Lương thực cứu tế của Liên Hợp Quốc là dành cho doanh trại dân chạy nạn.
Ở khu Hồi giáo cách trung tâm thành phố không xa, có hơn mười doanh trại dân chạy nạn đã được dựng lên. Con số này ngày càng tăng, các tổ chức nhân đạo dự tính có thể tăng gấp ba lần. Những doanh trại vàng đất nối nhau đến tận chân trời khiến cả thành phố chìm trong một màu sắc ảm đạm, dân chạy nạn đến từ các dân tộc khác nhau, số lượng lên tới hơn 100 nghìn người, mà dân số cả thành phố chỉ có 380 nghìn người.
Căn cứ vào kế hoạch cứu trợ, lương thực được vận chuyển từ Đức đến Ý, băng qua biển Adriatic rồi về tới Bosnia-Herzegovina. Tính theo số lượng dân chạy nạn hiện giờ, một tháng mỗi người sẽ được lĩnh 4-6kg lương thực, 200g đường trắng, 200ml dầu ăn và một cục xà phòng. Những con số ấy vẫn đang nằm trên trên báo cáo phương án đẹp đẽ của Ủy ban Phục hồi và Cứu trợ Liên Hợp Quốc. Trên thực tế, có bao nhiêu lương thực và vật tư tới được tay người dân là chuyện chẳng ai biết rõ. Quân đội, dân thường, đội an ninh đều gắt gao theo dõi đống hàng hóa đó, vì thế đã phát sinh vô số các cuộc xung đột vũ trang quy mô nhỏ, thậm chí không chắc chắn được dân chạy nạn có được nhận chút vật tư cứu trợ nào hay không.
"Bởi vì Bosnia-Herzegovina bây giờ vẫn chưa có cảng biển, cho nên chỉ có thể dùng máy bay vận chuyển lương thực tới sân bay Sarajevo." Holly vừa giải thích vừa mở bản đồ chỉ đường: "Chỉ cần lương thực ra được khỏi sân bay thì trên đường đi toàn là khu an toàn. Cho nên, từ trước tới nay chuyện cướp lương thực phần lớn chỉ xảy ra ở sân bay, nói cách khác, chúng ta sẽ chờ máy bay vừa hạ cánh rồi cướp lương thực ngay lúc đó." Chúng ta mà cô nàng muốn nói chính là người Serb.
Linne cân nhắc: "Những tình huống công khai thế này hẳn là bên cạnh ông ta có rất nhiều người, không dễ tiếp cận. Cần phải tìm thời cơ ông ta tách riêng."
"Thực ra giờ dưới trướng ông ta còn ai đâu, ông ta bị thuyên chuyển nên cũng quyền lực, dưới trướng cũng không nghe lời."
"Tốt nhất là phải tìm được ông ta trước khi lương thực đáp đất. Chắc chắn ông ta sẽ ra phụ cận sân bay trước rồi tìm một chỗ quanh đó đặt trung tâm chỉ huy. Ông ta sẽ không tự mình lên chiến trường, chỉ để lực lượng vũ trang tư nhân ra đó."
"Máy bay hạ cánh lúc 4 giờ chiều ngày 12, hạ cánh xong còn phải kiểm kê, xếp đồ lên xe hàng, quá trình này ít cũng phải một tiếng. Nói cách khác, chúng ta phải kết thúc trước 4 giờ chiều. Đây là lần đầu ông ta phụ trách nhiệm vụ chuyển lương thực, ông ta sẽ xuất phát trước."
"Anh cần vị trí cụ thể, xung quanh sân bay thì phạm vi lớn quá. Ông ta rất có thể sẽ nằm trong căn phòng tổng thống nào đó vừa nhấp Whiskey vừa chỉ đạo."
Nữ phóng viên cũng có kế hoạch của mình: "Em có thể dẫn dắt ông ta tới, nói là đại diện tòa soạn đi làm bản tin, dẫn ông ta đến phòng riêng để phỏng vấn rồi viện cớ là để tiếp xúc với sĩ quan cấp cao của Quân đội Nhân dân, hỏi ông ta về những chính sách tiếp theo sẽ áp dụng ở Bosnia-Herzegovina. Ông ta vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện, không từ chối đâu."
