Mỗi người đều có nhược điểm, chỉ là làm thế nào mới biết được thôi.
Việc Lư Dục tìm cách phát hành sách cho cha có lẽ người biết được không nhiều, nếu không phải người có trình độ như Quách Gia thì cũng khó mà biết được. Tào Bằng tin trên thực tế là chủ ý của Quách Gia. Chỉ có điều hắn không muốn biểu lộ ra nhiều, cho nên mới mượn lời của Quách phu nhân nói ra. Dù cho Tào Bằng không có tranh cãi với Quách Gia, Quách phu nhân cũng sẽ nói cho Tào Bằng câu trả lời trong dịp thuận tiện.
Chỉ có điều không nói móc Quách Gia hai câu, trong lòng Tào Bằng sẽ không thoải mái….
Quận Nam Dương ngày nay đích thực là một chỗ nước sôi lửa bỏng.
Quách Gia tuy nói ra với ý tốt, nhưng đối mặt với cục diện hỗn loạn của hiện tại ở Nam Dương, Tào Bằng cũng sẽ có phần đau đầu.
Nhớ lại hắn ba lần làm quan, dường như đối mặt đều có cục diện giống nhau. Hải Tây, Hà Tây, thậm chí là quận Nam Dương ngày nay cũng không được coi là khu vực vững chắc. Hơn nữa Tào Bằng có thể khẳng định quận Nam Dương hoàn toàn càng phức tạp hơn so với cục diện Hải Tây và Hà Tây.
Đó là Nguyên Trung, là đất long hưng của Quang Vũ Đế Lưu Tú.
Năm đó Lưu Tú chính là dựa vào dòng họ Nam Dương mà lập nghiệp. Hôm nay của ta, ai dám cam đoan quận Nam Dương là một nơi thanh bình?
Nghĩ đến đây, Tào Bằng bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Đêm đó, Tào Bằng liền ở lại Bạch Lan Tinh Xá.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng.
Tào Bằng dẫn theo Quách Dịch, trong sân múa võ tập thể dục. Quách Dịch và bố hắn Quách Gia rất giống nhau, thân hình cũng không cường tráng lắm.
Cho nên Tào Bằng vừa xuống tay thì Quách phu nhân đã thỉnh cầu để Tào Bằng dạy Quách Dịch luyện tập cơ thể.
Thời đại này, không có thân hình tốt, thật đúng là khó có cho việc đạt được đại nghiệp.
Quách Gia hai năm nay vẫn rất chú ý tới việc rèn luyện sức khỏe, hơn nữa từ khi theo Hoa Đàvà được truyền thụ Ngũ Cầm Hí. Tuy không nói là ngày ngày luyện tập nhưng mà cách ba hay năm ngày Quách Gia vẫn sẽ tập một lần. Lâu ngày thân hình của Quách Gia đích thực đã chuyển biến rất nhiều. Năm xưa Quách Gia vì dùng ngũ thạch tán mà lưu lại bệnh, Hoa Đà và Trương Trọng liên kết để khám và chữa trị, bệnh đã loại bỏ dần dần. Ít nhất Tào Bằng không cần lo lắng, người này có thể đi một mạch tới U Châu được.Tóm lại, thân hình Quách Gia còn có sức sống, cũng không xem là quá kém.
Dẫn theo Quách Dịch luyện quyền cước xong rồi, Quách Dịch toàn thân đầy mồ hôi.
Rửa mặt xong, Tào Bằng đến thư phòng của Quách Gia đã thấy Quách phu nhân đang quét dọn trong thư phòng.
-Thúc thúc đến rồi!
Quách phu nhân cười và chào hỏi Tào Bằng.
Người gặp việc vui tinh thần dễ chịu.
Đối với Quách phu nhân mà nói thì cũng là như thế.
Tối qua Tào Bằng đem một ngàn hai trăm quan tiền lãi của hắn chia cho Quách Gia giao cho Quách phu nhân. Việc này khiến cho Quách phu nhân cảm thấy áp lực trên người được đã thoải mãi nhiều hơn. Quách Gia không giữ tiền được, bổng lộc này của hắn cũng vừa đủ để duy trì cuộc sống. Mà bản thân Quách Gia lại thích giao tiếp, ngày thường sẽ chạy đi tìm để xướng họa với đám người Tuần Úc, Trần Lâm, Khổng Dung, Vương Xán.
Thế nhưng giao tiếp với những thân gia như Tuần Úc thì việc tiêu tốn tiền bạc là điều khó tránh. Không thể ngày nào cũng đi uống rượu đều để đám người Tuần Úc trả tiền. Chẳng phải là e ngại đám người Tuần Úc không nói gì, Quách Gia cũng sẽ ngượng ngùng. Đồng thời hắn lại thích mua sách nhưng sách vở ở chợ thì rất đắt, là chi một khoản tiền rất lớn.
Thường xuyên qua lại, thật sự Quách phủ giữ không được bao nhiêu tiền.
Nếu không phải Quách phu nhân tính toán tỉ mỉ cộng thêm Tào Tháo luôn ban thưởng cho thì Quách phủ khó mà có khả năng duy trì được.
Chỉ nhìn người hầu nô tì Quách phủ ít ỏi hai mươi người thì có thể nhận ra được. Đấy còn là Quách Gia không có nạp thiếp nuôi hầu gái, nếu không tiêu phí tất nhiên càng kinh người hơn.
