-Lý kỳ đã tới?
Tào Bằng tựa vào tay dựa của tấm đệm da sói màu trắng cái đệm hồ chuáng thượng, ngón tay thoải mái đặt lên tấm đệm da mềm mại.
-Tiên sinh nghĩ như thế nào?
-Không nghĩ gì hết!
Lý Nho trả lời chắc như đinh đóng cột, không có một chút do dự.
Y mới từ phía tây trở về, ra ngoài ca ngợi chiến tích của Tào Bằng. Không thể không nói, người này không hổ là đệ nhất mưu kế phò tá Đổng Trác năm đó. Cũng chẳng trách, Giả Hủ mãi đến loạn Tam Phụ sau này mới có thể thể hiện tài năng. Có lẽ xét tổng quát, Lý Nho không thể so sánh với Giả Hủ nhưng về mặt hiến kế, thì chưa chắc y đã thua kém Giả Văn Hòa.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Chiến tranh dư luận à!
Lý Nho đã tạo ra chuyện mà người đời sau vẫn gọi là cuộc chiến dư luận!
Y mang theo một nhóm nô lệ người Hồ, tung ra đủ loại tin tức trên thảo nguyên, có thực, có giả, làm cho người ta khó có thể phân biệt.
Mượn miệng lưỡi của nhiều người trong thời gian dài để xây dựng hình ảnh cho Tào Bằng.
Tuy nói Tào Bằngrất nổi tiếng ở Trung Nguyên nhưng ở Hà Tây thì…
Bất luận thông tin có thật nào cũng đều được y tận dụng, bao gồm cả chuyện về Lã Bố cũng trở thành một quân cờ để mà tôn Tào Bằng lên.
Lý Nho quả thực là người lắm diệu kế quỷ thần khó lường. Tào Bằng thầm cảm thấy may mắn vì đã chiêu dụ được Lý Nho về dưới trướng của mình. Có thể thấy Lý Nho sống ở Hà Tây rất thoải mái. Y đã bắt đầu tích trữ, còn thu nhận lấy hai người đẹp người Hồ, quả là chuyện tốt.
Giờ đây, trên thảo nguyên Hồng Trạch này thậm chí khắp ở Hà Tây cũng đều lưu truyền chuyện của Tào Bằng.
Tào Bằng cho rằng ảnh hưởng của dư luận này gây ra còn hơn mười vạn quân hùng dũng. Chẳng qua muốn thực hiện chuyện này cần có một quá trình, đồng thời phải có chút thủ đoạn, chỉ có điềunhững người biết chữ ở thời đại này thực sự quá ít. Nếu không Tào Bằng sẽ còn làm một số chuyện khác nữa. Nhưng dù như vậy thì Tào Bằng vẫn thảo luận rất nhiều phương án kế tiếpvới Lý Nho.
Đậu Lan triệu tập mười tám đại nhân của các bộ lạc để thảo luận cách đối phó với Tào Bằng, đương nhiên Tào Bằng biết.
Tuy nhiên, hắn cũng không lo lắng.
Lý Nho nói vói hắn:
-Không đến mười ngày, tất có chuyện.
Lúc này, chuyện đã xuất hiện…
Hành động của Tây Lương Mã Đằng, hắn đương nhiên đã nhìn thấy.
-Lòng của Mã Thọ Thành đến người qua đường cũng biết.
Tào Bằng cười nói:
-Hắn dòm ngó Hà Tây, cũng không phải một, hai ngày, nay mượn cơ hội này giở trò, cũng là hợp với tính khí của hắn.
Bây giờ, Lý Kỳ tìm đến cửaa.
Ngoài mặt là thăm hỏi nhưng dụng ý thật trong đó, Tào Bằng và Lý Nho đều hiểu rõ.
Nhưng Lý Nho cho rằng Tào Bằng không nên gặp mặt Lý Kỳ.
-Nhưng mà ba vạn Khương Hồ tiến thẳng đến thảo nguyên Tây Bắc, nếu chúng ta trở mặt với Hồng Trạch, chẳng phải Sĩ Nguyên ở đó sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Lý Nho cười to và nói:
-Ta thường nghe công tử nói Phượng Sồ tuổi trẻ tài cao, nhưng vẫn chưa từng gặp qua.
Nay Đặng Ngũ Ca và Sĩ Nguyên ở thảo nguyên Tây Bắc đã hai tháng rồi, so với thời gian ở huyện Hồng Thủy còn dài hơn. Dưới trướng y còn có bốn ngàn bảy trăm binh mã, nếu đến đối phó với Khương Hồ cònkhông làm được, chi bằng để y trở về Kinh Châu luôn đi.
