Quân tốt nghe thấy thế tốc độ hành quân rõ ràng nhanh hơn hẳn.
Quá nửa đêm, đoàn quân chỉ còn cách Hạ Tương mười lăm dặm.
Tào Tính lệnh người chạy về Hạ Tương, thông báo cho quan viên Hạ Tương thu xếp doanh trại, chuẩn bị cơm canh, xóa đi cái khổ cực của An Phủ quân đã phải lặn lội đường xa.
Cùng lúc đó, Trần Cung cũng chuẩn bị cáo từ.
-Thúc Long, ta sẽ không trở về Hạ Tương.
Tào Tính ngạc nhiên nói:
-Quân sư muốn đi đâu?
-Ta dẫn người suốt đêm trở về Hạ Bì, thông báo cho Quân Hầu, để Quân Hầu sớm chuẩn bị.
Ngươi ở lại Hạ Tương, tiếp ứng cho Văn Viễn. Nhớ kỹ, phải nhanh chóng hợp sức với Văn Viễn, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới có thể ngăn cản binh mã của Trần Đăng.
Tào Tính vội vã gật đầu, nói:
-Xin quân sư yên tâm. Có Tào Tính ở đây, tuyệt đối không thể Trần Đăng vượt qua Hạ Tương nửa bước.
Trần Cung mỉm cười, ngồi trên lưng ngựa chắp tay từ biệt Tào Tính.
Gã dẫn theo Lã Cát và mấy trăm quân bản bộ, vội vã ven theo đường lớn chạy tới Hạ Bì. Tào Tính nhìn theo bóng Trần Cung rời đi, rồi hô nhân mã tăng tốc hơn nữa.
Trở lại Hạ Tương, nhất định hắn phải ngủ thật ngon!
Mưa phùn mịt mùng trong bóng đêm như một làn hơi nước lơ lửng trong không trung. Đường đi rất mờ ảo, khó nhìn.
Rất xa, đoàn quân đã thấy được đường nét của thành trì Hạ Tương.
Không có chút ánh đèn, hoàn toàn một màu đen tăm tối.
Một không khí trầm lặng cổ quái bao phủ càng khiến người thêm sởn gai ốc.
Cửa thành đóng chặt!
Tào Tính không khỏi nhướng mày, thúc ngựa tới dưới thành, cao giọng hò hét:
-Người giữ thành là ai, còn không mau mở cửa thành ra?
-Binh tuần nào ở dưới thành đấy?
-Mỗ là Tào Tính, Chu Khiển vì sao không ra thành nghênh tiếp?
-A, là Tào tướng quân a!
Trên tường thành, một cây đuốc nhất thời chớp sáng một góc.
Một tên tiểu giáo thò đầu ra từ lỗ châu mai trên lầu quan sát, nói giọng Hạ Bì cực kỳ lưu loát:
-Tướng quân chớ trách. Chu Huyện lệnh nhận được thông báo nhưng sợ là có điều dối trá, nên mới đóng chặt cửa thành. Chu Huyện lệnh đang thu xếp doanh trại với thao trường, xin tướng quân chờ trong chốc lát.
Tào Tính nhíu mày, trấn áp cơn thịnh nộ, ghìm cương ngựa đến dưới thành.
Từ bao giờ Chu Khiển lại trở nên cẩn thận như vậy?
Biết rõ ta đã trở về, sao y còn phải đóng chặt cửa thành như thế? Hắn quay đầu nhìn binh mã phía sau một chút, thấy tất cả đứng trong mưa gió lạnh run, ôm cánh tay. Dưới mưa sa gió giật, chờ đợi quả là một sự khổ cực.
Qua khoảng chừng nửa nén hương, cổng thành vẫn không mở ra.
Binh lính thì thầm nhỏ to, bắt đầu gây rối…
Tào Tính hơi nổi giận, lớn tiếng quát:
-Người trên thành nghe cho rõ đây, bất kể có tìm được Chu Văn Long hay không, lập tức mở cửa thành cho ta.
-Nhưng…
-Đừng nhiều lời nữa, binh lính còn cần được chăm sóc.
Trên tường thành im lặng một hồi lâu. Một lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng động hỗn độn từ phía sau cửa thành truyền đến.
Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra. Tào Tính không chờ được nữa, cửa thành còn chưa kịp mở ra hẳn, hắn đã phóng ngựa xông đến.
Nhưng đúng lúc này, trong cửa thành vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Tiếng vó ngựa tựa như tiếng sắt thép đánh lên mặt đất, rất có tiết tấu. Một bóng trắng chợt từ cửa thành thoát ra, nhanh như chớp đã tới trước mặt Tào Tính. Thanh đại đao long tước sáng lóe dưới ánh lửa hung hãn bổ tới Tào Tính.
-Tào Thúc Long, Cam Ninh cung kính chờ đợi ngươi đã lâu!
......
Thời gian: Hai ngày trước.
Địa điểm: Thượng du Tổ Thủy.
Nhân vật: Cam Ninh, Đặng Chi.
-Hưng Phách, muốn giải mối nguy Khúc Dương này, ngươi và ta phải chia binh làm hai đường.
Cam Ninh nghi hoặc nhìn Đặng Chi:
-Chia binh hai đường là thế nào? Binh mã trong tay chúng ta vốn không nhiều lắm, nếu còn chia nữa chẳng phải càng khó làm sao?
Đặng Chi nói:
-Binh chia làm hai đường. Ta đích thân dẫn một đội trở về Hải Tây.
-A?
-Huyện Hải Tây có khoảng trăm quân đóng binh. Ta sẽ thỉnh Thúc Tôn xuất binh, gấp rút tiếp viện Khúc Dương. Nhưng Hải Tây cho dù có trợ giúp, e rằng cũng không được là bao. Tuy nói Hải Tây hiện có tám vạn bách tính nhưng lại chưa từng được huấn luyện. Vốn vẫn định mùa đông năm nay sẽ luyện binh nhưng không ngờ Lã Bố lại bất ngờ xuất binh, phá hủy kế hoạch của Thúc Tôn. Đến lúc mộ binh cũng cần có thời gian. Chính vì thế viện binh của Hải Tây nhiều lắm cũng chỉ giúp Hữu Học trụ vững thêm mấy ngày mà thôi.