Hứa Đô là thành đô, cuộc sống trong thành phí tổn tất nhiên sẽ cao hơn những nơi khác.
Tiền đi lại, chi phía xã giao và với đủ loại chi phí…
Một ngàn hai trăm quan tiền không được cho là nhiều, nhưng đối với Quách phủ mà nói lại có thể làm giảm bớt tình thế khó khăn. Điều quan trọng hơn là lai lịch của khoản tiền này trong sạch. Đặng Tắc là cha nuôi của Quách Dịch cho nên quan hệ giữa Quách phủ và Tào phủ phần lớn biết đối nhân xử thế. Quách gia và Tào gia liên kết để kinh doanh, trong tình cảnh đó không được coi là vấn đề. Như vậy, Quách Gia được tiền lãi đương nhiên là chuyện bình thường.
Cầm một ngàn hai trăm quan này, Quách Gia thấy lòng thật thoải mái.
Quách phu nhân đương nhiên cũng rất vui mừng, đồng thời, có nhiều tình cảm hơn với Tào Bằng.
- Đây là công văn mà Phụng Hiếu lấy từ bên Văn Nhược, phần lớn là về Kinh Châu, chủ yếu là một vài ghi chép về quận Nam Dương. Phụng Hiếu nói ngươi an tâm ở lại, cố gắng xem những công văn này. Đợi chuyện của Lã Thị Hán Quốc xong xuôi, không thể tránh chuyện phải đối phó với Tư Không.
Mặt khác, bên Đỗ Kỳ, Phụng Hiếu cũng sẽ nói tốt cho ngươi.
Chỉ có điều thúc thú còn cần tiêu tốn chút tiền lụa, tháo gỡ tình trạng quẫn bách của Đỗ Bá Hầu trước. Dự tính hai ngày này Đõ Bá Hầu sẽ đến thăm hỏi, thúc thúc có thể ở trước mặt để ứng phó với người này. Còn về phía bên Tử gia, cũng muốn thúc thúc tự đi xử lý, nghĩ với khả năng của thúc thúc thì tất nhiên không thành vấn đề.
Tào Bằng hỏi:
- Quách đại ca đâu?
- Sáng sớm đã bị gọi đi rồi. Nghe nói sứ giả của Lã Thị Hán Quốc đã rời huyện Bạch Mã, ước chừng hôm nay có thể qua Câu Thủy.
Quách phu nhân dứt lời trong đôi mắt bất chợt hiện lên vẻ tò mò.
- Thúc thúc, có câu này không biết nên hỏi hay không.
- Chị dâu không cần khác sáo.
- Nghe nói vua của Lã Thị Hán Quốc là nữ?
- Chắc là vậy đó.
Nói thật, Tào Bằng cũng không rõ lắm về tình hình của nước Lã Thị Hán.
Nhưng theo cách nói của Tào Bằng, vua của nước Lã Thị Hán đó họ gọi là nữ hổ họ Lã. Hẳn là vì Lã Lam. Bởi vì ngoài Lã Lam ra thì hình nhu7 cũng khogn6 có sự lựa chọn nào khác. Nghiêm phu nhân? Điêu Thền? ha ha, hình như đều không có khả năng đảm nhiệm ngôi vua.
Nghĩ đến Lã Lam, trong đầu Tào Bằng đột nhiên hiện ra bộ dáng thiếu nữ tươi cười ngây ngô nhưng lại làm ra vẻ ngây thơ của anh hùng trên khuôn mặt đó.
Khóe miệng ơi nhếch lên, trên khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười dịu dàng.
Cũng không biết Lã Đại tiểu thư ngồi ở trên ngôi vua đó lại là một dáng vẻ như thế nào…
-Thúc thúc, thúc thúc?
- Hả, chị dâu gọi ta có chuyện gì.
Quách phu nhân gọi liền lên hai tiếng làm cho Tào Bằng đang suy nghĩ bừng tỉnh lại.
Hắn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, đang định mở miệng thì đã thấy Quách phu nhân nhấp miệng, nhẹ giọng cười nói:
-Nếu như thế vậy thì không làm phiền thúc thúc nữa..Hì hì, ta nghe nói vua của Lã Thị Hán cực kỳ xinh đẹp, là một mỹ nhấn đấy!.
Nụ cười mờ ám đó làm Tào Bằng rất lúng túng.
Hắn chỉ đành phải cười trừ.
Quận Nam Dương thủ đô Hào Nam.
Những năm cuối thời Đông Hán lĩnh nhận 37 huyện, là những thượng quận rất có danh tiếng.
Tính trên đầu ngón tay thì có chín huyện của Võ Uy, năm huyện của Hà Tây, mười một huyện của Kim Thành, mười một huyện của Lũng Tây…thêm bốn quận nữa cũng không bằng một quận Nam Dương. Nhân khẩu dường như là ba phần năm của tổng nhân khẩu của Lương Châu, có gần hơn một triệu. Diện tích rộng lớn đồng thời địa thế phức tạp. Có dãy núi, có đồi núi, có bình nguyên cực kỳ phức tạp. Từ Đông Hán tới nay, nhà Hán luôn có thái độ dung túng đối với cường hào quận Nam Dương. Cũng chính vì nguyên nhân này mà từ thời Đông Hán đến nay thì số lượng cường hào Nam Dương nhiều nhất.
