Vào giờ Thìn, trời nổi mưa
Mưa cũng không lớn lắm, cứ tí ta tí tách.
Mùa hạ khô nóng, nhưng vì có trận mưa nhỏ ban nãy, mà bỗng dung thấy khoan khoái mát mẻ hẳn.
Ba ngày liền bôn ba, tướng sĩ quân Tào sớm đã không chịu được mệt mỏi, lại bị trận mưa nhỏ làm ướt, khiến tinh thần họ càng thêm lạnh lẽo, sau khi ra Nam Sơn, Tào Bằng liền đi Vũ Âm…hắn biết rất rõ, nếu giao phong với Lưu Bị, có thể báo trước chiều hướng đi xuống. Chỉ có điều, đây mới chỉ là bắt đầu! Tào bằng tin rằng, Lưu Bị đánh xong trận này, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đặc biệt là Tào Bằng đã đốt sạch kho lương thảo của ông ta.
Bất luận đổi bất cứ người nào, đều có thể khiến mọi chuyện thêm rắc rối.
Tiếp nữa, Lưu Bị sẽ có động thái gì sắp tới?
-Tử Phạm, đi tiếp về phía trước chính là vịnh Sa Thủy.
Qua vịnh Sa Thủy, có thể nhìn thấy đường quan. Các huynh đệ đã mệt mỏi, truyền lệnh của ta, toàn quân nghỉ ở vịnh Sa Thủy, trời tối tiếp tục xuất phát.
-Tại sao?
Trần Thức ngạc nhiên hỏi
Đây cũng là chuyện thường tình, đối với Trần Thức mà nói, gã cũng không hiểu, tại sao đột nhiên lại dừng chân nghỉ ngơi, theo Trần Thức thấy, mưa nhỏ đến thật đúng lúc, tinh thần của mọi người cũng không tồi, nên tăng nhanh tốc độ, trên quan lộ thẳng đến Vũ Âm là nên nhất, tại sao đột nhiên lại nghỉ ở đây?
Đối với những người bình thường khác, đây gọi là không ngại học hỏi kẻ dưới.
Nhưng trong quân, hành vi của Trần Thức, chính là hồ nghi quyết định của Tào Bằng.
Trong lòng Tào Bằng không vui, nhưng không biếu hiện ra bên ngoài, hơn nữa lại kiên nhẫn giải thích cho Trần Thức:
-Đêm qua ngươi cũng nghe tên thám báo đó nói, Trương Phi rút lui, Triệu Vân cắt đuôi, đến nay, ta đã gặp phải binh mã của Trương Phi, nhưng lại không hề thấy tung tích của Triệu Vân.
Lúc này đi nhanh, rất có thể sẽ gặp binh mã của Triệu Vân..
Không nói đến việc Triệu Vân võ nghệ cao cường, có cái dũng mà vạn người không bằng, cứ cho là hắn có thể chống trả lại được Triệu Vân, nhưng các huynh đệ đã mỏi mệt, không thích hợp cho việc tác chiến, nghỉ ngơi lúc này khi thời tiết mát mẻ, tinh thần các huynh đệ lấy lại được sự phấn chấn, nhưng qua một lúc nữa, mọi người sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Bảo mọi người nghỉ ngơi, bí mật ở lại địa thế vịnh Sa Thủy, lại có thể tránh mưa gió, đợi thời tiết mát mẻ chúng ta sẽ quay về Vũ Âm, cũng không bị trì hoãn thời gian….lúc này, tốt nhất ta nên ẩn mình nghỉ ngơi.
Dứt lời, Tào Bằng giục ngựa đi về phía trước.
Trần Thức và ta quan hệ tốt, không sai!
Nhưng câu hỏi “vì sao” vừa rồi kia của ngươi, nếu là người khác hỏi, chẳng có gì đáng nói.
Nhưng ngươi không nên hỏi ta trước mặt mọi người…ngươi là nha môn tướng của ta, là hầu cận của ta. Điều này để các huynh đệ nghe được, chẳng phải là nói kiến thức của ta không bằng một kẻ nha môn tướng như ngươi? Người này, không thể giữ lại đây được…thật sự không được, đợi thế cục ổn định hơn, phải đuổi gã đi mới được. Nếu cứ để lại gã bên mình, thể nào cũng có tai họa, ta không có tính nhẫn nại lâu đến thế được.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng liền hạ quyết tâm.