-Nhưng…
-Công tử, Phượng Sồ có phái người đến cầu viện không?
-Chưa hề.
- Đặng Ngũ Ca thì sao?
-Cũng không có.
-Với mưu kế của Ngũ Ca, sao hắn có thể không biết sự lợi hại của thảo nguyên Tây Bắc? Hắn không hề phái người quay về cầu viện, chứng tỏ hắn đã có sự chuẩn bị, căn bản không cần công tử quan tâm. Đây đúng là lúc thể hiện võ dũng thiên quân với khắp Hà Tây này, công tử cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì. Theo ý kiến của Nho, sao công tử không tạm thời rời khỏi huyện Hồng Thủy đi?
-Tạm thời rời khỏi?
-Dân di cư của triều đình đã đi qua Nghĩa Sơn, ít ngày nữa sẽ đến Trung Vệ.
-Công tử có thể dẫn theo người tiến đến tiếp ứng, chẳng phải vừa đúng lúc có thể tránh khỏi phiền toái sao? Nhóm người Hồng Trạch kia, theo ta thấy thì không cần phải để ý nữa. Sau khi Lý Kỳ đến đây, tìm một người tiếp đón một chút là được rồi, Lý Kỳ hắn đương nhiên có thể hiểu được quyết tâm của công tử.
Sự quyết tâm của Tào Bằng ư?
Ta không hài lòng đối với thái độ của Hồng Trạch!
Nhưng ta vẫn sẽ làm theo minh ước, giúp các ngươi bảo vệ thảo nguyên tây bắc.
Còn về những chuyện khác, các ngươi tự sắp xếp đi. Muốn ta xuất binh, thì Hồng Trạch các ngươi phải có thành ý!
Đây là sự quyết tâm của Tào Bằng.
Hắn muốn mượn cơ hội này cảnh cáo Hồng Trạch, cảnh cáo Mã Đằng...
Một trận đại chiến rõ ràng là thời điểm tốt nhất để hành động. Tào Bằng đi đón di dân, có nghĩahắn muốn bám rễ ở Hồng Trạch; đồng thời cũng là nhắc nhở Đậu Lan, các ngươi đùa giỡn trêu chọc ta, trong lòng lão tử đều biết rõ.
Thế là Tào Bằng vung tay áo rồi bỏ đi.
Đại doanh Hồng Thủy tạm giao Hách Chiêu xử lý, Lương Khoan và Khương Tự cùng phò trợ.
-Tào tướng quân không ở Hồng Thủy?
Lý Kỳ ngạc nhiên nhưng hắn chợt hiểu nguyên nhân.
-Đã như vậy thì chúng ta trở về đi.
- A gia, sao lại trở về? Vậy lời Đậu tướng quân dặn dò thì sao?
Lý Đinh nghi ngờ nhìn Lý Kỳ, có đôi chút không hiểu.
Lý Kỳ cười nói:
-Bây giờ không phải Tào tướng quân nên đối đãi với Đậu Lan ra sao, mà là người Hồng Trạch Nhân ta nên đối đãi thế nào với Tào tướng quân thế nào.
-Tôn nhi không hiểu.
Lý Kỳ xoa đầu Lý Đinh cười ha hả rồi nói:
-Sau này qua lại với Tào tướng quân nhiều một chút, tranh thủ chút tình cảm của Tào tướng quân.
Ngươi xem lão già Cảnh Khánh kia, lúc ở Hồng Thủy Tập, lớn tiếng với Tào tướng quân, ra vẻ quyết không bỏ qua. Nhưng lão lại để Cảnh Lâm ở lại trong doanh trại, chứ không để Cảnh Quân ở lại. Ngươi có thấy điểm kỳ lạ trong đó không?
Lý Đinh nghiêng đầu, nghĩ một hồi cũng không thể tìm ra manh mối.
-Đây là Cảnh Khánh bày tỏ thiện ý với Tào tướng quân.
-Hả?
-Ngươi hẳn là biết Cảnh Khánh có hai con trai hoàn toàn khác nhau.
Trước đây, Cảnh Khánh thích Cảnh Quân hơn, thường không để ý tới sự tồn tại của Cảnh Lâm. Nhưng hiện nay, đứa trẻ Cảnh Lâm này đã hiểu biết lễ nghĩa, lại muốn hướng về Trung Nguyên. Trong thế hệ các ngươi, y có thể là người có thiện cảm sâu đậm nhất với Tào tướng quân. Cảnh Khánh để Cảnh Lâm ở lại, cũng chẳng khác nào là ngỏ lời tới Tào tướng quân là lão không hề có ác ý với Tào tướng quân.
