Bạch Thủy Quan thuộc xã Thanh Bàn huyện Thanh Xuyên tỉnh Quảng Nguyên đời sau.
Đường bộ bắc thông qua Tần Lũng, nam tiếp giáp Hà Manh; đường thủy ngược Bạch Long Giang mà lên, đó là Cam Nam, xuôi xuống có thể đến Ba Du, thậm chí còn tới Kinh Tương.
Trên lịch sử, lúc Pháp Chính đang hiệu lực cho Lưu Bị có từng đề cập tới Bạch Thủy Quan.
Y nói:
- Ngư Phục, Quan Đầu là cánh cửa họa phúc của Ích Châu.
Quan Đầu này cũng chính là Bạch Thủy Quan.
Pháp Chính từng thiết kế tiến vào Ba Thục có hai con đường, một là từ Ngư Phục nhập vào Ba Thục, đi Ba quận; một đường khác là bắt đầu từ Bạch Thủy quan tiến vào Ba Thục. Cho nên, bảo vệ Ngư Phục và Quan Đầu cũng chính là may của Ba Thục, bỏ lỡ hai nơi này là họa của Ba Thục. Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Bạch Thủy Quan.
Từng có người đời Tấn từng ghi chép trong “Nam Hán ký” ghi lại: “Thục có ba quan: Dương Bình, Giang Quan và Bạch Thủy.
Lưu Bị được Ngô Ý thuyết phục Ngô Lan đầu hàng đã phong làm tướng lĩnh trấn thủ Thành Đô, vì thế cắt cử Đặng Đồng người Thành Đô làm Quan Úy của Bạch Thủy Quan. Sau khi Gia Cát Lượng đến Hà Manh Quan thì lập tức cảm nhận được tình hình khác thường của Mạnh Đạt, vì thế đã lấy cớ thương lượng sự việc với Mạnh Đạt, lừa Mạnh Đạt từ Bạch Thủy Quan đến Hà Manh Quan, rồi sau đó chém chết.
Đặng Đồng tức thì cướp lấy Bạch Thủy Quan, khống chế Bạch Thủy Quan trong tay.
Đặng Đồng này tuổi không cao, cũng xuất thân hiếu liêm. Cũng là cường hào bản thổ của Thành Đô, uy vọng khá lớn. Người này lòng lang dạ sói, sau khi đến Bạch Thủy Quan đã chém giết hơn phân nửa thuộc cấp của Mạnh Đạt, nhanh chóng khống chế được cục diện. Rồi sau đó lại liên kết với Hồ Vương Lương Châu Bạch Hổ Văn, Man Vương Nam Trung Trị Vô Đới, thủ ngự tại Bạch Thủy Quan, tin tưởng tràn đầy đối với sự xâm phạm của quân Tào, không hề sợ chút nào.
Bạch Hổ Văn này vốn là người Hồ tại Hà Hoàng.
Từ lúc Tào Bằng bắt đầu bao vây tiêu trừ Mã Đằng, Bạch Hồ Văn là bộ hạ của Mã Đằng. Sau khi Mã Đằng chết trận, Bạch Hổ Văn dẫn bộ trốn vào Ba Thục, sau đó lại lôi kéo được quan hệ với Lưu Bị, trở thành một Hồ Vương mới.
Còn Trị Vô Đới cũng là người Man ở Nam Trung.
Ba người liên kết trước thì phục kích Điển Mãn, Hứa Nghi, đạt được toàn thắng.
Rồi sau đó Điển Mãn, Hứa Nghi án binh bất động, càng khiến ba người kiêu căng ngạo mạn.
Giữa mùa xuân, ba người ở Bạch Thủy Quan uống rượu mua vui, vừa uống rượu vừa chỉ vào phương bắc cười mắng.
- Người ta nói Tào Bằng kia lợi hại, ta thấy cũng bình thường thôi.
Binh pháp có nói “binh quý thần tốc”, Tào Bằng kia nắm giữ Hán Trung lại chậm chạp không chịu xuất kích, rõ ràng là không hiểu binh pháp, thật không hiểu thanh danh hắn vang dội như thế là từ đâu mà có. Quân sư đối với người này đúng là quá xem trọng rồi.
Đặng Đồng vừa dứt lời, còn cười ha hả nói với Bạch Hổ Văn:
- Hồ Vương nghĩ sao?
Bạch Hổ Vương cũng cười, nhưng trong tiếng cười lại không thoải mái lắm.
“Ngươi khinh thường Tào Bằng kia, nhưng chưa chắc người ta coi ngươi ra gì.”
Đặng Đồng vừa chửi bới Tào Bằng, vừa hỏi Bạch Hồ Văn trên thực tế cũng chế giễu Bạch Hồ Văn vô năng. Ý tứ trong lời nói này sao Bạch Hồ Văn không hiểu? Chỉ có điều gã đang ở Ba Thục, bị người ta dùng thế lực chèn ép, nên không dám cãi lại Đặng Đồng.
Vì thế chỉ mỉm cười:
- Đó là đương nhiên.
Đặng Đồng nghe vậy cười ha hả.
Đúng lúc này chợt nghe Tiểu Giáo bẩm báo:
- Khởi bẩm Quan Úy, quân Tào lấy Hoàng Trung làm tiên phong dẫn năm nghìn bộ đang xuất phát đến Bạch Thủy Quan. Dự tính chạng vạng sẽ đến dưới quan, xin Quan Úy hãy mưu tính.
Quân Tào xuất kích?
Đặng Đồng ngẩn ra, chợt lộ vẻ nghi hoặc:
- Hoàng Trung là ai?
Vẻ mặt Bạch Hồ Văn và Trị Vô Đới cũng ngơ ngác không biết.
Cũng khó trách Đặng Đồng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại chưa từng rời khỏi Ba Thục, các tướng dưới trướng Tào Tháo y có biết nhưng lại quá ít ỏi, chỉ là phần lớn những người như Tào Bằng, Tào Nhân, Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, Lý Điển, Nhạc Tiến. Còn Hoàng Trung tại thế hệ Tào Ngụy cũng không phải nổi danh, thứ nhất là Hoàng Trung đi theo Tào Bằng, nên bị thanh danh Tào Bằng che lấp. Mà khi trận chiến tại Hà Đông và Tịnh Châu thì Hoàng Trung cũng chỉ bộc lộ uy phong một lần. Tiếp sau đó, khi Hoàng Trung đảm nhiệm Thái Thú quận Hà Tây thì lại dần dần phai nhạt.
Ngoại trừ tầng lớp cao trong tập đoàn Tào Ngụy ra, thì chỉ có một số ít người bên ngoài biết được danh tiếng Hoàng Trung.
Đặng Đồng thấy đó là một người vô danh thì lại càng không thèm để ý.
