Hám Trạch cười nói:
-Chỉ là đám ô hợp chẳng làm được gì đâu.
-Vì sao?
Tào Bằng uống một ngụm nước, cười ha ha, trả lời:
-Từ xưa đến nay, thời tranh chiến, người cầm bút có ngang ngạnh đến đâu cũng không đỡ được đao thương, mưa tiễn.
-Không sai, chính là đạo lý này.
-A, những lời ngươi vừa nói rất giống với tình hình hiện tại. Từ khi chủ công ở Hạ Bì trở về, triều đình dường như đã yên lặng hơn rất nhiều. Những người chống đối hay ngày nay cũng thấy ít hơn trước, chẳng hẳn là bọn họ sợ.
Sợ ư?
Tào Bằng quay đầu, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Chỉ sợ là một cơn lốc lớn hơn nữa sắp nổi lên rồi thôi.
Tào Bằng mơ hồ thấy bản thân hình như đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng nhưng nhất thời hắn nghĩ mãi không ra.
-Được rồi. Sau khi Lưu Bị đến Hứa Đô, tình hình thế nào?
-Lưu Bị?
Điển Mãn ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi đáp:
-Khi vừa mới trở về, gã có vẻ rất tích cực kết giao cùng mọi người ở khắp nơi. Nghe nói bệ hạ đã chính thức thừa nhận thân phận hoàng thất của Lưu Bị rồi. Ngươi nói thử xem, người này thế mà thật sự là Tĩnh Vương ở Trung Sơn, luận về thân phận thì là thúc phụ của bệ hạ. Mẹ nó chứ, tự nhiên thành hoàng thúc! Các cựu thần trên triều đình cũng rất kính trọng gã, thường xuyên cùng gã qua lại.
Hoàng thúc!
Lưu Bị cuối cùng cũng nhận được danh hiệu hoàng thúc rồi.
Trước đây, tuy gã tự xưng là dòng họ Hán thất, nhưng chưa từng được hoàng tộc thừa nhận.
Nhưng hiện nay gã đã được thừa nhận, cũng có nghĩa thân phận và địa vị của Lưu Bị đã được nâng cao hơn nhiều, từ nay gã có thể dương danh thiên hạ.
-Còn nữa, A Phúc, ngươi cũng biết Quan Vũ chứ?
Tào Bằng gật đầu:
-Quan Vũ làm sao?
-Quan Vũ chém được Lã Bố ở Hạ Bì, danh nổi như cồn. Lần này, luận công xét thưởng, hắn được phong là Dương Vũ giáo úy, hưởng hai nghìn thạch lộc nhưng hắn chém được Lã Bố như thế nào hầu hết mọi người đều hiểu rõ. Nếu như không có cha ta và Nguyên Nhượng tướng quân khổ đấu với Lã Bố trước đó, làm tiêu hao hết cả sức lực của Lã Bố thì có đến lân Quan Vũ đắc thủ hay không? Lúc đó, chính cha của Viên Đức đã ra tay cứu hắn, kết quả không dưng hắn lại nổi tiếng.
Mới cách đây không lâu, Quan Vũ còn chưa hề được nhắc đến trong những câu chuyện uống rượu, luận anh hùng, cũng không được sánh với Lã Bố. Tuy hắn có võ nghệ cao cường, nhưng danh tiếng cũng không có gì nổi trội lắm. Nhưng nay, hắn chém được Lã Bố xong lại trở nên nổi tiếng, thành một trong những vị đại tướng được tất cả mọi người cùng biết đến.
Nhưng cho dù là Quan Vũ đánh lén cũng được, mà hắn được Điển Vi cứu cũng chẳng sao.
Lã Bố chết trong tay hắn là chuyện rõ ràng, không cần phải bàn cãi nữa.
Trên đời này, thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng có lẽ Lã Bố không thể ngờ được rằng cái chết của gã lại khiến Quan Vũ thành danh.
Tào Bằng không khỏi trầm mặc!
Thật ra, tình hình trận chiến ở Hạ Bì, hắn hiểu vô cùng rõ.
Điển Vi cứu Quan Vũ hoàn toàn xuất phát từ sự công tâm. Về điểm này, không có gì cần phải bàn cãi về phẩm cách của Điển Vi. Nhưng Tào Bằng nghĩ, thật ra Điển Vi không nên cứu Quan Vũ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, chuyện này và chuyện hắn không giết được Trương Phi đều có nguyên nhân cả, không phải ý nghĩ của một người là có thể thay đổi được.
Lưu Bị cuối cùng đã muốn nổi dậy rồi sao?
Khóe miệng Tào Bằng khẽ nhếch lên, cười tà mị. Đúng lúc này, chợt nghe trong gian phòng sát vách vang lên tiếng động lớn, ầm ĩ, hỗn loạn.
Tào Bằng nhất thời nhíu mày, trong lòng khó chịu.
Điển Mãn giận dữ, đứng dậy định ngăn lại nhưng bị Tào Bằng tóm lại.
-Tam ca, đừng gây chuyện.
-Ừ.
-Được rồi, các ngươi còn chưa nói Lưu Bị hiện thế nào rồi?
Hứa Nghi ho khan một tiếng, cười ha ha, nói:
-Nói ra thì cũng thật lạ, kể từ mùa xuân, Lưu Bị lại trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Suốt ngày gã ở nhà chăm sóc vườn rau, ngày ngày trồng trọt, làm nông, cũng không tiếp khách đến thăm viếng. Cha ta nói gã giờ đã là hoàng thúc, dường như thay đổi cả bản tính rồi vậy.
Bế môn, chăm sóc vườn tược ư?
Tào Bằng không khỏi hít một hơi dài.
Trong Tam Quốc có nhắc đến chuyện này nhưng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Thoáng cái, ký ức của hắn hình như hoàn toàn trống trơn. Tào Bằng càng sốt ruột lại càng không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã quên mất chuyện gì.
Tiếng động ầm ĩ trong căn phòng sát vách càng lúc càng lớn.
Nghe giọng nói dường như không phải là giọng của vùng bản địa Dự Châu, mà có phần giống với tiếng địa phương của Lương Châu hơn.
