Hoàng Mộng Thanh đã ba ngày không nói chuyện với Đỗ Xuân Hiểu, kể cả trên đường đi vòng rõ xa tới phòng ăn, cô cũng coi như không quen biết Đỗ Xuân Hiểu. Thực ra Đỗ Xuân Hiểu đã muốn hòa giải, nhưng đối phương cương quyết không chịu, bản mặt lạnh như băng sương chặn tất cả lại bên ngoài. Nguyên nhân khiến hai người trở nên lạnh nhạt không nói cũng biết, sau khi Hoàng Mạc Như bị đội cảnh sát dẫn đi, Hoàng Thiên Minh chạy khắp các cửa, muốn bảo lãnh con trai về, nào ngờ Lý Thường Đăng rất rắn, chỉ nói người chết đã quá nhiều, vì vậy dù chỉ là manh mối nhỏ giọt cũng phải đào bới hết lên, nếu còn xảy ra án mạng e không gánh nổi tội, bất luận thế nào cũng không chịu thả người, thậm chí đến gặp còn không cho phép. Ngoài lão gia và bà Hai đang ra sức chạy vạy, người nóng ruột nhất chính là Hoàng Mộng Thanh, cô bèn đề nghị Đỗ Xuân Hiểu thông qua Hạ Băng, để em trai về nhà.
Ai ngờ Đỗ Xuân Hiểu không những không nhận lời mà còn nói một câu vô tình: "Thực ra tôi cũng thấy cậu Cả đáng nghi, để cậu ta ở trong đó vài ngày cũng tốt, chưa biết chừng lại có thể khai nhận chút gì."
Dù tình nghĩa chị em đã đoạn tuyệt như thế, nhưng Đỗ Xuân Hiểu vẫn mặt dày hằng ngày ăn uống ở nhà họ Hoàng, Hạ Băng thấy ngại thay, khuyên cô quay về tiệm sách, bị cô trừng mắt mắng: "Thế mới nói con mọt sách như cậu ngốc hết chỗ nói! Tôi ở lại nhà họ Hoàng đương nhiên có cái lý của tôi, tính khí khó ưa của Hoàng Mộng Thanh qua mấy ngày sẽ ổn thôi, cậu cuống cái gì chứ?"
Hạ Băng quả thật "hoàng đế không cuống mà thái giám cuống", chỉ e cô từ nay thành người xa lạ thì thật đáng tiếc. Đồng thời anh cũng canh cánh chuyện Hoàng Mạc Như, yêu cầu được tham gia phỏng vấn, nhưng bị đội phó Kiều chặn đứng, chỉ bảo cậu Cả mồm miệng cứng lắm, không chịu khai nhận gì, đành kéo dài thời gian thôi. Anh vừa nghe nói liền nổi giận, cảm thấy không thể cứ ngâm một người tới chết trong đội cảnh sát được. Đội phó Kiều cười khẩy nói: "Thằng ngốc, chuyện này cậu đừng bận tâm nữa, cậu Cả nhà họ Hoàng giờ vẫn tốt lắm, không thiếu chân thiếu tay, trên người cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ là đã có quá nhiều người chết, kinh động đến cả trong huyện rồi, thời gian cho chúng ta không còn nhiều đâu."
"Vậy... để em vào nói chuyện với cậu ta, chưa biết chừng có thể khai thác được gì." Anh vừa to gan đề nghị, ngay lập tức ăn ngay một cú cốc của đội phó Kiều.
"Thằng nhóc cậu kinh quá nhỉ? Đội trưởng Lý cũng không hỏi ra, cậu còn giỏi hơn chúng tôi phải không? Mau quay về điều tra các đầu mối khác, không được bỏ sót một nam bộc nào, rõ chưa?"
Không phải một cái cốc này khiến anh không phục, nhưng Hạ Băng ít nhiều cũng vẫn quan tâm đến tình hình Hoàng Mạc Như, vào đội cảnh sát hai năm rưỡi, nhưng chưa từng thấy hai vị đội trưởng nghiêm túc thẩm vẫn nghi phạm bao giờ, bình thường chỉ cần công nhiên đá cho mấy cú, hung hăng dọa nạt mấy câu, lập tức đám móc túi khai nhận răm rắp. Vì vậy chỉ riêng lòng hiếu kỳ cũng đã đủ thôi thúc anh phải thăm dò nội tình bằng mọi giá. Hiện giờ phòng giam tạm thời do hai cảnh sát viên thay phiên canh giữ, Cố A Thân trực ca đêm vừa khéo là bạn nối khố với anh từ nhỏ đến lớn, có cửa này, anh bèn xách theo một bọc thịt thủ lợn với một cân rượu vàng, nghênh ngang chạy tới bắt giao tình với người ta. Cố A Thân biết rõ ý đồ của anh, cười nói: "Có xem hay không cũng thế thôi, hằng ngày vẫn đối đã tử tế với hắn ta. Ai mà không biết hắn lai lịch thế nào chứ?"
