Khi Tả Thi Giao đi ra từ bệnh viện, cô không về nhà, và cũng không trở về công ty mà đi thẳng tới công ty của lão Hắc. Cô không để cho nhân viên tiếp tân thông báo cho lão Hắc biết, trước khi đến cô cũng không gọi điện. Một mình cô lặng lẽ đi vào văn phòng của lão Hắc
Khi cô bước vào, lão Hắc đang ngồi ở bàn làm việc, uống cà phê. Bên cạnh là một tờ báo, trên bàn làm việc có máy tính, sổ ghi chép và một khung ảnh nhỏ, trong ảnh là hình của lão Hắc và Tả Thi Giao đang tay trong tay cười với nhau rất tình tứ. Trong phòng còn có Tống Đoạt. Lúc này tống Đoạt không ngồi mà đứng hút thuốc cạnh sofa, tay cầm một chiếc bút chì, đứng quay mặt vào tấm bản đồ thế giới treo trên tường. Tống Đoạt đang đưa chiếc bút chì trên tấm bản đồ để tìm kiếm, vừa tìm vừa nói với lão Hắc: “Anh đã đi Maldives bao giờ chưa? Nghe nói đấy là một nơi rất lí tưởng để hưởng tuần trăng mật đấy.”
Sau khi Tả thi Giao bước vào phòng, cả lão Hắc và Tống Đoạt đều dừng lại, cùng hướng mắt về phía Tả Thi Giao. Lão Hắc đứng dậy cười niềm nở: “Sao em lại tới đây? Thị sát công việc của chồng mình đấy à?” Tống Đoạt thì quay người lại rồi chỉ vào một nơi nào đó trên tấm bản đồ thế giới, vừa chỉ vừa nói: “Chị à, chị có biết Maldives không, những đôi mới lấy nhau đều tới Maldives để hưởng tuần trăng mật. Anh trai em đã đưa chị đi Maldives chưa? Nếu chưa đi thì chị phải bảo anh ấy đưa đi nhé, để xem anh ấy yêu chị tới mức nào.”
Lão Hắc liếc mắt nhìn Tống Đoạt rồi cất tiếng dạy bảo: “Cậu không muốn mọi chuyện rối tung lên đấy chứ? Cậu ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với chị cậu, lại còn không đi chỗ khác sao?”
Tống Đoạt đáp: “Đi chỗ khác á, những người nhàn rỗi mới phải đi chỗ khác, nhưng tôi không phải người nhàn rỗi, tôi là một người rất bận rộn.” Nói rồi Tống Đoạt lấy cốc rót nước cho Tả Thi Giao.
Tả Thi Giao vứt chiếc túi xách lên ghế sofa, sắc mặt cô vẫn không thay đổi bởi những lời hỏi han ân cần của lão Hắc và Tống Đoạt. Tả Thi Giao buông một câu: “Em có chuyện, trong lòng thấy không thoải mái lắm, chỉ muốn tới đây ngồi một lát.”
Lão Hắc sững sờ, còn Tống Đoạt thì cướp lời: “Chị sao vậy, có chuyện gì thế? Có anh em đây thì không có vấn đề gì cả. Chị nói đi, nếu anh em không đứng ra giải quyết giúp chị thì em sẽ làm thay.” Nói rồi Tống Đoạt bỏ chiếc bút chì trên tay xuống bàn, rồi cũng ngồi vào sofa. Tống Đoạt nhìn thấy chiếc túi nhãn hiệu LV mới cứng của Tả Thi Giao có hai vết xước. Tuy vết xước rất mờ nhưng chỉ cần nhìn là chắc chắn vết rạch là bởi một vật gì đó rất cứng.
Kẻ trộm thì không để lại vết xước thế này, chỉ để lại vết dao rạch mà thôi. Kết hợp với sắc mặt và điều mà Tả Thi Giao nói lúc nãy, chứng tỏ cô đã gặp chuyện phiền phức, có thể dự đoán rằng cô đã bị ai đó bắt nạt.
Còn lão Hắc không tỏ ra bị kích động như Tống Đoạt, anh cầm chiếc cốc đang đặt trên bàn đặt lên tay Tả Thi Giao, nhẹ nhàng an ủi: “Em uống nước đi đã, cứ bình tĩnh không có chuyện gì cả, còn có chồng em đây mà, chuyện của em cũng là chuyện của anh, dù có gặp chuyện gì anh cũng sẽ giúp em.”
Hôm nay, đúng là Tả thi Giao đã gặp phải chuyện không vui. Theo giác quan thứ sáu của cô và theo những dấu vết để lại, cô phát hiện ra rằng mối quan hệ giữa chồng cô và Tống Đoạt không bình thường. Trong văn phòng của giám đốc, giám đốc không hút thuốc, còn nhân viên lại hút thuốc, giám đốc thì ngồi, còn nhân viên cầm bút chì thao thao bất tuyệt chỉ chỉ trỏ trỏ trên tấm bản đồ thế giới, vợ giám đốc tới, mà nhân viên không chịu đi, lại còn ngồi trước mặt vợ giám đốc, lại còn tham gia vào câu chuyện giữa giám đốc và vợ anh ta. Điều đó chứng tỏ mối quan hệ giữa nhân viên này và lão Hắc thân mật tới mức không phân biệt trên dưới nữa. Nếu không thì dù là cấp dưới hay bạn bè thì cũng phải giữ khoảng cách chứ.
Tả Thi Giao cảm thấy chán nản và hoang mang, cô đưa mắt nhìn Tống Đoạt, lão Hắc hiểu ngay ý Tả thi Giao, bèn sai Tống Đoạt: “Cậu hay uống trà sữa, loại trà sữa mà Châu Kiệt Luân quảng cáo là gì ấy nhỉ?” Tống Đoạt biết ý, vội đi chuẩn bị trà sữa.
Sau khi Tống Đoạt đi rồi, lão Hắc đóng chặt cửa lại, rồi quay lại ngồi cạnh Tả Thi Giao trên chiếc ghế sofa. Lão hắc cũng nhìn thấy ngay hai vết xước rất rõ trên chiếc túi LV của vợ, anh nhíu mày nhưng không hỏi gì, mà im lặng chuẩn bị tư thế lắng nghe Tả Thi Giao
Tả thi Giao bèn bỏ chiếc khăn che nửa khuôn mặt mình xuống, những vết thâm tím như bị đánh đập, bạo hành trên mặt và trên cổ Tả Thi Giao hiện ra trước mặt lão Hắc.
“Sao thế này?” Lão Hắc kinh ngạc. “Em có đau không, em đã tới bệnh viện chưa?” Lão Hắc lo lắng hỏi một tràng dài
Theo tính cách của Tả Thi Giao, tuy lúc nào cô cũng không chịu nhận thua về mình, lúc nào cô cũng muốn hơn người khác, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng động chân động tay, hay cãi nhau với ai. Chắc chắn những vết thương này của Tả Thi Giao là do bị đánh, có chuyện gì lớn tới mức mà đàn bà con gái phải động chân động tay vậy.
