Từ đường nơi nhà họ Hoàng cử hành tế tổ ở mé trái lầu sách, không gian còn lớn hơn miếu đường họp tộc trong trấn đôi chút, vì hôm đó cần quảng bố thiện duyên, phát gạo cho đám ăn mày trước cổng xưởng lụa Thiên Vận, trẻ con tơi giúp bố thí mỗi đứa còn được nhận một khoanh kẹo mứt lê và một túi bỏng gạo nên vô cùng náo nhiệt.
Do lắm quy củ, lại đông khách khứa, nên trước đó khó tránh một dịp bận rối lên. Mười năm nay, công việc tế tổ đều do một tay Tô Xảo Mai nắm giữ, nhưng lần này Mạnh Trác Dao lại chủ động xin gánh vác, giành lại đại quyền. Tô Xảo Mai đương nhiên không vui, nhưng cũng không thể nói thẳng, đành giương mắt đứng nhìn. Tuyệt hơn nữa là, Mạnh Trác Dao không hề ôm việc một mình, mà yêu cầu Hoàng Mộng Thanh cùng bà ta lo liệu, khoe khoang tình cảm mẹ con khăng khít. Hoàng Mộng Thanh lại tỏ ra chán ghét mấy chuyện vặt này, cô thà ở trong phòng đọc sách luyện đàn, hoặc tìm Hoàng Mạc Như nói chuyện, đâu để tâm làm nổi mấy chuyện thừa thãi ấy? Vì thế cô không khỏi bị Mạnh Trác Dao giáo huấn một bài: "Con không biết thật hay giả vờ không biết thế? giờ hai đứa con trai nhà họ Hoàng đã chẳng khác gì đồ bỏ, một đứa thì không nhớ gì hết, đứa còn lại cũng đoản mệnh, ngày ta hằng hi vọng đã ở trước mắt rồi. Chỉ cần cô con gái cả là con siêng năng lên một chút, để cha hài lòng, ai bảo con gái thì không thể gánh vác gia đình? Tới lúc đó có muốn kén người ở rể cũng được!”.
Hoàng Mộng Thanh nghe vậy thì sợ chết khiếp, muốn tìm Đỗ Xuân Hiểu tố khổ, nhưng sai người tới hiệu sách mấy lần đều chỉ thấy đóng cửa. Bèn dứt khoát trồn rịt trong phòng không ra ngoài, đem mấy chuyệ cô phải giám sát đem hết cho Đỗ Lượng. Đỗ Lượng mấy ngày nay cũng bận đến hoa mày chóng mặt, giờ cô Cả cũng lén vứt lại quang gánh khiến ông ta vừa tức vừa cuống, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, đèo bòng cả chuyện sắp xếp thực đơn, danh sách khách khứa. Tiếc rằng Mạnh Trác Dao đâu phải dễ bị lừa, bà tam au chóng phát giác mánh khóe của con gái, lại ban cho một trận giáo huấn, thậm chí còn tức đến phát khóc, dọa Hoàng Mộng Thanh phải cấp tốc chạy sang chỗ Hoàng Phi Phi tạm lánh.
“Thì ra chị cũng có lúc biết sợ.” Hoàng Phi Phi thừa cơ châm chọc, tay vẫn lau dầu cho hai cây súng săn.
“Chỗ em có mùi gì ấy?” Hoàng Mộng Thanh đánh trống lảng, nhìn khắp phòng nói, “Mùi này chị thấy quen lắm, nhưng đừng làm quá lên đấy.”
Hoàng Phi Phi nghoẹo đầu: “Chị nói lạ ghê, từ nhỏ tới lớn, em đều là người hay làm quá, đến cả cha còn không quản được, chị lại định quản em?”
“Nào ai dám quản?” Hoàng Mộng Thanh cười nhạt, cầm cây sung săn vừa lau dầu lên, ngắm về phía trước, nói, "Thứ này cũng hữu dụng, chỉ có điều con gái con đứa như em, dùng mấy thứ này vẫn không thích hợp."
Hoàng Phi Phi giật súng lại, nói: "Không thích hợp chỗ nào? Mấy hôm trước chị chẳng phải còn dùng thứ này cứu mạng mẹ đẻ sao?"
Dứt lời, bèn treo súng lên cẩn hận, Hoàng Mộng Thanh đứng nhìn từ phía sau, giữa mi tâm thoáng nét u sầu.
Hai người nhất thời im lặng, lại bâng quơ mấy chuyện vu vơ rồi ai về phòng nấy.
Chị Quế giúp Đỗ Lượng đối chiếu thực đơn đến tận nửa đêm. Từ sau khi Mạnh Trác Dao ăn phải đinh rồi điều tra ra Trần A Phúc, vị bếp trưởng này hổ thẹn lẫn phẫn nộ, bèn không từ mà biệt, chỉ để lại trên cái thớt nhà bếp một phong thư, bộc bạch oan khuất mình phải chịu đựng, có thể nói là từng từ từng chữ đều đẫm huyết lệ. Có điều sau khi Trương Diễm Bình bị điên, sớm đã không còn ai quan tâm đến trường hợp Trần A Phúc, Hoàng Thiên Minh đọc xong bức thư chỉ để đấy. Nhà họ Hoàng lại mời về một bếp trưởng khác, tên gọi Thi Vinh Sinh, kỹ năng nấu nướng không bằng một nửa Trần A Phúc, lại chỉ khôn vặt, từ khi người này đảm đương nhà bếp, nguyên liệu hảo hạng lúc nào cũng thiếu hụt. Đỗ Lượng từng bóng gió cảnh cáo mấy lần nhưng vẫn chẳng ăn thua, bèn bàn bạc với chị Quế, thực đơn lần tế tổ này phải tận mắt giám sát, cứ theo chủng loại số lượng trên thực đơn mà mua nguyên liệu, kiểm soát từng li từng tí, hòng làm khó Thi Vinh Sinh.