Tuy nói mấy phòng giam này trước kia chưa từng nhốt ai, song tường vôi vẫn ngả vàng, từ các khe nứt chĩa ra mấy nhúm rơm rạ, Hạ Băng có thể tưởng tượng Cố A Thân ngày ngày chẳng có việc gì làm ngồi ngả lưng tựa ghế vào tường, sau đó bứt từng cọng rơm, nhà nhã chẳng khác gì đợi chết. Giờ có người sống để nhốt, cậu ta ít nhiều cũng có chút hưng phấn, chỉ mong được cùng hít thở với nghi phạm kia. Cố A Thân cũng thử bắt chuyện với cậu Cả Hoàng, nhưng đội trưởng Lý hạ lệnh không được cho uống nước, nên cậu ta đành thôi ý định lãng phí nước bọt của nghi phạm. Kỳ thực cậu ta chưa từng tin hắn là hung thủ, nhất là lúc mới vừa bước vào phòng giam hắn còn bị vấp vào bậu đất nồi lên, một kẻ trói gà không chặt như thế, tuyệt đối không thể hạ sát thủ. Ông nội Cố A Thân trước kia làm dân binh trong huyện, từng chính tay cầm lưỡi lê đam chết mấy tay loạn đảng, sau khi trở về ánh mắt lạ hẳn đi, nhìn gì cũng có vẻ lạnh nhạt thê lương, khiến cậu ta nổi da gà. Nhưng Hoàng Mạc Như không có ánh mắt ấy, hắn tựa hồ đang ra sức che giấu nỗi sợ hãi, tới đây chưa đầy một giờ đồng hồ đã suýt giật sạch rơm trên giường, dường như trong âu lo ẩn chứa cả phẫn nộ. Vì vậy cậu ta nói với Hạ Băng: "Trông đáng thương lắm, mấy ngày nay hắn chỉ được cho uống hai ngụm nước để giữ mạng thôi, nếu thật là hắn làm thì cũng thôi, còn nếu không phải hắn..."
Hạ Băng không còn nghe nổi câu sau của Cố A Thân nữa, chỉ sững sờ nhìn khuôn mặt u ám của Hoàng Mạc Như, cả người hắn co ro như một con chuột, im lìm bất động, không biết có còn thở không nữa.
"Cậu Cả?"
Anh gọi hắn, âm thanh rụt rè rất mau đã tan vào không khí.
"Cậu Cả?"
Anh lại gọi, nhưng không hề nhận được chút hồi đáp.
"Sao còn muốn tiếp tục thẩm vấn thế này chứ?"
Hạ Băng rõ ràng đang trút giận lên Cố A Thân, đó là người duy nhất anh có thể cau mặt.
"Đừng nóng với tôi, lệnh của cấp trên, có thể không nghe sao." Cố A Thân quay đi, mở bọc thủ lợn, nhón lấy một miếng bỏ vào mồm.
Đỗ Xuân Hiểu chẳng hề tỏ ra thương xót trước lời kể lể của Hạ Băng, tiếp tục nghịch mấy lá bài trong tay, trải bài hai lá, rồi trầm tư nhìn hồi lâu.
Lá quý nhân: Gã khờ.
Lá đối địch: Hoàng đế.
Cô nghiêng đầu, chậm rãi thu lại bài, ngoáy ngoáy lỗ tai, sắc mặt vẫn không giãn ra chút nào. Nói theo bài, thế lực có thể giúp đỡ cô là một người ít được chú ý nhất, còn ngáng đường lại là kẻ nắm đại quyền trong tay, cực khó đối phó. Cô trước này không hề tin bài mà chỉ dựa vào đó để tim linh cảm, song lần này, linh cảm dường như cách cô rất xa, đáp án giải ra đầu bế tắc.
"Cậu xem cậu ta đã ngắc ngoải như vậy, để được uống miếng nước chấp nhận ăn một nhát dao, tới thời khắc sống còn này mà vẫn khăng khăng mình trong sạch, chắc không phải cậu ta làm đúng không?" Hạ Băng vẫn quen thói nhìn chằm chằm vào bài của cô.
Cô liếc xéo anh, cười nói: "Cậu quả nhiên không hiểu tính khí người họ Hoàng."
"Thế cậu thì hiểu được bao nhiêu?" Anh không phục.
"Đầu tiên," cô xáo bài bừa bãi, vẻ như sắp khai sáng cho anh, "Tốt nhất cậu nên điều tra xem những xác chết ấy bị mổ bụng ở đâu, nơi phát hiện xác chết không phải hiện trường xảy ra án mạng, vậy thì hung thủ gây án ở đâu?"
"Cậu nhầm rồi, các xác chết đều không bị dịch chuyển gì mấy, ngoại trừ đêm Điền Tuyết Nhi chết trời mưa lớn, dấu vết bị gột đi mất, ba người còn lại, vết tích rõ ràng đấy thôi." Hạ Băng đẩy gọng kính, nghiêm mặt đáp.
Đỗ Xuân Hiểu đập chết con muỗi đậu trên cánh tay trái, nói: "Cậu có nhớ, không chỉ một người hầu từng nói, nửa đêm trông thấy Hoàng Phi Phi đứng tại nơi xảy ra án mạng, không biết là làm gì không?"
"Nhớ, nhưng vẫn không hỏi được gì." Trong đầu Hạ Băng lại hiện lên hình ảnh khẩu súng săn kề dưới cằm mình.
"Thực ra giờ trong lòng tôi có ba gút mắc, một là nếu trong bốn người chết kia có ba người đã mang thai, vậy đứa bé họ mang rốt cuộc là con ai? Đều là Hoàng Mạc Như sao? Hai là hành động kỳ quắc của Hoàng Phi Phi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Người nhìn thấy cô ta không chỉ có một, chứng tỏ chuyện này là thật, nhưng cô nương này trông lại không giống người có dã tâm, nên sự tình thành ra phức tạp. Ba là..."
Đỗ Xuân Hiểu ngừng lại giây lát, đột nhiên nhìn chòng chọc Hạ Băng, thốt ra mấy tiếng: "Điền Quý rốt cuộc đi đằng nào?"
"Ý cậu là, cái chết của Tần thị có liên quan đến mấy vụ án mạng nahf họ Hoàng ư?" Hạ Băng quệt mồ hôi trên mũi, rồi thở dài nói, "Thực ra tôi đã sớm nghi ngờ..."
"Nghi ngờ cái đầu cậu ấy!" Đỗ Xuân Hiểu thẳng thừng chặn họng anh, nói tiếp, "Thực ra chỉ một điểm này dẫn dắt tôi thôi, đó là trong bụng chị ta cũng có một đứa bé."
"Chuyện này tôi đã nói với cậu đâu, sao cậu biết?" Hạ Băng trợn tròn mắt kêu lên, "Đừng nói với tôi là cậu dùng bài bói ra nhé!"
"Tôi dùng bào bói ra thật mà!"