Lý Đinh, ngươi đã lớn rồi.
Khi nghĩ chuyện gì cũng phải nghĩ chu toàn một chút.
Lão già Cảnh Khánh này luôn mồm nói muốn báo thù cho Thạch Khôi, nhưng nếu thật sự binh Hán xuất binh, có người nào dám đứng ra chứ?
Theo ta thấy không bao lâu nữa, Hồng Trạch này sắp thay đổi rồi.
Hồng Trạch sắp thay đổi rồi sao?
Lý Đinh gãi đầu, có chút không hiểu.
Ít nhất hắn chưa nhìn ra chút thay đổi nào hết. Tuy nhiên hắn lại phát giác được, Hồng Trạch nhìn tưởng đoàn kết, thực ra mỗi người đều có tâm tư riêng. Suy cho cùng hắn còn trẻ tuổi, cũng không có nhiều tâm cơ như vậy. Đối với các đại nhân của các bộ lạc, Lý Đinh hoàn toàn không nhìn thấy rõ tâm tư của mấy lão già này. Rất nhiều lúc hắn đều nhìn vấn đề theo vẻ bề ngoài.
Trước đây, hắn luôn cho rằng, nội bộ Hồng Trạch đoàn kết và hòa thuận.
Nhưng hiện nay, Lý Kỳ lại tiết lộ rất nhiều bí ẩn đang được che dấu trong nội bộ Hồng Trạch cho hắn biết.
Tào Bằng thật có thể làm thay đổi Hồng Trạch hiện nay.
Hắn đột nhiên lắc lắc đầu, lòng tự trách mình: Giai đoạn sinh tử của Hồng Trạch ngươi sao có thể nghĩ lung tung được?
Trên đường đi, Lý Đinh tỏ ra rất trầm lặng.
Mà Lý Kỳ cũng không hề khuyên bảo hắn, bởi vì y hiểu rõ đây là một quá trình bắt buộc phải trải qua trong giai đoạn trưởng thành của Lý Đinh.
Cứ như vậy, hai ông cháu trở về Hồng Thủy Tập, đem từng sự việc báo cho Đậu Lan biết.
Đậu Lan không nói gì, chỉ tỏ vẻ khổ sở rồi liền thúc giục Lý Kỳ trở về thảo nguyên Tây bắc, sẵn sàng giao chiến với Mã Đằng.
Lý Kỳ không hề nói gì cả.
Nhưng Đậu Lan lại cảm nhận được rất nhiều điều.
Thái độ của Tào Bằng làm cho lão tạm thời cảm thấy yên tâm. Nhưng chuyện Tào Bằng không vừa lòng lão cũng cảm nhận được rõ. Cho dù lần này thắng trận, chỉ sợ Đậu Lan cũng không thể tránh chuyện phải chia một phần lợi ích cho Tào Bằng.
Nếu không như thế này, chỉ sợ kế tiếp Hồng Trạch sẽ phải đối diện với mối đe dọa lớn hơn nữa!
-Đàn Chá có thể đồng ý xuất quân tương trợ không?
-Hồi đại nhân, Đàn đại nhân hình như không có hứng thú lắm, tuy đã tập hợp binh mã nhưng cũng không thích xuất binh.
Thái độ ba phải của Đàn Chá ở Đồi Hồng Sa khiến cho Đậu Lan ít nhiều cũng cảm thấy nghi ngờ.
Giao hẹn giữa Tào Bằng và Đàn Chá, Đậu Lan đương nhiên không rõ lắm. Chỉ có điều trước đó Đàn Chá và Hồng Trạch cũng đã hợp tác với nhau vài lần, cũng có chút tình cảm với nhau, ngay cả y cũng không muốn ra tay tương trợ, vậy thì chẳng phải nói Hồng Trạch chỉ có thể đơn độc đối mặt với Mã Đằng và Đường Đề sao? Đậu Lan âm thầm trách mắng Thạch Khôi, con mẹ ngươi đã chết rồi mà còn không để chúng ta sống yên.
Nếu không phải Thạch Khôi tấn công Tào Bằng thì sẽ không dẫn tới việc Tào Bằng trả thù.
Nếu không phải Thạch Khôi bị tiêu diệt cả tộc thì cũng sẽ không khiến các bộ lạc Hồng Trạch oán thán dậy đất như thế…
Nếu không phải những người đó kêu la để báo thù cho Thạch Khôi, nói không chừng Mã Đằng cũng không dám xuất binh như thế này.