Viện binh thực sự còn phải trông vào ngươi…
-Vào ta ư?
Cam Ninh trợn tròn mắt, trầm ngâm.
Xa xa, quân Hạ Bì đang tấn công Khúc Dương mãnh liệt, tiếng kêu loáng thoáng truyền đến.
-Ta làm sao để cứu viện đây?
-Đánh Hạ Tương!
-A?
-Tào Tính là chủ tướng đồn trú Hạ Tương của Lã Bố. Lần này, toàn quân gồm sáu nghìn binh mã của Tống Hiến bị tiêu diệt xong, Tào Tính tất sẽ dốc toàn bộ lực lượng. Chính vì thế, Hạ Tương lúc này tất không có người trấn thủ. Bất luận là Trần Cung hay Tào Tính đều sẽ không ngờ được chúng ta sẽ nhân cơ hội này bất ngờ tập kích Hạ Tương.
Ta nghe nói Trường Chu Quỳ của Hạ Tương chỉ là đồ hữu danh vô thực, không đáng để mắt đến.
Chỉ cần tóm được Hạ Tương, chẳng khác nào đã chặt đứt đường lui của Trần Cung và Tào Tính. Đến lúc đó, Trần Cung tất nhiên sẽ chia quân cứu viện Hạ Tương, mối nguy của Khúc Dương tự nhiên được giiar. Thế nhưng, sau khi đoạt được Hạ Tương, ngươi sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Một khi Lã Bố biết được, tất nhiên sẽ cho quân cứu viện Hạ Tương, lúc đó, ngươi sẽ phải giáp mặt địch ở cả hai mặt. Chính vì thế, sau khi cướp được Hạ Tương, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi nơi đó, tránh toàn quân bị tiêu diệt.
Kế sách của Đặng Chi có thể gọi là rút củi dưới đáy nồi.
Hạ Tương (Túc Thiên ngày nay) là tấm lá chắn phía nam cho huyện Hạ Bì. Một khi nơi này bị công phá, Hạ Bì sẽ phải đối mặt với quân địch trực diện, không còn nơi di chuyển. Hơn nữa, lương thảo ngoài thành Khúc Dương vẫn còn để ở Hạ Tương. Hạ Tương bị công chiếm chẳng khác nào đã chặt đứt đường lương của Trần Cung.
Kế sách này quả thực rất độc.
Nhưng đồng thời, thân là chủ tướng bất ngờ tập kích Hạ Tương, Cam Ninh cũng phải chịu áp lực cực lớn.
Gã rất muốn tốc chiến tốc thắng, cướp lấy Hạ Tương, nhưng lại phải giữ thành chờ Trần Cung chia quân, đồng thời còn phải chờ thời gian thích hợp để rút lui khỏi Hạ Tương.
Đồng thời, Cam Ninh còn phải đối mặt với sự phản công của Hạ Bì.
Nói chung, kế sách này tuy tốt nhưng tính mạo hiểm lại rất lớn.
Cam Ninh trầm ngâm hồi lâu, rồi nói chắc như đinh đóng cột:
-Muốn giải được mối nguy của Khúc Dương chỉ còn cách thử kế sách này thôi!
............
Đao chém đến, ngựa phi nhanh.
Chỉ còn cách hai, ba mươi thước ngắn ngủi, Chiếu Dạ Bạch liên tục giảm tốc độ, khiến khí thế của Cam Ninh trong nháy mắt đạt được đến cực hạn. Thanh đao Long Tước trong tay lướt qua gió, khí thế bao trùm lấy toàn thân Tào Tính.
Nhưng Tào Tính cũng không phải người tầm thường!
Thân là một trong tám mãnh tướng, dĩ nhiên hắn phải có bản lĩnh hơn người.
Luận về võ nghệ, Tào Tính dưới bọn Trương Liêu, Thịnh Phách, nhưng cũng được cho là võ tướng hạng nhất.
Kẻ có thể bắn trúng mắt của Hạ Hầu Đôn lại có thể là kẻ đầu đường xó chợ sao? Hắn tòng quân từ thời niên thiếu, theo Lã Bố đánh Đông dẹp Bắc, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Đối mặt với nguy hiểm, hắn có sự nhạy bén khác thường.
Chính vì thế, trong nháy mắt Cam Ninh lao ra từ trong cửa thành, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm.
Thanh đại thương trong tay hắn theo bản năng vung ra phía trước, quét một đường. Nhưng đó chẳng qua chỉ là tiện tay vung một đường, bản thân hắn vẫn phải vội vàng ứng chiến. Tào Tính tuy chặn được thanh đại đao Long Tước của Cam Ninh thế nhưng lại bị sức mạnh ẩn chứa trong thanh đao đánh đến hai tay tê dại. Một đao của Cam Ninh thất bại, gã không nói thêm lời nào, đại đao lật lại, vẫn dán chặt vào đại thương của Tào Tính, quét thêm một đường nữa ra ngoài. Một đao này mà trúng, tay của Tào Tính sẽ không còn nữa. Hắn sợ hãi vội buông một tay ra, thanh đại thương trong tay cũng chuẩn bị vung ra.
Nào ngờ tốc độ của hắn đã nhanh, Cam Ninh còn nhanh hơn.
Trong nháy mắt Tào Tính thúc vào thân chiến mã, Chiếu Dạ Bạch chợt tăng tốc.
Đại thương của Tào Tính còn chưa kịp vung đến, Cam Ninh đã đến sát bên cạnh hắn. Ngồi trên lưng ngựa, gã vung tay đấm vào hông Tào Tính.
Cam Ninh hét lớn một tiếng, đấm Tào Tính từ trên lưng ngựa nhã nhào lên mặt đất.
Cú đánh này Cam Ninh cũng phải tận dụng chút may mắn. Tào Tính vừa rơi xuống đất, mặt mày xây xẩm, xương cốt đau rần. Hắn vừa lấy lại được tinh thần, hơn mười tên lính đã xông lên, đại đao sáng loáng đã kề trên cổ Tào Tính.
-Mỗ là Cam Ninh. Chủ tướng của các ngươi đã bị bắt làm tù binh. Các ngươi không lập tức buông khí giới đầu hàng, còn đợi đến bao giờ nữa?!
Cam Ninh tức thì vung đao, quát lớn về phía cửa thành.
