U Châu, quận Trác.
Cửa ải vào cuối năm tuyết rơi nhiều, làm cho U Châu càng thêm lạnh lẽo. Mắt thấy sẽ sắp vào xuân nhưng thời tiết càng ngày lại càng lạnh. Dưới mái hiên bên cạnh một cây cột băng lóe ra một đôi mắt lạnh như băng càng làm cho không khí thêm phần lạnh lẽo.
Viên Hi, sắc mặt xanh mét.
Thân hình y rất cao, dung mạo hơn người.
Tuy rằng không cao lớn bằng Viên Đàm, cũng không uy mãnh như Viên Thượng, nhưng lại có phong độ, cử chỉ nho nhã của một người trí thức.
Chẳng qua, Viên Hi lúc này lại nhìn không có chút gì nho nhã, mà giống như là dã thú bị thương.
- Phu nhân mất tích? Sao có thể được…Nàng ở Nghiệp Thành rất yên ổn, sao lại bỗng nhiên không nhìn thấy người?
- Nhị công tử bớt giận, không phải là Tam công tử không tận tâm, mà là…
Phu nhân cũng không phải mất tích ở Nghiệp Thành, mà là mất tích ở Trung Sơn. Tháng trước, thân thể của lão phu nhân không được khỏe, cho nên mới gọi phu nhân về nhà. Đến khi sức khỏe của lão phu nhân dần dần bình phục, phu nhân liền rời khỏi Vô Cực. Thời gian đi đã hơn nửa tháng nhưng vẫn không có tin tức. Lúc ấy Tam công tử đang bận việc chiến sự, cho nên cũng không lưu ý lắm. Mãi cho đến nửa tháng sau, Huyện lệnh huyện Vô Cực đến Nghiệp Thành báo cáo công tác, trong lúc vô ý lộ ra việc này mới cảm thấy có chuyện không ổn.
Tam công tử lập tức phái người đi tới Chân gia ở Vô Cực hỏi, cũng chỉ nhận được câu trả lời là đã rời đi từ lâu rồi.
Vốn là, Tam công tử cho rằng nhà họ Chân không trung thực, cố ý che giấu tung tích của phu nhân. Nhưng Huyện lệnh của huyện Vô Cực đã chứng minh đích thật là phu nhân đã rời khỏi Vô Cực. Mãi cho đến khi sau này Tam công tử cho người điều tra dọc đường đi mới phát hiện xe của phu nhân cùng với thi thể của hộ vệ ở giữa đường…
Thân mình của Viên Hi run rẩy không ngừng.
Sau một lúc lâu mới gầm lên giận dữ:
- Là ai, là ai làm?
Thân thể gầy yếu lộ ra một chút sát khí. Người mang tin tức câm như hến, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói tiếp:
- Tam công tử đã sai người điều tra sơn tặc đạo phỉ từ Nghiệp Thành tới vùng Trung Sơn, tìm kiếm tung tích của phu nhân. Tuy nhiên chính Nam tiên sinh lại cho rằng việc này cũng không phải là do sơn tặc bình thường gây ra…Hộ quân của phu nhân, đều là thân vệ Đại Kích Sĩ dưới trướng của Tam công tử, rất dũng mãnh, lại đông đảo nhưng lại bị người vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) giết chết, ngay cả một người cũng chạy không thoát, cho nên chỉ có thể nói đối phương tuyệt đối là hào sĩ của một phương.
Viên Hi giật mình, buột miệng nói:
- Trương Yến?
- Chính Nam tiên sinh cũng đoán như vậy. Tuy nhiên…
- Tuy nhiên cái gì?
- Hiện nay Trương Yến qua lại thường xuyên rất mật thiết với lão tặc Tào Tháo, hình như có ý quy thuận Tào Tháo.
Chính Nam tiên sinh cho rằng việc này rất có khả năng liên quan đến lão tặc Tào Tháo…Người trong thiên hạ đều biết, lão tặc đó háo sắc, rất thích những nữ nhân xinh đẹp yêu kiều. Lúc trước ở Uyển Thành, lão đã từng vì một nữ nhân mà giết đi một thần tử, ở Từ Châu thì lại muốn chiếm lấy Đỗ thị là vợ của Tần Nghi Lộc thuộc cấp của Lã Bố, thậm chí đại tướng dưới trướng cũng không vui. Phu nhân xinh đẹp ai ai cũng đều biết, Tào lão tặc kia lại là…Chính Nam tiên sinh cho rằng, rất có khả năng là Trương Yến muốn lấy lòng của lão tặc.
