Luận kinh nghiệm, luận võ nghệ, Trương Phi và Tào Bằng ngang nhau, luận khí lực Trương Phi hơn Tào Bằng một bậc. Vô hồi thương pháp ở trong tay của lão, giống như một trận bão, khí thế kinh người. Chỉ có điều, nếu lão không so về gân cốt thì có thể. Mặc dù Tào Bằng bị yếu thế, nhưng cũng đủ để quấn lấy Trương Phi. Một cây Họa Can Kích huơ lên, cũng đủ để cho Trương Phi không thể khinh thường. Hai người vừa mới giao thủ Trương Phi liền biết tình hình không ổn...
Tào Bằng quấn lấy Trương Phi, khiến cho ba nghìn quân lính, như rắn mất đầu, loạn thành một đoàn.
Tuy Trương Phi liều mạng muốn thoát khỏi Tào Bằng nhưng Tào Bằng lại ép sát không tha. Một lúc sau, Trương Phi đã cảm thấy không được! Tai nghe xung quanh không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ bên ta, cũng có người cao giọng kêu la:
- Đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Các huynh đệ vốn đã bị khí thế của đội Hổ kỵ như dời non lấp biển, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Mà Trương Phi lại bị Tào Bằng quấn lấy, đương nhiên càng không có ý chí chiến đấu... May mắn, vừa vặn được cha con Hướng Lãng dẫn binh tới liều chết chống cự, mới xem như chặn được thế tấn công của đội Hổ kỵ. Thế nên bọn họ liền động thủ hết sức, Hoàng Trung và Ngụy Diên từ phía sau đánh lén lại đây, khiến cho đầu cầu Đương Dương, lập tức đại loạn. Hơn mười ngàn người tại khu vực chật hẹp này, triển khai một trận chém giết thảm thiết... Quân Tào đại thắng, khí thế như nước lũ, quân binh của Lưu Bị đương nhiên nhanh chóng bị tan tác.
Trương Phi gấp đến độ ở trên ngựa kêu gào, nhưng cũng không có cách nào khác...
Xa xa, Hướng Âm thấy tình thế không ổn, lớn tiếng la lên nói:
- Tam tướng quân, đừng ham chiến, mau chạy đi.
Lúc này Trương Phi mới trấn định lại, nghiến răng nghiến lợi tấn công một trận mãnh liệt như mưa bão, mạnh mẽ bức lui được Tào Bằng, giục ngựa chạy đi...
Chạy không được bao xa, ngoảnh lại chỉ thấy một viên lão tướng, khôi giáp bằng vàng, trên tay cầm một thanh đại đao, dưới thân là một con ngựa lông vàng đốm trắng, hò hét chạy đến.
- Tam tướng quân, vì sao lại vội chạy đi? Hãy cùng với lão phu đây đại chiến ba trăm hiệp.
Vừa nói, người, ngựa, đao cũng đã đến.
Lập tức lão tướng quân xoay đại đao lên, ở trên lưng ngựa ngồi thẳng người, hướng về phía Trương Phi hung hăng chém tới.
Thấy thế Trương Phi cũng không sợ hãi, nâng mâu đón đỡ. Đao cùng với mâu giao kích với nhau, phát ra một tiếng nổ. Một cỗ lực lớn dội lại, khiến cho con ngựa Ô Truy dưới người Trương Phi hí vang không ngừng, liên tiếp lùi lại mấy bước. Mà lão tướng quân đang lúc đắc thế cũng không buông tha người, giục ngựa huơ đao, trong chớp mắt lại tới trước mặt. Trương Phi âm thầm kêu khổ! Lão tướng quân ở trước mắt này, gã cũng không xa lạ gì... Trước đây, ở ngoài thành Tương Dương, gã và Hoàng Trung đã giao thủ, lúc ấy cũng sàn sàn như nhau. Theo lý mà nói, Hoàng Trung một đường truy kích, còn Trương Phi bị quân địch tấn công đã mệt mỏi, cho nên không chiếm thượng phong.
Đồng thời vừa rồi Trương Phi và Tào Bằng đã chiến đấu hơn mười hiệp, lại tiêu hao không ít khí lực, hơn nữa tâm hoảng ý loạn, bị Hoàng Trung ra tay trước.
Cũng may, Trương Phi cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.
Một lát sau đã ổn định tinh thần, cùng Hoàng Trung giao chiến với nhau.
Từ xa Hướng Lãng thấy Trương Phi bị quấn lấy, cũng biết sự việc không ổn. Y vội vàng chỉ huy binh mã, muốn cứu viện, nhưng đúng lúc này, Ngụy Diên dẫn binh đuổi tới, nhanh chóng gia nhập vào chiến đoàn.
Mà bên kia, Tào Bằng suất lĩnh Hổ kỵ, cũng đã xông qua cầu Đương Dương, nhập vào bên trong loạn quân.
Binh mã của Lưu Bị, liên tiếp sau khi bị tấn công, đã không còn ý chí chiến đấu.
Mặc cho Hướng Lãng kêu gọi nhưng cũng không có ai nghe theo sự chỉ huy.... Hướng Lãng thấy tình thế không ổn, đành phải tự mình ngăn cản ở phía sau, ra lệnh cho Hướng Điều bảo hộ Hướng phu nhân cùng tiểu phu nhân, Quân Trúc và nhị công tử Lưu Lý bỏ chạy. Đúng vậy, mẹ con Hướng phu nhân và Cam phu nhân, lúc này đều ở đầu cầu Đương Dương nghỉ ngơi.
Sau khi trải qua biến cố kinh tâm động phách, một đám người ai cũng đều mỏi mệt không chịu nổi.
Lưu Bị dẫn binh tập kích Giang Lăng, bọn họ lại không dám một mình đi tới. Vì thế, bèn quyết định cùng với Trương Phi đồng thời rút lui... Ai ngờ, gặp cái kết quả như thế này. Ngay cả Quân Trúc cũng không thể không rút kiếm tham chiến! Giờ này khắc này, Quân Trúc không còn có nửa điểm phong thái ung dung như ngày xưa nữa, một thanh kiếm sắc bén vung lên, đem quân Tào tới gần chém trở mình trên mặt đất, trong miệng càng lớn tiếng la lên:
- Phu nhân, mau chạy đi, mau chạy đi!
Một đám hộ vệ vây quanh bảo vệ phu nhân, không ngừng phá vòng vây xông ra ngoài.