Tiếng địa phương Lương Châu nghe rất hùng tráng, giọng nói cũng rất lớn. Bọn Tào Bằng muốn nói chuyện với nhau cũng phải cao giọng lên. Tào Bằng thầm nghĩ Dục Tú lâu giờ quả thật không bằng khi xưa nữa rồi! Lúc trước, khách nhân của Dục Tú lâu này đa phần là các nhã sĩ thanh nhã, chưa từng có chuyện tranh cãi ầm ĩ, gây ra nhiều tiếng động lớn như thế bao giờ?
Hắn thầm cảm khái, nhưng Điển Mãn ngồi bên cạnh thật sự không nhịn được nữa!
-Tên hỗn trướng kia gào lớn thế làm cái gì?
Căn phòng sát vách chợt yên tĩnh, rồi một tràng chửi bới liên tiếp phát ra.
-Ông nội các ngươi ở đây uống rượu, kẻ nào không vừa mắt đến phá hứng thú của ông đây?
-Một đám mọi rợ mà cũng xứng uống rượu sao? Uống nước tiểu đi.
Điển Mãn là ai?
Gã là người lớn lên trên phố chợ, đã mắng người thì không chút khách khí.
Tào Bằng vừa muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.
Chỉ nghe một tiếng "Rầm" vang lên, ngay sau đó có người từ bên ngoài xông tới. Nhìn trang phục thì người này là người Khương, vừa mạnh mẽ, lại vừa cường tráng.
Người vừa tiến đến, tức giận gầm lên:
-Tên vô liêm sỉ nào vừa nói đấy?
Điển Mãn bật đứng dậy, trợn tròn mắt hổ:
-Lão tử không đến tìm các ngươi gây chuyện thì thôi, các ngươi đúng là muốn tìm cái chết mà.
Điển Mãn giờ đã mười bảy tuổi.
Càng lớn, gã càng giống Điển Vi.
Thân người cao hơn tám thước, vai rộng, eo thon.
Chòm râu dưới cằm đen nhánh, nhìn rất dữ tợn.
Thấy Điển Mãn xông lên, Hứa Nghi cũng theo đó mà đứng dậy. Y không cao hơn Điển Mãn nhưng vóc người so với Điển Mãn còn thô hơn, nhìn qua cực kỳ hung tợn.
-Tên xú tử ngươi muốn chết!
Tên Khương nhân vừa xông tới giận tím mặt, nhanh chân bước đến.
Tào Bằng quay lưng về phía cửa, người Khương kia muốn xông vào nhất định phải đi qua hắn. Vốn dĩ, gã có thể đi vòng qua, nhưng gã lại cố ý bay lên không, vượt qua đầu Tào Bằng. Đây là mối nhục nhã nhất, nếu như để gã làm như thế, Tào Bằng chẳng khác nào phải chịu mối nhục chui qua háng gã.
Tuy nói khi Tào Bằng trở lại Hứa Đô, đã thầm tự nhắc nhở bản thân không nên gây sự.
Nhưng hắn không gây sự không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Trong nháy mắt người Khương kia sắp nhảy qua, Tào Bằng chợt vận lực vào đôi chân, thoáng chốc đã dựng người lên, một chân tung về sau đá vào hạ bộ của người Khương kia. Nhìn thì tưởng cú đá này rất nhẹ nhàng, không vận chút lực nào nhưng người Khương kia như con diều đứt dây, bắt thẳng ra ngoài, đập mạnh vào tường. Tường phòng cũng không rắn chắc lắm, bị người kia đập vào vỡ ra một lỗ. Người Khương té rớt trên mặt đất, phun ra một búng máu, không đứng dậy nổi.
Điển Mãn và Hứa Nghi không nhịn được, lớn tiếng khen.
Cam Ninh cũng hết lời khen ngợi:
-Công tử, hảo quyền cước.
-Không biết sống chết!
Tào Bằng đứng thẳng dậy, không thèm nhìn người Khương kia lấy một cái:
-Nhị ca, chẳng phải huynh vẫn muốn thử chút quyền pháp của ta sao? Hôm nào chúng ta thử xem sao, để ta xem huynh có tiến bộ hay không?
Luận về võ nghệ, trong một năm này, dưới sự thúc ép của Điển Vi và Hứa Chử, Điển Mãn và Hứa Nghi cũng đã đạt đến tiêu chuẩn của một võ tướng hạng nhất.
Thật không ngờ Tào Bằng vừa ra tay đã đạt được sức mạnh như thế, hai người không khỏi cảm khái.
Bọn họ là khổ luyện mà thành, Tào Bằng là nhờ giết chóc mà gia tăng sức mạnh.
Tuy hiệu quả thì như nhau, nhưng khác biệt lại vô cùng lớn. Võ nghệ được khổ luyện mà thành sẽ thiếu mất vài phần sắc bén. Còn cách Tào Bằng gia tăng sức mạnh nhờ giết chóc này khi xuất thủ nhìn thì chẳng mất chút sức nào, nhưng lực sát thương lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu như quyết đấu ngay lúc này, Điển Mãn và Hứa Nghi dám nói bọn họ ngang cơ nhau. Nhưng nếu giao chiến tay đôi, cả hai đều tin chắc Tào Bằng nhất định sẽ giết chết cả hai người bọn họ.
Sự chênh lệch dường như ngày càng tăng!
-Thủ đoạn độc ác lắm.
Một giọng nói hùng hồn vang lên, một nam tử trung niên đã đứng ngoài cửa.
Người này thân cao hơn tám thước, thân hình vạm vỡ. Xương gò má cao, sống mũi thẳng, đôi mắt hổ lấp lánh có thần. Gã mặt một bộ trang phục dài màu xanh, mặt đầy vẻ giận dữ.
Phía sau lưng gã còn có ba người thanh niên nữa.
Người thứ nhất năm nay tuổi chừng hai mươi, da màu đồng thau, bàn tay to, bộ lễ phục rộng thùng thình, cánh tay lộ gân xanh, cho người ta cảm giác đây là một người cuồng dã. Hai người còn lại có chút phong độ của người trí thức. Một người năm nay chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao ráo. Người kia chừng mười tám, mười chín tuổi, mặt gầy, thân cao khẳng khiu, mắt lóe lên tinh quang.
Mấy người này đều không hề tầm thường.
Người trung niên quát lớn:
-Người thiếu niên, chúng ta mặc dù tranh cãi có ầm ĩ một chút nhưng các ngươi cần gì ra tay đả thương người? Còn ngươi tại sao lại có thể ra tay độc ác như thế?
