Từ bạo loạn cuối triều Hán, dân số quận Lũng Tây giảm mạnh. Ba huyện Hà Quan, Bạch Thạch và Bào Hãn cộng lại cũng không nhiều, chỉ có hơn hai mươi chín nghìn người, đã có vẻ thưa thớt. Thế thì, Hà Quan chung quy lại là cửa ngõ giữa Kim Thành và quận Lũng Tây. Mặc dù suy yếu như vậy, Vi Đoan cũng không bỏ qua Hà Quan, để Vương Mãnh tới tiếp quản.
Tháng chín năm Kiến An thứ chín, Mã Đằng bất ngờ tập kích huyện Hà Quan.
Vương Mãnh ở trong tình huống không hề phòng bị, đại bại mà rút, lui về đóng ở huyện Bạch Thạch.
Huyện Bạch Thạch này là một thị trấn, thậm chí tan hoang đổ nát không bằng Hồng Thủy Tập Hà Tây. Bên trong thành dân số chỉ có sáu, bảy nghìn người, khi nghe nói bại quân đến, ngay lập tức số dân lại giảm hơn một nửa, thậm chí chưa được ba nghìn người.
Cũng may, tường thành huyện Bạch Thạch vẫn coi như nguyên vẹn, không bị hủy hoại.
Vương Mãnh đi lên cửa thành lầu, hướng ra phía xa thăm dò. Chỉ thấy binh Tây Lương ồ ạt kéo đến, trong nháy mắt đã vây trong ba tầng, ngoài ba tầng bao quanh huyện Bạch Thạch, chật như nêm cối. Quay người, nhìn lại thành, chỉ có hơn hai nghìn người… Vương Mãnh cắn răng, chăm chú nhìn quân Tây Lương đang tới gần, sau khi hít một hơi thật sâu, hét lớn:
- Các huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu!
Quân Tào chạy vội thông cả đêm, sức cùng lực kiệt.
Nhưng nghe thấy tiếng gào thét của Vương Mãnh, vẫn cắn răng, đi lên lầu cổng thành.
- Đô úy, Đô úy!
Một thanh niên vội vàng chạy đến, mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Vừa rồi khi kiểm tra kho phủ, phát hiện trong kho vũ khí có ba cái máy bắn đạn và vô số tên.
- Ồ?
Vương Mãnh vừa nghe, cũng vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Ông ta vốn tưởng rằng trong kho của huyện Bạch Thạc sẽ không còn lưu giữ được vật gì, không ngờ còn có thể tìm được nhiều quân giới như vậy.
- Các huynh đệ, chúng ta kiên trì một chút. Ta đã cử người tới Lâm Điêu và Thu Đạo cầu viện, chưa đến ba ngày, viện binh sẽ đến. Chúng ta ăn bổng lộc của quốc gia, bây giờ chính là lúc đền đáp lại công ơn đó. Chỉ cần có thể chống đỡ qua ba ngày, thì đúng là một thành công lớn, đến lúc đó ta sẽ xin thỉnh công của mọi người với triều đình.
- Đô úy, ngài yên tâm, ba ngày không thành vấn đề!
Uy danh của Vương Mãnh trong lòng quân rất tốt, vì thế nhóm quân binh mặc dù sĩ khí đã hạ, nhưng vẫn có rất nhiều người ủng hộ.
Thấy vậy, Vương Mãnh không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Cũng không biết, Thạch Quảng Nguyên đã nhận được tin hay chưa…
Đồng thời, trong lòng ông ta mơ hồ cảm giác có chút không bình thường. Theo lý mà nói, Mã Đằng trước đây vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thu Đạo, tại sao đột nhiên lại quay đầu tấn công Hà Quan? Mà Thu Đạo, không ngờ không có chút phản ứng gì, thực đúng là kỳ lạ…
Ông ta đến Lũng Tây đã gần được hai năm!
Tổng thể mà nói, đối với nơi này coi như đã rất quen thuộc.
Từ Thu Đạo xuất binh đến Bạch Thạch, chỉ cần vượt qua Điêu Thủy, chưa cần đến hai ngày liền có thể tới. Vi Đoan cũng không phải người hồ đồ, nói không chừng hiện tại đã nhận được tin rồi. Chỉ hy vọng, có thể kiên trì được ba ngày, đợi sau khi viện binh đến, có thể thoát thân.
Ngoài thành, truyền đến tiếng kèn ngân vang.
Vương Mãnh vội vàng dẫn người trở về đầu thành, đưa mắt quan sát.
Chỉ thấy một vị tướng ngoài năm mươi tuổi, giục ngựa đi tới dưới thành.
- Ta là Tiền tướng quân, phong lý hầu Mã Đằng, Vương Đô úy có đó không?
Y chính là Mã Đằng?
Vương Mãnh chưa từng gặp qua Mã Đằng, cũng chưa từng giao chiến qua với y.
Bây giờ đã gặp, lại cảm thấy Mã Đằng này bề ngoài oai hùng kiên quyết, cũng có vài phần uy vũ khí khái.
Vương Mãnh lớn tiếng nói:
- Mã Côi Lý, ngươi là mệnh quan triều đình, thân nhận hoàng ân, cớ sao lại phạm biên giới của ta?
- Chính vì ta là mệnh quan triều đình, cho nên lại càng không thể ngồi yên trong triều để bị gian thần vu khống. Ta biết Vương Đô úy là người hiểu biết, chúng ta tuy chưa từng giao tế, nhưng đã nghe qua đại danh của Đô úy. Cố Mã ta khuyên Đô úy một câu, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nay gian thần giữa đường, Đô úy cũng chịu ơn hoàng ân, sao không cùng ta cộng tương nghĩa cử, thảo phạt gian tặc?