Bất giác bọn họ đã mất đi sự liên lạc với cha con Hướng Lãng. Trong loạn quân như thế này, làm sao có thể chú ý được nhiều như vậy? Cha con Hướng Lãng cùng với Cam phu nhân vốn không cùng chung đường. Mắt thấy Cam phu nhân lạc đường, bọn họ cũng không sốt ruột, chỉ biết liều mạng chạy trốn.
Sau khi Quân Trúc chém được mấy người, đã thở hồng hộc.
Năm tháng không hề buông tha người!
Nhớ năm đó, y và huynh đệ Quân Phương tìm đến nương tựa Lưu Bị, hùng tâm tráng chí bực nào?
Nhưng mà nay...
Lại nói tiếp, y coi như là đã trải qua vô số lần gió tanh mưa máu, gian nan khổ cực. Nhưng lúc này đây, y có một loại cảm giác, sợ là khó thể chạy thoát.
Mắt thấy quân Tào từ bốn phương tám hướng vọt tới càng ngày càng nhiều, Quân Trúc tuyệt vọng.
Y hét lớn một tiếng, cầm bảo kiếm đưa ngang trước cổ:
- Chủ công, thứ tội cho Tử Trọng không thể phụ tá chủ công giành được nghiệp lớn!
Cắn răng một cái, y định tự vẫn cùng với bên trong loạn quân. Cũng đúng lúc này, chợt nghe một người cao giọng quát:
- Tất cả đều mau tránh ra cho ta!
Sư hổ thú mang theo Tào Bằng từ xa phi như bay mà đến. Hổ thú kia của hắn bình thường đã nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã tới trước mặt Quân Trúc... Tào Bằng ở trên ngựa, tay phát ra một quả thiết lưu tinh, rắc một tiếng trúng cổ tay của Quân Trúc, Quân Trúc ở trên ngựa đau đớn la lớn, không thể giữ được bảo kiếm, thanh kiếm sắc lập tức rời tay. Cùng lúc đó, Tào Bằng đã tới trước mặt, Họa Can Kích khẽ vỗ, đã đem Quân Trúc từ trên lưng ngựa quăng xuống đất. Không đợi Quân Trúc đứng lên, vài tên đại hán đã nhào tới, ấn chặt y xuống đất.
- Mau giết ta đi, mau giết ta đi!
Quân Trúc liều mạng giãy dụa, nhưng Tào Bằng lại không thèm nhìn.
- Canh giữ chặt chẽ người này cho ta, nếu như để y chết, các ngươi mang đầu đến gặp ta.
- Vâng.
- Tào Hữu Học, mau giết ta đi!
Quân Trúc bị mấy tên đại hán kéo đi, trong miệng vẫn cao giọng la lên.
Nhìn thấy Quân Trúc bị kéo đi, Tào Bằng lại không khỏi hơi nhíu mày. Lại là một người khăng khăng một mực đi theo Lưu Bị... Nhưng, vì sao? Tào Bằng cũng lấy làm khó hiểu, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Có lẽ, đây chắc là một người rất có mị lực chăng. Chỉ có điều hắn lại không hề có cảm giác đó.
Là kẻ thù, hắn đối với Lưu Bị không hề thương tiếc, việc hắn phải làm, chính là xử lý Lưu Bị rồi sau đó chính là Tôn Quyền... Nhanh chóng chấm dứt cái thời buổi loạn lạc chết tiệt này, trả lại một thế giới sáng sủa.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng hít sâu một hơi.
Ở trong không khí vẫn tràn ngập một mùi máu tanh, làm cho hắn có cảm giác rất khó chịu.
Ngụy Diên xuất kích đúng lúc làm cho Lưu Bị bị thất bại trong gang tấc.... Chỉ là, người này may mắn, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an, chạy thoát tìm đường sống.
Y lại trốn thoát một lần nữa...
Tào Bằng lại không khỏi hít sâu một hơi.
Kế tiếp, nên giải quyết như thế nào bây giờ? Muốn tìm được người này, chỉ sợ giống như mò kim đáy biển.
Đúng lúc này, đầu cầu Đương Dương lại có biến hóa. Chỉ thấy một viên Đại tướng, máu nhiễm chiến bào, giống như một con hổ điên hướng về phía đầu cầu Đương Dương.
Ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm cây ngân thương hai màu xanh đỏ, một tay cầm kinh hồng kiếm, tả xung hữu đột, như vào chỗ không người.
Bên kia cầu Đương Dương, phía trên có đội Hổ kỵ sĩ đóng ở đó, mắt thấy đại tướng kia xông tới, những kỵ sĩ của đội Hổ kỵ không nói tiếng nào, lập tức xông lên phía trước cản lại. Nhưng đại tướng này khí thế không thể cản lại được, thương gạt kiếm chém, liên tiếp chém giết hơn mười kỵ sĩ của đội Hổ kỵ, khiến cho quân Tào cũng không khỏi rơi vào hoảng loạn.
- Triệu Vân?
Tào Bằng liếc mắt một cái nhận ra, đại tướng giống như hổ điên kia, đúng là Triệu Vân.
Trong mắt, không khỏi hiện lên một chút ý lạnh.
Đúng vậy, hắn khá thích Triệu Vân, thích dũng mãnh vô địch của hắn ta, thích hắn cương liệt trung trực của hắn ta...Nhưng, mà nay Triệu Vân là đối thủ của hắn, vậy không thể để y tiếp tục càn rỡ. Đừng thấy Triệu Vân lúc này hung mãnh, những rõ ràng như nỏ mạnh hết đà (không còn sức lực). Nghĩ đến đây, Tào Bằng thúc giục ngựa, lớn tiếng quát:
- Hổ kỵ tránh ra, ta đến đấu với hắn!
Kỵ sĩ Hổ kỵ nghe vậy, lập tức tránh ra một bên.
Tào Bằng phóng ngựa đi nhanh, Họa Can Kích đảo ngược, thân hình ở trên ngựa hơi cong lại. Sư hổ thú không ngừng tăng tốc, khí thế của Tào Bằng cũng không ngừng nâng cao. Chỉ thấy hắn xông qua cầu Đương Dương, trong chớp mắt đã đến gần Triệu Vân, đột nhiên thẳng người lên, Họa Can Kích thuận thế luân mở, giống như rìu lớn phá trời, rít gào bổ về phía Triệu Vân. Từ Họa Can Kích, mang theo một trận gió giết chóc làm người ta hít thở không thông, cương mãnh giống như một luồng lửa cháy hừng hực thiêu đốt.... Bọn binh tướng quân Tào xung quanh lập tức thối lui sang bên cạnh.