Cùng lúc đó, trên tường thành Hạ Tương xuất hiện cả trăm tên binh lính cầm trong tay cung nỏ sắc bén, nhắm vào binh lính Hạ Bì ở dưới thành.
Binh lính Hạ Bì đầu tiên vội vàng lùi lại, lại thêm một ngày đường chạy sớm đã mệt mỏi, phờ phạc.
Đứng dưới thành hứng mưa gió, cả đám lính đến binh khí cầm còn không nổi. Chỉ trong nháy mắt, người đứng đầu phe mình đã trở thành tù binh của phe khác, thành Hạ Tương lại bị đối phương chiếm mất. Tấn công mãnh liệt vào Khúc Dương hai ngày liền đều không có kết quả, khiến binh sĩ Hạ Bì chợt cảm thấy sợ hãi binh mã Hải Tây mà không hiểu vì sao. Bao nhiêu nhân tố cộng lại, lại thêm cảnh cung thủ Hải Tây đứng trên tường thành chĩa cung nỏ xuống, quân Hạ Bì nhất thời run sợ.
-Đừng vội bắn, chúng ta đầu hàng!
Binh lính Hạ bì thực sự không còn ngoan cố nổi nữa, binh khí trên tay ném hết xuống đất. Hầu hết đều ngồm thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu.
-Mau buông khí giới, không thì giết!
Từ trên thành Hạ Tương vang lên một tiếng quát chói tai.
Ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều binh lính Hạ Bì buông rơi binh khí, ngồi bệt xuống vũng nước bùn, không nhúc nhích.
Tào Tính bị mấy tên quân lính lực lưỡng đè chặt xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn phía ngoài thành, không khỏi cười khổ.
-Để Tào Hữu Học gặp ta!
Hắn chợt la lớn.
Cam Ninh quay đầu ngựa, tới trước mặt Tào Tính, cười lạnh một tiếng, nói:
-Muốn gặp công tử nhà ta? Vậy ngươi phải thành thật một chuyện trước đã.
Dứt lời, gã khoát tay chặn lại. Một tên lính bước lên đánh một quyền vào sau đầu Tào Tính, khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
-Dẫn đi, để ta xem hắn thế nào.
-Tuân lệnh!
Cam Ninh nói xong, liền chỉ huy người dàn xếp đám tù binh này.
Binh mã trong tay gã cũng không nhiều, tổng cộng chỉ tầm hai trăm sáu mươi ngươi mà thôi. Gã rút ra sáu mươi người giam giữ đám tù binh, rồi lại sai người đưa tới cháo nóng cho bọn họ ăn. Đám binh lính này vốn cũng không còn mạnh khỏe gì. Nhân số của bọn họ tuy nhiều hơn, nhưng trải qua một trận đánh nhau giờ đều đã mệt mỏi. Chính vì thế, Cam Ninh không cần phải áp bức bọn họ quá mức, chỉ cần cho bọn họ chút cháo nóng, rồi đưa vào trong thao trường, thu xếp cho một doanh trướng khô ráo nào đó để bọn họ có thể nghỉ ngơi là được. Chờ đến rạng sáng mà bọn họ vẫn bình ổn là Cam Ninh hoàn thành nhiệm vụ.
Đến lúc đó, Cam Ninh có thể dẫn người rút lui khỏi Hạ Tương.
Đám binh lính này không cần gã phải bận tâm đến nữa.
Trên thực tế, Cam Ninh cũng thật không ngờ quân Hạ Bì lại trở về nhanh như vậy. Vừa nhận được tin thám mã nói quân Hạ Bì đang rút quân trở về Hạ Tương, gã thậm chí chỉ muốn bỏ thành mà đi. Hơn hai trăm người đấu với hơn năm nghìn người quả thật là sự chênh lệch quá lớn.
Cái được chính là do thám báo Tào Tính phái ra.
Nhờ thế, Cam Ninh mới biết được thì ra Trần Đăng đã xuất binh, vượt qua Hoài Thủy, chính vì thế quân Hạ Bì mới có thể rút lui khỏi Khúc Dương.
Đã như vậy, gã cũng không cần khách khí nữa…
Cam Ninh cũng là người tài cao lớn mật. Suy nghĩ một lát, gã đoán binh lính Hạ Bì đã mất rất nhiều sức khi chiến đấu, vì vậy, gã quyết định ở lại Hạ Tương, tìm hiểu thực hư mọi chuyện. Chỉ là không ngờ lại bắt giữ được Tào Tính, khiến Cam Ninh không mất một giọt máu nào đã đạt được thắng lợi.
-Lập tức sai người chạy về Khúc Dương mời công tử định đoạt.
Cam Ninh chợt quyết định, phái thám báo trở về Khúc Dương bẩm báo.
Cùng lúc đó, gã lại sai người ở trong thành trấn an bách tính, ổn định thế cục, rồi mới trở về phủ nha Hạ Tương sai người dẫn Tào Tính tới.
Có một số việc, gã muốn hỏi cho rõ.
Tào Tính giờ đã tỉnh lại, bị lính trói vào đưa vào trong phủ nha:
-Tướng bại trận nhìn thấy mỗ sao còn không quỳ?
Cam Ninh ngồi trên cao, giương mắt hổ nhìn Tào Tính, lớn tiếng quát.
Tào Tính ngẩng đầu, cười lạnh, nói:
-Chỉ là một tiểu tướng, chẳng qua là nhờ vào đánh lén mà thủ thắng, có cái gì là anh hùng? Tào mỗ đường đường là đại trượng phu, làm sao có thể quỳ trước tên tiểu nhân như ngươi được?
-Dựa vào đánh lén mà thủ thắng sao?
Cam Ninh nói:
-Các ngươi cũng chẳng qua chỉ dựa vào người đông thế mạnh mà diễu võ dương oai mà thôi.
Tám nghìn binh lính mà không tấn công nổi hơn nghìn binh mã của một thành nhỏ như Khúc Dương. Hôm nay, ngươi bị ta bắt còn mặt mũi nào mà tự xưng là đại trượng phu đây?
Một câu nói này khiến Tào Tính mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng khinh khi như trước, hừ lạnh một tiếng.
Cam Ninh cả giận nói:
-Tào Thúc Long, chẳng lẽ muốn thử thanh bảo kiếm trong tay ta có sắc bén không chăng?
