Bến Phượng Minh, là một bến sông trên thảo nguyên Tây Bắc.
Nơi đây cách Hồng Thủy Tập ước chừng hai trăm ba mươi dặm. Từ bến Phượng Minh đến Hồng Thủy Tập, kỵ quân có thể đi một ngày một đêm là đến. Đây từng là nơi dừng chân của người Hưu Chư Các, vốn không có tên. Tuy nhiên sau khi bị quân Hán chiếm hữu, nơi này được gọi là bến Phượng Minh.
- Cái gì?
Tào Bằng nghiêm sắc mặt, lớn tiếng hỏi:
- Bàng Thống ở thảo nguyên Tây Bắc, bảy trận bại cả bảy?
- Thưa vâng!
- Vậy bây giờ tình hình thế nào?
- Trước đây Bàng quân sư đã thiết lập bảy doanh trại ở thảo nguyên Tây Bắc, bây giờ toàn bộ đã bị Khương Hồ chiếm lĩnh. Bàng quân sư và Hàn Tư mã hiện tại đi về đâu không rõ, Đặng Giáo úy dẫn một nghìn năm trăm binh mã tử thủ ở bến Phượng Minh, chống cự lại kỵ quân Khương Hồ.
Tào Bằng lặng im suy nghĩ.
Bàng Thống sau khi đến thảo nguyên Tây Bắc, trước sau thiết lập bảy doanh trại nhỏ.
Đặng Phạm trấn thủ tổng trại bến Phượng Minh, còn Bàng Thống và Hàn Đức thì chia nhau bảy ttrại nhỏ còn lại, phối hợp chặt chẽ, có thể cứu viện lẫn nhau.
Ban đầu khi Bàng Thống lập trại, Đặng Phạm từng cử người đến báo với Tào Bằng.
Theo như Đặng Phạm thấy, hoàn toàn không cần thiết phải lập nhiều trại nhỏ như vậy, nếu Khương Hồ đến chiếm, một tổng trại bến Phượng Minh cũng đủ. Sau khi Tào Bằng nhận được tin, cũng không ngăn cản Bàng Thống. Hắn tin rằng Bàng Thống tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, chắc chắn y có thâm ý khác… Thế nhưng thật không ngờ, Khương Hồ áp sát, chỉ trong thời gian ngắn, bảy tòa trại nhỏ của Bàng Thống đã mất hết. Chỉ còn lại một tòa tổng trại trong tay Đặng Phạm còn đang khổ sở chống đỡ, cũng không biết có thể cầm cự được đến khi nào.
Điều này cũng khiến Tào Bằng có phần trở tay không kịp, không khỏi lo lắng cho sự an nguy của Đặng Phạm.
- Hữu Học, có cần ta xuất binh tương trợ không?
Trương Ký mở miệng hỏi.
Hạ Hầu Lan đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
- Công tử, Lan nguyện dẫn một đội binh mã, lập tức xuất phát, gấp rút tiếp viện Đặng Ngũ Ca.
- Đệ tử cũng nguyện đi cùng.
Tào Chương và Ngưu Cương chắp tay chờ lệnh, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn Tào Bằng.
Còn Tào Bằng, hắn đã tỉnh táo lại, ngón tay gõ nhịp nhẹ nhàng lên bàn.
- Lý tiên sinh nói sao?
- Lý tiên sinh chỉ nói, mời tướng quân định đoạt.
Lý tiên sinh là ai?
Mọi người trong đại trướng cũng không rõ lắm.
Trong lòng Giả Tinh thì khẽ run lên. Ánh mắt nhìn về phía Tào Bằng, có chút uẩn ý…
Tào Tam Thiên còn có chiêu đằng sau..
Tào Bằng nhắm mắt lại, trầm tư một lát, đột nhiên nhìn Từ Thứ:
- Nguyên Trực, ngươi nghĩ sao?
- Đặng Giáo úy có từng gửi thư cầu viện chưa?
- Chưa từng!
- Vậy Bàng Sĩ Nguyên có tin tức gì không?
- Cũng không có tin gì truyền đến.
Từ Thứ không kìm nổi mà mỉm cười!
Liền sau đó, Mạnh Công Uy và Bàng Lâm cũng đều mỉm cười...