Tóm lại tất cả đều là do Thạch Khôi gây chuyện.
Giờ gã đã chết, cũng coi như là thoải mái. Nhưng gã chết đi, lại để lại vô số tai họa về sau cho Hồng Trạch.
Đồng thời, Đậu Lan cũng ngầm trách cứ Tào Bằng.
Ngươi nói ngươi trả thù thì cứ trả thù, đang yên sao lại tiêu diệt cả một bộ tộc, mọi người đều phải khó chịu. Cho dù ngươi có giữ lại mạng của Thạch Khôi, giao cho ta, bảo ta chém đầu gã thì cũng đâu đến nỗi rắc rối thế này chứ.
Cho dù nói thế nào đi nữa thì sự việc cũng đã xảy ra rồi.
Đậu Lan sau khi do dự một hồi lâu rốt cuộc cũng hạ quyết tâm triệu tập binh mã quyết chiến với Mã Đằng!
Lão không tin Tào Bằng sẽ mặc kệ.
Thảo nguyên Tây Bắc còn có binh mã của hắn, lẽ nào Tào Bằng trơ mắt nhìn binh mã của mình bị kỵ binh Khương Hồ tiêu diệt sao?
Tạm thời Đậu Lan không cần suy nghĩ vấn đề của huyện Hồng Thủy.
Trước tiên lão phải giải quyết năm vạn đại quân kia của Mã Đằng và Đường Đề đã, rồi mới tính tiếp.
Nghe theo mệnh lệnh của Đậu Lan, toàn bộ Hồng Trạch bắt đầu hành động.
Cho dù bộ lạc của ngươi đã chỉnh đốn xong hay chưa thì cũng phải xuất binh, chuẩn bị một trận quyết tử cùng Mã Đằng.
Nhưng lần này Mã Đằng phái người làm chủ tướng có chút kỳ lạ.
Trước đây Tây Lương xuất binh nếu không phải Mã Đằng làm tướng soái thì sẽ do Mã Siêu nắm ấn soái. Ai cũng biết Mã Siêu võ dũng hơn người, tiếng tăm của hắn ở Lương Châu vang rất xa. Ai cũng cho rằng Mã Siêu nắm giữ ấn soái mới là sự lựa chọn tốt nhất của Mã Đằng. Nhưng lúc này Mã Đằng đã đi một nước cờ kỳ lạ. Y không dùng Mã Siêu không nói, nhưng y lại để con út Mã Thiết làm chủ soái. Mã Thành và Mã Hưu làm phó tướng, Mã Đại là tiên phong, dẫn tám ngàn kỵ binh xuất phát từ Võ Uy, tiến thẳng tới Hồng Trạch.
Mã Đằng làm như thế là muốn dùng Hồng Trạch để thiết lập địa vị của Mã Thiết!
Chỉ có điều, cho dù Mã Đằng nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến Đậu Lan.
Ngày mồng hai đầu tháng mười năm Kiến An thứ tám, Đậu Lan triệu tập sáu ngàn binh mã ở Hồng Trạch, lập đàn bái tướng ở ngoài thành, tuyên thệ trước khi xuất quân.
Sau khi tuyên thệ xong, Đậu Lan điểm tướng trong đại trướng trung quân.
Đậu Lan để trưởng tử Đậu Hổ làm tiên phong, dẫn binh đi trước gấp rút tiếp viện cho thảo nguyên Lý gia. Cảnh Khánh làm chủ soái, đám người Thu Nô làm phó tướng theo sau ra trận. Từng quân lệnh được ban ra, Thân Binh Doanh liền sôi sục. Đậu Hổ đội mũ giáp, cầm cây thương leo lên ngựa, sau khi nói lời từ biệt Đậu Lan liền ra đi, xông ra khỏi cổng quân doanh.
-Có in chiến sự ở Tây Bắc!
Ngay lúc tiên phong sắp xuất phát thì một lính trinh sát phóng ngựa đến, chạy nhanh vào cổng doanh trại.
Chỉ thấy tên trinh sát kia cực thảm hại, từ trên ngựa lăn xuống trước mặt Đậu Lan, quỳ xuống nói:
-Đại nhân, đại sự không xong rồi!
-Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?
-Thảo nguyên Tây bắc, thảo nguyên Tây bắc…Đường Đề lấy Nhã Đan làm tiên phong, đến thảo nguyên Tây bắc. Tư mã hành quân của quân Hán là Bàng Thống dẫn binh ứng chiến, bị Nhã Đan đánh bại. Nay quân Hán lùi lại phía sau ba mươi dặm, phòng ngự ở doanh trại số hai!