Mà Triệu Vân cũng thấy Tào Bằng rõ ràng, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.
Y biết rõ tình trạng cơ thể của bản thân hiện giờ.
Nếu như ở thời kì đủ đầy sức lực, còn khó có thể thắng được Tào Bằng. Nhưng hiện giờ...Tuy nhiên Triệu Vân cũng không vì vậy mà trong lòng sinh ra sợ hãi, ngược lại giơ thương ra đỡ. Giữa lúc đó đột nhiên thương pháp sinh ra biến hóa quỷ dị, nếu nói trước đây thương pháp của Triệu Vân là cương mãnh không ngừng, nhưng thương pháp như thế vào lúc này, lại có vẻ nhẹ nhàng, mềm mại. Đại thương phun ra nuốt vào, như linh xà, ẩn mà không phát, che giấu kình lực.
Nhưng như thế này lại càng lộ ra vẻ hung hiểm.
Động tác này của Tào Bằng thật sự giống như lửa cháy mạnh, nhưng gần tới Triệu Vân, lại có cảm giác giống như là tay đấm vào bông.
Đại thương ở trong tay của Triệu Vân, căn bản không thể tiếp xúc với Họa Can Kích của Tào Bằng, người ở bên ngoài nhìn xem, giống như y tránh né công kích của Tào Bằng, không dám lấy cứng đối cứng mà nghênh chiến. Nhưng Tào Bằng lại có cảm giác giống như bị rắn độc nhìn chòng chọc, Triệu Vân mỗi một lần né tránh, đều làm cho hắn không thể đoán trước được. Tào Bằng nhìn như chiếm được thượng phong, nhưng trên thực tế, trải qua mấy hiệp, binh khí của hai người lại chưa hề chạm nhau lần nào.
Càng như thế Tào Bằng càng có cảm giác nguy hiểm....
Bàn xà thất thăm dò thương?
Nhớ mang máng, đời sau có truyền miệng, Triệu Vân Triệu Tử Long này có một thương pháp độc môn, tên là bàn xà thất thăm dò, là do chính y sáng chế. Chỉ có điều, trước đó, Tào Bằng chưa bao giờ chứng kiến, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Tào Bằng cho là do người viết truyện suy diễn ra, cũng không phải là sự thật. Nhưng hiện tại, hắn bắt đầu tin lời nói này. Người này, khả năng thật sự còn có hậu chiêu.
Hai con ngựa xoay vòng, trong chớp mắt đã hơn mười hiệp.
Trong nháy mắt, ngay lúc hai người chuyển người qua, ngân thương trong tay của Triệu Vân đột nhiên xoay chuyển, từ dưới xương sườn đâm tới, thẳng đến điểm yếu của Tào Bằng.
Một thương này tới quá mức đột ngột, khiến Tào Bằng hoảng sợ.
May mắn, hắn vẫn cảnh giác hậu chiêu của Triệu Vân, khi một thương này giống như linh xà vồ tới, theo bản năng thân thể nghiêng sang một bên, nấp phía sau yên ngựa, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của Triệu Vân, nhưng chỉ mới như thế, Tào Bằng cũng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, sau khi xoay người ngồi lại vững vàng hắn mới nói lớn:
- Thương pháp hay!
- Hữu Học, đừng hoảng sợ, ta đến giúp ngươi!
Từ một bên kia của cầu Đương Dương, lại xông đến một viên Đại tướng.
- Văn Trường, người này dũng mãnh, giỏi hơn cả Lữ Bố, ngươi và ta cùng nhau giao chiến với hắn.
Một câu này của Tào Bằng, xem như đã làm cho Triệu Vân hoàn toàn nổi danh.
Có thể được hắn xưng là người giỏi hơn Lữ Bố, người này tuyệt đối không tầm thường. Ngụy Diên rất hiểu biết Tào Bằng, càng biết, Tào Bằng là chủ nhân tâm cao khí ngạo.
Có thể được hắn khen ngợi như thế, tất nhiên có chỗ hơn người, nhất định không thể khinh thường.
Vốn Ngụy Diên còn có chút khinh địch, nhưng sau khi được Tào Bằng nhắc nhở, lập tức nâng cao tinh thần, thúc ngựa múa đao, liền vây khốn Triệu Vân.
Giỏi cho một Thường Sơn Triệu Tử Long, với cả hai người Tào Bằng và Ngụy Diên cùng giáp công, lại không hề sợ hãi.
Ngân thương trong tay càng phát ra càng âm độc, mỗi một thương đều trí mạng.
Chỉ có điều, ở bên sườn núi chiến đấu suốt cả ngày, Triệu Vân chưa hề ăn uống. Tào Bằng vốn là một người không phải dễ dàng đối phó, mà Ngụy Diên mặc dù không coi là một võ tướng hạng nhất, nhưng cũng có thể coi là một võ tướng đang ở đỉnh cao. Cho dù là ở bình thường, y đối phó với hai người này cũng phải cố hết sức. Huống chi, lúc này người đã kiệt sức, ngựa cũng hết hơi.
Tào Bằng và Ngụy Diên liên thủ, rất nhanh chóng chiếm thượng phong.
Tuy nhiên, Tào Bằng lại âm thầm tán thưởng: Tử Long, thực sự dũng mãnh!
Hai người liên kết, Triệu Vân đã rơi vào hạ phong. Người này vẫn cứ bền bỉ, thương pháp cũng trở nên âm nhu quỷ dị, không thể nào nắm bắt. Ba người đánh ngựa cứ xoay vòng, ở đầu cầu Đương Dương lại đánh hơn mười hiệp. Tuy Triệu Vân đã lộ ra thất bại, nhưng Tào Bằng lại không thể nào thắng nhanh được.
Rõ ràng xem y không có lực trả đòn, lại đột nhiên trong lúc đó đánh ra một thương kì lạ, làm cho Tào Bằng và Ngụy Diên lui ra phía sau.
Bàn xà thất thăm dò, sức cản trở quá mạnh, đồng thời trong thương pháp có pha lẫn thủ đoạn công kích, khiến cho hai người muốn tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh), trở nên có chút khó khăn.
Lúc này ở trong lòng của Tào Bằng, không khỏi có chút sốt ruột!
Bên kia đầu cầu Đương Dương, Hoàng Trung và Trương Phi giao chiến, đã có kết quả sau cùng.