Gian tặc mà Mã Đằng nói chính là Tào Tháo.
Mã Đằng cũng biết quan hệ thân thiết của Vương Mãnh và Tào Thị. Tuy nhiên suy xét đến vị trí của huyện Lâm Điêu, y vẫn quyết định chiêu hàng Vương Mãnh. Nếu Vương Mãnh nguyện ý quy hàng, như vậy y có thể binh không lưỡi huyết mà chiếm Lâm Điêu, hoàn thành kế hoạch.
Vương Mãnh nghe vậy, không khỏi cười to.
- Mã Côi Lý, muốn Vương mỗ thành Hàn Văn Ước thứ hai hay sao? Ngươi đừng nói quang minh chính đại như vậy, nếu ngươi thật là vì triều đình, sẽ không lén lút, ngay cả minh hữu của mình là Hàn Toại cũng hại.
Vương Mãnh bây giờ không còn là người thợ săn mới ra từ núi Trung Dương năm đó.
Từng trải và được rèn luyện ở Triều Đường mấy năm, lời nói cũng không hề khách khí.
Mã Đằng nghe vậy, lập tức giận dữ. Mưu giết Hàn Toại, nhưng bất thành. Nguyên là muốn nuốt gọn Kim Thành, làm lớn mạnh thực lực. Không nghĩ lại làm mất quận Võ Uy, thế cho nên tình trạng của y hiện giờ, có chút xấu hổ.
- Vương đô úy trung trực, ta cũng sẽ không làm ngươi khó xử. Nếu Đô úy không chịu hàng, chỉ cần dâng Lâm Điêu ra, Mã mỗ liền thả ngươi đi. Ngươi thấy thế nào?
- Mã Côi Lý, ngươi tưởng rằng ai cũng bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như ngươi sao? Vương mỗ phụng mệnh đảm nhiệm chức Đô úy nam bộ, sao có thể mặc cho ngươi chiếm đoạt Lâm Điêu? Mã Côi Lý, ta thật ra có một lời khuyên. Nhớ sau khi ngươi là danh tướng, lại mắc thêm lỗi lầm, rốt cuộc làm bẩn thanh danh tổ tiên ngươi. Ngươi muốn chiếm Lâm Điêu, vậy thì xông tới đây…
Nói đến đây, trên cơ bản cũng coi như đã quá rõ ràng.
Mã Đằng thẹn quá thành giận, lớn tiếng quát:
- Vương Mãnh, ngươi nếu đã muốn chết, hôm nay Mã mỗ sẽ hoàn thành trung hiếu chi đạo của ngươi.
Nói xong, y thúc mã tiến tới.
Sau khi Mã Đằng trở về bản trận, trong trận của binh Tây Lương lập tức vang lên tiếng trống ầm ầm.
Vương Mãnh chau mày, nhìn binh Tây Lương đông nghìn nghịt dưới chân thành, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm lo lắng…
Tuy nhiên, sự tình cho tới bây giờ, ông ta cũng không thể quay đầu lại.
Ai có thể hàng, chứ ông ta thì không thể.
Bởi vì, ở phía sau ông ta không chỉ có một người, còn có Vương Mãi, gia đình Tào Cấp, đều cùng đồng cam cộng khổ với ông ta.
-Các huynh đệ, chuẩn bị đón địch!
Nhìn đám quân binh Tây Lương đông nghìn nghịt ở ngoài thành, Vương Mãnh cắn răng, lập tức truyền lệnh.
Dù nói thế nào, cũng cần phải cố gắng cầm cự ba ngày!
Lũng Tây, Thu Đạo.
Trong phủ Thứ sử, Vi Đoan theo thói quen ngủ một giấc sau bữa trưa, khi tỉnh táo dậy, phấn chấn đi ra khỏi phòng ngủ.
- Chủ công, Lâm Điêu lệnh Thạch Thao, ở ngoài cửa xin gặp đợi đã lâu, nói Mã Đằng tập kích Hà Quan, Vương Đô úy bị vây ở Bạch Thạch, khẩn cầu chủ công xuất binh tương trợ. Hắn đợi từ trưa đến giờ… Chủ công, có cần gặp hắn một chút?
Đào Châu bẩm báo lại chuyện của Lý Tuấn.
Vi Đoan rửa mặt, có vẻ uy nghiêm đáng sợ.
- Ta đã truyền lệnh Nghĩa Sơn điều động binh mã, nghĩ chắc sẽ nhanh có kết quả thôi. Nay Thu Đạo đối mặt với sự uy hiếp của đại quân Tây Lương, ta sao có thể điều động binh ra? Vương Đô úy tài giỏi cao minh, nhất định không sao, để ông ta gắng gượng một chút. Chờ một khi binh Dương Nghĩa Sơn chuẩn bị thỏa đáng, liền lập tức xuất binh cứu viện. Còn về người ngoài đó, bảo hắn trở về đi. Cũng không phải ta không muốn xuất binh đi giúp, nhưng thật là bất lực. Trương Lỗ đánh chiếm bản huyện, quận Võ Đô đứng trước nguy hiểm; Niết Trung hai Khương bạo động, cũng cần có binh mã đến an định, trong tay ta quả thật không còn binh.
Lý Tuấn há miệng thở dốc, định khuyên thêm hai câu nữa.
Nhưng nhìn sắc mắt nghiêm nghị của Vi Đoan, lời định nói ra, lại nuốt vào trong bụng.