-Muốn giết cứ giết, sao phải nói nhiều.
-Ngươi…
Cam Ninh quát lên, cầm lấy bảo kiếm.
Gã nhìn chằm chằm vào Tào Tính. Tào Tính cũng ngẩng cao đầu, nhìn Cam Ninh, trên mặt không có đến nửa điểm khiếp sợ.
Hồi lâu sau, Cam Ninh chợt mỉm cười:
-Tào Thúc Long, các ngươi dấy binh đao, hôm nay chẳng khác nào chó chết chủ. Ngươi vẫn không phục phải không? Được, chờ chúng ta giết được Lã Bố rồi để xem ngươi còn nói gì được nữa không. Người đâu, dẫn hắn đi, phái người canh gác, không được lơi lỏng.
-Tuân lệnh!
Binh lính tiến lên, kéo Tào Tính đi.
Tào Tính vừa giãy dụa, vừa chửi ầm lên:
-Cam Ninh, đồ vô danh tiểu tốt nhà ngươi cũng dám cuồng ngôn sao. Đợi cho Quân hầu của ta bao vây bốn mặt lấy cái đầu chó của ngươi.
-Cam Tư mã, sao không giết người này?
Một tên tiểu giáo không nhịn được khuyên nhủ.
Cam Ninh lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-Tên Tào Tính này dù nói thế nào cũng có chút giao tình với công tử. Muốn giết muốn tha cứ để công tử quyết định đi.
-Bao giờ công tử tới?
-Có lẽ sẽ đến rất nhanh thôi.
Cam Ninh không khỏi do dự.
Gã muốn rút lui khỏi Hạ Tương ngay lập tức nhưng lại có cảm giác nắm được Hạ Tương có ý nghĩa cực lớn. Chỉ là, gã cũng không hiểu rõ lắm bản thân có thể bảo vệ được Hạ Tương hay không. Nhìn từ tình hình hiện tại, Trần Đăng đã vượt qua Hoài Thủy, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trần với Hạ Bì.
Không hiểu binh mã của Trần Nguyên Long lúc nào thì đến nơi?
Có nên trấn thủ Hạ Tương hay bỏ đi là một vấn đề nhức nhối trong lòng Cam Ninh.
Gã muốn thủ nhưng lại sợ kinh động đến Hạ Bì. Nếu như Lã Bố dẫn binh tới, bằng những người hiện trong tay gã quả thực là không thủ nổi.
Muốn thủ cần phải suy tính nhiều nữa.
Nếu như trước hừng đông, công tử có thể đến được, ta đây còn có thể thủ vững nổi.
Nếu như công tử không thể đến được, bên Hạ Bì lại có dấu hiệu điều động binh mã thì ta phải lập tức rút lui khỏi đây.
Nói chung, vào thời điểm như thế này tuyệt đối không thể nóng vội được. Cùng lắm là ta đi, nhưng cũng đã cho Lã Bố một bài học nho nhỏ.
-Đi, vào trong khố phủ tìm sẵn đuốc ra. Một khi chúng ta phải rút khỏi đây, chúng ta sẽ phóng lửa đốt thành Hạ Tương này.
Lão tử không chiếm được Hạ Tương, Lã Bố ngươi cũng đừng mơ đoạt được!
Cam Ninh vừa quyết định xong đã lệnh thám báo nghiêm mật chú ý đến động tĩnh từ phía Hạ Bì. Cùng lúc đó, gã cũng nhanh chóng chuẩn bị để rút lui khỏi Hạ Tương bất cứ lúc nào. Lần này có thể chiếm được Hạ Tương thật ra là nhờ có chủ ý của Đặng Chi. Hạ Tương quả nhiên binh lực không có, Tào Tính cũng gần như đã dốc toàn bộ sức mạnh rồi. Cam Ninh dẫn quân đến phía sau Hạ Tương, giả bộ là binh mã Hạ Bì, lừa gạt Trường Chu Quỳ, rồi một đao chém chết y.
Giết Chu Quỳ xong, Hạ Tương mất đi thủ lĩnh.
Đám dịch đãi và binh lính hỗn tạp nào phải đối thủ của Cam Ninh. Bọn họ gần như không có chút phản kháng nào, đều buông khí giới đầu hàng.
Có thể nói, Cam Ninh không mất một giọt máu, một người lính nào đã hạ được thành Hạ Tương. Có thủ Hạ Tương hay không còn phải trông vào phản ứng của Tào Bằng.
Là một thiên tướng, Cam Ninh quyết định thủ Hạ Tương.
Ngay khi gã chuẩn bị một mồi lửa lớn, sẵn sàng đốt thành Hạ Tương, chợt nghe thám mã báo lại, nói là Tào Bằng dẫn binh đến ngoài thành.
Sao Tào Bằng lại tới nhanh như thế?
Chuyện này phải nói từ lúc hắn bắt đầu truy kích.
Khoảng chừng lúc trời chạng vạng, Trần Cung dẫn quân tiên phong đến ngoài thành Khúc Dương.
Người dẫn nhân mã tiên phong cũng là người quen của Tào Bằng: Từ Tuyên.
Từ Tuyên và Tào Bằng cũng có thể cho là có giao tình lâu năm. Sau khi biết được Tào bằng dẫn quân truy kích Tào Tính, Từ Tuyên không nói nhiều dẫn tám trăm kỵ quân và một nghìn bộ tốt cùng xuất phát, ngay đến cơm cũng chưa ăn, rời khỏi Khúc Dương. Y đích thân dẫn kỵ quân rời khỏi Khúc Dương được khoảng chừng hơn bốn mươi dăm thì đuổi kịp Tào Bằng. Bàn bạc với Tào Bằng một lúc, hai người đều cho rằng nên tiếp tục truy kích quân Hạ Bì.
Cũng không nhất định phải gây ra thương phong, chủ yếu cần phải tạo ra đủ áp lực cho quân Hạ Bì, để lòng quân thêm bất ổn.
Đến lúc đó, Trần Đăng bắt đầu dẫn quân, định nhân tiện chiếm lấy Hạ Tương. Vì vậy, Tào Bằng giao ba trăm binh mã trong tay cho Từ Tuyên, tiếp nhận quyền chỉ huy trong tay y, dẫn bốn người Phan Chương, Hạ Hầu Lan, Chu Thương, Đặng Phạm đi suốt đêm truy kích quân Hạ Bì.