Lão Hoàng Trung và Trương Phi giao chiến hơn trăm hiệp, cuối cùng vì Trương Phi tâm hoảng ý loạn, không muốn đánh tiếp, thừa cơ đẩy lui Hoàng Trung, trốn vào chỗ đồng hoang mà đi.
Hoàng Trung vốn muốn truy kích Trương Phi, lại phát hiện Tào Bằng và Ngụy Diên song chiến với Triệu Vân, mãi vẫn không có kết quả.
Đặc biệt khi nghe nói Tào Bằng khen ngợi Triệu Vân: giỏi hơn Lữ Bố!
Hoàng Trung không thoải mái một chút nào!
Phải biết rằng, lúc trước Thái Thú quận Nam Dương Trương Tư từng ca ngợi lão có thể sánh bằng Lữ Bố.
Mà nay Tào Bằng khen ngợi Triệu Vân giỏi hơn Lữ Bố.... Chẳng phải là nói, Triệu Vân này so với lão còn lợi hại hơn? Đừng thấy lão tướng quân lớn tuổi, nhưng trong nội tâm không chịu thua ai về mặt sức mạnh, những năm gần đây còn mạnh hơn mấy tên tiểu tử vài phần. Càng lớn tuổi, lão lại càng không chịu mình già. Mà nay, thật vất vả lắm mới tìm được minh chủ, có thể thi triển hết thân thủ, Hoàng Trung sao có thể dễ dàng khoan nhượng Triệu Vân so với lão còn muốn lợi hại hơn...
- Công tử, Văn Trường, hãy để lão phu và người này giao chiến một trận.
Đang lúc nói chuyện, Hoàng Trung phóng ngựa xông qua cầu Đương Dương, miệng quát lớn một tiếng.
Rất dễ nhận ra, lão không muốn cùng với người khác liên thủ mà là muốn cùng với Triệu Vân một chọi một giao phong... Tào Bằng và Ngụy Diên nhìn nhau, không nói tiếng nào, đẩy ngựa lui ra. Hoàng Trung vung đao mà lên, liền cùng với Triệu Vân đấu với nhau. Mà Tào Bằng và Ngụy Diên, thì ở một bên đang nhìn xem cuộc chiến...
Trong lòng Triệu Vân âm thầm kêu khổ.
Vừa rồi y cùng với Tào Bằng và Ngụy Diên giao đấu với nhau, đã không còn sức lực.
Mà hiện giờ, lão già này...
Y cũng đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Hoàng Trung, dù cho lúc y còn đầy đủ sức lực, cũng gần như có thể nói, ba trăm hiệp cũng chỉ có thể hơi chiếm thượng phong mà thôi. Hiện giờ người đã kiệt sức, ngựa cũng mệt mỏi, lại cùng với hai người Tào Bằng đấu một trận, Triệu Vân chỉ cảm thấy ngân thương ở trong tay, càng ngày càng nặng, sắp nhấc không nổi.
Dựa vào bàn xà thất thăm dò, y nỗ lực cùng với Tào Bằng và Ngụy Diên giao tranh.
Mà sau khi Hoàng Trung đến đây, áp lực tuy nói giảm bớt không ít, nhưng một lúc sau, Triệu Vân cũng biết không thể nào tránh được cái chết.
Lão nhân này tuy nói cùng với Trương Phi đấu hơn trăm hiệp chẳng phân biệt được thắng bại, hao phí không ít khí lực. Nhưng so với Triệu Vân, vẫn còn sung sức như trước.
Bên người của Tào Bằng, tại sao có nhiều người tài giỏi như thế này?
Trong lòng của Triệu Vân không khỏi than khổ, đồng thời cũng biết, cứ đánh tiếp sẽ dữ nhiều lành ít.
Sau khi cùng Hoàng Trung đấu vài hiệp, Triệu Vân đột nhiên phát lực, bàn xà thất thăm dò một thương rồi lại một thương, một thương nhanh chóng đập xuống, mạnh mẽ đẩy lui được Hoàng Trung, thúc ngựa chạy đi. Lẽ nào Hoàng Trung lại dễ dàng buông tha Triệu Vân như vậy? Thấy Triệu Vân đi, lập tức lão cũng giục ngựa đuổi theo.
Triệu Vân ghé vào trên lưng ngựa, cả người đau nhức, hai cánh tay nặng trịch.
Đầu cũng bắt đầu hôn mê, thần trí cũng đã mơ hồ không rõ.
Chợt nghe phía trước truyền đến tiếng chuông ngựa vang lên, một con ngựa đạp tuyết ô truy xông đến trước mặt.
Lập tức một viên Đại tướng, cầm đại đao trong tay, cao giọng quát:
- Lão tướng quân, người này được công tử xem trọng, hãy đem công lao này, nhường cho ta, có được không?
A?
Triệu Vân giật mình lạnh toát, vội ghìm ngựa nhìn chăm chú.
Đã thấy Bàng Đức phóng ngựa mà đến, vung đao liền chém qua. Hai tay đã bủn rủn, cả người không còn chút khí lực.
Nhưng Triệu Vân không thể không lấy lại tinh thần, thà là thương và người cùng nhau chiến đấu. Lại là một người gọi Tào Bằng là "Công tử",những thủ hạ nàythật đúng là lực sĩ như mây.
Thật đúng là không thể hiểu rõ, vì sao có nhiều ngườilại cam lòng nghe hắn sai khiến như vậy? Tuy nhiên bất kể như thế nào, cũng đừng mơ tưởng khiến cho ta khuất phục. Hôm nay ta liền cùng các ngươi quyết chiến một trận, ít nhất, cũng phải để cho Tào Bằng ngươi tổn thất vài tên thủ hạ, mới được như ý.
Nghĩ đến đây, Triệu Vân ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Sau khi Bàng Đức và Triệu Vân đánh được vài hiệp, bỗng nhiên nghe từ xa Tào Bằng hô:
- Lệnh Minh, ngươi hãy lui ra.
Triệu Vân lúc này, ý thức đã mơ hồ, từng trận từng trận muốn ngất đi. Sau khi Bàng Đức lui ra, y mơ mơ màng màng, theo thanh âm của Tào Bằng, mà giục ngựa xông lên phía trước.
Tai nghe Tào Bằng lạnh lùng nói:
- Tử Long, hãy nhìn cho rõ ràng, những người nào đang ở trước mặt của ngươi!