- Vậy ta để Thạch Quảng Nguyên quay lại Lâm Lâm cáo từ Vi Đoan trước, nhưng không ngờ Vi Đoan lại tỏ ý lạnh nhạt. Từ chỗ quẹo của hành lang, có một người đàn ông trung niên đi ra. Ông ta đi đến cạnh Vi Đoan, khoanh tay đứng nhìn, mãi đến khi bóng dáng của Lý Tuấn khuất hoàn toàn…
- Cha, thực là không đi cứu Vương Mãnh sao?
Người trung niên, tên Vi Khang, là con trưởng của Vi Đoan.
Vi Đoan này là người tộc Vi Thị Kinh Triệu, hiện giờ là Thứ sử Lương Châu, giữ chức Thái Bộc.
Vi Đoan cười lạnh một tiếng.
- Vì sao phải cứu? Mã Đằng chẳng qua là mượn đường Lũng Hữu, ý muốn ta làm thỏa mãn tâm ý của y. Nguyên tương, giờ này khắc này, nhất thiết không được có một chút xao động mà nương tay. Mã Đằng đi Võ Uy, đồng ý giao Kim Thành. Chỉ cần chúng ta khống chế được quận Kim Thành, sau đó đến Lũng Tây Hán Dương, còn cả Mã Ngải Đôn Hoàng, đủ để bảo vệ lợi ích của chúng ta ở Lương Châu.
Vương Mãnh ỷ là sứ giả của triều đình, rất xấc xược.
Từ khi y đảm nhận chức Đô úy nam bộ tới nay, đã làm hỏng không ít chuyện tốt của chúng ta, tại sao ta lại có thể dễ dàng bỏ qua… Đợi ba ngày, ba ngày sau hãy đưa binh đi cứu viện. Nếu Vương Mãnh thật sự có bản lĩnh, hiển nhiên có thể chống đỡ được ba ngày, nếu không, cũng không thể trách ta được. Nhưng thật ra Niết Trung bên đó, động có hơi quá… Hai ngày tới con hãy đi Bạch Long Giang một chuyến, gặp Bạch Mã Khương và Sâm Lang Khương. Nói với bọn họ, ngoài việc này ra, nhất quyết không đáp ứng.
- Vậy quận Võ Uy đó…
- Việc quận Võ Uy, con không cần tham gia. Trương Lỗ chẳng qua là phối hợp với Mã Đằng mà thôi. Dù sao quận Võ Uy đó với chúng ta mà nói, cũng không có tác dụng gì, tặng cho Mã Đằng thì có làm sao. Chỉ cần chúng ta lấy được quận Kim Thành, liền có thể dễ dàng chiếm nửa bên Lương Châu, sao lại không làm chứ?
Vi Đoan thầm mỉm cười.
Đúng vậy, y vô cùng oán hận Vương Mãnh!
Mà những oán hận này, hoàn toàn là do thân phận Đô úy nam bộ của Vương Mãnh.
Con đường sinh tồn của đại tộc Thế Gia, có rất nhiều loại, trao đổi buôn bán cũng coi như là một phần trong đó. Thế Gia kế thừa, còn là gia đình có tiếng coi trọng truyền thống, nhưng nếu không đủ tài năng chèo chống, cũng khó mà kéo dài được. Vi Thị sống khắp Kinh Triệu, đương nhiên có qua lại giao thương với bọn họ.
Mà trong đó, việc bán binh khí quân giới, muối ăn, cùng những vật tư cấm vận cho Khương Hồ, chiếm tỉ lệ cực kỳ lớn. Trước kia, Xuyến Đoan có thể dựa vào thân phận Thứ sử Lương Châu của y, muốn làm gì thì làm, không chịu bất kỳ ngăn trở nào.
Nhưng từ khi Vương Mãnh nhậm chức Đô úy nam bộ, gần như chặt đứt một nửa con đường làm ăn của Vi Thị.
Vi Đoan cung cấp muối cho Khương nhân Cẩn Phong, tất phải qua Lâm Điêu. Mà toàn Lâm Điêu lại là nơi đóng quân của Vương Mãnh, kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.
Ngay từ đầu, Vi Đoan cũng không muốn cùng Vương Mãnh làm lớn đến mức phải xấu hổ, từng nói lý hai lần.
Ý của y là, Vương Mãnh mở một mắt nhắm một mắt, cứ như vậy hai bên đều cùng có lợi. Nhưng nào có ai hay, tên Vương Mãnh đó đúng là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng. Ông ta hoàn toàn không để ý tới sự ra hiệu ngầm của Vi Đoan, vẫn kiểm tra nghiêm ngặt như thường, khiến Vi Thị bị tổn thất và thiệt hại thê thảm. Điều này cũng làm Vi Đoan vô cùng căm thù Vương Mãnh… Chẳng qua y còn e ngại thân phận của Vương Mãnh, nên không dám làm càn. Hơn nữa, Vương Mãnh nắm chư Khương trong tay, binh lực rất mạnh. Điều này cũng làm Vi Đoan phải e dè, lo lắng mãi. Chức Thứ sử Lương Châu này của y cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội diệt trừ Vương Mãnh, Vi Đoan sao lại có thể bỏ qua?
Mã Đằng cử sứ giả đến, nói hy vọng Vi Đoan sẽ cho y mượn Lũng Hữu, để tới Võ Đô… Làm một bước đệm, để y có thể đến quận Kim Thành.
Vi Đoan đã sớm có mưu đồ với Kim Thành.
Chỉ có điều Hàn Toại lúc trước, Mã Đằng bây giờ, cũng không phải là những người y có thể đối phó.
Mã Đằng phải rời khỏi quận Kim Thành? Hơn nữa còn bằng lòng giao quận Kim Thành cho y? Sự hấp dẫn như thế, Vi Đoan sao có thể cự tuyệt?