Trong những người đang ngồi đây, hiểu rõ Bàng Thống nhất, duy chỉ có ba người Từ Thứ, Mạnh Kiến và Bàng Lâm. Một người là em trai ruột của Bàng Thống, mà hai người kia là đồng môn học cùng trường với Bàng Thống nhiều năm, đã quá quen thuộc. Bốn người cùng cười, làm cho mọi người trong đại trướng có phần không hiểu. Tào Bằng nhìn bốn người họ cười, trong lòng tuy có chút lo lắng không yên, nhưng lại cắn răng một cái, hạ quyết tâm.
- Lập tức thông báo với đại doanh Hồng Thủy, không được tự tiện hành động. Nói với hai người Lương Khoan và Khương Tự, đẩy nhanh tiến độ xây dựng thành huyện Hồng Thủy. Hách Chiêu cũng tăng cường huấn luyện binh mã, chưa có lệnh của ta, không được hành động.
- Tuân lệnh!
Lính trinh sát vội vàng rời đi.
Nhưng mọi người trong đại trướng thì vẫn thấy nghi hoặc, khó hiểu.
- Mọi người hãy lặng lẽ quan sát diệu kế của Sĩ Nguyên.
Tào Bằng liếc mắt nhìn mọi người một lượt:
- Trương Thái Thú, phiền ngươi nói với phu đò, lái thuyền nhanh hơn một chút. Tử Sơn, ngươi và Tử U dẫn hai ngàn dân qua sông trước, xuất phát trước, đến huyện Hồng Thủy. Sau khi đến đại doanh Hồng Thủy, cầm binh phù của ta, quản lý tất cả mọi việc. Tử U và Bá Đạo bảo vệ an nguy của đại doanh tốt nhất mức có thể.
- Vậy còn bến Phượng Minh …
- Bến Phượng Minh không sao!
Tào Bằng dứt lời, giơ chén rượu lên, mời rượu Trương Ký.
Nói thực, trong lòng hắn cũng không thật sự chắc chắn. Hắn ở chung với Bàng Thống ba năm, cũng coi như là có chút hiểu biết. Nhưng nếu nói Bàng Thống có thể một mình đảm đương được hay không, trong lòng hắn thật sự không dám khẳng định. Sở dĩ tín nhiệm như vậy, là vì Tào Bằng tin tưởng rằng trong lịch sử đại danh Phượng Sồ mặc dù còn chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng cũng cách vị trí đó không quá xa.
Chỉ có điều, Bàng Thống là người như thế nào?
Tào Bằng thật sự không hiểu rõ lắm.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Bàng Thống sau khi bày ra liên hoàn kế thì dường như không có thêm bất kỳ hành động gì. Đến khi Lưu Bị làm chủ Tây Xuyên, Bàng Thống chưa kịp xuất quân đã bệnh chếtkhiến Gia Cát Lượng không thể không gấp rút dẫn quân đến tiếp viện. Như vậy, Bàng Thống thật sự có năng lực lớn đến đâu? Tào Bằng cảm thấy, trận chiến bến Phượng Minh có thể kiểm nghiệm được điều này… Tuy nhiên, việc này cần có dũng khí vô cùng lớn.
Tào Bằng đang đánh cuộc!
Hắn đánh cược tin tưởng Bàng Thống.
Nhìn dáng điệu thoải mái của bốn người Từ Thứ, trong thâm tâm Tào Bằng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cũng không biết tình hình hiện tại của Ngũ Ca như thế nào?
******
Địa thế của bến Phượng Minh cực kỳ đặc biệt.
Toàn bộ doanh trại dài mà nhỏ, tạo trên một đường thông đạo chật hẹp. Khi mới thiết lập tổng trại, Đặng Phạm và Bàng Thống đã phải thiết kế vô cùng nghiêm mật. Trong tổng trại lại chia thành vô số tiểu trại, trại sát liền trại, trại bao lấy trại. Muốn công phá doanh trại này, thật giống như chơi trò oẳn tù tì, phải không ngừng tiến công từng cửa ải, từng cửa ải một.
Hào kiệt Khương Hồ? Nhã Đan, Nga Già Tắc, Thiêu Qua, dưới sự chỉ huy của Đường Đề, đã bày thế trận ngoài bến Phượng Minh.
Binh lính Khương Hồ liên tục tấn công, phải trả cái giá vô cùng lớn.