Cô không kìm được cãi ngang, thực ra cô không dám nói mình vẫn hay lén lút giờ đọc quyển sổ Hạ Băng ghi chép việc điều tra án mà anh cẩn thận cất trong chiếc túi vải xanh xám mang theo người, chiếc túi ấy lại thường xuyên để ở tiệm sách của Đỗ Xuân Hiểu.
Đã là cuối hè, thời tiết hình như không muốn tha ai, tuy trấn Thanh Vân năm nay lại có hai người già tám mươi chết vì nóng, nhưng vuốt quỷ vẫn tiếp tục vươn xa. Nắng không gắt song vẫn độc, đặt chân lên lớp đá phiến xanh phơi nắng nóng rát trên phố Ngư Đường, ai nấy đều bước đi chuệnh choạng. Hạ Băng và Đỗ Xuân Hiểu đứng trước sạp hoa quả gần đội cảnh sát chọn dưa hấu, vừa qua tháng Bảy, dưa cũng chẳng ngọt nữa, ruột đỏ nổi sạn đen, cắn vào thất vị ung ủng. Bọn họ ăn hai miếng rồi không thế cố nổi, đành dùng vỏ dưa xoa mặt xoa tay, mắt vẫn dõi vào cửa chính căn nhà mái bằng của đội cảnh sát. Chạng vạng, Lý Thường Đăng đi về trước, mãi đến khi tối mịt đội phó Kiều mới uể oải bước ra.
Vì sạp hoa quả đã dọn hàng từ lâu, Hạ Băng đành bỏ tiền mời Đỗ Xuân Hiểu tới quán trà bên cạnh ngồi đợi, tuy dễ ẩn nấp, nhưng cũng khó quan sát động tĩnh hơn nhiều. Đỗ Xuân Hiểu thấy đội phó Kiều muộn như vậy mới về nhà, đoán rằng hai người này thay phiên nhau thẩm vấn Hoàng Mạc Như, lòng bèn chùng xuống, hối hận ban đầu không nghe lời Hoàng Mộng Thanh, sớm nên nghĩ cách kéo người anh em này của cô bạn ra ngoài mới phải.
Khi gặp được Hoàng Mạc Như, hắn đã chẳng khác nào hôn ma, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt chi chít vết muỗi đốt, mội miệng rúm lại như miệng cá, tóc bết rũ xuống trán không chút sinh khí. Dù bộ dạng đã thê thảm là thế, hắn vẫn giữ vẻ đặc trưng của kẻ từng sống trong nhung lụa, cử chỉ phong thái có vẻ ngạo mạn gượng gạo. Hạ Băng đưa một miếng dưa hấu qua song sắt, hắn không động đậy, chủ giương mắt nhìn, rõ ràng đã mất khả năng phân biết tình hình xung quanh.
"Ăn đi! Ăn." Hạ Băng cầm một miếng dưa, đưa lên miệng cắn một miếng.
Bấy giờ hắn mới bò ra khỏi đệm rơm, từ sau lưng hắn mấy con muỗi chúa bay ra.
Mới ăn được mấy miếng, hắn đã lại dựa vào tường, toàn thân co giật, nôn thốc tháo vào góc phòng, mặt mày xanh mét, lại ăn thêm mấy miếng nữa, nước dưa chảy theo ngón tay, nhỏ xuống tấm áo lụa đã ố loang lổ.
"Cậu Cả, chúng tôi không tới thẩm vấn cậu đâu, cậu không cần nói gì cả, chỉ cần ngồi đó nghe là được rồi."
Đỗ Xuân Hiểu cười hì hì giơ lá bài tarot ra trước mắt Hoàng Mạc Như mặt mày đờ đẫn, hắn nhìn lá bài, bờ môi vừa được tưới đẫm dần giãn ra, nhếch lên...
Hắn nhìn thấy trong lá bài đối diện mình, một con quỷ tai dài nhọn hoắt có đôi sừng dê cong cong mọc sau đầu đang cười nanh ác.
Hoàng Mộng Thanh đã ba ngày không nói chuyện với Đỗ Xuân Hiểu, kể cả trên đường đi vòng rõ xa tới phòng ăn, cô cũng coi như không quen biết Đỗ Xuân Hiểu. Thực ra Đỗ Xuân Hiểu đã muốn hòa giải, nhưng đối phương cương quyết không chịu, bản mặt lạnh như băng sương chặn tất cả lại bên ngoài. Nguyên nhân khiến hai người trở nên lạnh nhạt không nói cũng biết, sau khi Hoàng Mạc Như bị đội cảnh sát dẫn đi, Hoàng Thiên Minh chạy khắp các cửa, muốn bảo lãnh con trai về, nào ngờ Lý Thường Đăng rất rắn, chỉ nói người chết đã quá nhiều, vì vậy dù chỉ là manh mối nhỏ giọt cũng phải đào bới hết lên, nếu còn xảy ra án mạng e không gánh nổi tội, bất luận thế nào cũng không chịu thả người, thậm chí đến gặp còn không cho phép. Ngoài lão gia và bà Hai đang ra sức chạy vạy, người nóng ruột nhất chính là Hoàng Mộng Thanh, cô bèn đề nghị Đỗ Xuân Hiểu thông qua Hạ Băng, để em trai về nhà.
Ai ngờ Đỗ Xuân Hiểu không những không nhận lời mà còn nói một câu vô tình: "Thực ra tôi cũng thấy cậu Cả đáng nghi, để cậu ta ở trong đó vài ngày cũng tốt, chưa biết chừng lại có thể khai nhận chút gì."
Dù tình nghĩa chị em đã đoạn tuyệt như thế, nhưng Đỗ Xuân Hiểu vẫn mặt dày hằng ngày ăn uống ở nhà họ Hoàng, Hạ Băng thấy ngại thay, khuyên cô quay về tiệm sách, bị cô trừng mắt mắng: "Thế mới nói con mọt sách như cậu ngốc hết chỗ nói! Tôi ở lại nhà họ Hoàng đương nhiên có cái lý của tôi, tính khí khó ưa của Hoàng Mộng Thanh qua mấy ngày sẽ ổn thôi, cậu cuống cái gì chứ?"