Vì thế, y liền đồng ý với yêu cầu của Mã Đằng, mới có hành động Mã Đằng đánh lén Hà Quan.
Kế tiếp, y liền chờ đợi.
Đợi sau khi Mã Đằng đi qua Kim Thành, Vi Đoan liền có thể sai người đến tiếp nhận. Vi Đoan thậm chí đã nghĩ đến người sẽ được ứng cử làm Thái Thú quận Kim Thành, đó là Triệu Cù, thân tín dưới quyền y. Vương Mãnh chết, y có thể tiếp tục khống chế con đường giao thương Cẩn Trung, thu đại lộc; Mã Đằng đi, y có thể có được quận Kim Thành, vậy thì Vi Thị có thể khống chế được một nửa Lương Châu, thực lực sẽ lớn mạnh.
Nghĩ đến đây, Vi Đoan không kìm nổi bật cười ha ha…
Y xoay người, đi vào thư phòng.
Mở cửa sổ, thấy hoa cúc trong sân nở rộ, thật động lòng người.
Tâm trạng lập tức trở nên thoải mái, Vi Đoan bĩu môi, lẩm bẩm:
- Vương Mãnh, ngươi nếu không biết đối nhân xử thế, vậy thì đừng trách ta vô tình!
***
Sau khi Hàn Toại bị giết, Mã Đằng mất Tây Lương, Trương Lỗ Hán Trung đột nhiên xuất binh, liên tiếp công chiếm hai huyện Tữ và Hà Trì.
Đầu tháng chín, Mã Siêu tập kích bất ngờ huyện Trương Dịch, binh lâm dưới thànhLoan Điểu.
Ngay sau đó, Mã Đằng đầu tiên là đánh nghi binh hai quận Lũng Tây và Hán Dương, sau đó đột nhiên quay đầu chuyển hướng, đánh úp Hà Khương, Đô úy nam bộ Vương Mãnh bị bất ngờ không kịp phòng bị, thất bại phải bỏ huyện Bạch Thạch, bị Mã Đằng vây khốn. Vi Đoan thì án binh bất động, chậm chạp không chịu xuất binh đi cứu…
Ngày mười tháng chín, huyện Khương Đạo xảy ra bạo động.
Sâm Lang Khương rời khỏi Manh Sơn, đánh chiếm huyện Khương Đạo. Còn Đô úy Vương Mãi Nhung Khâu đi thị sát Khương Đạo thì hốt hoảng chạy khỏi Khương Đạo, đi đâu không rõ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lương Châu đều dường như bị không khí chiến tranh bao phủ.
Về sau Tào Tháo biết được, cũng vô cùng hoảng sợ. Ông ta lập tức hạ lệnh Kinh Triệu Doãn đi nhậm chức, Đô hộ tướng quân Tào Hồng hỏa tốc đi Trường An, triệu tập binh mã, gấp rút tiếp viện Lương Châu. Lúc này, Tào Hồng vừa được bổ nhiệm, khó khăn lắm mới tới được Nhã Dương. Sau khi nhận được lệnh của Tào Tháo, Tào Hồng cũng hoảng sợ liền lập tức chạy tới Trường An, nhưng vấn đề là, Quan Trung không còn binh!
Lúc này, thân là ti lục tòng quân Trường An, phụ trách hiệp trợ Tào Hồng Trần Quần, dâng lên một kế.
Nếu Quan Trung binh lực hư không, mà binh mã Quan Trung còn tập kết ở gần Thông Thiên Sơn, nhất thời không thể trở về ngay được. Vậy không bằng điều tạm binh mã cho Tào Nhân, để Trung Lang Tướng Cam Ninh Long Môn Sơn dẫn bộ tiến vào chiếm giữ Trường An, đủ để giải nguy cấp.
Tào Hồng vừa nghe, lập tức đồng ý.
Anh ta đương nhiên biết, Cam Ninh dũng mãnh thiện chiến, lại giỏi võ nghệ, dưới trướng Tào Tháo, có thể đứng trong top mười tướng giỏi. Hơn nữa, Cam Ninh và Tào Bằng tâm đầu ý hợp, có thể nói là do Tào Bằng một tay tiến cử lên. Tào Bằng và Tào Hồng lại có quan hệ cực kỳ thân thiết, điều này cũng khiến cho Tào Hồng có chỗ đứng rất vững ở Cam Ninh. Để anh ta nhập Quan Trung, thật đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Vì thế, Tào Hồng khởi hành cùng lúc với Nhã Dương, chia binh làm hai đường.
Một mặt phái người đi tới Hà Đông, tìm Tào Nhân mượn binh; mặt khác thì cử người đi núi Long Môn, lệnh Cam Ninh chuẩn bị.
Anh ta lệnh cho tùy tùng, đi tới trường An ngay trong đêm, ứng phó với đủ loại biến cố phát sinh ở Kinh Châu.
Kiến An tháng chín năm chín, cáo phá huyện Bạch Thạch.
Vương Mãnh giao chiến với Mã Đằng quân đông thế mạnh được bốn ngày, mãi không thấy viện binh, cuối cùng không ngăn nổi thế tấn công hung mãnh của binh Tây Lương, toàn quân bị diệt.
Khi Vương Mãnh bị phá thành, đã phóng hỏa đốt cháy huyện nha, tự thiêu trong trận hỏa.
Thạch Thao từng dẫn bộ đến cứu viện, nhưng binh lực trong tay quá ít. Sau khi bị Mã Đằng phục kích ở Bào Hãn, đi về đâu không rõ…
Mã Đằng sau khi cướp Bạch Thạch, thuận thế công chiếm Lâm Điêu.