Hám Trạch không nói lời nào, lặng lẽ lùi về sau.
Ba người Cam Ninh, Hạ Hầu Lan và Hác Chiêu cùng tự động đứng phía sau Tào Bằng.
Thế nên người trung niên kia chỉ liếc mắt là nhận ra Tào Bằng chính là nhân vật chủ chốt ở đây. Hơn nữa, lúc vừa rồi Tào Bằng xuất thủ, gã cũng trông thấy rõ ràng, lòng thầm biết mấy người thiếu niên này không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng gã là chưởng binh, quanh nắm suốt tháng quen ăn to nói lớn, làm sao có thể tránh được.
Người này vừa mở miệng đã trách cứ khiến Tào Bằng không khỏi khó chịu: "Ngươi chỉ thấy ta xuất thủ tàn nhẫn nhưng ngươi lại chẳng thấy được người của ngươi muốn nhảy qua đầu ta, muốn hạ nhục ta phải chui qua háng y? Tại sao mọi chuyện từ miệng của người đều thành đạo lý của ngươi hết vậy?
Tào Bằng xưa nay chủ trương ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Ngươi giận dữ nhưng khách sáo mà giảng đạo lý với ta, thì chúng ta nói chuyện khách khí.
Nếu ngươi không nể mặt ta thì ta đây cũng sẽ không nói năng tử tế với ngươi.
-Vị lão đại nhân này, ngươi có biết Dục Tú lâu này là tửu lâu của Hoàng gia không? Nếu đã tới đây, các ngươi cũng nên tuân thủ lễ nghi một chút. Chúng ta nói năng lỗ mãng là sai, thế các ngươi có chỗ nào tốt? Hơn nữa, nói gì thì nói, các ngươi cũng là người động thủ trước. Ngươi không trông chó nhà ngươi thì đừng trách ta dạy nó thay ngươi.
Đôi mắt người trung niên chợt hiện ra sát ý sắc bén. Gã ngưng mắt nhìn Tào Bằng, hồi lâu sau mới chợt nói:
-Tiểu tử, gan dạ lắm!
-Có gan dạ hay không cũng chẳng tới lân ngươi khen!
-Có dám khai tính danh không?
-Ta là Tào Bằng.
-Tào Bằng?
Người trung niên ngẩn ra, chợt cất tiếng cười to.
-Ngươi chính là Tào Hữu Học, người dùng quỷ kế hãm hại Trương Dực Đức sao?
Cái gì là quỷ kế?
Ta áp dụng chiến thuật thích hợp mà thôi. Tào Bằng không thèm trả lời, chỉ nhìn nhìn người trung niên kia.
-Lệnh Minh đâu?
-Có mạt tướng.
-Vị Tào đô úy này quá tùy tiện, ngươi giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết cái gì gọi là ngoài trời còn có trời.
-Tuân lệnh!
Tên hán tử da đen tráng kiện bước tới.
Cam Ninh nhíu mày, lắc mình chắn trước mặt Tào Bằng.
-Muốn giáo huấn công tử nhà ta thì còn phải hỏi ta có đồng ý hay không đã.
Hai người này đối mặt với nhau tạo ra một thứ khí thế bức người, khiến người trung niên không khỏi biến sắc.
Mà Tào Bằng không khỏi nhíu mày, bởi hắn có thể cảm thấy được người thanh niên đen đúa đứng trước mặt này rất mạnh, hơn hẳn hắn.
Người này không phải là cao thủ hạng nhất bình thường.
Chí ít so với hắn, người này mạnh hơn nửa cấp.
Nhưng so với Cam Ninh, người thanh niên đen đúa này lại không thể sánh bằng.
Nói cách khác, thân thủ của gã hiện đã trên cao thủ hạng nhất nhưng lại dưới cao thủ hạng nhất khác. Nếu như có định nghĩa chính xác nào đó, thì chỉ có thể nói gã đang ở ngang tầm cao thủ nhất lưu. Cam Ninh tuy chưa hề động thủ với Lệnh Minh nhưng khí tức của y phát ra lại hết sức kinh người.
-Lệnh Minh, lùi lại!
Người trung niên kia thật không ngờ bên cạnh Tào Bằng còn có một nhân vật như Cam Ninh.
Gã vội vã cao giọng quát, tiến lên.
Đúng lúc này, Tào Bằng chợt lắc mình bước ra:
-Hưng Bá, ngươi đối phó với lão gia hỏa kia. Để ta lĩnh giáo cao chiêu của người này một chút.
Cam Ninh khẽ nheo mắt, không nói lời nào nữa, quay qua ngăn cản người trung niên, giơ một quyền ra.
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, lắc mình lao vào đánh nhau với Cam Ninh. Cùng lúc đó, hai người thanh niên phía sau người trung niên đó cũng vọt ra. Điển Mãn và Hứa Nghi hét lớn một tiếng, ngăn hai người kia lại. Chỉ trong khoảnh khắc, trên lối đi nhỏ của lầu các, mấy người cùng xông vào đánh nhau.
Tào Bằng vung nắm đấm về phía người thanh niên đen đúa kia.
Người thanh niên kia cũng không hề né tránh, vung nắm đấm đón lấy nắm đấm của Tào Bằng. Quyền cước vừa va chạm nhau, một tiếng động nặng nề vang ra. Tào Bằng lùi lại bảy tám bước, hai tay run lên, hắn cười ha ha, nói:
-Tiểu tử da đen, hảo khí lực.
-Hảo khí lực, quyền cước khá lắm!
Người thanh niên da đen liên tục cười nhạt, khẽ lắc người xông lên.
Hám Trạch ở một bên kéo Hạ Hầu Lan và Hắc Chiêu, cười ha ha, nói:
-Đừng có vội, đánh làm gì.
-Giờ đã đánh rồi, còn nói đánh làm gì nữa à?
Hám Trạch cười không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào người trung niên đang đánh nhau với Cam Ninh, thầm đánh giá người này chẳng lẽ là…
Quyền cước của Tào Bằng như gió, sức mạnh của người thanh niên đen đúa kia lại trầm ổn.