Sự thật đã chứng minh, băn khoăn của Tào Bằng cũng không phải không có lý.
Ngay khi gã dắt ngựa giấu ở vịnh Sa Thủy nghỉ ngơi, Triệu Vân dẫn bộ, xuất hiện ngay phía cuối quan đạo. Hai đội nhân mã, đi ngang qua, xém chút nữa là giáp mặt, Triệu Vân ở bên ngoài thành Vũ Âm, treo dê đánh trống, làm ám hiệu giả. Sau khi Trương Phi rút khỏi được nửa ngày, gã mới rút khỏi Vũ Âm. Chỉ có điều, sau khi rút khỏi chiến trường Vũ Âm, Triệu Vân không hề vội đuổi theo, mà mai phục ở dốc Sa Thủy. Mãi cho tới khi trời tối, mới hoàn toàn rút hẳn. Từ điểm này mà nói, có thể nói Triệu Vân là người cực kì cẩn thận…
Cũng may Dương Hàng là người điềm đạm, không hề tham công liều lĩnh.
Nếu đổi là người khác, trong hoàn cảnh này, nói không chừng sẽ đuổi theo qua, như thế, tất sẽ gặp được mai phục của Triệu Vân, bị rơi vào tình cảnh thảm hại.
Ý tưởng của Dương Hàng, rất đơn giản.
Chỉ cầu không có lỗi, không cầu có công lao.
Tào Bằng đem Vũ Âm giao cho gã, phó thác gia quyến cho gã, là tín nhiệm gã rồi.
Vì thế, gã không cần yêu cầu một thành quả chiến đấu nào, đối với Dương Hàng mà nói, bảo vệ cho Vũ Âm, chính là một công lớn, hà tất phải tham công liều lĩnh.
Kết quả là, Triệu Vân cũng rút lui thuận lợi.
Mà Dương Hàng tiếp tục thủ vững thành trì, đồng thời lại cử người đưa tin, tới chỗ Cức Dương cầu viện.
Khi Tào Bằng nghe nói Triệu Vân từ quan đạo đi ngang qua, lòng nóng như lửa đốt, cực kì căng thẳng.
Các huynh đệ vất vả rồi!
Lúc này mà giao phong với Triệu Vân, kì thực không hề thuận tiện chút nào.
Tuy nói sâu thẳm bên trong, Tào Bằng vẫn thường hi vọng được giao đấu với Triệu Vân, nhưng gã vẫn rất phân biệt nặng nhẹ, nghiêmquân lệnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Để ngăn Trần Thức gây chuyện, Tào Bằng kiên quyết để gã đi trông coi hai người Mi Phương và Hướng Sủng, không cho phép gã rời khỏi tầm mắt mình…Người này, quá tự cao! Nếu sau này có chút danh tiếng, vậy thì làm sao ăn nói với mấy trăm người ở đây.
Chính ngọ, Triệu Vân dẫn bộ lách qua vịnh Sa Thủy
Tào Bằng tuy rằng rất mệt mỏi nhưng cũng không dám lơ là.
Chủ yếu là đám vệ sĩ này không thể khiến hắn yên tâm. Nếu là Bàng Đức hoặc Bàng Minh, hay thậm chí có Khương Phố ở đây, hắn sẽ không đến mức lo lắng thế này, nhưng Trần Thức này… Tào Bằng cũng không biết làm sao với gã, lại không biết nên bố trí gã thế nào cho thỏa đáng.
Nếu người này đã không đáng tin, vậy thì mình đành phải tốn thêm chút tâm tư thôi.
Tào Bằng sắp xếp xong công việc của đám cảnh vệ, lại sai người đến chỗ bí mật chuẩn bị nấu cơm.