Trong lịch sử, phần lớn
Sau khi Vương triều ra đời và phát triển thì tất nhiên có những hành động giết hại công thần.
Dường như ngoài Bắc Tống Sơ, Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền ra, công thần của các triều đại khác đều không rơi vào kết cục nào.
Kỳ thật không phải vậy!
Nếu nói dùng rượu tước binh quyền thì Triệu Khuông Dận tuyệt đối không phải là người thứ nhất.
Thời Đông Hán, sau khi Lưu Tú đăng cơ cũng từng có hành động động tương tự là thưởng rượu đề tước binh quyền.
Năm đó sau khi cường hào Nam Dương đi theo khởi binh chiếm được vùng đất rộng lớn thì binh quyền trong tay giao trả lại cho Lưu Tú.
Cho nên theo ghi chép của Đông Hán thì công thần khai quốc, kết cục xem như không tồi.
Nhưng điều này cũng khiến cho từ Đông Hán đến nay lực lượng cường hào không ngừng gia tăng.
Trong đó quận Nam Dương lại là một nơi cực kỳ đặc biệt. Chẳng những có hoàng thân quốc thích, nó cũng là nơi cực kỳ hung bạo. Kiếp trước Tào Bằng từng học qua một bài văn lệnh kiên cường, cũng nói đến tình này này. Cường hào Nam Dương số lượng rất nhiều, hơn nữa tại các địa phương gốc rể của cường hào Nam Dương cũng rất chắc.
Ngươi tính xem ở giữa trong hai mươi tám vân đài đó có bao nhiêu người quận Nam Dương.
Thái phó Đặng Vũ, Đại Tư Mã Ngô Hán, Tả tướng quân Phục Cổ, Trưng Nam Đại tướng quân Sầm Bành, Kiến Nghĩa Đại tướng quân Chu Hỗ,..v..v. Đây là những người nổi tiếng, nhưng có bao nhiêu người được xếp vào hai mươi tám Vân Đài? Trong những người này, có người dần dần suy vong, có người vẫn tồn tại như trước. Nhiều vô số, trong cái bản công văn mà Quách Gia đề cập đã ghi chép thì hiện có gần trăm nhà thuộc các cường hào Nam Dương.
Tào Bằng chỉ nhìn được da đầu ngứa ran.
Thật sự Hải Tây với Hà Tây không giống nhau.
Hải Tây chẳng qua chỉ có ba nhà mà thôi, nhưng lại đứng đầu Trần Thị Quảng Lăng.
Mà quận Hà Tây, tuy nói rối loạn nhưng hoàn toàn không có sự lo lắng của giới tộc cường hào. Đơn giản là một vài bộ lạc người hồ Khương và một bang nhóm di dân của Hồng Trạch. Ở Hải Tây, chỉ cần lấy được sự ủng hộ của Trần Thị thì có thể có chỗ đứng; ở Hà Tây, chỉ cần xử lý đám một vài người Khương đó, lôi kéo đám di dân Hồng Trạch, coi như là không còn nguy hiểm gì nữa. Nhưng quận Nam Dương này lại rắc rối khó gỡ và phức tạp, làm cho người ta cảm thấy đầu óc choáng váng.
Từng huyện đều có sự tồn tại các cường hào.
Những cường hào này hoặc là có một lượng lớn binh lính riêng hoặc có thực lực khổng lồ tồn tại lâu đời tại địa phương. Mà điều phiền hà nhất cho những thế lực cường hào này là không có một người thủ lĩnh. Mỗi người có cuộc sống riệng của mình, không ai phục tùng ai.
Tào Bằng nhìn thoáng qua một cái liền không khỏi cười khổ liên tục.
-Thúc phụ, người đang cười gì vậy?
Quách Dịch đang luyện Bát Bách Văn Tự ở một bên.
Ngẩng đầu lên thấy Tào Bằng với vẻ mặt đang tươi cười, không khỏi tò mò.
Tào Bằng nói:
-Tiểu Dịch à, bố ngươi lúc này thật đã tìm cho ta một chuyện tốt rồi.
-Chuyện tốt chẳng lẽ không tốt sao?
- Tốt, đương nhiên tốt!
Tào Bằng không có cách nào kể khổ với một đứa trẻ, chỉ có thể gật đầu cười lớn,
- Lần sau có những chuyện tốt như thế này, ta nhất định sẽ cùng với cha ngươi hưởng dụng.
Trong lòng lại nghiện răng nghiến lợi mà mắng:
Quách Gia, ân oán này chúng ta nhất định phải tính toán…
- Hắt xì!
Quách Gia hắt xì một cái rất lớn, sau đó day day mũi.
- Phụng Quý, trong người không khỏe sao?
Tuần Úc hỏi một cách thân thiết.
Bả vai Quách Gia run run lên, lắc đầu nói:
-Không biết, luôn cảm thấy cột sống lạnh lên, cũng không biết là vì nguyên nhân gì. Trước đó Trương tiên sinh vừa xem qua cho ta, dường như không có chở ngại lớn nào. Ngày hôm nay cũng không biết là tại sao lại hắt xì lớn đến thế.