Triệu Vân nghe thấy ngẩn ra, ý thức trở nên tỉnh táo rất nhiều. Y dừng ngựa đưa mắt nhìn lại... Nhưng khi vừa thấy, lại khiến y ngay lập tức cực kỳ hoảng sợ.
- Tào Bằng, sao ngươi dám như thế?
Tào Bằng quấn lấy Trương Phi, khiến cho ba nghìn quân lính, như rắn mất đầu, loạn thành một đoàn.
Tuy Trương Phi liều mạng muốn thoát khỏi Tào Bằng nhưng Tào Bằng lại ép sát không tha. Một lúc sau, Trương Phi đã cảm thấy không được! Tai nghe xung quanh không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ bên ta, cũng có người cao giọng kêu la:
- Đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Các huynh đệ vốn đã bị khí thế của đội Hổ kỵ như dời non lấp biển, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Mà Trương Phi lại bị Tào Bằng quấn lấy, đương nhiên càng không có ý chí chiến đấu... May mắn, vừa vặn được cha con Hướng Lãng dẫn binh tới liều chết chống cự, mới xem như chặn được thế tấn công của đội Hổ kỵ. Thế nên bọn họ liền động thủ hết sức, Hoàng Trung và Ngụy Diên từ phía sau đánh lén lại đây, khiến cho đầu cầu Đương Dương, lập tức đại loạn. Hơn mười ngàn người tại khu vực chật hẹp này, triển khai một trận chém giết thảm thiết... Quân Tào đại thắng, khí thế như nước lũ, quân binh của Lưu Bị đương nhiên nhanh chóng bị tan tác.
Trương Phi gấp đến độ ở trên ngựa kêu gào, nhưng cũng không có cách nào khác...
Xa xa, Hướng Âm thấy tình thế không ổn, lớn tiếng la lên nói:
- Tam tướng quân, đừng ham chiến, mau chạy đi.
Lúc này Trương Phi mới trấn định lại, nghiến răng nghiến lợi tấn công một trận mãnh liệt như mưa bão, mạnh mẽ bức lui được Tào Bằng, giục ngựa chạy đi...
Chạy không được bao xa, ngoảnh lại chỉ thấy một viên lão tướng, khôi giáp bằng vàng, trên tay cầm một thanh đại đao, dưới thân là một con ngựa lông vàng đốm trắng, hò hét chạy đến.
- Tam tướng quân, vì sao lại vội chạy đi? Hãy cùng với lão phu đây đại chiến ba trăm hiệp.
Vừa nói, người, ngựa, đao cũng đã đến.
Lập tức lão tướng quân xoay đại đao lên, ở trên lưng ngựa ngồi thẳng người, hướng về phía Trương Phi hung hăng chém tới.
Thấy thế Trương Phi cũng không sợ hãi, nâng mâu đón đỡ. Đao cùng với mâu giao kích với nhau, phát ra một tiếng nổ. Một cỗ lực lớn dội lại, khiến cho con ngựa Ô Truy dưới người Trương Phi hí vang không ngừng, liên tiếp lùi lại mấy bước. Mà lão tướng quân đang lúc đắc thế cũng không buông tha người, giục ngựa huơ đao, trong chớp mắt lại tới trước mặt. Trương Phi âm thầm kêu khổ! Lão tướng quân ở trước mắt này, gã cũng không xa lạ gì... Trước đây, ở ngoài thành Tương Dương, gã và Hoàng Trung đã giao thủ, lúc ấy cũng sàn sàn như nhau. Theo lý mà nói, Hoàng Trung một đường truy kích, còn Trương Phi bị quân địch tấn công đã mệt mỏi, cho nên không chiếm thượng phong.
Đồng thời vừa rồi Trương Phi và Tào Bằng đã chiến đấu hơn mười hiệp, lại tiêu hao không ít khí lực, hơn nữa tâm hoảng ý loạn, bị Hoàng Trung ra tay trước.
Cũng may, Trương Phi cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.
Một lát sau đã ổn định tinh thần, cùng Hoàng Trung giao chiến với nhau.
Từ xa Hướng Lãng thấy Trương Phi bị quấn lấy, cũng biết sự việc không ổn. Y vội vàng chỉ huy binh mã, muốn cứu viện, nhưng đúng lúc này, Ngụy Diên dẫn binh đuổi tới, nhanh chóng gia nhập vào chiến đoàn.
Mà bên kia, Tào Bằng suất lĩnh Hổ kỵ, cũng đã xông qua cầu Đương Dương, nhập vào bên trong loạn quân.
Binh mã của Lưu Bị, liên tiếp sau khi bị tấn công, đã không còn ý chí chiến đấu.
Mặc cho Hướng Lãng kêu gọi nhưng cũng không có ai nghe theo sự chỉ huy.... Hướng Lãng thấy tình thế không ổn, đành phải tự mình ngăn cản ở phía sau, ra lệnh cho Hướng Điều bảo hộ Hướng phu nhân cùng tiểu phu nhân, Quân Trúc và nhị công tử Lưu Lý bỏ chạy. Đúng vậy, mẹ con Hướng phu nhân và Cam phu nhân, lúc này đều ở đầu cầu Đương Dương nghỉ ngơi.
Sau khi trải qua biến cố kinh tâm động phách, một đám người ai cũng đều mỏi mệt không chịu nổi.
Lưu Bị dẫn binh tập kích Giang Lăng, bọn họ lại không dám một mình đi tới. Vì thế, bèn quyết định cùng với Trương Phi đồng thời rút lui... Ai ngờ, gặp cái kết quả như thế này. Ngay cả Quân Trúc cũng không thể không rút kiếm tham chiến! Giờ này khắc này, Quân Trúc không còn có nửa điểm phong thái ung dung như ngày xưa nữa, một thanh kiếm sắc bén vung lên, đem quân Tào tới gần chém trở mình trên mặt đất, trong miệng càng lớn tiếng la lên:
- Phu nhân, mau chạy đi, mau chạy đi!
Một đám hộ vệ vây quanh bảo vệ phu nhân, không ngừng phá vòng vây xông ra ngoài.
Bất giác bọn họ đã mất đi sự liên lạc với cha con Hướng Lãng. Trong loạn quân như thế này, làm sao có thể chú ý được nhiều như vậy? Cha con Hướng Lãng cùng với Cam phu nhân vốn không cùng chung đường. Mắt thấy Cam phu nhân lạc đường, bọn họ cũng không sốt ruột, chỉ biết liều mạng chạy trốn.
