Haruka.(Pokémon)..
Kết quả… Cuối cùng Sesshoumaru vẫn bị chọc giận… Nghe bảo cô muốn tìm Lạc Phi Li sau… Fuyuki dựa vào Ah Un thở dài.
Tuy rằng Sesshoumaru đã biết quyết định của cô nhưng vẫn lạnh lùng xoay người bước đi, có điều vẫn để Ah Un lại cho cô dùng. Bây giờ linh lực của cô không ổn định, căn bản không dùng thức thần được, có Ah Un thì thoải mái không ít. Đợi khi xong việc tìm hắn chắc không có gì đâu nhỉ? A? Sao cô lại tự tin vậy?
Hẳn là…. Do bị tên Sesshoumaru kia dạy hư rồi.
Tuy rằng hắn tức giận nhưng chuyện lần này cô phải tự mình giải quyết, nếu như không tự cô giải quyết nguyện vọng của Aogiri thì nó chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù đánh nhau không được thì cô cũng mặc kệ mà làm. Cho dù không thể nắm chắc chắn nhưng không muốn lùi bước. Cho dù không thể đấu lại sức mạnh nhưng vẫn có cách đạt được sức mạnh, cô không muốn buông tay.
Đó là cách sống của cô.
Fuyuki dựa theo chỉ thị mà Anh đưa chỉ huy Ah Un dừng trên bãi cỏ. Đi tới mấy bước thì đã thấy bóng màu tím quen thuộc.
“Cuối cùng cũng tới rồi sao?” Nụ cười của Lạc Phi Li yếu ớt, đôi mắt màu xanh lóe lên tia sáng, giống như rất vui khi Fuyuki đi vào.
“Về chuyện ‘Con của thần’….. là thật sao?” Tuy rằng lúc Anh kể cô đã chọn tin nhưng mà tới bây giờ vẫn tin không chút nghi ngờ, Fuyuki vẫn muốn nghe Lạc Phi Li xác định một lần.
Lạc Phi Li tới trước mặt Fuyuki, vuốt đầu cô thân thiết cười nói, “Không phải đã có đáp án rồi sao? Nếu đã là chuyện xác định rồi hỏi ta làm gì nữa?”
“Như vậy……”
“Hư! Đừng nói cái gì hết, nhìn bên kia….” Lạc Phi Li nghiêng người chỉ về phía sau mặt cỏ.
Nhìn theo hướng Lạc Phi Li chỉ, bãi cỏ vốn không có gì, sau khi cô nhìn rõ thì thấy một trận pháp cổ xưa màu hồng.
“Đi thôi, không cần sợ hãi, chọn là yêu hay là người đều dựa vào quyết tâm của ngươi.” Lúc Fuyuki thất thần, Lạc Phi Li đẩy nhẹ cô từ phía sau, cô giống như bị cái gì dắt, chậm rãi đi vào trong pháp trận.
Nó gọi cô…. Dùng giọng dịu dàng trầm thấp gọi cô, gọi cô tới gần… Lúc bước vào pháp trận, đột nhiên ánh sáng xuất hiện, vây Fuyuki vào trong, sau đó ánh sáng đó nhạt dần,cuối cùng Fuyuki và pháp trận biến mất trên bãi cổ, giống như chưa từng tồn tại.
Tiếp theo phải đợi khoảng một tháng nhỉ? Lạc Phi Li khom người chào nơi pháp trận xuất hiện, đến lúc đó lại tới đón ngươi, bảo vật của bộ tộc.
Xin chào mọi người, ta là Jaken, là tùy tùng của Sesshoumaru sama. Gần đây ngày càng khó sống, mấy ngày trước Rin bị Inu Yasha đưa đi khỏi thôn, Fuyuki cũng biến mất, chỉ còn mình ta đi theo Sesshoumaru sama, đúng là rất tịch mịch!
Đêm qua tên Toutousai tới cửa tìm, nói là lúc Thiên Sinh Nha thức tỉnh, sau đó đem đao đi rèn luyện. Mà từ hôm qua Sesshoumaru sama luôn nghiên cứu chiêu thức của Thiên Sinh Nha – Minh Nguyệt Tàn Phá, tiếp đó là đám yêu quái gần đó bị giết, trong phạm vi một trăm dặm không có sinh vật nào dám tới gần chúng ta. Điều này làm Jaken ta cảm thấy Sesshoumaru sama không phải luyện chiêu mà là phát tiết cảm xúc. Không đúng, đó chắc chắn là ảo giác, Sesshoumaru sama vĩ đại sao có thể tức giận?