Thực đơn đối chiếu xong, chị Quế theo quy định kê rõ ràng những nguyên liệu cần dùng, đem tới nhà bếp. Vì đêm đã khuya, ai nấy đều đi ngủ, vốn dĩ thực đơn có thể để đến hôm sau giao sớm cho Thi Vinh Sinh cũng được, nhưng lại nghĩ còn cả đống việc đang chờ, sợ không có thời gian đảo qua nhà bếp nữa, mà giao muộn thì trách nhiệm lại đổ lên đầu chị ta, nên dứt khoát đem thực đơn dính luôn lên bảng món ăn của y ngay trong đêm, tránh để sau nói không rõ ràng.
Chị Quế bèn giơ lèn đồng, tới cánh nhà bếp chưa đầy ba thước bèn dừng lại, vì thoáng trông thấy một bóng người lướt qua giấy dán cửa sổ. Mới đầu chị ta nghĩ mình mệt mỏi quá hoa mắt, cũng không đắn đo nhiều, đi thẳng vào trong. Mùi hành tươi cùng dầu mỡ hỗn tạp đặc trưng cho bếp xộc vào mặt, chị Quế bèn giơ đèn lên cao, tìm bảng món ăn của Thi Vinh Sinh trên bếp, vừa mới tìm ra, liền mơ hồ cảm thấy không khí trở nên bức bối, như thể trong không gian rộng rãi này còn một người nữa đang hít thở với chị. Chị thường xuyên mất ngủ, lỗ tai đặc biệt nhạy cảm, biết có gì đó không ổn, bèn đoán ra ngay có người ẩn nấp trong này. Còn về nguyên nhân, chị cũng đoán được bảy tám phần, nghĩ tên Thi Vinh Sinh kia bị tiền tài làm mờ mắt, đêm tối lần mò vào đây làm việc bất chính. Tiếp đó chị lại nghĩ ngay tới mấy bao vây cá mới chuyển đến ban chiều, nếu không nhầm thì nhất định là cất trong kho dự trữ gian trong, bèn nhón chân tiến lại đấy, thầm tính toán nếu có tóm được thật cũng không vội giao ra ngay, tạm tha cho một thời gian, đợi đến qua ngày tế tổ rồi tính. Giai đoạn then chốt thế này, bớt một người lại thêm lắm việc, không thể để lỡ dở.
Nghĩ vậy chị ta rón rén đến trước kho dự trữ, vừa đẩy cửa, chỉ nghe "phù" một tiếng, không khí bỗng lạnh thấu xương, bên tai sượt qua một vật sắc nhọn, nửa người bên phải lập tức mềm nhĩn, lồng đèn rơi xuống đất, ngọn lửa liếm rách da trâu lan ra ngoài. Nhờ ánh sáng đó, chị Quế nhìn thấy có nước đỏ nhỏ xuống mu bàn tay, bèn ngẩng đầu lên, cố mở to mặt nhìn cho rõ tên trộm, nhưng đối phương đã giáng cho chị cú đánh thứ hai.
Giữa lúc hấp hối, trong đầu bị Quế chợt hiện lên hình ảnh chồng và ả đàn bà bán bánh hấp đang sóng vai đi trên phố Ngư Đường, chị định vượt lên nói cho ra lẽ thì chồng đột nhiên quay lại, mặt bê bết máu, chìa tay ra nói với chị: "Đi cùng với tôi đi."
Chị nhắm mắt, chìm hẳn vào giấc ngủ ngàn thu.
Khi phát hiện ra chị Quế, mấy tay phụ bếp sợ rúm lại, thi nhau hét thất thanh, bước đi cũng không vững, chân mềm nhũn bò tới trước mặt Đỗ Lương, Đỗ Lượng nghe nói người chết là chị Quế, nhất thời còn không tin, một mặt sai người đi gọi bác sĩ, một mặt tức tốc chạy tới nhà bếp. Còn chưa bẩm với lão gia hay cậu Hai là vì trong lòng ông ta vẫn mang chút hy vọng, hy vọng đây chỉ là nhầm lẫn, tuyệt đối không thể nói ra miệng, sợ rằng hễ nói ra chuỵện sẽ thành thật.
Tiếc rằng cảnh tượng máu me trong nhà bếp đã khiến Đỗ Lượng tuyệt vọng hoàn toàn, não trái chị Quế bị nện thủng một lỗ, bên cạnh vứt một cây búa sắt, chiếc đèn lồng da trâu bị đốt rụi không còn ra hình thù gì, rúm lại thành đống than tro. Ông ta bỗng thấy quả tim như trống mất một nữa, không thể hít thở, không thể suy nghĩ, thậm chí còn có phần bất lực. Chị đi rồi, ông từ giờ sẽ thật sự phải đơn độc chiến đấu, không còn ai tri kỷ trong nhà họ Hoàng này nữa.