- Tào Bằng khinh người quá đáng, dám phái một tên tiểu tốt đến đoạt Bạch Thủy Quan của ta?
Còn chưa dứt lời, lại nghe có người ở bên nói:
- Công tử cần gì phải tức giận như thế, đến lúc đó mỗ gia sẽ vì Công tử chém giết Hoàng Trung để tránh làm hỏng tiệc vui của Công tử.
Đặng Đồng ngẩng lên, lập tức mỉm cười.
Người xin đi chiến là Đặng Hổ, là dũng sĩ trong tộc.
Lần này Đặng Đồng tiến đến, Đặng thị tại Thành Đô đã chuẩn bị hơn hai mươi dũng sĩ trợ chiến cho gã, Đặng Hổ này là một trong số đó. Đặng Hổ đã hơn ba mươi tuổi, người cao tám thước, vai rộng lưng eo, sử dụng một thanh Khai Sơn Việt, được xưng là mãnh hổ Đặng gia.
Bản thân Đặng Hổ có năm huynh đệ, người nào cũng rất thiện chiến, cũng đều là tâm phúc của Đặng Đồng.
Thấy Đặng Hồ xin chiến, đương nhiên Đặng Đồng sẽ không cự tuyệt, liền rót đầy cốc rượu:
- Đặng Hổ, nếu trận chiến này thành công, thì công đầu là của ngươi.
Đặng Hổ không nói hai lời nâng cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tức thì y cùng bốn huynh đệ lao ra, điểm binh mã, xung phong xông ra khỏi Bạch Thủy Quan, chạy về hướng bắc.
Bạch Hổ Văn liếc nhìn Đặng Đồng một cái, khóe miệng nhếch lên nhưng không nói gì.
Y biết lúc này mở miệng khuyên bảo chắc chắn sẽ bị Đặng Đồng làm nhục. Tào Bằng kia có bản lĩnh gì? Dù Bạch Hổ Văn chưa từng chứng kiến nhưng cũng có chút hiểu biết. Mã Đằng là nhân vật lợi hại như thế mà còn bị Tào Bằng đánh cho thảm hại, cuối cùng thân chết hồn tiêu. Nếu Tào Bằng đã đến, vậy thì Hoàng Trung kia dù thanh dang không vang dội nhưng chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Phải biết rằng những người trước đây đi theo Tào Bằng, người nào cũng nổi danh. Còn sau này những ai đi theo Tào Bằng, thì thanh danh lại càng vang dội hơn, cuối cùng trở thành chư hầu một phương.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, năm huynh đệ Đặng Hổ dũng mãnh thiện chiến, hẳn là không vấn đề gì lớn.
Vì thế liền tập trung thả bụng yên tâm uống rượu, không hề hỏi đến.
Giữa xuân, Ba Thục mưa nhiều.
Sau khi đến trưa, mưa xuân đã tí tách rơi xuống.
Đặng Đồng uống nhiều ăn no có chút mệt mỏi liền quay về lều lớn nghỉ ngơi. Đang mơ màng ngủ chợt nghe có tiếng người la hét.
Y mở to mắt, không vui nói:
- Xảy ra chuyện gì mà quấy nhiễu giấc mộng của ta?
- Công tử, việc lớn không hay rồi!
Đặng Đồng vẫn còn chưa tỉnh rượu, lập tức hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đặng Hổ tướng quân...
- Đặng Hổ đã trở lại?
Đặng Đồng lập tức vui mừng, cười to nói:
- Ta sớm đã biết Đặng Hổ nhất định sẽ chiến thắng, thế có mang đầu Hoàng Trung kia về không? Hắn đang ở đâu? Ta muốn bày tiệc chúc mừng hắn.
Vẻ mặt Tiểu Giáo kia xấu hổ, một lúc lâu sau lắp bắp:
- Đặng Hổ tướng quân đã chết!
- Hả?
- Đặng Hổ tướng quân dàn trận cách ngoài thành ba mươi dặm, giao phong với quân Tào.
Kết quả không tới ba hiệp bị Hoàng Trung quân Tào chém chết. Bốn huynh đệ của tướng quân ra trận muốn báo thủ cho Đặng Hổ tướng quân, kết quả ba người bị Hoàng Trung chém chết, bắt giữ một người, ba nghìn binh mã tan tác bỏ chạy, hiện giờ quân Tào đang đến bên ngoài Quan.
- A!
Đặng Đồng nghe vậy lập tức chấn động.
Đúng lúc này bên ngoài quan đột nhiên vang lên tiếng trống trận ù ù.
Bạch Hổ Văn và Trị Vô Đới vội chạy tới lều lớn, chắp tay nói:
- Quan Úy, quân Tào đã vây dưới thành khiêu chiến bên ngoài, không biết Quan Úy có tính toán gì?
Lúc này Đặng Đồng không biết phải làm sao.
- Tăng tốc ứng chiến, tăng tốc ứng chiến!
- Khoan đã!
Trị Vô Đới đột nhiên ngăn cản Đặng Đồng, hạ giọng nói:
- Quân tiên phong của quân Tào đang hưng, không thể xông ra vào lúc này.
Ta có một kế có thể đại thắng quân Tào.
Nhưng còn cần Quan Úy phối hợp..
Đặng Đồng vội hỏi:
- Xin hỏi kế gì?
Bạch Hổ Văn đứng bên lộ vẻ trào phúng.
Năm xưa tại Quan Đầu kiêu ngạo thế nào, lúc này sa sút ra sao? Qua nhiên là tiểu tử không biết trời cao đất rộng, Tào Bằng kia không hành động thì thôi, đã hành động thì như trận bão, khó có thể ngăn cản. Mà không biết lão Đới có phương pháp gì?
- Đằng Giáp binh của ta hiện đang ở bờ tây Bạch Thủy, chắc ngươi cũng biết.
Ta sẽ phái người đi thông báo lệnh cho bọn họ thừa dịp ban đêm qua sông, mà nay đang có mưa nhỏ, quân Tào khiêu chiến không thể được lâu, bọn họ đi đường xa đến, lại trải qua một trận đại chiến, chắc chắn người kiệt sức, ngựa hết hơi, mệt mỏi cùng cực.
Đợi sau nửa đêm Công tử ở đầu thành châm lửa làm ám hiệu, ta ở bờ tây Bạch Thủy xuất kích, chúng ta nội ứng ngoại hợp có thể đánh tan quân Tào, giành được toàn thắng.
Đặng Đồng nghe vậy lập tức mừng rỡ.
- Lời của Đại vương nói rất đúng, vậy cứ theo kế hoạch mà làm.
Chỉ có điều trong lòng Bạch Hổ Văn lại cảm thấy có chút lo lắng.