Quá nửa đêm, đoàn quân chỉ còn cách Hạ Tương mười lăm dặm.
Tào Tính lệnh người chạy về Hạ Tương, thông báo cho quan viên Hạ Tương thu xếp doanh trại, chuẩn bị cơm canh, xóa đi cái khổ cực của An Phủ quân đã phải lặn lội đường xa.
Cùng lúc đó, Trần Cung cũng chuẩn bị cáo từ.
-Thúc Long, ta sẽ không trở về Hạ Tương.
Tào Tính ngạc nhiên nói:
-Quân sư muốn đi đâu?
-Ta dẫn người suốt đêm trở về Hạ Bì, thông báo cho Quân Hầu, để Quân Hầu sớm chuẩn bị.
Ngươi ở lại Hạ Tương, tiếp ứng cho Văn Viễn. Nhớ kỹ, phải nhanh chóng hợp sức với Văn Viễn, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới có thể ngăn cản binh mã của Trần Đăng.
Tào Tính vội vã gật đầu, nói:
-Xin quân sư yên tâm. Có Tào Tính ở đây, tuyệt đối không thể Trần Đăng vượt qua Hạ Tương nửa bước.
Trần Cung mỉm cười, ngồi trên lưng ngựa chắp tay từ biệt Tào Tính.
Gã dẫn theo Lã Cát và mấy trăm quân bản bộ, vội vã ven theo đường lớn chạy tới Hạ Bì. Tào Tính nhìn theo bóng Trần Cung rời đi, rồi hô nhân mã tăng tốc hơn nữa.
Trở lại Hạ Tương, nhất định hắn phải ngủ thật ngon!
Mưa phùn mịt mùng trong bóng đêm như một làn hơi nước lơ lửng trong không trung. Đường đi rất mờ ảo, khó nhìn.
Rất xa, đoàn quân đã thấy được đường nét của thành trì Hạ Tương.
Không có chút ánh đèn, hoàn toàn một màu đen tăm tối.
Một không khí trầm lặng cổ quái bao phủ càng khiến người thêm sởn gai ốc.
Cửa thành đóng chặt!
Tào Tính không khỏi nhướng mày, thúc ngựa tới dưới thành, cao giọng hò hét:
-Người giữ thành là ai, còn không mau mở cửa thành ra?
-Binh tuần nào ở dưới thành đấy?
-Mỗ là Tào Tính, Chu Khiển vì sao không ra thành nghênh tiếp?
-A, là Tào tướng quân a!
Trên tường thành, một cây đuốc nhất thời chớp sáng một góc.
Một tên tiểu giáo thò đầu ra từ lỗ châu mai trên lầu quan sát, nói giọng Hạ Bì cực kỳ lưu loát:
-Tướng quân chớ trách. Chu Huyện lệnh nhận được thông báo nhưng sợ là có điều dối trá, nên mới đóng chặt cửa thành. Chu Huyện lệnh đang thu xếp doanh trại với thao trường, xin tướng quân chờ trong chốc lát.
Tào Tính nhíu mày, trấn áp cơn thịnh nộ, ghìm cương ngựa đến dưới thành.
Từ bao giờ Chu Khiển lại trở nên cẩn thận như vậy?
Biết rõ ta đã trở về, sao y còn phải đóng chặt cửa thành như thế? Hắn quay đầu nhìn binh mã phía sau một chút, thấy tất cả đứng trong mưa gió lạnh run, ôm cánh tay. Dưới mưa sa gió giật, chờ đợi quả là một sự khổ cực.
Qua khoảng chừng nửa nén hương, cổng thành vẫn không mở ra.
Binh lính thì thầm nhỏ to, bắt đầu gây rối…
Tào Tính hơi nổi giận, lớn tiếng quát:
-Người trên thành nghe cho rõ đây, bất kể có tìm được Chu Văn Long hay không, lập tức mở cửa thành cho ta.
-Nhưng…
-Đừng nhiều lời nữa, binh lính còn cần được chăm sóc.
Trên tường thành im lặng một hồi lâu. Một lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng động hỗn độn từ phía sau cửa thành truyền đến.
Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra. Tào Tính không chờ được nữa, cửa thành còn chưa kịp mở ra hẳn, hắn đã phóng ngựa xông đến.
Nhưng đúng lúc này, trong cửa thành vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Tiếng vó ngựa tựa như tiếng sắt thép đánh lên mặt đất, rất có tiết tấu. Một bóng trắng chợt từ cửa thành thoát ra, nhanh như chớp đã tới trước mặt Tào Tính. Thanh đại đao long tước sáng lóe dưới ánh lửa hung hãn bổ tới Tào Tính.
-Tào Thúc Long, Cam Ninh cung kính chờ đợi ngươi đã lâu!
......
Thời gian: Hai ngày trước.
Địa điểm: Thượng du Tổ Thủy.
Nhân vật: Cam Ninh, Đặng Chi.
-Hưng Phách, muốn giải mối nguy Khúc Dương này, ngươi và ta phải chia binh làm hai đường.
Cam Ninh nghi hoặc nhìn Đặng Chi:
-Chia binh hai đường là thế nào? Binh mã trong tay chúng ta vốn không nhiều lắm, nếu còn chia nữa chẳng phải càng khó làm sao?
Đặng Chi nói:
-Binh chia làm hai đường. Ta đích thân dẫn một đội trở về Hải Tây.
-A?
-Huyện Hải Tây có khoảng trăm quân đóng binh. Ta sẽ thỉnh Thúc Tôn xuất binh, gấp rút tiếp viện Khúc Dương. Nhưng Hải Tây cho dù có trợ giúp, e rằng cũng không được là bao. Tuy nói Hải Tây hiện có tám vạn bách tính nhưng lại chưa từng được huấn luyện. Vốn vẫn định mùa đông năm nay sẽ luyện binh nhưng không ngờ Lã Bố lại bất ngờ xuất binh, phá hủy kế hoạch của Thúc Tôn. Đến lúc mộ binh cũng cần có thời gian. Chính vì thế viện binh của Hải Tây nhiều lắm cũng chỉ giúp Hữu Học trụ vững thêm mấy ngày mà thôi.
Viện binh thực sự còn phải trông vào ngươi…
-Vào ta ư?
