Hồng Trạch, là trung tâm của Hà Tây.
Có một thành trấn nhỏ ở đó, diện tích không quá lớn. Trước kia quân Hán từng xây dựng đồn điền, binh doanh ở đây. Sau khi người Khương tạo phản, triều đình dứt bỏ Hà Tây. Những người Hán ở đây, dựa trên cơ sở Thân Binh Doanh của quân Hán ngày xưa mà xây dựng nên một tòa thành. Những người Hán còn ở lại lúc ấy, một số người vẫn duy trì thói quen làm ruộng của người Hán như trước, còn một số người khác vì sống chung trên đất của người Khương nên dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt, bắt đầu trở nên sống đời du mục.
Chẳng qua đối với ruộng nương vẫn còn quyến luyến, vì vậy bọn họ cũng không rời khỏi Hồng Trạch.
Mà lại lấy thị trấn Hồng Trạch làm trung tâm hình thành những bộ lạc nhỏ dày đặc như sao tản mát khắp nơi trên thảo nguyên của Hồng Trạch.
Tháng bảy năm Kiến An thứ tám, một đội quân Hán đi vào Hồng Trạch.
- Cháu thấy có rõ ràng không? Thật sự là kỵ quân của nhà Hán sao?
Ở bên trong lều của bộ lạc người Hán ở vùng ven của Hồng Trạch, Lý Kỳ đầu tóc trắng xóa, thần sắc có phần kích động hỏi.
Ở trước mặt lão là một thanh niên người Hán.
Tuy rằng toàn thân đều ăn mặc theo kiểu của Khương hồ, nhưng diện mạo người Hán đã làm rõ xuất thân của gã.
- Ông nội, đúng thật là kỵ quân của nhà Hán….Cờ xích long kia cùng với cờ xích long mà Đoàn Giáp lưu lại năm đó giống nhau như đúc, khôi giáp của bọn họ cũng không khác gì với giáp trụ của ông. Tuy nhiên nhân số cũng không nhiều, chỉ có mấy trăm người mà thôi, cho nên cháu cũng không dám khẳng định lai lịch của bọn họ, chỉ đứng nhìn từ xa, rồi vội vã trở về báo tin.
- Chỉ có mấy trăm kỵ quân thôi sao?
Lý Kỳ lộ ra vẻ thất vọng.
Tuy nhiên, lão nhanh chóng phấn chấn trở lại, bước ra khỏi lều đi ra ngoài.
- Lập tức chọn dẫn binh sĩ trong tộc theo ta đi xem xét tình hình.
- Ông nội, cháu dẫn người đi là được rồi, ông nội cần gì phải…
Lời của thanh niên kia còn chưa dứt đã thấy Lý Kỳ trừng mắt, lời sắp nói ra lập tức nuốt trở vào, chắp tay nói:
- Cháu xin tuân mệnh.
- Bốn mươi năm…Không ngờ lại được thấy kỵ quân của nhà Hán!
Lý Kỳ đứng thật lâu ở bên ngoài lều, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to khiến cho những mục dân ở xung quanh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Đoàn người của Tào Bằng sau khi tiến vào Hồng Trạch, liền cảm thấy có gì đó không được thoải mái.
- Thứ Tằng, sao ta cứ có cảm giác dường như đang bị ai đó theo dõi?
Từ xa, có một số mục dân đang nhìn đoàn người của Tào Bằng lập tức thúc ngựa rời đi.
Doãn Phụng lắc đầu:
- Ty chức cũng không rõ lắm.
- Bọn người Khương Tự đã có liên lạc gì chưa?
- Chưa có hồi âm. Tuy nhiên có lẽ bọn họ đã nhận được tin tức…Từ Hồng Thủy Tập đến đây có lẽ mất khoảng một ngày đường, không chừng bọn họ đang ở Hồng Thủy Tập nghênh đón, thậm chí có lẽ Lương Khoan đã đi liên hệ với những người Hưu Chư, khi tới Hồng Thủy Tập ta sẽ biết rõ ngay.
- Cũng tốt, truyền lệnh xuống, bảo tất cả mọi người tăng cường cảnh giác, không thể xem thường.
Tuy Tào Bằng đã có hiểu biết sơ lược về tình hình của Hồng Trạch nhưng cũng không thể không đề phòng. Tuy nói ở Hồng Trạch này người Hán chiếm đa số nhưng đã qua nhiều năm như vậy, trời mới biết là tình hình sẽ biến đổi như thế nào. Những năm đầu Vĩnh Sơ, cũng chính là năm thứ tư công nguyên, triều đình rút quan binh đô hộ Tây Vưc và đồn điền, phái Kỵ Đô Úy Vương Hoành triệu tập người Khương tại ba quận Kim Thành, Lũng Tây Hàm Dưỡng đảm nhiệm tùy quân hộ vệ và tạp dịch khiến cho người Hồ oán hận trong lòng, cuối cùng dẫn đến bộc phát một trận bạo loạn. Sau này triều đình dần dần mất đi sự kiểm soát đối với Hà Tây. Khương hồ làm loạn từ những năm đầu của Vĩnh Sơ đến sau này vẫn không hề ngừng lại.
Lần lượt có Tiên Linh Khương, rồi Hoàng Trung Nghĩa, cùng với Thiêu Đương Khương không ngừng làm phản.
Đến thời kỳ Hi Bình, lại có bạo loạn bộc phát từ Biên Chương Bắc Cung khiến cho toàn bộ Lương Châu nằm trong sự rối loạn.
Những cuộc bạo loạn đó, cũng có không ít người Hán tham gia cùng.
Hiện giờ người Hán ở Hồng Trạch này rốt cuộc ở vào trạng thái nào, trong lòng Tào Bằng cũng không nắm rõ lắm. Dù sao, nơi này thuộc về lãnh địa của Khương hồ, đã qua vài chục năm rồi, thậm chí cũng đã gần một trăm năm, trong lòng của người Hán rốt cục đối với triều đình như thế nào? Doãn Phụng nói, tâm của người Hán ở nơi này luôn hướng về triều đình, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng của Tào Bằng vẫn chưa quyết định được.
Bỗng nhiên sư hổ thú ở dưới thân dừng lại, có vẻ hơi bị kích động, mũi thở ra những tiếng phì phì.
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức giơ tay lên:
- Truyền lệnh, chuẩn bị nghênh địch!
Vừa dứt lời, ba trăm kỵ quân lập tức hợp thành đội ngũ chỉnh tề, bày ra một trận thế trên thảo nguyên.
Tào Bằng vươn tay ra, lập tức Vương Song lập tức từ trên một con ngựa gỡ xuống Phương Thiên Họa Kích, đặt vàotrong tay của Tào Bằng, rồi sau đó xoay người lên ngựa, cũng lấy ra một đại đao.
Doãn Phụng cũng lộ vẻ khẩn trương, nhấc chân tháo xuống một cây đại thương.
Xa xa, truyền đến âm thanh ù ù của vó ngựa.
Một đội kỵ quân trang phục của người Khương hồ vọt tới nhanh như chớp, xem số người khoảng chừng có năm sáu trăm người, đội hình cực kỳ chỉnh tề.
Tào Bằng nheo mắt lại!
Bởi vì hắn phát hiện, kỵ quân của đối phương trong khi phi nhanh tới lại bày ra trận hình rõ ràng là trận phápYển nguyệt của kỵ quân Hán thường dùng.
Là quân Hán?
Trong lòng của Tào Bằng còn đang nghi hoặc, đội kỵ quân kia đã đến trước mặt.
Cầm đầu đội quân là một lão tướng tóc trắng xóa. Khuôn mặt với nhiều nếp nhăn kia đã trãi qua bao năm tháng của thời gian, lộ ra vẻ rất trầm tĩnh. Lão mặc trang phục của Khương hồ, vạt áo ngắn lệc sang một bên, toàn bộ áo khoác đều phủ giáp. Tóc búi cao, mày rậm mắt hổ…Tay cầm một thanh đại đao, trên lưng mang một cây cung bằng sắt, trên lưng ngựa lộ ra bốn cái sọt, bên trong chứa đầy tên.
- Trước mặt, là binh mã phương nào?
Tào Bằng liếc nhìn Doãn Phụng, Doãn Phụng lập tức thúc ngựa đi tới:
- Ta là Doãn Phụng, Giáo Úy cầm binh ở Hà Tây, người tới là ai?
- Ta không phải hỏi ngươi, tên trẻ tuổi kia, vì sao không tới trước nói chuyện?
Ánh mắt của lão nhân cực kỳ sắc bén, lập tức nhìn ra ngay Doãn Phụng không phải là chủ tướng.
Tào Bằng mỉm cười, giục ngựa tiến lên.
- Sư hổ thú?
