiếu sức mạnh sao? Thôi, sau này rồi nói vậy. Bây giờ đi dạo ở vùng núi Bạch Linh kia đi thôi, cô cứ cảm thấy ở trong kết giới kia cảm thụ một thứ sức mạnh quen thuộc – linh lực của Mochi.
Sesshoumaru đứng ở sườn núi Bạch Linh, mùi của Fuyuki luôn ở gần đây, nói cách khác là đã ở đây một thời gian, hơn nữa có khả năng là đi vào trong núi Bạch Linh rồi.
“Sesshoumaru sama, thật sự không thể tiếp tục!” Jaken thở hồng hộc quỳ rạp trên mặt đất, Ah Un đi theo phía sau cũng nằm úp xuống, Jaken miễn cưỡng mới tới đây, nhưng đây là cực hạn rồi, tiếp tục đi tới sẽ bị tinh lọc.
“A! Sesshoumaru sama không thể đi lên!” Jaken ôm cổ chân của Sesshoumaru, ngăn Sesshoumaru không cho hắn đi lên phía trước, “Nếu đi lên ngài cũng sẽ bị tinh lọc!”
“Ôi chao? Sesshoumaru, ngươi tới đây làm gì?” Từ núi Bạch Linh đi xuống, chưa tới chân núi đã thấy Sesshoumaru và Jaken, Fuyuki thở dài, bất đắc dĩ giữ chặt Sesshoumaru đang tính đi lên, “Thật là, đang làm gì vậy? Ngươi là một yêu quái, vậy mà lại tới cái chỗ thánh vực này làm gì? Ngươi có biết ở đây nguy hiểm với ngươi không hả?”
“Ngươi ở trong đó?” Sesshoumaru mặc kệ Fuyuki lôi kéo, ngửi thấy mùi yêu quái trên người Fuyuki thì hỏi.
“Ừ, rất đáng sợ! Không nghĩ tới bên trong thánh vực này lại có một lực lượng yêu quái khổng lồ. Nhưng mà may mắn bọn họ không thể đi ra cái động đó, nếu không ta chết chắc!”
“Thì phải nói… Naraku quả nhiên ở đây!” Khó trách tìm thế nào cũng không ra, thì ra là trốn trong khu thánh vực này. Thật sự là một kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn, ở nơi người thường không thể nghĩ được, cho dù nghĩ tới, tìm tới đây thì bản thân đám yêu quái bọn họ cũng không thể tới gần.
Fuyuki buông tay Sesshoumaru ra, dừng chân lại.
“Xuống chút nữa, ở đây vẫn còn cảm giác khó chịu!” Jaken đi sau tiều tụy nói.
Fuyuki không để ý Jaken, xoay người nhìn Sesshoumaru, “’Qủa nhiên’ là có ý gì?”
“…” Sesshoumaru nghiêng đầu sang một bên, tránh đối diện với Fuyuki.
“Ngay từ đầu ngươi đã đi tìm Naraku, căn bản không tính giúp ta tìm Aogiri có phải không?” Vẻ mặt của Fuyuki như đang nói ‘Ta bị lừa’.
“Ta có nói sẽ giúp ngươi tìm hắn?”
Rõ ràng hắn bảo đi tìm Aogiri vậy mà bây giờ lại ném sạch trách nhiệm. Trán Fuyuki nổi lên gân xanh, thật sự muốn đánh nhau với hắn một trận, nhưng mà kết quả sẽ thua nhỉ? Thở dài, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, bất đắc dĩ nói, “Thôi, dù sao ta cũng đã gặp được Aogiri”
“Đã gặp?” Sesshoumaru quay đầu nhìn Fuyuki, tuy trên mặt không có biểu tình đặc biệt nhưng hắn không vừa lòng với kết quả này.
“Ừ, gặp được. Nhưng vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, ngược lại ngày càng mơ hồ.”
“…… Đi theo ta.”
Sesshoumaru mang Fuyuki đi tới trước một cái động, đi vào trong động thì Fuyuki thấy một người ngoài ý muốn. Cô đảo mắt nhìn người nọ và Sesshoumaru, hoàn toàn không hiểu chuyện trước mắt.
Trong sơn động, cái người đang cười khổ mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ là Aogiri mà Fuyuki mới thấy không lâu. Bây giờ trong mắt hắn không có sự xa cách và trào phúng, nụ cười trên khóe miệng rất nhạt, đây là Aogiri mà Fuyuki quen thuộc nhất.
“Đây đây đây… Đây là chuyện gì vậy?” Fuyuki nói năng lộn xộn, bộ dạng như bị dọa sợ.
Aogiri thoáng nhìn Sesshoumaru, thấy hắn không tính giải thích thì giải thích với Fuyuki, “Tại hạ bị Sesshoumaru điện hạ bắt nhốt tại đây.”
“Hả?” Bị Sesshoumaru bắt? Còn bị nhốt ở đây? Nếu cô nhớ không nhầm, Aogiri là quỷ hồn, chỉ cần hắn không muốn bị bắt thì ở thế gian này không ai bắt được hắn, chứ đừng nói là nhốt hắn.