Cam Ninh trợn tròn mắt, trầm ngâm.
Xa xa, quân Hạ Bì đang tấn công Khúc Dương mãnh liệt, tiếng kêu loáng thoáng truyền đến.
-Ta làm sao để cứu viện đây?
-Đánh Hạ Tương!
-A?
-Tào Tính là chủ tướng đồn trú Hạ Tương của Lã Bố. Lần này, toàn quân gồm sáu nghìn binh mã của Tống Hiến bị tiêu diệt xong, Tào Tính tất sẽ dốc toàn bộ lực lượng. Chính vì thế, Hạ Tương lúc này tất không có người trấn thủ. Bất luận là Trần Cung hay Tào Tính đều sẽ không ngờ được chúng ta sẽ nhân cơ hội này bất ngờ tập kích Hạ Tương.
Ta nghe nói Trường Chu Quỳ của Hạ Tương chỉ là đồ hữu danh vô thực, không đáng để mắt đến.
Chỉ cần tóm được Hạ Tương, chẳng khác nào đã chặt đứt đường lui của Trần Cung và Tào Tính. Đến lúc đó, Trần Cung tất nhiên sẽ chia quân cứu viện Hạ Tương, mối nguy của Khúc Dương tự nhiên được giiar. Thế nhưng, sau khi đoạt được Hạ Tương, ngươi sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Một khi Lã Bố biết được, tất nhiên sẽ cho quân cứu viện Hạ Tương, lúc đó, ngươi sẽ phải giáp mặt địch ở cả hai mặt. Chính vì thế, sau khi cướp được Hạ Tương, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi nơi đó, tránh toàn quân bị tiêu diệt.
Kế sách của Đặng Chi có thể gọi là rút củi dưới đáy nồi.
Hạ Tương (Túc Thiên ngày nay) là tấm lá chắn phía nam cho huyện Hạ Bì. Một khi nơi này bị công phá, Hạ Bì sẽ phải đối mặt với quân địch trực diện, không còn nơi di chuyển. Hơn nữa, lương thảo ngoài thành Khúc Dương vẫn còn để ở Hạ Tương. Hạ Tương bị công chiếm chẳng khác nào đã chặt đứt đường lương của Trần Cung.
Kế sách này quả thực rất độc.
Nhưng đồng thời, thân là chủ tướng bất ngờ tập kích Hạ Tương, Cam Ninh cũng phải chịu áp lực cực lớn.
Gã rất muốn tốc chiến tốc thắng, cướp lấy Hạ Tương, nhưng lại phải giữ thành chờ Trần Cung chia quân, đồng thời còn phải chờ thời gian thích hợp để rút lui khỏi Hạ Tương.
Đồng thời, Cam Ninh còn phải đối mặt với sự phản công của Hạ Bì.
Nói chung, kế sách này tuy tốt nhưng tính mạo hiểm lại rất lớn.
Cam Ninh trầm ngâm hồi lâu, rồi nói chắc như đinh đóng cột:
-Muốn giải được mối nguy của Khúc Dương chỉ còn cách thử kế sách này thôi!
............
Đao chém đến, ngựa phi nhanh.
Chỉ còn cách hai, ba mươi thước ngắn ngủi, Chiếu Dạ Bạch liên tục giảm tốc độ, khiến khí thế của Cam Ninh trong nháy mắt đạt được đến cực hạn. Thanh đao Long Tước trong tay lướt qua gió, khí thế bao trùm lấy toàn thân Tào Tính.
Nhưng Tào Tính cũng không phải người tầm thường!
Thân là một trong tám mãnh tướng, dĩ nhiên hắn phải có bản lĩnh hơn người.
Luận về võ nghệ, Tào Tính dưới bọn Trương Liêu, Thịnh Phách, nhưng cũng được cho là võ tướng hạng nhất.
Kẻ có thể bắn trúng mắt của Hạ Hầu Đôn lại có thể là kẻ đầu đường xó chợ sao? Hắn tòng quân từ thời niên thiếu, theo Lã Bố đánh Đông dẹp Bắc, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Đối mặt với nguy hiểm, hắn có sự nhạy bén khác thường.
Chính vì thế, trong nháy mắt Cam Ninh lao ra từ trong cửa thành, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm.
Thanh đại thương trong tay hắn theo bản năng vung ra phía trước, quét một đường. Nhưng đó chẳng qua chỉ là tiện tay vung một đường, bản thân hắn vẫn phải vội vàng ứng chiến. Tào Tính tuy chặn được thanh đại đao Long Tước của Cam Ninh thế nhưng lại bị sức mạnh ẩn chứa trong thanh đao đánh đến hai tay tê dại. Một đao của Cam Ninh thất bại, gã không nói thêm lời nào, đại đao lật lại, vẫn dán chặt vào đại thương của Tào Tính, quét thêm một đường nữa ra ngoài. Một đao này mà trúng, tay của Tào Tính sẽ không còn nữa. Hắn sợ hãi vội buông một tay ra, thanh đại thương trong tay cũng chuẩn bị vung ra.
Nào ngờ tốc độ của hắn đã nhanh, Cam Ninh còn nhanh hơn.
Trong nháy mắt Tào Tính thúc vào thân chiến mã, Chiếu Dạ Bạch chợt tăng tốc.
Đại thương của Tào Tính còn chưa kịp vung đến, Cam Ninh đã đến sát bên cạnh hắn. Ngồi trên lưng ngựa, gã vung tay đấm vào hông Tào Tính.
Cam Ninh hét lớn một tiếng, đấm Tào Tính từ trên lưng ngựa nhã nhào lên mặt đất.
Cú đánh này Cam Ninh cũng phải tận dụng chút may mắn. Tào Tính vừa rơi xuống đất, mặt mày xây xẩm, xương cốt đau rần. Hắn vừa lấy lại được tinh thần, hơn mười tên lính đã xông lên, đại đao sáng loáng đã kề trên cổ Tào Tính.
-Mỗ là Cam Ninh. Chủ tướng của các ngươi đã bị bắt làm tù binh. Các ngươi không lập tức buông khí giới đầu hàng, còn đợi đến bao giờ nữa?!
Cam Ninh tức thì vung đao, quát lớn về phía cửa thành.