Bọn họ liên tiếp đánh bại quân Hán, bảy trận thắng cả bảy, chiếm lĩnh bảy tiểu trại của quân Hán.
Điều này cũng khiến Đường Đề tin đến mức mê muội, đích thân dẫn trung quân truy kích, đuổi tới tận đầu bến Phượng Minh.
Thế nhưng, trên bến Phượng Minh này, bọn họ đi lại rất khó khăn. Hầu như để công phá mỗi một quan ải, bọn họ đều phải trả giá bằng mạng sống của mấy trăm người.
Ba ngày ngắn ngủi, binh lính Khương Hồ bỏ mạng ở bến Phượng Minh cũng phải hơn ba nghìn người.
Khương binh vốn không giỏi về công thành, lúc trước dựa vào việc thắng trận liên tiếp, thế như chẻ tre. Nhưng thật không ngờ lại bị chắn ở trên bến Phượng Minh, số người chết và bị thương cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng. Quan ải thứ mười hai của bến Phượng Minh bị công phá, trên quan ải khói lửa cháy ngút trời.
Nhã Đan tiến lên nói có chút chua xót:
- Đại vương, có thể dừng lại được không?
- Tại sao phải dừng lại?
- Đại vương, chúng hài nhi tấn công liên tiếp ba ngày, đã mỏi mệt đến mức chịu không nổi. Tuy có tiến thêm, nhưng số người chết quá nhiều. Cứ như vậy mà đánh tiếp, chỉ sợ chưa công phá được bến Phượng Minh, chúng hài nhi cũng đều mỏi mệt mà suy sụp. Khi trước chúng ta tấn công quá thuận lợi, chúng hài nhi cũng không mang theo quá nhiều quân lương. Chi bằng nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, sai người nhanh chóng vận chuyển lương thảo, để bổ sung thêm, sau đó mới đánh bến Phượng Minh, nói không chừng có thể phá được trận này cũng nên?
- Đúng vậy, Nhã soái nói rất đúng.
Nga Già Tắc buồn rầu nhìn Đường Đề, tỏ vẻ tán thành với chủ ý của Nhã Đan.
Mấy ngày nay, bộ khúc của Nhã Đan, Thiêu Qua và Nga Già Tắc chết quá nhiều. Vì vậy nên ba người họ đều không muốn tiếp tục tấn công.
- Đại vương, thực ra quân Hán đã như chim trong lồng. Đậu Lan cho dù có thực lòng muốn giúp, chỉ sợ cũng giúp không nổi. Chi bằng nghỉ tạm một đêm, sáng sớm mai tiếp tục tấn công. Chắc hẳn quân Hán cũng không vựng dậy kịp. Chỉ cần mất thêm một hai ngày nữa, bến Phượng Minh chắc chắn có thể phá được.
Cả ba người đều đề nghị như vậy, khiến Đường Đề cũng không thể không suy xét cẩn thận.
Trên thực tế, ông ta cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Khương binh liên tục tấn công, nhưng trước sau vẫn chưa thể công phá được bến Phượng Minh, sĩ khí đã có chút dấu hiệu thuyên giảm.
Thêm nữa là lúc trước thắng trận liên tiếp, khiến cho tất cả mọi người đều nảy sinh cảm giác kiêu ngạo.
Khi Đường Đề hạ lệnh truy kích, Khương binh cũng không mang nhiều quân lương, thậm chí còn không chuẩn bị tốt phương pháp tác chiến lâu dài. Từ đó, hậu quân và trung quân có khoảng cách. Lúc này hậu quân mới đến doanh trại thứ bảy, cách bến Phượng Minh cả một ngày đường. Thực tại thật sự không hay lắm, cử người đi tới hậu quân, liệu y có nên lệnh cho Việt Cát Áp vận chuyển đồ quân nhu, đẩy nhanh tốc độ hay không?
Nếu như có đủ khí giới công thành trong tay, vậy thì tổng doanh trại tại bến Phượng Minh đó thật đúng là không đáng phải lo nghĩ…
- Nếu đã như thế, vậy thì con hãy cho hạ trại ngay tại chỗ, tạm nghỉ một chút đi.
Mấy người Nhã Đan như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bọn họ thật ra đúng là có chút lo lắng, sợ rằng Đường Đề sẽ tiếp tục liều lĩnh tiến công.