Hôm nay, ta đi theo Sesshoumaru sama trở về Tây quốc chào hỏi mẹ của Sesshoumaru sama – Yue sama. Yue sama dùng minh thạch mở ra minh đạo, Sesshoumaru sama không thèm nghe theo lời khuyên của Yue sama đã đi vào vào minh giới lịch lãm, ném Jaken ta ở lại một mình để Yue sama trêu chọc. Cuối cùng, Sesshoumaru sama thuận lợi đi ra khỏi minh giới, mà Thiên Sinh Nha cũng mạnh hơn, cuộc đời khổ của của Jaken ta cũng hết, nhưng….
Yue nhìn Sesshoumaru dù mạnh hơn nhưng không có chút vui vẻ, hơn nữa bộ dạng rất nôn nóng, nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, thản nhiên nói, “Này, Sesshoumaru, Fuyuki đâu? Sao không đi theo con?”
Yue thản nhiên nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của Sesshoumaru, Yue chẳng hề lùi bước mà còn dũng cảm hơn.
“A, không lẽ… Fuyuki chịu không nổi tính khí của con nên bỏ chạy theo người khác rồi?”
Biết rõ cùng mẹ mình nói nữa cũng không lấy được gì tốt, Sesshoumaru không thèm để ý khiêu khích của Yue, xoay người đi khỏi đó.
“Này, Sesshoumaru, con có biết làm sao để giữ một cô gái bên người không?” Tuy rằng không xoay người lại nhưng Sesshoumaru đã dừng bước, Yue nở nụ cười xấu xa, “Ta tốt bụng sẽ nói cho con, giữ lại một người con gái có hai cách, một là cưới làm vợ, hai là gạo nấu thành cơm []”
[] Ý bả là làm chuyện người lớn ý =))))
Đối với chủ ý của Yue, Sesshoumaru hừ lạnh một cái, đi khỏi tầm nhìn của Yue.
“Ồ ồ, Yue à, sao ngươi có thể xúi giục con của mình cướp lấy Fuyuki nhà ta vậy hả?” Thân hình của Lạc Phi Li dần hiện ra nơi lan can cách đó không xa, cười như không cười nói với Yue.
“Ngươi bất mãn sao?” Yue xòe quạt lông, đôi mắt màu vàng nhìn Lạc Phi Li.
“Thật không lễ phép, dù sao ta cũng trưởng bối của ngươi đấy!”
“Ồ? Cần ta gọi ngươi là chú Lạc chứ?”
“Vẫn không đáng yêu chút nào!” Lạc Phi Li khẽ thở dài, “Nhưng mà ngươi cũng không nên làm bậy với Fuyuki nhà ta!”
“Trước đó ta có thấy ngươi lo lắng đâu?” Yue mỉa mai Lạc Phi Li, “Đám nhà ngươi đúng là một đám không an phận. Lúc cha ngươi tiếp nhận chức vụ tộc trưởng cũng là người đứng ở đỉnh cao của giới yêu quái. Mà sau khi cha ngươi truyền ngôi tộc trưởng cho ngươi, ngươi còn quá đáng hơn nhiều, bởi vì một thỏ yêu mà chống đối thần minh. Nếu không phải em gái của ngươi là Con của thần dùng thân tuẫn đạo, chỉ sợ bộ tộc của ngươi không còn ai hết”
“Haha…” Lạc Phi Li nhìn trời cười khẽ, “Lúc đó ta đã bị đám người trong tộc dạy hư ấy mà!” Mới có thể mặc kệ chức tộc trưởng, đem nhiệt huyết mà tùy hứng một lần. Bây giờ nhớ lại cũng thật sự xa xăm nhỉ?
Núi Moon, ban đêm tối như mực, một bóng người đi ra khỏi bóng tối.
“Gwatan sama, ngài muốn làm gì?” Một bóng người màu đỏ dựa vào thân cây trong rừng, dùng giọng điệu không chút tình cảm hỏi.
“Đi gặp người bạn cũ, có khả năng đem hắn về. Ngọn núi này tạm thời giao cho các ngươi”
“Mang về là tốt nhất, ta đã không gặp hắn hơn hai trăm năm.”
Gwatan không trả lời, phất phất tay, bóng người nhập vào trong bóng đêm mà biến mất.