Tào Bằng tựa vào tay dựa của tấm đệm da sói màu trắng cái đệm hồ chuáng thượng, ngón tay thoải mái đặt lên tấm đệm da mềm mại.
-Tiên sinh nghĩ như thế nào?
-Không nghĩ gì hết!
Lý Nho trả lời chắc như đinh đóng cột, không có một chút do dự.
Y mới từ phía tây trở về, ra ngoài ca ngợi chiến tích của Tào Bằng. Không thể không nói, người này không hổ là đệ nhất mưu kế phò tá Đổng Trác năm đó. Cũng chẳng trách, Giả Hủ mãi đến loạn Tam Phụ sau này mới có thể thể hiện tài năng. Có lẽ xét tổng quát, Lý Nho không thể so sánh với Giả Hủ nhưng về mặt hiến kế, thì chưa chắc y đã thua kém Giả Văn Hòa.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Chiến tranh dư luận à!
Lý Nho đã tạo ra chuyện mà người đời sau vẫn gọi là cuộc chiến dư luận!
Y mang theo một nhóm nô lệ người Hồ, tung ra đủ loại tin tức trên thảo nguyên, có thực, có giả, làm cho người ta khó có thể phân biệt.
Mượn miệng lưỡi của nhiều người trong thời gian dài để xây dựng hình ảnh cho Tào Bằng.
Tuy nói Tào Bằngrất nổi tiếng ở Trung Nguyên nhưng ở Hà Tây thì…
Bất luận thông tin có thật nào cũng đều được y tận dụng, bao gồm cả chuyện về Lã Bố cũng trở thành một quân cờ để mà tôn Tào Bằng lên.
Lý Nho quả thực là người lắm diệu kế quỷ thần khó lường. Tào Bằng thầm cảm thấy may mắn vì đã chiêu dụ được Lý Nho về dưới trướng của mình. Có thể thấy Lý Nho sống ở Hà Tây rất thoải mái. Y đã bắt đầu tích trữ, còn thu nhận lấy hai người đẹp người Hồ, quả là chuyện tốt.
Giờ đây, trên thảo nguyên Hồng Trạch này thậm chí khắp ở Hà Tây cũng đều lưu truyền chuyện của Tào Bằng.
Tào Bằng cho rằng ảnh hưởng của dư luận này gây ra còn hơn mười vạn quân hùng dũng. Chẳng qua muốn thực hiện chuyện này cần có một quá trình, đồng thời phải có chút thủ đoạn, chỉ có điềunhững người biết chữ ở thời đại này thực sự quá ít. Nếu không Tào Bằng sẽ còn làm một số chuyện khác nữa. Nhưng dù như vậy thì Tào Bằng vẫn thảo luận rất nhiều phương án kế tiếpvới Lý Nho.
Đậu Lan triệu tập mười tám đại nhân của các bộ lạc để thảo luận cách đối phó với Tào Bằng, đương nhiên Tào Bằng biết.
Tuy nhiên, hắn cũng không lo lắng.
Lý Nho nói vói hắn:
-Không đến mười ngày, tất có chuyện.
Lúc này, chuyện đã xuất hiện…
Hành động của Tây Lương Mã Đằng, hắn đương nhiên đã nhìn thấy.
-Lòng của Mã Thọ Thành đến người qua đường cũng biết.
Tào Bằng cười nói:
-Hắn dòm ngó Hà Tây, cũng không phải một, hai ngày, nay mượn cơ hội này giở trò, cũng là hợp với tính khí của hắn.
Bây giờ, Lý Kỳ tìm đến cửaa.
Ngoài mặt là thăm hỏi nhưng dụng ý thật trong đó, Tào Bằng và Lý Nho đều hiểu rõ.
Nhưng Lý Nho cho rằng Tào Bằng không nên gặp mặt Lý Kỳ.
-Nhưng mà ba vạn Khương Hồ tiến thẳng đến thảo nguyên Tây Bắc, nếu chúng ta trở mặt với Hồng Trạch, chẳng phải Sĩ Nguyên ở đó sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Lý Nho cười to và nói:
-Ta thường nghe công tử nói Phượng Sồ tuổi trẻ tài cao, nhưng vẫn chưa từng gặp qua.
Nay Đặng Ngũ Ca và Sĩ Nguyên ở thảo nguyên Tây Bắc đã hai tháng rồi, so với thời gian ở huyện Hồng Thủy còn dài hơn. Dưới trướng y còn có bốn ngàn bảy trăm binh mã, nếu đến đối phó với Khương Hồ cònkhông làm được, chi bằng để y trở về Kinh Châu luôn đi.