Lão nhân nhìn thấy con ngựa Tào Bằng đang cưỡi liền cả kinh.
Mà Tào Bằng vòng kích trước người, chắp tay thi lễ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng Tào Bằng, phụng lệnh của triều đình, trấn giữ Hà Tây. Lão nhân gia, xin hỏi lão là người phương nào?
Bắc Trung Lang Tướng?
Lão nhân hít vào một hơi khí lạnh, lập tức mặt biến sắc.
Chỉ thấy lão xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, run giọng nói:
- Giáo Úy Lý Kỳ của Phụng nghĩa quân bái kiến Bắc Trung Lang Tướng.
Phụng nghĩa quân?
Tào Bằng cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, vội đem đại kích đưa cho Vương Song, nhảy xuống ngựa.
"Phụng nghĩa quân" này chính là đội quân tinh nhuệ dưới trướng của Đoàn Thái Úy Đoàn Quýnh năm đó, gọi là võ tốt Phụng nghĩa, từng tham gia cuộc đại chiến truy đuối Khương Hồ từ Phùng Nghĩa Sơn tới Linh Võ cốc. Chỉ có điều về sau Đoàn Quýnh đầu phục Vương phủ, Phụng nghĩa quân cũng vì vậy mà giải tán.
Sau khi Đoàn Quýnh chết đi, cũng không ai nghe đến tin tức của Phụng nghĩa quân.
Tào Bằng tiến lên hai bước, hỏi:
- Lý Kỳ, lão nói lão là võ tốt Phụng nghĩa?
- Đúng vậy!
- Vậy vì sao lão lại ở Hà Tây? Ta nhớ rõ năm đó Phụng nghĩa quân theo Đoàn Quýnh cùng trở về Tuy Dương, sau đó mới giải tán.
Lý Kỳ cười khổ ngẩng đầu:
- Hồi bẩm Bắc Trung Lang Tướng, ty chức quả thật là Giáo Úy của Phụng nghĩa quân.
Cuộc chiến Phùng Nghĩa Sơn năm đó, ty chức cùng với Đoàn tướng quân truy kích Tiên Linh Khương, không ngờ dọc đường lại gặp phục kích của tạp chủng Tiên Linh Khương, bản thân ty chức bị trọng thương được mục dân người Hán ở đây cứu giúp. Sau khi lành lặn vết thương thì cuộc chiến ở Linh Võ Cốc đã chấm dứt, Đoàn tướng quân dẫn Phụng nghĩa quân trở về Tuy Dương. Ty chức vì một việc riêng nên không vội trở về, đến khi ty chức chuẩn bị trở về Tuy Dương, lại nghe nói Phụng nghĩa quân đã bị giải tán. Rơi vào đường cùng ty chức liền lưu lại Hồng Trạch ở Hà Tây này.
- Vì sao lão không về nhà?
Lý Kỳ trầm mặc!
Thật lâu sau, lão hạ giọng nói:
- Bắc Trung Lang Tướng, làm sao còn có nhà ạ? Cha mẹ ty chức đã sớm qua đời, đất vườn trong nhà cũng bị người cướp đi. Nếu không vì vậy, ty chức sao có thể nhập ngũ?
Những năm cuối của Đông Hán, việc chiếm đoạt đất đai diễn ra vô cũng nghiêm trọng.
Cũng bới vì phần lớn đất đai bị cường hào chiếm đoạt, cho nên lưu dân xuất hiện ở khắp các nơi. Có người thì nhập ngũ, có người thì thành sơn tặc đạo phỉ gây hại địa phương. Tào Bằng cũng có nghe nói qua tình huống đó, nhưng tình trạng cụ thể thì lại không rõ lắm. Hắn tiến lên hai bước, giơ tay nâng Lý Kỳ đứng dậy, đánh giá từ trên xuống dưới.
Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói:
- Tào mỗ phụng mệnh triều đình trấn giữ Hà Tây. Lý Kỳ, những chuyện đã qua ta nghĩ hãy gác lại, ta hỏi lão, có thể vì triều đình mà dốc sức hay không?
- Ty chức ngay cả nằm mơ cũng đợi chờ đại quân của triều đình trở về Hà Tây.
Lý Kỳ vẻ mặt kích động, nắm chặt tay của Tào Bằng, run giọng trả lời.
- Bắc Trung Lang Tướng, các người từ xa mà đến, sao không đến bộ lạc của ta mà nghỉ ngơi một chút?
- Việc này…Ta đang định đi tới Hồng Thủy Tập.
- Hồng Thủy Tập?
Lý Kỳ không khỏi cười nói:
- Tướng quân muốn đi đến Hồng Thủy Tập được dễ dàng, hãy đến chỗ ty chức dùng chén rượu, sau đó ty chức nguyện theo tướng quân đồng hành.
Có một người dẫn đường như vậy, đương nhiên Tào Bằng đồng ý.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị gật đầu đồng ý thì một thanh niên ở phía sau Lý Kỳ đột nhiên mở miệng nói:
- Tướng quân, tướng quân đến Hồng Trạch chỉ có bấy nhiêu binh mã thôi sao?
- Sao?
Tào Bằng ngẩn ra, nhìn về phía người thanh niên.
Lý Kỳ phẫn nộ quát:
- Lý Đinh, chớ có hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này là việc của quân cơ, đâu đến lượt cháu tự tiện mở miệng hỏi?
- Ông nội, cháu đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Những năm gần đây, triều đình nói phải thu phục Hà Tây, trước thì Đổng Trác, sau lại có Lý Thôi, Quách Dĩ, nhưng cả đám người sau khi được đối xử trọng hậu, liền ngay sau đó cũng không có động tĩnh gì. Vì triều đình nhà Hán này, ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch ta bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng đến mức nào? Năm đó triều đình nhà Hán nói đi là đi, để chúng ta ở lại Hồng Trạch chẳng thèm quan tâm, đến khi cần liền hô khẩu hiệu phải thu phục Hà Tây, đến khi được đối xử trọng hậu liền không thấy bóng dáng. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta ở nơi này đánh nhau với Khương hồ nữa sao?
- Lý Đinh, nếu cháu không im miệng, vậy thì mau cút về cho ta.
Lý Kỳ lớn tiếng quát mắng, Lý Đinh hung tợn liếc nhìn Tào Bằng một cái, sau đó mới thúc ngựa rời đi.
Khi gã vừa đi, mấy chục thanh niên có phần do dự rồi cũng đi theo Lý Đinh. Tào Bằng khoanh tay đứng nhìn những thanh niên này đi xa dần, không khỏi nhíu mày.
Doãn Phụng nói ở Hồng Trạch tâm của người Hán luôn hướng về triều đình.
Nhìn tình huống này, dường như cũng không phải đơn giản giống như lời của Doãn Phụng đã nói...
Lý Kỳ có chút xấu hổ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng đừng trách, đứa cháu này của ta......
- Lý Giáo Úy, lão ở rể sao?
- Việc này vốn là cũng không phải ở rể, chỉ có điều năm đó sau khi ta ở trong này dưỡng thương, cha vợ của ta thấy ta vũ dũng, liền đem con gái gả cho ta. Ta vốn muốn sẽ mang theo vợ con đi tới Tùy Dương, nào ngờ Phụng nghĩa quân…Ta bèn ở lại trong tộc.
- Lý Đinh kia vừa rồi có nói Hồng Trạch có ba mươi sáu bộ lạc, chuyện này là sao?
Lý Kỳ cười khổ một tiếng nói:
- Những năm đầu Vĩnh Sơ, triều đình rút lui khỏi Hồng Trạch, những binh sĩ nhà Hán đóng giữ ở Hồng Trạch vì chống lại người Khương và người Tiên Ti, đã tự hình thành một bộ lạc. Mọi người bất kể quen lạ, tạo nên một bộ lạc cùng nâng đỡ lẫn nhau, cùng chống lại người Hồ…Nếu không vì thế, Hồng Trạch này chỉ sợ đã thuộc về Khương hồ rồi.
Ba mươi sáu bộ lạc ở Hồng Trạch?
Dường như có chút phức tạp...
Tào Bằng đột nhiên cảm thấy hắn nên lưu lại, để nghe kể lại tỉ mỉ về tình trạng của Hồng Trạch.
Nếu không đến khi gặp Lương Nguyên Bích, đối với Hồng Trạch hắn không nắm rõ ràng lắm, chẳng phải là để Lương Nguyên Bích chiếm thế thượng phong sao?
- Bắc Trung Lang Tướng, xin mời đến lều của ta nghỉ tạm.
Tào Bằng hơi khom người chìa tay mời Lý Kỳ:
- Lý Giáo Úy, mời.