Bây giờ Aogiri vô cùng hối hận vì đã gặp mặt Sesshoumaru ở hội chùa ngày đó, còn có ý ngăn hắn không ang Fuyuki đi. Hắn không nghĩ Sesshoumaru là một yêu quái thích mang thù, vì đối phó hắn mà tới cái chỗ quái dị nào đó tìm học pháp trận bắt quỷ hồn, cũng vì pháp trận đó mà hắn không thể đi khỏi sơn động này. Nhưng Aogiri thật sự không sợ Sesshoumaru, dù sao quỷ hồn không phải là thứ mà người ở thế giới sống này giết được, có điều thứ khiến hắn đau đầu chính là Thiên Sinh Nha trên tay Sesshoumaru, cây đao đó là thứ có thể chém giết quỷ hồn như hắn.
Lúc gặp Sesshoumaru ở chân núi là lúc hắn bị Thiên Sinh Nha buộc đi vào pháp trận này. Nếu hắn cự tuyệt thì Sesshoumaru sẽ chém hắn một đao. Không, phải nói là Sesshoumaru rất thích chém hắn, bởi vì hắn thấy lúc hắn đi vào pháp trận này, đáy mắt Sesshoumaru chợt lóe tia thất vọng.
Đây là cảm giác bị dọa lần đầu tiên từ trước tới giờ, mà hắn cũng không muốn nói chuyện này cho Fuyuki.
“Fuyuki, điều ngươi muốn biết chính là nguyên nhân ta phản bội và trộm quả cầu thủy tinh phải không?”
“Ừ” Nhắc tới vấn đề chính, Fuyuki không hỏi biện pháp Sesshoumaru bắt Aogiri, vẻ mặt mong chờ.
Aogiri kẻ câu chuyện xưa không khác Kikiyo mấy, người giết cả bộ tộc Ngự Môn là hắn, mà giết chết hắn là Mochi. Chỉ có điều khác là hắn không điên mà bởi vì người trong tộc của hắn bị biến thành con rối trong tay đám yêu quái.
Lúc giết cha và em gái, Aogiri cũng đã chuẩn bị cái chết dưới tay Mochi, chịu sự phẫn nộ của thần thủ hộ.
“Nhưng – ta đã xem nhẹ sự phẫn nộ của Mochi.” Aogiri nhìn quả cầu thủy tinh trong tay, khuôn mặt lộ vẻ bi thương, “Sau khi ta chết, Mochi vẫn không thể hết phẫn nộ, tự tiện rời khỏi núi. Em gái ta là một hồn phách còn lưu luyến Mochi, luôn sống trong quả cầu thủy tinh. Vì để kể hết mọi chuyện cho Mochi mà luôn ở thần xã chờ hắn về.”
“Ngươi ở lại thế gian này chỉ để chờ Mochi?” Tuy rằng đoán được nhưng Fuyuki vẫn hỏi.
“Phải, em gái ta nói nếu như không thể kể mọi chuyện cho hắn thì ta chỉ có thể chết dưới tay hắn lần nữa.”
“…. Nhưng vậy… Như vậy không phải ngươi sẽ hồn phi phách tán sao?” Giọng nói mang theo phần run rẩy “Không nên đi”, những lời ngăn cản Fuyuki không thể nói ra miệng. Nếu như không làm vậy thì ân oán năm đó không có kết thúc.
“Nếu không đi thì tai nạn sắp phát sinh ở nơi đó ai sẽ cứu đây? Ngươi không phải đã thấy việc ngọn núi đó thiếu một vị thần thủ hộ rồi sao? Nhiều mạng người như vậy, lưng ta mang không nổi!”
“Nếu như là ở núi ta có thể tiếp tục…”
“Đừng ngốc như vậy, ngươi cũng hiểu bản thân ngươi chỉ có thể chống đỡ nhất thời, nếu là vĩnh viễn thì không thể. Hơn nữa, linh lực của ngươi bây giờ đã…” Không còn có thể như vậy nữa.
Cả động lâm vào yên tĩnh, Aogiri không nói gì, Fuyuki cũng không mở miệng. Im lặng khiến cho áp lực trong không khí tăng lên.
Lâu sau, Fuyuki đứng lên nhìn Aogiri nói, “Cứ theo ý ngươi đi, ta sẽ giúp ngươi hết sức, đem nguyện vọng cuối cùng của ngươi thực hiện.”
Nói xong thì dùng chân lau đi trận pháp ở cửa động, kéo Sesshoumaru ra khỏi động. Cho tới khi không còn thấy động nữa thì nước mắt mới chảy xuống. Sesshoumaru im lặng, kéo cô vào trong lòng, im lặng ôm lấy cô.
Thực hiện nguyện vọng cuối sao? A, đây là nguyện vọng cuối cùng của hắn. Aogiri cười buồn, đứng dậy đi ra khỏi động.
Lúc ấy rời khỏi núi không tính đem Fuyuki kéo vào, không nghĩ tới cô bé cũng bị kéo vào, thật sự là đứa trẻ không ngoan chút nào. Nhưng mà, cũng vì đứa nhỏ không ngoan này nên hắn phải dùng hết toàn lực để giải quyết tên Mochi kia.
Thời gian sắp hết rồi……..