“Anh đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn lao cả.” Nhìn dáng vẻ lo lắng của lão Hắc, Tả Thi Giao cảm thấy vừa lòng. Cô nói tiếp: “Xe của đoàn du lịch bị cướp, bọn chúng đã đưa xe tới chỗ vắng vẻ rồi ra tay”
“Cái gì, xe của đoàn khách du lịch bị cướp cà?” Lão Hắc tròn mắt ngạc nhiên.
“Bọn cướp đã đóng giả làm khách du lịch, đi được nửa đường thì chúng rút dao ra, hành khách và em phải đưa hết tiền cho chúng, chúng nhìn thấy em xách túi LV, nên chúng giằng lấy, em không chịu buông tay nên chúng đánh…”
Lão Hắc tức giận nói: “Em có bị làm sao không đấy, túi xách đáng tiền hay là em đáng tiền, cứ đưa cho chúng, đừng nói là một cái túi xách, kể cả nhà cửa hay xe cộ, nếu chúng cần thì cũng đưa cho chúng, chỉ cần chúng đừng động chân động tay là được. Đao kiếm vô tình, lần này em may mắn trở về, nếu em có mệnh hệ gì thì anh…”
“Thì anh làm sao?” Tả Thi giao tỏ ra rất hứng thú muốn nghe câu nói tiếp theo của lão Hắc.
Lão Hắc thành thật: “Thì làm sao anh nói chuyện được với bố mẹ em, chúng ta mới lấy nhau được có mấy ngày, mà vợ anh lại gặp phải chuyện lớn như thế.” Lão hắc nhìn Tả Thi Giao với ánh mắt thương xót và tự trách mình, rồi tỏ ra không vui: “Em lại còn có tâm trí hỏi thế à, đúng là chẳng biết gì cả. Em bước vào đời bao lâu như thế mà không biết bọn cướp ấy là lũ dã man hung hãn, tất cả vì tiền, chỉ vì một chiếc túi mà suýt chút nữa đã làm hại em.”
Tả thi Giao bĩu môi, các ngón tay cô đan vào nhau, nước mắt cứ trực trào ra, ngân ngấn trên mi mắt. Cô đang cố kìm chế để không khóc. Trông thấy Tả Thi Giao như thế, lão Hắc rất thương vợ, nhưng không thể không trách móc, rồi lão Hắc nhẹ giọng: “Sau này em phải nhớ, gặp những tình huống như thế, nếu chúng muốn túi xách thì em đưa cho chúng, nếu chúng muốn gì thì cứ đưa cho chúng, thiếu thứ gì anh sẽ mua cho em.”
Đáp lại sự trách móc của lão Hắc, Tả Thi Giao lí nhí nói: “Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, dù thế nào thì em cũng không đưa cho chúng, sau đó em tháo đồ trang sức ở đai áo đưa cho chúng, chúng mới cho qua.”
Lão Hắc khựng lại, anh đang bị kích động mạnh? Chiếc dây đai áo của Tả Thi Giao là vàng thật, đó là tài sản mà cô kiếm được bằng khoản tiền tiết kiệm mấy năm đi làm, còn đáng tiền hơn cả chiếc túi LV. Vợ anh đã vứt bỏ món tài sản lớn, chỉ để bảo vệ một món đồ nhỏ, chỉ vì đó là món quà đầu tiên mà anh đã tặng cho cô? Trên thế gian này lại còn có người như thế sao? Lão Hắc vội ôm Tả Thi Giao vào lòng, lau nước mắt cho cô, anh không nói gì, chỉ ôm thật chặt vợ mình vào lòng.
Tả Thi Giao vẫn chưa nói hết, “Về tới thành phố là em muốn tới chỗ anh ngay, em chỉ muốn gặp anh. Nhưng em đã không tới đây ngay, em tới bệnh viện.”
“Em hành động đúng đấy, em đã kiểm tra tổng thể cả chưa?” Lão Hắc buống Tả Thi Giao ra, rồi nhìn cô từ trên xuống dưới. Lão Hắc nhận thấy sắc mặt của Tả Thi Giao đã khá hơn, trong mắt của cô còn như đang ẩn giấu nụ cười. Lão Hắc tỏ ra không hiểu nhưng anh không hỏi mà đợi vợ mình lên tiếng. Ánh mắt đó đầy háo hức, như muốn nói điều gì đó.
“Em không kiểm tra tổng thể, mà chỉ kiểm tra một chỗ thôi.”
Tả Thi Giao cười hì hì và nói, vừa nói cô vừa đặt tay lên bụng mình rồi nhìn lão Hắc bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cô như muốn nói với lão Hắc hãy đoán xem cô đã kiểm tra ở chỗ nào.
Đầu óc lão Hắc như mê muội cả đi.
Tả Thi Giao đoán chắc lão Hắc cũng không đoán ra được, cô muốn tự mình nói với chồng: “Anh sắp được làm cha rồi đấy.”
Người lão Hắc run lên.
Đã rất lâu rồi, anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ kết hôn. Nhưng anh đã muốn có một đứa con từ lâu. Có phải là vì muốn có con mà lão Hắc mới kết hôn không? Cùng không phải vì điều đó, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường của một người đàn ông bình thường. cuộc sống của một người đàn ông bình thường là có vợ, có con cái. Bây giờ lão hắc đã có vợ cả có con, trong lòng anh cảm thấy ấm áp, một cảm giác bình yên như thể anh đang có trong tay tất cả giang sơn, giàu có và thịnh vượng. Nhưng đồng thời lúc đó trái tim anh như trùng xuống, cuộc hôn nhân và cả đứa con của anh nữa cũng chỉ là thủ đoạn để che giấu sự bất bình thường của anh trong mắt người khác. Bí mật này thực sự là điều sẽ làm tổn thương vợ anh. Bởi thế anh càng phải sống thật hoàn mỹ, không để vợ biết sự thật này. Thậm chí dù là điều nhỏ nhất.
Anh ôm tả Thi Giao vào lòng thật chặt, rồi quyết định đưa Tả Thi Giao đi tắm, đi mua một dây đai áo mới, lần này anh sẽ không mua đai áo bằng vàng nữa mà sẽ mua loại bằng bạch kim, và mua thêm một chiếc túi LV loại mới nhất, sau đó tới quán Thiên Ngoại Phi Tiên để ăn một bữa linh đình. Để được ngồi trên chiếc bàn xoay ở tầng trên cùng của nhà hàng và nói với vợ rằng, anh yêu vợ biết nhường nào. Anh muốn Tả thi Giao hứa rằng từ nay về sau sẽ không được làm bất cứ điều gì ảnh hưởng tới bản thân, cho dù là trầy xước da một chút thôi cũng không được.
Tả thi Giao không chỉ là vợ anh mà còn là thần hộ mệnh của gia đình anh, là vị công thần giữ ngọn lửa ấm trong gia đình anh!