Đại quân tiên phong đột nhiên chuyển hướng, thẳng tiến Thu Đạo. Vi Đoan ngăn không được, đành phải rút khỏi Thu Đạo, dẫn người nhà trốn về Hán Dương!
Tháng chín năm Kiến An thứ chín, Mã Đằng bất ngờ tập kích huyện Hà Quan.
Vương Mãnh ở trong tình huống không hề phòng bị, đại bại mà rút, lui về đóng ở huyện Bạch Thạch.
Huyện Bạch Thạch này là một thị trấn, thậm chí tan hoang đổ nát không bằng Hồng Thủy Tập Hà Tây. Bên trong thành dân số chỉ có sáu, bảy nghìn người, khi nghe nói bại quân đến, ngay lập tức số dân lại giảm hơn một nửa, thậm chí chưa được ba nghìn người.
Cũng may, tường thành huyện Bạch Thạch vẫn coi như nguyên vẹn, không bị hủy hoại.
Vương Mãnh đi lên cửa thành lầu, hướng ra phía xa thăm dò. Chỉ thấy binh Tây Lương ồ ạt kéo đến, trong nháy mắt đã vây trong ba tầng, ngoài ba tầng bao quanh huyện Bạch Thạch, chật như nêm cối. Quay người, nhìn lại thành, chỉ có hơn hai nghìn người… Vương Mãnh cắn răng, chăm chú nhìn quân Tây Lương đang tới gần, sau khi hít một hơi thật sâu, hét lớn:
- Các huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu!
Quân Tào chạy vội thông cả đêm, sức cùng lực kiệt.
Nhưng nghe thấy tiếng gào thét của Vương Mãnh, vẫn cắn răng, đi lên lầu cổng thành.
- Đô úy, Đô úy!
Một thanh niên vội vàng chạy đến, mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Vừa rồi khi kiểm tra kho phủ, phát hiện trong kho vũ khí có ba cái máy bắn đạn và vô số tên.
- Ồ?
Vương Mãnh vừa nghe, cũng vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Ông ta vốn tưởng rằng trong kho của huyện Bạch Thạc sẽ không còn lưu giữ được vật gì, không ngờ còn có thể tìm được nhiều quân giới như vậy.
- Các huynh đệ, chúng ta kiên trì một chút. Ta đã cử người tới Lâm Điêu và Thu Đạo cầu viện, chưa đến ba ngày, viện binh sẽ đến. Chúng ta ăn bổng lộc của quốc gia, bây giờ chính là lúc đền đáp lại công ơn đó. Chỉ cần có thể chống đỡ qua ba ngày, thì đúng là một thành công lớn, đến lúc đó ta sẽ xin thỉnh công của mọi người với triều đình.
- Đô úy, ngài yên tâm, ba ngày không thành vấn đề!
Uy danh của Vương Mãnh trong lòng quân rất tốt, vì thế nhóm quân binh mặc dù sĩ khí đã hạ, nhưng vẫn có rất nhiều người ủng hộ.
Thấy vậy, Vương Mãnh không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Cũng không biết, Thạch Quảng Nguyên đã nhận được tin hay chưa…
Đồng thời, trong lòng ông ta mơ hồ cảm giác có chút không bình thường. Theo lý mà nói, Mã Đằng trước đây vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thu Đạo, tại sao đột nhiên lại quay đầu tấn công Hà Quan? Mà Thu Đạo, không ngờ không có chút phản ứng gì, thực đúng là kỳ lạ…
Ông ta đến Lũng Tây đã gần được hai năm!
Tổng thể mà nói, đối với nơi này coi như đã rất quen thuộc.
Từ Thu Đạo xuất binh đến Bạch Thạch, chỉ cần vượt qua Điêu Thủy, chưa cần đến hai ngày liền có thể tới. Vi Đoan cũng không phải người hồ đồ, nói không chừng hiện tại đã nhận được tin rồi. Chỉ hy vọng, có thể kiên trì được ba ngày, đợi sau khi viện binh đến, có thể thoát thân.
Ngoài thành, truyền đến tiếng kèn ngân vang.
Vương Mãnh vội vàng dẫn người trở về đầu thành, đưa mắt quan sát.
Chỉ thấy một vị tướng ngoài năm mươi tuổi, giục ngựa đi tới dưới thành.
- Ta là Tiền tướng quân, phong lý hầu Mã Đằng, Vương Đô úy có đó không?
Y chính là Mã Đằng?
Vương Mãnh chưa từng gặp qua Mã Đằng, cũng chưa từng giao chiến qua với y.
Bây giờ đã gặp, lại cảm thấy Mã Đằng này bề ngoài oai hùng kiên quyết, cũng có vài phần uy vũ khí khái.
Vương Mãnh lớn tiếng nói:
- Mã Côi Lý, ngươi là mệnh quan triều đình, thân nhận hoàng ân, cớ sao lại phạm biên giới của ta?
- Chính vì ta là mệnh quan triều đình, cho nên lại càng không thể ngồi yên trong triều để bị gian thần vu khống. Ta biết Vương Đô úy là người hiểu biết, chúng ta tuy chưa từng giao tế, nhưng đã nghe qua đại danh của Đô úy. Cố Mã ta khuyên Đô úy một câu, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nay gian thần giữa đường, Đô úy cũng chịu ơn hoàng ân, sao không cùng ta cộng tương nghĩa cử, thảo phạt gian tặc?
Gian tặc mà Mã Đằng nói chính là Tào Tháo.