Theo lý mà nói, Tào Bằng không phải là đối thủ của người thanh niên da đen kia. Nhưng trong quyền cước của hắn lại có ẩn chứa quyền lực nội gia, mặc dù sức mạnh không bằng người kia nhưng lại khiến người thanh niên kia hết sức khó chịu. Đặc biệt, Thái cực triền ti kính của Tào Bằng cứ từng lớp từng lớp khiến người thanh niên da đen kia cảm thấy hết sức kỳ quái, hết sức bó chân bó tay. Gã càng ngày càng khó chịu chịu, càng đánh càng giận dữ hơn, quyền cước vung ra càng mạnh, lực đạo càng kinh người hơn.
-Dừng tay, tất cả đều dừng tay lại!
Chợt nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, ngay sau đó có người cao giọng nói.
Tào Bằng vừa ngây người đã bị người thanh niên da đen kia đánh một quyền lên vai, khiến hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh nhạy, thừa dịp lắc mình trong khoảnh khắc đó, móc từ trong túi ra một quả thiết lưu tinh tung ra. Người thanh niên da đen đang tung thêm một cú đấm nữa đến, không ngờ thiết lưu tinh xé gió tấn công, sợ hãi vội phải tránh né. Cũng chính trong chớp mắt này, một đám người đã xông lên tửu lâu.
-Nhị đệ, tam đệ, dừng tay!
-Thọ Thành tướng quân, xin dừng tay.
-Hưng Bá, lùi lại.
Những tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên, song phương cùng dừng lại.
Điển Mãn và Hứa Nghi rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, thần khí an nhàn. Còn hai người thanh niên kia, một người thì y phục xộc xệch, người thì bị đánh cho mặt mũi bầm dập. Cam Ninh và nam tử trung niên kia sàn sàn như nhau. Nhưng chung quy lại, Cam Ninh vẫn chiếm thế thượng phong, người trung niên kia có phần bất lợi hơn.
Tào Bằng buông thõng một cánh tay, hiển nhiên hắn đã bị thương.
Nhưng người thanh niên kia cũng chẳng hơn gì. Gã bị Tào Bằng dùng triền ti kính đánh ra song chưởng, lúc trước không cảm thấy gì nhưng đến giờ dừng lại, lại cảm thấy như bị kim châm từng đợt, vô cùng đau đớn. Gã nhìn tay, chỉ thấy cánh tay sưng đỏ, bầm xanh xám.
-Tướng quân Thọ Thành, đều là người một nhà, hà tất phải nghiêm trọng như thế?
Tào Chân và một người thiếu niên đi lên tửu lâu.
Tào Bằng nhận ra người thiếu niên này, y chính là Lâm Nghi hầu Lưu Quang.
Lưu Quang cười khổ một tiếng, nói với Tào Bằng:
-Huynh đệ A Phúc, ngươi vừa mới trở về đã định đập tan tửu lâu của ta sao?
-Lâm Nghi hầu, lâu rồi không gặp.
Tào Bằng một cánh tay không nâng lên nổi, không thể chắp tay được.
Tào Chân đi tới nói:
-A Phúc, sao ngươi lại đánh nhau với Vệ tướng quân?
-Vệ tướng quân?
Tào Chân nói:
-Ta quên chưa giới thiệu với ngươi vị này chính là Thái thú Võ Uy, Mã Đằng lần này phụng mệnh vào kinh để bái kiến thiên tử.
Mã Đằng?
Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn người trung niên kia.
Lưu Quang kéo kéo tay Mã Đằng, nhẹ giọng khuyên bảo.
-Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Tào đô úy, hảo bản lĩnh.
-Mã thái thú, ngài quả nhiên cũng danh bất hư truyền.
-Ha ha ha, hôm nay Mã mỗ rất hài lòng, có thể quen biết thêm mấy vị anh hùng trẻ tuổi nữa. Chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, xin mấy vị chớ lo lắng.
Tào Bằng vội vã khách sáo, rồi chuyển tầm mắt tới người thanh niên đen đúa kia.
-Này, ngươi là Bàng Đức đúng không?
Người thanh niên đen đúa ngẩn ra:
-Sao ngươi biết tính danh của Mỗ gia?
Tào Bằng cười, không trả lời.
Lúc này, Tào Chân nói:
-A Phúc, ta vốn định làm bữa tiệc tẩy trần cho ngươi, nhưng trong quân có việc, chúng ta ngày khác gặp lại. Ngươi vừa mới trở về cũng mệt mỏi rồi! Viên Đức, ngươi đưa mấy người A Phúc về trước đi. Lão nhị, buổi chiều ngươi còn phải vào cung, đừng vì uống rượu mà làm hỏng việc.
Tào Chân vừa dứt lời, lần nữa chắp tay xin lỗi Mã Đằng.
Mã Đằng khoát khoát tay, chỉ hứng thú nhìn Tào Bằng một chút, rồi lại nhìn Bàng Đức, không nói gì.
Lưu Quang tiễn bọn Tào Bằng xuống tửu lâu, chợt nghe Mã Đằng nói ở phía sau:
-Vị hán tử kia, ngươi có một thân bản lĩnh cao cường như thế, sao không đền đáp quốc gia, chẳng hơn ăn nhờ ở đậu sao? Nếu có hứng thú, đừng ngại đến Võ Uy. Bằng vào bản lĩnh của ngươi, tốt nhất ngươi nên tranh thủ công danh, tạo lập công lao sự nghiệp chẳng qua cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Đương nhiên gã nói với Cam Ninh.
Tào Bằng quay đầu tức giận nhìn Mã Đằng.
Nhưng Mã Đằng không thèm để mắt đến hắn.
Cam Ninh mỉm cười:
-Tất nhiên cũng chỉ là sớm muộn, ta hà tất phải nóng vội? Theo ngài, cũng là sớm muộn gì. Theo công tử nhà ta cũng chỉ là sớm muộn gì mà thôi. Nếu thế, ta theo công tử nhà ta chẳng phải rất tốt sao? xem tại TruyenFull.vn
Ngụ ý của gã là Mã Đằng ngươi không sánh được với công tử nhà ta!
Sắc mặt của Mã Đằng nhất thời sầm xuống.
Tào Bằng đứng trên thang gác, nhìn về phía gã bĩu môi, lộ vẻ cười cợt trêu chọc:
-A Phúc, nể mặt mỗ gia, ngươi đừng gây sự nữa có được hay không?
Lưu Quang cười khổ, kéo Tào Bằng đi ra ngoài.
-Mã thái thú, ngài bảo trọng.
Tào Bằng dứt lời, theo Lưu Quang ra khỏi tửu lâu.