Quân sĩ ở vịnh Sa Thủy dừng lại, cũng không chống đỡ được bao nhiêu, từng người đặt lưng xuống là ngủ, đến cơm cũng không buồn ăn, những huynh đệ này thực sự đã rất mệt. Từ sáng ngày hôm qua, đã chưa ăn một bữa cơm nóng nào, từ trấn Dương Sách bí mật chạy tới Cức Dương, rồi sau đó lại qua sông Tiễu Nhiên, hành quân gấp hàng trăm dặm.
Mới đến được Uyển Thành, sau khi đánh hạ Uyển Thành, lại không được nghỉ ngơi, lập tức rút lui ra ngoài mai phục, sau đó lại hành quân gấp đi khỏi Nam Sơn, suốt một đêm, chưa được chợp mắt, chưa được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đợi sau khi ngủ đủ, sẽ cho các huynh đệ ăn.
Đêm tới mới đi tiếp, dự tính đến sáng ngày mai, là có thể đến Vũ Âm..
Thừa dịp thời gian rãnh rỗi này, Tào Bằng lệnh cho người đem Mi Phương và Hướng Sủng tới. Hai người bị trói chặt bằng dây thừng, vắt trên lưng ngựa, bị nhét giẻ vào miệng, xóc nảy cả một đêm. Lúc này, đều lộ ra vẻ mệt mỏi, Tào Bằng cười ha ha nhìn hai người, biểu hiện của hai người, hoàn toàn không giống nhau. Sắc mặt của Mi Phương trắng bệch, lộ ra vài phần sợ hãi; còn Hướng Sủng lại nhìn Tào Bằng bằng ánh mắt khinh thường, hừ lên một tiếng, không thèm để ý…tuy khó chịu kham khổ, nhưng Hướng Sủng vẫn mang thái độ và khí phách của một công tử, không hề su nịnh.
-Tử Phương tiên sinh
Tào Bằng đứng lên, chậm rãi đi về phía Mi Phương.
Hắn đi rất chậm, dường như mỗi bước chỉ được một tí, nhưng đến khi chỉ còn cách Mi Phương chừng một bước, sắc mặt của Mi Phương, lại có phần trắng hơn. Khi Tào Bằng đứng trước Mi Phương, sắc mặt của Mi Phương như không còn giọt máu nào, Tào Bằng đưa tay ra, rút miếng giẻ trong miệng Mi Phương ra, vứt xuống đất.
-Tào Hữu Học, ngươi muốn thế nào?
-Ta muốn thế nào?
Nụ cười trên mặt Tào Bằng càng lớn thêm,
-Đương nhiên muốn tới chỗ Phương tiên sinh thỉnh giáo một chuyện.
-Chuyện gì?
-Ta muốn biết, tại sao đột nhiên Lưu Bị lại dấy binh đánh ta
Mi Phương ngẩn ra, thốt ra nói:
-Chẳng nhẽ ngươi không biết?
-Sao ta có thể biết được?
Tào Bằng tỏ vẻ không biết gì
-Lưu hoàng thúc đột nhiên khởi binh, ta hoàn toàn chẳng biết có chuyện gì xảy ra cả.
-Vậy sao ngươi có thể đánh lén được
Mi Phương tự nhiên bừng tỉnh, Tào Bằng đánh lén Uyển Thành, chỉ e không phải vì mưu kế đã tính từ trước, khả năng do tùy cơ ứng biến mà thôi. Hắn không kìm nổi cười lên một tiếng:
-Con thứ Vân Trường chết vào tay ngươi Vân Trương vô cùng đau lòng cho nên cố ý dấy binh, chủ công cũng là vạn bất đắc dĩ.
-Ô ô ô
Hướng Sủng đột nhiên giãy dụa đứng lên.
Trong miệng gã bị nhét miếng giẻ vải không thốt ra lời được, chỉ có thể làm ra tiếng ô ô ô
Ý tứ kia có thể là, ngươi không cần để ý tới gã.
Mi Phương nhíu mày, nhìn Hướng Sủng một cái, trong lòng tỏ ra không vui
Hóa ra, chuyện là như thế
Mãi đến lúc này, Tào Bằng mới tỉnh ngộ
Gã gãi gãi đầu, lại hỏi tiếp:
-Vậy là, Lưu hoàng thúc vẫn còn có chiêu khác?
Mi Phương mặt biến sắc, tỏ vẻ do dự.