2
Tống Đoạt mang một ly trà sữa tới trước cửa phòng lão Hắc, vừa định bước vào, thì tiếng nói chuyện trong phòng vọng ra khiến Tống Đoạt do dự, Tống Đoạt nghĩ phải gõ cửa rồi mới bước vào. Dù gì người ta cũng là vợ chồng, hơn nữa trước mặt người ngoài, lão Hắc là cấp trên của Tống Đoạt. Khi bước vào phòng cấp trên, chắc chắn phải gõ cửa.
Khi Tống Đoạt định giơ tay lên để gõ cửa thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng nói đầy vui mừng của lão Hắc: “Em có bầu rồi à, tốt quá, em đúng là thần hộ mệnh của gia đình chúng ta.”
Tống Đoạt đờ đẫn, chiếc cốc trên tay nghiêng sang mệt bên, trà sữa đổ cả ra ngoài, bắn lên tay anh ta, trà sữa nóng làm trái tim anh bỏng rát, Tống Đoạt cảm thấy trái tim mình như bị lửa thiêu. Tống Đoạt nhíu mày, lúc này anh ta chỉ muốn ném ngay cốc trà sữa qua cửa. Nhưng không thể làm như thế, lý trí trong anh ta đã chiến thắng những ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu, anh ta quay người định bỏ đi nhưng dường như đôi chân bị dính chặt trên mặt đất không cử động nổi. Đôi tai anh ta như hướng vào căn phòng để lắng nghe từng tiếng động bên trong.
“Em thấy Tống Đoạt chẳng có cô bạn gái nào cả, em muốn giới thiệu một cô bạn cho cậu ấy!” Tiếng Tả thi Giao vang lên. “Có một lần trong đoàn khách du lịch mà em dẫn tham quan, có một vị khách nước ngoài đã nhắc tới Tống Đoạt. Anh đoán xem anh ta đã nói gì?”
Tống Đoạt không muốn rời khỏi vị trí lúc này. Không phải là anh muốn nghe xem người khác đánh giá về mình thế nào, mà thực sự anh muốn nghe Tả thi Giao, cô vợ yêu quý của lão Hắc đánh giá về anh như thế nào. Hơn nữa anh thấy trong giọng nói của Tả Thi Giao có chút gì đó rất kì quái như thể sắp tiết lộ ra bí mật động trời nào đó. Điều này khiến Tống Đoạt cảnh giác. Người phụ nữ này không phải là đã biết mối quan hệ giữa anh và lão Hắc rồi chứ? Nếu biết càng tốt, cô ta sẽ nhanh chóng rời xa lão Hắc, khi đó lão Hắc sẽ chỉ còn là của mình anh ta.
“Nói gì cơ?” Tiếng lão Hắc hỏi.
“Anh chàng đó nói Tống Đoạt là người đồng tính đấy.” Tả Thi Giao nói: “khi đó đoàn tham quan của em tới Hướng Hải, xe của Tống Đoạt vừa chạy qua, người đàn ông đó đã nhìn thấy, anh ta đã chỉ cho những người đi cùng nhìn Tống Đoạt, anh ta đã nói: đó không phải Tống Đoạt sao, anh chàng đồng tính.” Tả Thi Giao ngừng một lát rồi nói tiếp, “Nhưng em không cảm thấy cậu ta là một người đồng tính. Một người đẹp trai tuấn tú như Tống Đoạt không phải là nhiều, nhưng mà cậu ấy không có bạn gái, cũng không có cô gái nào gọi điện tìm cậu ấy, anh có thấy kì lạ không?”
“Em đừng đoán mò nữa, chuyện riêng tư của người khác chúng ta không nên hỏi nhiều. Vợ à, chúng ta hãy nói chuyện của chúng mình nhé! Bây giờ chúng ta tới cửa hàng vàng bạc để mua đồ trang sức hay mua túi xách trước nào?”
“Đi đâu cũng được ạ, chỉ cần có anh ở bên là em vui rồi.” Giọng tả thi Giao nhõng nhẽo khiến Tống Đoạt đứng ngoài cửa sởn cả gai ốc.
Xung quanh đó, nhân viên đi qua đi lại, không biết bọn họ có nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng hay không?
Tống Đoạt đi xuống lầu, bước lên xe, kéo cửa kính xe xuống, anh ta gác một tay lên cửa sổ, châm điếu thuốc. đúng là cuộc đời này không nói trước được điều gì, không thể nào biết được ngày mai bạn sẽ gặp phải chuyện gì, sẽ làm gì. Tống Đoạt còn chưa tốt nghiệp cấp hai thì bố mẹ li dị, mẹ anh ta bỏ đi biệt tăm. Anh sống cùng bố, cuộc sống khi ấy là “ăn bữa nay lo bữa mai”. Ngày nào anh ta cũng sợ phải ăn những trận đòn roi của ông bố nát rượu. Một buổi sáng nọ, bố anh ta đã bỏ nhà ra đi và không bao giờ trở lại. Năm ấy, Tống Đoạt mới mười lăm tuổi. Ba ngày liền anh không được ăn gì, Tống Đoạt bị chủ nhà đuổi khỏi phòng trọ cùng với túi hành lý là tài sản duy nhất.
Những cơn gió mùa đông gào thét, tuyết đua nhau rơi, trên người Tống Đoạt chỉ có một chiếc áo len mỏng, bên ngoài là một chiếc áo khoác, tống Đoạt lạnh tới mức cả người run bần bật. trên đường phố ai ai cũng mặc những chiếc áo long vũ dày dặn, ấm áp, họ quàng khăn, trong khi đó Tống Đoạt chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cánh tay lại còn bị sờn rách. Anh đưa tay quệt nước mũi đang chảy xuống, tay chân lạnh cóng như bị ngâm vào thùng nước đá. Nhìn ánh đèn ấm áp và mùi thức ăn bay ra từ nhà hàng nằm trên phố. Tống Đoạt nuốt nước bọt. Lòng tự tôn khiến anh không thể bước vào nàh hàng xin ăn như một kẻ ăn mày
Có lẽ bởi khi ấy anh đang chú ý tới sự náo nhiệt và mùi thức ăn trong nhà hàng, nên không chú ý tới mọi việc xung quanh. Từ xa, một chiếc Audi chạy tới, Chiếc xe phanh gấp làm hất một lớp tuyết lên trước mũi xe, tiếng phanh xe kêu “két” vang lên chói tai. Tống Đoạt quay đầu lại, chiếc xe đã lao ngay tới trước mặt. Anh giật mình ngã sõng soài ra đất.
Từ trong xe, một người đàn ông bước ra, ông ta vội vàng chạy tới bên Tống Đoạt, đỡ anh dậy, rồi nói với giọng lo lắng: “Đã đâm vào cậu chưa, xem nào, xem có cử động được không nào?”
Tống Đoạt đứng lên, lảo đảo, tuyết trơn quá anh lại ngã xuống. Người đàn ông đỡ lấy Tống Đoạt, ông ta cảm nhận được toàn thân Tống Đoạt đã run lên, nên ông ta cứ nghĩ người này chắc bị thương. “Tôi đưa cậu tới bệnh viện nhé?”