Hồng Trạch lấy Hồng Thủy Tập làm trung tâm cùng chung sở hữu ba mươi sáu bộ lạc với nhà Hán. Ba mươi sáu bộ lạc này là dựa theo biên chế quân Hán năm xưa mà xây dựng nên, lấy quân Hán tại Hà Tây làm chủ chốt, chiêu mộ tụ tập dân chúng, hình thành một quốc gia độc lập. Thường ngày nông canh du mục, tự cấp tự túc; nếu gặp phải Khương Hồ khiêu khích, ba mươi sáu bộ lạc đều xuất hiện cộng đồng giúp đỡ. Từ cấp độ nào đó mà nói, cách sống của người Hán Hồng Trạch đã hết sức tiếp cận hình thức ban đầu quân trấn giữ của Giả Dật Sở Ngôn. Nếu như không phải là cách sống như thế, người Hán Hà Tây dã sớm bị Khương Hồ chiếm đoạt tiêu diệt. Tào Bằng uống rượu sữa ngựa, nghe Lý Kỳ giới thiệu đối với tình trạng của Hồng Trạch lại có một nhận thức hoàn toàn mới...
- Kỳ thực cũng không trách được đám nhỏ này, từ giai đoạn những năm đầu Vĩnh Sơ đến nay gần trăm năm, ba mươi sáu bộ Lạc Hồng Trạch từ lúc ban đầu lòng đã hướng về triều đình Hán Thất, nhập hẳn vào.... Ta nghe nói ngay từ đầu, thôn dân tụ tập tại ba mươi sáu bộ lạc luôn chờ đợi đại quân triều đình quay về Hà Tây. Nhưng mà sự chờ đợi này chính là trăm năm, đến bây giờ đã là thế hệ thứ tư rồi. Trăm năm tới nay, triều đình khi gặp phiền phức thì sẽ điều binh từ ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch. Trong Phụng Nghĩa quân năm xưa thì có ba nghìn người đến Hồng Trạch, thế nhưng từ sau khi Tiên Linh Khương bị diệt, Phụng Nghĩa quân theo đó mà giải tán. Ba nghìn đệ tử gần như tử thương không còn, có thể còn sống sót trở về cực ít. Triều đình, thật là quá tâm lạnh đối với người Hồng Trạch mà.
Lúc Lý Kỳ nói điều này ra, trong mắt toát lên vẻ bi thương. Chính là những người như bọn họ mới thật sự không thể quay về nhà, có nước mà không thể báo đền, sống lưu lạc nơi biên ải, người Hồ không muốn tiếp nhận. Triều Đình thậm chí đã quên hẳn là thực sự còn một đám người đáng thương như họ còn tồn tại.
Năm xưa, Đoàn tướng quân từng kiến nghị triều đình trưng tập hơn mười vạn đại quân Hà Tây, khi đó người Hà Tây vui mừng khôn xiết, chờ đợi quân Hán quay về. Nhưng kết quả là...Tiên Linh Khương tuy rằng bị tiêu diệt nhưng lại khiến cho người Hồng Trạch bị Khương Hồ căm thù. Từ thời kỳ giữa Hi Bình và Quang Hòa, người Hồng Trạch và Khương Hồ đã đánh nhau hơn mười lần, tử thương cực kỳ thảm trọng. Lại sau này, Biên Chương và Bắc Cung Bá Ngọc tạo phản, quan quân tiến vào chiếm giữ Lương Châu lại có thể khiến cho Khương Hồ và người Hồng Trạch ngừng chiến...Chủng Thử đi, Trương Ôn tới...Lúc đến lúc đi, mỗi một lần đại quân triều đình đến đều khiến người Hồng Trạch trông ngóng và hy vọng, nhưng tới rồi cuối cùng, cũng chỉ để lại một đống hỗn độn? Nói một câu trong lòng, đây là người Hồng Trạch thế hệ thứ tư rồi, đối với triều đình rốt cuộc có bao nhiêu sự trung thành, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng không rõ. Bọn họ sợ! Bắc Trung Lang tướng, lần này ngươi tới dẫn theo bao nhiêu binh mã? Có đúng là không giống như những người kia, tới...rồi lại đi?
Tào Bằng trầm mặc. Những lời Lý Kỳ nói kiến hắn đầy xúc cảm. Hắn cũng không rõ lần này rốt cuộc là loại cảm xúc gì, chỉ là trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
- Lý Giáo úy, ta cũng không gạt lão, lần này ta đến Hà Tây nếu không dẹp yên Hà Tây tuyệt đối sẽ không bỏ đi. Chỉ là, binh mã trong tay ta cũng không nhiều lắm, chỉ có bốn ngàn người mà thôi. Năm xưa triều đinh còn có thể di chuyển tám nghìn hộ thôn dân đến Hà Tây này...Lão có lẽ không biết, hiện nay vùng Trung Nguyên hỗn chiến, Chư hầu mọc lên như rừng. Tào Tư Không phụng lệnh thiên tử giờ đang chinh chiến ở Hà Bắc, có thể điều được bấy nhiêu người như này cũng là không dễ dàng...Lần này ta đến Hồng Trạch, mục đích chính là muốn xây dựng thành trì tại Hồng Trạch.
- Bốn ngàn người, tám ngàn hộ?
Lý Kỳ lộ ra vẻ thất vọng. Không hề nghi ngờ, Lý Kỳ nhận thấy triều đình vẫn như trước không quyết tâm thu hồi Hà Tây. Ông trầm ngâm giây lát sau đó khẽ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng, thứ cho ta nói thẳng...Nếu triều đình chỉ có những binh mã này, muốn dẹp yên Hà Tây thì vô cùng khó khăn. Cái khác không nói, ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch nhất định sẽ không nguyện ý quy thuận Bắc Trung Lang tướng.
- Ta biết. Cho nên đó là lý do ta đến!
Lý Kỳ thở dài:
- Nếu Bắc Trung Lang Tướng muốn chỉ bằng miệng lưỡi mà thuyết phục người Hồng Trạch thì sẽ vô cùng. Người Hồng Trạch hôm nay đã không còn dễ dàng bị lừa dối. Nếu Bắc Trung Lang Tướng không có năng lực khiến bọn họ kính phục, bọn họ sẽ không bao giờ cúi đầu. Đặc biệt là các huynh đệ này đã từng sinh ra và lớn lên ở Hà Tây, sự tiếp xúc đều là người Khương Hồ dân tộc Tiên Bi. Cũng không hề khác với người Khương Hồ, cái mà bọn họ kính trọng chính là dũng sĩ...Nếu bọn họ không muốn quy thuật, dù có là phụ mẫu cũng không có cách nào để họ cúi đầu. Bắc Trung Lang Tướng, chuyện này, thật sự là rất khó.
Tào Bằng làm sao không biết sự việc lúc này còn khó khăn hơn với trước đây, hắn đã cân nhắc rất chu đáo, chỉ là không nghĩ tới Hồng Trạch hiện nay càng thêm phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn.
- Hồng Trạch, giờ là ai dẫn đầu?
- Bộ Lạc Đại Nhân Hồng Thủy Tập, Đậu Lan.
- Người này lý lịch thế nào?
Lý Kỳ khẽ ho khan một tiếng:
- Đậu Lan này...Thật không dám giấu diếm, người này tổ tiên vốn là hình đồ bị bắt trấn thủ biên cương, đối với triều đình xưa nay đều coi là kẻ thù. Ta từng nghe nói, Đậu Lan này năm xưa từng là hậu duệ của Đại tướng quân Đậu Hiến. Đại tướng quân Đậu Hiến bắc chinh dân tộc Hung Nô, giành được toàn thắng. Không ngờ sau đó lại bị triều đình ban cái chết, Đậu gia từ đó về sau suy yếu...Tổ tiên Đậu Lan chính vì nguyên nhân này mà bị lưu đày đi Hà Tây. Nhưng không lâu sau, Khương Hồ tác loạn, đại quân triều đình rời khỏi Hà Tây, tổ phụ của Đậu Lan nhân cơ hội này mà quật khởi, Đậu tướng quân nhờ vào tên tuổi mà hùng Bá Hồng Thủy Tập, trở thành đại nhân đứng đầu của ba mươi sáu bộ lạc. Đến khi Đậu Lan ra đời càng lợi hại. Đậu Lan vốn vũ dũng, tính tính hào sảng, cực có uy vọng. Bắc Trung Lang Tướng muốn quản lý Hồng Thủy Tập, Đậu Lan nếu quy thuận, thì ba mươi sáu bộ lạc đại nhân bảy thành đô sẽ dốc sức vì tướng quân.