Chỉ nhìn thấy Tào Bằng giơ tay lên, một tay nắm chắc vỏ đao, chậm rãi cầm lấy bảo đao, ánh sáng màu xanh da trời của đao khiến người ta lạnh tóc gáy, tim đập loạn nhịp. Mồ hôi trên trán Mi Phương, túa như tắm, khuôn mặt vừa mới hồi lại được chút máu, đột nhiên lại biến sắc sang màu trắng.
-Tào Hữu Học, ngươi muốn làm gì?
Tào Bằng nhiu mắt lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, bảo đao rút khỏi vỏ. Tào Bằng cất bước, giơ bảo đao lên, bước tới chỗ Mi Phương hạ tay xuống
-Ta nói, ta nói.
Mi Phương sợ tới mức mặt không còn giọt máu, vội quát to
Ánh đao xẹt qua người gã, thời điểm khi bảo đao xẹt qua người gã, Mi Phương thậm chí còn cảm nhận được sự sắc lạnh trên nó
Một lúc lâu sau, không có động tĩnh gì.
Mi Phương mở to mắt, phát hiện dây thừng trên người mình, bị đứt làm hai đoạn.
Kình lực và nhãn lực kia thật kinh người, rất kịp lúc, không hề tạo ra sứt mẻ gì trên quần áo, nhưng toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, ướt đẫm cả phía sau lưng.
Tim Mi Phương đập mạnh, cảm thấy miệng hơi khô, một lúc sau cũng không nói lên được câu nào.
Tào Bằng từ trong tay một tên nha binh, nhận lấy túi nước, sau khi uống hai ngụm, đưa cho Mi Phương nói:
-Tử Phương tiên sinh, ngươi muốn uống nước không?
-Uống cái mẹ ngươi ấy!
Sao có thể dọa người ta như thế được
Nhưng, cảm giác hư hư thật thật ấy, lại khiến Mi Phương ma xui quỷ khiến nhận nước từ Tào Bằng, sau một lúc do dự, Mi Phương giơ túi nước lên, uống một hơi, sau đó mới đưa cho Tào Bằng, tinh thần mới vực lên được một chút, dần dần tỉnh táo lại.
-Tử Phương tiên sinh, chúng ta nói tiếp thôi, coi như bạn cũ gặp nhau!
Nhớ hồi đầu ở Từ Châu, ta theo anh rể đi nhậm chức ở Hải Tây, nghe nói, Tử Phương tiên sinh là người có bản lĩnh. Nhưng rất tiếc, tạo hóa trêu ngươi, ta và ngươi trước sau lại là địch. Đã bao nhiêu năm nay, ngươi cũng biết, ta đã được phong làm Nam Dương Thái Thú, phong làm Võ Đình hầu. Nhưng Tử Phương ngươi thì sao? Đến nơi nghỉ chân cũng không có, khắp nơi đều là phiêu linh, cửa nát nhà tan.
Nhắc đến, thật khiến người ta đau lòng…
Đây là người biết về ta
Mi Phương cay cay mũi, suýt chút nữa thì rơi nước mắt…
Lúc đầu ta cũng có nói, đi theo Lưu Bị, cũng chẳng có tiền đồ gì đâu.
Nhưng huynh trưởng không nghe, đem hết gia tài, gả tiểu muội cho hắn, dốc toàn lực cho Lưu Bị
Nhìn người ta, lại nhìn lại mình….
Nhớ ngày đó, Tào Bằng kia cũng là kẻ tay trắng
Nhưng hiện tại thì sao, người ta đã thăng quan tiến chức, có thể nói là hưởng không hết vinh hoa, nhưng còn mình thì sao, đúng là kẻ tan cửa nát nhà, đến chỗ đặt chân cũng không có, Mi Tử Phương ta, năm đó ở quận Đông Hải, ai mà không nể ta vài phần, hiện tại thì sao, lại bị người khác miệt thị.
Khuôn mặt Mi Phương co giật không ngừng, trầm ngâm không nói
Tào Bằng thì sao, cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Mi Phương.
Một lúc sau, Mi Phương đột nhiên ngẩng đầu
-Tào công tử, ngươi muốn biết chuyện gì?