Hạ Băng quả thật "hoàng đế không cuống mà thái giám cuống", chỉ e cô từ nay thành người xa lạ thì thật đáng tiếc. Đồng thời anh cũng canh cánh chuyện Hoàng Mạc Như, yêu cầu được tham gia phỏng vấn, nhưng bị đội phó Kiều chặn đứng, chỉ bảo cậu Cả mồm miệng cứng lắm, không chịu khai nhận gì, đành kéo dài thời gian thôi. Anh vừa nghe nói liền nổi giận, cảm thấy không thể cứ ngâm một người tới chết trong đội cảnh sát được. Đội phó Kiều cười khẩy nói: "Thằng ngốc, chuyện này cậu đừng bận tâm nữa, cậu Cả nhà họ Hoàng giờ vẫn tốt lắm, không thiếu chân thiếu tay, trên người cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ là đã có quá nhiều người chết, kinh động đến cả trong huyện rồi, thời gian cho chúng ta không còn nhiều đâu."
"Vậy... để em vào nói chuyện với cậu ta, chưa biết chừng có thể khai thác được gì." Anh vừa to gan đề nghị, ngay lập tức ăn ngay một cú cốc của đội phó Kiều.
"Thằng nhóc cậu kinh quá nhỉ? Đội trưởng Lý cũng không hỏi ra, cậu còn giỏi hơn chúng tôi phải không? Mau quay về điều tra các đầu mối khác, không được bỏ sót một nam bộc nào, rõ chưa?"
Không phải một cái cốc này khiến anh không phục, nhưng Hạ Băng ít nhiều cũng vẫn quan tâm đến tình hình Hoàng Mạc Như, vào đội cảnh sát hai năm rưỡi, nhưng chưa từng thấy hai vị đội trưởng nghiêm túc thẩm vẫn nghi phạm bao giờ, bình thường chỉ cần công nhiên đá cho mấy cú, hung hăng dọa nạt mấy câu, lập tức đám móc túi khai nhận răm rắp. Vì vậy chỉ riêng lòng hiếu kỳ cũng đã đủ thôi thúc anh phải thăm dò nội tình bằng mọi giá. Hiện giờ phòng giam tạm thời do hai cảnh sát viên thay phiên canh giữ, Cố A Thân trực ca đêm vừa khéo là bạn nối khố với anh từ nhỏ đến lớn, có cửa này, anh bèn xách theo một bọc thịt thủ lợn với một cân rượu vàng, nghênh ngang chạy tới bắt giao tình với người ta. Cố A Thân biết rõ ý đồ của anh, cười nói: "Có xem hay không cũng thế thôi, hằng ngày vẫn đối đã tử tế với hắn ta. Ai mà không biết hắn lai lịch thế nào chứ?"
Tuy nói mấy phòng giam này trước kia chưa từng nhốt ai, song tường vôi vẫn ngả vàng, từ các khe nứt chĩa ra mấy nhúm rơm rạ, Hạ Băng có thể tưởng tượng Cố A Thân ngày ngày chẳng có việc gì làm ngồi ngả lưng tựa ghế vào tường, sau đó bứt từng cọng rơm, nhà nhã chẳng khác gì đợi chết. Giờ có người sống để nhốt, cậu ta ít nhiều cũng có chút hưng phấn, chỉ mong được cùng hít thở với nghi phạm kia. Cố A Thân cũng thử bắt chuyện với cậu Cả Hoàng, nhưng đội trưởng Lý hạ lệnh không được cho uống nước, nên cậu ta đành thôi ý định lãng phí nước bọt của nghi phạm. Kỳ thực cậu ta chưa từng tin hắn là hung thủ, nhất là lúc mới vừa bước vào phòng giam hắn còn bị vấp vào bậu đất nồi lên, một kẻ trói gà không chặt như thế, tuyệt đối không thể hạ sát thủ. Ông nội Cố A Thân trước kia làm dân binh trong huyện, từng chính tay cầm lưỡi lê đam chết mấy tay loạn đảng, sau khi trở về ánh mắt lạ hẳn đi, nhìn gì cũng có vẻ lạnh nhạt thê lương, khiến cậu ta nổi da gà. Nhưng Hoàng Mạc Như không có ánh mắt ấy, hắn tựa hồ đang ra sức che giấu nỗi sợ hãi, tới đây chưa đầy một giờ đồng hồ đã suýt giật sạch rơm trên giường, dường như trong âu lo ẩn chứa cả phẫn nộ. Vì vậy cậu ta nói với Hạ Băng: "Trông đáng thương lắm, mấy ngày nay hắn chỉ được cho uống hai ngụm nước để giữ mạng thôi, nếu thật là hắn làm thì cũng thôi, còn nếu không phải hắn..."
Hạ Băng không còn nghe nổi câu sau của Cố A Thân nữa, chỉ sững sờ nhìn khuôn mặt u ám của Hoàng Mạc Như, cả người hắn co ro như một con chuột, im lìm bất động, không biết có còn thở không nữa.
"Cậu Cả?"
Anh gọi hắn, âm thanh rụt rè rất mau đã tan vào không khí.
"Cậu Cả?"
Anh lại gọi, nhưng không hề nhận được chút hồi đáp.
"Sao còn muốn tiếp tục thẩm vấn thế này chứ?"
Hạ Băng rõ ràng đang trút giận lên Cố A Thân, đó là người duy nhất anh có thể cau mặt.
"Đừng nóng với tôi, lệnh của cấp trên, có thể không nghe sao." Cố A Thân quay đi, mở bọc thủ lợn, nhón lấy một miếng bỏ vào mồm.