Sau khi Quân Trúc chém được mấy người, đã thở hồng hộc.
Năm tháng không hề buông tha người!
Nhớ năm đó, y và huynh đệ Quân Phương tìm đến nương tựa Lưu Bị, hùng tâm tráng chí bực nào?
Nhưng mà nay...
Lại nói tiếp, y coi như là đã trải qua vô số lần gió tanh mưa máu, gian nan khổ cực. Nhưng lúc này đây, y có một loại cảm giác, sợ là khó thể chạy thoát.
Mắt thấy quân Tào từ bốn phương tám hướng vọt tới càng ngày càng nhiều, Quân Trúc tuyệt vọng.
Y hét lớn một tiếng, cầm bảo kiếm đưa ngang trước cổ:
- Chủ công, thứ tội cho Tử Trọng không thể phụ tá chủ công giành được nghiệp lớn!
Cắn răng một cái, y định tự vẫn cùng với bên trong loạn quân. Cũng đúng lúc này, chợt nghe một người cao giọng quát:
- Tất cả đều mau tránh ra cho ta!
Sư hổ thú mang theo Tào Bằng từ xa phi như bay mà đến. Hổ thú kia của hắn bình thường đã nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã tới trước mặt Quân Trúc... Tào Bằng ở trên ngựa, tay phát ra một quả thiết lưu tinh, rắc một tiếng trúng cổ tay của Quân Trúc, Quân Trúc ở trên ngựa đau đớn la lớn, không thể giữ được bảo kiếm, thanh kiếm sắc lập tức rời tay. Cùng lúc đó, Tào Bằng đã tới trước mặt, Họa Can Kích khẽ vỗ, đã đem Quân Trúc từ trên lưng ngựa quăng xuống đất. Không đợi Quân Trúc đứng lên, vài tên đại hán đã nhào tới, ấn chặt y xuống đất.
- Mau giết ta đi, mau giết ta đi!
Quân Trúc liều mạng giãy dụa, nhưng Tào Bằng lại không thèm nhìn.
- Canh giữ chặt chẽ người này cho ta, nếu như để y chết, các ngươi mang đầu đến gặp ta.
- Vâng.
- Tào Hữu Học, mau giết ta đi!
Quân Trúc bị mấy tên đại hán kéo đi, trong miệng vẫn cao giọng la lên.
Nhìn thấy Quân Trúc bị kéo đi, Tào Bằng lại không khỏi hơi nhíu mày. Lại là một người khăng khăng một mực đi theo Lưu Bị... Nhưng, vì sao? Tào Bằng cũng lấy làm khó hiểu, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Có lẽ, đây chắc là một người rất có mị lực chăng. Chỉ có điều hắn lại không hề có cảm giác đó.
Là kẻ thù, hắn đối với Lưu Bị không hề thương tiếc, việc hắn phải làm, chính là xử lý Lưu Bị rồi sau đó chính là Tôn Quyền... Nhanh chóng chấm dứt cái thời buổi loạn lạc chết tiệt này, trả lại một thế giới sáng sủa.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng hít sâu một hơi.
Ở trong không khí vẫn tràn ngập một mùi máu tanh, làm cho hắn có cảm giác rất khó chịu.
Ngụy Diên xuất kích đúng lúc làm cho Lưu Bị bị thất bại trong gang tấc.... Chỉ là, người này may mắn, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an, chạy thoát tìm đường sống.
Y lại trốn thoát một lần nữa...
Tào Bằng lại không khỏi hít sâu một hơi.
Kế tiếp, nên giải quyết như thế nào bây giờ? Muốn tìm được người này, chỉ sợ giống như mò kim đáy biển.
Đúng lúc này, đầu cầu Đương Dương lại có biến hóa. Chỉ thấy một viên Đại tướng, máu nhiễm chiến bào, giống như một con hổ điên hướng về phía đầu cầu Đương Dương.
Ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm cây ngân thương hai màu xanh đỏ, một tay cầm kinh hồng kiếm, tả xung hữu đột, như vào chỗ không người.
Bên kia cầu Đương Dương, phía trên có đội Hổ kỵ sĩ đóng ở đó, mắt thấy đại tướng kia xông tới, những kỵ sĩ của đội Hổ kỵ không nói tiếng nào, lập tức xông lên phía trước cản lại. Nhưng đại tướng này khí thế không thể cản lại được, thương gạt kiếm chém, liên tiếp chém giết hơn mười kỵ sĩ của đội Hổ kỵ, khiến cho quân Tào cũng không khỏi rơi vào hoảng loạn.
- Triệu Vân?
Tào Bằng liếc mắt một cái nhận ra, đại tướng giống như hổ điên kia, đúng là Triệu Vân.
Trong mắt, không khỏi hiện lên một chút ý lạnh.
Đúng vậy, hắn khá thích Triệu Vân, thích dũng mãnh vô địch của hắn ta, thích hắn cương liệt trung trực của hắn ta...Nhưng, mà nay Triệu Vân là đối thủ của hắn, vậy không thể để y tiếp tục càn rỡ. Đừng thấy Triệu Vân lúc này hung mãnh, những rõ ràng như nỏ mạnh hết đà (không còn sức lực). Nghĩ đến đây, Tào Bằng thúc giục ngựa, lớn tiếng quát:
- Hổ kỵ tránh ra, ta đến đấu với hắn!
Kỵ sĩ Hổ kỵ nghe vậy, lập tức tránh ra một bên.
Tào Bằng phóng ngựa đi nhanh, Họa Can Kích đảo ngược, thân hình ở trên ngựa hơi cong lại. Sư hổ thú không ngừng tăng tốc, khí thế của Tào Bằng cũng không ngừng nâng cao. Chỉ thấy hắn xông qua cầu Đương Dương, trong chớp mắt đã đến gần Triệu Vân, đột nhiên thẳng người lên, Họa Can Kích thuận thế luân mở, giống như rìu lớn phá trời, rít gào bổ về phía Triệu Vân. Từ Họa Can Kích, mang theo một trận gió giết chóc làm người ta hít thở không thông, cương mãnh giống như một luồng lửa cháy hừng hực thiêu đốt.... Bọn binh tướng quân Tào xung quanh lập tức thối lui sang bên cạnh.
Mà Triệu Vân cũng thấy Tào Bằng rõ ràng, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.
Y biết rõ tình trạng cơ thể của bản thân hiện giờ.