Cùng lúc đó, trên tường thành Hạ Tương xuất hiện cả trăm tên binh lính cầm trong tay cung nỏ sắc bén, nhắm vào binh lính Hạ Bì ở dưới thành.
Binh lính Hạ Bì đầu tiên vội vàng lùi lại, lại thêm một ngày đường chạy sớm đã mệt mỏi, phờ phạc.
Đứng dưới thành hứng mưa gió, cả đám lính đến binh khí cầm còn không nổi. Chỉ trong nháy mắt, người đứng đầu phe mình đã trở thành tù binh của phe khác, thành Hạ Tương lại bị đối phương chiếm mất. Tấn công mãnh liệt vào Khúc Dương hai ngày liền đều không có kết quả, khiến binh sĩ Hạ Bì chợt cảm thấy sợ hãi binh mã Hải Tây mà không hiểu vì sao. Bao nhiêu nhân tố cộng lại, lại thêm cảnh cung thủ Hải Tây đứng trên tường thành chĩa cung nỏ xuống, quân Hạ Bì nhất thời run sợ.
-Đừng vội bắn, chúng ta đầu hàng!
Binh lính Hạ bì thực sự không còn ngoan cố nổi nữa, binh khí trên tay ném hết xuống đất. Hầu hết đều ngồm thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu.
-Mau buông khí giới, không thì giết!
Từ trên thành Hạ Tương vang lên một tiếng quát chói tai.
Ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều binh lính Hạ Bì buông rơi binh khí, ngồi bệt xuống vũng nước bùn, không nhúc nhích.
Tào Tính bị mấy tên quân lính lực lưỡng đè chặt xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn phía ngoài thành, không khỏi cười khổ.
-Để Tào Hữu Học gặp ta!
Hắn chợt la lớn.
Cam Ninh quay đầu ngựa, tới trước mặt Tào Tính, cười lạnh một tiếng, nói:
-Muốn gặp công tử nhà ta? Vậy ngươi phải thành thật một chuyện trước đã.
Dứt lời, gã khoát tay chặn lại. Một tên lính bước lên đánh một quyền vào sau đầu Tào Tính, khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
-Dẫn đi, để ta xem hắn thế nào.
-Tuân lệnh!
Cam Ninh nói xong, liền chỉ huy người dàn xếp đám tù binh này.
Binh mã trong tay gã cũng không nhiều, tổng cộng chỉ tầm hai trăm sáu mươi ngươi mà thôi. Gã rút ra sáu mươi người giam giữ đám tù binh, rồi lại sai người đưa tới cháo nóng cho bọn họ ăn. Đám binh lính này vốn cũng không còn mạnh khỏe gì. Nhân số của bọn họ tuy nhiều hơn, nhưng trải qua một trận đánh nhau giờ đều đã mệt mỏi. Chính vì thế, Cam Ninh không cần phải áp bức bọn họ quá mức, chỉ cần cho bọn họ chút cháo nóng, rồi đưa vào trong thao trường, thu xếp cho một doanh trướng khô ráo nào đó để bọn họ có thể nghỉ ngơi là được. Chờ đến rạng sáng mà bọn họ vẫn bình ổn là Cam Ninh hoàn thành nhiệm vụ.
Đến lúc đó, Cam Ninh có thể dẫn người rút lui khỏi Hạ Tương.
Đám binh lính này không cần gã phải bận tâm đến nữa.
Trên thực tế, Cam Ninh cũng thật không ngờ quân Hạ Bì lại trở về nhanh như vậy. Vừa nhận được tin thám mã nói quân Hạ Bì đang rút quân trở về Hạ Tương, gã thậm chí chỉ muốn bỏ thành mà đi. Hơn hai trăm người đấu với hơn năm nghìn người quả thật là sự chênh lệch quá lớn.
Cái được chính là do thám báo Tào Tính phái ra.
Nhờ thế, Cam Ninh mới biết được thì ra Trần Đăng đã xuất binh, vượt qua Hoài Thủy, chính vì thế quân Hạ Bì mới có thể rút lui khỏi Khúc Dương.
Đã như vậy, gã cũng không cần khách khí nữa…
Cam Ninh cũng là người tài cao lớn mật. Suy nghĩ một lát, gã đoán binh lính Hạ Bì đã mất rất nhiều sức khi chiến đấu, vì vậy, gã quyết định ở lại Hạ Tương, tìm hiểu thực hư mọi chuyện. Chỉ là không ngờ lại bắt giữ được Tào Tính, khiến Cam Ninh không mất một giọt máu nào đã đạt được thắng lợi.
-Lập tức sai người chạy về Khúc Dương mời công tử định đoạt.
Cam Ninh chợt quyết định, phái thám báo trở về Khúc Dương bẩm báo.
Cùng lúc đó, gã lại sai người ở trong thành trấn an bách tính, ổn định thế cục, rồi mới trở về phủ nha Hạ Tương sai người dẫn Tào Tính tới.
Có một số việc, gã muốn hỏi cho rõ.
Tào Tính giờ đã tỉnh lại, bị lính trói vào đưa vào trong phủ nha:
-Tướng bại trận nhìn thấy mỗ sao còn không quỳ?
Cam Ninh ngồi trên cao, giương mắt hổ nhìn Tào Tính, lớn tiếng quát.
Tào Tính ngẩng đầu, cười lạnh, nói:
-Chỉ là một tiểu tướng, chẳng qua là nhờ vào đánh lén mà thủ thắng, có cái gì là anh hùng? Tào mỗ đường đường là đại trượng phu, làm sao có thể quỳ trước tên tiểu nhân như ngươi được?
-Dựa vào đánh lén mà thủ thắng sao?
Cam Ninh nói:
-Các ngươi cũng chẳng qua chỉ dựa vào người đông thế mạnh mà diễu võ dương oai mà thôi.
Tám nghìn binh lính mà không tấn công nổi hơn nghìn binh mã của một thành nhỏ như Khúc Dương. Hôm nay, ngươi bị ta bắt còn mặt mũi nào mà tự xưng là đại trượng phu đây?
Một câu nói này khiến Tào Tính mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng khinh khi như trước, hừ lạnh một tiếng.
Cam Ninh cả giận nói:
-Tào Thúc Long, chẳng lẽ muốn thử thanh bảo kiếm trong tay ta có sắc bén không chăng?
-Muốn giết cứ giết, sao phải nói nhiều.