Sự chống cự của quân Hán thật sự là quá mạnh! Hơn nữa thiết kế của tổng trại này cũng quá kiên cố. Bọn họ không dễ gì mới công phá được một quan ải, cứ tưởng sẽ nhanh chóng tiến đánh thẳng vào trung tâm quân địch, thật không ngờ tiếp đón bọn họ lại là một quan ải khác.
Bến Phượng Minh ba mươi dặm này tựa như một con rồng thân dài.
Một lần hai lần, Khương binh có lẽ vẫn không cảm nhận được điều gì.
Nhưng cứ liên tục như thế, khí thế của Khương binh chắc chắn bắt đầu suy sụp.
Bọn họ luôn phải hứng chịu mưa gió, nhưng mãi vẫn không thể nhìn thấy cầu vồng. Rõ ràng thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nhưng lại dường như xa tít chân trời, khó có thể thành. Sự đả kích như vậy, cảm giác hưng phấn của những thắng lợi trước đó, sẽ dần dần bị bào mòn hết. Đến cuối cùng, chỉ còn lại sự mỏi mệt, đói khát và rét lạnh. Dưới tình hình như thế, cho dù là bọn họ có giành được thắng lợi, vậy thì có ích gì?
Cũng may, Đường Đề vẫn coi như là còn nghe theo lời can gián, ít nhất không khăng khăng tiếp tục tấn công.
Nắng chiều chiếu xuống bao phủ bến Phượng Minh bởi một màu đo đỏ.
Xa xa, ngọn lửa lớn đốt ngoài quan ải đã tắt, chỉ còn lại từng đợt khói dày đặc, bay thẳng về phía chân trời…
Hà Tây tháng mười, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn.
Thời điểm đánh trận bọn họ có thể vẫn chưa cảm thấy gì, chỉ khi nào trận chiến kết thúc, cảm giác đau nhức mệt mỏi mới lập tức kéo đến.
Gió đêm thổi qua, làm người ta không khỏi run lên vì lạnh.
Mà Khương binh hành quân quá nhanh, thế cho nên các loại đồ quân nhu đều không kịp mang theo. Khi trước chỉ cần thắng lợi, liền có doanh trại để tá túc. Nhưng hiện tại, những Khương binh này thậm chí ngay cả lều trại cũng không có. Bọn họ đành phải phân tán ra, tìm chỗ tránh gió, né cái lạnh rét buốt.
Sắc đêm dần dần bao phủ bến Phượng Minh.
Xa xa trong đại trại quân Hán, loáng thoáng vang lên tiếng xoong nồi…
Đó là âm thanh đứt quãng lúc xa lúc gần, vọng lại trong không trung trên bến Phượng Minh, khiến nhóm Khương binh cảm thấy bi thương.
Thật là lạnh!
Ngay cả đám người Đường Đề cũng có phần chịu không nổi.
Cũng may bọn họ thân phận đặc biệt, cho nên trên người còn có đồ vật che chống gió lạnh.
So với những chiến mã đang dựa sát vào nhau trong gió lạnh, phải dựa vào nhiệt độ của cơ thể để sưởi ấm. Khương binh lạnh run rẩy, không đếm nổi có đến bao nhiêu người.
Bất giác, đã tới nửa đêm...
*******
Ngoài bến Phượng Minh cách khoảng mười dặm, có một chỗ ẩn nấp bí mật được cỏ cây xum xuê bao phủ.
Bàng Thống thân mặc áo giáp da, ngoài phủ lớp áo lông đen, ghìm ngựa giơ tay nhìn ra xa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Hàn Đức ngồi ở phía sau y, cách đó không xa, yên lặng lau lưỡi chiếc rìu lớn.
Từng đội từng đội, từng hàng từng hàng sĩ tốt quân Hán, đang khom người ẩn nấp trong những bụi cỏ cao, trên mặt trát bụi đen, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời. Thanh đao dài sáng loáng, đeo sát bên người, dùng vỏ bao phủ. Có người hồi hộp chăm chú nhìn, có người thoải mái lãnh đạm quan sát. Tính qua, ước chừng cũng phải có một ngàn năm trăm người, lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.
Đột nhiên, trên bến Phượng Minh, ánh lửa cao ngút trời.
Từng hồi từng hồi khói báo động được phóng lên cao…
Ánh mắt Bàng Thống rực sáng, lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
- Các huynh đệ, chuẩn bị xông trận!