Hung thủ... Ai là hung thủ?!
Trong đầu Đỗ Lương giờ chỉ có một suy nghĩ ấy, phải tìm ra tên ác nhân đã cướp đi chỗ dựa tinh thần của ông, băm vằm y thành trăm mảnh, để y nếm mùi đau khổ gấp mười lần ông!
Ý nghĩ này khiến khuôn mặt ông ta rúm ró, ánh mắt cũng trở lên tàn nhẫn, nhất thời không ai dám lên tiếng, chỉ biết hoảng sợ đứng nhìn. Đúng lúc đó Thi Vinh Sinh bước vào, vừa gạt đám đông vây quanh nhàn thấy xác chết bèn bụm miệng, kinh hãi nói: "Sao lại chết người thế này?"
Câu nói này như thức tỉnh Đỗ Lượng, ông ta quay sang nói với hai phụ bếp bên cạnh: "Vào kho dự trữ xem có mất gì không?"
Tờ thực đơn chị Quế cầm trong tay bấy giờ mới đập vào mắt, ông ta trừng mắt nhìn Thi Vinh Sinh, bước qua xác chết, theo vào phòng dự trữ.
Vây cá gói trong túi giấy dầu đặt ở tầng trên cùng giá đồ, là hàng chiều qua mới nhận, có tất cả mười túi, giờ đếm đi đếm lại vẫn chỉ còn tám.
"Tối qua các người ta làm cùng lúc?"
"Vâng cùng lúc." Một phụ bếp rụt rè trả lời.
"Ai là người về cuối cùng?" Vẻ uy nghiêm lúc này của Đỗ Lượng không ai dám nghi ngờ, mọi người đều ra sức hợp tác đi theo hướng tư duy của ông ta.
Một phụ bếp chỉ tay vào một nam bộc bên cạnh, nói: "Hắn là người về cuối cùng, vì còn phải quét dọn."
Nam bộc đó có vẻ sợ sệt, vội trình bày: "Tiểu nhân quét nhà, lâu bệ bếp xong là về ngay, tiểu nhân không làm gì cả!"
"Chìa khóa kho dự trữ do ai cầm?" Đỗ Lượng không đếm xỉa đến tay nam bộc, tiếp tục hỏi.
Đỗ Lượng không nói thêm lời thứ hai, đột nhiên nhảy xổ vào Thi Vinh Sinh, đè y xuống đất, vung nắm tay giáng xuống tới tấp, cho đến khi đối phương kêu la oai oái.
"Ăn trộm thì cứ việc ăn trộm, sao còn phải hại mạng người?!" Đỗ Lượng đã biến thành thú dữ, mắt đỏ ngầu màu máu, hai nắm đấm không ngừng vung tới mắt mũi mồm miệng Thi Vinh Sinh, xương ngón tay đập vào răng đối phương kêu "côm cốp".
Mọi người ai nấy đều đứng lặng một chỗ, không dám tiến lên can ngăn.
Mà cơn phẫn nộ của Đỗ Lương có trút thế nào cũng không hết, đến tận khi mắt chị Quế bỗng nhiên mở ra, keó theo một tràng rú hét, ông ta mới dừng tay.
Chị ta vẫn chết, nhưng mắt từ nhắm chặt chuyển sang he hé, cái nhìn bi ai hiện lên sau mí mắt như khuyên ông ta dừng tay, lại như thổ lộ nỗi niềm cam chịu đã tích tụ lúc sinh tiền.
Đỗ Lượng bấy giờ mới giơ hai cánh tay đau buốt, gào lên khóc.
Từ đường nơi nhà họ Hoàng cử hành tế tổ ở mé trái lầu sách, không gian còn lớn hơn miếu đường họp tộc trong trấn đôi chút, vì hôm đó cần quảng bố thiện duyên, phát gạo cho đám ăn mày trước cổng xưởng lụa Thiên Vận, trẻ con tơi giúp bố thí mỗi đứa còn được nhận một khoanh kẹo mứt lê và một túi bỏng gạo nên vô cùng náo nhiệt.
Do lắm quy củ, lại đông khách khứa, nên trước đó khó tránh một dịp bận rối lên. Mười năm nay, công việc tế tổ đều do một tay Tô Xảo Mai nắm giữ, nhưng lần này Mạnh Trác Dao lại chủ động xin gánh vác, giành lại đại quyền. Tô Xảo Mai đương nhiên không vui, nhưng cũng không thể nói thẳng, đành giương mắt đứng nhìn. Tuyệt hơn nữa là, Mạnh Trác Dao không hề ôm việc một mình, mà yêu cầu Hoàng Mộng Thanh cùng bà ta lo liệu, khoe khoang tình cảm mẹ con khăng khít. Hoàng Mộng Thanh lại tỏ ra chán ghét mấy chuyện vặt này, cô thà ở trong phòng đọc sách luyện đàn, hoặc tìm Hoàng Mạc Như nói chuyện, đâu để tâm làm nổi mấy chuyện thừa thãi ấy? Vì thế cô không khỏi bị Mạnh Trác Dao giáo huấn một bài: "Con không biết thật hay giả vờ không biết thế? giờ hai đứa con trai nhà họ Hoàng đã chẳng khác gì đồ bỏ, một đứa thì không nhớ gì hết, đứa còn lại cũng đoản mệnh, ngày ta hằng hi vọng đã ở trước mắt rồi. Chỉ cần cô con gái cả là con siêng năng lên một chút, để cha hài lòng, ai bảo con gái thì không thể gánh vác gia đình? Tới lúc đó có muốn kén người ở rể cũng được!”.