- Câm mồm ngay!
Viên Hi nổi trận lôi đình, giống như dã thú vừa bị thương, lồng lộn ở trong phòng.
Y là con thứ của Viên Thiệu, nhưng lại là con thứ do thị thiếp sinh ra. Không thể sánh được với Viên Đàm do chính thất sinh ra, cũng không giống như Viên Thượng được Viên Thiệu yêu thương như vậy. Trong số các con của Viên Thiệu, Viên Hi bị xem thường nhất. Sau khi Viên Thiệu hùng bá Hà Bắc, lệnh cho Viên Hi trấn thủ U Châu, làm Thứ Sử U Châu. Nhưng luận về địa vị, thậm chí còn không sánh được với Cao Can, cháu ngoại trai của Viên Thiệu, mọi việc đều không được như ý.
Tuy nhiên, Viên Hi lại có được một hôn sự như ý, đó chính là cưới con gái của họ Chân, một gia tộc quyền thế ở Vô Cực của Trung Sơn, tên là Chân Mật.
Chân Mật vô cùng hiền lành, hơn nữa lại có tài văn chương, rất biết đối nhân xử thế.
Mẫu thân của Viên Thượng là Lưu thị, đối với Chân Mật vô cùng yêu thích. Lúc Viên Hi giữ chức Thứ Sử U Châu, Lưu thị giữ Chân Mật ở bên cạnh. Một mặt đương nhiên là vì yêu thích, mặt khác đương nhiên cũng là hạn chế ý đồ của Viên Hi. Dù sao, Viên Hi trấn giữ và bảo vệ U Châu cùng với người Ô Hoàn Tây Liêu quan hệ rất chặt chẽ. Nếu như không biết kiềm chế, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị hiểm họa từ bên trong.
Viên Hi vui mừng, cũng không hề cự tuyệt.
Y cũng muốn nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt đẹp với Viên Thượng, cho nên cũng muốn Chân Mật ở lại Nghiệp Thành.
Nào biết đâu…
Không ngờ vợ của mình lại bị người cướp đi!
Viên Hi này bình thường có phần nhu nhược, nói thẳng ra chính là không quả quyết.
Tranh chấp giữa Viên Đàm và Viên Thượng, y vẫn giữ ý trung lập. Cho dù là Tào Tháo xuất binh tấn công Nghiệp Thành, Viên Hi cũng vẫn do dự.
Y không biết là có nên đi trợ giúp Viên Thượng hay không, đồng thời lại lo lắng bị kẹp giữa Viên Đàm và Viên Thượng, sẽ rất khó xử.
Cuối cùng y mặc kệ, trấn thủ U Châu.
Lại nói, Viên Thiệu để lại cơ nghiệp cho họ Viên, không thể không hùng hậu.
Lấy thực lực của Tào Tháo, sau khi Viên Thiệu chết, mấy năm sau mới xem như thống nhất được Hà Bắc. Huynh đệ họ Viên cứ một mực đấu đá, nghi kỵ lẫn nhau. Viên Đàm và Viên Thượng lại luôn lôi kéo Viên Hi, nhưng Viên Hi lại không bày tỏ thái độ.
- Lão, bắt nạt ta quá đáng.
Cho dù là người nhu nhược đi nữa, nếu như vợ mình bị người cướp đi, dù là ai cũng phải phẫn nộ. Huống chi, Viên Hi rất yêu Chân Mật. Tào Tháo cướp Chân Mật đi, thực sự đã kích động điểm yếu hại của Viên Hi.
- Tào Tháo, Trương Yến, ta thề không đội trời chung với các ngươi.
Viên Hi lớn tiếng quát:
- Người đâu, nhanh chóng lệnh cho Trương Nam, Tiêu Xúc chuẩn bị binh mã cùng ta đến Bình Hắc Sơn. Còn nữa, sai người đi tới Ô Hoàn, mời Thiền Vu Đạp Đốn hỗ trợ. Nói rằng ta nợ hắn một ân tình, nhờ hắn cho ta mượn hai mươi ngàn, không, ba mươi ngàn thiết kỵ Ô Hoàn.