Nơi đây cách Hồng Thủy Tập ước chừng hai trăm ba mươi dặm. Từ bến Phượng Minh đến Hồng Thủy Tập, kỵ quân có thể đi một ngày một đêm là đến. Đây từng là nơi dừng chân của người Hưu Chư Các, vốn không có tên. Tuy nhiên sau khi bị quân Hán chiếm hữu, nơi này được gọi là bến Phượng Minh.
- Cái gì?
Tào Bằng nghiêm sắc mặt, lớn tiếng hỏi:
- Bàng Thống ở thảo nguyên Tây Bắc, bảy trận bại cả bảy?
- Thưa vâng!
- Vậy bây giờ tình hình thế nào?
- Trước đây Bàng quân sư đã thiết lập bảy doanh trại ở thảo nguyên Tây Bắc, bây giờ toàn bộ đã bị Khương Hồ chiếm lĩnh. Bàng quân sư và Hàn Tư mã hiện tại đi về đâu không rõ, Đặng Giáo úy dẫn một nghìn năm trăm binh mã tử thủ ở bến Phượng Minh, chống cự lại kỵ quân Khương Hồ.
Tào Bằng lặng im suy nghĩ.
Bàng Thống sau khi đến thảo nguyên Tây Bắc, trước sau thiết lập bảy doanh trại nhỏ.
Đặng Phạm trấn thủ tổng trại bến Phượng Minh, còn Bàng Thống và Hàn Đức thì chia nhau bảy ttrại nhỏ còn lại, phối hợp chặt chẽ, có thể cứu viện lẫn nhau.
Ban đầu khi Bàng Thống lập trại, Đặng Phạm từng cử người đến báo với Tào Bằng.
Theo như Đặng Phạm thấy, hoàn toàn không cần thiết phải lập nhiều trại nhỏ như vậy, nếu Khương Hồ đến chiếm, một tổng trại bến Phượng Minh cũng đủ. Sau khi Tào Bằng nhận được tin, cũng không ngăn cản Bàng Thống. Hắn tin rằng Bàng Thống tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, chắc chắn y có thâm ý khác… Thế nhưng thật không ngờ, Khương Hồ áp sát, chỉ trong thời gian ngắn, bảy tòa trại nhỏ của Bàng Thống đã mất hết. Chỉ còn lại một tòa tổng trại trong tay Đặng Phạm còn đang khổ sở chống đỡ, cũng không biết có thể cầm cự được đến khi nào.
Điều này cũng khiến Tào Bằng có phần trở tay không kịp, không khỏi lo lắng cho sự an nguy của Đặng Phạm.
- Hữu Học, có cần ta xuất binh tương trợ không?
Trương Ký mở miệng hỏi.
Hạ Hầu Lan đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
- Công tử, Lan nguyện dẫn một đội binh mã, lập tức xuất phát, gấp rút tiếp viện Đặng Ngũ Ca.
- Đệ tử cũng nguyện đi cùng.
Tào Chương và Ngưu Cương chắp tay chờ lệnh, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn Tào Bằng.
Còn Tào Bằng, hắn đã tỉnh táo lại, ngón tay gõ nhịp nhẹ nhàng lên bàn.
- Lý tiên sinh nói sao?
- Lý tiên sinh chỉ nói, mời tướng quân định đoạt.
Lý tiên sinh là ai?
Mọi người trong đại trướng cũng không rõ lắm.
Trong lòng Giả Tinh thì khẽ run lên. Ánh mắt nhìn về phía Tào Bằng, có chút uẩn ý…
Tào Tam Thiên còn có chiêu đằng sau..
Tào Bằng nhắm mắt lại, trầm tư một lát, đột nhiên nhìn Từ Thứ:
- Nguyên Trực, ngươi nghĩ sao?
- Đặng Giáo úy có từng gửi thư cầu viện chưa?
- Chưa từng!
- Vậy Bàng Sĩ Nguyên có tin tức gì không?
- Cũng không có tin gì truyền đến.
Từ Thứ không kìm nổi mà mỉm cười!
Liền sau đó, Mạnh Công Uy và Bàng Lâm cũng đều mỉm cười...