-Chỉ là đám ô hợp chẳng làm được gì đâu.
-Vì sao?
Tào Bằng uống một ngụm nước, cười ha ha, trả lời:
-Từ xưa đến nay, thời tranh chiến, người cầm bút có ngang ngạnh đến đâu cũng không đỡ được đao thương, mưa tiễn.
-Không sai, chính là đạo lý này.
-A, những lời ngươi vừa nói rất giống với tình hình hiện tại. Từ khi chủ công ở Hạ Bì trở về, triều đình dường như đã yên lặng hơn rất nhiều. Những người chống đối hay ngày nay cũng thấy ít hơn trước, chẳng hẳn là bọn họ sợ.
Sợ ư?
Tào Bằng quay đầu, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Chỉ sợ là một cơn lốc lớn hơn nữa sắp nổi lên rồi thôi.
Tào Bằng mơ hồ thấy bản thân hình như đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng nhưng nhất thời hắn nghĩ mãi không ra.
-Được rồi. Sau khi Lưu Bị đến Hứa Đô, tình hình thế nào?
-Lưu Bị?
Điển Mãn ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi đáp:
-Khi vừa mới trở về, gã có vẻ rất tích cực kết giao cùng mọi người ở khắp nơi. Nghe nói bệ hạ đã chính thức thừa nhận thân phận hoàng thất của Lưu Bị rồi. Ngươi nói thử xem, người này thế mà thật sự là Tĩnh Vương ở Trung Sơn, luận về thân phận thì là thúc phụ của bệ hạ. Mẹ nó chứ, tự nhiên thành hoàng thúc! Các cựu thần trên triều đình cũng rất kính trọng gã, thường xuyên cùng gã qua lại.
Hoàng thúc!
Lưu Bị cuối cùng cũng nhận được danh hiệu hoàng thúc rồi.
Trước đây, tuy gã tự xưng là dòng họ Hán thất, nhưng chưa từng được hoàng tộc thừa nhận.
Nhưng hiện nay gã đã được thừa nhận, cũng có nghĩa thân phận và địa vị của Lưu Bị đã được nâng cao hơn nhiều, từ nay gã có thể dương danh thiên hạ.
-Còn nữa, A Phúc, ngươi cũng biết Quan Vũ chứ?
Tào Bằng gật đầu:
-Quan Vũ làm sao?
-Quan Vũ chém được Lã Bố ở Hạ Bì, danh nổi như cồn. Lần này, luận công xét thưởng, hắn được phong là Dương Vũ giáo úy, hưởng hai nghìn thạch lộc nhưng hắn chém được Lã Bố như thế nào hầu hết mọi người đều hiểu rõ. Nếu như không có cha ta và Nguyên Nhượng tướng quân khổ đấu với Lã Bố trước đó, làm tiêu hao hết cả sức lực của Lã Bố thì có đến lân Quan Vũ đắc thủ hay không? Lúc đó, chính cha của Viên Đức đã ra tay cứu hắn, kết quả không dưng hắn lại nổi tiếng.
Mới cách đây không lâu, Quan Vũ còn chưa hề được nhắc đến trong những câu chuyện uống rượu, luận anh hùng, cũng không được sánh với Lã Bố. Tuy hắn có võ nghệ cao cường, nhưng danh tiếng cũng không có gì nổi trội lắm. Nhưng nay, hắn chém được Lã Bố xong lại trở nên nổi tiếng, thành một trong những vị đại tướng được tất cả mọi người cùng biết đến.
Nhưng cho dù là Quan Vũ đánh lén cũng được, mà hắn được Điển Vi cứu cũng chẳng sao.
Lã Bố chết trong tay hắn là chuyện rõ ràng, không cần phải bàn cãi nữa.
Trên đời này, thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng có lẽ Lã Bố không thể ngờ được rằng cái chết của gã lại khiến Quan Vũ thành danh.
Tào Bằng không khỏi trầm mặc!
Thật ra, tình hình trận chiến ở Hạ Bì, hắn hiểu vô cùng rõ.
Điển Vi cứu Quan Vũ hoàn toàn xuất phát từ sự công tâm. Về điểm này, không có gì cần phải bàn cãi về phẩm cách của Điển Vi. Nhưng Tào Bằng nghĩ, thật ra Điển Vi không nên cứu Quan Vũ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, chuyện này và chuyện hắn không giết được Trương Phi đều có nguyên nhân cả, không phải ý nghĩ của một người là có thể thay đổi được.
Lưu Bị cuối cùng đã muốn nổi dậy rồi sao?
Khóe miệng Tào Bằng khẽ nhếch lên, cười tà mị. Đúng lúc này, chợt nghe trong gian phòng sát vách vang lên tiếng động lớn, ầm ĩ, hỗn loạn.
Tào Bằng nhất thời nhíu mày, trong lòng khó chịu.
Điển Mãn giận dữ, đứng dậy định ngăn lại nhưng bị Tào Bằng tóm lại.
-Tam ca, đừng gây chuyện.
-Ừ.
-Được rồi, các ngươi còn chưa nói Lưu Bị hiện thế nào rồi?
Hứa Nghi ho khan một tiếng, cười ha ha, nói:
-Nói ra thì cũng thật lạ, kể từ mùa xuân, Lưu Bị lại trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Suốt ngày gã ở nhà chăm sóc vườn rau, ngày ngày trồng trọt, làm nông, cũng không tiếp khách đến thăm viếng. Cha ta nói gã giờ đã là hoàng thúc, dường như thay đổi cả bản tính rồi vậy.
Bế môn, chăm sóc vườn tược ư?
Tào Bằng không khỏi hít một hơi dài.
Trong Tam Quốc có nhắc đến chuyện này nhưng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Thoáng cái, ký ức của hắn hình như hoàn toàn trống trơn. Tào Bằng càng sốt ruột lại càng không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã quên mất chuyện gì.
Tiếng động ầm ĩ trong căn phòng sát vách càng lúc càng lớn.
Nghe giọng nói dường như không phải là giọng của vùng bản địa Dự Châu, mà có phần giống với tiếng địa phương của Lương Châu hơn.