-Nhưng…
-Công tử, Phượng Sồ có phái người đến cầu viện không?
-Chưa hề.
- Đặng Ngũ Ca thì sao?
-Cũng không có.
-Với mưu kế của Ngũ Ca, sao hắn có thể không biết sự lợi hại của thảo nguyên Tây Bắc? Hắn không hề phái người quay về cầu viện, chứng tỏ hắn đã có sự chuẩn bị, căn bản không cần công tử quan tâm. Đây đúng là lúc thể hiện võ dũng thiên quân với khắp Hà Tây này, công tử cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì. Theo ý kiến của Nho, sao công tử không tạm thời rời khỏi huyện Hồng Thủy đi?
-Tạm thời rời khỏi?
-Dân di cư của triều đình đã đi qua Nghĩa Sơn, ít ngày nữa sẽ đến Trung Vệ.
-Công tử có thể dẫn theo người tiến đến tiếp ứng, chẳng phải vừa đúng lúc có thể tránh khỏi phiền toái sao? Nhóm người Hồng Trạch kia, theo ta thấy thì không cần phải để ý nữa. Sau khi Lý Kỳ đến đây, tìm một người tiếp đón một chút là được rồi, Lý Kỳ hắn đương nhiên có thể hiểu được quyết tâm của công tử.
Sự quyết tâm của Tào Bằng ư?
Ta không hài lòng đối với thái độ của Hồng Trạch!
Nhưng ta vẫn sẽ làm theo minh ước, giúp các ngươi bảo vệ thảo nguyên tây bắc.
Còn về những chuyện khác, các ngươi tự sắp xếp đi. Muốn ta xuất binh, thì Hồng Trạch các ngươi phải có thành ý!
Đây là sự quyết tâm của Tào Bằng.
Hắn muốn mượn cơ hội này cảnh cáo Hồng Trạch, cảnh cáo Mã Đằng...
Một trận đại chiến rõ ràng là thời điểm tốt nhất để hành động. Tào Bằng đi đón di dân, có nghĩahắn muốn bám rễ ở Hồng Trạch; đồng thời cũng là nhắc nhở Đậu Lan, các ngươi đùa giỡn trêu chọc ta, trong lòng lão tử đều biết rõ.
Thế là Tào Bằng vung tay áo rồi bỏ đi.
Đại doanh Hồng Thủy tạm giao Hách Chiêu xử lý, Lương Khoan và Khương Tự cùng phò trợ.
-Tào tướng quân không ở Hồng Thủy?
Lý Kỳ ngạc nhiên nhưng hắn chợt hiểu nguyên nhân.
-Đã như vậy thì chúng ta trở về đi.
- A gia, sao lại trở về? Vậy lời Đậu tướng quân dặn dò thì sao?
Lý Đinh nghi ngờ nhìn Lý Kỳ, có đôi chút không hiểu.
Lý Kỳ cười nói:
-Bây giờ không phải Tào tướng quân nên đối đãi với Đậu Lan ra sao, mà là người Hồng Trạch Nhân ta nên đối đãi thế nào với Tào tướng quân thế nào.
-Tôn nhi không hiểu.
Lý Kỳ xoa đầu Lý Đinh cười ha hả rồi nói:
-Sau này qua lại với Tào tướng quân nhiều một chút, tranh thủ chút tình cảm của Tào tướng quân.
Ngươi xem lão già Cảnh Khánh kia, lúc ở Hồng Thủy Tập, lớn tiếng với Tào tướng quân, ra vẻ quyết không bỏ qua. Nhưng lão lại để Cảnh Lâm ở lại trong doanh trại, chứ không để Cảnh Quân ở lại. Ngươi có thấy điểm kỳ lạ trong đó không?
Lý Đinh nghiêng đầu, nghĩ một hồi cũng không thể tìm ra manh mối.
-Đây là Cảnh Khánh bày tỏ thiện ý với Tào tướng quân.
-Hả?
-Ngươi hẳn là biết Cảnh Khánh có hai con trai hoàn toàn khác nhau.
Trước đây, Cảnh Khánh thích Cảnh Quân hơn, thường không để ý tới sự tồn tại của Cảnh Lâm. Nhưng hiện nay, đứa trẻ Cảnh Lâm này đã hiểu biết lễ nghĩa, lại muốn hướng về Trung Nguyên. Trong thế hệ các ngươi, y có thể là người có thiện cảm sâu đậm nhất với Tào tướng quân. Cảnh Khánh để Cảnh Lâm ở lại, cũng chẳng khác nào là ngỏ lời tới Tào tướng quân là lão không hề có ác ý với Tào tướng quân.