Trong những người đang ngồi đây, hiểu rõ Bàng Thống nhất, duy chỉ có ba người Từ Thứ, Mạnh Kiến và Bàng Lâm. Một người là em trai ruột của Bàng Thống, mà hai người kia là đồng môn học cùng trường với Bàng Thống nhiều năm, đã quá quen thuộc. Bốn người cùng cười, làm cho mọi người trong đại trướng có phần không hiểu. Tào Bằng nhìn bốn người họ cười, trong lòng tuy có chút lo lắng không yên, nhưng lại cắn răng một cái, hạ quyết tâm.
- Lập tức thông báo với đại doanh Hồng Thủy, không được tự tiện hành động. Nói với hai người Lương Khoan và Khương Tự, đẩy nhanh tiến độ xây dựng thành huyện Hồng Thủy. Hách Chiêu cũng tăng cường huấn luyện binh mã, chưa có lệnh của ta, không được hành động.
- Tuân lệnh!
Lính trinh sát vội vàng rời đi.
Nhưng mọi người trong đại trướng thì vẫn thấy nghi hoặc, khó hiểu.
- Mọi người hãy lặng lẽ quan sát diệu kế của Sĩ Nguyên.
Tào Bằng liếc mắt nhìn mọi người một lượt:
- Trương Thái Thú, phiền ngươi nói với phu đò, lái thuyền nhanh hơn một chút. Tử Sơn, ngươi và Tử U dẫn hai ngàn dân qua sông trước, xuất phát trước, đến huyện Hồng Thủy. Sau khi đến đại doanh Hồng Thủy, cầm binh phù của ta, quản lý tất cả mọi việc. Tử U và Bá Đạo bảo vệ an nguy của đại doanh tốt nhất mức có thể.
- Vậy còn bến Phượng Minh …
- Bến Phượng Minh không sao!
Tào Bằng dứt lời, giơ chén rượu lên, mời rượu Trương Ký.
Nói thực, trong lòng hắn cũng không thật sự chắc chắn. Hắn ở chung với Bàng Thống ba năm, cũng coi như là có chút hiểu biết. Nhưng nếu nói Bàng Thống có thể một mình đảm đương được hay không, trong lòng hắn thật sự không dám khẳng định. Sở dĩ tín nhiệm như vậy, là vì Tào Bằng tin tưởng rằng trong lịch sử đại danh Phượng Sồ mặc dù còn chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng cũng cách vị trí đó không quá xa.
Chỉ có điều, Bàng Thống là người như thế nào?
Tào Bằng thật sự không hiểu rõ lắm.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Bàng Thống sau khi bày ra liên hoàn kế thì dường như không có thêm bất kỳ hành động gì. Đến khi Lưu Bị làm chủ Tây Xuyên, Bàng Thống chưa kịp xuất quân đã bệnh chếtkhiến Gia Cát Lượng không thể không gấp rút dẫn quân đến tiếp viện. Như vậy, Bàng Thống thật sự có năng lực lớn đến đâu? Tào Bằng cảm thấy, trận chiến bến Phượng Minh có thể kiểm nghiệm được điều này… Tuy nhiên, việc này cần có dũng khí vô cùng lớn.
Tào Bằng đang đánh cuộc!
Hắn đánh cược tin tưởng Bàng Thống.
Nhìn dáng điệu thoải mái của bốn người Từ Thứ, trong thâm tâm Tào Bằng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cũng không biết tình hình hiện tại của Ngũ Ca như thế nào?
******
Địa thế của bến Phượng Minh cực kỳ đặc biệt.
Toàn bộ doanh trại dài mà nhỏ, tạo trên một đường thông đạo chật hẹp. Khi mới thiết lập tổng trại, Đặng Phạm và Bàng Thống đã phải thiết kế vô cùng nghiêm mật. Trong tổng trại lại chia thành vô số tiểu trại, trại sát liền trại, trại bao lấy trại. Muốn công phá doanh trại này, thật giống như chơi trò oẳn tù tì, phải không ngừng tiến công từng cửa ải, từng cửa ải một.
Hào kiệt Khương Hồ? Nhã Đan, Nga Già Tắc, Thiêu Qua, dưới sự chỉ huy của Đường Đề, đã bày thế trận ngoài bến Phượng Minh.
Binh lính Khương Hồ liên tục tấn công, phải trả cái giá vô cùng lớn.
Bọn họ liên tiếp đánh bại quân Hán, bảy trận thắng cả bảy, chiếm lĩnh bảy tiểu trại của quân Hán.