Hoàng Mộng Thanh nghe vậy thì sợ chết khiếp, muốn tìm Đỗ Xuân Hiểu tố khổ, nhưng sai người tới hiệu sách mấy lần đều chỉ thấy đóng cửa. Bèn dứt khoát trồn rịt trong phòng không ra ngoài, đem mấy chuyệ cô phải giám sát đem hết cho Đỗ Lượng. Đỗ Lượng mấy ngày nay cũng bận đến hoa mày chóng mặt, giờ cô Cả cũng lén vứt lại quang gánh khiến ông ta vừa tức vừa cuống, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, đèo bòng cả chuyện sắp xếp thực đơn, danh sách khách khứa. Tiếc rằng Mạnh Trác Dao đâu phải dễ bị lừa, bà tam au chóng phát giác mánh khóe của con gái, lại ban cho một trận giáo huấn, thậm chí còn tức đến phát khóc, dọa Hoàng Mộng Thanh phải cấp tốc chạy sang chỗ Hoàng Phi Phi tạm lánh.
“Thì ra chị cũng có lúc biết sợ.” Hoàng Phi Phi thừa cơ châm chọc, tay vẫn lau dầu cho hai cây súng săn.
“Chỗ em có mùi gì ấy?” Hoàng Mộng Thanh đánh trống lảng, nhìn khắp phòng nói, “Mùi này chị thấy quen lắm, nhưng đừng làm quá lên đấy.”
Hoàng Phi Phi nghoẹo đầu: “Chị nói lạ ghê, từ nhỏ tới lớn, em đều là người hay làm quá, đến cả cha còn không quản được, chị lại định quản em?”
“Nào ai dám quản?” Hoàng Mộng Thanh cười nhạt, cầm cây sung săn vừa lau dầu lên, ngắm về phía trước, nói, "Thứ này cũng hữu dụng, chỉ có điều con gái con đứa như em, dùng mấy thứ này vẫn không thích hợp."
Hoàng Phi Phi giật súng lại, nói: "Không thích hợp chỗ nào? Mấy hôm trước chị chẳng phải còn dùng thứ này cứu mạng mẹ đẻ sao?"
Dứt lời, bèn treo súng lên cẩn hận, Hoàng Mộng Thanh đứng nhìn từ phía sau, giữa mi tâm thoáng nét u sầu.
Hai người nhất thời im lặng, lại bâng quơ mấy chuyện vu vơ rồi ai về phòng nấy.
Chị Quế giúp Đỗ Lượng đối chiếu thực đơn đến tận nửa đêm. Từ sau khi Mạnh Trác Dao ăn phải đinh rồi điều tra ra Trần A Phúc, vị bếp trưởng này hổ thẹn lẫn phẫn nộ, bèn không từ mà biệt, chỉ để lại trên cái thớt nhà bếp một phong thư, bộc bạch oan khuất mình phải chịu đựng, có thể nói là từng từ từng chữ đều đẫm huyết lệ. Có điều sau khi Trương Diễm Bình bị điên, sớm đã không còn ai quan tâm đến trường hợp Trần A Phúc, Hoàng Thiên Minh đọc xong bức thư chỉ để đấy. Nhà họ Hoàng lại mời về một bếp trưởng khác, tên gọi Thi Vinh Sinh, kỹ năng nấu nướng không bằng một nửa Trần A Phúc, lại chỉ khôn vặt, từ khi người này đảm đương nhà bếp, nguyên liệu hảo hạng lúc nào cũng thiếu hụt. Đỗ Lượng từng bóng gió cảnh cáo mấy lần nhưng vẫn chẳng ăn thua, bèn bàn bạc với chị Quế, thực đơn lần tế tổ này phải tận mắt giám sát, cứ theo chủng loại số lượng trên thực đơn mà mua nguyên liệu, kiểm soát từng li từng tí, hòng làm khó Thi Vinh Sinh.
Thực đơn đối chiếu xong, chị Quế theo quy định kê rõ ràng những nguyên liệu cần dùng, đem tới nhà bếp. Vì đêm đã khuya, ai nấy đều đi ngủ, vốn dĩ thực đơn có thể để đến hôm sau giao sớm cho Thi Vinh Sinh cũng được, nhưng lại nghĩ còn cả đống việc đang chờ, sợ không có thời gian đảo qua nhà bếp nữa, mà giao muộn thì trách nhiệm lại đổ lên đầu chị ta, nên dứt khoát đem thực đơn dính luôn lên bảng món ăn của y ngay trong đêm, tránh để sau nói không rõ ràng.