Linne thấy chắc chắn hơn: "Hôm ấy em đừng đi, cứ ở tòa soạn chờ tin của anh, đến hiện trường rất nguy hiểm."
"Không, em phải đi." Holly rất quyết tâm: "Roman bị giết rồi, em phải thay anh ấy ra mặt. Ông ta phải cho em một lời giải thích."
Linne bất đắc dĩ xoa đầu cô nàng: "Em có thể sẽ mất mạng, nhà Makovetsky không thể mất đi một người con nào nữa. Em là hy vọng duy nhất của cả gia đình."
Holly cắn môi, buồn bã nói: "Nhưng em không thể không đi. Linne, anh trai ruột của em đã chết, chết một cách không minh bạch. Đến bây giờ em thậm chí vẫn chưa được nhìn mặt anh ấy. Lần trước nghỉ phép anh ấy có về nhà, nói rằng năm mới sẽ mang bánh Baklava về cho em, anh ấy còn nói em là đứa tham ăn. Nhưng em đã trưởng thành rồi, em cũng muốn làm chút gì cho anh ấy."
Linne ôm cô: "Được rồi, anh hiểu. Anh sẽ bảo vệ em an toàn."
Holly mừng rỡ: "Em nhất định sẽ cẩn thận. Chúng ta sẽ kết thúc rất nhanh thôi phải không?"
Sau bữa trưa ngày hôm đó, họ xuất phát đến sân bay trước để đón trợ thủ của Linne là Mario. Người đàn ông cao gần 2 mét này suýt thì không chui vừa chiếc xe nhỏ của Holly, râu quai nón đen hai bên má như cừu đen Swaledale khiến anh ta thêm phần bí hiểm, cô phóng viên gan dạ thấy thế cũng phải giật mình, tưởng rằng Linne tìm tới một người vô gia cư.
"Holly, đây là Mario, Mario là lính đánh thuê. Đây là Holly, phóng viên thường trú của tòa soạn báo." Linne chỉ giới thiệu đơn giản.
Holly niềm nở đưa máy quay và tấm hắt sáng cho người đàn ông: "Rất vui được gặp anh, anh Mario. Hôm nay anh sẽ là thợ quay phim của tôi, chút nữa vào cổng khách vip không cần qua cửa an ninh, nhưng làm ơn hãy giấu kỹ vũ khí. Sau khi vào phòng, anh có thể hành động dựa trên kế hoạch của chúng ta. Thời gian phỏng vấn dự kiến là nửa tiếng, cho nên thưa các quý ông, chúng ta chỉ có 30 phút làm việc thôi, hiểu chứ?"
Hai người lính ngồi phía sau nhìn nhau trong kính chiếu hậu, ăn ý gật đầu.
Bọn họ tới khách sạn ở phụ cận sân bay trước 2 giờ, như Linne dự đoán, Baleramović đặt trung tâm chỉ huy ở nơi này, thoạt nhìn tinh thần ông ta không tốt lắm, bị thuyên chuyển đúng là đã khiến ông ta suy sụp. Lúc Linne gặp ông ta ở vùng thung lũng, vị thượng tướng ấy còn nhuộm tóc rất thời thượng, tay đeo nhẫn bạc, nhưng hiện giờ thì ông ta chẳng đoái hoài đến ngoại hình, hai bên tóc mai bạc trắng, ngay cả quân phục trên người cũng nhăn nhúm. Điều này khiến Linne không khỏi nhớ tới thượng tá của quân chính phủ Bosnia-Herzegovina, dáng vẻ tinh tế, cẩn thận và tỉ mỉ của hắn khiến người ta thán phục.
"Linne?" Holly chuẩn bị xuống xe: "Anh nghĩ gì thế? Chúng ta vào thôi."
Linne sực tỉnh: "Anh biết rồi."
Để phòng ngừa Baleramović nhận ra Linne, chỉ có Holly và Mario đi vào phỏng vấn. Khi thợ quay phim nhận ra quên mang theo bông cách âm rất quan trọng của mic thu âm, lúc này Linne sẽ sắm vai tài xế đưa đồ vào phòng nghỉ.