Điều này cũng khiến Đường Đề tin đến mức mê muội, đích thân dẫn trung quân truy kích, đuổi tới tận đầu bến Phượng Minh.
Thế nhưng, trên bến Phượng Minh này, bọn họ đi lại rất khó khăn. Hầu như để công phá mỗi một quan ải, bọn họ đều phải trả giá bằng mạng sống của mấy trăm người.
Ba ngày ngắn ngủi, binh lính Khương Hồ bỏ mạng ở bến Phượng Minh cũng phải hơn ba nghìn người.
Khương binh vốn không giỏi về công thành, lúc trước dựa vào việc thắng trận liên tiếp, thế như chẻ tre. Nhưng thật không ngờ lại bị chắn ở trên bến Phượng Minh, số người chết và bị thương cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng. Quan ải thứ mười hai của bến Phượng Minh bị công phá, trên quan ải khói lửa cháy ngút trời.
Nhã Đan tiến lên nói có chút chua xót:
- Đại vương, có thể dừng lại được không?
- Tại sao phải dừng lại?
- Đại vương, chúng hài nhi tấn công liên tiếp ba ngày, đã mỏi mệt đến mức chịu không nổi. Tuy có tiến thêm, nhưng số người chết quá nhiều. Cứ như vậy mà đánh tiếp, chỉ sợ chưa công phá được bến Phượng Minh, chúng hài nhi cũng đều mỏi mệt mà suy sụp. Khi trước chúng ta tấn công quá thuận lợi, chúng hài nhi cũng không mang theo quá nhiều quân lương. Chi bằng nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, sai người nhanh chóng vận chuyển lương thảo, để bổ sung thêm, sau đó mới đánh bến Phượng Minh, nói không chừng có thể phá được trận này cũng nên?
- Đúng vậy, Nhã soái nói rất đúng.
Nga Già Tắc buồn rầu nhìn Đường Đề, tỏ vẻ tán thành với chủ ý của Nhã Đan.
Mấy ngày nay, bộ khúc của Nhã Đan, Thiêu Qua và Nga Già Tắc chết quá nhiều. Vì vậy nên ba người họ đều không muốn tiếp tục tấn công.
- Đại vương, thực ra quân Hán đã như chim trong lồng. Đậu Lan cho dù có thực lòng muốn giúp, chỉ sợ cũng giúp không nổi. Chi bằng nghỉ tạm một đêm, sáng sớm mai tiếp tục tấn công. Chắc hẳn quân Hán cũng không vựng dậy kịp. Chỉ cần mất thêm một hai ngày nữa, bến Phượng Minh chắc chắn có thể phá được.
Cả ba người đều đề nghị như vậy, khiến Đường Đề cũng không thể không suy xét cẩn thận.
Trên thực tế, ông ta cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Khương binh liên tục tấn công, nhưng trước sau vẫn chưa thể công phá được bến Phượng Minh, sĩ khí đã có chút dấu hiệu thuyên giảm.
Thêm nữa là lúc trước thắng trận liên tiếp, khiến cho tất cả mọi người đều nảy sinh cảm giác kiêu ngạo.
Khi Đường Đề hạ lệnh truy kích, Khương binh cũng không mang nhiều quân lương, thậm chí còn không chuẩn bị tốt phương pháp tác chiến lâu dài. Từ đó, hậu quân và trung quân có khoảng cách. Lúc này hậu quân mới đến doanh trại thứ bảy, cách bến Phượng Minh cả một ngày đường. Thực tại thật sự không hay lắm, cử người đi tới hậu quân, liệu y có nên lệnh cho Việt Cát Áp vận chuyển đồ quân nhu, đẩy nhanh tốc độ hay không?
Nếu như có đủ khí giới công thành trong tay, vậy thì tổng doanh trại tại bến Phượng Minh đó thật đúng là không đáng phải lo nghĩ…
- Nếu đã như thế, vậy thì con hãy cho hạ trại ngay tại chỗ, tạm nghỉ một chút đi.
Mấy người Nhã Đan như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bọn họ thật ra đúng là có chút lo lắng, sợ rằng Đường Đề sẽ tiếp tục liều lĩnh tiến công.