Lý Đinh, ngươi đã lớn rồi.
Khi nghĩ chuyện gì cũng phải nghĩ chu toàn một chút.
Lão già Cảnh Khánh này luôn mồm nói muốn báo thù cho Thạch Khôi, nhưng nếu thật sự binh Hán xuất binh, có người nào dám đứng ra chứ?
Theo ta thấy không bao lâu nữa, Hồng Trạch này sắp thay đổi rồi.
Hồng Trạch sắp thay đổi rồi sao?
Lý Đinh gãi đầu, có chút không hiểu.
Ít nhất hắn chưa nhìn ra chút thay đổi nào hết. Tuy nhiên hắn lại phát giác được, Hồng Trạch nhìn tưởng đoàn kết, thực ra mỗi người đều có tâm tư riêng. Suy cho cùng hắn còn trẻ tuổi, cũng không có nhiều tâm cơ như vậy. Đối với các đại nhân của các bộ lạc, Lý Đinh hoàn toàn không nhìn thấy rõ tâm tư của mấy lão già này. Rất nhiều lúc hắn đều nhìn vấn đề theo vẻ bề ngoài.
Trước đây, hắn luôn cho rằng, nội bộ Hồng Trạch đoàn kết và hòa thuận.
Nhưng hiện nay, Lý Kỳ lại tiết lộ rất nhiều bí ẩn đang được che dấu trong nội bộ Hồng Trạch cho hắn biết.
Tào Bằng thật có thể làm thay đổi Hồng Trạch hiện nay.
Hắn đột nhiên lắc lắc đầu, lòng tự trách mình: Giai đoạn sinh tử của Hồng Trạch ngươi sao có thể nghĩ lung tung được?
Trên đường đi, Lý Đinh tỏ ra rất trầm lặng.
Mà Lý Kỳ cũng không hề khuyên bảo hắn, bởi vì y hiểu rõ đây là một quá trình bắt buộc phải trải qua trong giai đoạn trưởng thành của Lý Đinh.
Cứ như vậy, hai ông cháu trở về Hồng Thủy Tập, đem từng sự việc báo cho Đậu Lan biết.
Đậu Lan không nói gì, chỉ tỏ vẻ khổ sở rồi liền thúc giục Lý Kỳ trở về thảo nguyên Tây bắc, sẵn sàng giao chiến với Mã Đằng.
Lý Kỳ không hề nói gì cả.
Nhưng Đậu Lan lại cảm nhận được rất nhiều điều.
Thái độ của Tào Bằng làm cho lão tạm thời cảm thấy yên tâm. Nhưng chuyện Tào Bằng không vừa lòng lão cũng cảm nhận được rõ. Cho dù lần này thắng trận, chỉ sợ Đậu Lan cũng không thể tránh chuyện phải chia một phần lợi ích cho Tào Bằng.
Nếu không như thế này, chỉ sợ kế tiếp Hồng Trạch sẽ phải đối diện với mối đe dọa lớn hơn nữa!
-Đàn Chá có thể đồng ý xuất quân tương trợ không?
-Hồi đại nhân, Đàn đại nhân hình như không có hứng thú lắm, tuy đã tập hợp binh mã nhưng cũng không thích xuất binh.
Thái độ ba phải của Đàn Chá ở Đồi Hồng Sa khiến cho Đậu Lan ít nhiều cũng cảm thấy nghi ngờ.
Giao hẹn giữa Tào Bằng và Đàn Chá, Đậu Lan đương nhiên không rõ lắm. Chỉ có điều trước đó Đàn Chá và Hồng Trạch cũng đã hợp tác với nhau vài lần, cũng có chút tình cảm với nhau, ngay cả y cũng không muốn ra tay tương trợ, vậy thì chẳng phải nói Hồng Trạch chỉ có thể đơn độc đối mặt với Mã Đằng và Đường Đề sao? Đậu Lan âm thầm trách mắng Thạch Khôi, con mẹ ngươi đã chết rồi mà còn không để chúng ta sống yên.
Nếu không phải Thạch Khôi tấn công Tào Bằng thì sẽ không dẫn tới việc Tào Bằng trả thù.
Nếu không phải Thạch Khôi bị tiêu diệt cả tộc thì cũng sẽ không khiến các bộ lạc Hồng Trạch oán thán dậy đất như thế…
Nếu không phải những người đó kêu la để báo thù cho Thạch Khôi, nói không chừng Mã Đằng cũng không dám xuất binh như thế này.