Tay bắn tỉa ngồi trong xe chờ cuộc gọi từ nữ phóng viên. Lúc đầu cậu chỉ tập trung kiểm tra vũ khí và trang bị, mười phút sau, mấy chiếc Hummer lướt qua đã thu hút sự chú ý của cậu. Những chiếc xe chở đầy lính vũ trang được trang bị từ đầu xuống chân đang công khai tiến vào sân bay, những người đó phấn khích nhảy nhót giơ súng hát vang trên thùng xe --- Đủ mọi kiểu dáng súng ống không có hình thức nhất quán, chứng tỏ không phải bộ đội chính phủ, rất có thể là lực lượng vũ trang tư nhân. Nghênh ngang như vậy cũng không phải phong cách của bộ đội chính quy, trái lại càng giống phiến quân hoặc côn đồ.
Đây chính là lực lượng vũ trang tư nhân mà Baleramović mời tới để cướp lương thực cứu tế --- Mấy năm nay, dưới sự ủng hộ ngầm của ngài tổng thống Serbia Milošević, lực lượng dân binh và vũ trang tư nhân mọc lên như nấm sau mưa, có một số trường hợp không tiện dùng bộ đội chính quy, đám lính tư nhân này chính là vũ khí tốt nhất. Baleramović đương nhiên không thể đem lính Quân đội Nhân dân đi làm loại chuyện như cướp lương thực này, cho nên đây là lúc dùng tới lực lượng vũ trang tư nhân. Giống như khi Linne và Reto đi cứu Eric, cũng đã để quân chính phủ giả trang thành đội trị an địa phương cho tiện hành động.
Linne đương nhiên là rất hứng thú hóng chuyện. Cậu nhàm chán tựa vào tay lái nhìn đám "thổ phỉ" đó đi về phía sân bay. Lúc này, Holly gọi điện thoại tới, nữ phóng viên giục cậu đưa đồ. Linne đành phải gác lại hứng thú hóng hớt, đi vào khách sạn bằng cửa sau, cho dù dọc đường không có ai cản trở, Linne vẫn kéo mũ lưỡi trai xuống rất thấp.
Khách sạn không lớn, ngay cả phòng nghỉ trông cũng có vẻ hơi keo kiệt, Linne rốt cuộc cũng tìm đến nơi. Trước cửa có hai tên lính gác ngăn cậu lại, kiểm tra túi trên người cậu.
Cậu lấy thẻ phóng viên ra cho chúng xem rồi kéo khóa túi xuống một chút, để lộ ra hai chiếc bông cách âm của micro. Lính gác gật đầu rồi cho phép cậu đi vào.
Không khí trong phòng hơi bí bách, không nhiều người, Baleramović chỉ dẫn theo một thư ký. Holly đang nói chuyện với ngài thượng tướng bằng giọng nói đầy hào hứng, nữ phóng viên trẻ tuổi ríu rít nói cười khiến tâm trạng ông ta không tồi. Baleramović đắc ý, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
- --Tốt nhất là ông nên quý trọng những giây phút đẹp đẽ cuối cùng này đi.
Linne mỉa mai nghĩ. Cậu cúi đầu hắng giọng: "Hey, đồ mà cô cần đây."
Thậm chí thượng tướng còn chẳng liếc nhìn cậu lấy một cái, toàn bộ sự chú ý của ông ta đặt vào cô phóng viên. Cho đến khi Linne lấy súng trong túi thể thao ra, ông ta vẫn chưa nhận ra đây là một cái bẫy.
Mario đã hành động trước, anh ta rút súng lục có ống giảm thanh từ dưới chiếc máy quay phim, nhắm thẳng vào đầu viên thư ký, lúc đạn xuyên thủng qua đầu, viên thư ký vẫn còn giữ nguyên gương mặt kinh ngạc.