Mưa cũng không lớn lắm, cứ tí ta tí tách.
Mùa hạ khô nóng, nhưng vì có trận mưa nhỏ ban nãy, mà bỗng dung thấy khoan khoái mát mẻ hẳn.
Ba ngày liền bôn ba, tướng sĩ quân Tào sớm đã không chịu được mệt mỏi, lại bị trận mưa nhỏ làm ướt, khiến tinh thần họ càng thêm lạnh lẽo, sau khi ra Nam Sơn, Tào Bằng liền đi Vũ Âm…hắn biết rất rõ, nếu giao phong với Lưu Bị, có thể báo trước chiều hướng đi xuống. Chỉ có điều, đây mới chỉ là bắt đầu! Tào bằng tin rằng, Lưu Bị đánh xong trận này, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đặc biệt là Tào Bằng đã đốt sạch kho lương thảo của ông ta.
Bất luận đổi bất cứ người nào, đều có thể khiến mọi chuyện thêm rắc rối.
Tiếp nữa, Lưu Bị sẽ có động thái gì sắp tới?
-Tử Phạm, đi tiếp về phía trước chính là vịnh Sa Thủy.
Qua vịnh Sa Thủy, có thể nhìn thấy đường quan. Các huynh đệ đã mệt mỏi, truyền lệnh của ta, toàn quân nghỉ ở vịnh Sa Thủy, trời tối tiếp tục xuất phát.
-Tại sao?
Trần Thức ngạc nhiên hỏi
Đây cũng là chuyện thường tình, đối với Trần Thức mà nói, gã cũng không hiểu, tại sao đột nhiên lại dừng chân nghỉ ngơi, theo Trần Thức thấy, mưa nhỏ đến thật đúng lúc, tinh thần của mọi người cũng không tồi, nên tăng nhanh tốc độ, trên quan lộ thẳng đến Vũ Âm là nên nhất, tại sao đột nhiên lại nghỉ ở đây?
Đối với những người bình thường khác, đây gọi là không ngại học hỏi kẻ dưới.
Nhưng trong quân, hành vi của Trần Thức, chính là hồ nghi quyết định của Tào Bằng.
Trong lòng Tào Bằng không vui, nhưng không biếu hiện ra bên ngoài, hơn nữa lại kiên nhẫn giải thích cho Trần Thức:
-Đêm qua ngươi cũng nghe tên thám báo đó nói, Trương Phi rút lui, Triệu Vân cắt đuôi, đến nay, ta đã gặp phải binh mã của Trương Phi, nhưng lại không hề thấy tung tích của Triệu Vân.
Lúc này đi nhanh, rất có thể sẽ gặp binh mã của Triệu Vân..
Không nói đến việc Triệu Vân võ nghệ cao cường, có cái dũng mà vạn người không bằng, cứ cho là hắn có thể chống trả lại được Triệu Vân, nhưng các huynh đệ đã mỏi mệt, không thích hợp cho việc tác chiến, nghỉ ngơi lúc này khi thời tiết mát mẻ, tinh thần các huynh đệ lấy lại được sự phấn chấn, nhưng qua một lúc nữa, mọi người sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Bảo mọi người nghỉ ngơi, bí mật ở lại địa thế vịnh Sa Thủy, lại có thể tránh mưa gió, đợi thời tiết mát mẻ chúng ta sẽ quay về Vũ Âm, cũng không bị trì hoãn thời gian….lúc này, tốt nhất ta nên ẩn mình nghỉ ngơi.
Dứt lời, Tào Bằng giục ngựa đi về phía trước.
Trần Thức và ta quan hệ tốt, không sai!
Nhưng câu hỏi “vì sao” vừa rồi kia của ngươi, nếu là người khác hỏi, chẳng có gì đáng nói.
Nhưng ngươi không nên hỏi ta trước mặt mọi người…ngươi là nha môn tướng của ta, là hầu cận của ta. Điều này để các huynh đệ nghe được, chẳng phải là nói kiến thức của ta không bằng một kẻ nha môn tướng như ngươi? Người này, không thể giữ lại đây được…thật sự không được, đợi thế cục ổn định hơn, phải đuổi gã đi mới được. Nếu cứ để lại gã bên mình, thể nào cũng có tai họa, ta không có tính nhẫn nại lâu đến thế được.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng liền hạ quyết tâm.
