Hồ Ban hầu như không hề do dự liền quyết định hợp tác.Khi chờ ở cửa, Hồ Ban hiểu rõ một việc. Chính bản thân mình làm chuyện này thì sẽ có ngày lộ ra, cũng khiến hắn phải suy nghĩ vài lần. Mấy người trong phòng kia chính là niềm hy vọng duy nhất của hắn bây giờ! Thông với giặc, trộm ngựa, cướp bóc… Bất cứ một trong ba chuyện này cũng phải bị rơi đầu. Mà tội thông với giặc phải bị tịch thu tài sản cả nhà, đồng thời chém đầu làm sao Hồ Ban không cảm thấy sợ? Đó là lý do vì sao hắn đồng ý.
Mặc kệ cho Đặng Tắc bảo hắn làm cái gì, hắn cũng đồng ý. Nhìn thái độ của Đặng Tắc thì hắn nghĩ chí ít có thể bảo toàn cái mạng cho mình. Hơn nữa, Hồ Ban còn có một suy nghĩ.
Chuyện này bị lộ ra thì đoán chừng Cao Dương Đình không thể nào giữ danh tiếng nữa. Cái khác không nói, nhưng lại liên lụy đến những đồng hương cùng bị tội, khiến hắn không dám ra ngoài. Hơn nữa, ở lại Trần Lưu thì có lợi gì chứ? Người như hắn một là không có xuất thân, hai là không có danh tiếng, ba là không có bản lĩnh, cũng khó có tương lai. Hồ Ban cũng không muốn cả đời sống cùng Hồ Hoa như thế tại đây. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tòng quân? Hồ Ban không muốn đi. Đúng là tòng quân có thể tạo nên công trạng. Vấn đề là hắn phải giữ được cái mạng. Nhưng khi vào quân đội sẽ là lính làm bia đỡ đạn, phần lớn đều bị chết. Nếu như nhóm Đặng Tắc có thể thu nhận giúp đỡ thì không chừng hắn sẽ có cơ hội. Hồ Ban còn nhớ kỹ những lời nói của Tào Bằng. Một người có thể kết nghĩa cùng người của Hổ Bôn trung lang tướng quân, làm sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ?
- Hồ Ban, ngươi cần phải hiểu rõ.
Sắc mặt Đặng Tắc nghiêm trọng:
- Nếu như mà ngươi lộ ra sơ hở, đến lúc đó chết không có chỗ chôn thân, không ai có thể cứu được tính mạng của ngươi.
- Tiểu nhân hiểu, dù sao thì cũng nguyện thử một phen.
- Như vậy thì hãy nghe đây.
Đặng Tắc gọi Hồ Ban qua, giảng cho hắn tỉ mỉ kế hoạch. Nói đơn giản chính là muốn Hồ Ban ngăn Lôi Tự một ngày một đêm. Sau một ngày một đêm, bất luận tình huống thế nào, hắn có thể tự mình quyết định.
Đồng thời Đặng Tắc cùng Bộc Dương Khải đã bàn bạc quyết định phái Chu Thương hộ tống Hồ Ban đi trước.
- Chu thúc, những gì dặn dò, thúc còn có thắc mắc gì không?
Chu Thương mỉm cười:
- Ta không có nghi vấn gì cả, nhưng mà Lôi Tự có thể tin sao?
- Lôi Tự có thể tin tưởng hay không thì còn phải dựa vào bản lĩnh của Chu thúc!
- Như vậy để ta xuống dưới chuẩn bị.
Chu Thương dứt lời thì quay mình ra ngoài gian phòng. Tào Bằng nhìn hình bóng Chu Thương, không khỏi có phần lo lắng.
- Tỷ phu, nếu làm như vậy Chu thúc có thể gặp nguy hiểm không?
- Bây giờ chỉ có kế sách đó có thể ngăn cản Lôi Tự…
Tào Bằng gật đầu, đi tới trước án thư bên cạnh Đặng Tắc, cầm lấy bản vẽ, mở ra. Dưới ánh sáng leo lét, hắn chăm chú đọc.
- A Phúc, chẳng lẽ lại để cho người khác đi?
Hắn có phần khẩn trương đứng lên, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- So với những gì đã sắp xếp thì không thể có sơ hở. Ngươi cần gì phải đi mạo hiểm?