Lúc này ngài thượng tướng mới thấy không ổn, ông ta tái mặt sờ soạng khẩu súng bên hông mình. Linne đã chuẩn bị trước, nâng súng bắn hai phát vào hai bên bả vai thượng tướng, Baleramović kêu thảm thiết rồi ngã ra đất.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động thì gõ cửa hỏi han, Linne ra hiệu cho Mario giải quyết hai tên lính ngoài cửa, cậu tin rằng hai tên lính gác đó chưa đủ để nhét kẽ răng Mario. Holly bình tĩnh tránh sang một bên nhường vị trí cho Linne, cậu dùng một tay xách Baleramović dậy, bắn tiếp hai phát đạn vào đùi thượng tướng, viên đạn tránh đi động mạch một cách hoàn hảo, chỉ bắn thủng xương đùi. Mặt Baleramović trắng bệch, nhưng lần này không ai tới cứu ông ta, bởi vì lính gác còn không lo nổi cho chính mình.
"Đừng giết tôi!" Thượng tướng run rẩy cố gắng giơ tay đầu hàng, nhưng bả vai của ông ta không có chút sức lực nào, "Đừng giết tôi, cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu, hộ chiếu hay là lệnh phục chức? Đều được! Tôi đảm bảo!"
Linne kéo ông ta đến bên cạnh Holly như kéo một con súc vật, nhìn từ trên cao xuống: "Holly, bây giờ ông ta là của em."
Nữ phóng viên giận điên người, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được tát con súc vật này một phát. Thượng tướng bị cô tát thì vô cùng ngạc nhiên: "Cô làm gì vậy?"
"Làm gì?" Holly dí máy ghi âm vào ông ta: "Nói đi! Nói ông đã đổ tội cho Roman và Linne, giải thích với họ đi! Giải thích với anh trai tôi! Anh ấy đã chết rồi, tất cả là vì con lợn ngu ngốc là ông đấy!"
Rốt cuộc Baleramović cũng nhận ra, ông ta sợ hãi: "Không, không, các người không thể làm như vậy..."
Linne chĩa súng vào háng ông ta: "Cô ấy nói gì thì ông làm cái đó. Đừng để tôi phải nói lần hai."
Tứ chi ông ta đều chảy máu, chân tay lạnh xuống rất nhanh, sinh mệnh dần xói mòn khiến thượng tướng lâm vào khủng hoảng, bắt đầu nói năng lộn xộn. Lúc đầu ông ta vẫn không chịu thừa nhận việc đem Roman và Linne ra làm kẻ chịu tội thay: "Là do tên Solonazarov kia xúi giục tôi, là hắn bày kế cho tôi! Vốn dĩ tôi không muốn làm vậy, tôi chỉ muốn..."
Holly vả ông ta một phát nữa: "Được, đường đường là thượng tướng của Quân đội Nhân dân Nam Tư mà lại bị quân địch xúi giục, bán đứng người mình, tôi nghĩ chẳng cần phải bắt gián điệp nữa đâu, ông mới là kẻ phản quốc đáng chết nhất! Có file ghi âm này, ông có thể lên tòa án quân sự!"
Thượng tướng hoàn toàn luống cuống: "Không! Không phải như vậy! Để tôi nghĩ lại đã!"
Linne khinh miệt nhìn ông ta: "Nếu nói sai lần nữa thì ông không còn cơ hội đâu. Nghĩ kỹ rồi nói."
"Tôi...tôi cũng chẳng còn cách nào..." Thượng tướng suy sụp nhắm mắt lại: "Nếu không đẩy hai cậu ra, tôi nhất định sẽ bị giáng chức. Tôi vất vả lắm mới leo lên được vị trí này..."
"Vì sao lại là hai người họ, ông không biết gián điệp bên cạnh mình là ai sao?" Holly hỏi: "Ông giao hắn ta ra là xong chuyện, vì sao phải là anh trai tôi? Anh ấy vô tội."
Thượng tướng lắc đầu: "Đâu có đơn giản như cô nghĩ. Cô gái nhỏ, bên trong Quân đội Nhân dân là một mạng lưới phức tạp, rút dây động rừng. Tin tình báo giả ấy qua tay bao nhiêu người rồi mới đến tay tôi, nếu thăm dò từng người một, cô có biết đó là chuyện khủng khiếp cỡ nào không? Dân chúng trong nước sẽ thấy thế nào? Bọn họ không được ăn uống đầy đủ, ấy vậy mà vẫn phải lãng phí số tiền khổng lồ cho một hệ thống quân đội thối nát, nếu chuyện này bị đưa ra ánh sáng, cả quốc gia sẽ rung chuyển! Hy sinh hai người họ là phương pháp ít tổn thất nhất!"