Nếu như ở thời kì đủ đầy sức lực, còn khó có thể thắng được Tào Bằng. Nhưng hiện giờ...Tuy nhiên Triệu Vân cũng không vì vậy mà trong lòng sinh ra sợ hãi, ngược lại giơ thương ra đỡ. Giữa lúc đó đột nhiên thương pháp sinh ra biến hóa quỷ dị, nếu nói trước đây thương pháp của Triệu Vân là cương mãnh không ngừng, nhưng thương pháp như thế vào lúc này, lại có vẻ nhẹ nhàng, mềm mại. Đại thương phun ra nuốt vào, như linh xà, ẩn mà không phát, che giấu kình lực.
Nhưng như thế này lại càng lộ ra vẻ hung hiểm.
Động tác này của Tào Bằng thật sự giống như lửa cháy mạnh, nhưng gần tới Triệu Vân, lại có cảm giác giống như là tay đấm vào bông.
Đại thương ở trong tay của Triệu Vân, căn bản không thể tiếp xúc với Họa Can Kích của Tào Bằng, người ở bên ngoài nhìn xem, giống như y tránh né công kích của Tào Bằng, không dám lấy cứng đối cứng mà nghênh chiến. Nhưng Tào Bằng lại có cảm giác giống như bị rắn độc nhìn chòng chọc, Triệu Vân mỗi một lần né tránh, đều làm cho hắn không thể đoán trước được. Tào Bằng nhìn như chiếm được thượng phong, nhưng trên thực tế, trải qua mấy hiệp, binh khí của hai người lại chưa hề chạm nhau lần nào.
Càng như thế Tào Bằng càng có cảm giác nguy hiểm....
Bàn xà thất thăm dò thương?
Nhớ mang máng, đời sau có truyền miệng, Triệu Vân Triệu Tử Long này có một thương pháp độc môn, tên là bàn xà thất thăm dò, là do chính y sáng chế. Chỉ có điều, trước đó, Tào Bằng chưa bao giờ chứng kiến, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Tào Bằng cho là do người viết truyện suy diễn ra, cũng không phải là sự thật. Nhưng hiện tại, hắn bắt đầu tin lời nói này. Người này, khả năng thật sự còn có hậu chiêu.
Hai con ngựa xoay vòng, trong chớp mắt đã hơn mười hiệp.
Trong nháy mắt, ngay lúc hai người chuyển người qua, ngân thương trong tay của Triệu Vân đột nhiên xoay chuyển, từ dưới xương sườn đâm tới, thẳng đến điểm yếu của Tào Bằng.
Một thương này tới quá mức đột ngột, khiến Tào Bằng hoảng sợ.
May mắn, hắn vẫn cảnh giác hậu chiêu của Triệu Vân, khi một thương này giống như linh xà vồ tới, theo bản năng thân thể nghiêng sang một bên, nấp phía sau yên ngựa, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của Triệu Vân, nhưng chỉ mới như thế, Tào Bằng cũng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, sau khi xoay người ngồi lại vững vàng hắn mới nói lớn:
- Thương pháp hay!
- Hữu Học, đừng hoảng sợ, ta đến giúp ngươi!
Từ một bên kia của cầu Đương Dương, lại xông đến một viên Đại tướng.
- Văn Trường, người này dũng mãnh, giỏi hơn cả Lữ Bố, ngươi và ta cùng nhau giao chiến với hắn.
Một câu này của Tào Bằng, xem như đã làm cho Triệu Vân hoàn toàn nổi danh.
Có thể được hắn xưng là người giỏi hơn Lữ Bố, người này tuyệt đối không tầm thường. Ngụy Diên rất hiểu biết Tào Bằng, càng biết, Tào Bằng là chủ nhân tâm cao khí ngạo.
Có thể được hắn khen ngợi như thế, tất nhiên có chỗ hơn người, nhất định không thể khinh thường.
Vốn Ngụy Diên còn có chút khinh địch, nhưng sau khi được Tào Bằng nhắc nhở, lập tức nâng cao tinh thần, thúc ngựa múa đao, liền vây khốn Triệu Vân.
Giỏi cho một Thường Sơn Triệu Tử Long, với cả hai người Tào Bằng và Ngụy Diên cùng giáp công, lại không hề sợ hãi.
Ngân thương trong tay càng phát ra càng âm độc, mỗi một thương đều trí mạng.
Chỉ có điều, ở bên sườn núi chiến đấu suốt cả ngày, Triệu Vân chưa hề ăn uống. Tào Bằng vốn là một người không phải dễ dàng đối phó, mà Ngụy Diên mặc dù không coi là một võ tướng hạng nhất, nhưng cũng có thể coi là một võ tướng đang ở đỉnh cao. Cho dù là ở bình thường, y đối phó với hai người này cũng phải cố hết sức. Huống chi, lúc này người đã kiệt sức, ngựa cũng hết hơi.
Tào Bằng và Ngụy Diên liên thủ, rất nhanh chóng chiếm thượng phong.
Tuy nhiên, Tào Bằng lại âm thầm tán thưởng: Tử Long, thực sự dũng mãnh!
Hai người liên kết, Triệu Vân đã rơi vào hạ phong. Người này vẫn cứ bền bỉ, thương pháp cũng trở nên âm nhu quỷ dị, không thể nào nắm bắt. Ba người đánh ngựa cứ xoay vòng, ở đầu cầu Đương Dương lại đánh hơn mười hiệp. Tuy Triệu Vân đã lộ ra thất bại, nhưng Tào Bằng lại không thể nào thắng nhanh được.
Rõ ràng xem y không có lực trả đòn, lại đột nhiên trong lúc đó đánh ra một thương kì lạ, làm cho Tào Bằng và Ngụy Diên lui ra phía sau.
Bàn xà thất thăm dò, sức cản trở quá mạnh, đồng thời trong thương pháp có pha lẫn thủ đoạn công kích, khiến cho hai người muốn tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh), trở nên có chút khó khăn.
Lúc này ở trong lòng của Tào Bằng, không khỏi có chút sốt ruột!
Bên kia đầu cầu Đương Dương, Hoàng Trung và Trương Phi giao chiến, đã có kết quả sau cùng.
Lão Hoàng Trung và Trương Phi giao chiến hơn trăm hiệp, cuối cùng vì Trương Phi tâm hoảng ý loạn, không muốn đánh tiếp, thừa cơ đẩy lui Hoàng Trung, trốn vào chỗ đồng hoang mà đi.