Con ngươi Tào Bằng nheo lại thành một kẽ hở. Tới Hà Tây rồi, hắn mới phát hiện thế cục này dường như đã vượt xa phạm vi khống chế của hắn. Quá nhiều nhân vật xa lạ có năng lực, quá nhiều chuyện lạ nảy sinh...có rất rất nhiều điều, nhiều nhân vật mà chưa bao giờ thấy xuất hiện trong lịch sử.
- Lý Giáo úy, người Hưu Chư, có hiểu rõ không?
- Hưu Chư?
Lý Kỳ giật mình, chợt cười:
- Có phải tướng quân muốn lôi kéo người Hưu Chư?
- Lôi kéo thì không cần nói tới, chỉ là...mong muốn có thể cùng người Hưu Chư đạt được đồng minh.
Lý Kỳ này không hổ đã từng làm Giáo úy của Phụng Nghĩa quân, tầm mắt và trí tuệ đều có. Tào Bằng cũng biết, muốn giấu diếm là không thể, chẳng thà đem thái độ hạ thấp xuống một chút nói không chừng còn có thể đạt được càng nhiều thông tin hữu dụng. Dù sao, nói dối càng nhiều thì cuối cùng cũng bị vạch trần. Rõ ràng là Lý Kỳ vẫn còn có lòng hướng về triều đình...Ông ta hiện nay cũng được coi như là một bộ lạc Đại Nhân, nếu như ông ta có lòng xảo trá thì cục diện sẽ càng thêm phức tạp.
- Người Hưu Chư hiện nay không lớn mạnh bằng trước đây, và so sánh với năm xưa cũng đã giảm bớt sự ngoan độc đi nhiều rồi. Lương Nguyên Bích kia...vô cùng anh dũng, bằng không thì với lực lượng của người Hưu Chư sao đến mức như nông nỗi ngày hôm nay, ngay cả quê nhà cũng không có để ở? Con người này tham lam hơn nữa lại cực kỳ liều lĩnh. Thế nhưng quan hệ giữa hắn ta và Đậu Lan vô cùng tốt, năm xưa người Hưu Chư bị Nghị Già Tắc đánh đến mức không có chỗ dung thân, may được Đậu Lan thu nhận mới có một chỗ an thân.
Đậu Lan! Lại là Đậu Lan! Đây là nhân vật chưa từng thấy trong lịch sử vậy mà lại có tài cán đến vậy sao? Tào Bằng phát hiện, tuy nói Tây Lương là một nơi lạnh khủng khiếp nhưng lại là nơi ngọa hổ tàng long...Trước đây Diêm Hành theo như lời Doãn Phụng nói, nghe nói đó là con rể của Hàn Toại, từng suýt nữa giết được Mã Siêu. Người này vũ lực có thể nói là cực giỏi nhưng Tào Bằng lại chưa từng nghe nhắc đến cái tên này. Mà nay lại có một Đậu Lan hùng bá Hồng Trạch, ngay cả người Hưu Chư cũng nghe lời hắn ta. Những người này thật đúng là quá phiền phức. Nếu như không thể cùng Đậu Lan đạt được thương nghị thì sợ rằng hành trình tại Hồng Trạch sẽ vô cùng trắc trở.
Lý Kỳ nhấc hũ rượu lên lại rót đầy một chén rượu sữa ngựa, Tào Bằng tuy rằng vẫn chưa quen với mùi vị tanh nồng chua chát của rượu sữa ngựa này nhưng vẫn nhận lấy, cung kính uống xuống.
- Còn có một chuyện có thể có hữu dụng đối với tướng quân.
- Nguyện nghe tường tận.
Lý Kỳ ngồi xuống, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Trước đây ta sớm đã nghe Võ Uy Mã Đằng dường như đã lôi kéo được người Hưu Chư. Còn nghe nói, Mã Đằng đã đảm bảo với Nguyên Bích rằng nếu người Hưu Chư nguyện ý quy thuận hắn thì có thể thông qua Đường Đề để Nghị Già Tắc nhượng lại một nửa Hưu Chư trạch cho người Hưu Chư ở lại đó. Nhưng chuyện này bị Đậu Lan ngăn cản cho nên Mã Đằng có chút bất mãn. Vừa mới đây Mã Siêu con trai của Mã Đằng đã từng dẫn quân bất ngờ đánh Hồng Trạch để cảnh cáo Đậu Lan...Hiện nay Đậu Lan cũng vì chuyện này mà đau đầu, dường như có ý muốn khuất phục Mã gia, nhưng cụ thể như nào ta cũng không rõ lắm.
Mã Đằng? Tim Tào Bằng nảy lên. Hắn nhạy cảm có thể cảm nhận được sự huyền diệu trong đó, Mã Đằng là muốn khuếch trương hành lang Hà Tây mà, kết giao với Khương Hồ rất có uy vọng. Mà Hàn Toại đồng minh của hắn ta lại hùng bá Lương Châu phía Tây Nam, có thể khiến cho Thứ Sử Lương Châu Vi Khang hiện nay hầu như đã mất hết quyền lực. Hai phần ba Lương Châu đã bị Mã Đằng và Hàn Toại chiếm cứ, Vi Khang chỉ có thể quản lý một quận Lũng Tây. Năm xưa cha con Tào Tháo vương mệnh xuất quân trấn giữ Lũng Tây, sợ là cũng vì nguyên nhân này. Trong lịch sử, Mã Siêu đánh Lũng Tây, thậm chí còn dẫn binh tới Trường An. Người này cũng là một kẻ có dã tâm, hơn nữa cực kỳ khó đối phó, nếu như Mã gia đạt được Hà Tây thì lại như hổ thêm cánh.
- Vậy chẳng phải nói Đậu Lan đang ở thế khó cả đôi đường sao?
- Đúng vậy!
- Lý giáo úy và Đậu Lan có quan hệ thế nào?
Lý Kỳ cười:
- Ta cùng với Đậu Lan... ha hả, không thể nói rõ ràng là quan hệ tốt thế nào, nhưng năm xưa phụ thân của Đậu Lan là huynh đệ với ta, Đậu Lan gặp ta còn phải gọi ta một tiếng bá phụ. Nếu tướng quân muốn gặp y, ta có thể làm trung gian dẫn tới gặp.
Tào Bằng nghe vậy thì quá mừng:
- Vậy thì, ta xin kính nhờ Lý giáo úy. Nếu ta có thể trấn giữ được Hà Tây, công đầu là sẽ của Lý giáo úy. Đến lúc đó ta sẽ tấu công của Lý giáo úy với triều đình.
Lý Kỳ lãnh đạm cười:
- Công lao không quan trọng, ta chỉ mong muốn triều đình lúc này đây chớ phụ tấm lòng của các binh sĩ nhà Hán.
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Lý giáo úy yên tâm, không bình ổn được Hà Tây, Tào mỗ tuyệt đối không ra đi.
- Hy vọng được như vậy!
Trong lời nói của Lý Kỳ lộ ra chút hoài nghi. Có lẽ triều đình đã nhiều lần làm ông thất vọng, có thể ông đã mất lòng tin với triều đình. Hôm nay ông tỏ lòng muốn trợ giúp Tào Bằng là bởi vì ông vẫn còn có chút mong đợi đối với triều đình. Cho nên, tuyệt đối không thể để ông thất vọng. Nếu như ngay cả người như Lý Kỳ mà cũng hoàn toàn đánh mất lòng trung thành đối với Hán thất, vậy thì vấn đề trở nên rất to tát.
- Nói khoác... chỉ có bốn ngàn binh mã mà dẹp yên được Hà Tây ư? Ông nội, cháu đã sớm nói triều đình quên chúng ta rồi, ông cần gì phải lưu luyến lo lắng? Theo cháu thấy, Tào tướng quân có thể vượt qua được mùa đông này đã là quá mức rồi. Ông nội, cháu nói rõ trước, cháu tuyệt đối không dốc sức vì triều đình.
Rèm trướng được xốc lên, Lý Đinh đi vào lớn tiếng nói.
Lý Kỳ biến sắc tức giận quát:
- Lý Đinh, ở đây lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện, còn không cút ra ngoài cho ta.
- Cút thì cút...Nhưng cháu vẫn phải nói, họ Tào kia, ngươi gạt được ông nội ta nhưng đừng mơ gạt được ta. Nam nhi ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch ta tuyệt đối không dốc sức vì triều đình. Ngươi muốn chỉ dùng miệng lưỡi ba tấc mà đòi thuyết phục chúng ta bán mạng cho triều đình sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ!
Lý Đinh hướng về Tào Bằng hét lên rồi quay người đi ra luôn.
Lý Kỳ lộ vẻ ngượng ngùng, định mở miệng giải thích nhưng lại không biết nói gì. Tào Bằng cười xua xua tay ý bảo không sao. Nhưng trong ngực lại có một cảm giác nặng trĩu...