- Vâng!
Sau khi Viên Hi ra lệnh xong, lại như bóng cao su bị xì hơi ngồi phịch xuống.
Hơn nửaa ngày, y nới với người mang tin tức:
- Trở về nói với Tam đệ, không cần lo lắng chuyện của Trương Yến, ta sẽ xử lý hắn.
Cùng lúc đó, ở tại phủ Nghiệp Thành xa xôi, Viên Thượng và Thẩm Phối đang thì thầm với nhau.
- Tiên sinh cho rằng, Nhị ca thực sự xuất binh sao?
Thẩm Phối cười:
- Tuy rằng Nhị công tử nhu nhược, nhưng lại rất yêu thích Chân phu nhân. Chỉ cần để hắn nghe được tin tức, hắn nhất định sẽ xuất binh tương trợ. Đến lúc đó, chủ công không cần phải lo lắng bọn sơn tặc, không chừng Nhị công tử còn có thể vì chủ công mà mời Đột kỵ Ô Hoàn tương trợ. Đến lúc đó, chủ công đã có thể có được một tay trợ giúp thì nhất định sẽ bại.
Viên Thượng nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ.
Trong lòng y thầm cho là may mắn vì năm đó rất mực kính trọng Thẩm Phối, cho nên hiện giờ mới được Thẩm Phối coi trọng.
Không giống như Quách Đồ, Phùng Kỷ, Thẩm Phối tận tâm tận lực vì Viên Thượng, hơn nữa về mặt tài năng cũng thật là hơn người.
Ít nhất là ở trong mắt của Viên Thượng, năng lực của Thẩm Phối hơn cả Quách Đồ, Phùng Kỷ.
Tuy nhiên, y chợt thu lại vẻ tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Chỉ có điều nếu chỉ dựa vào Nhị ca, chỉ sợ cũng khó có thể vãn hồi tình trạng hiện giờ. Đứa con vô lại kia không nhớ chút nào thù hận của phụ thân, lại cùng cấu kết với lão tặc, làm sụp đổ cơ nghiệp của phụ thân…Mặc dù hắn không có năng lực, nhưng dù sao cũng là con của chính thất sinh ra. Hắn và lão tặc liên kết, phần thắng đã hơn chúng ta vài phần a.
Đứa con vô lại mà Viên Thượng nói, chính là Viên Đàm.
Lại nói, tuy rằng Viên Thượng và Viên Đàm tranh đoạt quyền khống chế Hà Bắc, nhưng từ trước cũng đã tranh đấu không kém.
Ít nhất là ở thời điểm Viên Đàm gặp nguy hiểm, Viên Thượng xuất binh tương trợ. Chỉ có điều Viên Đàm muốn đoạt lấy binh mã của y, kế hoạch làm cho giữa hai người mâu thuẫn triệt để, do đó trở mặt thành thù. Những ân oán trong đó, rất khó nói được rõ ràng là ai đúng ai sai. Có lẽ Viên Đàm cho rằng, gã là con cả, hơn nữa lại là con cả do chính thất sinh ra, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, dựa vào đâu mà Viên Thượng ngươi phải chiếm lấy Nghiệp Thành, và tự mình muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế này? Binh mã này, vốn phải là binh mã của ta...
Đó là cách nghĩ của Viên Thượng, còn lại là ý nghĩ của người kia.
Gã từ nhỏ được Viên Thiệu yêu thương, hơn nữa có vài lần Viên Thiệu lộ ra ý định muốn lập gã làm người thừa kế.
Ta là người được phụ thân coi trọng, vả lại tài năng của ta so với thực lực của ngươi đều mạnh hơn, dựa vào cái gì cho ngươi làm người đứng đầu Hà Bắc? Hơn nữa, nếu ta vì tình anh em, xuất binh giúp ngươi.
Ngươi lại muốn đoạt lấy binh mã của ta, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
Hơn nữa mưu sĩ của hai bên không ngừng châm ngòi, làm cho huynh đệ hai người cuối cùng bất hòa.
Chỉ là, tuy rằng Viên Thượng cuồng ngạo, nhưng cũng biết thế lực của Tào Tháo rất lớn.