- Vậy lát nữa đi tìm Trương tiên sinh khám lại.
-Ừ, ta đang có dự định này.
Lúc này, Tào Tháo đang xem công văn thì ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi:
-Phụng Hiếu, ngươi nói để A Phúc đi quận Nam Dương thật có thể được không? Hắn mới hai mươi sáu tuổi, làm sao có thể trấn áp sự hung bạo của những kẻ nơi này? Tình hình của quận Nam Dương nhưng giống như huyện Hải Tây Hạ Bì trước đây.
Quách Gia cười.
- Chủ công người không cần phải lo cho Hữu Học.
Trong bụng của tiểu tử kia toàn hàng hóa, quá lười biếng rồi. Ngươi không ép hắn, hắn sẽ tiếp tục lười biếng; nhưng nếu như hắn bị ép buộc hắn nhất định sẽ có thể đảm nhiệm tốt.
Đổng Chiêu đặt bút xuống, nghiêm mặt nói:
- Phụng Hiếu, lời nói ấy sai rồi.
- Ồ, Công Nhân có gì chỉ bảo?
-Ta chỉ cảm thấy người mà ngươi vừa nói không phải là Hữu Học mà chính là ngươi.
Đổng Chiêu thuộc loại người nghiêm túc.
Đặc biệt là lúc hắn sầm mặt mà nói cười, thường thường sẽ làm người ta cảm thấy lạnh lùng.
Tào Bằng đang uống canh đậu, vừa uống được một ngụm thì đã phun ra, liên tục ho. Mà Tuần Úc thì cố nhịn cười quay đầu đi, lại thấy bả vai không ngừng run lên.
Mặt Quách Gia lập tức tiếp tục sầm đen.
- Công Nhân, lời của người nói sao?
-Ta luôn để ý, phát hiện ra một tình hình.
Mỗi lần chủ công làm việc, ngươi đều lui lại phía sau không chịu mở miệng.Nếu không phải chủ công điểm tướng hỏi ngươi, thì khi nào ngươi mới dám chủ động?
-Ta…
Khuôn mặt Quách Gia lập tức đỏ bừng lên.
Tào Bằng không dễ để ngừng cười lại, liên tục gật đầu:
-Suy nghĩ cẩn thận, hình như vẫn là tình hình này. Phụng Hiếu xem ra sau này ta cũng phải thường xuyên ép buộc ngươi. Nếu không cái vậy trong bụng ngươi phải chăng cũng giống như của A Phúc, không chịu đi đâu hết?
Mặt Quách Gia xệ xuống.
Cơm trưa Tào Bằng ăn không dễ chịu.
Ngược lại cũng không phải là không phong phú! Xem ra Quách phu nhân vẫn rất hiếu khách, chỉ là ngại làm nên đồ ăn cực kỳ nhạt nhẽo.
Giống như trong nhà của Tào Bằng,bị đám người Bộ Loan nuôi được chủ nhân tam lấy tứ, đương nhiên không thoải mái.
-Chị dâu, bữa tối để tôi nấu cho.
-Thúc thúc còn biết nấu ăn hả?
Ở đây cần phải giải thích một chuyện.
Cái gọi là quân tử xa nhà bếp chứ không phải nói quân tử không thể xuống bếp.
Mà quân tử trong lời của Khổng Tử là để chỉ có đức hạnh, có phẩm đức. Nơi này hoàn toàn không có chỉ ra một cách đơn nhất là nam nhân còn là nữ nhân. Cái gọi là quân tử xa nhà bếp, đại khái để nói người có đức hạnh tận là tránh ham muốn đuổi theo ăn uống, mà nên đem tận lực để tu dưỡng. không phải nói quân tử không thể xuống bếp…Và trong những năm cuối của thời Đông Hán, càng không có cùng loại lý giải. Trên thực tế, rất nhiều danh sĩ đều là kẻ háu ăn, có khi cũng thích tự mình nấu ăn một vài món ngon để thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống của bản thân mình…
Tào Bằng cười mà không nói.
Sau giờ ngọ, hắn dẫn theo Quách Dịch ra Hậu Hoa viên đọc sách.
Đang lúc hắn giảng giải Bát Bạch Tự Văn cho Quách Dịch thì chợt nghe tiếng báo của người hầu:
-Tân Hầu tới thăm.
Tân Hầu chính là Tào Thực.
Năm Kiến An thứ chín, lúc ấy Tào Thực mười hai tuổi.
Do Tào Phi chết trong trận chiến ở Ký Châu, sau khi Tào Tháo trở về Hứa Đô thì liền phong Tào Thực làm Tân Hầu, xứng năm trăm hộ thực ấp. Chữ Tân trong chữ Tân Hầu này là để chỉ Tân Thành của quận Lương
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên và nghi hoặc, đứng dậy nói:
- Cho mời vào.
Hắn vỗ vỗ Quách Dịch để hắn tiếp túc luyện tập, rồi sau đó đi tới phòng khách.
Chẳng qua hắn cảm thấy hơi kỳ lạ: ta và Tào Thực dường như không có tình cảm gì, lúc êm đẹp này bỗng nhiên chạy tới gặp ta là có dụng ý gì?
Hay là hắn muốn lôi kéo ta sao?