“Không sao đâu, đế giày tôi trơn quá nên bị ngã, xe của anh vẫn chưa đâm vào tôi. Anh đi đi, không cần để ý tới tôi đâu.” Tống Đoạt lại xiêu vẹo đứng dậy, anh nhặt túi hành lý của mình lên, phủi những lớp tuyết đang bám trên đó, rồi lại phủi tuyết trên chân mình, định băng qua đường để tìm một con ngõ nhỏ để tránh gió. Nhưng Tống Đoạt không muốn đi nữa, vì đã quá mệt mỏi. Gió lạnh và cái đói khiến Tống Đoạt cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ mà cậu chưa từng cảm thấy trước đây. Người đàn ông phía sau gọi lại.
“Này người anh em, có thật là cậu không sao đấy chứ?’
“Không sao cả.”
“Cậu đừng đi, để tôi mời cậu một bữa.” Người đàn ông nói.
Tống Đoạt dừng lại, bây giờ hai chứ “ăn cơm” đối với cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Người đàn ông đó là lão Hắc. Lão hắc đặt phòng ăn riêng, rồi gọi một bàn thức ăn, nhưng lão Hắc không ăn mà đặt hai tay trên bàn, chăm chú nhìn Tống Đoạt ăn. Đã từ lâu lắm rồi lão Hắc không nhìn thấy ai ăn ngon miệng đến vậy. Thậm chí đã có lúc lão Hắc không ăn cơm và quên cả đói, quên đi cảm giác hưởng thụ hạnh phúc khi được ăn cơm. Cũng có lúc lão Hắc cảm thấy xung quanh anh không có gì khiến anh cảm thấy vui.
Tối hôm đó lão Hắc đã rất vui, anh uống rất nhiều rượu, anh cảm thấy cậu thiếu niên đó đem lại may mắn đối với anh. Suýt chút nữa anh đã đâm vào cậu ta, nhưng may mà không sao. Còn nữa, cậu thanh niên ấy đã cho lão Hắc cảm giác ấm áp. Lão Hắc đã đưa Tống Đoạt về nhà, muốn cho Tống Đoạt một đêm yên giấc. Túi hành lý nhem nhuốc của Tống Đoạt bị lão Hắc bỏ lại nhà hàng, lão Hắc nói sẽ mua cho Tống Đoạt một cái túi mới.
Tống Đoạt đứng trong phòng tắm, nói là phòng tắm nhưng còn rộng hơn cả căn nhà mà bố cậu từng thuê, cậu nghĩ mình đang mơ. Khi làn nước ấm áp bao vây lấy cậu, cậu cảm thấy thật hạnh phúc và ngưỡng mộ cuộc sống của lão Hắc. Sauk hi bước ra khỏi phòng tắm, cậu thấy lão Hắc đã ngủ rồi, cậu cúi xuống nhìn người đàn ông đang nói mê trong giấc ngủ. Cậu đã nhìn lão Hắc rất lâu.
Sau đó, cậu vào phòng tắm, giặt sạch bộ quần áo bẩn của cậu và chiếc áo sơ mi mà lão Hắc đã thay ra, lại còn là phẳng chiếc áo sơ mi ấy nữa. Tất cả những điều này đều là những thứ mẹ đã dạy cậu trước đây. Cậu có cảm giác như mình đã bước chân vào chốn thiên đường, cần phải báo đáp lão Hắc, và cần phải giúp lão Hắc làm gì đó.
Sau khi lão Hắc tỉnh dậy, nhận thấy căn phòng sáng sủa và sạch sẽ hơn nhiều, quần áo được gấp gọn gang đặt trên bàn, trong bếp còn phảng phất mùi cháo nóng hổi hấp dẫn. Lão Hắc hỏi Tống Đoạt tối qua ngủ có ngon không, hỏi Tống Đoạt đã làm những gì. Tống Đoạt đáp: “Tôi không dám ngủ, nếu ngủ thì thật tiếc biết bao, một căn nhà đẹp như thế này, tôi muốn tận hưởng một chút, sau này nếu nhớ lại chắc chắn tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Tống Đoạt học rất khá, những bài văn mà Tống Đoạt viết, luôn được thầy đọc làm mẫu cho cả lớp. Tiếc là cậu đã bỏ học lâu lắm rồi.
Lão hắc không để tống Đoạt đi, anh muốn Tống Đoạt thành người giúp việc cho anh, theo anh buôn bán. Mỗi khi kiếm được một khoản kha khá, họ lại đi hát hò chúc mừng. Năm thứ hai khi Tống Đoạt ở cùng lão Hắc, vào một đêm khi chợt tỉnh giấc lão Hắc đã đánh thức Tống Đoạt ở phòng bên cạnh rồi nhìn sâu vào mắt cậu và nói: “Tiểu Đoạt, thương trường vô tình lắm, kiếm bao nhiêu tiền thì mới đủ. Đừng nghĩ như thế, học mới thấy cuộc đời có ý nghĩa, hay là cậu quay trở lại trường học nhé, tôi tặng cậu một chiếc xe.”
Tới năm thứ ba, phần thưởng mà lão Hắc dành cho Tống Đoạt là một ngôi biệt thự. Nhưng Tống Đoạt không chịu đi, cậu chỉ trả lời ngắn gọn rằng: “Tôi không thích học, tôi thích được đi làm cùng anh, tôi thích đánh trống, thổi saxophone!” Khi trước tới phòng hát, Tống Đoạt thường chạy ra sân khấu phía sau để thảo luận với các nhạc công, còn dàn dựng tiết mục. Năm ấy Tống Đoạt hai mươi tuổi. Khi đó trông Tống Đoạt hào hoa phong nhã, đi tới đâu cũng được các cô gái vây xung quanh. Nhưng Tống Đoạt rất kiêu, không nhắm cô nào. “Đúng là một lúc líu ra líu ríu, chán thế không biết.” Đôi lúc, khi tới phòng hát của lão Hắc, Tống Đoạt cũng gọi vài cô gái trẻ đẹp vào ngồi cùng, nhưng đa phần là cả buổi Tống Đoạt chả để ý gì tới những cô gái đó, khiến các cô gái đều cảm thấy sợ: “Có phải anh muốn đổi người khác không ạ?”
Mùa hạ năm đó, Tống Đoạt cùng lão Hắc đi kiểm tra ở công trường, Tống Đoạt không đội mũ bảo hộ, cậu không thích cảm giác chiếc mũ ép lên đầu mình. Bất ngờ có tảng đá từ trên cao rơi xuống, lão Hắc nhìn thấy vội vàng chạy tới đẩy Tống Đoạt ra.
Tuy lão Hắc không bị hòn đá rơi trúng người nhưng bị đau lưng, chỉ cần trở trời, làm việc quá sức là lưng lại đau.
Tống Đoạt ở bệnh viện chăm sóc lão Hắc mấy ngày liền, lúc nào mắt cậu cũng ướt đẫm đỏ ngầu.