Cho nên sau khi y biết được tin tức Chân phu nhân mất tích, lập tức có chủ ý. Thẩm Phối cũng cho rằng, mặc kệ Chân phu nhân có bị Tào Tháo cướp đi hay không, cũng phải làm như bị Tào Tháo cướp đi. Ai bảo thanh danh của lão Tào không tốt lắm, không chỉ háo sắc, lại còn thích vợ của người khác... Trâu phu nhân Uyển Thành, Đỗ phu nhân Từ Châu, đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Ngay cả Tào Bằng cũng có phần đề phòng lão, nếu không cũng không đến mức lúc trước khi ở Từ Châu, cố sức muốn đem gia quyến của Lã Bố đuổi đi.
Thẩm Phối cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Viên Hi xuất binh trợ giúp.
Nghe Viên Thượng nói xong, Thẩm Phối cười ha hả.
- Chủ công đừng vội lo lắng, làm cho Nhị công tử xuất binh chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo còn có bước thứ hai.
- Ồ? Xin mời tiên sinh nói ra.
- Không biết công tử có chú ý đến Hà Tây?
- Hà Tây?
Thẩm Phối gật đầu nói:
- Lão tham lam, Hà Bắc chưa yên, liền nóng lòng trấn giữ và bảo hộ Lương Châu.
Lão lệnh cho cháu của lão là Tào Bằng ra trấn giữ Hà Tây là một vùng đất hoang vu. Nhưng tuy nói nơi đó là vùng đất hoang vu nhưng cũng là chỗ của Mã Đằng. Mã Đằng đối với Hà Tây đã có dã tâm từ lâu. Tuy y ở Tây Lương hùng bá một phương, nhưng chung quy là nhỏ chút, hơn nữa cũng có chút nguy hiểm. Nay lão muốn lấy Hà Tây, đã chạm đến ích lợi của Mã Đằng. Sao chủ công không viết một phong thư, lấy lời lẽ khiêm tốn, mời Mã Đằng xuất binh? Thừa dịp lúc này ở Hà Tây lão căn cơ chưa ổn, làm cho Mã Đằng chiếm được Hà Tây, rồi sau đó nhanh chóng uy hiếp Quan Trung, khiến cho Quan Trung rung chuyển. Chủ công lại mời Cao Thứ Sử xuất binh, tập kích quấy rối Hà Đông, cuối cùng làm cho lão tặc không được chiếu cố. Kể từ đó, Quan Trung tất nhiên loạn. Quan Trung loạn thì Hà Lạc cũng loạn; Hà Lạc loạn, thì Hà Nam cũng loạn.
Sau khi Viên Thượng nghe xong, ánh mắt sáng hẳn lên.
Y vỗ tay một cái, cười to nói:
- Có tiên sinh bày mưu, chắc chắn lão tặc sẽ thua!
Đêm đã về khuya, Tào Bằng trần truồng tay cầm trường đao, đầu óc trống rỗng.
Chỉ thấy trong rương kia, cũng là một cô gái trần truồng nằm ngang, mái tóc tán loạn, toàn thân đều bị dây thừng trói chặt, càng lộ ra những đường cong tuyệt vời. Miệng của cô gái bị nhét một miếng vải thô, đôi mắt sáng có chút vô thần, nhìn chằm chằm Tào Bằng, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ. Nàng ô ô muốn la lên, ở trong rương cố sức giãy dụa, lại khiến cho chỗ không nên nhìn kia càng thêm lộ rõ, khiến cho huyết mạch của người càng thêm sôi sục. Tào Bằng phát hiện, không ngờ hắn lại vô cùng đáng xấu hổ... Cứng rắn!
Việc này phải như thế nào?
Tiếp tục tiến tới…hay là cố gắng khống chế!
Nhìn mỹ nhân trước mắt này bị buộc chặt giống như bánh chưng, Tào Bằng không kìm nổi nuốt nước miếng, không tự giác bước tới trước một bước.
Cô gái kia giận giữ ngẩng đầu lên, cũng không ngừng run rẩy.
Sự sợ hãi trong mắt cô gái càng thêm lộ rõ, ở trong rương ra sức giãy dụa. Tuy nhiên, càng giãy dụa càng làm người ta không chịu nổi.