Có một thành trấn nhỏ ở đó, diện tích không quá lớn. Trước kia quân Hán từng xây dựng đồn điền, binh doanh ở đây. Sau khi người Khương tạo phản, triều đình dứt bỏ Hà Tây. Những người Hán ở đây, dựa trên cơ sở Thân Binh Doanh của quân Hán ngày xưa mà xây dựng nên một tòa thành. Những người Hán còn ở lại lúc ấy, một số người vẫn duy trì thói quen làm ruộng của người Hán như trước, còn một số người khác vì sống chung trên đất của người Khương nên dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt, bắt đầu trở nên sống đời du mục.
Chẳng qua đối với ruộng nương vẫn còn quyến luyến, vì vậy bọn họ cũng không rời khỏi Hồng Trạch.
Mà lại lấy thị trấn Hồng Trạch làm trung tâm hình thành những bộ lạc nhỏ dày đặc như sao tản mát khắp nơi trên thảo nguyên của Hồng Trạch.
Tháng bảy năm Kiến An thứ tám, một đội quân Hán đi vào Hồng Trạch.
- Cháu thấy có rõ ràng không? Thật sự là kỵ quân của nhà Hán sao?
Ở bên trong lều của bộ lạc người Hán ở vùng ven của Hồng Trạch, Lý Kỳ đầu tóc trắng xóa, thần sắc có phần kích động hỏi.
Ở trước mặt lão là một thanh niên người Hán.
Tuy rằng toàn thân đều ăn mặc theo kiểu của Khương hồ, nhưng diện mạo người Hán đã làm rõ xuất thân của gã.
- Ông nội, đúng thật là kỵ quân của nhà Hán….Cờ xích long kia cùng với cờ xích long mà Đoàn Giáp lưu lại năm đó giống nhau như đúc, khôi giáp của bọn họ cũng không khác gì với giáp trụ của ông. Tuy nhiên nhân số cũng không nhiều, chỉ có mấy trăm người mà thôi, cho nên cháu cũng không dám khẳng định lai lịch của bọn họ, chỉ đứng nhìn từ xa, rồi vội vã trở về báo tin.
- Chỉ có mấy trăm kỵ quân thôi sao?
Lý Kỳ lộ ra vẻ thất vọng.
Tuy nhiên, lão nhanh chóng phấn chấn trở lại, bước ra khỏi lều đi ra ngoài.
- Lập tức chọn dẫn binh sĩ trong tộc theo ta đi xem xét tình hình.
- Ông nội, cháu dẫn người đi là được rồi, ông nội cần gì phải…
Lời của thanh niên kia còn chưa dứt đã thấy Lý Kỳ trừng mắt, lời sắp nói ra lập tức nuốt trở vào, chắp tay nói:
- Cháu xin tuân mệnh.
- Bốn mươi năm…Không ngờ lại được thấy kỵ quân của nhà Hán!
Lý Kỳ đứng thật lâu ở bên ngoài lều, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to khiến cho những mục dân ở xung quanh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Đoàn người của Tào Bằng sau khi tiến vào Hồng Trạch, liền cảm thấy có gì đó không được thoải mái.
- Thứ Tằng, sao ta cứ có cảm giác dường như đang bị ai đó theo dõi?
Từ xa, có một số mục dân đang nhìn đoàn người của Tào Bằng lập tức thúc ngựa rời đi.
Doãn Phụng lắc đầu:
- Ty chức cũng không rõ lắm.
- Bọn người Khương Tự đã có liên lạc gì chưa?
- Chưa có hồi âm. Tuy nhiên có lẽ bọn họ đã nhận được tin tức…Từ Hồng Thủy Tập đến đây có lẽ mất khoảng một ngày đường, không chừng bọn họ đang ở Hồng Thủy Tập nghênh đón, thậm chí có lẽ Lương Khoan đã đi liên hệ với những người Hưu Chư, khi tới Hồng Thủy Tập ta sẽ biết rõ ngay.
- Cũng tốt, truyền lệnh xuống, bảo tất cả mọi người tăng cường cảnh giác, không thể xem thường.
Tuy Tào Bằng đã có hiểu biết sơ lược về tình hình của Hồng Trạch nhưng cũng không thể không đề phòng. Tuy nói ở Hồng Trạch này người Hán chiếm đa số nhưng đã qua nhiều năm như vậy, trời mới biết là tình hình sẽ biến đổi như thế nào. Những năm đầu Vĩnh Sơ, cũng chính là năm thứ tư công nguyên, triều đình rút quan binh đô hộ Tây Vưc và đồn điền, phái Kỵ Đô Úy Vương Hoành triệu tập người Khương tại ba quận Kim Thành, Lũng Tây Hàm Dưỡng đảm nhiệm tùy quân hộ vệ và tạp dịch khiến cho người Hồ oán hận trong lòng, cuối cùng dẫn đến bộc phát một trận bạo loạn. Sau này triều đình dần dần mất đi sự kiểm soát đối với Hà Tây. Khương hồ làm loạn từ những năm đầu của Vĩnh Sơ đến sau này vẫn không hề ngừng lại.
Lần lượt có Tiên Linh Khương, rồi Hoàng Trung Nghĩa, cùng với Thiêu Đương Khương không ngừng làm phản.
Đến thời kỳ Hi Bình, lại có bạo loạn bộc phát từ Biên Chương Bắc Cung khiến cho toàn bộ Lương Châu nằm trong sự rối loạn.
Những cuộc bạo loạn đó, cũng có không ít người Hán tham gia cùng.
Hiện giờ người Hán ở Hồng Trạch này rốt cuộc ở vào trạng thái nào, trong lòng Tào Bằng cũng không nắm rõ lắm. Dù sao, nơi này thuộc về lãnh địa của Khương hồ, đã qua vài chục năm rồi, thậm chí cũng đã gần một trăm năm, trong lòng của người Hán rốt cục đối với triều đình như thế nào? Doãn Phụng nói, tâm của người Hán ở nơi này luôn hướng về triều đình, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng của Tào Bằng vẫn chưa quyết định được.
Bỗng nhiên sư hổ thú ở dưới thân dừng lại, có vẻ hơi bị kích động, mũi thở ra những tiếng phì phì.
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức giơ tay lên:
- Truyền lệnh, chuẩn bị nghênh địch!
Vừa dứt lời, ba trăm kỵ quân lập tức hợp thành đội ngũ chỉnh tề, bày ra một trận thế trên thảo nguyên.
Tào Bằng vươn tay ra, lập tức Vương Song lập tức từ trên một con ngựa gỡ xuống Phương Thiên Họa Kích, đặt vàotrong tay của Tào Bằng, rồi sau đó xoay người lên ngựa, cũng lấy ra một đại đao.
Doãn Phụng cũng lộ vẻ khẩn trương, nhấc chân tháo xuống một cây đại thương.
Xa xa, truyền đến âm thanh ù ù của vó ngựa.
Một đội kỵ quân trang phục của người Khương hồ vọt tới nhanh như chớp, xem số người khoảng chừng có năm sáu trăm người, đội hình cực kỳ chỉnh tề.
Tào Bằng nheo mắt lại!
Bởi vì hắn phát hiện, kỵ quân của đối phương trong khi phi nhanh tới lại bày ra trận hình rõ ràng là trận phápYển nguyệt của kỵ quân Hán thường dùng.
Là quân Hán?
Trong lòng của Tào Bằng còn đang nghi hoặc, đội kỵ quân kia đã đến trước mặt.
Cầm đầu đội quân là một lão tướng tóc trắng xóa. Khuôn mặt với nhiều nếp nhăn kia đã trãi qua bao năm tháng của thời gian, lộ ra vẻ rất trầm tĩnh. Lão mặc trang phục của Khương hồ, vạt áo ngắn lệc sang một bên, toàn bộ áo khoác đều phủ giáp. Tóc búi cao, mày rậm mắt hổ…Tay cầm một thanh đại đao, trên lưng mang một cây cung bằng sắt, trên lưng ngựa lộ ra bốn cái sọt, bên trong chứa đầy tên.
- Trước mặt, là binh mã phương nào?
Tào Bằng liếc nhìn Doãn Phụng, Doãn Phụng lập tức thúc ngựa đi tới:
- Ta là Doãn Phụng, Giáo Úy cầm binh ở Hà Tây, người tới là ai?
- Ta không phải hỏi ngươi, tên trẻ tuổi kia, vì sao không tới trước nói chuyện?
Ánh mắt của lão nhân cực kỳ sắc bén, lập tức nhìn ra ngay Doãn Phụng không phải là chủ tướng.
Tào Bằng mỉm cười, giục ngựa tiến lên.
- Sư hổ thú?