Chị Quế bèn giơ lèn đồng, tới cánh nhà bếp chưa đầy ba thước bèn dừng lại, vì thoáng trông thấy một bóng người lướt qua giấy dán cửa sổ. Mới đầu chị ta nghĩ mình mệt mỏi quá hoa mắt, cũng không đắn đo nhiều, đi thẳng vào trong. Mùi hành tươi cùng dầu mỡ hỗn tạp đặc trưng cho bếp xộc vào mặt, chị Quế bèn giơ đèn lên cao, tìm bảng món ăn của Thi Vinh Sinh trên bếp, vừa mới tìm ra, liền mơ hồ cảm thấy không khí trở nên bức bối, như thể trong không gian rộng rãi này còn một người nữa đang hít thở với chị. Chị thường xuyên mất ngủ, lỗ tai đặc biệt nhạy cảm, biết có gì đó không ổn, bèn đoán ra ngay có người ẩn nấp trong này. Còn về nguyên nhân, chị cũng đoán được bảy tám phần, nghĩ tên Thi Vinh Sinh kia bị tiền tài làm mờ mắt, đêm tối lần mò vào đây làm việc bất chính. Tiếp đó chị lại nghĩ ngay tới mấy bao vây cá mới chuyển đến ban chiều, nếu không nhầm thì nhất định là cất trong kho dự trữ gian trong, bèn nhón chân tiến lại đấy, thầm tính toán nếu có tóm được thật cũng không vội giao ra ngay, tạm tha cho một thời gian, đợi đến qua ngày tế tổ rồi tính. Giai đoạn then chốt thế này, bớt một người lại thêm lắm việc, không thể để lỡ dở.
Nghĩ vậy chị ta rón rén đến trước kho dự trữ, vừa đẩy cửa, chỉ nghe "phù" một tiếng, không khí bỗng lạnh thấu xương, bên tai sượt qua một vật sắc nhọn, nửa người bên phải lập tức mềm nhĩn, lồng đèn rơi xuống đất, ngọn lửa liếm rách da trâu lan ra ngoài. Nhờ ánh sáng đó, chị Quế nhìn thấy có nước đỏ nhỏ xuống mu bàn tay, bèn ngẩng đầu lên, cố mở to mặt nhìn cho rõ tên trộm, nhưng đối phương đã giáng cho chị cú đánh thứ hai.
Giữa lúc hấp hối, trong đầu bị Quế chợt hiện lên hình ảnh chồng và ả đàn bà bán bánh hấp đang sóng vai đi trên phố Ngư Đường, chị định vượt lên nói cho ra lẽ thì chồng đột nhiên quay lại, mặt bê bết máu, chìa tay ra nói với chị: "Đi cùng với tôi đi."
Chị nhắm mắt, chìm hẳn vào giấc ngủ ngàn thu.
Khi phát hiện ra chị Quế, mấy tay phụ bếp sợ rúm lại, thi nhau hét thất thanh, bước đi cũng không vững, chân mềm nhũn bò tới trước mặt Đỗ Lương, Đỗ Lượng nghe nói người chết là chị Quế, nhất thời còn không tin, một mặt sai người đi gọi bác sĩ, một mặt tức tốc chạy tới nhà bếp. Còn chưa bẩm với lão gia hay cậu Hai là vì trong lòng ông ta vẫn mang chút hy vọng, hy vọng đây chỉ là nhầm lẫn, tuyệt đối không thể nói ra miệng, sợ rằng hễ nói ra chuỵện sẽ thành thật.
Tiếc rằng cảnh tượng máu me trong nhà bếp đã khiến Đỗ Lượng tuyệt vọng hoàn toàn, não trái chị Quế bị nện thủng một lỗ, bên cạnh vứt một cây búa sắt, chiếc đèn lồng da trâu bị đốt rụi không còn ra hình thù gì, rúm lại thành đống than tro. Ông ta bỗng thấy quả tim như trống mất một nữa, không thể hít thở, không thể suy nghĩ, thậm chí còn có phần bất lực. Chị đi rồi, ông từ giờ sẽ thật sự phải đơn độc chiến đấu, không còn ai tri kỷ trong nhà họ Hoàng này nữa.
Hung thủ... Ai là hung thủ?!
Trong đầu Đỗ Lương giờ chỉ có một suy nghĩ ấy, phải tìm ra tên ác nhân đã cướp đi chỗ dựa tinh thần của ông, băm vằm y thành trăm mảnh, để y nếm mùi đau khổ gấp mười lần ông!
Ý nghĩ này khiến khuôn mặt ông ta rúm ró, ánh mắt cũng trở lên tàn nhẫn, nhất thời không ai dám lên tiếng, chỉ biết hoảng sợ đứng nhìn. Đúng lúc đó Thi Vinh Sinh bước vào, vừa gạt đám đông vây quanh nhàn thấy xác chết bèn bụm miệng, kinh hãi nói: "Sao lại chết người thế này?"
Câu nói này như thức tỉnh Đỗ Lượng, ông ta quay sang nói với hai phụ bếp bên cạnh: "Vào kho dự trữ xem có mất gì không?"
Tờ thực đơn chị Quế cầm trong tay bấy giờ mới đập vào mắt, ông ta trừng mắt nhìn Thi Vinh Sinh, bước qua xác chết, theo vào phòng dự trữ.
Vây cá gói trong túi giấy dầu đặt ở tầng trên cùng giá đồ, là hàng chiều qua mới nhận, có tất cả mười túi, giờ đếm đi đếm lại vẫn chỉ còn tám.
"Tối qua các người ta làm cùng lúc?"
"Vâng cùng lúc." Một phụ bếp rụt rè trả lời.
"Ai là người về cuối cùng?" Vẻ uy nghiêm lúc này của Đỗ Lượng không ai dám nghi ngờ, mọi người đều ra sức hợp tác đi theo hướng tư duy của ông ta.