Cửa ải vào cuối năm tuyết rơi nhiều, làm cho U Châu càng thêm lạnh lẽo. Mắt thấy sẽ sắp vào xuân nhưng thời tiết càng ngày lại càng lạnh. Dưới mái hiên bên cạnh một cây cột băng lóe ra một đôi mắt lạnh như băng càng làm cho không khí thêm phần lạnh lẽo.
Viên Hi, sắc mặt xanh mét.
Thân hình y rất cao, dung mạo hơn người.
Tuy rằng không cao lớn bằng Viên Đàm, cũng không uy mãnh như Viên Thượng, nhưng lại có phong độ, cử chỉ nho nhã của một người trí thức.
Chẳng qua, Viên Hi lúc này lại nhìn không có chút gì nho nhã, mà giống như là dã thú bị thương.
- Phu nhân mất tích? Sao có thể được…Nàng ở Nghiệp Thành rất yên ổn, sao lại bỗng nhiên không nhìn thấy người?
- Nhị công tử bớt giận, không phải là Tam công tử không tận tâm, mà là…
Phu nhân cũng không phải mất tích ở Nghiệp Thành, mà là mất tích ở Trung Sơn. Tháng trước, thân thể của lão phu nhân không được khỏe, cho nên mới gọi phu nhân về nhà. Đến khi sức khỏe của lão phu nhân dần dần bình phục, phu nhân liền rời khỏi Vô Cực. Thời gian đi đã hơn nửa tháng nhưng vẫn không có tin tức. Lúc ấy Tam công tử đang bận việc chiến sự, cho nên cũng không lưu ý lắm. Mãi cho đến nửa tháng sau, Huyện lệnh huyện Vô Cực đến Nghiệp Thành báo cáo công tác, trong lúc vô ý lộ ra việc này mới cảm thấy có chuyện không ổn.
Tam công tử lập tức phái người đi tới Chân gia ở Vô Cực hỏi, cũng chỉ nhận được câu trả lời là đã rời đi từ lâu rồi.
Vốn là, Tam công tử cho rằng nhà họ Chân không trung thực, cố ý che giấu tung tích của phu nhân. Nhưng Huyện lệnh của huyện Vô Cực đã chứng minh đích thật là phu nhân đã rời khỏi Vô Cực. Mãi cho đến khi sau này Tam công tử cho người điều tra dọc đường đi mới phát hiện xe của phu nhân cùng với thi thể của hộ vệ ở giữa đường…
Thân mình của Viên Hi run rẩy không ngừng.
Sau một lúc lâu mới gầm lên giận dữ:
- Là ai, là ai làm?
Thân thể gầy yếu lộ ra một chút sát khí. Người mang tin tức câm như hến, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói tiếp:
- Tam công tử đã sai người điều tra sơn tặc đạo phỉ từ Nghiệp Thành tới vùng Trung Sơn, tìm kiếm tung tích của phu nhân. Tuy nhiên chính Nam tiên sinh lại cho rằng việc này cũng không phải là do sơn tặc bình thường gây ra…Hộ quân của phu nhân, đều là thân vệ Đại Kích Sĩ dưới trướng của Tam công tử, rất dũng mãnh, lại đông đảo nhưng lại bị người vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) giết chết, ngay cả một người cũng chạy không thoát, cho nên chỉ có thể nói đối phương tuyệt đối là hào sĩ của một phương.
Viên Hi giật mình, buột miệng nói:
- Trương Yến?
- Chính Nam tiên sinh cũng đoán như vậy. Tuy nhiên…
- Tuy nhiên cái gì?
- Hiện nay Trương Yến qua lại thường xuyên rất mật thiết với lão tặc Tào Tháo, hình như có ý quy thuận Tào Tháo.
Chính Nam tiên sinh cho rằng việc này rất có khả năng liên quan đến lão tặc Tào Tháo…Người trong thiên hạ đều biết, lão tặc đó háo sắc, rất thích những nữ nhân xinh đẹp yêu kiều. Lúc trước ở Uyển Thành, lão đã từng vì một nữ nhân mà giết đi một thần tử, ở Từ Châu thì lại muốn chiếm lấy Đỗ thị là vợ của Tần Nghi Lộc thuộc cấp của Lã Bố, thậm chí đại tướng dưới trướng cũng không vui. Phu nhân xinh đẹp ai ai cũng đều biết, Tào lão tặc kia lại là…Chính Nam tiên sinh cho rằng, rất có khả năng là Trương Yến muốn lấy lòng của lão tặc.