Tiếng địa phương Lương Châu nghe rất hùng tráng, giọng nói cũng rất lớn. Bọn Tào Bằng muốn nói chuyện với nhau cũng phải cao giọng lên. Tào Bằng thầm nghĩ Dục Tú lâu giờ quả thật không bằng khi xưa nữa rồi! Lúc trước, khách nhân của Dục Tú lâu này đa phần là các nhã sĩ thanh nhã, chưa từng có chuyện tranh cãi ầm ĩ, gây ra nhiều tiếng động lớn như thế bao giờ?
Hắn thầm cảm khái, nhưng Điển Mãn ngồi bên cạnh thật sự không nhịn được nữa!
-Tên hỗn trướng kia gào lớn thế làm cái gì?
Căn phòng sát vách chợt yên tĩnh, rồi một tràng chửi bới liên tiếp phát ra.
-Ông nội các ngươi ở đây uống rượu, kẻ nào không vừa mắt đến phá hứng thú của ông đây?
-Một đám mọi rợ mà cũng xứng uống rượu sao? Uống nước tiểu đi.
Điển Mãn là ai?
Gã là người lớn lên trên phố chợ, đã mắng người thì không chút khách khí.
Tào Bằng vừa muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.
Chỉ nghe một tiếng "Rầm" vang lên, ngay sau đó có người từ bên ngoài xông tới. Nhìn trang phục thì người này là người Khương, vừa mạnh mẽ, lại vừa cường tráng.
Người vừa tiến đến, tức giận gầm lên:
-Tên vô liêm sỉ nào vừa nói đấy?
Điển Mãn bật đứng dậy, trợn tròn mắt hổ:
-Lão tử không đến tìm các ngươi gây chuyện thì thôi, các ngươi đúng là muốn tìm cái chết mà.
Điển Mãn giờ đã mười bảy tuổi.
Càng lớn, gã càng giống Điển Vi.
Thân người cao hơn tám thước, vai rộng, eo thon.
Chòm râu dưới cằm đen nhánh, nhìn rất dữ tợn.
Thấy Điển Mãn xông lên, Hứa Nghi cũng theo đó mà đứng dậy. Y không cao hơn Điển Mãn nhưng vóc người so với Điển Mãn còn thô hơn, nhìn qua cực kỳ hung tợn.
-Tên xú tử ngươi muốn chết!
Tên Khương nhân vừa xông tới giận tím mặt, nhanh chân bước đến.
Tào Bằng quay lưng về phía cửa, người Khương kia muốn xông vào nhất định phải đi qua hắn. Vốn dĩ, gã có thể đi vòng qua, nhưng gã lại cố ý bay lên không, vượt qua đầu Tào Bằng. Đây là mối nhục nhã nhất, nếu như để gã làm như thế, Tào Bằng chẳng khác nào phải chịu mối nhục chui qua háng gã.
Tuy nói khi Tào Bằng trở lại Hứa Đô, đã thầm tự nhắc nhở bản thân không nên gây sự.
Nhưng hắn không gây sự không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Trong nháy mắt người Khương kia sắp nhảy qua, Tào Bằng chợt vận lực vào đôi chân, thoáng chốc đã dựng người lên, một chân tung về sau đá vào hạ bộ của người Khương kia. Nhìn thì tưởng cú đá này rất nhẹ nhàng, không vận chút lực nào nhưng người Khương kia như con diều đứt dây, bắt thẳng ra ngoài, đập mạnh vào tường. Tường phòng cũng không rắn chắc lắm, bị người kia đập vào vỡ ra một lỗ. Người Khương té rớt trên mặt đất, phun ra một búng máu, không đứng dậy nổi.
Điển Mãn và Hứa Nghi không nhịn được, lớn tiếng khen.
Cam Ninh cũng hết lời khen ngợi:
-Công tử, hảo quyền cước.
-Không biết sống chết!
Tào Bằng đứng thẳng dậy, không thèm nhìn người Khương kia lấy một cái:
-Nhị ca, chẳng phải huynh vẫn muốn thử chút quyền pháp của ta sao? Hôm nào chúng ta thử xem sao, để ta xem huynh có tiến bộ hay không?
Luận về võ nghệ, trong một năm này, dưới sự thúc ép của Điển Vi và Hứa Chử, Điển Mãn và Hứa Nghi cũng đã đạt đến tiêu chuẩn của một võ tướng hạng nhất.
Thật không ngờ Tào Bằng vừa ra tay đã đạt được sức mạnh như thế, hai người không khỏi cảm khái.
Bọn họ là khổ luyện mà thành, Tào Bằng là nhờ giết chóc mà gia tăng sức mạnh.
Tuy hiệu quả thì như nhau, nhưng khác biệt lại vô cùng lớn. Võ nghệ được khổ luyện mà thành sẽ thiếu mất vài phần sắc bén. Còn cách Tào Bằng gia tăng sức mạnh nhờ giết chóc này khi xuất thủ nhìn thì chẳng mất chút sức nào, nhưng lực sát thương lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu như quyết đấu ngay lúc này, Điển Mãn và Hứa Nghi dám nói bọn họ ngang cơ nhau. Nhưng nếu giao chiến tay đôi, cả hai đều tin chắc Tào Bằng nhất định sẽ giết chết cả hai người bọn họ.
Sự chênh lệch dường như ngày càng tăng!
-Thủ đoạn độc ác lắm.
Một giọng nói hùng hồn vang lên, một nam tử trung niên đã đứng ngoài cửa.
Người này thân cao hơn tám thước, thân hình vạm vỡ. Xương gò má cao, sống mũi thẳng, đôi mắt hổ lấp lánh có thần. Gã mặt một bộ trang phục dài màu xanh, mặt đầy vẻ giận dữ.
Phía sau lưng gã còn có ba người thanh niên nữa.
Người thứ nhất năm nay tuổi chừng hai mươi, da màu đồng thau, bàn tay to, bộ lễ phục rộng thùng thình, cánh tay lộ gân xanh, cho người ta cảm giác đây là một người cuồng dã. Hai người còn lại có chút phong độ của người trí thức. Một người năm nay chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao ráo. Người kia chừng mười tám, mười chín tuổi, mặt gầy, thân cao khẳng khiu, mắt lóe lên tinh quang.
Mấy người này đều không hề tầm thường.
Người trung niên quát lớn:
-Người thiếu niên, chúng ta mặc dù tranh cãi có ầm ĩ một chút nhưng các ngươi cần gì ra tay đả thương người? Còn ngươi tại sao lại có thể ra tay độc ác như thế?
