Tú vẫn không đổi người thiết kế.
Cô ấy vẫn cố chấp để Lam làm dự án này.
Dù Lam đã tìm cách từ chối rất nhiều lần nhưng mọi nỗ lực của cô đều trở nên công cốc.
Nhưng đó lại chưa phải là tất cả.
Buổi chiều hôm ấy, lúc Lam đang cùng thợ bàn bạc về việc phải đóng tủ đựng rượu có gắn hệ thống đèn bên trong như thế nào thì Tú xuất hiện, lạnh nhạt nhìn xung quanh một vòng rồi nhìn cô, nở một nụ cười.
- Lát nữa em có rảnh không Lam? Chị muốn đi sắm sửa chút đồ dùng nhưng chị lại không có bạn bè nào ở đây cả, em có thể đi cùng chị không?
Nụ cười đó trông có vẻ nhãn nhặn, nhưng thực chất lại không hề mang chút cảm xúc nào.
Dù có thù địch với Lam nhưng trước mặt người khác, Tú vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, vẫn đối xử với cô nhẹ nhàng và đầy khách sáo như đối với bao người khác, thái độ bao dung hết sức.
Có đôi lần, Tú khiến Lam cực kì khó xử.
Lúc này cũng vậy.
Cô biết rằng lời mời đó vốn chẳng có ý tốt, cô càng rõ rằng trước khi đưa ra yêu cầu trên, Tú có thể lường trước được câu trả lời của cô là gì.
Vậy nên cô ấy chọn cách hỏi trước mặt bao nhiêu người khác để Lam không thể từ chối.
Bởi vì đối với những người đang có mặt ở đây, mối quan hệ của Tú và Lam khá tốt, Tú luôn ân cần chăm sóc và hỏi han Lam nhiều hơn những người khác, cũng hay trò chuyện với Lam.
Nếu bây giờ câu trả lời của cô là "không thể", chắc hẳn họ sẽ cảm thấy thắc mắc vì sao thái độ của cô lại như vậy.
Có lẽ vì có quá khứ khá nhạy cảm nên Lam không thích ánh nhìn của người khác cứ đổ dồn về phía mình, cũng không thích việc họ vừa xì xào bàn tán vừa đưa ánh mắt săm soi dò xét về phía cô.
Vậy nên, Lam chỉ đành cười gượng, gật đầu đồng ý.
- Vâng.
Câu trả lời đầy gượng gạo của cô khiến Tú hơi nhếch môi.
Cái nụ cười nửa miệng ấy lướt qua rất nhanh tưởng chừng như chẳng ai có thể nhìn thấy, nhưng Lam vẫn không may bắt gặp.
Cô cúi thấp đầu, thở hắt một hơi ra chiều mệt mỏi, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Đúng như Lam dự đoán, lấy lý do đang mang bầu, Tú gần như bắt Lam ôm hết tất cả các món đồ mà cô ấy đã mua.
Thật ra nếu là người khác, Lam không cần phải làm thế.
Nhưng vì thân phận đặc thù của đôi bên khiến cô không thể từ chối bất kì yêu cầu nào của đối phương.
Dẫu cô biết Tú đang rìm cách làm khó cô, hay nói khó nghe hơn chính là tìm cách hành hạ cô, khiến cô phải khổ sở, nhưng chẳng biết vì lý do gì, Lam lại ní nhịn chấp nhận tất cả.
Ấy thế nhưng Lam càng im lặng răm rắp làm theo tất cả yêu cầu dù quá đáng và vô lý của Tú thì cô ta lại càng cảm thấy khó chịu và bực bội, cứ như bản thân đang đấm vào bịch bông vậy, mọi sự tức tối của mình không chỉ không được giải tỏa mà còn tăng thêm.
Cuối cùng chẳng hiểu vì đâu, Tú lại kéo Lam vào một quán bar, trong sự king ngạc và bối rối của Lam, Tú vui vẻ rót cho cô một ly rượu mạnh, sau đó tìm thêm hai chàng trai khác vào ngồi cùng bàn.