Lão nhân nhìn thấy con ngựa Tào Bằng đang cưỡi liền cả kinh.
Mà Tào Bằng vòng kích trước người, chắp tay thi lễ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng Tào Bằng, phụng lệnh của triều đình, trấn giữ Hà Tây. Lão nhân gia, xin hỏi lão là người phương nào?
Bắc Trung Lang Tướng?
Lão nhân hít vào một hơi khí lạnh, lập tức mặt biến sắc.
Chỉ thấy lão xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, run giọng nói:
- Giáo Úy Lý Kỳ của Phụng nghĩa quân bái kiến Bắc Trung Lang Tướng.
Phụng nghĩa quân?
Tào Bằng cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, vội đem đại kích đưa cho Vương Song, nhảy xuống ngựa.
"Phụng nghĩa quân" này chính là đội quân tinh nhuệ dưới trướng của Đoàn Thái Úy Đoàn Quýnh năm đó, gọi là võ tốt Phụng nghĩa, từng tham gia cuộc đại chiến truy đuối Khương Hồ từ Phùng Nghĩa Sơn tới Linh Võ cốc. Chỉ có điều về sau Đoàn Quýnh đầu phục Vương phủ, Phụng nghĩa quân cũng vì vậy mà giải tán.
Sau khi Đoàn Quýnh chết đi, cũng không ai nghe đến tin tức của Phụng nghĩa quân.
Tào Bằng tiến lên hai bước, hỏi:
- Lý Kỳ, lão nói lão là võ tốt Phụng nghĩa?
- Đúng vậy!
- Vậy vì sao lão lại ở Hà Tây? Ta nhớ rõ năm đó Phụng nghĩa quân theo Đoàn Quýnh cùng trở về Tuy Dương, sau đó mới giải tán.
Lý Kỳ cười khổ ngẩng đầu:
- Hồi bẩm Bắc Trung Lang Tướng, ty chức quả thật là Giáo Úy của Phụng nghĩa quân.
Cuộc chiến Phùng Nghĩa Sơn năm đó, ty chức cùng với Đoàn tướng quân truy kích Tiên Linh Khương, không ngờ dọc đường lại gặp phục kích của tạp chủng Tiên Linh Khương, bản thân ty chức bị trọng thương được mục dân người Hán ở đây cứu giúp. Sau khi lành lặn vết thương thì cuộc chiến ở Linh Võ Cốc đã chấm dứt, Đoàn tướng quân dẫn Phụng nghĩa quân trở về Tuy Dương. Ty chức vì một việc riêng nên không vội trở về, đến khi ty chức chuẩn bị trở về Tuy Dương, lại nghe nói Phụng nghĩa quân đã bị giải tán. Rơi vào đường cùng ty chức liền lưu lại Hồng Trạch ở Hà Tây này.
- Vì sao lão không về nhà?
Lý Kỳ trầm mặc!
Thật lâu sau, lão hạ giọng nói:
- Bắc Trung Lang Tướng, làm sao còn có nhà ạ? Cha mẹ ty chức đã sớm qua đời, đất vườn trong nhà cũng bị người cướp đi. Nếu không vì vậy, ty chức sao có thể nhập ngũ?
Những năm cuối của Đông Hán, việc chiếm đoạt đất đai diễn ra vô cũng nghiêm trọng.
Cũng bới vì phần lớn đất đai bị cường hào chiếm đoạt, cho nên lưu dân xuất hiện ở khắp các nơi. Có người thì nhập ngũ, có người thì thành sơn tặc đạo phỉ gây hại địa phương. Tào Bằng cũng có nghe nói qua tình huống đó, nhưng tình trạng cụ thể thì lại không rõ lắm. Hắn tiến lên hai bước, giơ tay nâng Lý Kỳ đứng dậy, đánh giá từ trên xuống dưới.
Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói:
- Tào mỗ phụng mệnh triều đình trấn giữ Hà Tây. Lý Kỳ, những chuyện đã qua ta nghĩ hãy gác lại, ta hỏi lão, có thể vì triều đình mà dốc sức hay không?
- Ty chức ngay cả nằm mơ cũng đợi chờ đại quân của triều đình trở về Hà Tây.
Lý Kỳ vẻ mặt kích động, nắm chặt tay của Tào Bằng, run giọng trả lời.
- Bắc Trung Lang Tướng, các người từ xa mà đến, sao không đến bộ lạc của ta mà nghỉ ngơi một chút?
- Việc này…Ta đang định đi tới Hồng Thủy Tập.
- Hồng Thủy Tập?
Lý Kỳ không khỏi cười nói:
- Tướng quân muốn đi đến Hồng Thủy Tập được dễ dàng, hãy đến chỗ ty chức dùng chén rượu, sau đó ty chức nguyện theo tướng quân đồng hành.
Có một người dẫn đường như vậy, đương nhiên Tào Bằng đồng ý.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị gật đầu đồng ý thì một thanh niên ở phía sau Lý Kỳ đột nhiên mở miệng nói:
- Tướng quân, tướng quân đến Hồng Trạch chỉ có bấy nhiêu binh mã thôi sao?
- Sao?
Tào Bằng ngẩn ra, nhìn về phía người thanh niên.
Lý Kỳ phẫn nộ quát:
- Lý Đinh, chớ có hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này là việc của quân cơ, đâu đến lượt cháu tự tiện mở miệng hỏi?
- Ông nội, cháu đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Những năm gần đây, triều đình nói phải thu phục Hà Tây, trước thì Đổng Trác, sau lại có Lý Thôi, Quách Dĩ, nhưng cả đám người sau khi được đối xử trọng hậu, liền ngay sau đó cũng không có động tĩnh gì. Vì triều đình nhà Hán này, ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch ta bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng đến mức nào? Năm đó triều đình nhà Hán nói đi là đi, để chúng ta ở lại Hồng Trạch chẳng thèm quan tâm, đến khi cần liền hô khẩu hiệu phải thu phục Hà Tây, đến khi được đối xử trọng hậu liền không thấy bóng dáng. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta ở nơi này đánh nhau với Khương hồ nữa sao?
- Lý Đinh, nếu cháu không im miệng, vậy thì mau cút về cho ta.
Lý Kỳ lớn tiếng quát mắng, Lý Đinh hung tợn liếc nhìn Tào Bằng một cái, sau đó mới thúc ngựa rời đi.
Khi gã vừa đi, mấy chục thanh niên có phần do dự rồi cũng đi theo Lý Đinh. Tào Bằng khoanh tay đứng nhìn những thanh niên này đi xa dần, không khỏi nhíu mày.
Doãn Phụng nói ở Hồng Trạch tâm của người Hán luôn hướng về triều đình.
Nhìn tình huống này, dường như cũng không phải đơn giản giống như lời của Doãn Phụng đã nói...
Lý Kỳ có chút xấu hổ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng đừng trách, đứa cháu này của ta......
- Lý Giáo Úy, lão ở rể sao?
- Việc này vốn là cũng không phải ở rể, chỉ có điều năm đó sau khi ta ở trong này dưỡng thương, cha vợ của ta thấy ta vũ dũng, liền đem con gái gả cho ta. Ta vốn muốn sẽ mang theo vợ con đi tới Tùy Dương, nào ngờ Phụng nghĩa quân…Ta bèn ở lại trong tộc.
- Lý Đinh kia vừa rồi có nói Hồng Trạch có ba mươi sáu bộ lạc, chuyện này là sao?
Lý Kỳ cười khổ một tiếng nói:
- Những năm đầu Vĩnh Sơ, triều đình rút lui khỏi Hồng Trạch, những binh sĩ nhà Hán đóng giữ ở Hồng Trạch vì chống lại người Khương và người Tiên Ti, đã tự hình thành một bộ lạc. Mọi người bất kể quen lạ, tạo nên một bộ lạc cùng nâng đỡ lẫn nhau, cùng chống lại người Hồ…Nếu không vì thế, Hồng Trạch này chỉ sợ đã thuộc về Khương hồ rồi.
Ba mươi sáu bộ lạc ở Hồng Trạch?
Dường như có chút phức tạp...
Tào Bằng đột nhiên cảm thấy hắn nên lưu lại, để nghe kể lại tỉ mỉ về tình trạng của Hồng Trạch.
Nếu không đến khi gặp Lương Nguyên Bích, đối với Hồng Trạch hắn không nắm rõ ràng lắm, chẳng phải là để Lương Nguyên Bích chiếm thế thượng phong sao?
- Bắc Trung Lang Tướng, xin mời đến lều của ta nghỉ tạm.
Tào Bằng hơi khom người chìa tay mời Lý Kỳ:
- Lý Giáo Úy, mời.