Hám Trạch không nói lời nào, lặng lẽ lùi về sau.
Ba người Cam Ninh, Hạ Hầu Lan và Hác Chiêu cùng tự động đứng phía sau Tào Bằng.
Thế nên người trung niên kia chỉ liếc mắt là nhận ra Tào Bằng chính là nhân vật chủ chốt ở đây. Hơn nữa, lúc vừa rồi Tào Bằng xuất thủ, gã cũng trông thấy rõ ràng, lòng thầm biết mấy người thiếu niên này không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng gã là chưởng binh, quanh nắm suốt tháng quen ăn to nói lớn, làm sao có thể tránh được.
Người này vừa mở miệng đã trách cứ khiến Tào Bằng không khỏi khó chịu: "Ngươi chỉ thấy ta xuất thủ tàn nhẫn nhưng ngươi lại chẳng thấy được người của ngươi muốn nhảy qua đầu ta, muốn hạ nhục ta phải chui qua háng y? Tại sao mọi chuyện từ miệng của người đều thành đạo lý của ngươi hết vậy?
Tào Bằng xưa nay chủ trương ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Ngươi giận dữ nhưng khách sáo mà giảng đạo lý với ta, thì chúng ta nói chuyện khách khí.
Nếu ngươi không nể mặt ta thì ta đây cũng sẽ không nói năng tử tế với ngươi.
-Vị lão đại nhân này, ngươi có biết Dục Tú lâu này là tửu lâu của Hoàng gia không? Nếu đã tới đây, các ngươi cũng nên tuân thủ lễ nghi một chút. Chúng ta nói năng lỗ mãng là sai, thế các ngươi có chỗ nào tốt? Hơn nữa, nói gì thì nói, các ngươi cũng là người động thủ trước. Ngươi không trông chó nhà ngươi thì đừng trách ta dạy nó thay ngươi.
Đôi mắt người trung niên chợt hiện ra sát ý sắc bén. Gã ngưng mắt nhìn Tào Bằng, hồi lâu sau mới chợt nói:
-Tiểu tử, gan dạ lắm!
-Có gan dạ hay không cũng chẳng tới lân ngươi khen!
-Có dám khai tính danh không?
-Ta là Tào Bằng.
-Tào Bằng?
Người trung niên ngẩn ra, chợt cất tiếng cười to.
-Ngươi chính là Tào Hữu Học, người dùng quỷ kế hãm hại Trương Dực Đức sao?
Cái gì là quỷ kế?
Ta áp dụng chiến thuật thích hợp mà thôi. Tào Bằng không thèm trả lời, chỉ nhìn nhìn người trung niên kia.
-Lệnh Minh đâu?
-Có mạt tướng.
-Vị Tào đô úy này quá tùy tiện, ngươi giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết cái gì gọi là ngoài trời còn có trời.
-Tuân lệnh!
Tên hán tử da đen tráng kiện bước tới.
Cam Ninh nhíu mày, lắc mình chắn trước mặt Tào Bằng.
-Muốn giáo huấn công tử nhà ta thì còn phải hỏi ta có đồng ý hay không đã.
Hai người này đối mặt với nhau tạo ra một thứ khí thế bức người, khiến người trung niên không khỏi biến sắc.
Mà Tào Bằng không khỏi nhíu mày, bởi hắn có thể cảm thấy được người thanh niên đen đúa đứng trước mặt này rất mạnh, hơn hẳn hắn.
Người này không phải là cao thủ hạng nhất bình thường.
Chí ít so với hắn, người này mạnh hơn nửa cấp.
Nhưng so với Cam Ninh, người thanh niên đen đúa này lại không thể sánh bằng.
Nói cách khác, thân thủ của gã hiện đã trên cao thủ hạng nhất nhưng lại dưới cao thủ hạng nhất khác. Nếu như có định nghĩa chính xác nào đó, thì chỉ có thể nói gã đang ở ngang tầm cao thủ nhất lưu. Cam Ninh tuy chưa hề động thủ với Lệnh Minh nhưng khí tức của y phát ra lại hết sức kinh người.
-Lệnh Minh, lùi lại!
Người trung niên kia thật không ngờ bên cạnh Tào Bằng còn có một nhân vật như Cam Ninh.
Gã vội vã cao giọng quát, tiến lên.
Đúng lúc này, Tào Bằng chợt lắc mình bước ra:
-Hưng Bá, ngươi đối phó với lão gia hỏa kia. Để ta lĩnh giáo cao chiêu của người này một chút.
Cam Ninh khẽ nheo mắt, không nói lời nào nữa, quay qua ngăn cản người trung niên, giơ một quyền ra.
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, lắc mình lao vào đánh nhau với Cam Ninh. Cùng lúc đó, hai người thanh niên phía sau người trung niên đó cũng vọt ra. Điển Mãn và Hứa Nghi hét lớn một tiếng, ngăn hai người kia lại. Chỉ trong khoảnh khắc, trên lối đi nhỏ của lầu các, mấy người cùng xông vào đánh nhau.
Tào Bằng vung nắm đấm về phía người thanh niên đen đúa kia.
Người thanh niên kia cũng không hề né tránh, vung nắm đấm đón lấy nắm đấm của Tào Bằng. Quyền cước vừa va chạm nhau, một tiếng động nặng nề vang ra. Tào Bằng lùi lại bảy tám bước, hai tay run lên, hắn cười ha ha, nói:
-Tiểu tử da đen, hảo khí lực.
-Hảo khí lực, quyền cước khá lắm!
Người thanh niên da đen liên tục cười nhạt, khẽ lắc người xông lên.
Hám Trạch ở một bên kéo Hạ Hầu Lan và Hắc Chiêu, cười ha ha, nói:
-Đừng có vội, đánh làm gì.
-Giờ đã đánh rồi, còn nói đánh làm gì nữa à?
Hám Trạch cười không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào người trung niên đang đánh nhau với Cam Ninh, thầm đánh giá người này chẳng lẽ là…
Quyền cước của Tào Bằng như gió, sức mạnh của người thanh niên đen đúa kia lại trầm ổn.