Y mơ hồ cảm thấy chỉ sợ Tào Bằng không dễ đối phó như vậy. Dựa theo sự hiểu biết của Bạch Hổ Văn với Tào Bằng, người này khi dụng binh thường ra kế liên hoàn, vô cùng hoàn mỹ. Hơn nữa Tào Bằng giỏi tập kích bất ngờ, sao có thể không phòng bị? Muốn đánh lén quân Tào, chỉ sợ khó thành. Nhưng nghĩ tới ba nghìn Đằng Giáp Binh hung mãnh trong tay Trị Vô Đới, Bạch Hổ Văn lại có vài phần tin tưởng, biết đâu lại có thể thành công?
Ban đêm, mưa dầm lả lướt.
Trên Bạch Long Giang hơi nước tràn ngập.
Đã gần đến giờ Tý, hai bờ sông Bạch Long Giang, yên tĩnh không tiếng động.
Trong mưa bụi mênh mông, từ bờ tây con sông chậm rãi đi tới bóng người rậm rạp. Không có thuyền, những người đó lại ngồi xếp bằng trên mặt nước, người khoác da thú, đầu đội nón tre, nhìn giống như quỷ mị.
Nếu lúc này có người ở bên bờ sông nhìn thấy chắc chắn rẽ run lạnh vì sợ hãi.
Bóng quỷ trùng trùng, từng đám thủy quỷ xuất hiện từ giữa sông lặng lẽ không tiếng động mà đến gần.
Những người này sau khi ượt qua Bạch Long Giang thì lên bờ, lấy từng tấm áo giáp dưới thân nhanh chóng mặc lên người, rồi sau đó tay cầm trúc mâu sắc bén, xếp thành hàng tiến lên. Ngay khi đội nhân mã hoàn toàn vượt qua Bạch Long Giang thì mưa phùn dừng.
Quỷ tốt cầm đầu cũng cầm một khẩu cương đao.
Hắn nâng đao chỉ về hướng Bạch Thủy Quan, nhóm quỷ tốt nhanh chóng chia ra hành động, giống như quỷ mị di chuyển trên mặt đất, giẫm lên con đường nhỏ lầy lội, nhưng dưới chân lại không hề phát ra tiếng động khiến người ta không hỏi hết hồn.
Bỗng nhiên có tiếng mõ vang lên dồn dập.
Từ hai bên rừng rậm bay ra một loạt hỏa tiễn, gào thét mà đến.
Khi hỏa tiễn kia bắt túng quỷ tốt, quỷ tốt lập tức bốc cháy, theo sát sau, từ trong rừng rậm có tiếng thét to vọng ra:
- Không tha cho kẻ nào, giết!
Một đội quân Tào gào thét xông ra.
Trong tay người nào cũng cầm một vại gốm, khi còn khoảng cách với quỷ tốt chừng vài chục bước liền hung hãn đập vại gốm ra ngoài. Dầu hỏa trong vại gốm lập tức chảy khắp nơi, hỏa tiễn thét gào, cây mây giáp trên người quỷ tốt vốn dễ bắt lửa, hơn nữa những vại dầu này lại không thể dập tắt, một nhóm Đằng Giáp Binh lập tức biến thành người lửa cháy hừng hực không ngừng.
Một đội kỵ quân từ trong rừng đi ra.
Tào Bằng ngồi trên sư hổ thú đứng ở giữa, hai bên là Điển Mãn và Hứa Nghi.
- Đã sớm biết đám Nam Man này sẽ giở trò cũ mà lại chẳng biết dùng kế sách nào khác.
Điển Mãn kinh ngạc nói:
- A Phúc, sao ngươi biết những người này sợ lửa?
- Chẳng lẽ nhị ca quên rồi sao?
Nhân sĩ bộ hạ của ta ở Tây Xuyên không thiếu, cho nên ta có hỏi một chút, có nghe nói đến những người Man này tên gọi là Đằng Giáp Binh Nam Trung. Áo giáp trên người bọn họ chỉ dùng loại cây mây trăm năm ngâm dầu cây trẩu mà thành, loại cây mây này đao thương bất nhập, gặp nước không chìm, có thể giảm trọng lượng ba trăm cân, nhưng nhược điểm duy nhất là sợ lửa.
Nghĩ mà xem, trong ngũ hành hỏa khắc mộc.
Cây mây kia dù có ngàn năm nhưng vẫn thuộc mộc trong ngũ hành, sao không sợ lửa?
Xa xa, từ phía Bạch Thủy Quan vọng đến tiếng kêu giết.
Loáng thoáng nghe cực kỳ kịch liệt.
Hứa Nghi cười nói:
- Lần này bọn họ định ăn trộm gà thì lại bị mất gạo, muốn đánh lén tại bị chúng ta phục kích. Đằng Giáp Binh xong rồi, vậy thì Bạch Thủy Quan không cần phải lo nữa, chắc lúc này Hán Thăng tướng quân và Tử Long tướng quân đã giết qua rồi.
Tào Bằng nghe vậy lập tức cười to.
Sau khi biết rõ nhược điểm của Đằng Giáp Binh, Tào Bằng liền không hề e ngại.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đoạn Gia Cát Lượng hỏa thiêu Đằng Giáp Binh đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Lo lắng duy nhất là Đằng Giáp Binh đến không có hình bóng, đi không có dấu vết, rất khó nắm bắt được tung tích, chỉ có thể dụ rắn ra khỏi hang để bọn họ đi ra mới có thể tiêu diệt hết. Nếu không thể tiêu diệt được Đội Đằng Giáp Binh này, dù gì cũng là họa tâm phúc.
Tào Bằng càng nghĩ thấy nên để Hoàng Trung làm mồi nhử công kích Bạch Thủy Quan.
Quách Hoài dâng một kế:
- Nếu Hán Thăng tướng quân xuất kích, Bạch Thủy Quan khó mà ngăn cản.
Đến lúc đó đám người man này sẽ giở trò cũ, thả Đằng Giáp Binh ra. Sao Công tử không tương kế tựu kế dụ Đằng Giáp Binh ra? Đợi khi Đằng Giáp Binh đi ra, chúng ta mới công giết, họa tâm phúc này chắc sẽ bị diệt.
Tào Bằng vui vẻ đồng ý.
Hắn lấy Hoàng Trung,Triệu Vân làm tiên phong, Quách Hoài làm Trưởng Sử, Tham Quân, vây dưới Bạch Thủy Quan.
Rồi sau đó mai phục gần bến tại Bạch Thủy Quan, chờ đợi Đằng Giáp Binh xuất hiện. Quả nhiên người Man sau một lần thành công thì dường như thành nghiện, lại tiếp tục đánh lén. Tào Bằng không cần tốn nhiều sức đã giải quyết được Đằng Giáp Binh. Đợi khi hừng đông, hắn đốc soái đại quân vây dưới thành Bạch Thủy Quan.