Chân lông mày Tào Bằng căng ra, thầm cảm thấy đau đầu.
Việc Lư Dục tìm cách phát hành sách cho cha có lẽ người biết được không nhiều, nếu không phải người có trình độ như Quách Gia thì cũng khó mà biết được. Tào Bằng tin trên thực tế là chủ ý của Quách Gia. Chỉ có điều hắn không muốn biểu lộ ra nhiều, cho nên mới mượn lời của Quách phu nhân nói ra. Dù cho Tào Bằng không có tranh cãi với Quách Gia, Quách phu nhân cũng sẽ nói cho Tào Bằng câu trả lời trong dịp thuận tiện.
Chỉ có điều không nói móc Quách Gia hai câu, trong lòng Tào Bằng sẽ không thoải mái….
Quận Nam Dương ngày nay đích thực là một chỗ nước sôi lửa bỏng.
Quách Gia tuy nói ra với ý tốt, nhưng đối mặt với cục diện hỗn loạn của hiện tại ở Nam Dương, Tào Bằng cũng sẽ có phần đau đầu.
Nhớ lại hắn ba lần làm quan, dường như đối mặt đều có cục diện giống nhau. Hải Tây, Hà Tây, thậm chí là quận Nam Dương ngày nay cũng không được coi là khu vực vững chắc. Hơn nữa Tào Bằng có thể khẳng định quận Nam Dương hoàn toàn càng phức tạp hơn so với cục diện Hải Tây và Hà Tây.
Đó là Nguyên Trung, là đất long hưng của Quang Vũ Đế Lưu Tú.
Năm đó Lưu Tú chính là dựa vào dòng họ Nam Dương mà lập nghiệp. Hôm nay của ta, ai dám cam đoan quận Nam Dương là một nơi thanh bình?
Nghĩ đến đây, Tào Bằng bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Đêm đó, Tào Bằng liền ở lại Bạch Lan Tinh Xá.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng.
Tào Bằng dẫn theo Quách Dịch, trong sân múa võ tập thể dục. Quách Dịch và bố hắn Quách Gia rất giống nhau, thân hình cũng không cường tráng lắm.
Cho nên Tào Bằng vừa xuống tay thì Quách phu nhân đã thỉnh cầu để Tào Bằng dạy Quách Dịch luyện tập cơ thể.
Thời đại này, không có thân hình tốt, thật đúng là khó có cho việc đạt được đại nghiệp.
Quách Gia hai năm nay vẫn rất chú ý tới việc rèn luyện sức khỏe, hơn nữa từ khi theo Hoa Đàvà được truyền thụ Ngũ Cầm Hí. Tuy không nói là ngày ngày luyện tập nhưng mà cách ba hay năm ngày Quách Gia vẫn sẽ tập một lần. Lâu ngày thân hình của Quách Gia đích thực đã chuyển biến rất nhiều. Năm xưa Quách Gia vì dùng ngũ thạch tán mà lưu lại bệnh, Hoa Đà và Trương Trọng liên kết để khám và chữa trị, bệnh đã loại bỏ dần dần. Ít nhất Tào Bằng không cần lo lắng, người này có thể đi một mạch tới U Châu được.Tóm lại, thân hình Quách Gia còn có sức sống, cũng không xem là quá kém.
Dẫn theo Quách Dịch luyện quyền cước xong rồi, Quách Dịch toàn thân đầy mồ hôi.
Rửa mặt xong, Tào Bằng đến thư phòng của Quách Gia đã thấy Quách phu nhân đang quét dọn trong thư phòng.
-Thúc thúc đến rồi!
Quách phu nhân cười và chào hỏi Tào Bằng.
Người gặp việc vui tinh thần dễ chịu.
Đối với Quách phu nhân mà nói thì cũng là như thế.
Tối qua Tào Bằng đem một ngàn hai trăm quan tiền lãi của hắn chia cho Quách Gia giao cho Quách phu nhân. Việc này khiến cho Quách phu nhân cảm thấy áp lực trên người được đã thoải mãi nhiều hơn. Quách Gia không giữ tiền được, bổng lộc này của hắn cũng vừa đủ để duy trì cuộc sống. Mà bản thân Quách Gia lại thích giao tiếp, ngày thường sẽ chạy đi tìm để xướng họa với đám người Tuần Úc, Trần Lâm, Khổng Dung, Vương Xán.
Thế nhưng giao tiếp với những thân gia như Tuần Úc thì việc tiêu tốn tiền bạc là điều khó tránh. Không thể ngày nào cũng đi uống rượu đều để đám người Tuần Úc trả tiền. Chẳng phải là e ngại đám người Tuần Úc không nói gì, Quách Gia cũng sẽ ngượng ngùng. Đồng thời hắn lại thích mua sách nhưng sách vở ở chợ thì rất đắt, là chi một khoản tiền rất lớn.
Thường xuyên qua lại, thật sự Quách phủ giữ không được bao nhiêu tiền.
Nếu không phải Quách phu nhân tính toán tỉ mỉ cộng thêm Tào Tháo luôn ban thưởng cho thì Quách phủ khó mà có khả năng duy trì được.
Chỉ nhìn người hầu nô tì Quách phủ ít ỏi hai mươi người thì có thể nhận ra được. Đấy còn là Quách Gia không có nạp thiếp nuôi hầu gái, nếu không tiêu phí tất nhiên càng kinh người hơn.