Đêm đó, người con gái đang học nghiên cứu sinh mà lão Hắc yêu thương đã ra nước ngoài cùng với một người đàn ông giàu có. Lão Hắc uống rất nhiều rồi ngủ quên trên sofa. Tống Đoạt đã quỳ bên cạnh, cũng giống như ngày trước khi lão Hắc đưa Tống Đoạt về nhà. Trong đêm tối tĩnh mịch, Tống Đoạt chăm chú nhìn lão Hắc, từ chiếc mũi đến đôi long mày, tới vầng trán, vầng trán ấy dường như chứa đựng biết bao lo toan. Tống Đoạt đưa tay vuốt lên trán lão Hắc, đột nhiên lão Hắc nắm lấy tay Tống Đoạt rồi gục đầu vào đôi tay cậu.
Tống Đoạt đưa bàn tay lão Hắc đặt trên ngực mình, lúc này dường như Tống Đoạt không còn là chính mình nữa, lồng ngực ấy nóng hổi, trái tim Tống Đoạt đang thổn thức.
Không biết là ai bắt đầu trước, chỉ biết là hai người đàn ông đã sáp lại gần nhau, khoảng cách giữa họ giờ chỉ là con số không. Trong lúc lão Hắc còn say, Tống Đoạt thổ lộ với lão Hắc: “Từ ngày đầu tiên gặp anh tôi đã không muốn rời xa anh.” Lão hắc trầm ngâm không đáp.
Lúc tỉnh rượu, trước khi bước ra khỏi cửa lão Hắc nói với Tống Đoạt: “Cút, phải cút ra ngay, đúng là đồ bỉ ổi. Sao ta đuổi mi đi mà mi không chịu đi. Sáng mai trước khi ta quay trở về đừng để ta thấy mi nữa.”
Đương nhiên Tống Đoạt không chịu đi. Cậu ta dọa tự sát, cậu dùng dao lam cắt vào hai cổ tay mình.Cuộc đời này cậu không thể không có lão Hắc, lão Hắc đuổi cậu đi,cậu chỉ có một con đường duy nhất là tự kết liễu đời mình.
Sáng sớm hôm sau, lúc lão Hắc trở về nhà, như có giác quan thứ sáu, lão Hắc thấy mắt mình cứ máy liên hồi, tâm trạng bồn chồn không yên. Lão hắc sọi điện cho bố mình, bố anh tỏ vẻ không vui: “Nửa đêm nửa hôm, không có chuyện gì con đánh thức bố làm gì, có việc sao không gọi điện từ sớm đi! Sao con không tranh thủ thời gian đi, Phát Tiểu Khả đã kết hôn rồi đấy, nó còn dẫn cả vợ nó về nhà đây này. Con mau chóng chọn lấy một người đi, đừng kén cá chọn canh nữa.”
Lão Hắc lái xe vòng đi vòng lại ba lượt liền, anh thấy tim mình càng lúc càng đập nhanh hơn. Thế là anh quyết định về nhà. Vừa mở cửa đã nhìn thấy Tống Đoạt nằm bên vết cắt. Người lão Hắc mềm nhũn rồi ngã sõng soài xuống đất, không thể gượng dậy nổi. Lão hắc ngồi trên sàn nhà gọi điện cấp cứu nhưng gọi nhầm mấy lần, cuối cùng cũng gọi được. Lão Hắc ngồi trên sàn, kéo chiếc caravat ra buộc chặt lấy cánh tay Tống Đoạt. Khi bác sĩ đỡ Tống Đoạt dậy, lão Hắc vẫn chưa thể đứng dậy. Họ hỏi: “Anh có cần người đỡ dậy không?”
Có rất nhiều việc đã bắt đầu từ đó, bố của lão Hắc muốn lão Hắc lấy vợ, việc làm ăn buôn bán của lão Hắc đã đưa lão Hắc tới thành phố này, bởi vì công việc của lão Hắc ở chỗ cũ vẫn chưa kết thúc. Còn bây giờ lão Hắc đã lấy vợ. “Anh đã từng nói sẽ đưa tôi đi Tây Tạng, đi Ali, đi ngắm song Nhã Lỗ Tạng Bố, leo lên đỉnh chômôlungma , còn bây giờ anh lấy vợ rồi, chỉ còn lại mỗi mình tôi…”
Tống Đoạt nhìn hình săm trên cánh tay mình, một long một phượng, rồi cất tiếng cười đau khổ. Trên thế gian này, người si tình như anh ta cũng chỉ có một mà thôi, đây là vết thương cũ để lại. Tống Đoạt đã săm lên cánh tay để che đi vết thương ngày ấy. Nhưng vết thương mà không ai nhìn thấy là vết thương lòng, lúc nào vết thương ấy cũng giày vò anh ta.
Cửa xoay của tòa nhà mở ra, lão Hắc và Tả Thi Giao sánh vai nhau bước ra. Hai người khoác tay nhau nhanh chóng bước lên xe và không để ý Tống Đoạt ở gần đó. Tống Đoạt đi sau xe lão Hắc, chính bản thân Tống Đoạt cũng không hiểu mình làm thế này để làm gì, anh ta chỉ muốn đi sau xe lão Hắc.
Tống Đoạt theo tới tận quán Thiên Ngoại Phi Tiên. Lão Hắc và Tả Thi Giao khoác tay nhau bước vào nhà hàng, còn lại một mình Tống Đoạt ngồi im lặng trong xe, dường như mọi sức lực trong cơ thể anh ta đều đã cạn kiệt. Tống Đoạt gục đầu trên vô lăng, những dòng xe bên ngoài cứ lao qua vun vút như thể dòng thời gian đang đưa Tống Đoạt quay trở lại những ngày xưa ấy.
Cho tới khi lão Hắc và Tả Thi Giao bước ra khỏi nhà hàng, dường như Tống Đoạt vẫn ngồi yên trên xe không nhúc nhích. Đợi lão Hắc và Tả Thi Giao lên xe đi, Tống Đoạt lại tiếp tục đi theo sau xe. Cho tới khi chiếc xe lão Hắc quay vào khu biệt thự. Tống Đoạt dừng xe bên ngoài rất lâu, rồi mới nổ máy. Trong đêm tối, chiếc xe của Tống Đoạt cứ chạy vòng quanh không biết nên đi đâu về đâu, đến khi cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, anh ta dừng xe ở bên ngoài một nhà hàng.
Tống Đoạt định tìm thứ gì đó ăn cho đỡ đói nhưng cuối cùng anh ta lại uống hết rượu, không động tới một chút thức ăn nào. Ánh đèn quét qua quét lại, tiếng nhạc lúc gần lúc xa khiến con người trở nên chán chường. Tống Đoạt vẫy tay gọi thêm bia, một cô gái xinh xắn, ăn mặc hở hang bê theo hai chai bia bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Đoạt, cô gái tiến lại gần anh, gần đến mức Tống Đoạt phải dịch chuyển chỗ ngồi. “Anh, sao lại uống rượu một mình thế, em uống cùng anh nhé.” Cô gái nói rồi mở bia cho Tống Đoạt, rót cho anh một cốc, Tống Đoạt không nhìn cô gái mà uống ừng ực hết cốc bia. Không ngờ bàn tay của cô gái đã đặt lên đùi Tống Đoạt và còn định tiếp tục sờ soạng lên người anh ta. Tống Đoạt nắm chặt tay cô gái rồi bóp thật mạnh làm cô gái kêu lên sợ hãi,
“Cút ngay đi, đừng làm phiền lúc tao đang uống rượu.” Tống Đoạt không thích phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ chủ động và phóng túng như thế. Tống Đoạt cho rằng phụ nữ là những kẻ chỉ biết làm dáng, giả dối để móc ví đàn ông. Trong đầu Tống Đoạt đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Cẩm Tú, ở người con gái này ít những điều giả dối và cũng không đáng ghét như những người phụ nữ khác.