Sự chống cự của quân Hán thật sự là quá mạnh! Hơn nữa thiết kế của tổng trại này cũng quá kiên cố. Bọn họ không dễ gì mới công phá được một quan ải, cứ tưởng sẽ nhanh chóng tiến đánh thẳng vào trung tâm quân địch, thật không ngờ tiếp đón bọn họ lại là một quan ải khác.
Bến Phượng Minh ba mươi dặm này tựa như một con rồng thân dài.
Một lần hai lần, Khương binh có lẽ vẫn không cảm nhận được điều gì.
Nhưng cứ liên tục như thế, khí thế của Khương binh chắc chắn bắt đầu suy sụp.
Bọn họ luôn phải hứng chịu mưa gió, nhưng mãi vẫn không thể nhìn thấy cầu vồng. Rõ ràng thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nhưng lại dường như xa tít chân trời, khó có thể thành. Sự đả kích như vậy, cảm giác hưng phấn của những thắng lợi trước đó, sẽ dần dần bị bào mòn hết. Đến cuối cùng, chỉ còn lại sự mỏi mệt, đói khát và rét lạnh. Dưới tình hình như thế, cho dù là bọn họ có giành được thắng lợi, vậy thì có ích gì?
Cũng may, Đường Đề vẫn coi như là còn nghe theo lời can gián, ít nhất không khăng khăng tiếp tục tấn công.
Nắng chiều chiếu xuống bao phủ bến Phượng Minh bởi một màu đo đỏ.
Xa xa, ngọn lửa lớn đốt ngoài quan ải đã tắt, chỉ còn lại từng đợt khói dày đặc, bay thẳng về phía chân trời…
Hà Tây tháng mười, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn.
Thời điểm đánh trận bọn họ có thể vẫn chưa cảm thấy gì, chỉ khi nào trận chiến kết thúc, cảm giác đau nhức mệt mỏi mới lập tức kéo đến.
Gió đêm thổi qua, làm người ta không khỏi run lên vì lạnh.
Mà Khương binh hành quân quá nhanh, thế cho nên các loại đồ quân nhu đều không kịp mang theo. Khi trước chỉ cần thắng lợi, liền có doanh trại để tá túc. Nhưng hiện tại, những Khương binh này thậm chí ngay cả lều trại cũng không có. Bọn họ đành phải phân tán ra, tìm chỗ tránh gió, né cái lạnh rét buốt.
Sắc đêm dần dần bao phủ bến Phượng Minh.
Xa xa trong đại trại quân Hán, loáng thoáng vang lên tiếng xoong nồi…
Đó là âm thanh đứt quãng lúc xa lúc gần, vọng lại trong không trung trên bến Phượng Minh, khiến nhóm Khương binh cảm thấy bi thương.
Thật là lạnh!
Ngay cả đám người Đường Đề cũng có phần chịu không nổi.
Cũng may bọn họ thân phận đặc biệt, cho nên trên người còn có đồ vật che chống gió lạnh.
So với những chiến mã đang dựa sát vào nhau trong gió lạnh, phải dựa vào nhiệt độ của cơ thể để sưởi ấm. Khương binh lạnh run rẩy, không đếm nổi có đến bao nhiêu người.
Bất giác, đã tới nửa đêm...
*******
Ngoài bến Phượng Minh cách khoảng mười dặm, có một chỗ ẩn nấp bí mật được cỏ cây xum xuê bao phủ.
Bàng Thống thân mặc áo giáp da, ngoài phủ lớp áo lông đen, ghìm ngựa giơ tay nhìn ra xa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Hàn Đức ngồi ở phía sau y, cách đó không xa, yên lặng lau lưỡi chiếc rìu lớn.
Từng đội từng đội, từng hàng từng hàng sĩ tốt quân Hán, đang khom người ẩn nấp trong những bụi cỏ cao, trên mặt trát bụi đen, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời. Thanh đao dài sáng loáng, đeo sát bên người, dùng vỏ bao phủ. Có người hồi hộp chăm chú nhìn, có người thoải mái lãnh đạm quan sát. Tính qua, ước chừng cũng phải có một ngàn năm trăm người, lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.
Đột nhiên, trên bến Phượng Minh, ánh lửa cao ngút trời.
Từng hồi từng hồi khói báo động được phóng lên cao…
Ánh mắt Bàng Thống rực sáng, lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
- Các huynh đệ, chuẩn bị xông trận!