Mã Đằng cũng biết quan hệ thân thiết của Vương Mãnh và Tào Thị. Tuy nhiên suy xét đến vị trí của huyện Lâm Điêu, y vẫn quyết định chiêu hàng Vương Mãnh. Nếu Vương Mãnh nguyện ý quy hàng, như vậy y có thể binh không lưỡi huyết mà chiếm Lâm Điêu, hoàn thành kế hoạch.
Vương Mãnh nghe vậy, không khỏi cười to.
- Mã Côi Lý, muốn Vương mỗ thành Hàn Văn Ước thứ hai hay sao? Ngươi đừng nói quang minh chính đại như vậy, nếu ngươi thật là vì triều đình, sẽ không lén lút, ngay cả minh hữu của mình là Hàn Toại cũng hại.
Vương Mãnh bây giờ không còn là người thợ săn mới ra từ núi Trung Dương năm đó.
Từng trải và được rèn luyện ở Triều Đường mấy năm, lời nói cũng không hề khách khí.
Mã Đằng nghe vậy, lập tức giận dữ. Mưu giết Hàn Toại, nhưng bất thành. Nguyên là muốn nuốt gọn Kim Thành, làm lớn mạnh thực lực. Không nghĩ lại làm mất quận Võ Uy, thế cho nên tình trạng của y hiện giờ, có chút xấu hổ.
- Vương đô úy trung trực, ta cũng sẽ không làm ngươi khó xử. Nếu Đô úy không chịu hàng, chỉ cần dâng Lâm Điêu ra, Mã mỗ liền thả ngươi đi. Ngươi thấy thế nào?
- Mã Côi Lý, ngươi tưởng rằng ai cũng bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như ngươi sao? Vương mỗ phụng mệnh đảm nhiệm chức Đô úy nam bộ, sao có thể mặc cho ngươi chiếm đoạt Lâm Điêu? Mã Côi Lý, ta thật ra có một lời khuyên. Nhớ sau khi ngươi là danh tướng, lại mắc thêm lỗi lầm, rốt cuộc làm bẩn thanh danh tổ tiên ngươi. Ngươi muốn chiếm Lâm Điêu, vậy thì xông tới đây…
Nói đến đây, trên cơ bản cũng coi như đã quá rõ ràng.
Mã Đằng thẹn quá thành giận, lớn tiếng quát:
- Vương Mãnh, ngươi nếu đã muốn chết, hôm nay Mã mỗ sẽ hoàn thành trung hiếu chi đạo của ngươi.
Nói xong, y thúc mã tiến tới.
Sau khi Mã Đằng trở về bản trận, trong trận của binh Tây Lương lập tức vang lên tiếng trống ầm ầm.
Vương Mãnh chau mày, nhìn binh Tây Lương đông nghìn nghịt dưới chân thành, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm lo lắng…
Tuy nhiên, sự tình cho tới bây giờ, ông ta cũng không thể quay đầu lại.
Ai có thể hàng, chứ ông ta thì không thể.
Bởi vì, ở phía sau ông ta không chỉ có một người, còn có Vương Mãi, gia đình Tào Cấp, đều cùng đồng cam cộng khổ với ông ta.
-Các huynh đệ, chuẩn bị đón địch!
Nhìn đám quân binh Tây Lương đông nghìn nghịt ở ngoài thành, Vương Mãnh cắn răng, lập tức truyền lệnh.
Dù nói thế nào, cũng cần phải cố gắng cầm cự ba ngày!
Lũng Tây, Thu Đạo.
Trong phủ Thứ sử, Vi Đoan theo thói quen ngủ một giấc sau bữa trưa, khi tỉnh táo dậy, phấn chấn đi ra khỏi phòng ngủ.
- Chủ công, Lâm Điêu lệnh Thạch Thao, ở ngoài cửa xin gặp đợi đã lâu, nói Mã Đằng tập kích Hà Quan, Vương Đô úy bị vây ở Bạch Thạch, khẩn cầu chủ công xuất binh tương trợ. Hắn đợi từ trưa đến giờ… Chủ công, có cần gặp hắn một chút?
Đào Châu bẩm báo lại chuyện của Lý Tuấn.
Vi Đoan rửa mặt, có vẻ uy nghiêm đáng sợ.
- Ta đã truyền lệnh Nghĩa Sơn điều động binh mã, nghĩ chắc sẽ nhanh có kết quả thôi. Nay Thu Đạo đối mặt với sự uy hiếp của đại quân Tây Lương, ta sao có thể điều động binh ra? Vương Đô úy tài giỏi cao minh, nhất định không sao, để ông ta gắng gượng một chút. Chờ một khi binh Dương Nghĩa Sơn chuẩn bị thỏa đáng, liền lập tức xuất binh cứu viện. Còn về người ngoài đó, bảo hắn trở về đi. Cũng không phải ta không muốn xuất binh đi giúp, nhưng thật là bất lực. Trương Lỗ đánh chiếm bản huyện, quận Võ Đô đứng trước nguy hiểm; Niết Trung hai Khương bạo động, cũng cần có binh mã đến an định, trong tay ta quả thật không còn binh.
Lý Tuấn há miệng thở dốc, định khuyên thêm hai câu nữa.
Nhưng nhìn sắc mắt nghiêm nghị của Vi Đoan, lời định nói ra, lại nuốt vào trong bụng.
- Vậy ta để Thạch Quảng Nguyên quay lại Lâm Lâm cáo từ Vi Đoan trước, nhưng không ngờ Vi Đoan lại tỏ ý lạnh nhạt. Từ chỗ quẹo của hành lang, có một người đàn ông trung niên đi ra. Ông ta đi đến cạnh Vi Đoan, khoanh tay đứng nhìn, mãi đến khi bóng dáng của Lý Tuấn khuất hoàn toàn…
- Cha, thực là không đi cứu Vương Mãnh sao?