Tống Đoạt nhớ tới những điều Tả Thi Giao đã nói khi ở văn phòng lão Hắc rằng việc Tống Đoạt không hề có người bạn gái nào thật kì lạ. Hay là kiếm một cô bạn gái giả tới trước mặt Tả Thi Giao, nếu không người phụ nữ này sẽ tiếp tục xen vào mối quan hệ giữa Tống Đoạt và lão Hắc, không biết chừng cô ta còn trờ thành hòn đá ngáng đường, muốn gạt bỏ Tống Đoạt.
Tìm một bạn gái giả, cũng hay đấy. Cô gái lúc nãy cứ cố mơn trớn anh chắc chắn không đủ tư cách, ánh mắt đưa tình như thế không phù hợp chút nào. Trước mắt Tống Đoạt lại hiện lên hình ảnh Cẩm Tú.
Sau khi đã đưa ra quyết định dứt khoát, Tống Đoạt tính tiền rồi ra về. Cô gái lúc nãy vẫn chạy theo sau quyến luyến không muốn rời. Tống Đoạt rút một tờ séc đưa cho cô ta, cô ta liền buông tha ngay, rồi biến mất trong tiếng nhạc xập xình.
Tống Đoạt đang lái xe thì thấy điện thoại trong túi rung lên không ngớt. “ Ôi ông nội ơi, tên đó lại gọi điện tới rồi!” tiếng chuông điện thoại mà Tống Đoạt cài cho số máy gọi đến rất đặc biệt, thế nên vừa nghe đã biết ngay.
Tống Đoạt nhấc máy nói: “Người an hem, thế nào rồi?” Liền ngay sau đó, sắc mặt Tống Đoạt cũng thay đổi, “cái gì, nổ rồi à? Có người bị thương à? Đúng là lũ ăn hại. Tao đã nói là bất chấp thủ đoạn nhưng cũng không bảo chúng mày cho nổ để bị thương người. Đúng là lũ ăn hại, lũ rác rưởi.” Tống Đoạt hằn học, vứt điện thoại sang một bên. Hai tay đập mạnh lên vô lăng.
3
Sau khi Cẩm Tú biết đúng là Kỷ Viễn không làm việc ở tòa nhà đó, rồi lại nhận được điện thoại tâm sự của Tiểu Ngư, Cẩm Tú đã tin ngay những điều mà Tiểu Ngư nói.
Cẩm Tú đứng dưới tầng 1 của tòa nhà, cô quay mặt ra phía ngoài, rút điện thoại gọi cho Kỷ Viễn. Nhưng không có ai nhấc máy.
Ngồi trên taxi, Cẩm Tú lại gọi cho Kỷ Viễn nhưng đầu bên kia đã tắt máy.
Cẩm tú quay trở lại bệnh viện thu dọn đồ đạc của mình. Ngày mai tháo chỉ là cô có thể xuất viện được rồi. Mấy tối hôm nay, tối nào Quách trường An cũng tới chăm sóc cô. Nhưng tối nay anh ta không tới, và đã gọi điện nói với Cẩm Tú là anh ta phải đi xử lý việc ở đồn.
Đột nhiên Cẩm Tú nhìn thấy có bóng người chạy vụt qua hành lang, dáng người ấy rất giống Kỷ Viễn. Cẩm Tú cảm thấy hơi nghi ngờ, sao Kỷ Viễn lại tới bệnh viện nhỉ? Cẩm Tú lao ra ngoài định gọi Kỷ Viễn, nhưng bóng người đã mất hút phía cuối hành lang.
Không phải mình hoa mắt đấy chứ, Cẩm Tú chạy tới đầu hành lang, nhìn thấy một căn phòng nhỏ ở đó, hình như Kỷ Viễn chạy vào đó thì phải. Cẩm Tú nhận thấy cửa phòng bệnh khép hờ nên cô tiến lại gần.
Qua khe cửa, Cẩm Tú nhìn thấy bên trong căn phòng này chỉ có một giường bệnh, Kỷ Viễn ngồi trên giường bệnh quay lưng về phía cửa, trên giường là một cô gái. Cẩm Tú không nhìn rõ khuôn mặt cô gái đó bởi đã bị tấm lưng Kỷ Viễn che khuất. Người con gái này có mối quan hệ gì với Kỷ Viễn? nửa đêm nửa hôm thế này mà Kỷ Viễn lại phải tới bệnh viện để chăm nom cô ta?
Cẩm Tú cảm thấy xót xa, trong lòng không vui. Cô gặp chuyện lớn thế này mà không dám nói với Kỷ Viễn, không dám kéo Kỷ Viễn tới bệnh viện. Nhưng Kỷ Viễn có rỗi rãi gì mà chạy tới bệnh viện chăm người khác, mà người ấy lại là một cô gái! Chắc chắn là phải có tình cảm sâu đậm lắm! đồ đáng ghét, tên Kỷ Viễn này không biết còn giấu Cẩm Tú bao nhiêu chuyện nữa?
Cẩm Tú muốn thăm dò xem rốt cuộc mối quan hệ giữa Kỷ Viễn và cô gái kia như thế nào. Cô không quay về phòng bệnh và cũng không sợ Kỷ Viễn phát hiện ra mình. Cô áp tai lên cửa, nghe ngóng cuộc trò chuyện bên trong.
Cẩm Tú chỉ nghe thấy tiếng Kỷ Viễn nói: “Sao em lại ngốc nghếch thế? Nếu em có mệnh hệ gì thì kiếp này anh không thể làm người được nữa.”
Giọng nói của Kỷ Viễn mới nặng nề, đau khổ, áy náy và lo lắng biết nhường nào.
Người con gái ấy là ai, cô ấy phải nằm viện vì Kỷ Viễn sao? Sao Kỷ Viễn lại nói ra những câu chứa chất tình cảm sâu nặng như thế? Cẩm Tú cảm thấy bức xúc, chỉ muốn đẩy cửa bước vào. Nhưng cô lại nghe thấy giọng nói của cô gái kia.