Hồng Trạch lấy Hồng Thủy Tập làm trung tâm cùng chung sở hữu ba mươi sáu bộ lạc với nhà Hán. Ba mươi sáu bộ lạc này là dựa theo biên chế quân Hán năm xưa mà xây dựng nên, lấy quân Hán tại Hà Tây làm chủ chốt, chiêu mộ tụ tập dân chúng, hình thành một quốc gia độc lập. Thường ngày nông canh du mục, tự cấp tự túc; nếu gặp phải Khương Hồ khiêu khích, ba mươi sáu bộ lạc đều xuất hiện cộng đồng giúp đỡ. Từ cấp độ nào đó mà nói, cách sống của người Hán Hồng Trạch đã hết sức tiếp cận hình thức ban đầu quân trấn giữ của Giả Dật Sở Ngôn. Nếu như không phải là cách sống như thế, người Hán Hà Tây dã sớm bị Khương Hồ chiếm đoạt tiêu diệt. Tào Bằng uống rượu sữa ngựa, nghe Lý Kỳ giới thiệu đối với tình trạng của Hồng Trạch lại có một nhận thức hoàn toàn mới...
- Kỳ thực cũng không trách được đám nhỏ này, từ giai đoạn những năm đầu Vĩnh Sơ đến nay gần trăm năm, ba mươi sáu bộ Lạc Hồng Trạch từ lúc ban đầu lòng đã hướng về triều đình Hán Thất, nhập hẳn vào.... Ta nghe nói ngay từ đầu, thôn dân tụ tập tại ba mươi sáu bộ lạc luôn chờ đợi đại quân triều đình quay về Hà Tây. Nhưng mà sự chờ đợi này chính là trăm năm, đến bây giờ đã là thế hệ thứ tư rồi. Trăm năm tới nay, triều đình khi gặp phiền phức thì sẽ điều binh từ ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch. Trong Phụng Nghĩa quân năm xưa thì có ba nghìn người đến Hồng Trạch, thế nhưng từ sau khi Tiên Linh Khương bị diệt, Phụng Nghĩa quân theo đó mà giải tán. Ba nghìn đệ tử gần như tử thương không còn, có thể còn sống sót trở về cực ít. Triều đình, thật là quá tâm lạnh đối với người Hồng Trạch mà.
Lúc Lý Kỳ nói điều này ra, trong mắt toát lên vẻ bi thương. Chính là những người như bọn họ mới thật sự không thể quay về nhà, có nước mà không thể báo đền, sống lưu lạc nơi biên ải, người Hồ không muốn tiếp nhận. Triều Đình thậm chí đã quên hẳn là thực sự còn một đám người đáng thương như họ còn tồn tại.
Năm xưa, Đoàn tướng quân từng kiến nghị triều đình trưng tập hơn mười vạn đại quân Hà Tây, khi đó người Hà Tây vui mừng khôn xiết, chờ đợi quân Hán quay về. Nhưng kết quả là...Tiên Linh Khương tuy rằng bị tiêu diệt nhưng lại khiến cho người Hồng Trạch bị Khương Hồ căm thù. Từ thời kỳ giữa Hi Bình và Quang Hòa, người Hồng Trạch và Khương Hồ đã đánh nhau hơn mười lần, tử thương cực kỳ thảm trọng. Lại sau này, Biên Chương và Bắc Cung Bá Ngọc tạo phản, quan quân tiến vào chiếm giữ Lương Châu lại có thể khiến cho Khương Hồ và người Hồng Trạch ngừng chiến...Chủng Thử đi, Trương Ôn tới...Lúc đến lúc đi, mỗi một lần đại quân triều đình đến đều khiến người Hồng Trạch trông ngóng và hy vọng, nhưng tới rồi cuối cùng, cũng chỉ để lại một đống hỗn độn? Nói một câu trong lòng, đây là người Hồng Trạch thế hệ thứ tư rồi, đối với triều đình rốt cuộc có bao nhiêu sự trung thành, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng không rõ. Bọn họ sợ! Bắc Trung Lang tướng, lần này ngươi tới dẫn theo bao nhiêu binh mã? Có đúng là không giống như những người kia, tới...rồi lại đi?
Tào Bằng trầm mặc. Những lời Lý Kỳ nói kiến hắn đầy xúc cảm. Hắn cũng không rõ lần này rốt cuộc là loại cảm xúc gì, chỉ là trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
- Lý Giáo úy, ta cũng không gạt lão, lần này ta đến Hà Tây nếu không dẹp yên Hà Tây tuyệt đối sẽ không bỏ đi. Chỉ là, binh mã trong tay ta cũng không nhiều lắm, chỉ có bốn ngàn người mà thôi. Năm xưa triều đinh còn có thể di chuyển tám nghìn hộ thôn dân đến Hà Tây này...Lão có lẽ không biết, hiện nay vùng Trung Nguyên hỗn chiến, Chư hầu mọc lên như rừng. Tào Tư Không phụng lệnh thiên tử giờ đang chinh chiến ở Hà Bắc, có thể điều được bấy nhiêu người như này cũng là không dễ dàng...Lần này ta đến Hồng Trạch, mục đích chính là muốn xây dựng thành trì tại Hồng Trạch.
- Bốn ngàn người, tám ngàn hộ?
Lý Kỳ lộ ra vẻ thất vọng. Không hề nghi ngờ, Lý Kỳ nhận thấy triều đình vẫn như trước không quyết tâm thu hồi Hà Tây. Ông trầm ngâm giây lát sau đó khẽ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng, thứ cho ta nói thẳng...Nếu triều đình chỉ có những binh mã này, muốn dẹp yên Hà Tây thì vô cùng khó khăn. Cái khác không nói, ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch nhất định sẽ không nguyện ý quy thuận Bắc Trung Lang tướng.
- Ta biết. Cho nên đó là lý do ta đến!
Lý Kỳ thở dài:
- Nếu Bắc Trung Lang Tướng muốn chỉ bằng miệng lưỡi mà thuyết phục người Hồng Trạch thì sẽ vô cùng. Người Hồng Trạch hôm nay đã không còn dễ dàng bị lừa dối. Nếu Bắc Trung Lang Tướng không có năng lực khiến bọn họ kính phục, bọn họ sẽ không bao giờ cúi đầu. Đặc biệt là các huynh đệ này đã từng sinh ra và lớn lên ở Hà Tây, sự tiếp xúc đều là người Khương Hồ dân tộc Tiên Bi. Cũng không hề khác với người Khương Hồ, cái mà bọn họ kính trọng chính là dũng sĩ...Nếu bọn họ không muốn quy thuật, dù có là phụ mẫu cũng không có cách nào để họ cúi đầu. Bắc Trung Lang Tướng, chuyện này, thật sự là rất khó.
Tào Bằng làm sao không biết sự việc lúc này còn khó khăn hơn với trước đây, hắn đã cân nhắc rất chu đáo, chỉ là không nghĩ tới Hồng Trạch hiện nay càng thêm phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn.
- Hồng Trạch, giờ là ai dẫn đầu?
- Bộ Lạc Đại Nhân Hồng Thủy Tập, Đậu Lan.
- Người này lý lịch thế nào?
Lý Kỳ khẽ ho khan một tiếng:
- Đậu Lan này...Thật không dám giấu diếm, người này tổ tiên vốn là hình đồ bị bắt trấn thủ biên cương, đối với triều đình xưa nay đều coi là kẻ thù. Ta từng nghe nói, Đậu Lan này năm xưa từng là hậu duệ của Đại tướng quân Đậu Hiến. Đại tướng quân Đậu Hiến bắc chinh dân tộc Hung Nô, giành được toàn thắng. Không ngờ sau đó lại bị triều đình ban cái chết, Đậu gia từ đó về sau suy yếu...Tổ tiên Đậu Lan chính vì nguyên nhân này mà bị lưu đày đi Hà Tây. Nhưng không lâu sau, Khương Hồ tác loạn, đại quân triều đình rời khỏi Hà Tây, tổ phụ của Đậu Lan nhân cơ hội này mà quật khởi, Đậu tướng quân nhờ vào tên tuổi mà hùng Bá Hồng Thủy Tập, trở thành đại nhân đứng đầu của ba mươi sáu bộ lạc. Đến khi Đậu Lan ra đời càng lợi hại. Đậu Lan vốn vũ dũng, tính tính hào sảng, cực có uy vọng. Bắc Trung Lang Tướng muốn quản lý Hồng Thủy Tập, Đậu Lan nếu quy thuận, thì ba mươi sáu bộ lạc đại nhân bảy thành đô sẽ dốc sức vì tướng quân.