Tóm lại tất cả đều là do Thạch Khôi gây chuyện.
Giờ gã đã chết, cũng coi như là thoải mái. Nhưng gã chết đi, lại để lại vô số tai họa về sau cho Hồng Trạch.
Đồng thời, Đậu Lan cũng ngầm trách cứ Tào Bằng.
Ngươi nói ngươi trả thù thì cứ trả thù, đang yên sao lại tiêu diệt cả một bộ tộc, mọi người đều phải khó chịu. Cho dù ngươi có giữ lại mạng của Thạch Khôi, giao cho ta, bảo ta chém đầu gã thì cũng đâu đến nỗi rắc rối thế này chứ.
Cho dù nói thế nào đi nữa thì sự việc cũng đã xảy ra rồi.
Đậu Lan sau khi do dự một hồi lâu rốt cuộc cũng hạ quyết tâm triệu tập binh mã quyết chiến với Mã Đằng!
Lão không tin Tào Bằng sẽ mặc kệ.
Thảo nguyên Tây Bắc còn có binh mã của hắn, lẽ nào Tào Bằng trơ mắt nhìn binh mã của mình bị kỵ binh Khương Hồ tiêu diệt sao?
Tạm thời Đậu Lan không cần suy nghĩ vấn đề của huyện Hồng Thủy.
Trước tiên lão phải giải quyết năm vạn đại quân kia của Mã Đằng và Đường Đề đã, rồi mới tính tiếp.
Nghe theo mệnh lệnh của Đậu Lan, toàn bộ Hồng Trạch bắt đầu hành động.
Cho dù bộ lạc của ngươi đã chỉnh đốn xong hay chưa thì cũng phải xuất binh, chuẩn bị một trận quyết tử cùng Mã Đằng.
Nhưng lần này Mã Đằng phái người làm chủ tướng có chút kỳ lạ.
Trước đây Tây Lương xuất binh nếu không phải Mã Đằng làm tướng soái thì sẽ do Mã Siêu nắm ấn soái. Ai cũng biết Mã Siêu võ dũng hơn người, tiếng tăm của hắn ở Lương Châu vang rất xa. Ai cũng cho rằng Mã Siêu nắm giữ ấn soái mới là sự lựa chọn tốt nhất của Mã Đằng. Nhưng lúc này Mã Đằng đã đi một nước cờ kỳ lạ. Y không dùng Mã Siêu không nói, nhưng y lại để con út Mã Thiết làm chủ soái. Mã Thành và Mã Hưu làm phó tướng, Mã Đại là tiên phong, dẫn tám ngàn kỵ binh xuất phát từ Võ Uy, tiến thẳng tới Hồng Trạch.
Mã Đằng làm như thế là muốn dùng Hồng Trạch để thiết lập địa vị của Mã Thiết!
Chỉ có điều, cho dù Mã Đằng nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến Đậu Lan.
Ngày mồng hai đầu tháng mười năm Kiến An thứ tám, Đậu Lan triệu tập sáu ngàn binh mã ở Hồng Trạch, lập đàn bái tướng ở ngoài thành, tuyên thệ trước khi xuất quân.
Sau khi tuyên thệ xong, Đậu Lan điểm tướng trong đại trướng trung quân.
Đậu Lan để trưởng tử Đậu Hổ làm tiên phong, dẫn binh đi trước gấp rút tiếp viện cho thảo nguyên Lý gia. Cảnh Khánh làm chủ soái, đám người Thu Nô làm phó tướng theo sau ra trận. Từng quân lệnh được ban ra, Thân Binh Doanh liền sôi sục. Đậu Hổ đội mũ giáp, cầm cây thương leo lên ngựa, sau khi nói lời từ biệt Đậu Lan liền ra đi, xông ra khỏi cổng quân doanh.
-Có in chiến sự ở Tây Bắc!
Ngay lúc tiên phong sắp xuất phát thì một lính trinh sát phóng ngựa đến, chạy nhanh vào cổng doanh trại.
Chỉ thấy tên trinh sát kia cực thảm hại, từ trên ngựa lăn xuống trước mặt Đậu Lan, quỳ xuống nói:
-Đại nhân, đại sự không xong rồi!
-Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?
-Thảo nguyên Tây bắc, thảo nguyên Tây bắc…Đường Đề lấy Nhã Đan làm tiên phong, đến thảo nguyên Tây bắc. Tư mã hành quân của quân Hán là Bàng Thống dẫn binh ứng chiến, bị Nhã Đan đánh bại. Nay quân Hán lùi lại phía sau ba mươi dặm, phòng ngự ở doanh trại số hai!