“Anh ngốc quá, anh biết lo cho em rồi đấy à, em không sao, em vẫn chưa hưởng thụ hết cuộc sống này mà, chắc chắn ông trời sẽ không lấy đi cuộc sống này của em. Em vẫn còn muốn ở bên cạnh anh.” Cô gái nhẹ nhàng nói: “Anh đừng đi, anh cứ ngồi thế này nhé, hãy để em được nhìn thấy anh. em cứ nghĩ cả đời này không được thấy anh nữa. Không ngờ ông trời vẫn còn thương em, vẫn cho em được nhìn thấy anh. Mắt em không sao, em vẫn có thể nhìn thấy anh mười, hai mươi, năm mươi, tám mươi năm nữa cơ.”
Kỷ Viễn cười, tiếng cười nghẹn ngào, hình như Kỷ Viễn lại còn đưa tay nắm lấy bàn tay của cô gái đó.
Đúng rồi, đúng là giọng nói của người con gái ấy.
Là giọng nói của Tiểu Ngư trong điện thoại mà Cẩm Tú đã từng nghe.
Khi Cẩm Tú nghe thấy câu nói thứ hai của cô gái đó, Cẩm Tú đã đoán ngay ra đó là ai. Chính là Tiểu Ngư – người mới gọi điện cho Cẩm Tú, người đã thổ lộ rằng cô ta đã yêu ông chủ của mình – một người đàn ông đã có vợ.
Cẩm Tú chết đứng như trời trồng. Người con gái đó là Tiểu Ngư, người Tiểu Ngư thích là Kỷ Viễn. Giờ đây, người con gái đó đang nằm trên giường bệnh, còn Kỷ Viễn đang chăm sóc cho cô ta, hai người anh an hem em với nhau ngọt xớt, quên cả trời đất. cẩm tú đương nhiên trở thành người ngoài cuộc.
Trong giây phút đó, Cẩm Tú muốn đẩy cửa bước vào, muốn hỏi cho rõ mối quan hệ của hai người. Mối tình này chỉ là tình đơn phương của Tiểu Ngư hay là Kỷ Viễn cũng đã yêu cô gái đó. Nhưng cuối cùng Cẩm tú cũng không làm như thế, cô bỏ đi. Bởi vì Cẩm Tú đã nhìn thấy Kỷ Viễn ôm cô gái đó vào lòng, lại còn hôn lên mặt cô ta. Lúc này tâm trạng Cẩm Tú rối bời, cô đã không còn kiểm soát nổi mình nữa, vòng tay ấy chỉ có mình Cẩm Tú mới được tận hưởng, nhưng giờ đây đã dành cho một cô gái khác, người đã luôn yêu anh say đắm!.
Giờ đây với Cẩm Tú, vấn đề không phải là có thể tha thứ cho Kỷ Viễn được hay không, mà cô cảm thấy mình như bị bỏ rơi, bị ruồng rẫy.
Cẩm Tú không nhớ rõ mình đã trở về phòng bệnh như thế nào. Nhìn bốn bức tường trắng toát của bệnh viện, màu trắng trống rỗng, thậm chí lúc này Cẩm Tú có cảm giác sợ hãi. Cửa phòng bệnh mở ra, nhưng Cẩm Tú không hề hay biết. Quách Trường An bước lại đến trước mặt cô, khi ấy Cẩm Tú mới giật mình nhận ra Trường An đã tới.
Ánh đèn trong căn phòng vốn không sáng, Quách Trường An lại bước vào từ hành lang tối om, trên người vẫn còn khoác áo mưa. Bởi vậy anh chưa kịp nhận ra sắc mặt của Cẩm Tú lúc này. Anh dựa người vào ghế, tỏ vẻ mệt mỏi và nói: “Em đoán xem hôm nay anh đã làm gì?”
Cẩm Tú chẳng có tâm trạng nào để nói chuyện với Quách Trường An, cô chỉ muốn ngồi một mình, không muốn làm bất cứ việc gì. Nhưng rõ ràng là Quách Trường AN sẽ không để cho Cẩm Tú có cơ hội đó.
“Hôm nay anh đi bắt tên tội phạm bỏ trốn ấy.” Quách Trường An nói, anh châm một điếu thuốc rồi dường như nhớ ra mình đang ở trong bệnh viện nên vội vã dập thuốc. Ngón tay anh đặt lên đầu điếu thuốc, nóng tới mức anh phải rụt tay lại.
“Hình như trước đây anh đã kể với em rồi thì phải, có hai tên tội phạm bỏ trốn. hai tên đó là an hem với nhau. Tên Tiền Cảnh ấy đã bị bắt rồi, còn tên Trương Khánh thì vẫn đang lẩn trốn. Có ép thế nào tên Tiền Cảnh cũng không khai tung tích của Trương Khánh.”
“Bây giờ hắn khai rồi à?” Nghe Quách Trường An hào hứng kể chuyện, Cẩm Tú đành lịch sự đáp lại.
“Chưa, nếu mà hắn chịu nói thì tốt quá, đỡ tốn công tốn sức.” Quách trường An đáp: “Tiểu Mã nói với anh rằng đã phát hiện ra dấu vết của Trương Khánh ở Dương Thụ Loan. Thế nên anh đã tới đó, nhưng cuối cùng vẫn chưa kịp động chân động tay gì cả, vì hắn đã kịp tẩu thoát trước khi anh tới.”
Nhìn khuôn mặt ủ rũ của Cẩm Tú, Trường An cứ nghĩ Cẩm Tú thất vọng vì anh không bắt được tội phạm. Trường An nhìn thăm dò Cẩm Tú từ đầu tới chân, ánh mắt đưa tình, nhưng Cẩm Tú thì không để ý gì đến anh. Quách Trường An bèn nói: “Nhưng không thể nói chuyến đi này không có thu hoạch gì. Anh mang về một con gà rừng và một con thỏ rừng, ngon lắm. Lúc nãy trên đường về, anh đem chúng vào nhà hàng bên cạnh để chế biến rồi. Nửa tiếng nữa chúng ta đi ăn nhé, đảm bảo là cả đời này em chưa bao giờ ăn món thịt nào thơm ngon như thế.”
Quách Trường An nói một hồi mới nhận ra Cẩm Tú không được vui. Nhưng nếu cứ hỏi như thế, chưa chắc Cẩm tú đã trả lời, nên Quách TRường An đành tìm mọi cách để làm cô vui.
“Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé. Có một tên cướp, khi cướp ngân hàng, hắn nói: “Không được cử động, tiền là của nhà nước, mạng là của các người!” Sau đó tên cướp nắm lấy súng và hét to: Nằm xuống không được cử động! tất cả mọi người đều nằm xuống, im thít. Tên cướp đưa mắt nhìn cô thủ quỹ đang nằm ngửa mặt phía dưới gầm bàn bèn nói: cô nằm cho lịch sự một chút! Tôi đến đây để cướp tiền chứ không phải đến để chơi gái! Sau khi cướp ngân hàng xong, một tên cướp vừa tới bèn nói: anh hai chúng ta mau đếm tiền đi. Tên đầu xỏ mắng: Mày là đồ ngốc, nhiều thế này, đếm đến bao giờ cho hết? tối nay xem thời sự là biết ngay ấy mà!”