Con ngươi Tào Bằng nheo lại thành một kẽ hở. Tới Hà Tây rồi, hắn mới phát hiện thế cục này dường như đã vượt xa phạm vi khống chế của hắn. Quá nhiều nhân vật xa lạ có năng lực, quá nhiều chuyện lạ nảy sinh...có rất rất nhiều điều, nhiều nhân vật mà chưa bao giờ thấy xuất hiện trong lịch sử.
- Lý Giáo úy, người Hưu Chư, có hiểu rõ không?
- Hưu Chư?
Lý Kỳ giật mình, chợt cười:
- Có phải tướng quân muốn lôi kéo người Hưu Chư?
- Lôi kéo thì không cần nói tới, chỉ là...mong muốn có thể cùng người Hưu Chư đạt được đồng minh.
Lý Kỳ này không hổ đã từng làm Giáo úy của Phụng Nghĩa quân, tầm mắt và trí tuệ đều có. Tào Bằng cũng biết, muốn giấu diếm là không thể, chẳng thà đem thái độ hạ thấp xuống một chút nói không chừng còn có thể đạt được càng nhiều thông tin hữu dụng. Dù sao, nói dối càng nhiều thì cuối cùng cũng bị vạch trần. Rõ ràng là Lý Kỳ vẫn còn có lòng hướng về triều đình...Ông ta hiện nay cũng được coi như là một bộ lạc Đại Nhân, nếu như ông ta có lòng xảo trá thì cục diện sẽ càng thêm phức tạp.
- Người Hưu Chư hiện nay không lớn mạnh bằng trước đây, và so sánh với năm xưa cũng đã giảm bớt sự ngoan độc đi nhiều rồi. Lương Nguyên Bích kia...vô cùng anh dũng, bằng không thì với lực lượng của người Hưu Chư sao đến mức như nông nỗi ngày hôm nay, ngay cả quê nhà cũng không có để ở? Con người này tham lam hơn nữa lại cực kỳ liều lĩnh. Thế nhưng quan hệ giữa hắn ta và Đậu Lan vô cùng tốt, năm xưa người Hưu Chư bị Nghị Già Tắc đánh đến mức không có chỗ dung thân, may được Đậu Lan thu nhận mới có một chỗ an thân.
Đậu Lan! Lại là Đậu Lan! Đây là nhân vật chưa từng thấy trong lịch sử vậy mà lại có tài cán đến vậy sao? Tào Bằng phát hiện, tuy nói Tây Lương là một nơi lạnh khủng khiếp nhưng lại là nơi ngọa hổ tàng long...Trước đây Diêm Hành theo như lời Doãn Phụng nói, nghe nói đó là con rể của Hàn Toại, từng suýt nữa giết được Mã Siêu. Người này vũ lực có thể nói là cực giỏi nhưng Tào Bằng lại chưa từng nghe nhắc đến cái tên này. Mà nay lại có một Đậu Lan hùng bá Hồng Trạch, ngay cả người Hưu Chư cũng nghe lời hắn ta. Những người này thật đúng là quá phiền phức. Nếu như không thể cùng Đậu Lan đạt được thương nghị thì sợ rằng hành trình tại Hồng Trạch sẽ vô cùng trắc trở.
Lý Kỳ nhấc hũ rượu lên lại rót đầy một chén rượu sữa ngựa, Tào Bằng tuy rằng vẫn chưa quen với mùi vị tanh nồng chua chát của rượu sữa ngựa này nhưng vẫn nhận lấy, cung kính uống xuống.
- Còn có một chuyện có thể có hữu dụng đối với tướng quân.
- Nguyện nghe tường tận.
Lý Kỳ ngồi xuống, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Trước đây ta sớm đã nghe Võ Uy Mã Đằng dường như đã lôi kéo được người Hưu Chư. Còn nghe nói, Mã Đằng đã đảm bảo với Nguyên Bích rằng nếu người Hưu Chư nguyện ý quy thuận hắn thì có thể thông qua Đường Đề để Nghị Già Tắc nhượng lại một nửa Hưu Chư trạch cho người Hưu Chư ở lại đó. Nhưng chuyện này bị Đậu Lan ngăn cản cho nên Mã Đằng có chút bất mãn. Vừa mới đây Mã Siêu con trai của Mã Đằng đã từng dẫn quân bất ngờ đánh Hồng Trạch để cảnh cáo Đậu Lan...Hiện nay Đậu Lan cũng vì chuyện này mà đau đầu, dường như có ý muốn khuất phục Mã gia, nhưng cụ thể như nào ta cũng không rõ lắm.
Mã Đằng? Tim Tào Bằng nảy lên. Hắn nhạy cảm có thể cảm nhận được sự huyền diệu trong đó, Mã Đằng là muốn khuếch trương hành lang Hà Tây mà, kết giao với Khương Hồ rất có uy vọng. Mà Hàn Toại đồng minh của hắn ta lại hùng bá Lương Châu phía Tây Nam, có thể khiến cho Thứ Sử Lương Châu Vi Khang hiện nay hầu như đã mất hết quyền lực. Hai phần ba Lương Châu đã bị Mã Đằng và Hàn Toại chiếm cứ, Vi Khang chỉ có thể quản lý một quận Lũng Tây. Năm xưa cha con Tào Tháo vương mệnh xuất quân trấn giữ Lũng Tây, sợ là cũng vì nguyên nhân này. Trong lịch sử, Mã Siêu đánh Lũng Tây, thậm chí còn dẫn binh tới Trường An. Người này cũng là một kẻ có dã tâm, hơn nữa cực kỳ khó đối phó, nếu như Mã gia đạt được Hà Tây thì lại như hổ thêm cánh.
- Vậy chẳng phải nói Đậu Lan đang ở thế khó cả đôi đường sao?
- Đúng vậy!
- Lý giáo úy và Đậu Lan có quan hệ thế nào?
Lý Kỳ cười:
- Ta cùng với Đậu Lan... ha hả, không thể nói rõ ràng là quan hệ tốt thế nào, nhưng năm xưa phụ thân của Đậu Lan là huynh đệ với ta, Đậu Lan gặp ta còn phải gọi ta một tiếng bá phụ. Nếu tướng quân muốn gặp y, ta có thể làm trung gian dẫn tới gặp.
Tào Bằng nghe vậy thì quá mừng:
- Vậy thì, ta xin kính nhờ Lý giáo úy. Nếu ta có thể trấn giữ được Hà Tây, công đầu là sẽ của Lý giáo úy. Đến lúc đó ta sẽ tấu công của Lý giáo úy với triều đình.
Lý Kỳ lãnh đạm cười:
- Công lao không quan trọng, ta chỉ mong muốn triều đình lúc này đây chớ phụ tấm lòng của các binh sĩ nhà Hán.
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Lý giáo úy yên tâm, không bình ổn được Hà Tây, Tào mỗ tuyệt đối không ra đi.
- Hy vọng được như vậy!
Trong lời nói của Lý Kỳ lộ ra chút hoài nghi. Có lẽ triều đình đã nhiều lần làm ông thất vọng, có thể ông đã mất lòng tin với triều đình. Hôm nay ông tỏ lòng muốn trợ giúp Tào Bằng là bởi vì ông vẫn còn có chút mong đợi đối với triều đình. Cho nên, tuyệt đối không thể để ông thất vọng. Nếu như ngay cả người như Lý Kỳ mà cũng hoàn toàn đánh mất lòng trung thành đối với Hán thất, vậy thì vấn đề trở nên rất to tát.
- Nói khoác... chỉ có bốn ngàn binh mã mà dẹp yên được Hà Tây ư? Ông nội, cháu đã sớm nói triều đình quên chúng ta rồi, ông cần gì phải lưu luyến lo lắng? Theo cháu thấy, Tào tướng quân có thể vượt qua được mùa đông này đã là quá mức rồi. Ông nội, cháu nói rõ trước, cháu tuyệt đối không dốc sức vì triều đình.
Rèm trướng được xốc lên, Lý Đinh đi vào lớn tiếng nói.
Lý Kỳ biến sắc tức giận quát:
- Lý Đinh, ở đây lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện, còn không cút ra ngoài cho ta.
- Cút thì cút...Nhưng cháu vẫn phải nói, họ Tào kia, ngươi gạt được ông nội ta nhưng đừng mơ gạt được ta. Nam nhi ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch ta tuyệt đối không dốc sức vì triều đình. Ngươi muốn chỉ dùng miệng lưỡi ba tấc mà đòi thuyết phục chúng ta bán mạng cho triều đình sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ!
Lý Đinh hướng về Tào Bằng hét lên rồi quay người đi ra luôn.
Lý Kỳ lộ vẻ ngượng ngùng, định mở miệng giải thích nhưng lại không biết nói gì. Tào Bằng cười xua xua tay ý bảo không sao. Nhưng trong ngực lại có một cảm giác nặng trĩu...