Theo lý mà nói, Tào Bằng không phải là đối thủ của người thanh niên da đen kia. Nhưng trong quyền cước của hắn lại có ẩn chứa quyền lực nội gia, mặc dù sức mạnh không bằng người kia nhưng lại khiến người thanh niên kia hết sức khó chịu. Đặc biệt, Thái cực triền ti kính của Tào Bằng cứ từng lớp từng lớp khiến người thanh niên da đen kia cảm thấy hết sức kỳ quái, hết sức bó chân bó tay. Gã càng ngày càng khó chịu chịu, càng đánh càng giận dữ hơn, quyền cước vung ra càng mạnh, lực đạo càng kinh người hơn.
-Dừng tay, tất cả đều dừng tay lại!
Chợt nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, ngay sau đó có người cao giọng nói.
Tào Bằng vừa ngây người đã bị người thanh niên da đen kia đánh một quyền lên vai, khiến hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh nhạy, thừa dịp lắc mình trong khoảnh khắc đó, móc từ trong túi ra một quả thiết lưu tinh tung ra. Người thanh niên da đen đang tung thêm một cú đấm nữa đến, không ngờ thiết lưu tinh xé gió tấn công, sợ hãi vội phải tránh né. Cũng chính trong chớp mắt này, một đám người đã xông lên tửu lâu.
-Nhị đệ, tam đệ, dừng tay!
-Thọ Thành tướng quân, xin dừng tay.
-Hưng Bá, lùi lại.
Những tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên, song phương cùng dừng lại.
Điển Mãn và Hứa Nghi rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, thần khí an nhàn. Còn hai người thanh niên kia, một người thì y phục xộc xệch, người thì bị đánh cho mặt mũi bầm dập. Cam Ninh và nam tử trung niên kia sàn sàn như nhau. Nhưng chung quy lại, Cam Ninh vẫn chiếm thế thượng phong, người trung niên kia có phần bất lợi hơn.
Tào Bằng buông thõng một cánh tay, hiển nhiên hắn đã bị thương.
Nhưng người thanh niên kia cũng chẳng hơn gì. Gã bị Tào Bằng dùng triền ti kính đánh ra song chưởng, lúc trước không cảm thấy gì nhưng đến giờ dừng lại, lại cảm thấy như bị kim châm từng đợt, vô cùng đau đớn. Gã nhìn tay, chỉ thấy cánh tay sưng đỏ, bầm xanh xám.
-Tướng quân Thọ Thành, đều là người một nhà, hà tất phải nghiêm trọng như thế?
Tào Chân và một người thiếu niên đi lên tửu lâu.
Tào Bằng nhận ra người thiếu niên này, y chính là Lâm Nghi hầu Lưu Quang.
Lưu Quang cười khổ một tiếng, nói với Tào Bằng:
-Huynh đệ A Phúc, ngươi vừa mới trở về đã định đập tan tửu lâu của ta sao?
-Lâm Nghi hầu, lâu rồi không gặp.
Tào Bằng một cánh tay không nâng lên nổi, không thể chắp tay được.
Tào Chân đi tới nói:
-A Phúc, sao ngươi lại đánh nhau với Vệ tướng quân?
-Vệ tướng quân?
Tào Chân nói:
-Ta quên chưa giới thiệu với ngươi vị này chính là Thái thú Võ Uy, Mã Đằng lần này phụng mệnh vào kinh để bái kiến thiên tử.
Mã Đằng?
Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn người trung niên kia.
Lưu Quang kéo kéo tay Mã Đằng, nhẹ giọng khuyên bảo.
-Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Tào đô úy, hảo bản lĩnh.
-Mã thái thú, ngài quả nhiên cũng danh bất hư truyền.
-Ha ha ha, hôm nay Mã mỗ rất hài lòng, có thể quen biết thêm mấy vị anh hùng trẻ tuổi nữa. Chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, xin mấy vị chớ lo lắng.
Tào Bằng vội vã khách sáo, rồi chuyển tầm mắt tới người thanh niên đen đúa kia.
-Này, ngươi là Bàng Đức đúng không?
Người thanh niên đen đúa ngẩn ra:
-Sao ngươi biết tính danh của Mỗ gia?
Tào Bằng cười, không trả lời.
Lúc này, Tào Chân nói:
-A Phúc, ta vốn định làm bữa tiệc tẩy trần cho ngươi, nhưng trong quân có việc, chúng ta ngày khác gặp lại. Ngươi vừa mới trở về cũng mệt mỏi rồi! Viên Đức, ngươi đưa mấy người A Phúc về trước đi. Lão nhị, buổi chiều ngươi còn phải vào cung, đừng vì uống rượu mà làm hỏng việc.
Tào Chân vừa dứt lời, lần nữa chắp tay xin lỗi Mã Đằng.
Mã Đằng khoát khoát tay, chỉ hứng thú nhìn Tào Bằng một chút, rồi lại nhìn Bàng Đức, không nói gì.
Lưu Quang tiễn bọn Tào Bằng xuống tửu lâu, chợt nghe Mã Đằng nói ở phía sau:
-Vị hán tử kia, ngươi có một thân bản lĩnh cao cường như thế, sao không đền đáp quốc gia, chẳng hơn ăn nhờ ở đậu sao? Nếu có hứng thú, đừng ngại đến Võ Uy. Bằng vào bản lĩnh của ngươi, tốt nhất ngươi nên tranh thủ công danh, tạo lập công lao sự nghiệp chẳng qua cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Đương nhiên gã nói với Cam Ninh.
Tào Bằng quay đầu tức giận nhìn Mã Đằng.
Nhưng Mã Đằng không thèm để mắt đến hắn.
Cam Ninh mỉm cười:
-Tất nhiên cũng chỉ là sớm muộn, ta hà tất phải nóng vội? Theo ngài, cũng là sớm muộn gì. Theo công tử nhà ta cũng chỉ là sớm muộn gì mà thôi. Nếu thế, ta theo công tử nhà ta chẳng phải rất tốt sao? xem tại TruyenFull.vn
Ngụ ý của gã là Mã Đằng ngươi không sánh được với công tử nhà ta!
Sắc mặt của Mã Đằng nhất thời sầm xuống.
Tào Bằng đứng trên thang gác, nhìn về phía gã bĩu môi, lộ vẻ cười cợt trêu chọc:
-A Phúc, nể mặt mỗ gia, ngươi đừng gây sự nữa có được hay không?
Lưu Quang cười khổ, kéo Tào Bằng đi ra ngoài.
-Mã thái thú, ngài bảo trọng.
Tào Bằng dứt lời, theo Lưu Quang ra khỏi tửu lâu.