- Ty phu, những chuyện mạo hiểm làm sao ta có thể thối lui.
Tào Bằng dứt lời, cầm bản vẽ xếp lại.
- Ta sẽ để Đại Hùng cùng thủ hạ của nhị ca ở đây bảo vệ. Ta mang theo Hạ Hầu, đầu hổ ca, còn có những thủ hạ của Chu Thúc hành động. Mọi người phải nhạy bén, một khi tướng quân Hạ Hầu phái người tới đây, các người phải lập tức bắt đầu hành động. Ta sẽ ở trong núi chờ tín hiệu của mọi người. Một khi mọi người hành động rồi thì ta sẽ lập tức phối hợp. Nhắn với tướng quân Hạ Hầu, nếu thấy có pháo hiệu bắn ra thì mọi người có thể tấn công Lôi Tự.
Đặng Tắc suy nghĩ một hồi, thở dài, gật đầu bằng lòng. Tào Bằng muốn vào núi phía trong Lộc Thai Cương ẩn mình phục kích phía sau Lôi Tự. Từ trong đáy lòng mà nói, Đặng Tắc đương nhiên không muốn Tào Bằng đi. Nhưng ngẫm lại một chút, chính bản thân hắn đang có thương tật, nếu không thì hắn phải là người đi tiên phong. Bằng không mà nói, chuyện mạo hiểm đều giao hết cho kẻ dưới làm thì làm sao phấn chấn sĩ khí được? Lần hành động này tương đối nguy hiểm. Cũng may võ nghệ Tào Bằng cũng khá, bằng không thì Đặng Tắc sẽ không đồng ý để hắn đi.
Đợi Tào Bằng chuẩn bị đi, Đặng Tắc nói với Bộc Dương Khải:
- Bộc Dương tiên sinh, có thể nghĩ biện pháp nào mà A Phúc không phải đi mạo hiểm không?
- Việc này…
- Ta thực sự có phần lo lắng!
Bộc Dương Khải chỉ có thể khuyên giải an ủi:
- Thúc tôn, chỉ cần mọi việc đều như kế sách, tất nhiên sẽ không có việc gì nảy sinh.
- Cũng chỉ mong có như vậy thôi!
Đặng Tắc dứt lời, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Tào Bằng thay đổi trang phục trong phòng, cởi áo bào trắng ra, mặc vào người bộ đồ đen, bên ngoài mặc một bộ áo da trâu ngâm nước. Hắn thu thập binh khí đem phân phát cho những người ở Thổ Phục Sơn mỗi người một thanh cương đao, sau đó mới thay áo giáo. Sở dĩ hắn muốn dẫn những người ở Thổ Phục Sơn đi theo, thứ nhất là vì Chu Thương đã đề cử, thứ hai là Tào Bằng cũng đã suy nghĩ đến. Trước kia những người này từng là sơn tặc, đối với địa hình và giao chiến ở vùng núi hẳn là rất quen thuộc. Trái lại, những thủ hạ của Hứa Nghi tuy rằng mỗi người đều có khả năng chiến đấu, nhưng lại không thích hợp khi chiến đấu ở địa hình núi non sơn dã này.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Tào Bằng mang theo người ra khỏi Cao Dương Đình Dịch.
- A Phúc, ngươi phải cẩn trọng.
Tào Bằng mỉm cười, chắp tay nói:
- Tỷ phu, huynh hãy yên tâm.
Nói xong, hắn quay người chuẩn bị đi. Đúng lúc này từ xa có một đoàn người ngựa nhanh như chớp chạy đến. Lập tức một thiếu niên mặt đen, vẻ mặt kinh ngạc la lớn:
- A Phúc, các ngươi định đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Lộc Thai Cương nằm ở huyện Ung Khẩu và Cao Dương Đình. Sông Hồng Câu chia ra làm hai nhánh sông. Trong đó một nhanh tên là Sư Thủy vòng theo phía Đông Nam, chảy qua Trần Lưu, Lương Mục, Phái Quốc, tới cuối thì chảy vào sông Hoài. Lộc Thai Cương ở bên cạnh Sư Thủy. Một bên nước sông chảy cuồn cuộn, một bên núi cao nhấp nhô cao chọc trời. Cuối thu, cành lá khô vàng trên Lộc Nhai Cương rơi rụng rất nhiều, bắt đầu tàn lụi.