Hoàng Trung vốn muốn truy kích Trương Phi, lại phát hiện Tào Bằng và Ngụy Diên song chiến với Triệu Vân, mãi vẫn không có kết quả.
Đặc biệt khi nghe nói Tào Bằng khen ngợi Triệu Vân: giỏi hơn Lữ Bố!
Hoàng Trung không thoải mái một chút nào!
Phải biết rằng, lúc trước Thái Thú quận Nam Dương Trương Tư từng ca ngợi lão có thể sánh bằng Lữ Bố.
Mà nay Tào Bằng khen ngợi Triệu Vân giỏi hơn Lữ Bố.... Chẳng phải là nói, Triệu Vân này so với lão còn lợi hại hơn? Đừng thấy lão tướng quân lớn tuổi, nhưng trong nội tâm không chịu thua ai về mặt sức mạnh, những năm gần đây còn mạnh hơn mấy tên tiểu tử vài phần. Càng lớn tuổi, lão lại càng không chịu mình già. Mà nay, thật vất vả lắm mới tìm được minh chủ, có thể thi triển hết thân thủ, Hoàng Trung sao có thể dễ dàng khoan nhượng Triệu Vân so với lão còn muốn lợi hại hơn...
- Công tử, Văn Trường, hãy để lão phu và người này giao chiến một trận.
Đang lúc nói chuyện, Hoàng Trung phóng ngựa xông qua cầu Đương Dương, miệng quát lớn một tiếng.
Rất dễ nhận ra, lão không muốn cùng với người khác liên thủ mà là muốn cùng với Triệu Vân một chọi một giao phong... Tào Bằng và Ngụy Diên nhìn nhau, không nói tiếng nào, đẩy ngựa lui ra. Hoàng Trung vung đao mà lên, liền cùng với Triệu Vân đấu với nhau. Mà Tào Bằng và Ngụy Diên, thì ở một bên đang nhìn xem cuộc chiến...
Trong lòng Triệu Vân âm thầm kêu khổ.
Vừa rồi y cùng với Tào Bằng và Ngụy Diên giao đấu với nhau, đã không còn sức lực.
Mà hiện giờ, lão già này...
Y cũng đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Hoàng Trung, dù cho lúc y còn đầy đủ sức lực, cũng gần như có thể nói, ba trăm hiệp cũng chỉ có thể hơi chiếm thượng phong mà thôi. Hiện giờ người đã kiệt sức, ngựa cũng mệt mỏi, lại cùng với hai người Tào Bằng đấu một trận, Triệu Vân chỉ cảm thấy ngân thương ở trong tay, càng ngày càng nặng, sắp nhấc không nổi.
Dựa vào bàn xà thất thăm dò, y nỗ lực cùng với Tào Bằng và Ngụy Diên giao tranh.
Mà sau khi Hoàng Trung đến đây, áp lực tuy nói giảm bớt không ít, nhưng một lúc sau, Triệu Vân cũng biết không thể nào tránh được cái chết.
Lão nhân này tuy nói cùng với Trương Phi đấu hơn trăm hiệp chẳng phân biệt được thắng bại, hao phí không ít khí lực. Nhưng so với Triệu Vân, vẫn còn sung sức như trước.
Bên người của Tào Bằng, tại sao có nhiều người tài giỏi như thế này?
Trong lòng của Triệu Vân không khỏi than khổ, đồng thời cũng biết, cứ đánh tiếp sẽ dữ nhiều lành ít.
Sau khi cùng Hoàng Trung đấu vài hiệp, Triệu Vân đột nhiên phát lực, bàn xà thất thăm dò một thương rồi lại một thương, một thương nhanh chóng đập xuống, mạnh mẽ đẩy lui được Hoàng Trung, thúc ngựa chạy đi. Lẽ nào Hoàng Trung lại dễ dàng buông tha Triệu Vân như vậy? Thấy Triệu Vân đi, lập tức lão cũng giục ngựa đuổi theo.
Triệu Vân ghé vào trên lưng ngựa, cả người đau nhức, hai cánh tay nặng trịch.
Đầu cũng bắt đầu hôn mê, thần trí cũng đã mơ hồ không rõ.
Chợt nghe phía trước truyền đến tiếng chuông ngựa vang lên, một con ngựa đạp tuyết ô truy xông đến trước mặt.
Lập tức một viên Đại tướng, cầm đại đao trong tay, cao giọng quát:
- Lão tướng quân, người này được công tử xem trọng, hãy đem công lao này, nhường cho ta, có được không?
A?
Triệu Vân giật mình lạnh toát, vội ghìm ngựa nhìn chăm chú.
Đã thấy Bàng Đức phóng ngựa mà đến, vung đao liền chém qua. Hai tay đã bủn rủn, cả người không còn chút khí lực.
Nhưng Triệu Vân không thể không lấy lại tinh thần, thà là thương và người cùng nhau chiến đấu. Lại là một người gọi Tào Bằng là "Công tử",những thủ hạ nàythật đúng là lực sĩ như mây.
Thật đúng là không thể hiểu rõ, vì sao có nhiều ngườilại cam lòng nghe hắn sai khiến như vậy? Tuy nhiên bất kể như thế nào, cũng đừng mơ tưởng khiến cho ta khuất phục. Hôm nay ta liền cùng các ngươi quyết chiến một trận, ít nhất, cũng phải để cho Tào Bằng ngươi tổn thất vài tên thủ hạ, mới được như ý.
Nghĩ đến đây, Triệu Vân ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Sau khi Bàng Đức và Triệu Vân đánh được vài hiệp, bỗng nhiên nghe từ xa Tào Bằng hô:
- Lệnh Minh, ngươi hãy lui ra.
Triệu Vân lúc này, ý thức đã mơ hồ, từng trận từng trận muốn ngất đi. Sau khi Bàng Đức lui ra, y mơ mơ màng màng, theo thanh âm của Tào Bằng, mà giục ngựa xông lên phía trước.
Tai nghe Tào Bằng lạnh lùng nói:
- Tử Long, hãy nhìn cho rõ ràng, những người nào đang ở trước mặt của ngươi!
Triệu Vân nghe thấy ngẩn ra, ý thức trở nên tỉnh táo rất nhiều. Y dừng ngựa đưa mắt nhìn lại... Nhưng khi vừa thấy, lại khiến y ngay lập tức cực kỳ hoảng sợ.
- Tào Bằng, sao ngươi dám như thế?