Đằng Giáp Binh, nghe có vẻ lợi hại.
Cái gì mà đao thương bất nhập, gặp nước không chìm...
Nhưng trong mắt Tào Bằng thì chỉ là đám vô bổ. Ngươi không thể giải quyết được nhược điểm sợ lửa thì không có gì đáng lo.
Bởi thế cũng nói Tào Bằng khá xem trọng Vô Đương Phi Quân trong tay hắn.
Đặng Đồng trên Bạch Thủy Quan, mặt vàng như đất.
Đêm qua đánh lén, lại tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Bên trong quân Tào có Hoàng Trung, Triệu Vân, cũng có đám người Hàn Đức, Tôn Thiệu tham chiến, mặc kệ là ai, đó cũng đều là những mãnh tướng. Bí mật đánh lén doanh trại địch lại bị phục kích, Đặng Đồng mang theo hơn hai mươi tướng, ngoại trừ năm huynh đệ Đặng Hổ chết trận ra, đêm qua khi đánh úp doanh trại quân địch trở về thống kê lại, phát hiện tổn thất hơn nửa. Mà tin tức Trị Vô Đới lại không có, nghĩ đến chắc là dữ nhiều lành ít. Y đứng trên Bạch Thủy Quan, nhìn quân Tào nghìn nghịt dưới quan mà cả người phát run.
Mà Bạch Hổ Văn cũng cảm thấy hết hồn.
Trị Vô Đới đến nay không quay về, chắc chắn đã thất bại.
Nghĩ đến thái độ kiêu ngạo dẫn Đằng Giáp Binh đến không ngờ khinh địch lại bị Tào Bằng phá hỏng! Không hiểu vì sao trong đầu Bạch Hổ Văn hiện lên cảnh tượng Lương Châu thất bại thảm hại bởi tay Tào Bằng năm xưa. Có phải Tào Bằng là khắc tinh của ta?
Bạch Hổ Văn lén lút nhìn Đặng Đồng, trong lòng đột nhiên nảy sinh sự khinh thường.
Hôm qua còn dõng dạc nay lại nhát như chuột.
Người như vậy, sao có thể đảm đương việc lớn?
Nếu không phải ngươi có người cha giỏi, chỉ sợ ngay cả chó ngươi cũng không bằng!
Hai người đứng ở trên Quan trong lòng lo lắng, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Chợt trong trận doanh quân Tào nghe dưới thành vang lên tiếng trống trận ù ù, ba hồi vang lên rồi ngừng, một viên tiểu tướng phóng ngựa lao ra khỏi trận.
Đặng Đồng biết nNgười trên ngựa kia.
Gã tên là Trương Hổ, một cây đại thương xuất thần nhập hóa, dũng mãnh.
Trương Hổ ghìm ngựa dưới quan, đại thương chỉ lên đầu thành:
- Người Bạch Thủy Quan nghe đây, trong một canh giờ thì hiến thành đầu hàng.
Sau một canh giờ thì đại quân sẽ hành động, giết không tha.
Bộ dạng kiêu ngạo kia khiến Đặng Đồng nổi giận lôi đình.
Y mở miệng định mắng chửi, nào ngờ Trương Hổ nói xong thúc ngựa đi.
Theo sát sau, trước trận quân Tào lại bận rộn, một trận nỏ xe hình thù kỳ lạ dàn xếp chỉnh tề trước trận.
- Kia là cái gì?
- Là nỏ lớn.
- Sao quái dị thế kia?
- Trời mới biết, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy thôi.
Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn cũng không hiểu quân Tào có ý gì, vì thế liền quyết định án binh bất động.
Thời gian một canh giờ qua rất nhanh.
Ngay lúc Đặng Đông và Bạch Hổ Văn đang khẩn trương, chợt bên ngoài quan lại vang lên tiếng trống trận từ trong doanh quân Tào. Trận hình quân Tào đồ sộ như Thái Sơn, không chút sứt mẻ. Hơn hai trăm Bát ngưu nỏ đồng thời kích phát, một cây mâu gào thét bắn ra về phía trên quan Bạch Thủy Quan, Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn sợ tới mức vội vàng rụt đầu né tránh, lại nghe tiếng hét thảm vang lên, một gã binh thục bị thương mâu bắn trúng cắt người thành hai đoạn, nửa người trên ngã trên vũng máu, nửa người dưới còn đứng trên mặt đất,máu tươi nhuộm đỏ thẫm dưới mặt đất.
Bồng, bồng, bồng!
Đứng trên đầu thành có thể cảm nhận được quan tường rung lên kịch liệt.
Đại kỳ đang dựng thẳng bị thương mâu đánh gãy thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.
Tướng sĩ quân Thục căn bản không dám ngẩng đầu lên, tất cả đều trốn dưới tường chắn mái, sắc mặt trắng bệch, hết hồn.
Ba lượt bắn chấm dứt, trong trận doanh quân Tào lại vang lên tiếng trống.
Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn cẩn thận thò đầu ra thăm dò, thấy trên tường thành thương mâu cắm chi chít, tường thành bị rạn nứt từng mảng. Nếu không phải tường thành Bạch Thủy Quan dày kiên cố thì đã bị mấy lượt bắn này làm cho sụp xuống rồi. Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải.
Lúc này, lai có một gã tiểu tướng từ trong trận lao ra.
- Mỗ là Kỵ tướng Tôn Thiệu dưới trướng Chinh tây Đại tướng quân, phụng lệnh của Đại tướng quân đặc biệt cảnh cáo các ngươi...
Man di các ngươi không biết sự lợi hại của thiên quân, nay cảnh cáo trước, nếu trước khi trời tối mà không quyết định, thì là lúc thành Bạch Thủy Quan bị phá!
Đến lúc đó, trong Bạch Thủy Quan chó gà không tha! Các ngươi đi con đường nào, sớm hãy quyết định, đừng để sai lầm rồi mất đi tính mạng.
Dứt lời, Tôn Thiệu cũng giống như Trương Hổ, thúc ngựa đi.
Mà trên Bạch Thủy Quan, Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn ngơ ngác nhìn nhau.
- Quân Tào thế lớn, không thể cứng rắn địch lại.
- Đúng vậy, kế hiện giờ chỉ có thể thủ vững không ra, đồng thời phái người đi tới Hà Manh Quan, cầu viện quân sư.
Bạch Hổ Văn liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Ý tứ của gã là đầu hàng!
Còn ý tứ của Đặng Đồng, hình như là muốn tiếp tục chống cự. Trong lòng Bạch Hổ Văn lập tức nảy sinh sát ý, ngươi đã muốn chết,vậy thì đừng liên lụy đến ta. Đặng Đồng thế lớn ở Bạch Thủy Quan Bạch Hổ Văn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Gã mỉm cười, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán khác.