Người trung niên, tên Vi Khang, là con trưởng của Vi Đoan.
Vi Đoan này là người tộc Vi Thị Kinh Triệu, hiện giờ là Thứ sử Lương Châu, giữ chức Thái Bộc.
Vi Đoan cười lạnh một tiếng.
- Vì sao phải cứu? Mã Đằng chẳng qua là mượn đường Lũng Hữu, ý muốn ta làm thỏa mãn tâm ý của y. Nguyên tương, giờ này khắc này, nhất thiết không được có một chút xao động mà nương tay. Mã Đằng đi Võ Uy, đồng ý giao Kim Thành. Chỉ cần chúng ta khống chế được quận Kim Thành, sau đó đến Lũng Tây Hán Dương, còn cả Mã Ngải Đôn Hoàng, đủ để bảo vệ lợi ích của chúng ta ở Lương Châu.
Vương Mãnh ỷ là sứ giả của triều đình, rất xấc xược.
Từ khi y đảm nhận chức Đô úy nam bộ tới nay, đã làm hỏng không ít chuyện tốt của chúng ta, tại sao ta lại có thể dễ dàng bỏ qua… Đợi ba ngày, ba ngày sau hãy đưa binh đi cứu viện. Nếu Vương Mãnh thật sự có bản lĩnh, hiển nhiên có thể chống đỡ được ba ngày, nếu không, cũng không thể trách ta được. Nhưng thật ra Niết Trung bên đó, động có hơi quá… Hai ngày tới con hãy đi Bạch Long Giang một chuyến, gặp Bạch Mã Khương và Sâm Lang Khương. Nói với bọn họ, ngoài việc này ra, nhất quyết không đáp ứng.
- Vậy quận Võ Uy đó…
- Việc quận Võ Uy, con không cần tham gia. Trương Lỗ chẳng qua là phối hợp với Mã Đằng mà thôi. Dù sao quận Võ Uy đó với chúng ta mà nói, cũng không có tác dụng gì, tặng cho Mã Đằng thì có làm sao. Chỉ cần chúng ta lấy được quận Kim Thành, liền có thể dễ dàng chiếm nửa bên Lương Châu, sao lại không làm chứ?
Vi Đoan thầm mỉm cười.
Đúng vậy, y vô cùng oán hận Vương Mãnh!
Mà những oán hận này, hoàn toàn là do thân phận Đô úy nam bộ của Vương Mãnh.
Con đường sinh tồn của đại tộc Thế Gia, có rất nhiều loại, trao đổi buôn bán cũng coi như là một phần trong đó. Thế Gia kế thừa, còn là gia đình có tiếng coi trọng truyền thống, nhưng nếu không đủ tài năng chèo chống, cũng khó mà kéo dài được. Vi Thị sống khắp Kinh Triệu, đương nhiên có qua lại giao thương với bọn họ.
Mà trong đó, việc bán binh khí quân giới, muối ăn, cùng những vật tư cấm vận cho Khương Hồ, chiếm tỉ lệ cực kỳ lớn. Trước kia, Xuyến Đoan có thể dựa vào thân phận Thứ sử Lương Châu của y, muốn làm gì thì làm, không chịu bất kỳ ngăn trở nào.
Nhưng từ khi Vương Mãnh nhậm chức Đô úy nam bộ, gần như chặt đứt một nửa con đường làm ăn của Vi Thị.
Vi Đoan cung cấp muối cho Khương nhân Cẩn Phong, tất phải qua Lâm Điêu. Mà toàn Lâm Điêu lại là nơi đóng quân của Vương Mãnh, kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.
Ngay từ đầu, Vi Đoan cũng không muốn cùng Vương Mãnh làm lớn đến mức phải xấu hổ, từng nói lý hai lần.
Ý của y là, Vương Mãnh mở một mắt nhắm một mắt, cứ như vậy hai bên đều cùng có lợi. Nhưng nào có ai hay, tên Vương Mãnh đó đúng là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng. Ông ta hoàn toàn không để ý tới sự ra hiệu ngầm của Vi Đoan, vẫn kiểm tra nghiêm ngặt như thường, khiến Vi Thị bị tổn thất và thiệt hại thê thảm. Điều này cũng làm Vi Đoan vô cùng căm thù Vương Mãnh… Chẳng qua y còn e ngại thân phận của Vương Mãnh, nên không dám làm càn. Hơn nữa, Vương Mãnh nắm chư Khương trong tay, binh lực rất mạnh. Điều này cũng làm Vi Đoan phải e dè, lo lắng mãi. Chức Thứ sử Lương Châu này của y cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội diệt trừ Vương Mãnh, Vi Đoan sao lại có thể bỏ qua?
Mã Đằng cử sứ giả đến, nói hy vọng Vi Đoan sẽ cho y mượn Lũng Hữu, để tới Võ Đô… Làm một bước đệm, để y có thể đến quận Kim Thành.
Vi Đoan đã sớm có mưu đồ với Kim Thành.
Chỉ có điều Hàn Toại lúc trước, Mã Đằng bây giờ, cũng không phải là những người y có thể đối phó.
Mã Đằng phải rời khỏi quận Kim Thành? Hơn nữa còn bằng lòng giao quận Kim Thành cho y? Sự hấp dẫn như thế, Vi Đoan sao có thể cự tuyệt?
Vì thế, y liền đồng ý với yêu cầu của Mã Đằng, mới có hành động Mã Đằng đánh lén Hà Quan.
Kế tiếp, y liền chờ đợi.