Thấy tình hình có vẻ như đã vượt ngoài tầm kiểm soát, Lam nhíu mày đứng dậy.
- Tôi về trước đây, chị cứ việc tự nhiên.
Cô sẽ không làm nhưng hành động như khuyên nhủ Tú, bởi cô hiểu rõ ác cảm mà cô gái này hướng về cô, cô ấy sẽ chẳng nghe bất cứ lời nào mà cô nói cả.
Nhưng nhẫn nhịn cũng sẽ có một giới hạn nào đó, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân phải đi quá xa hơn.
- Chẳng phải chị đã tìm cho em một chàng trai để cùng em vui vẻ rồi sao? Em thấy vẫn chưa đủ à? - Tú cầm tay cô lại, nụ cười mỉm và ánh mắt không chút thiện cảm hướng thẳng về phía cô.
Lam gạt nhẹ tay cô ấy ra, lạnh lùng lên tiếng.
- Xin lỗi, nhưng tôi chẳng thèm khát đến mức ấy đâu.
Ngược lại là chị đấy, chị làm thế này không sợ tôi sẽ nói hết cho anh Khánh nghe à?
- Tôi biết cô sẽ không nói đâu! - Tú cười nhẹ, nhún nhún vai ra chiều thản nhiên.
- Vì cô yêu anh ấy mà.
- Tôi chỉ yêu con gái của tôi thôi.
- Lam nghiêm túc nhìn vào mắt Tú.
Dưới ánh đèn mờ ảo và bao tiếng trò chuyện xung quanh, giọng cô không quá lớn, nhưng vẫn có thể dễ dàng lọt vào tai cô ấy.
- Tôi sẽ nói lại một lần nữa, tôi và anh Khánh đã kết thúc từ lâu rồi.
Tôi không còn yêu anh ấy nữa, vậy nên xin chị cũng đừng tìm cách làm khó tôi.
Đây sẽ là lần cuối tôi cùng chị làm những chuyện vô lý thế này.
Nói xong, Lam cầm túi quay người bỏ đi.
Nhưng vừa bước một bước, như sực nhớ ra điều gì, cô dừng lại, quay đầu.
- Nếu chị đã sợ như vậy, vì sao vẫn cứ cố chấp giữ tôi lại bên cạnh vậy chứ?
Lúc đi đến cầu thang, một lực mạnh níu lấy cổ tay cô kéo giật lại, khuôn mặt méo mó vì giận của Tú xuất hiện trong ánh đèn mờ trông càng trở nên dữ tợn.
- Tôi có nói sẽ để cô rời đi sao?
- Vậy chị muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi đây? - Lam hất tay Tú ra, đến lúc này cô cũng không còn chút kiên nhẫn nào nữa.
- Tôi không tiếp xúc với anh ấy, thậm chí còn không liên lạc với anh ấy.
Tôi đã tránh xa anh ấy hết mức có thể rồi, chị còn muốn tôi phải làm thế nào nữa?
- Cô có thể biến mất không? Cô có thể mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt của anh ấy được không?
- Tôi chưa từng muốn xuất hiện trước mặt anh ấy.
Nếu chị không tìm cách làm khó tôi, không để tôi nhận dự án của chị, có lẽ vĩnh viễn tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy.
Chị nghĩ tình trạng bây giờ là do ai? Là ai ép tôi phải đứng trước mặt anh ấy? Đừng nói chị không muốn, chính tôi cũng không hề muốn chuyện đó xảy ra.
Tôi chỉ muốn bình yên sống cùng con gái tôi, như thế cũng không được sao? Chị có cuộc sống của chị, tôi cũng có cuộc sống của tôi.
Thậm chí chị còn có con với anh ấy rồi, rốt cuộc chị còn muốn gì ở tôi nữa chứ?
- Con ư? Phải, anh ấy chỉ muốn đứa con này.