Sự thật đã chứng minh, băn khoăn của Tào Bằng cũng không phải không có lý.
Ngay khi gã dắt ngựa giấu ở vịnh Sa Thủy nghỉ ngơi, Triệu Vân dẫn bộ, xuất hiện ngay phía cuối quan đạo. Hai đội nhân mã, đi ngang qua, xém chút nữa là giáp mặt, Triệu Vân ở bên ngoài thành Vũ Âm, treo dê đánh trống, làm ám hiệu giả. Sau khi Trương Phi rút khỏi được nửa ngày, gã mới rút khỏi Vũ Âm. Chỉ có điều, sau khi rút khỏi chiến trường Vũ Âm, Triệu Vân không hề vội đuổi theo, mà mai phục ở dốc Sa Thủy. Mãi cho tới khi trời tối, mới hoàn toàn rút hẳn. Từ điểm này mà nói, có thể nói Triệu Vân là người cực kì cẩn thận…
Cũng may Dương Hàng là người điềm đạm, không hề tham công liều lĩnh.
Nếu đổi là người khác, trong hoàn cảnh này, nói không chừng sẽ đuổi theo qua, như thế, tất sẽ gặp được mai phục của Triệu Vân, bị rơi vào tình cảnh thảm hại.
Ý tưởng của Dương Hàng, rất đơn giản.
Chỉ cầu không có lỗi, không cầu có công lao.
Tào Bằng đem Vũ Âm giao cho gã, phó thác gia quyến cho gã, là tín nhiệm gã rồi.
Vì thế, gã không cần yêu cầu một thành quả chiến đấu nào, đối với Dương Hàng mà nói, bảo vệ cho Vũ Âm, chính là một công lớn, hà tất phải tham công liều lĩnh.
Kết quả là, Triệu Vân cũng rút lui thuận lợi.
Mà Dương Hàng tiếp tục thủ vững thành trì, đồng thời lại cử người đưa tin, tới chỗ Cức Dương cầu viện.
Khi Tào Bằng nghe nói Triệu Vân từ quan đạo đi ngang qua, lòng nóng như lửa đốt, cực kì căng thẳng.
Các huynh đệ vất vả rồi!
Lúc này mà giao phong với Triệu Vân, kì thực không hề thuận tiện chút nào.
Tuy nói sâu thẳm bên trong, Tào Bằng vẫn thường hi vọng được giao đấu với Triệu Vân, nhưng gã vẫn rất phân biệt nặng nhẹ, nghiêmquân lệnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Để ngăn Trần Thức gây chuyện, Tào Bằng kiên quyết để gã đi trông coi hai người Mi Phương và Hướng Sủng, không cho phép gã rời khỏi tầm mắt mình…Người này, quá tự cao! Nếu sau này có chút danh tiếng, vậy thì làm sao ăn nói với mấy trăm người ở đây.
Chính ngọ, Triệu Vân dẫn bộ lách qua vịnh Sa Thủy
Tào Bằng tuy rằng rất mệt mỏi nhưng cũng không dám lơ là.
Chủ yếu là đám vệ sĩ này không thể khiến hắn yên tâm. Nếu là Bàng Đức hoặc Bàng Minh, hay thậm chí có Khương Phố ở đây, hắn sẽ không đến mức lo lắng thế này, nhưng Trần Thức này… Tào Bằng cũng không biết làm sao với gã, lại không biết nên bố trí gã thế nào cho thỏa đáng.
Nếu người này đã không đáng tin, vậy thì mình đành phải tốn thêm chút tâm tư thôi.
Tào Bằng sắp xếp xong công việc của đám cảnh vệ, lại sai người đến chỗ bí mật chuẩn bị nấu cơm.
Quân sĩ ở vịnh Sa Thủy dừng lại, cũng không chống đỡ được bao nhiêu, từng người đặt lưng xuống là ngủ, đến cơm cũng không buồn ăn, những huynh đệ này thực sự đã rất mệt. Từ sáng ngày hôm qua, đã chưa ăn một bữa cơm nóng nào, từ trấn Dương Sách bí mật chạy tới Cức Dương, rồi sau đó lại qua sông Tiễu Nhiên, hành quân gấp hàng trăm dặm.