Đỗ Xuân Hiểu chẳng hề tỏ ra thương xót trước lời kể lể của Hạ Băng, tiếp tục nghịch mấy lá bài trong tay, trải bài hai lá, rồi trầm tư nhìn hồi lâu.
Lá quý nhân: Gã khờ.
Lá đối địch: Hoàng đế.
Cô nghiêng đầu, chậm rãi thu lại bài, ngoáy ngoáy lỗ tai, sắc mặt vẫn không giãn ra chút nào. Nói theo bài, thế lực có thể giúp đỡ cô là một người ít được chú ý nhất, còn ngáng đường lại là kẻ nắm đại quyền trong tay, cực khó đối phó. Cô trước này không hề tin bài mà chỉ dựa vào đó để tim linh cảm, song lần này, linh cảm dường như cách cô rất xa, đáp án giải ra đầu bế tắc.
"Cậu xem cậu ta đã ngắc ngoải như vậy, để được uống miếng nước chấp nhận ăn một nhát dao, tới thời khắc sống còn này mà vẫn khăng khăng mình trong sạch, chắc không phải cậu ta làm đúng không?" Hạ Băng vẫn quen thói nhìn chằm chằm vào bài của cô.
Cô liếc xéo anh, cười nói: "Cậu quả nhiên không hiểu tính khí người họ Hoàng."
"Thế cậu thì hiểu được bao nhiêu?" Anh không phục.
"Đầu tiên," cô xáo bài bừa bãi, vẻ như sắp khai sáng cho anh, "Tốt nhất cậu nên điều tra xem những xác chết ấy bị mổ bụng ở đâu, nơi phát hiện xác chết không phải hiện trường xảy ra án mạng, vậy thì hung thủ gây án ở đâu?"
"Cậu nhầm rồi, các xác chết đều không bị dịch chuyển gì mấy, ngoại trừ đêm Điền Tuyết Nhi chết trời mưa lớn, dấu vết bị gột đi mất, ba người còn lại, vết tích rõ ràng đấy thôi." Hạ Băng đẩy gọng kính, nghiêm mặt đáp.
Đỗ Xuân Hiểu đập chết con muỗi đậu trên cánh tay trái, nói: "Cậu có nhớ, không chỉ một người hầu từng nói, nửa đêm trông thấy Hoàng Phi Phi đứng tại nơi xảy ra án mạng, không biết là làm gì không?"
"Nhớ, nhưng vẫn không hỏi được gì." Trong đầu Hạ Băng lại hiện lên hình ảnh khẩu súng săn kề dưới cằm mình.
"Thực ra giờ trong lòng tôi có ba gút mắc, một là nếu trong bốn người chết kia có ba người đã mang thai, vậy đứa bé họ mang rốt cuộc là con ai? Đều là Hoàng Mạc Như sao? Hai là hành động kỳ quắc của Hoàng Phi Phi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Người nhìn thấy cô ta không chỉ có một, chứng tỏ chuyện này là thật, nhưng cô nương này trông lại không giống người có dã tâm, nên sự tình thành ra phức tạp. Ba là..."
Đỗ Xuân Hiểu ngừng lại giây lát, đột nhiên nhìn chòng chọc Hạ Băng, thốt ra mấy tiếng: "Điền Quý rốt cuộc đi đằng nào?"
"Ý cậu là, cái chết của Tần thị có liên quan đến mấy vụ án mạng nahf họ Hoàng ư?" Hạ Băng quệt mồ hôi trên mũi, rồi thở dài nói, "Thực ra tôi đã sớm nghi ngờ..."
"Nghi ngờ cái đầu cậu ấy!" Đỗ Xuân Hiểu thẳng thừng chặn họng anh, nói tiếp, "Thực ra chỉ một điểm này dẫn dắt tôi thôi, đó là trong bụng chị ta cũng có một đứa bé."
"Chuyện này tôi đã nói với cậu đâu, sao cậu biết?" Hạ Băng trợn tròn mắt kêu lên, "Đừng nói với tôi là cậu dùng bài bói ra nhé!"
"Tôi dùng bào bói ra thật mà!"
Cô không kìm được cãi ngang, thực ra cô không dám nói mình vẫn hay lén lút giờ đọc quyển sổ Hạ Băng ghi chép việc điều tra án mà anh cẩn thận cất trong chiếc túi vải xanh xám mang theo người, chiếc túi ấy lại thường xuyên để ở tiệm sách của Đỗ Xuân Hiểu.
Đã là cuối hè, thời tiết hình như không muốn tha ai, tuy trấn Thanh Vân năm nay lại có hai người già tám mươi chết vì nóng, nhưng vuốt quỷ vẫn tiếp tục vươn xa. Nắng không gắt song vẫn độc, đặt chân lên lớp đá phiến xanh phơi nắng nóng rát trên phố Ngư Đường, ai nấy đều bước đi chuệnh choạng. Hạ Băng và Đỗ Xuân Hiểu đứng trước sạp hoa quả gần đội cảnh sát chọn dưa hấu, vừa qua tháng Bảy, dưa cũng chẳng ngọt nữa, ruột đỏ nổi sạn đen, cắn vào thất vị ung ủng. Bọn họ ăn hai miếng rồi không thế cố nổi, đành dùng vỏ dưa xoa mặt xoa tay, mắt vẫn dõi vào cửa chính căn nhà mái bằng của đội cảnh sát. Chạng vạng, Lý Thường Đăng đi về trước, mãi đến khi tối mịt đội phó Kiều mới uể oải bước ra.
Vì sạp hoa quả đã dọn hàng từ lâu, Hạ Băng đành bỏ tiền mời Đỗ Xuân Hiểu tới quán trà bên cạnh ngồi đợi, tuy dễ ẩn nấp, nhưng cũng khó quan sát động tĩnh hơn nhiều. Đỗ Xuân Hiểu thấy đội phó Kiều muộn như vậy mới về nhà, đoán rằng hai người này thay phiên nhau thẩm vấn Hoàng Mạc Như, lòng bèn chùng xuống, hối hận ban đầu không nghe lời Hoàng Mộng Thanh, sớm nên nghĩ cách kéo người anh em này của cô bạn ra ngoài mới phải.