Hồ Ban cùng Chu Thương lần lượt dắt theo mấy con ngựa, đi theo con đường vào trong núi. Đi được khoảng chừng một canh giờ thì thấy một cái khe núi. Nếu như không có ai dẫn đường thì thật không dễ dàng phát hiện cái khe này trong núi. Trong khe có rất nhiều cây cỏ. Hai người Hồ Ban đến gần thì từ trong rừng râm có hai người chạy ra cản đường đi.
- Hồ Ban, sao chỉ có một mình ngươi trở về? Lôi Thành đại ca đâu sao không thấy?
Hồ Ban vội vàng xuống ngựa, liên tục thở dài.
- Các vị đại ca, ta có chuyện rất quan trọng, cần phải báo cho Lôi Tự đại ca biết được. Đây là chú họ đồng hương của ta, hắn mang đến một tin vô cùng quan trọng. Lôi Tự đại ca có ở nhà hay không? Xin mời các vị đại ca thông bẩm cho ta, tiện thể nhận mấy con ngựa này.
- Như thế… Các người đi theo ta.
Có một tên đầu sỏ dáng vẻ sơn tặc hướng về phía Hồ Ban và Chu Thương ngoắc tay. Những người còn lại thì tới dẫn ngựa đi.
- Chu thúc, cái động kia cũng chính là chuồng ngựa.
Hồ Ban vừa đi, một mặt chào hỏi tên sơn tặc, đồng thời cũng hạ giọng nói nhỏ với Chu Thương.
- Phía sau tảng đá kia có một cái động rất lớn, cũng chính là chỗ mà Lôi Tự bình thường vẫn bàn bạc công chuyện. Mấy người đầu lĩnh bọn họ bình thường vẫn ở bên trong. Ngươi có chú ý không, phía sau cây đại thụ ở cửa cốc có một cái động lớn, bên trong có khoảng chừng mười mấy người. Mặc dù là tránh được sự quan sát của người bên ngoài, nhưng nếu có ai đi vào thì đều không qua được mắt họ. Những người này rất nhạy bén.
Vẻ mặt Chu Thương không thay đổi chỉ lơ đãng gật đầu. Hai người đi một lúc thì tới phía trước khối đá mà Hồ Ban đã nói. Tảng đá lớn che lấy cái huyệt động. Bên trong động tối đen và rất sâu, từ bên trong vọng ra những riếng gió rít âm trầm khiến người ta có cảm giác rất đáng sợ. Chu Thương tỏ vẻ rất bình tĩnh như không cảm thấy cái bầu không khí này.
Đi khoảng hai ba trăm thước thì thấy ánh sáng trong động. Đây là một cái hang động rộng cỡ nghìn mét vuông, như một tòa đại sảnh. Bốn phía trên vách đá cắm hơn mười cây đèn cầy lớn, lửa cháy bập bùng từ những cây đèn đó chiếu sáng trong động.
- Lôi Tự đại ca!
Hồ Ban mặt mày mừng rõ, dáng vẻ tươi cười, bước đến trước vài bước. Trong đại sảnh có hơn mười người. Ở chính giữa có một người đàn ông ngồi ngay ngắn, nhìn độ tuổi chắc ngoài bốn mươi. Vóc người y không cao, nhìn qua rất vạm vỡ, đứng lên thì thấy hơi còng, giống như là một con khỉ lớn. Hắn đang uống rượu, thấy Hồ Ban đến thì quay lại nhìn.
- Hồ Ban, ngươi đã trở về rồi à?
Người này chính là Lôi Tự. Hắn buông bát rượu, cười hỏi:
- Có việc gì?
- Đều làm xong hết rồi!
- Hắn là ai vậy?
Lôi Tự bỗng nhiên chỉ vào Chu Thương, lớn tiếng hỏi.
- Ta không phải đã từng giải thích cho ngươi, không được tùy tiện dẫn người vào đây?
Hồ Ban vội vàng giải thích:
- Lôi Tự đại ca, ngươi đừng hiểu lầm. Đây là thúc phụ của ta đã ở bên ngoài phiêu bạt vài chục năm, hôm qua mới trở về. Nếu như mà không có thúc phụ giúp đỡ thì ngày hôm qua khi chúng tôi trộm ngựa đã bị thất bại rồi. Vị thúc phụ trong họ của ta tên là Chu Thương…
- Chu Thương?