-Ngươi…
Cam Ninh quát lên, cầm lấy bảo kiếm.
Gã nhìn chằm chằm vào Tào Tính. Tào Tính cũng ngẩng cao đầu, nhìn Cam Ninh, trên mặt không có đến nửa điểm khiếp sợ.
Hồi lâu sau, Cam Ninh chợt mỉm cười:
-Tào Thúc Long, các ngươi dấy binh đao, hôm nay chẳng khác nào chó chết chủ. Ngươi vẫn không phục phải không? Được, chờ chúng ta giết được Lã Bố rồi để xem ngươi còn nói gì được nữa không. Người đâu, dẫn hắn đi, phái người canh gác, không được lơi lỏng.
-Tuân lệnh!
Binh lính tiến lên, kéo Tào Tính đi.
Tào Tính vừa giãy dụa, vừa chửi ầm lên:
-Cam Ninh, đồ vô danh tiểu tốt nhà ngươi cũng dám cuồng ngôn sao. Đợi cho Quân hầu của ta bao vây bốn mặt lấy cái đầu chó của ngươi.
-Cam Tư mã, sao không giết người này?
Một tên tiểu giáo không nhịn được khuyên nhủ.
Cam Ninh lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-Tên Tào Tính này dù nói thế nào cũng có chút giao tình với công tử. Muốn giết muốn tha cứ để công tử quyết định đi.
-Bao giờ công tử tới?
-Có lẽ sẽ đến rất nhanh thôi.
Cam Ninh không khỏi do dự.
Gã muốn rút lui khỏi Hạ Tương ngay lập tức nhưng lại có cảm giác nắm được Hạ Tương có ý nghĩa cực lớn. Chỉ là, gã cũng không hiểu rõ lắm bản thân có thể bảo vệ được Hạ Tương hay không. Nhìn từ tình hình hiện tại, Trần Đăng đã vượt qua Hoài Thủy, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trần với Hạ Bì.
Không hiểu binh mã của Trần Nguyên Long lúc nào thì đến nơi?
Có nên trấn thủ Hạ Tương hay bỏ đi là một vấn đề nhức nhối trong lòng Cam Ninh.
Gã muốn thủ nhưng lại sợ kinh động đến Hạ Bì. Nếu như Lã Bố dẫn binh tới, bằng những người hiện trong tay gã quả thực là không thủ nổi.
Muốn thủ cần phải suy tính nhiều nữa.
Nếu như trước hừng đông, công tử có thể đến được, ta đây còn có thể thủ vững nổi.
Nếu như công tử không thể đến được, bên Hạ Bì lại có dấu hiệu điều động binh mã thì ta phải lập tức rút lui khỏi đây.
Nói chung, vào thời điểm như thế này tuyệt đối không thể nóng vội được. Cùng lắm là ta đi, nhưng cũng đã cho Lã Bố một bài học nho nhỏ.
-Đi, vào trong khố phủ tìm sẵn đuốc ra. Một khi chúng ta phải rút khỏi đây, chúng ta sẽ phóng lửa đốt thành Hạ Tương này.
Lão tử không chiếm được Hạ Tương, Lã Bố ngươi cũng đừng mơ đoạt được!
Cam Ninh vừa quyết định xong đã lệnh thám báo nghiêm mật chú ý đến động tĩnh từ phía Hạ Bì. Cùng lúc đó, gã cũng nhanh chóng chuẩn bị để rút lui khỏi Hạ Tương bất cứ lúc nào. Lần này có thể chiếm được Hạ Tương thật ra là nhờ có chủ ý của Đặng Chi. Hạ Tương quả nhiên binh lực không có, Tào Tính cũng gần như đã dốc toàn bộ sức mạnh rồi. Cam Ninh dẫn quân đến phía sau Hạ Tương, giả bộ là binh mã Hạ Bì, lừa gạt Trường Chu Quỳ, rồi một đao chém chết y.
Giết Chu Quỳ xong, Hạ Tương mất đi thủ lĩnh.
Đám dịch đãi và binh lính hỗn tạp nào phải đối thủ của Cam Ninh. Bọn họ gần như không có chút phản kháng nào, đều buông khí giới đầu hàng.
Có thể nói, Cam Ninh không mất một giọt máu, một người lính nào đã hạ được thành Hạ Tương. Có thủ Hạ Tương hay không còn phải trông vào phản ứng của Tào Bằng.
Là một thiên tướng, Cam Ninh quyết định thủ Hạ Tương.
Ngay khi gã chuẩn bị một mồi lửa lớn, sẵn sàng đốt thành Hạ Tương, chợt nghe thám mã báo lại, nói là Tào Bằng dẫn binh đến ngoài thành.
Sao Tào Bằng lại tới nhanh như thế?
Chuyện này phải nói từ lúc hắn bắt đầu truy kích.
Khoảng chừng lúc trời chạng vạng, Trần Cung dẫn quân tiên phong đến ngoài thành Khúc Dương.
Người dẫn nhân mã tiên phong cũng là người quen của Tào Bằng: Từ Tuyên.
Từ Tuyên và Tào Bằng cũng có thể cho là có giao tình lâu năm. Sau khi biết được Tào bằng dẫn quân truy kích Tào Tính, Từ Tuyên không nói nhiều dẫn tám trăm kỵ quân và một nghìn bộ tốt cùng xuất phát, ngay đến cơm cũng chưa ăn, rời khỏi Khúc Dương. Y đích thân dẫn kỵ quân rời khỏi Khúc Dương được khoảng chừng hơn bốn mươi dăm thì đuổi kịp Tào Bằng. Bàn bạc với Tào Bằng một lúc, hai người đều cho rằng nên tiếp tục truy kích quân Hạ Bì.
Cũng không nhất định phải gây ra thương phong, chủ yếu cần phải tạo ra đủ áp lực cho quân Hạ Bì, để lòng quân thêm bất ổn.
Đến lúc đó, Trần Đăng bắt đầu dẫn quân, định nhân tiện chiếm lấy Hạ Tương. Vì vậy, Tào Bằng giao ba trăm binh mã trong tay cho Từ Tuyên, tiếp nhận quyền chỉ huy trong tay y, dẫn bốn người Phan Chương, Hạ Hầu Lan, Chu Thương, Đặng Phạm đi suốt đêm truy kích quân Hạ Bì.