Một phụ bếp chỉ tay vào một nam bộc bên cạnh, nói: "Hắn là người về cuối cùng, vì còn phải quét dọn."
Nam bộc đó có vẻ sợ sệt, vội trình bày: "Tiểu nhân quét nhà, lâu bệ bếp xong là về ngay, tiểu nhân không làm gì cả!"
"Chìa khóa kho dự trữ do ai cầm?" Đỗ Lượng không đếm xỉa đến tay nam bộc, tiếp tục hỏi.
Đỗ Lượng không nói thêm lời thứ hai, đột nhiên nhảy xổ vào Thi Vinh Sinh, đè y xuống đất, vung nắm tay giáng xuống tới tấp, cho đến khi đối phương kêu la oai oái.
"Ăn trộm thì cứ việc ăn trộm, sao còn phải hại mạng người?!" Đỗ Lượng đã biến thành thú dữ, mắt đỏ ngầu màu máu, hai nắm đấm không ngừng vung tới mắt mũi mồm miệng Thi Vinh Sinh, xương ngón tay đập vào răng đối phương kêu "côm cốp".
Mọi người ai nấy đều đứng lặng một chỗ, không dám tiến lên can ngăn.
Mà cơn phẫn nộ của Đỗ Lương có trút thế nào cũng không hết, đến tận khi mắt chị Quế bỗng nhiên mở ra, keó theo một tràng rú hét, ông ta mới dừng tay.
Chị ta vẫn chết, nhưng mắt từ nhắm chặt chuyển sang he hé, cái nhìn bi ai hiện lên sau mí mắt như khuyên ông ta dừng tay, lại như thổ lộ nỗi niềm cam chịu đã tích tụ lúc sinh tiền.
Đỗ Lượng bấy giờ mới giơ hai cánh tay đau buốt, gào lên khóc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ đường nơi nhà họ Hoàng cử hành tế tổ ở mé trái lầu sách, không gian còn lớn hơn miếu đường họp tộc trong trấn đôi chút, vì hôm đó cần quảng bố thiện duyên, phát gạo cho đám ăn mày trước cổng xưởng lụa Thiên Vận, trẻ con tơi giúp bố thí mỗi đứa còn được nhận một khoanh kẹo mứt lê và một túi bỏng gạo nên vô cùng náo nhiệt.
Do lắm quy củ, lại đông khách khứa, nên trước đó khó tránh một dịp bận rối lên. Mười năm nay, công việc tế tổ đều do một tay Tô Xảo Mai nắm giữ, nhưng lần này Mạnh Trác Dao lại chủ động xin gánh vác, giành lại đại quyền. Tô Xảo Mai đương nhiên không vui, nhưng cũng không thể nói thẳng, đành giương mắt đứng nhìn. Tuyệt hơn nữa là, Mạnh Trác Dao không hề ôm việc một mình, mà yêu cầu Hoàng Mộng Thanh cùng bà ta lo liệu, khoe khoang tình cảm mẹ con khăng khít. Hoàng Mộng Thanh lại tỏ ra chán ghét mấy chuyện vặt này, cô thà ở trong phòng đọc sách luyện đàn, hoặc tìm Hoàng Mạc Như nói chuyện, đâu để tâm làm nổi mấy chuyện thừa thãi ấy? Vì thế cô không khỏi bị Mạnh Trác Dao giáo huấn một bài: "Con không biết thật hay giả vờ không biết thế? giờ hai đứa con trai nhà họ Hoàng đã chẳng khác gì đồ bỏ, một đứa thì không nhớ gì hết, đứa còn lại cũng đoản mệnh, ngày ta hằng hi vọng đã ở trước mắt rồi. Chỉ cần cô con gái cả là con siêng năng lên một chút, để cha hài lòng, ai bảo con gái thì không thể gánh vác gia đình? Tới lúc đó có muốn kén người ở rể cũng được!”.
Hoàng Mộng Thanh nghe vậy thì sợ chết khiếp, muốn tìm Đỗ Xuân Hiểu tố khổ, nhưng sai người tới hiệu sách mấy lần đều chỉ thấy đóng cửa. Bèn dứt khoát trồn rịt trong phòng không ra ngoài, đem mấy chuyệ cô phải giám sát đem hết cho Đỗ Lượng. Đỗ Lượng mấy ngày nay cũng bận đến hoa mày chóng mặt, giờ cô Cả cũng lén vứt lại quang gánh khiến ông ta vừa tức vừa cuống, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, đèo bòng cả chuyện sắp xếp thực đơn, danh sách khách khứa. Tiếc rằng Mạnh Trác Dao đâu phải dễ bị lừa, bà tam au chóng phát giác mánh khóe của con gái, lại ban cho một trận giáo huấn, thậm chí còn tức đến phát khóc, dọa Hoàng Mộng Thanh phải cấp tốc chạy sang chỗ Hoàng Phi Phi tạm lánh.
“Thì ra chị cũng có lúc biết sợ.” Hoàng Phi Phi thừa cơ châm chọc, tay vẫn lau dầu cho hai cây súng săn.
“Chỗ em có mùi gì ấy?” Hoàng Mộng Thanh đánh trống lảng, nhìn khắp phòng nói, “Mùi này chị thấy quen lắm, nhưng đừng làm quá lên đấy.”