Đường bộ bắc thông qua Tần Lũng, nam tiếp giáp Hà Manh; đường thủy ngược Bạch Long Giang mà lên, đó là Cam Nam, xuôi xuống có thể đến Ba Du, thậm chí còn tới Kinh Tương.
Trên lịch sử, lúc Pháp Chính đang hiệu lực cho Lưu Bị có từng đề cập tới Bạch Thủy Quan.
Y nói:
- Ngư Phục, Quan Đầu là cánh cửa họa phúc của Ích Châu.
Quan Đầu này cũng chính là Bạch Thủy Quan.
Pháp Chính từng thiết kế tiến vào Ba Thục có hai con đường, một là từ Ngư Phục nhập vào Ba Thục, đi Ba quận; một đường khác là bắt đầu từ Bạch Thủy quan tiến vào Ba Thục. Cho nên, bảo vệ Ngư Phục và Quan Đầu cũng chính là may của Ba Thục, bỏ lỡ hai nơi này là họa của Ba Thục. Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Bạch Thủy Quan.
Từng có người đời Tấn từng ghi chép trong “Nam Hán ký” ghi lại: “Thục có ba quan: Dương Bình, Giang Quan và Bạch Thủy.
Lưu Bị được Ngô Ý thuyết phục Ngô Lan đầu hàng đã phong làm tướng lĩnh trấn thủ Thành Đô, vì thế cắt cử Đặng Đồng người Thành Đô làm Quan Úy của Bạch Thủy Quan. Sau khi Gia Cát Lượng đến Hà Manh Quan thì lập tức cảm nhận được tình hình khác thường của Mạnh Đạt, vì thế đã lấy cớ thương lượng sự việc với Mạnh Đạt, lừa Mạnh Đạt từ Bạch Thủy Quan đến Hà Manh Quan, rồi sau đó chém chết.
Đặng Đồng tức thì cướp lấy Bạch Thủy Quan, khống chế Bạch Thủy Quan trong tay.
Đặng Đồng này tuổi không cao, cũng xuất thân hiếu liêm. Cũng là cường hào bản thổ của Thành Đô, uy vọng khá lớn. Người này lòng lang dạ sói, sau khi đến Bạch Thủy Quan đã chém giết hơn phân nửa thuộc cấp của Mạnh Đạt, nhanh chóng khống chế được cục diện. Rồi sau đó lại liên kết với Hồ Vương Lương Châu Bạch Hổ Văn, Man Vương Nam Trung Trị Vô Đới, thủ ngự tại Bạch Thủy Quan, tin tưởng tràn đầy đối với sự xâm phạm của quân Tào, không hề sợ chút nào.
Bạch Hổ Văn này vốn là người Hồ tại Hà Hoàng.
Từ lúc Tào Bằng bắt đầu bao vây tiêu trừ Mã Đằng, Bạch Hồ Văn là bộ hạ của Mã Đằng. Sau khi Mã Đằng chết trận, Bạch Hổ Văn dẫn bộ trốn vào Ba Thục, sau đó lại lôi kéo được quan hệ với Lưu Bị, trở thành một Hồ Vương mới.
Còn Trị Vô Đới cũng là người Man ở Nam Trung.
Ba người liên kết trước thì phục kích Điển Mãn, Hứa Nghi, đạt được toàn thắng.
Rồi sau đó Điển Mãn, Hứa Nghi án binh bất động, càng khiến ba người kiêu căng ngạo mạn.
Giữa mùa xuân, ba người ở Bạch Thủy Quan uống rượu mua vui, vừa uống rượu vừa chỉ vào phương bắc cười mắng.
- Người ta nói Tào Bằng kia lợi hại, ta thấy cũng bình thường thôi.
Binh pháp có nói “binh quý thần tốc”, Tào Bằng kia nắm giữ Hán Trung lại chậm chạp không chịu xuất kích, rõ ràng là không hiểu binh pháp, thật không hiểu thanh danh hắn vang dội như thế là từ đâu mà có. Quân sư đối với người này đúng là quá xem trọng rồi.
Đặng Đồng vừa dứt lời, còn cười ha hả nói với Bạch Hổ Văn:
- Hồ Vương nghĩ sao?
Bạch Hổ Vương cũng cười, nhưng trong tiếng cười lại không thoải mái lắm.
“Ngươi khinh thường Tào Bằng kia, nhưng chưa chắc người ta coi ngươi ra gì.”
Đặng Đồng vừa chửi bới Tào Bằng, vừa hỏi Bạch Hồ Văn trên thực tế cũng chế giễu Bạch Hồ Văn vô năng. Ý tứ trong lời nói này sao Bạch Hồ Văn không hiểu? Chỉ có điều gã đang ở Ba Thục, bị người ta dùng thế lực chèn ép, nên không dám cãi lại Đặng Đồng.
Vì thế chỉ mỉm cười:
- Đó là đương nhiên.
Đặng Đồng nghe vậy cười ha hả.
Đúng lúc này chợt nghe Tiểu Giáo bẩm báo:
- Khởi bẩm Quan Úy, quân Tào lấy Hoàng Trung làm tiên phong dẫn năm nghìn bộ đang xuất phát đến Bạch Thủy Quan. Dự tính chạng vạng sẽ đến dưới quan, xin Quan Úy hãy mưu tính.
Quân Tào xuất kích?
Đặng Đồng ngẩn ra, chợt lộ vẻ nghi hoặc:
- Hoàng Trung là ai?
Vẻ mặt Bạch Hồ Văn và Trị Vô Đới cũng ngơ ngác không biết.
Cũng khó trách Đặng Đồng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại chưa từng rời khỏi Ba Thục, các tướng dưới trướng Tào Tháo y có biết nhưng lại quá ít ỏi, chỉ là phần lớn những người như Tào Bằng, Tào Nhân, Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, Lý Điển, Nhạc Tiến. Còn Hoàng Trung tại thế hệ Tào Ngụy cũng không phải nổi danh, thứ nhất là Hoàng Trung đi theo Tào Bằng, nên bị thanh danh Tào Bằng che lấp. Mà khi trận chiến tại Hà Đông và Tịnh Châu thì Hoàng Trung cũng chỉ bộc lộ uy phong một lần. Tiếp sau đó, khi Hoàng Trung đảm nhiệm Thái Thú quận Hà Tây thì lại dần dần phai nhạt.
Ngoại trừ tầng lớp cao trong tập đoàn Tào Ngụy ra, thì chỉ có một số ít người bên ngoài biết được danh tiếng Hoàng Trung.
Đặng Đồng thấy đó là một người vô danh thì lại càng không thèm để ý.
- Tào Bằng khinh người quá đáng, dám phái một tên tiểu tốt đến đoạt Bạch Thủy Quan của ta?