Câu chuyện của Quách Trường An đã khiến cho Cẩm Tú cười: “Em không ngờ anh còn biết kể chuyện cười cơ đấy!”
“Những điều anh biết không chỉ có thế thôi đâu, lúc ăn cơm anh sẽ kể cho em nghe.” Quách trường An nói.
Quách Trường An đã cất công mang từ xa về một con thỏ và một con gà rừng, Cẩm Tú không thể phụ lòng tốt của anh. hơn nữa, tối nay Cẩm Tú cũng chưa ăn gì. Nghĩ tới đây, Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy đói, nên cô cùng Quách Trường An đi xuống lầu.
Khi đi xuống cầu thang, cũng đúng lúc Kỷ Viễn cũng đi xuống. Kỷ Viễn nhìn thấy hai người đi phía trước mình trông rất quen, Kỷ Viễn chớp chớp mắt nhìn lại rồi sững người, đây không phải là Cẩm Tú và Quách trường An sao? Mới có mấy ngày mà sao họ lại trở nên thân mật như thế, nửa đêm nửa hôm lại còn đi có đôi có cặp với nhau thế này? Kỷ Viễn chợt nhớ tới câu nói của Quách Trường An rằng Cẩm Tú là bạn gái cũ của anh ta, lại còn nói tới việc phía sau lưng Cẩm Tú có một cái bớt.
Cộng thêm với việc Kỷ Viễn nhìn thấy Cẩm Tú và Quách Trường An sánh vai nhau đi thế này, Kỷ Viễn tức giận, hai hàm răng anh nghiến chặt vào nhau, các thớ thịt trong cơ thể anh như đang run lên. Nỗi uất hận trào lên trong lòng Kỷ Viễn. tên Quách Trường An đáng ghét, nếu ông mày không làm rõ chuyện này với mày thì chắc mày không biết ai là chồng của Lý Cẩm Tú! Nếu không phải là vì Tiểu Ngư vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh, chắc lúc ấy Kỷ Viễn đã lao tới đánh cho Quách Trường An một trận.
Tối hôm trước Kỷ Viễn đưa người tới khu đất cần giải tỏa. Dân ở đây đều không có lai lịch rõ ràng, sống trong những căn nhà được xây tạm bợ. Trước khi xảy ra sự việc, có người đã kéo bọn họ ra ngoài để bàn về việc kí kết hợp đồng, để hỏi xem cuối cùng họ muốn giá bao nhiêu thì mới chịu chuyển đi. Thực ra đó chỉ là âm mưu mà thôi, bọn họ kéo những người dân sống trong khu nhà đó ra ngoài trước, sau đó người của Kỷ Viễn tới cài sẵn thuốc nổ trong nhà, chỉ cần ấn nút khởi động mấy căn nhà đó sẽ nổ tung. Tiếng sấm và tiếng mưa sẽ che đậy tất cả.
Nhưng khi họ cài thuốc nổ xong và chạy ra ngoài, thì đột nhiên Kỷ Viễn nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc vọng ra phía căn nhà trước mặt. Chính là căn nhà vừa bị đặt thuốc nổ. Kỷ Viễn nghe thấy tiếng khóc mà hồn vía như lên mây, tóc Kỷ Viễn như muốn dựng ngược lên. Mẹ nhà nó, không biết ai đây nữa, quả này là muốn hại ta rồi, mìn cài xong cả rồi, đồng hồ đang đếm ngược chuẩn bị phát nổ, vậy mà trong nhà vẫn còn vọng ra tiếng trẻ con khóc. Lần này chết chắc thật rồi, không chỉ là đứa bé chết mà Kỷ Viễn cũng sẽ chết, xảy ra việc lớn thế này, mạng người quan trọng, liệu Kỷ Viễn ta có thể sống được sao?
Trong đầu Kỷ Viễn hiện ra biết bao suy nghĩ, những suy nghĩ đó không ngăn được hành động của Kỷ Viễn. Anh lao vào trong căn nhà như tên bắn, đạp tung cánh cổng, chạy thật nhanh vào bên trong. Kỷ Viễn cố tìm đứa bé đang khóc trong bóng tối.
Tiểu Ngư nhìn thấy Kỷ Viễn chạy vào căn nhà sắp nổ tung, cô sợ hãi, mặt tái mét, gào tên Kỷ Viễn liên tục. Nhưng Kỷ Viễn vẫn lao đi trong màn mưa như thể không nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Ngư. Tiểu Ngư sợ hãi như hồn lìa khỏi xác. Người có nhiệm vụ ấn thiết bị khởi động sắp ra tay rồi, bây giờ có gọi điện cũng chẳng kịp, giờ chỉ có thể tính bằng phút bằng giây mà thôi. Tiểu Ngư muốn lao vào trong cùng Kỷ Viễn, nhưng không biết ai đó đã kéo lấy cô từ phía sau. Đúng lúc ấy Tiểu Ngư nhìn thấy Kỷ Viễn đã ôm đứa bé chạy ra ngoài, Tiểu Ngư cũng không kịp quay lại để xem ai kéo cô. Ai cần anh kéo tôi, tôi phải cùng sống cùng chết với Kỷ Viễn. tiểu Ngư thầm nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy Kỷ Viễn chạy ra, Tiểu Ngư lại cảm thấy rất biết ơn người vừa rồi, người đó kéo cô lại, chứng tỏ rất quan tâm tới cô.
Tiểu ngư lao tới mở cửa cho Kỷ Viễn chạy ra ngoài. Cô đi ngay phía sau lưng Kỷ Viễn. Khi đó trong đầu Tiểu Ngư nghĩ nếu mình có phát nổ bây giờ thì ít nhất cô cũng đang đứng sau lưng Kỷ Viễn, có thể chắn được cho anh.
Còn Kỷ Viễn chỉ chú ý tới đứa bé trong tay mình, nhưng tới khi lao được về phía trước, Kỷ Viễn mới cảm thấy chột dạ, bởi lúc này Tiểu Ngư không đứng phía trước mà đang ở sau lưng anh.
Kỷ Viễn còn chưa kịp định thần thì Tiểu Ngư đã lao tới ôm chầm lấy anh khiến anh ngã sõng soài ra đất. Trong giây phút ấy Kỷ Viễn cảm thấy hồn phách mình bay tận lên mây, linh hồn anh đang quay đầu lại nhìn Tiểu Ngư, lo sợ Tiểu Ngư có mệnh hệ gì.
Mìn phát nổ, Tiểu ngư bị gạch bắn trúng lưng, cũng may là chỉ bị thương phần mềm. Kỷ Viễn vội vã đưa Tiểu Ngư tới bệnh viện. Bác sĩ nói vết thương của tiểu Ngư không ảnh hưởng tới tính mạng, lúc ấy anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim Kỷ Viễn như thắt lại, tiểu Ngư đối xử với anh tốt như vậy, làm sao anh có thể trả được món nợ ân tình này. Làm thế nào để nói với Tiểu Ngư, làm thế nào để Tiểu Ngư hiểu, mối ân tình cô dành cho anh, đời này kiếp này anh không biết lấy gì để báo đáp?