- Câm mồm ngay!
Viên Hi nổi trận lôi đình, giống như dã thú vừa bị thương, lồng lộn ở trong phòng.
Y là con thứ của Viên Thiệu, nhưng lại là con thứ do thị thiếp sinh ra. Không thể sánh được với Viên Đàm do chính thất sinh ra, cũng không giống như Viên Thượng được Viên Thiệu yêu thương như vậy. Trong số các con của Viên Thiệu, Viên Hi bị xem thường nhất. Sau khi Viên Thiệu hùng bá Hà Bắc, lệnh cho Viên Hi trấn thủ U Châu, làm Thứ Sử U Châu. Nhưng luận về địa vị, thậm chí còn không sánh được với Cao Can, cháu ngoại trai của Viên Thiệu, mọi việc đều không được như ý.
Tuy nhiên, Viên Hi lại có được một hôn sự như ý, đó chính là cưới con gái của họ Chân, một gia tộc quyền thế ở Vô Cực của Trung Sơn, tên là Chân Mật.
Chân Mật vô cùng hiền lành, hơn nữa lại có tài văn chương, rất biết đối nhân xử thế.
Mẫu thân của Viên Thượng là Lưu thị, đối với Chân Mật vô cùng yêu thích. Lúc Viên Hi giữ chức Thứ Sử U Châu, Lưu thị giữ Chân Mật ở bên cạnh. Một mặt đương nhiên là vì yêu thích, mặt khác đương nhiên cũng là hạn chế ý đồ của Viên Hi. Dù sao, Viên Hi trấn giữ và bảo vệ U Châu cùng với người Ô Hoàn Tây Liêu quan hệ rất chặt chẽ. Nếu như không biết kiềm chế, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị hiểm họa từ bên trong.
Viên Hi vui mừng, cũng không hề cự tuyệt.
Y cũng muốn nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt đẹp với Viên Thượng, cho nên cũng muốn Chân Mật ở lại Nghiệp Thành.
Nào biết đâu…
Không ngờ vợ của mình lại bị người cướp đi!
Viên Hi này bình thường có phần nhu nhược, nói thẳng ra chính là không quả quyết.
Tranh chấp giữa Viên Đàm và Viên Thượng, y vẫn giữ ý trung lập. Cho dù là Tào Tháo xuất binh tấn công Nghiệp Thành, Viên Hi cũng vẫn do dự.
Y không biết là có nên đi trợ giúp Viên Thượng hay không, đồng thời lại lo lắng bị kẹp giữa Viên Đàm và Viên Thượng, sẽ rất khó xử.
Cuối cùng y mặc kệ, trấn thủ U Châu.
Lại nói, Viên Thiệu để lại cơ nghiệp cho họ Viên, không thể không hùng hậu.
Lấy thực lực của Tào Tháo, sau khi Viên Thiệu chết, mấy năm sau mới xem như thống nhất được Hà Bắc. Huynh đệ họ Viên cứ một mực đấu đá, nghi kỵ lẫn nhau. Viên Đàm và Viên Thượng lại luôn lôi kéo Viên Hi, nhưng Viên Hi lại không bày tỏ thái độ.
- Lão, bắt nạt ta quá đáng.
Cho dù là người nhu nhược đi nữa, nếu như vợ mình bị người cướp đi, dù là ai cũng phải phẫn nộ. Huống chi, Viên Hi rất yêu Chân Mật. Tào Tháo cướp Chân Mật đi, thực sự đã kích động điểm yếu hại của Viên Hi.
- Tào Tháo, Trương Yến, ta thề không đội trời chung với các ngươi.
Viên Hi lớn tiếng quát:
- Người đâu, nhanh chóng lệnh cho Trương Nam, Tiêu Xúc chuẩn bị binh mã cùng ta đến Bình Hắc Sơn. Còn nữa, sai người đi tới Ô Hoàn, mời Thiền Vu Đạp Đốn hỗ trợ. Nói rằng ta nợ hắn một ân tình, nhờ hắn cho ta mượn hai mươi ngàn, không, ba mươi ngàn thiết kỵ Ô Hoàn.