Còn chưa dứt lời, lại nghe có người ở bên nói:
- Công tử cần gì phải tức giận như thế, đến lúc đó mỗ gia sẽ vì Công tử chém giết Hoàng Trung để tránh làm hỏng tiệc vui của Công tử.
Đặng Đồng ngẩng lên, lập tức mỉm cười.
Người xin đi chiến là Đặng Hổ, là dũng sĩ trong tộc.
Lần này Đặng Đồng tiến đến, Đặng thị tại Thành Đô đã chuẩn bị hơn hai mươi dũng sĩ trợ chiến cho gã, Đặng Hổ này là một trong số đó. Đặng Hổ đã hơn ba mươi tuổi, người cao tám thước, vai rộng lưng eo, sử dụng một thanh Khai Sơn Việt, được xưng là mãnh hổ Đặng gia.
Bản thân Đặng Hổ có năm huynh đệ, người nào cũng rất thiện chiến, cũng đều là tâm phúc của Đặng Đồng.
Thấy Đặng Hồ xin chiến, đương nhiên Đặng Đồng sẽ không cự tuyệt, liền rót đầy cốc rượu:
- Đặng Hổ, nếu trận chiến này thành công, thì công đầu là của ngươi.
Đặng Hổ không nói hai lời nâng cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tức thì y cùng bốn huynh đệ lao ra, điểm binh mã, xung phong xông ra khỏi Bạch Thủy Quan, chạy về hướng bắc.
Bạch Hổ Văn liếc nhìn Đặng Đồng một cái, khóe miệng nhếch lên nhưng không nói gì.
Y biết lúc này mở miệng khuyên bảo chắc chắn sẽ bị Đặng Đồng làm nhục. Tào Bằng kia có bản lĩnh gì? Dù Bạch Hổ Văn chưa từng chứng kiến nhưng cũng có chút hiểu biết. Mã Đằng là nhân vật lợi hại như thế mà còn bị Tào Bằng đánh cho thảm hại, cuối cùng thân chết hồn tiêu. Nếu Tào Bằng đã đến, vậy thì Hoàng Trung kia dù thanh dang không vang dội nhưng chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Phải biết rằng những người trước đây đi theo Tào Bằng, người nào cũng nổi danh. Còn sau này những ai đi theo Tào Bằng, thì thanh danh lại càng vang dội hơn, cuối cùng trở thành chư hầu một phương.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, năm huynh đệ Đặng Hổ dũng mãnh thiện chiến, hẳn là không vấn đề gì lớn.
Vì thế liền tập trung thả bụng yên tâm uống rượu, không hề hỏi đến.
Giữa xuân, Ba Thục mưa nhiều.
Sau khi đến trưa, mưa xuân đã tí tách rơi xuống.
Đặng Đồng uống nhiều ăn no có chút mệt mỏi liền quay về lều lớn nghỉ ngơi. Đang mơ màng ngủ chợt nghe có tiếng người la hét.
Y mở to mắt, không vui nói:
- Xảy ra chuyện gì mà quấy nhiễu giấc mộng của ta?
- Công tử, việc lớn không hay rồi!
Đặng Đồng vẫn còn chưa tỉnh rượu, lập tức hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đặng Hổ tướng quân...
- Đặng Hổ đã trở lại?
Đặng Đồng lập tức vui mừng, cười to nói:
- Ta sớm đã biết Đặng Hổ nhất định sẽ chiến thắng, thế có mang đầu Hoàng Trung kia về không? Hắn đang ở đâu? Ta muốn bày tiệc chúc mừng hắn.
Vẻ mặt Tiểu Giáo kia xấu hổ, một lúc lâu sau lắp bắp:
- Đặng Hổ tướng quân đã chết!
- Hả?
- Đặng Hổ tướng quân dàn trận cách ngoài thành ba mươi dặm, giao phong với quân Tào.
Kết quả không tới ba hiệp bị Hoàng Trung quân Tào chém chết. Bốn huynh đệ của tướng quân ra trận muốn báo thủ cho Đặng Hổ tướng quân, kết quả ba người bị Hoàng Trung chém chết, bắt giữ một người, ba nghìn binh mã tan tác bỏ chạy, hiện giờ quân Tào đang đến bên ngoài Quan.
- A!
Đặng Đồng nghe vậy lập tức chấn động.
Đúng lúc này bên ngoài quan đột nhiên vang lên tiếng trống trận ù ù.
Bạch Hổ Văn và Trị Vô Đới vội chạy tới lều lớn, chắp tay nói:
- Quan Úy, quân Tào đã vây dưới thành khiêu chiến bên ngoài, không biết Quan Úy có tính toán gì?
Lúc này Đặng Đồng không biết phải làm sao.
- Tăng tốc ứng chiến, tăng tốc ứng chiến!
- Khoan đã!
Trị Vô Đới đột nhiên ngăn cản Đặng Đồng, hạ giọng nói:
- Quân tiên phong của quân Tào đang hưng, không thể xông ra vào lúc này.
Ta có một kế có thể đại thắng quân Tào.
Nhưng còn cần Quan Úy phối hợp..
Đặng Đồng vội hỏi:
- Xin hỏi kế gì?
Bạch Hổ Văn đứng bên lộ vẻ trào phúng.
Năm xưa tại Quan Đầu kiêu ngạo thế nào, lúc này sa sút ra sao? Qua nhiên là tiểu tử không biết trời cao đất rộng, Tào Bằng kia không hành động thì thôi, đã hành động thì như trận bão, khó có thể ngăn cản. Mà không biết lão Đới có phương pháp gì?
- Đằng Giáp binh của ta hiện đang ở bờ tây Bạch Thủy, chắc ngươi cũng biết.
Ta sẽ phái người đi thông báo lệnh cho bọn họ thừa dịp ban đêm qua sông, mà nay đang có mưa nhỏ, quân Tào khiêu chiến không thể được lâu, bọn họ đi đường xa đến, lại trải qua một trận đại chiến, chắc chắn người kiệt sức, ngựa hết hơi, mệt mỏi cùng cực.
Đợi sau nửa đêm Công tử ở đầu thành châm lửa làm ám hiệu, ta ở bờ tây Bạch Thủy xuất kích, chúng ta nội ứng ngoại hợp có thể đánh tan quân Tào, giành được toàn thắng.
Đặng Đồng nghe vậy lập tức mừng rỡ.
- Lời của Đại vương nói rất đúng, vậy cứ theo kế hoạch mà làm.
Chỉ có điều trong lòng Bạch Hổ Văn lại cảm thấy có chút lo lắng.