Hứa Đô là thành đô, cuộc sống trong thành phí tổn tất nhiên sẽ cao hơn những nơi khác.
Tiền đi lại, chi phía xã giao và với đủ loại chi phí…
Một ngàn hai trăm quan tiền không được cho là nhiều, nhưng đối với Quách phủ mà nói lại có thể làm giảm bớt tình thế khó khăn. Điều quan trọng hơn là lai lịch của khoản tiền này trong sạch. Đặng Tắc là cha nuôi của Quách Dịch cho nên quan hệ giữa Quách phủ và Tào phủ phần lớn biết đối nhân xử thế. Quách gia và Tào gia liên kết để kinh doanh, trong tình cảnh đó không được coi là vấn đề. Như vậy, Quách Gia được tiền lãi đương nhiên là chuyện bình thường.
Cầm một ngàn hai trăm quan này, Quách Gia thấy lòng thật thoải mái.
Quách phu nhân đương nhiên cũng rất vui mừng, đồng thời, có nhiều tình cảm hơn với Tào Bằng.
- Đây là công văn mà Phụng Hiếu lấy từ bên Văn Nhược, phần lớn là về Kinh Châu, chủ yếu là một vài ghi chép về quận Nam Dương. Phụng Hiếu nói ngươi an tâm ở lại, cố gắng xem những công văn này. Đợi chuyện của Lã Thị Hán Quốc xong xuôi, không thể tránh chuyện phải đối phó với Tư Không.
Mặt khác, bên Đỗ Kỳ, Phụng Hiếu cũng sẽ nói tốt cho ngươi.
Chỉ có điều thúc thú còn cần tiêu tốn chút tiền lụa, tháo gỡ tình trạng quẫn bách của Đỗ Bá Hầu trước. Dự tính hai ngày này Đõ Bá Hầu sẽ đến thăm hỏi, thúc thúc có thể ở trước mặt để ứng phó với người này. Còn về phía bên Tử gia, cũng muốn thúc thúc tự đi xử lý, nghĩ với khả năng của thúc thúc thì tất nhiên không thành vấn đề.
Tào Bằng hỏi:
- Quách đại ca đâu?
- Sáng sớm đã bị gọi đi rồi. Nghe nói sứ giả của Lã Thị Hán Quốc đã rời huyện Bạch Mã, ước chừng hôm nay có thể qua Câu Thủy.
Quách phu nhân dứt lời trong đôi mắt bất chợt hiện lên vẻ tò mò.
- Thúc thúc, có câu này không biết nên hỏi hay không.
- Chị dâu không cần khác sáo.
- Nghe nói vua của Lã Thị Hán Quốc là nữ?
- Chắc là vậy đó.
Nói thật, Tào Bằng cũng không rõ lắm về tình hình của nước Lã Thị Hán.
Nhưng theo cách nói của Tào Bằng, vua của nước Lã Thị Hán đó họ gọi là nữ hổ họ Lã. Hẳn là vì Lã Lam. Bởi vì ngoài Lã Lam ra thì hình nhu7 cũng khogn6 có sự lựa chọn nào khác. Nghiêm phu nhân? Điêu Thền? ha ha, hình như đều không có khả năng đảm nhiệm ngôi vua.
Nghĩ đến Lã Lam, trong đầu Tào Bằng đột nhiên hiện ra bộ dáng thiếu nữ tươi cười ngây ngô nhưng lại làm ra vẻ ngây thơ của anh hùng trên khuôn mặt đó.
Khóe miệng ơi nhếch lên, trên khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười dịu dàng.
Cũng không biết Lã Đại tiểu thư ngồi ở trên ngôi vua đó lại là một dáng vẻ như thế nào…
-Thúc thúc, thúc thúc?
- Hả, chị dâu gọi ta có chuyện gì.
Quách phu nhân gọi liền lên hai tiếng làm cho Tào Bằng đang suy nghĩ bừng tỉnh lại.
Hắn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, đang định mở miệng thì đã thấy Quách phu nhân nhấp miệng, nhẹ giọng cười nói:
-Nếu như thế vậy thì không làm phiền thúc thúc nữa..Hì hì, ta nghe nói vua của Lã Thị Hán cực kỳ xinh đẹp, là một mỹ nhấn đấy!.
Nụ cười mờ ám đó làm Tào Bằng rất lúng túng.
Hắn chỉ đành phải cười trừ.
Quận Nam Dương thủ đô Hào Nam.
Những năm cuối thời Đông Hán lĩnh nhận 37 huyện, là những thượng quận rất có danh tiếng.
Tính trên đầu ngón tay thì có chín huyện của Võ Uy, năm huyện của Hà Tây, mười một huyện của Kim Thành, mười một huyện của Lũng Tây…thêm bốn quận nữa cũng không bằng một quận Nam Dương. Nhân khẩu dường như là ba phần năm của tổng nhân khẩu của Lương Châu, có gần hơn một triệu. Diện tích rộng lớn đồng thời địa thế phức tạp. Có dãy núi, có đồi núi, có bình nguyên cực kỳ phức tạp. Từ Đông Hán tới nay, nhà Hán luôn có thái độ dung túng đối với cường hào quận Nam Dương. Cũng chính vì nguyên nhân này mà từ thời Đông Hán đến nay thì số lượng cường hào Nam Dương nhiều nhất.