Đợi sau khi Mã Đằng đi qua Kim Thành, Vi Đoan liền có thể sai người đến tiếp nhận. Vi Đoan thậm chí đã nghĩ đến người sẽ được ứng cử làm Thái Thú quận Kim Thành, đó là Triệu Cù, thân tín dưới quyền y. Vương Mãnh chết, y có thể tiếp tục khống chế con đường giao thương Cẩn Trung, thu đại lộc; Mã Đằng đi, y có thể có được quận Kim Thành, vậy thì Vi Thị có thể khống chế được một nửa Lương Châu, thực lực sẽ lớn mạnh.
Nghĩ đến đây, Vi Đoan không kìm nổi bật cười ha ha…
Y xoay người, đi vào thư phòng.
Mở cửa sổ, thấy hoa cúc trong sân nở rộ, thật động lòng người.
Tâm trạng lập tức trở nên thoải mái, Vi Đoan bĩu môi, lẩm bẩm:
- Vương Mãnh, ngươi nếu không biết đối nhân xử thế, vậy thì đừng trách ta vô tình!
***
Sau khi Hàn Toại bị giết, Mã Đằng mất Tây Lương, Trương Lỗ Hán Trung đột nhiên xuất binh, liên tiếp công chiếm hai huyện Tữ và Hà Trì.
Đầu tháng chín, Mã Siêu tập kích bất ngờ huyện Trương Dịch, binh lâm dưới thànhLoan Điểu.
Ngay sau đó, Mã Đằng đầu tiên là đánh nghi binh hai quận Lũng Tây và Hán Dương, sau đó đột nhiên quay đầu chuyển hướng, đánh úp Hà Khương, Đô úy nam bộ Vương Mãnh bị bất ngờ không kịp phòng bị, thất bại phải bỏ huyện Bạch Thạch, bị Mã Đằng vây khốn. Vi Đoan thì án binh bất động, chậm chạp không chịu xuất binh đi cứu…
Ngày mười tháng chín, huyện Khương Đạo xảy ra bạo động.
Sâm Lang Khương rời khỏi Manh Sơn, đánh chiếm huyện Khương Đạo. Còn Đô úy Vương Mãi Nhung Khâu đi thị sát Khương Đạo thì hốt hoảng chạy khỏi Khương Đạo, đi đâu không rõ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lương Châu đều dường như bị không khí chiến tranh bao phủ.
Về sau Tào Tháo biết được, cũng vô cùng hoảng sợ. Ông ta lập tức hạ lệnh Kinh Triệu Doãn đi nhậm chức, Đô hộ tướng quân Tào Hồng hỏa tốc đi Trường An, triệu tập binh mã, gấp rút tiếp viện Lương Châu. Lúc này, Tào Hồng vừa được bổ nhiệm, khó khăn lắm mới tới được Nhã Dương. Sau khi nhận được lệnh của Tào Tháo, Tào Hồng cũng hoảng sợ liền lập tức chạy tới Trường An, nhưng vấn đề là, Quan Trung không còn binh!
Lúc này, thân là ti lục tòng quân Trường An, phụ trách hiệp trợ Tào Hồng Trần Quần, dâng lên một kế.
Nếu Quan Trung binh lực hư không, mà binh mã Quan Trung còn tập kết ở gần Thông Thiên Sơn, nhất thời không thể trở về ngay được. Vậy không bằng điều tạm binh mã cho Tào Nhân, để Trung Lang Tướng Cam Ninh Long Môn Sơn dẫn bộ tiến vào chiếm giữ Trường An, đủ để giải nguy cấp.
Tào Hồng vừa nghe, lập tức đồng ý.
Anh ta đương nhiên biết, Cam Ninh dũng mãnh thiện chiến, lại giỏi võ nghệ, dưới trướng Tào Tháo, có thể đứng trong top mười tướng giỏi. Hơn nữa, Cam Ninh và Tào Bằng tâm đầu ý hợp, có thể nói là do Tào Bằng một tay tiến cử lên. Tào Bằng và Tào Hồng lại có quan hệ cực kỳ thân thiết, điều này cũng khiến cho Tào Hồng có chỗ đứng rất vững ở Cam Ninh. Để anh ta nhập Quan Trung, thật đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Vì thế, Tào Hồng khởi hành cùng lúc với Nhã Dương, chia binh làm hai đường.
Một mặt phái người đi tới Hà Đông, tìm Tào Nhân mượn binh; mặt khác thì cử người đi núi Long Môn, lệnh Cam Ninh chuẩn bị.
Anh ta lệnh cho tùy tùng, đi tới trường An ngay trong đêm, ứng phó với đủ loại biến cố phát sinh ở Kinh Châu.
Kiến An tháng chín năm chín, cáo phá huyện Bạch Thạch.
Vương Mãnh giao chiến với Mã Đằng quân đông thế mạnh được bốn ngày, mãi không thấy viện binh, cuối cùng không ngăn nổi thế tấn công hung mãnh của binh Tây Lương, toàn quân bị diệt.
Khi Vương Mãnh bị phá thành, đã phóng hỏa đốt cháy huyện nha, tự thiêu trong trận hỏa.
Thạch Thao từng dẫn bộ đến cứu viện, nhưng binh lực trong tay quá ít. Sau khi bị Mã Đằng phục kích ở Bào Hãn, đi về đâu không rõ…
Mã Đằng sau khi cướp Bạch Thạch, thuận thế công chiếm Lâm Điêu.
Đại quân tiên phong đột nhiên chuyển hướng, thẳng tiến Thu Đạo. Vi Đoan ngăn không được, đành phải rút khỏi Thu Đạo, dẫn người nhà trốn về Hán Dương!