Hoàng Phi Phi nghoẹo đầu: “Chị nói lạ ghê, từ nhỏ tới lớn, em đều là người hay làm quá, đến cả cha còn không quản được, chị lại định quản em?”
“Nào ai dám quản?” Hoàng Mộng Thanh cười nhạt, cầm cây sung săn vừa lau dầu lên, ngắm về phía trước, nói, "Thứ này cũng hữu dụng, chỉ có điều con gái con đứa như em, dùng mấy thứ này vẫn không thích hợp."
Hoàng Phi Phi giật súng lại, nói: "Không thích hợp chỗ nào? Mấy hôm trước chị chẳng phải còn dùng thứ này cứu mạng mẹ đẻ sao?"
Dứt lời, bèn treo súng lên cẩn hận, Hoàng Mộng Thanh đứng nhìn từ phía sau, giữa mi tâm thoáng nét u sầu.
Hai người nhất thời im lặng, lại bâng quơ mấy chuyện vu vơ rồi ai về phòng nấy.
Chị Quế giúp Đỗ Lượng đối chiếu thực đơn đến tận nửa đêm. Từ sau khi Mạnh Trác Dao ăn phải đinh rồi điều tra ra Trần A Phúc, vị bếp trưởng này hổ thẹn lẫn phẫn nộ, bèn không từ mà biệt, chỉ để lại trên cái thớt nhà bếp một phong thư, bộc bạch oan khuất mình phải chịu đựng, có thể nói là từng từ từng chữ đều đẫm huyết lệ. Có điều sau khi Trương Diễm Bình bị điên, sớm đã không còn ai quan tâm đến trường hợp Trần A Phúc, Hoàng Thiên Minh đọc xong bức thư chỉ để đấy. Nhà họ Hoàng lại mời về một bếp trưởng khác, tên gọi Thi Vinh Sinh, kỹ năng nấu nướng không bằng một nửa Trần A Phúc, lại chỉ khôn vặt, từ khi người này đảm đương nhà bếp, nguyên liệu hảo hạng lúc nào cũng thiếu hụt. Đỗ Lượng từng bóng gió cảnh cáo mấy lần nhưng vẫn chẳng ăn thua, bèn bàn bạc với chị Quế, thực đơn lần tế tổ này phải tận mắt giám sát, cứ theo chủng loại số lượng trên thực đơn mà mua nguyên liệu, kiểm soát từng li từng tí, hòng làm khó Thi Vinh Sinh.
Thực đơn đối chiếu xong, chị Quế theo quy định kê rõ ràng những nguyên liệu cần dùng, đem tới nhà bếp. Vì đêm đã khuya, ai nấy đều đi ngủ, vốn dĩ thực đơn có thể để đến hôm sau giao sớm cho Thi Vinh Sinh cũng được, nhưng lại nghĩ còn cả đống việc đang chờ, sợ không có thời gian đảo qua nhà bếp nữa, mà giao muộn thì trách nhiệm lại đổ lên đầu chị ta, nên dứt khoát đem thực đơn dính luôn lên bảng món ăn của y ngay trong đêm, tránh để sau nói không rõ ràng.
Chị Quế bèn giơ lèn đồng, tới cánh nhà bếp chưa đầy ba thước bèn dừng lại, vì thoáng trông thấy một bóng người lướt qua giấy dán cửa sổ. Mới đầu chị ta nghĩ mình mệt mỏi quá hoa mắt, cũng không đắn đo nhiều, đi thẳng vào trong. Mùi hành tươi cùng dầu mỡ hỗn tạp đặc trưng cho bếp xộc vào mặt, chị Quế bèn giơ đèn lên cao, tìm bảng món ăn của Thi Vinh Sinh trên bếp, vừa mới tìm ra, liền mơ hồ cảm thấy không khí trở nên bức bối, như thể trong không gian rộng rãi này còn một người nữa đang hít thở với chị. Chị thường xuyên mất ngủ, lỗ tai đặc biệt nhạy cảm, biết có gì đó không ổn, bèn đoán ra ngay có người ẩn nấp trong này. Còn về nguyên nhân, chị cũng đoán được bảy tám phần, nghĩ tên Thi Vinh Sinh kia bị tiền tài làm mờ mắt, đêm tối lần mò vào đây làm việc bất chính. Tiếp đó chị lại nghĩ ngay tới mấy bao vây cá mới chuyển đến ban chiều, nếu không nhầm thì nhất định là cất trong kho dự trữ gian trong, bèn nhón chân tiến lại đấy, thầm tính toán nếu có tóm được thật cũng không vội giao ra ngay, tạm tha cho một thời gian, đợi đến qua ngày tế tổ rồi tính. Giai đoạn then chốt thế này, bớt một người lại thêm lắm việc, không thể để lỡ dở.
Nghĩ vậy chị ta rón rén đến trước kho dự trữ, vừa đẩy cửa, chỉ nghe "phù" một tiếng, không khí bỗng lạnh thấu xương, bên tai sượt qua một vật sắc nhọn, nửa người bên phải lập tức mềm nhĩn, lồng đèn rơi xuống đất, ngọn lửa liếm rách da trâu lan ra ngoài. Nhờ ánh sáng đó, chị Quế nhìn thấy có nước đỏ nhỏ xuống mu bàn tay, bèn ngẩng đầu lên, cố mở to mặt nhìn cho rõ tên trộm, nhưng đối phương đã giáng cho chị cú đánh thứ hai.