Linne cười lạnh lùng: "Đừng có ngụy biện, bởi chính bọn quan lại tham ô như các ông nên quốc gia mới rung chuyển, chứ không phải vì dân chúng biết được sự thật. Chuyện mình làm sai lại đổ trách nhiệm lên đầu nhân dân, Baleramović, tôi thực sự coi thường ông."
"Đó đâu phải điều tôi muốn! Tôi nào biết hắn ta là gián điệp!" Baleramović cũng rất uất ức: "Tôi cũng là người bị hại, tôi chỉ cố gắng làm sao giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, nếu không có tin tình báo giả đó, tôi chẳng làm ra chuyện gì hết."
"Ông hy sinh Linne và anh trai tôi đơn giản bởi vì bọn họ thấp cổ bé họng, bởi vì họ là những người lính bình thường nhất." Holly vạch trần sự dối trá của Baleramović: "Nói cách khác, tên gián điệp kia giữ chức vụ cao, nói không chừng còn thường xuyên lộ mặt trước truyền thông, một nhân vật cấp cao mà dân chúng đều biết, một khi công bố tên của hắn ta thì nhân dân sẽ rơi vào khủng hoảng, cho nên các ông không thể công bố ra ngoài. Các ông kéo Linne và anh trai tôi ra chắn đạn, cho nhân dân một lời giải thích thỏa đáng, sau đó âm thầm xử lý tên gián điệp kia."
Thượng tướng gật đầu: "Cũng gần như vậy, cũng gần như vậy đi..."
"Vậy rốt cuộc đó là ai?"
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp bắt đầu đánh nhau rồi. Chương sau sẽ nói về tình hình của thượng tá, bởi vì kế tiếp muốn viết hai tuyến câu chuyện song song nên tạm thời phải để đôi chim cu tách nhau ra một thời gian.
Ở khu Hồi giáo cách trung tâm thành phố không xa, có hơn mười doanh trại dân chạy nạn đã được dựng lên. Con số này ngày càng tăng, các tổ chức nhân đạo dự tính có thể tăng gấp ba lần. Những doanh trại vàng đất nối nhau đến tận chân trời khiến cả thành phố chìm trong một màu sắc ảm đạm, dân chạy nạn đến từ các dân tộc khác nhau, số lượng lên tới hơn 100 nghìn người, mà dân số cả thành phố chỉ có 380 nghìn người.
Căn cứ vào kế hoạch cứu trợ, lương thực được vận chuyển từ Đức đến Ý, băng qua biển Adriatic rồi về tới Bosnia-Herzegovina. Tính theo số lượng dân chạy nạn hiện giờ, một tháng mỗi người sẽ được lĩnh 4-6kg lương thực, 200g đường trắng, 200ml dầu ăn và một cục xà phòng. Những con số ấy vẫn đang nằm trên trên báo cáo phương án đẹp đẽ của Ủy ban Phục hồi và Cứu trợ Liên Hợp Quốc. Trên thực tế, có bao nhiêu lương thực và vật tư tới được tay người dân là chuyện chẳng ai biết rõ. Quân đội, dân thường, đội an ninh đều gắt gao theo dõi đống hàng hóa đó, vì thế đã phát sinh vô số các cuộc xung đột vũ trang quy mô nhỏ, thậm chí không chắc chắn được dân chạy nạn có được nhận chút vật tư cứu trợ nào hay không.
"Bởi vì Bosnia-Herzegovina bây giờ vẫn chưa có cảng biển, cho nên chỉ có thể dùng máy bay vận chuyển lương thực tới sân bay Sarajevo." Holly vừa giải thích vừa mở bản đồ chỉ đường: "Chỉ cần lương thực ra được khỏi sân bay thì trên đường đi toàn là khu an toàn. Cho nên, từ trước tới nay chuyện cướp lương thực phần lớn chỉ xảy ra ở sân bay, nói cách khác, chúng ta sẽ chờ máy bay vừa hạ cánh rồi cướp lương thực ngay lúc đó." Chúng ta mà cô nàng muốn nói chính là người Serb.