Trong lịch sử, phần lớn
Sau khi Vương triều ra đời và phát triển thì tất nhiên có những hành động giết hại công thần.
Dường như ngoài Bắc Tống Sơ, Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền ra, công thần của các triều đại khác đều không rơi vào kết cục nào.
Kỳ thật không phải vậy!
Nếu nói dùng rượu tước binh quyền thì Triệu Khuông Dận tuyệt đối không phải là người thứ nhất.
Thời Đông Hán, sau khi Lưu Tú đăng cơ cũng từng có hành động động tương tự là thưởng rượu đề tước binh quyền.
Năm đó sau khi cường hào Nam Dương đi theo khởi binh chiếm được vùng đất rộng lớn thì binh quyền trong tay giao trả lại cho Lưu Tú.
Cho nên theo ghi chép của Đông Hán thì công thần khai quốc, kết cục xem như không tồi.
Nhưng điều này cũng khiến cho từ Đông Hán đến nay lực lượng cường hào không ngừng gia tăng.
Trong đó quận Nam Dương lại là một nơi cực kỳ đặc biệt. Chẳng những có hoàng thân quốc thích, nó cũng là nơi cực kỳ hung bạo. Kiếp trước Tào Bằng từng học qua một bài văn lệnh kiên cường, cũng nói đến tình này này. Cường hào Nam Dương số lượng rất nhiều, hơn nữa tại các địa phương gốc rể của cường hào Nam Dương cũng rất chắc.
Ngươi tính xem ở giữa trong hai mươi tám vân đài đó có bao nhiêu người quận Nam Dương.
Thái phó Đặng Vũ, Đại Tư Mã Ngô Hán, Tả tướng quân Phục Cổ, Trưng Nam Đại tướng quân Sầm Bành, Kiến Nghĩa Đại tướng quân Chu Hỗ,..v..v. Đây là những người nổi tiếng, nhưng có bao nhiêu người được xếp vào hai mươi tám Vân Đài? Trong những người này, có người dần dần suy vong, có người vẫn tồn tại như trước. Nhiều vô số, trong cái bản công văn mà Quách Gia đề cập đã ghi chép thì hiện có gần trăm nhà thuộc các cường hào Nam Dương.
Tào Bằng chỉ nhìn được da đầu ngứa ran.
Thật sự Hải Tây với Hà Tây không giống nhau.
Hải Tây chẳng qua chỉ có ba nhà mà thôi, nhưng lại đứng đầu Trần Thị Quảng Lăng.
Mà quận Hà Tây, tuy nói rối loạn nhưng hoàn toàn không có sự lo lắng của giới tộc cường hào. Đơn giản là một vài bộ lạc người hồ Khương và một bang nhóm di dân của Hồng Trạch. Ở Hải Tây, chỉ cần lấy được sự ủng hộ của Trần Thị thì có thể có chỗ đứng; ở Hà Tây, chỉ cần xử lý đám một vài người Khương đó, lôi kéo đám di dân Hồng Trạch, coi như là không còn nguy hiểm gì nữa. Nhưng quận Nam Dương này lại rắc rối khó gỡ và phức tạp, làm cho người ta cảm thấy đầu óc choáng váng.
Từng huyện đều có sự tồn tại các cường hào.
Những cường hào này hoặc là có một lượng lớn binh lính riêng hoặc có thực lực khổng lồ tồn tại lâu đời tại địa phương. Mà điều phiền hà nhất cho những thế lực cường hào này là không có một người thủ lĩnh. Mỗi người có cuộc sống riệng của mình, không ai phục tùng ai.
Tào Bằng nhìn thoáng qua một cái liền không khỏi cười khổ liên tục.
-Thúc phụ, người đang cười gì vậy?
Quách Dịch đang luyện Bát Bách Văn Tự ở một bên.
Ngẩng đầu lên thấy Tào Bằng với vẻ mặt đang tươi cười, không khỏi tò mò.
Tào Bằng nói:
-Tiểu Dịch à, bố ngươi lúc này thật đã tìm cho ta một chuyện tốt rồi.
-Chuyện tốt chẳng lẽ không tốt sao?
- Tốt, đương nhiên tốt!
Tào Bằng không có cách nào kể khổ với một đứa trẻ, chỉ có thể gật đầu cười lớn,
- Lần sau có những chuyện tốt như thế này, ta nhất định sẽ cùng với cha ngươi hưởng dụng.
Trong lòng lại nghiện răng nghiến lợi mà mắng:
Quách Gia, ân oán này chúng ta nhất định phải tính toán…
- Hắt xì!
Quách Gia hắt xì một cái rất lớn, sau đó day day mũi.
- Phụng Quý, trong người không khỏe sao?
Tuần Úc hỏi một cách thân thiết.
Bả vai Quách Gia run run lên, lắc đầu nói:
-Không biết, luôn cảm thấy cột sống lạnh lên, cũng không biết là vì nguyên nhân gì. Trước đó Trương tiên sinh vừa xem qua cho ta, dường như không có chở ngại lớn nào. Ngày hôm nay cũng không biết là tại sao lại hắt xì lớn đến thế.