Khi gặp được Hoàng Mạc Như, hắn đã chẳng khác nào hôn ma, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt chi chít vết muỗi đốt, mội miệng rúm lại như miệng cá, tóc bết rũ xuống trán không chút sinh khí. Dù bộ dạng đã thê thảm là thế, hắn vẫn giữ vẻ đặc trưng của kẻ từng sống trong nhung lụa, cử chỉ phong thái có vẻ ngạo mạn gượng gạo. Hạ Băng đưa một miếng dưa hấu qua song sắt, hắn không động đậy, chủ giương mắt nhìn, rõ ràng đã mất khả năng phân biết tình hình xung quanh.
"Ăn đi! Ăn." Hạ Băng cầm một miếng dưa, đưa lên miệng cắn một miếng.
Bấy giờ hắn mới bò ra khỏi đệm rơm, từ sau lưng hắn mấy con muỗi chúa bay ra.
Mới ăn được mấy miếng, hắn đã lại dựa vào tường, toàn thân co giật, nôn thốc tháo vào góc phòng, mặt mày xanh mét, lại ăn thêm mấy miếng nữa, nước dưa chảy theo ngón tay, nhỏ xuống tấm áo lụa đã ố loang lổ.
"Cậu Cả, chúng tôi không tới thẩm vấn cậu đâu, cậu không cần nói gì cả, chỉ cần ngồi đó nghe là được rồi."
Đỗ Xuân Hiểu cười hì hì giơ lá bài tarot ra trước mắt Hoàng Mạc Như mặt mày đờ đẫn, hắn nhìn lá bài, bờ môi vừa được tưới đẫm dần giãn ra, nhếch lên...
Hắn nhìn thấy trong lá bài đối diện mình, một con quỷ tai dài nhọn hoắt có đôi sừng dê cong cong mọc sau đầu đang cười nanh ác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoàng Mộng Thanh đã ba ngày không nói chuyện với Đỗ Xuân Hiểu, kể cả trên đường đi vòng rõ xa tới phòng ăn, cô cũng coi như không quen biết Đỗ Xuân Hiểu. Thực ra Đỗ Xuân Hiểu đã muốn hòa giải, nhưng đối phương cương quyết không chịu, bản mặt lạnh như băng sương chặn tất cả lại bên ngoài. Nguyên nhân khiến hai người trở nên lạnh nhạt không nói cũng biết, sau khi Hoàng Mạc Như bị đội cảnh sát dẫn đi, Hoàng Thiên Minh chạy khắp các cửa, muốn bảo lãnh con trai về, nào ngờ Lý Thường Đăng rất rắn, chỉ nói người chết đã quá nhiều, vì vậy dù chỉ là manh mối nhỏ giọt cũng phải đào bới hết lên, nếu còn xảy ra án mạng e không gánh nổi tội, bất luận thế nào cũng không chịu thả người, thậm chí đến gặp còn không cho phép. Ngoài lão gia và bà Hai đang ra sức chạy vạy, người nóng ruột nhất chính là Hoàng Mộng Thanh, cô bèn đề nghị Đỗ Xuân Hiểu thông qua Hạ Băng, để em trai về nhà.
Ai ngờ Đỗ Xuân Hiểu không những không nhận lời mà còn nói một câu vô tình: "Thực ra tôi cũng thấy cậu Cả đáng nghi, để cậu ta ở trong đó vài ngày cũng tốt, chưa biết chừng lại có thể khai nhận chút gì."
Dù tình nghĩa chị em đã đoạn tuyệt như thế, nhưng Đỗ Xuân Hiểu vẫn mặt dày hằng ngày ăn uống ở nhà họ Hoàng, Hạ Băng thấy ngại thay, khuyên cô quay về tiệm sách, bị cô trừng mắt mắng: "Thế mới nói con mọt sách như cậu ngốc hết chỗ nói! Tôi ở lại nhà họ Hoàng đương nhiên có cái lý của tôi, tính khí khó ưa của Hoàng Mộng Thanh qua mấy ngày sẽ ổn thôi, cậu cuống cái gì chứ?"
Hạ Băng quả thật "hoàng đế không cuống mà thái giám cuống", chỉ e cô từ nay thành người xa lạ thì thật đáng tiếc. Đồng thời anh cũng canh cánh chuyện Hoàng Mạc Như, yêu cầu được tham gia phỏng vấn, nhưng bị đội phó Kiều chặn đứng, chỉ bảo cậu Cả mồm miệng cứng lắm, không chịu khai nhận gì, đành kéo dài thời gian thôi. Anh vừa nghe nói liền nổi giận, cảm thấy không thể cứ ngâm một người tới chết trong đội cảnh sát được. Đội phó Kiều cười khẩy nói: "Thằng ngốc, chuyện này cậu đừng bận tâm nữa, cậu Cả nhà họ Hoàng giờ vẫn tốt lắm, không thiếu chân thiếu tay, trên người cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ là đã có quá nhiều người chết, kinh động đến cả trong huyện rồi, thời gian cho chúng ta không còn nhiều đâu."
"Vậy... để em vào nói chuyện với cậu ta, chưa biết chừng có thể khai thác được gì." Anh vừa to gan đề nghị, ngay lập tức ăn ngay một cú cốc của đội phó Kiều.
"Thằng nhóc cậu kinh quá nhỉ? Đội trưởng Lý cũng không hỏi ra, cậu còn giỏi hơn chúng tôi phải không? Mau quay về điều tra các đầu mối khác, không được bỏ sót một nam bộc nào, rõ chưa?"