Y mơ hồ cảm thấy chỉ sợ Tào Bằng không dễ đối phó như vậy. Dựa theo sự hiểu biết của Bạch Hổ Văn với Tào Bằng, người này khi dụng binh thường ra kế liên hoàn, vô cùng hoàn mỹ. Hơn nữa Tào Bằng giỏi tập kích bất ngờ, sao có thể không phòng bị? Muốn đánh lén quân Tào, chỉ sợ khó thành. Nhưng nghĩ tới ba nghìn Đằng Giáp Binh hung mãnh trong tay Trị Vô Đới, Bạch Hổ Văn lại có vài phần tin tưởng, biết đâu lại có thể thành công?
Ban đêm, mưa dầm lả lướt.
Trên Bạch Long Giang hơi nước tràn ngập.
Đã gần đến giờ Tý, hai bờ sông Bạch Long Giang, yên tĩnh không tiếng động.
Trong mưa bụi mênh mông, từ bờ tây con sông chậm rãi đi tới bóng người rậm rạp. Không có thuyền, những người đó lại ngồi xếp bằng trên mặt nước, người khoác da thú, đầu đội nón tre, nhìn giống như quỷ mị.
Nếu lúc này có người ở bên bờ sông nhìn thấy chắc chắn rẽ run lạnh vì sợ hãi.
Bóng quỷ trùng trùng, từng đám thủy quỷ xuất hiện từ giữa sông lặng lẽ không tiếng động mà đến gần.
Những người này sau khi ượt qua Bạch Long Giang thì lên bờ, lấy từng tấm áo giáp dưới thân nhanh chóng mặc lên người, rồi sau đó tay cầm trúc mâu sắc bén, xếp thành hàng tiến lên. Ngay khi đội nhân mã hoàn toàn vượt qua Bạch Long Giang thì mưa phùn dừng.
Quỷ tốt cầm đầu cũng cầm một khẩu cương đao.
Hắn nâng đao chỉ về hướng Bạch Thủy Quan, nhóm quỷ tốt nhanh chóng chia ra hành động, giống như quỷ mị di chuyển trên mặt đất, giẫm lên con đường nhỏ lầy lội, nhưng dưới chân lại không hề phát ra tiếng động khiến người ta không hỏi hết hồn.
Bỗng nhiên có tiếng mõ vang lên dồn dập.
Từ hai bên rừng rậm bay ra một loạt hỏa tiễn, gào thét mà đến.
Khi hỏa tiễn kia bắt túng quỷ tốt, quỷ tốt lập tức bốc cháy, theo sát sau, từ trong rừng rậm có tiếng thét to vọng ra:
- Không tha cho kẻ nào, giết!
Một đội quân Tào gào thét xông ra.
Trong tay người nào cũng cầm một vại gốm, khi còn khoảng cách với quỷ tốt chừng vài chục bước liền hung hãn đập vại gốm ra ngoài. Dầu hỏa trong vại gốm lập tức chảy khắp nơi, hỏa tiễn thét gào, cây mây giáp trên người quỷ tốt vốn dễ bắt lửa, hơn nữa những vại dầu này lại không thể dập tắt, một nhóm Đằng Giáp Binh lập tức biến thành người lửa cháy hừng hực không ngừng.
Một đội kỵ quân từ trong rừng đi ra.
Tào Bằng ngồi trên sư hổ thú đứng ở giữa, hai bên là Điển Mãn và Hứa Nghi.
- Đã sớm biết đám Nam Man này sẽ giở trò cũ mà lại chẳng biết dùng kế sách nào khác.
Điển Mãn kinh ngạc nói:
- A Phúc, sao ngươi biết những người này sợ lửa?
- Chẳng lẽ nhị ca quên rồi sao?
Nhân sĩ bộ hạ của ta ở Tây Xuyên không thiếu, cho nên ta có hỏi một chút, có nghe nói đến những người Man này tên gọi là Đằng Giáp Binh Nam Trung. Áo giáp trên người bọn họ chỉ dùng loại cây mây trăm năm ngâm dầu cây trẩu mà thành, loại cây mây này đao thương bất nhập, gặp nước không chìm, có thể giảm trọng lượng ba trăm cân, nhưng nhược điểm duy nhất là sợ lửa.
Nghĩ mà xem, trong ngũ hành hỏa khắc mộc.
Cây mây kia dù có ngàn năm nhưng vẫn thuộc mộc trong ngũ hành, sao không sợ lửa?
Xa xa, từ phía Bạch Thủy Quan vọng đến tiếng kêu giết.
Loáng thoáng nghe cực kỳ kịch liệt.
Hứa Nghi cười nói:
- Lần này bọn họ định ăn trộm gà thì lại bị mất gạo, muốn đánh lén tại bị chúng ta phục kích. Đằng Giáp Binh xong rồi, vậy thì Bạch Thủy Quan không cần phải lo nữa, chắc lúc này Hán Thăng tướng quân và Tử Long tướng quân đã giết qua rồi.
Tào Bằng nghe vậy lập tức cười to.
Sau khi biết rõ nhược điểm của Đằng Giáp Binh, Tào Bằng liền không hề e ngại.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đoạn Gia Cát Lượng hỏa thiêu Đằng Giáp Binh đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Lo lắng duy nhất là Đằng Giáp Binh đến không có hình bóng, đi không có dấu vết, rất khó nắm bắt được tung tích, chỉ có thể dụ rắn ra khỏi hang để bọn họ đi ra mới có thể tiêu diệt hết. Nếu không thể tiêu diệt được Đội Đằng Giáp Binh này, dù gì cũng là họa tâm phúc.
Tào Bằng càng nghĩ thấy nên để Hoàng Trung làm mồi nhử công kích Bạch Thủy Quan.
Quách Hoài dâng một kế:
- Nếu Hán Thăng tướng quân xuất kích, Bạch Thủy Quan khó mà ngăn cản.
Đến lúc đó đám người man này sẽ giở trò cũ, thả Đằng Giáp Binh ra. Sao Công tử không tương kế tựu kế dụ Đằng Giáp Binh ra? Đợi khi Đằng Giáp Binh đi ra, chúng ta mới công giết, họa tâm phúc này chắc sẽ bị diệt.
Tào Bằng vui vẻ đồng ý.
Hắn lấy Hoàng Trung,Triệu Vân làm tiên phong, Quách Hoài làm Trưởng Sử, Tham Quân, vây dưới Bạch Thủy Quan.
Rồi sau đó mai phục gần bến tại Bạch Thủy Quan, chờ đợi Đằng Giáp Binh xuất hiện. Quả nhiên người Man sau một lần thành công thì dường như thành nghiện, lại tiếp tục đánh lén. Tào Bằng không cần tốn nhiều sức đã giải quyết được Đằng Giáp Binh. Đợi khi hừng đông, hắn đốc soái đại quân vây dưới thành Bạch Thủy Quan.
Đằng Giáp Binh, nghe có vẻ lợi hại.