- Vâng!
Sau khi Viên Hi ra lệnh xong, lại như bóng cao su bị xì hơi ngồi phịch xuống.
Hơn nửaa ngày, y nới với người mang tin tức:
- Trở về nói với Tam đệ, không cần lo lắng chuyện của Trương Yến, ta sẽ xử lý hắn.
Cùng lúc đó, ở tại phủ Nghiệp Thành xa xôi, Viên Thượng và Thẩm Phối đang thì thầm với nhau.
- Tiên sinh cho rằng, Nhị ca thực sự xuất binh sao?
Thẩm Phối cười:
- Tuy rằng Nhị công tử nhu nhược, nhưng lại rất yêu thích Chân phu nhân. Chỉ cần để hắn nghe được tin tức, hắn nhất định sẽ xuất binh tương trợ. Đến lúc đó, chủ công không cần phải lo lắng bọn sơn tặc, không chừng Nhị công tử còn có thể vì chủ công mà mời Đột kỵ Ô Hoàn tương trợ. Đến lúc đó, chủ công đã có thể có được một tay trợ giúp thì nhất định sẽ bại.
Viên Thượng nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ.
Trong lòng y thầm cho là may mắn vì năm đó rất mực kính trọng Thẩm Phối, cho nên hiện giờ mới được Thẩm Phối coi trọng.
Không giống như Quách Đồ, Phùng Kỷ, Thẩm Phối tận tâm tận lực vì Viên Thượng, hơn nữa về mặt tài năng cũng thật là hơn người.
Ít nhất là ở trong mắt của Viên Thượng, năng lực của Thẩm Phối hơn cả Quách Đồ, Phùng Kỷ.
Tuy nhiên, y chợt thu lại vẻ tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Chỉ có điều nếu chỉ dựa vào Nhị ca, chỉ sợ cũng khó có thể vãn hồi tình trạng hiện giờ. Đứa con vô lại kia không nhớ chút nào thù hận của phụ thân, lại cùng cấu kết với lão tặc, làm sụp đổ cơ nghiệp của phụ thân…Mặc dù hắn không có năng lực, nhưng dù sao cũng là con của chính thất sinh ra. Hắn và lão tặc liên kết, phần thắng đã hơn chúng ta vài phần a.
Đứa con vô lại mà Viên Thượng nói, chính là Viên Đàm.
Lại nói, tuy rằng Viên Thượng và Viên Đàm tranh đoạt quyền khống chế Hà Bắc, nhưng từ trước cũng đã tranh đấu không kém.
Ít nhất là ở thời điểm Viên Đàm gặp nguy hiểm, Viên Thượng xuất binh tương trợ. Chỉ có điều Viên Đàm muốn đoạt lấy binh mã của y, kế hoạch làm cho giữa hai người mâu thuẫn triệt để, do đó trở mặt thành thù. Những ân oán trong đó, rất khó nói được rõ ràng là ai đúng ai sai. Có lẽ Viên Đàm cho rằng, gã là con cả, hơn nữa lại là con cả do chính thất sinh ra, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, dựa vào đâu mà Viên Thượng ngươi phải chiếm lấy Nghiệp Thành, và tự mình muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế này? Binh mã này, vốn phải là binh mã của ta...
Đó là cách nghĩ của Viên Thượng, còn lại là ý nghĩ của người kia.
Gã từ nhỏ được Viên Thiệu yêu thương, hơn nữa có vài lần Viên Thiệu lộ ra ý định muốn lập gã làm người thừa kế.
Ta là người được phụ thân coi trọng, vả lại tài năng của ta so với thực lực của ngươi đều mạnh hơn, dựa vào cái gì cho ngươi làm người đứng đầu Hà Bắc? Hơn nữa, nếu ta vì tình anh em, xuất binh giúp ngươi.
Ngươi lại muốn đoạt lấy binh mã của ta, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
Hơn nữa mưu sĩ của hai bên không ngừng châm ngòi, làm cho huynh đệ hai người cuối cùng bất hòa.
Chỉ là, tuy rằng Viên Thượng cuồng ngạo, nhưng cũng biết thế lực của Tào Tháo rất lớn.