- Vậy lát nữa đi tìm Trương tiên sinh khám lại.
-Ừ, ta đang có dự định này.
Lúc này, Tào Tháo đang xem công văn thì ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi:
-Phụng Hiếu, ngươi nói để A Phúc đi quận Nam Dương thật có thể được không? Hắn mới hai mươi sáu tuổi, làm sao có thể trấn áp sự hung bạo của những kẻ nơi này? Tình hình của quận Nam Dương nhưng giống như huyện Hải Tây Hạ Bì trước đây.
Quách Gia cười.
- Chủ công người không cần phải lo cho Hữu Học.
Trong bụng của tiểu tử kia toàn hàng hóa, quá lười biếng rồi. Ngươi không ép hắn, hắn sẽ tiếp tục lười biếng; nhưng nếu như hắn bị ép buộc hắn nhất định sẽ có thể đảm nhiệm tốt.
Đổng Chiêu đặt bút xuống, nghiêm mặt nói:
- Phụng Hiếu, lời nói ấy sai rồi.
- Ồ, Công Nhân có gì chỉ bảo?
-Ta chỉ cảm thấy người mà ngươi vừa nói không phải là Hữu Học mà chính là ngươi.
Đổng Chiêu thuộc loại người nghiêm túc.
Đặc biệt là lúc hắn sầm mặt mà nói cười, thường thường sẽ làm người ta cảm thấy lạnh lùng.
Tào Bằng đang uống canh đậu, vừa uống được một ngụm thì đã phun ra, liên tục ho. Mà Tuần Úc thì cố nhịn cười quay đầu đi, lại thấy bả vai không ngừng run lên.
Mặt Quách Gia lập tức tiếp tục sầm đen.
- Công Nhân, lời của người nói sao?
-Ta luôn để ý, phát hiện ra một tình hình.
Mỗi lần chủ công làm việc, ngươi đều lui lại phía sau không chịu mở miệng.Nếu không phải chủ công điểm tướng hỏi ngươi, thì khi nào ngươi mới dám chủ động?
-Ta…
Khuôn mặt Quách Gia lập tức đỏ bừng lên.
Tào Bằng không dễ để ngừng cười lại, liên tục gật đầu:
-Suy nghĩ cẩn thận, hình như vẫn là tình hình này. Phụng Hiếu xem ra sau này ta cũng phải thường xuyên ép buộc ngươi. Nếu không cái vậy trong bụng ngươi phải chăng cũng giống như của A Phúc, không chịu đi đâu hết?
Mặt Quách Gia xệ xuống.
Cơm trưa Tào Bằng ăn không dễ chịu.
Ngược lại cũng không phải là không phong phú! Xem ra Quách phu nhân vẫn rất hiếu khách, chỉ là ngại làm nên đồ ăn cực kỳ nhạt nhẽo.
Giống như trong nhà của Tào Bằng,bị đám người Bộ Loan nuôi được chủ nhân tam lấy tứ, đương nhiên không thoải mái.
-Chị dâu, bữa tối để tôi nấu cho.
-Thúc thúc còn biết nấu ăn hả?
Ở đây cần phải giải thích một chuyện.
Cái gọi là quân tử xa nhà bếp chứ không phải nói quân tử không thể xuống bếp.
Mà quân tử trong lời của Khổng Tử là để chỉ có đức hạnh, có phẩm đức. Nơi này hoàn toàn không có chỉ ra một cách đơn nhất là nam nhân còn là nữ nhân. Cái gọi là quân tử xa nhà bếp, đại khái để nói người có đức hạnh tận là tránh ham muốn đuổi theo ăn uống, mà nên đem tận lực để tu dưỡng. không phải nói quân tử không thể xuống bếp…Và trong những năm cuối của thời Đông Hán, càng không có cùng loại lý giải. Trên thực tế, rất nhiều danh sĩ đều là kẻ háu ăn, có khi cũng thích tự mình nấu ăn một vài món ngon để thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống của bản thân mình…
Tào Bằng cười mà không nói.
Sau giờ ngọ, hắn dẫn theo Quách Dịch ra Hậu Hoa viên đọc sách.
Đang lúc hắn giảng giải Bát Bạch Tự Văn cho Quách Dịch thì chợt nghe tiếng báo của người hầu:
-Tân Hầu tới thăm.
Tân Hầu chính là Tào Thực.
Năm Kiến An thứ chín, lúc ấy Tào Thực mười hai tuổi.
Do Tào Phi chết trong trận chiến ở Ký Châu, sau khi Tào Tháo trở về Hứa Đô thì liền phong Tào Thực làm Tân Hầu, xứng năm trăm hộ thực ấp. Chữ Tân trong chữ Tân Hầu này là để chỉ Tân Thành của quận Lương
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên và nghi hoặc, đứng dậy nói:
- Cho mời vào.
Hắn vỗ vỗ Quách Dịch để hắn tiếp túc luyện tập, rồi sau đó đi tới phòng khách.
Chẳng qua hắn cảm thấy hơi kỳ lạ: ta và Tào Thực dường như không có tình cảm gì, lúc êm đẹp này bỗng nhiên chạy tới gặp ta là có dụng ý gì?
Hay là hắn muốn lôi kéo ta sao?
Chân lông mày Tào Bằng căng ra, thầm cảm thấy đau đầu.