Lôi Tự ngẩn ra, tập trung suy nghĩ, nhìn về phía Chu Thương:
- Ngươi chính là Chu Thương?
Mặc kệ cho Đặng Tắc bảo hắn làm cái gì, hắn cũng đồng ý. Nhìn thái độ của Đặng Tắc thì hắn nghĩ chí ít có thể bảo toàn cái mạng cho mình. Hơn nữa, Hồ Ban còn có một suy nghĩ.
Chuyện này bị lộ ra thì đoán chừng Cao Dương Đình không thể nào giữ danh tiếng nữa. Cái khác không nói, nhưng lại liên lụy đến những đồng hương cùng bị tội, khiến hắn không dám ra ngoài. Hơn nữa, ở lại Trần Lưu thì có lợi gì chứ? Người như hắn một là không có xuất thân, hai là không có danh tiếng, ba là không có bản lĩnh, cũng khó có tương lai. Hồ Ban cũng không muốn cả đời sống cùng Hồ Hoa như thế tại đây. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tòng quân? Hồ Ban không muốn đi. Đúng là tòng quân có thể tạo nên công trạng. Vấn đề là hắn phải giữ được cái mạng. Nhưng khi vào quân đội sẽ là lính làm bia đỡ đạn, phần lớn đều bị chết. Nếu như nhóm Đặng Tắc có thể thu nhận giúp đỡ thì không chừng hắn sẽ có cơ hội. Hồ Ban còn nhớ kỹ những lời nói của Tào Bằng. Một người có thể kết nghĩa cùng người của Hổ Bôn trung lang tướng quân, làm sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ?
- Hồ Ban, ngươi cần phải hiểu rõ.
Sắc mặt Đặng Tắc nghiêm trọng:
- Nếu như mà ngươi lộ ra sơ hở, đến lúc đó chết không có chỗ chôn thân, không ai có thể cứu được tính mạng của ngươi.
- Tiểu nhân hiểu, dù sao thì cũng nguyện thử một phen.
- Như vậy thì hãy nghe đây.
Đặng Tắc gọi Hồ Ban qua, giảng cho hắn tỉ mỉ kế hoạch. Nói đơn giản chính là muốn Hồ Ban ngăn Lôi Tự một ngày một đêm. Sau một ngày một đêm, bất luận tình huống thế nào, hắn có thể tự mình quyết định.
Đồng thời Đặng Tắc cùng Bộc Dương Khải đã bàn bạc quyết định phái Chu Thương hộ tống Hồ Ban đi trước.
- Chu thúc, những gì dặn dò, thúc còn có thắc mắc gì không?
Chu Thương mỉm cười:
- Ta không có nghi vấn gì cả, nhưng mà Lôi Tự có thể tin sao?
- Lôi Tự có thể tin tưởng hay không thì còn phải dựa vào bản lĩnh của Chu thúc!
- Như vậy để ta xuống dưới chuẩn bị.
Chu Thương dứt lời thì quay mình ra ngoài gian phòng. Tào Bằng nhìn hình bóng Chu Thương, không khỏi có phần lo lắng.
- Tỷ phu, nếu làm như vậy Chu thúc có thể gặp nguy hiểm không?
- Bây giờ chỉ có kế sách đó có thể ngăn cản Lôi Tự…
Tào Bằng gật đầu, đi tới trước án thư bên cạnh Đặng Tắc, cầm lấy bản vẽ, mở ra. Dưới ánh sáng leo lét, hắn chăm chú đọc.
- A Phúc, chẳng lẽ lại để cho người khác đi?
Hắn có phần khẩn trương đứng lên, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- So với những gì đã sắp xếp thì không thể có sơ hở. Ngươi cần gì phải đi mạo hiểm?
- Ty phu, những chuyện mạo hiểm làm sao ta có thể thối lui.
Tào Bằng dứt lời, cầm bản vẽ xếp lại.