Không phải một cái cốc này khiến anh không phục, nhưng Hạ Băng ít nhiều cũng vẫn quan tâm đến tình hình Hoàng Mạc Như, vào đội cảnh sát hai năm rưỡi, nhưng chưa từng thấy hai vị đội trưởng nghiêm túc thẩm vẫn nghi phạm bao giờ, bình thường chỉ cần công nhiên đá cho mấy cú, hung hăng dọa nạt mấy câu, lập tức đám móc túi khai nhận răm rắp. Vì vậy chỉ riêng lòng hiếu kỳ cũng đã đủ thôi thúc anh phải thăm dò nội tình bằng mọi giá. Hiện giờ phòng giam tạm thời do hai cảnh sát viên thay phiên canh giữ, Cố A Thân trực ca đêm vừa khéo là bạn nối khố với anh từ nhỏ đến lớn, có cửa này, anh bèn xách theo một bọc thịt thủ lợn với một cân rượu vàng, nghênh ngang chạy tới bắt giao tình với người ta. Cố A Thân biết rõ ý đồ của anh, cười nói: "Có xem hay không cũng thế thôi, hằng ngày vẫn đối đã tử tế với hắn ta. Ai mà không biết hắn lai lịch thế nào chứ?"
Tuy nói mấy phòng giam này trước kia chưa từng nhốt ai, song tường vôi vẫn ngả vàng, từ các khe nứt chĩa ra mấy nhúm rơm rạ, Hạ Băng có thể tưởng tượng Cố A Thân ngày ngày chẳng có việc gì làm ngồi ngả lưng tựa ghế vào tường, sau đó bứt từng cọng rơm, nhà nhã chẳng khác gì đợi chết. Giờ có người sống để nhốt, cậu ta ít nhiều cũng có chút hưng phấn, chỉ mong được cùng hít thở với nghi phạm kia. Cố A Thân cũng thử bắt chuyện với cậu Cả Hoàng, nhưng đội trưởng Lý hạ lệnh không được cho uống nước, nên cậu ta đành thôi ý định lãng phí nước bọt của nghi phạm. Kỳ thực cậu ta chưa từng tin hắn là hung thủ, nhất là lúc mới vừa bước vào phòng giam hắn còn bị vấp vào bậu đất nồi lên, một kẻ trói gà không chặt như thế, tuyệt đối không thể hạ sát thủ. Ông nội Cố A Thân trước kia làm dân binh trong huyện, từng chính tay cầm lưỡi lê đam chết mấy tay loạn đảng, sau khi trở về ánh mắt lạ hẳn đi, nhìn gì cũng có vẻ lạnh nhạt thê lương, khiến cậu ta nổi da gà. Nhưng Hoàng Mạc Như không có ánh mắt ấy, hắn tựa hồ đang ra sức che giấu nỗi sợ hãi, tới đây chưa đầy một giờ đồng hồ đã suýt giật sạch rơm trên giường, dường như trong âu lo ẩn chứa cả phẫn nộ. Vì vậy cậu ta nói với Hạ Băng: "Trông đáng thương lắm, mấy ngày nay hắn chỉ được cho uống hai ngụm nước để giữ mạng thôi, nếu thật là hắn làm thì cũng thôi, còn nếu không phải hắn..."
Hạ Băng không còn nghe nổi câu sau của Cố A Thân nữa, chỉ sững sờ nhìn khuôn mặt u ám của Hoàng Mạc Như, cả người hắn co ro như một con chuột, im lìm bất động, không biết có còn thở không nữa.
"Cậu Cả?"
Anh gọi hắn, âm thanh rụt rè rất mau đã tan vào không khí.
"Cậu Cả?"
Anh lại gọi, nhưng không hề nhận được chút hồi đáp.
"Sao còn muốn tiếp tục thẩm vấn thế này chứ?"
Hạ Băng rõ ràng đang trút giận lên Cố A Thân, đó là người duy nhất anh có thể cau mặt.
"Đừng nóng với tôi, lệnh của cấp trên, có thể không nghe sao." Cố A Thân quay đi, mở bọc thủ lợn, nhón lấy một miếng bỏ vào mồm.
Đỗ Xuân Hiểu chẳng hề tỏ ra thương xót trước lời kể lể của Hạ Băng, tiếp tục nghịch mấy lá bài trong tay, trải bài hai lá, rồi trầm tư nhìn hồi lâu.
Lá quý nhân: Gã khờ.
Lá đối địch: Hoàng đế.
Cô nghiêng đầu, chậm rãi thu lại bài, ngoáy ngoáy lỗ tai, sắc mặt vẫn không giãn ra chút nào. Nói theo bài, thế lực có thể giúp đỡ cô là một người ít được chú ý nhất, còn ngáng đường lại là kẻ nắm đại quyền trong tay, cực khó đối phó. Cô trước này không hề tin bài mà chỉ dựa vào đó để tim linh cảm, song lần này, linh cảm dường như cách cô rất xa, đáp án giải ra đầu bế tắc.
"Cậu xem cậu ta đã ngắc ngoải như vậy, để được uống miếng nước chấp nhận ăn một nhát dao, tới thời khắc sống còn này mà vẫn khăng khăng mình trong sạch, chắc không phải cậu ta làm đúng không?" Hạ Băng vẫn quen thói nhìn chằm chằm vào bài của cô.
Cô liếc xéo anh, cười nói: "Cậu quả nhiên không hiểu tính khí người họ Hoàng."
"Thế cậu thì hiểu được bao nhiêu?" Anh không phục.
"Đầu tiên," cô xáo bài bừa bãi, vẻ như sắp khai sáng cho anh, "Tốt nhất cậu nên điều tra xem những xác chết ấy bị mổ bụng ở đâu, nơi phát hiện xác chết không phải hiện trường xảy ra án mạng, vậy thì hung thủ gây án ở đâu?"
"Cậu nhầm rồi, các xác chết đều không bị dịch chuyển gì mấy, ngoại trừ đêm Điền Tuyết Nhi chết trời mưa lớn, dấu vết bị gột đi mất, ba người còn lại, vết tích rõ ràng đấy thôi." Hạ Băng đẩy gọng kính, nghiêm mặt đáp.