Giữa lúc hấp hối, trong đầu bị Quế chợt hiện lên hình ảnh chồng và ả đàn bà bán bánh hấp đang sóng vai đi trên phố Ngư Đường, chị định vượt lên nói cho ra lẽ thì chồng đột nhiên quay lại, mặt bê bết máu, chìa tay ra nói với chị: "Đi cùng với tôi đi."
Chị nhắm mắt, chìm hẳn vào giấc ngủ ngàn thu.
Khi phát hiện ra chị Quế, mấy tay phụ bếp sợ rúm lại, thi nhau hét thất thanh, bước đi cũng không vững, chân mềm nhũn bò tới trước mặt Đỗ Lương, Đỗ Lượng nghe nói người chết là chị Quế, nhất thời còn không tin, một mặt sai người đi gọi bác sĩ, một mặt tức tốc chạy tới nhà bếp. Còn chưa bẩm với lão gia hay cậu Hai là vì trong lòng ông ta vẫn mang chút hy vọng, hy vọng đây chỉ là nhầm lẫn, tuyệt đối không thể nói ra miệng, sợ rằng hễ nói ra chuỵện sẽ thành thật.
Tiếc rằng cảnh tượng máu me trong nhà bếp đã khiến Đỗ Lượng tuyệt vọng hoàn toàn, não trái chị Quế bị nện thủng một lỗ, bên cạnh vứt một cây búa sắt, chiếc đèn lồng da trâu bị đốt rụi không còn ra hình thù gì, rúm lại thành đống than tro. Ông ta bỗng thấy quả tim như trống mất một nữa, không thể hít thở, không thể suy nghĩ, thậm chí còn có phần bất lực. Chị đi rồi, ông từ giờ sẽ thật sự phải đơn độc chiến đấu, không còn ai tri kỷ trong nhà họ Hoàng này nữa.
Hung thủ... Ai là hung thủ?!
Trong đầu Đỗ Lương giờ chỉ có một suy nghĩ ấy, phải tìm ra tên ác nhân đã cướp đi chỗ dựa tinh thần của ông, băm vằm y thành trăm mảnh, để y nếm mùi đau khổ gấp mười lần ông!
Ý nghĩ này khiến khuôn mặt ông ta rúm ró, ánh mắt cũng trở lên tàn nhẫn, nhất thời không ai dám lên tiếng, chỉ biết hoảng sợ đứng nhìn. Đúng lúc đó Thi Vinh Sinh bước vào, vừa gạt đám đông vây quanh nhàn thấy xác chết bèn bụm miệng, kinh hãi nói: "Sao lại chết người thế này?"
Câu nói này như thức tỉnh Đỗ Lượng, ông ta quay sang nói với hai phụ bếp bên cạnh: "Vào kho dự trữ xem có mất gì không?"
Tờ thực đơn chị Quế cầm trong tay bấy giờ mới đập vào mắt, ông ta trừng mắt nhìn Thi Vinh Sinh, bước qua xác chết, theo vào phòng dự trữ.
Vây cá gói trong túi giấy dầu đặt ở tầng trên cùng giá đồ, là hàng chiều qua mới nhận, có tất cả mười túi, giờ đếm đi đếm lại vẫn chỉ còn tám.
"Tối qua các người ta làm cùng lúc?"
"Vâng cùng lúc." Một phụ bếp rụt rè trả lời.
"Ai là người về cuối cùng?" Vẻ uy nghiêm lúc này của Đỗ Lượng không ai dám nghi ngờ, mọi người đều ra sức hợp tác đi theo hướng tư duy của ông ta.
Một phụ bếp chỉ tay vào một nam bộc bên cạnh, nói: "Hắn là người về cuối cùng, vì còn phải quét dọn."
Nam bộc đó có vẻ sợ sệt, vội trình bày: "Tiểu nhân quét nhà, lâu bệ bếp xong là về ngay, tiểu nhân không làm gì cả!"
"Chìa khóa kho dự trữ do ai cầm?" Đỗ Lượng không đếm xỉa đến tay nam bộc, tiếp tục hỏi.
Đỗ Lượng không nói thêm lời thứ hai, đột nhiên nhảy xổ vào Thi Vinh Sinh, đè y xuống đất, vung nắm tay giáng xuống tới tấp, cho đến khi đối phương kêu la oai oái.
"Ăn trộm thì cứ việc ăn trộm, sao còn phải hại mạng người?!" Đỗ Lượng đã biến thành thú dữ, mắt đỏ ngầu màu máu, hai nắm đấm không ngừng vung tới mắt mũi mồm miệng Thi Vinh Sinh, xương ngón tay đập vào răng đối phương kêu "côm cốp".
Mọi người ai nấy đều đứng lặng một chỗ, không dám tiến lên can ngăn.
Mà cơn phẫn nộ của Đỗ Lương có trút thế nào cũng không hết, đến tận khi mắt chị Quế bỗng nhiên mở ra, keó theo một tràng rú hét, ông ta mới dừng tay.
Chị ta vẫn chết, nhưng mắt từ nhắm chặt chuyển sang he hé, cái nhìn bi ai hiện lên sau mí mắt như khuyên ông ta dừng tay, lại như thổ lộ nỗi niềm cam chịu đã tích tụ lúc sinh tiền.
Đỗ Lượng bấy giờ mới giơ hai cánh tay đau buốt, gào lên khóc.