- Chợt, Tú bật cười chua chát, tay ôm lấy bụng.
- Nếu đứa con này không còn, anh ấy cũng sẽ không cần tôi nữa.
Vậy nên tôi mới xin cô, cầu xin cô hãy biến mất khỏi tầm mắt của anh ấy.
Bởi vì tôi...!thật sự rất yêu anh ấy.
Nếu không có cô, anh ấy sẽ không rời xa tôi.
Nói xong, chưa kịp để Lam phản ứng, Tú đã bước đến, nhắm mắt thẳng tay đẩy mạnh vào người cô.
Phía sau Lam chính là bậc thang, cú đẩy bất ngờ khiến cô chới với vào không trung rồi ngã về phía sau.
Lam không còn nghe được gì nữa, cô chỉ thấy Tú cắn môi quay mặt đi, mặc kệ bàn tay vươn đến phía mình như cầu cứu.
Một cũ ngã thật mạnh, mọi cảm xúc gần như tê liệt, trước mắt Lam mờ nhòa, xung quanh lại như rơi vào tĩnh lặng.
Tôi biết anh ấy yêu một người.
Yêu rất sâu đậm.
Trong tim anh ấy chỉ có mỗi một cô gái đó.
Đêm anh ấy ngủ cùng tôi, anh ấy đã nhầm tưởng tôi thành người khác.
Anh gọi tên cô ấy rất nhiều, rất nhiều lần.
Nhưng điều khiến tôi đau lòng hơn cả đó là khi mỗi lần gọi tên cô ấy, anh đều khóc.
Anh van lơn cô ấy đừng rời xa anh.
Anh đối xử với tôi rất dịu dàng.
Chỉ khi anh ấy say rồi nhầm tôi với người khác, anh mới có thể dịu dàng và nâng niu tôi như vậy.
Bởi vì bình thường khi đối mặt với tôi, ngoại trừ lạnh lùng ra thì chỉ còn sự xa cách.
Khi biết tôi có thai, anh ấy lặng đi tầm mấy giây rồi hỏi tôi muốn giữ hay bỏ.
Bỏ, anh ấy sẽ đưa tôi đi, trả tiền viện phí.
Giữ, anh ấy sẽ lấy tôi làm vợ.
Tôi...!đã chọn giữ đứa bé lại.
Bởi vì tôi yêu anh ấy.
Tôi yêu cái cách anh ấy si tình đến mức đau lòng với người con gái khác.
Cho nên ngay hôm tôi về nước, tôi đã chạy đi tìm cô ấy.
Tôi muốn xem xem người con gái có thể khiến một người đàn ông ưu tú như anh phải hạ giọng van xin đến mức ấy là một người tài giỏi đến mức nào.
Nhưng hóa ra đó chỉ là một cô gái bình thường.
Bình thường đến mức tầm thường.
Cô ấy chẳng có điểm nào xứng với anh cả.
Nhưng tôi lại muốn làm khó cô ấy.
Mỗi lần anh nhìn cô ấy, mỗi lần anh tìm kiếm hình bóng cô ấy, tôi sẽ lại càng căm ghét cô ấy hơn.
Tại sao? Tại sao người xuất sắc như anh ấy, cô còn muốn vứt bỏ? Tại sao người tôi nâng niu trân trọng, cô lại dẫm đạp và coi thường như vậy? Anh ấy không đủ tốt sao? Anh ấy không đủ yêu cô sao?
Vào ngày tái khám, tôi đã thẫn thờ khi biết rằng con của tôi nằm ngoài tử cung, không thể giữ được.
Mối liên kết duy nhất của tôi và anh, sợi dây duy nhất tôi có thể giữ anh lại, nay đã không còn nữa.
Nếu không có đứa con này, anh sẽ không cần tôi.
Anh sẽ lại nhìn về phía cô ấy.
Nếu vậy thì, khi cô ấy biến mất, anh ấy...!liệu có cho tôi thêm một cơ hội nữa hay không?.