Đỗ Xuân Hiểu đập chết con muỗi đậu trên cánh tay trái, nói: "Cậu có nhớ, không chỉ một người hầu từng nói, nửa đêm trông thấy Hoàng Phi Phi đứng tại nơi xảy ra án mạng, không biết là làm gì không?"
"Nhớ, nhưng vẫn không hỏi được gì." Trong đầu Hạ Băng lại hiện lên hình ảnh khẩu súng săn kề dưới cằm mình.
"Thực ra giờ trong lòng tôi có ba gút mắc, một là nếu trong bốn người chết kia có ba người đã mang thai, vậy đứa bé họ mang rốt cuộc là con ai? Đều là Hoàng Mạc Như sao? Hai là hành động kỳ quắc của Hoàng Phi Phi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Người nhìn thấy cô ta không chỉ có một, chứng tỏ chuyện này là thật, nhưng cô nương này trông lại không giống người có dã tâm, nên sự tình thành ra phức tạp. Ba là..."
Đỗ Xuân Hiểu ngừng lại giây lát, đột nhiên nhìn chòng chọc Hạ Băng, thốt ra mấy tiếng: "Điền Quý rốt cuộc đi đằng nào?"
"Ý cậu là, cái chết của Tần thị có liên quan đến mấy vụ án mạng nahf họ Hoàng ư?" Hạ Băng quệt mồ hôi trên mũi, rồi thở dài nói, "Thực ra tôi đã sớm nghi ngờ..."
"Nghi ngờ cái đầu cậu ấy!" Đỗ Xuân Hiểu thẳng thừng chặn họng anh, nói tiếp, "Thực ra chỉ một điểm này dẫn dắt tôi thôi, đó là trong bụng chị ta cũng có một đứa bé."
"Chuyện này tôi đã nói với cậu đâu, sao cậu biết?" Hạ Băng trợn tròn mắt kêu lên, "Đừng nói với tôi là cậu dùng bài bói ra nhé!"
"Tôi dùng bào bói ra thật mà!"
Cô không kìm được cãi ngang, thực ra cô không dám nói mình vẫn hay lén lút giờ đọc quyển sổ Hạ Băng ghi chép việc điều tra án mà anh cẩn thận cất trong chiếc túi vải xanh xám mang theo người, chiếc túi ấy lại thường xuyên để ở tiệm sách của Đỗ Xuân Hiểu.
Đã là cuối hè, thời tiết hình như không muốn tha ai, tuy trấn Thanh Vân năm nay lại có hai người già tám mươi chết vì nóng, nhưng vuốt quỷ vẫn tiếp tục vươn xa. Nắng không gắt song vẫn độc, đặt chân lên lớp đá phiến xanh phơi nắng nóng rát trên phố Ngư Đường, ai nấy đều bước đi chuệnh choạng. Hạ Băng và Đỗ Xuân Hiểu đứng trước sạp hoa quả gần đội cảnh sát chọn dưa hấu, vừa qua tháng Bảy, dưa cũng chẳng ngọt nữa, ruột đỏ nổi sạn đen, cắn vào thất vị ung ủng. Bọn họ ăn hai miếng rồi không thế cố nổi, đành dùng vỏ dưa xoa mặt xoa tay, mắt vẫn dõi vào cửa chính căn nhà mái bằng của đội cảnh sát. Chạng vạng, Lý Thường Đăng đi về trước, mãi đến khi tối mịt đội phó Kiều mới uể oải bước ra.
Vì sạp hoa quả đã dọn hàng từ lâu, Hạ Băng đành bỏ tiền mời Đỗ Xuân Hiểu tới quán trà bên cạnh ngồi đợi, tuy dễ ẩn nấp, nhưng cũng khó quan sát động tĩnh hơn nhiều. Đỗ Xuân Hiểu thấy đội phó Kiều muộn như vậy mới về nhà, đoán rằng hai người này thay phiên nhau thẩm vấn Hoàng Mạc Như, lòng bèn chùng xuống, hối hận ban đầu không nghe lời Hoàng Mộng Thanh, sớm nên nghĩ cách kéo người anh em này của cô bạn ra ngoài mới phải.
Khi gặp được Hoàng Mạc Như, hắn đã chẳng khác nào hôn ma, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt chi chít vết muỗi đốt, mội miệng rúm lại như miệng cá, tóc bết rũ xuống trán không chút sinh khí. Dù bộ dạng đã thê thảm là thế, hắn vẫn giữ vẻ đặc trưng của kẻ từng sống trong nhung lụa, cử chỉ phong thái có vẻ ngạo mạn gượng gạo. Hạ Băng đưa một miếng dưa hấu qua song sắt, hắn không động đậy, chủ giương mắt nhìn, rõ ràng đã mất khả năng phân biết tình hình xung quanh.
"Ăn đi! Ăn." Hạ Băng cầm một miếng dưa, đưa lên miệng cắn một miếng.
Bấy giờ hắn mới bò ra khỏi đệm rơm, từ sau lưng hắn mấy con muỗi chúa bay ra.
Mới ăn được mấy miếng, hắn đã lại dựa vào tường, toàn thân co giật, nôn thốc tháo vào góc phòng, mặt mày xanh mét, lại ăn thêm mấy miếng nữa, nước dưa chảy theo ngón tay, nhỏ xuống tấm áo lụa đã ố loang lổ.
"Cậu Cả, chúng tôi không tới thẩm vấn cậu đâu, cậu không cần nói gì cả, chỉ cần ngồi đó nghe là được rồi."
Đỗ Xuân Hiểu cười hì hì giơ lá bài tarot ra trước mắt Hoàng Mạc Như mặt mày đờ đẫn, hắn nhìn lá bài, bờ môi vừa được tưới đẫm dần giãn ra, nhếch lên...
Hắn nhìn thấy trong lá bài đối diện mình, một con quỷ tai dài nhọn hoắt có đôi sừng dê cong cong mọc sau đầu đang cười nanh ác.