Cho nên sau khi y biết được tin tức Chân phu nhân mất tích, lập tức có chủ ý. Thẩm Phối cũng cho rằng, mặc kệ Chân phu nhân có bị Tào Tháo cướp đi hay không, cũng phải làm như bị Tào Tháo cướp đi. Ai bảo thanh danh của lão Tào không tốt lắm, không chỉ háo sắc, lại còn thích vợ của người khác... Trâu phu nhân Uyển Thành, Đỗ phu nhân Từ Châu, đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Ngay cả Tào Bằng cũng có phần đề phòng lão, nếu không cũng không đến mức lúc trước khi ở Từ Châu, cố sức muốn đem gia quyến của Lã Bố đuổi đi.
Thẩm Phối cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Viên Hi xuất binh trợ giúp.
Nghe Viên Thượng nói xong, Thẩm Phối cười ha hả.
- Chủ công đừng vội lo lắng, làm cho Nhị công tử xuất binh chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo còn có bước thứ hai.
- Ồ? Xin mời tiên sinh nói ra.
- Không biết công tử có chú ý đến Hà Tây?
- Hà Tây?
Thẩm Phối gật đầu nói:
- Lão tham lam, Hà Bắc chưa yên, liền nóng lòng trấn giữ và bảo hộ Lương Châu.
Lão lệnh cho cháu của lão là Tào Bằng ra trấn giữ Hà Tây là một vùng đất hoang vu. Nhưng tuy nói nơi đó là vùng đất hoang vu nhưng cũng là chỗ của Mã Đằng. Mã Đằng đối với Hà Tây đã có dã tâm từ lâu. Tuy y ở Tây Lương hùng bá một phương, nhưng chung quy là nhỏ chút, hơn nữa cũng có chút nguy hiểm. Nay lão muốn lấy Hà Tây, đã chạm đến ích lợi của Mã Đằng. Sao chủ công không viết một phong thư, lấy lời lẽ khiêm tốn, mời Mã Đằng xuất binh? Thừa dịp lúc này ở Hà Tây lão căn cơ chưa ổn, làm cho Mã Đằng chiếm được Hà Tây, rồi sau đó nhanh chóng uy hiếp Quan Trung, khiến cho Quan Trung rung chuyển. Chủ công lại mời Cao Thứ Sử xuất binh, tập kích quấy rối Hà Đông, cuối cùng làm cho lão tặc không được chiếu cố. Kể từ đó, Quan Trung tất nhiên loạn. Quan Trung loạn thì Hà Lạc cũng loạn; Hà Lạc loạn, thì Hà Nam cũng loạn.
Sau khi Viên Thượng nghe xong, ánh mắt sáng hẳn lên.
Y vỗ tay một cái, cười to nói:
- Có tiên sinh bày mưu, chắc chắn lão tặc sẽ thua!
Đêm đã về khuya, Tào Bằng trần truồng tay cầm trường đao, đầu óc trống rỗng.
Chỉ thấy trong rương kia, cũng là một cô gái trần truồng nằm ngang, mái tóc tán loạn, toàn thân đều bị dây thừng trói chặt, càng lộ ra những đường cong tuyệt vời. Miệng của cô gái bị nhét một miếng vải thô, đôi mắt sáng có chút vô thần, nhìn chằm chằm Tào Bằng, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ. Nàng ô ô muốn la lên, ở trong rương cố sức giãy dụa, lại khiến cho chỗ không nên nhìn kia càng thêm lộ rõ, khiến cho huyết mạch của người càng thêm sôi sục. Tào Bằng phát hiện, không ngờ hắn lại vô cùng đáng xấu hổ... Cứng rắn!
Việc này phải như thế nào?
Tiếp tục tiến tới…hay là cố gắng khống chế!
Nhìn mỹ nhân trước mắt này bị buộc chặt giống như bánh chưng, Tào Bằng không kìm nổi nuốt nước miếng, không tự giác bước tới trước một bước.
Cô gái kia giận giữ ngẩng đầu lên, cũng không ngừng run rẩy.
Sự sợ hãi trong mắt cô gái càng thêm lộ rõ, ở trong rương ra sức giãy dụa. Tuy nhiên, càng giãy dụa càng làm người ta không chịu nổi.