- Ta sẽ để Đại Hùng cùng thủ hạ của nhị ca ở đây bảo vệ. Ta mang theo Hạ Hầu, đầu hổ ca, còn có những thủ hạ của Chu Thúc hành động. Mọi người phải nhạy bén, một khi tướng quân Hạ Hầu phái người tới đây, các người phải lập tức bắt đầu hành động. Ta sẽ ở trong núi chờ tín hiệu của mọi người. Một khi mọi người hành động rồi thì ta sẽ lập tức phối hợp. Nhắn với tướng quân Hạ Hầu, nếu thấy có pháo hiệu bắn ra thì mọi người có thể tấn công Lôi Tự.
Đặng Tắc suy nghĩ một hồi, thở dài, gật đầu bằng lòng. Tào Bằng muốn vào núi phía trong Lộc Thai Cương ẩn mình phục kích phía sau Lôi Tự. Từ trong đáy lòng mà nói, Đặng Tắc đương nhiên không muốn Tào Bằng đi. Nhưng ngẫm lại một chút, chính bản thân hắn đang có thương tật, nếu không thì hắn phải là người đi tiên phong. Bằng không mà nói, chuyện mạo hiểm đều giao hết cho kẻ dưới làm thì làm sao phấn chấn sĩ khí được? Lần hành động này tương đối nguy hiểm. Cũng may võ nghệ Tào Bằng cũng khá, bằng không thì Đặng Tắc sẽ không đồng ý để hắn đi.
Đợi Tào Bằng chuẩn bị đi, Đặng Tắc nói với Bộc Dương Khải:
- Bộc Dương tiên sinh, có thể nghĩ biện pháp nào mà A Phúc không phải đi mạo hiểm không?
- Việc này…
- Ta thực sự có phần lo lắng!
Bộc Dương Khải chỉ có thể khuyên giải an ủi:
- Thúc tôn, chỉ cần mọi việc đều như kế sách, tất nhiên sẽ không có việc gì nảy sinh.
- Cũng chỉ mong có như vậy thôi!
Đặng Tắc dứt lời, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Tào Bằng thay đổi trang phục trong phòng, cởi áo bào trắng ra, mặc vào người bộ đồ đen, bên ngoài mặc một bộ áo da trâu ngâm nước. Hắn thu thập binh khí đem phân phát cho những người ở Thổ Phục Sơn mỗi người một thanh cương đao, sau đó mới thay áo giáo. Sở dĩ hắn muốn dẫn những người ở Thổ Phục Sơn đi theo, thứ nhất là vì Chu Thương đã đề cử, thứ hai là Tào Bằng cũng đã suy nghĩ đến. Trước kia những người này từng là sơn tặc, đối với địa hình và giao chiến ở vùng núi hẳn là rất quen thuộc. Trái lại, những thủ hạ của Hứa Nghi tuy rằng mỗi người đều có khả năng chiến đấu, nhưng lại không thích hợp khi chiến đấu ở địa hình núi non sơn dã này.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Tào Bằng mang theo người ra khỏi Cao Dương Đình Dịch.
- A Phúc, ngươi phải cẩn trọng.
Tào Bằng mỉm cười, chắp tay nói:
- Tỷ phu, huynh hãy yên tâm.
Nói xong, hắn quay người chuẩn bị đi. Đúng lúc này từ xa có một đoàn người ngựa nhanh như chớp chạy đến. Lập tức một thiếu niên mặt đen, vẻ mặt kinh ngạc la lớn:
- A Phúc, các ngươi định đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Lộc Thai Cương nằm ở huyện Ung Khẩu và Cao Dương Đình. Sông Hồng Câu chia ra làm hai nhánh sông. Trong đó một nhanh tên là Sư Thủy vòng theo phía Đông Nam, chảy qua Trần Lưu, Lương Mục, Phái Quốc, tới cuối thì chảy vào sông Hoài. Lộc Thai Cương ở bên cạnh Sư Thủy. Một bên nước sông chảy cuồn cuộn, một bên núi cao nhấp nhô cao chọc trời. Cuối thu, cành lá khô vàng trên Lộc Nhai Cương rơi rụng rất nhiều, bắt đầu tàn lụi.
Hồ Ban cùng Chu Thương lần lượt dắt theo mấy con ngựa, đi theo con đường vào trong núi. Đi được khoảng chừng một canh giờ thì thấy một cái khe núi. Nếu như không có ai dẫn đường thì thật không dễ dàng phát hiện cái khe này trong núi. Trong khe có rất nhiều cây cỏ. Hai người Hồ Ban đến gần thì từ trong rừng râm có hai người chạy ra cản đường đi.