Cái gì mà đao thương bất nhập, gặp nước không chìm...
Nhưng trong mắt Tào Bằng thì chỉ là đám vô bổ. Ngươi không thể giải quyết được nhược điểm sợ lửa thì không có gì đáng lo.
Bởi thế cũng nói Tào Bằng khá xem trọng Vô Đương Phi Quân trong tay hắn.
Đặng Đồng trên Bạch Thủy Quan, mặt vàng như đất.
Đêm qua đánh lén, lại tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Bên trong quân Tào có Hoàng Trung, Triệu Vân, cũng có đám người Hàn Đức, Tôn Thiệu tham chiến, mặc kệ là ai, đó cũng đều là những mãnh tướng. Bí mật đánh lén doanh trại địch lại bị phục kích, Đặng Đồng mang theo hơn hai mươi tướng, ngoại trừ năm huynh đệ Đặng Hổ chết trận ra, đêm qua khi đánh úp doanh trại quân địch trở về thống kê lại, phát hiện tổn thất hơn nửa. Mà tin tức Trị Vô Đới lại không có, nghĩ đến chắc là dữ nhiều lành ít. Y đứng trên Bạch Thủy Quan, nhìn quân Tào nghìn nghịt dưới quan mà cả người phát run.
Mà Bạch Hổ Văn cũng cảm thấy hết hồn.
Trị Vô Đới đến nay không quay về, chắc chắn đã thất bại.
Nghĩ đến thái độ kiêu ngạo dẫn Đằng Giáp Binh đến không ngờ khinh địch lại bị Tào Bằng phá hỏng! Không hiểu vì sao trong đầu Bạch Hổ Văn hiện lên cảnh tượng Lương Châu thất bại thảm hại bởi tay Tào Bằng năm xưa. Có phải Tào Bằng là khắc tinh của ta?
Bạch Hổ Văn lén lút nhìn Đặng Đồng, trong lòng đột nhiên nảy sinh sự khinh thường.
Hôm qua còn dõng dạc nay lại nhát như chuột.
Người như vậy, sao có thể đảm đương việc lớn?
Nếu không phải ngươi có người cha giỏi, chỉ sợ ngay cả chó ngươi cũng không bằng!
Hai người đứng ở trên Quan trong lòng lo lắng, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Chợt trong trận doanh quân Tào nghe dưới thành vang lên tiếng trống trận ù ù, ba hồi vang lên rồi ngừng, một viên tiểu tướng phóng ngựa lao ra khỏi trận.
Đặng Đồng biết nNgười trên ngựa kia.
Gã tên là Trương Hổ, một cây đại thương xuất thần nhập hóa, dũng mãnh.
Trương Hổ ghìm ngựa dưới quan, đại thương chỉ lên đầu thành:
- Người Bạch Thủy Quan nghe đây, trong một canh giờ thì hiến thành đầu hàng.
Sau một canh giờ thì đại quân sẽ hành động, giết không tha.
Bộ dạng kiêu ngạo kia khiến Đặng Đồng nổi giận lôi đình.
Y mở miệng định mắng chửi, nào ngờ Trương Hổ nói xong thúc ngựa đi.
Theo sát sau, trước trận quân Tào lại bận rộn, một trận nỏ xe hình thù kỳ lạ dàn xếp chỉnh tề trước trận.
- Kia là cái gì?
- Là nỏ lớn.
- Sao quái dị thế kia?
- Trời mới biết, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy thôi.
Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn cũng không hiểu quân Tào có ý gì, vì thế liền quyết định án binh bất động.
Thời gian một canh giờ qua rất nhanh.
Ngay lúc Đặng Đông và Bạch Hổ Văn đang khẩn trương, chợt bên ngoài quan lại vang lên tiếng trống trận từ trong doanh quân Tào. Trận hình quân Tào đồ sộ như Thái Sơn, không chút sứt mẻ. Hơn hai trăm Bát ngưu nỏ đồng thời kích phát, một cây mâu gào thét bắn ra về phía trên quan Bạch Thủy Quan, Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn sợ tới mức vội vàng rụt đầu né tránh, lại nghe tiếng hét thảm vang lên, một gã binh thục bị thương mâu bắn trúng cắt người thành hai đoạn, nửa người trên ngã trên vũng máu, nửa người dưới còn đứng trên mặt đất,máu tươi nhuộm đỏ thẫm dưới mặt đất.
Bồng, bồng, bồng!
Đứng trên đầu thành có thể cảm nhận được quan tường rung lên kịch liệt.
Đại kỳ đang dựng thẳng bị thương mâu đánh gãy thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.
Tướng sĩ quân Thục căn bản không dám ngẩng đầu lên, tất cả đều trốn dưới tường chắn mái, sắc mặt trắng bệch, hết hồn.
Ba lượt bắn chấm dứt, trong trận doanh quân Tào lại vang lên tiếng trống.
Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn cẩn thận thò đầu ra thăm dò, thấy trên tường thành thương mâu cắm chi chít, tường thành bị rạn nứt từng mảng. Nếu không phải tường thành Bạch Thủy Quan dày kiên cố thì đã bị mấy lượt bắn này làm cho sụp xuống rồi. Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải.
Lúc này, lai có một gã tiểu tướng từ trong trận lao ra.
- Mỗ là Kỵ tướng Tôn Thiệu dưới trướng Chinh tây Đại tướng quân, phụng lệnh của Đại tướng quân đặc biệt cảnh cáo các ngươi...
Man di các ngươi không biết sự lợi hại của thiên quân, nay cảnh cáo trước, nếu trước khi trời tối mà không quyết định, thì là lúc thành Bạch Thủy Quan bị phá!
Đến lúc đó, trong Bạch Thủy Quan chó gà không tha! Các ngươi đi con đường nào, sớm hãy quyết định, đừng để sai lầm rồi mất đi tính mạng.
Dứt lời, Tôn Thiệu cũng giống như Trương Hổ, thúc ngựa đi.
Mà trên Bạch Thủy Quan, Đặng Đồng và Bạch Hổ Văn ngơ ngác nhìn nhau.
- Quân Tào thế lớn, không thể cứng rắn địch lại.
- Đúng vậy, kế hiện giờ chỉ có thể thủ vững không ra, đồng thời phái người đi tới Hà Manh Quan, cầu viện quân sư.
Bạch Hổ Văn liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Ý tứ của gã là đầu hàng!
Còn ý tứ của Đặng Đồng, hình như là muốn tiếp tục chống cự. Trong lòng Bạch Hổ Văn lập tức nảy sinh sát ý, ngươi đã muốn chết,vậy thì đừng liên lụy đến ta. Đặng Đồng thế lớn ở Bạch Thủy Quan Bạch Hổ Văn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Gã mỉm cười, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán khác.