Mới đến được Uyển Thành, sau khi đánh hạ Uyển Thành, lại không được nghỉ ngơi, lập tức rút lui ra ngoài mai phục, sau đó lại hành quân gấp đi khỏi Nam Sơn, suốt một đêm, chưa được chợp mắt, chưa được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đợi sau khi ngủ đủ, sẽ cho các huynh đệ ăn.
Đêm tới mới đi tiếp, dự tính đến sáng ngày mai, là có thể đến Vũ Âm..
Thừa dịp thời gian rãnh rỗi này, Tào Bằng lệnh cho người đem Mi Phương và Hướng Sủng tới. Hai người bị trói chặt bằng dây thừng, vắt trên lưng ngựa, bị nhét giẻ vào miệng, xóc nảy cả một đêm. Lúc này, đều lộ ra vẻ mệt mỏi, Tào Bằng cười ha ha nhìn hai người, biểu hiện của hai người, hoàn toàn không giống nhau. Sắc mặt của Mi Phương trắng bệch, lộ ra vài phần sợ hãi; còn Hướng Sủng lại nhìn Tào Bằng bằng ánh mắt khinh thường, hừ lên một tiếng, không thèm để ý…tuy khó chịu kham khổ, nhưng Hướng Sủng vẫn mang thái độ và khí phách của một công tử, không hề su nịnh.
-Tử Phương tiên sinh
Tào Bằng đứng lên, chậm rãi đi về phía Mi Phương.
Hắn đi rất chậm, dường như mỗi bước chỉ được một tí, nhưng đến khi chỉ còn cách Mi Phương chừng một bước, sắc mặt của Mi Phương, lại có phần trắng hơn. Khi Tào Bằng đứng trước Mi Phương, sắc mặt của Mi Phương như không còn giọt máu nào, Tào Bằng đưa tay ra, rút miếng giẻ trong miệng Mi Phương ra, vứt xuống đất.
-Tào Hữu Học, ngươi muốn thế nào?
-Ta muốn thế nào?
Nụ cười trên mặt Tào Bằng càng lớn thêm,
-Đương nhiên muốn tới chỗ Phương tiên sinh thỉnh giáo một chuyện.
-Chuyện gì?
-Ta muốn biết, tại sao đột nhiên Lưu Bị lại dấy binh đánh ta
Mi Phương ngẩn ra, thốt ra nói:
-Chẳng nhẽ ngươi không biết?
-Sao ta có thể biết được?
Tào Bằng tỏ vẻ không biết gì
-Lưu hoàng thúc đột nhiên khởi binh, ta hoàn toàn chẳng biết có chuyện gì xảy ra cả.
-Vậy sao ngươi có thể đánh lén được
Mi Phương tự nhiên bừng tỉnh, Tào Bằng đánh lén Uyển Thành, chỉ e không phải vì mưu kế đã tính từ trước, khả năng do tùy cơ ứng biến mà thôi. Hắn không kìm nổi cười lên một tiếng:
-Con thứ Vân Trường chết vào tay ngươi Vân Trương vô cùng đau lòng cho nên cố ý dấy binh, chủ công cũng là vạn bất đắc dĩ.
-Ô ô ô
Hướng Sủng đột nhiên giãy dụa đứng lên.
Trong miệng gã bị nhét miếng giẻ vải không thốt ra lời được, chỉ có thể làm ra tiếng ô ô ô
Ý tứ kia có thể là, ngươi không cần để ý tới gã.
Mi Phương nhíu mày, nhìn Hướng Sủng một cái, trong lòng tỏ ra không vui
Hóa ra, chuyện là như thế
Mãi đến lúc này, Tào Bằng mới tỉnh ngộ
Gã gãi gãi đầu, lại hỏi tiếp:
-Vậy là, Lưu hoàng thúc vẫn còn có chiêu khác?
Mi Phương mặt biến sắc, tỏ vẻ do dự.