- Hồ Ban, sao chỉ có một mình ngươi trở về? Lôi Thành đại ca đâu sao không thấy?
Hồ Ban vội vàng xuống ngựa, liên tục thở dài.
- Các vị đại ca, ta có chuyện rất quan trọng, cần phải báo cho Lôi Tự đại ca biết được. Đây là chú họ đồng hương của ta, hắn mang đến một tin vô cùng quan trọng. Lôi Tự đại ca có ở nhà hay không? Xin mời các vị đại ca thông bẩm cho ta, tiện thể nhận mấy con ngựa này.
- Như thế… Các người đi theo ta.
Có một tên đầu sỏ dáng vẻ sơn tặc hướng về phía Hồ Ban và Chu Thương ngoắc tay. Những người còn lại thì tới dẫn ngựa đi.
- Chu thúc, cái động kia cũng chính là chuồng ngựa.
Hồ Ban vừa đi, một mặt chào hỏi tên sơn tặc, đồng thời cũng hạ giọng nói nhỏ với Chu Thương.
- Phía sau tảng đá kia có một cái động rất lớn, cũng chính là chỗ mà Lôi Tự bình thường vẫn bàn bạc công chuyện. Mấy người đầu lĩnh bọn họ bình thường vẫn ở bên trong. Ngươi có chú ý không, phía sau cây đại thụ ở cửa cốc có một cái động lớn, bên trong có khoảng chừng mười mấy người. Mặc dù là tránh được sự quan sát của người bên ngoài, nhưng nếu có ai đi vào thì đều không qua được mắt họ. Những người này rất nhạy bén.
Vẻ mặt Chu Thương không thay đổi chỉ lơ đãng gật đầu. Hai người đi một lúc thì tới phía trước khối đá mà Hồ Ban đã nói. Tảng đá lớn che lấy cái huyệt động. Bên trong động tối đen và rất sâu, từ bên trong vọng ra những riếng gió rít âm trầm khiến người ta có cảm giác rất đáng sợ. Chu Thương tỏ vẻ rất bình tĩnh như không cảm thấy cái bầu không khí này.
Đi khoảng hai ba trăm thước thì thấy ánh sáng trong động. Đây là một cái hang động rộng cỡ nghìn mét vuông, như một tòa đại sảnh. Bốn phía trên vách đá cắm hơn mười cây đèn cầy lớn, lửa cháy bập bùng từ những cây đèn đó chiếu sáng trong động.
- Lôi Tự đại ca!
Hồ Ban mặt mày mừng rõ, dáng vẻ tươi cười, bước đến trước vài bước. Trong đại sảnh có hơn mười người. Ở chính giữa có một người đàn ông ngồi ngay ngắn, nhìn độ tuổi chắc ngoài bốn mươi. Vóc người y không cao, nhìn qua rất vạm vỡ, đứng lên thì thấy hơi còng, giống như là một con khỉ lớn. Hắn đang uống rượu, thấy Hồ Ban đến thì quay lại nhìn.
- Hồ Ban, ngươi đã trở về rồi à?
Người này chính là Lôi Tự. Hắn buông bát rượu, cười hỏi:
- Có việc gì?
- Đều làm xong hết rồi!
- Hắn là ai vậy?
Lôi Tự bỗng nhiên chỉ vào Chu Thương, lớn tiếng hỏi.
- Ta không phải đã từng giải thích cho ngươi, không được tùy tiện dẫn người vào đây?
Hồ Ban vội vàng giải thích:
- Lôi Tự đại ca, ngươi đừng hiểu lầm. Đây là thúc phụ của ta đã ở bên ngoài phiêu bạt vài chục năm, hôm qua mới trở về. Nếu như mà không có thúc phụ giúp đỡ thì ngày hôm qua khi chúng tôi trộm ngựa đã bị thất bại rồi. Vị thúc phụ trong họ của ta tên là Chu Thương…
- Chu Thương?
Lôi Tự ngẩn ra, tập trung suy nghĩ, nhìn về phía Chu Thương:
- Ngươi chính là Chu Thương?