Chỉ nhìn thấy Tào Bằng giơ tay lên, một tay nắm chắc vỏ đao, chậm rãi cầm lấy bảo đao, ánh sáng màu xanh da trời của đao khiến người ta lạnh tóc gáy, tim đập loạn nhịp. Mồ hôi trên trán Mi Phương, túa như tắm, khuôn mặt vừa mới hồi lại được chút máu, đột nhiên lại biến sắc sang màu trắng.
-Tào Hữu Học, ngươi muốn làm gì?
Tào Bằng nhiu mắt lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, bảo đao rút khỏi vỏ. Tào Bằng cất bước, giơ bảo đao lên, bước tới chỗ Mi Phương hạ tay xuống
-Ta nói, ta nói.
Mi Phương sợ tới mức mặt không còn giọt máu, vội quát to
Ánh đao xẹt qua người gã, thời điểm khi bảo đao xẹt qua người gã, Mi Phương thậm chí còn cảm nhận được sự sắc lạnh trên nó
Một lúc lâu sau, không có động tĩnh gì.
Mi Phương mở to mắt, phát hiện dây thừng trên người mình, bị đứt làm hai đoạn.
Kình lực và nhãn lực kia thật kinh người, rất kịp lúc, không hề tạo ra sứt mẻ gì trên quần áo, nhưng toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, ướt đẫm cả phía sau lưng.
Tim Mi Phương đập mạnh, cảm thấy miệng hơi khô, một lúc sau cũng không nói lên được câu nào.
Tào Bằng từ trong tay một tên nha binh, nhận lấy túi nước, sau khi uống hai ngụm, đưa cho Mi Phương nói:
-Tử Phương tiên sinh, ngươi muốn uống nước không?
-Uống cái mẹ ngươi ấy!
Sao có thể dọa người ta như thế được
Nhưng, cảm giác hư hư thật thật ấy, lại khiến Mi Phương ma xui quỷ khiến nhận nước từ Tào Bằng, sau một lúc do dự, Mi Phương giơ túi nước lên, uống một hơi, sau đó mới đưa cho Tào Bằng, tinh thần mới vực lên được một chút, dần dần tỉnh táo lại.
-Tử Phương tiên sinh, chúng ta nói tiếp thôi, coi như bạn cũ gặp nhau!
Nhớ hồi đầu ở Từ Châu, ta theo anh rể đi nhậm chức ở Hải Tây, nghe nói, Tử Phương tiên sinh là người có bản lĩnh. Nhưng rất tiếc, tạo hóa trêu ngươi, ta và ngươi trước sau lại là địch. Đã bao nhiêu năm nay, ngươi cũng biết, ta đã được phong làm Nam Dương Thái Thú, phong làm Võ Đình hầu. Nhưng Tử Phương ngươi thì sao? Đến nơi nghỉ chân cũng không có, khắp nơi đều là phiêu linh, cửa nát nhà tan.
Nhắc đến, thật khiến người ta đau lòng…
Đây là người biết về ta
Mi Phương cay cay mũi, suýt chút nữa thì rơi nước mắt…
Lúc đầu ta cũng có nói, đi theo Lưu Bị, cũng chẳng có tiền đồ gì đâu.
Nhưng huynh trưởng không nghe, đem hết gia tài, gả tiểu muội cho hắn, dốc toàn lực cho Lưu Bị
Nhìn người ta, lại nhìn lại mình….
Nhớ ngày đó, Tào Bằng kia cũng là kẻ tay trắng
Nhưng hiện tại thì sao, người ta đã thăng quan tiến chức, có thể nói là hưởng không hết vinh hoa, nhưng còn mình thì sao, đúng là kẻ tan cửa nát nhà, đến chỗ đặt chân cũng không có, Mi Tử Phương ta, năm đó ở quận Đông Hải, ai mà không nể ta vài phần, hiện tại thì sao, lại bị người khác miệt thị.
Khuôn mặt Mi Phương co giật không ngừng, trầm ngâm không nói
Tào Bằng thì sao, cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Mi Phương.
Một lúc sau, Mi Phương đột nhiên ngẩng đầu
-Tào công tử, ngươi muốn biết chuyện gì?