Linne cân nhắc: "Những tình huống công khai thế này hẳn là bên cạnh ông ta có rất nhiều người, không dễ tiếp cận. Cần phải tìm thời cơ ông ta tách riêng."
"Thực ra giờ dưới trướng ông ta còn ai đâu, ông ta bị thuyên chuyển nên cũng quyền lực, dưới trướng cũng không nghe lời."
"Tốt nhất là phải tìm được ông ta trước khi lương thực đáp đất. Chắc chắn ông ta sẽ ra phụ cận sân bay trước rồi tìm một chỗ quanh đó đặt trung tâm chỉ huy. Ông ta sẽ không tự mình lên chiến trường, chỉ để lực lượng vũ trang tư nhân ra đó."
"Máy bay hạ cánh lúc 4 giờ chiều ngày 12, hạ cánh xong còn phải kiểm kê, xếp đồ lên xe hàng, quá trình này ít cũng phải một tiếng. Nói cách khác, chúng ta phải kết thúc trước 4 giờ chiều. Đây là lần đầu ông ta phụ trách nhiệm vụ chuyển lương thực, ông ta sẽ xuất phát trước."
"Anh cần vị trí cụ thể, xung quanh sân bay thì phạm vi lớn quá. Ông ta rất có thể sẽ nằm trong căn phòng tổng thống nào đó vừa nhấp Whiskey vừa chỉ đạo."
Nữ phóng viên cũng có kế hoạch của mình: "Em có thể dẫn dắt ông ta tới, nói là đại diện tòa soạn đi làm bản tin, dẫn ông ta đến phòng riêng để phỏng vấn rồi viện cớ là để tiếp xúc với sĩ quan cấp cao của Quân đội Nhân dân, hỏi ông ta về những chính sách tiếp theo sẽ áp dụng ở Bosnia-Herzegovina. Ông ta vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện, không từ chối đâu."
Linne thấy chắc chắn hơn: "Hôm ấy em đừng đi, cứ ở tòa soạn chờ tin của anh, đến hiện trường rất nguy hiểm."
"Không, em phải đi." Holly rất quyết tâm: "Roman bị giết rồi, em phải thay anh ấy ra mặt. Ông ta phải cho em một lời giải thích."
Linne bất đắc dĩ xoa đầu cô nàng: "Em có thể sẽ mất mạng, nhà Makovetsky không thể mất đi một người con nào nữa. Em là hy vọng duy nhất của cả gia đình."
Holly cắn môi, buồn bã nói: "Nhưng em không thể không đi. Linne, anh trai ruột của em đã chết, chết một cách không minh bạch. Đến bây giờ em thậm chí vẫn chưa được nhìn mặt anh ấy. Lần trước nghỉ phép anh ấy có về nhà, nói rằng năm mới sẽ mang bánh Baklava về cho em, anh ấy còn nói em là đứa tham ăn. Nhưng em đã trưởng thành rồi, em cũng muốn làm chút gì cho anh ấy."
Linne ôm cô: "Được rồi, anh hiểu. Anh sẽ bảo vệ em an toàn."
Holly mừng rỡ: "Em nhất định sẽ cẩn thận. Chúng ta sẽ kết thúc rất nhanh thôi phải không?"
Sau bữa trưa ngày hôm đó, họ xuất phát đến sân bay trước để đón trợ thủ của Linne là Mario. Người đàn ông cao gần 2 mét này suýt thì không chui vừa chiếc xe nhỏ của Holly, râu quai nón đen hai bên má như cừu đen Swaledale khiến anh ta thêm phần bí hiểm, cô phóng viên gan dạ thấy thế cũng phải giật mình, tưởng rằng Linne tìm tới một người vô gia cư.
"Holly, đây là Mario, Mario là lính đánh thuê. Đây là Holly, phóng viên thường trú của tòa soạn báo." Linne chỉ giới thiệu đơn giản.
Holly niềm nở đưa máy quay và tấm hắt sáng cho người đàn ông: "Rất vui được gặp anh, anh Mario. Hôm nay anh sẽ là thợ quay phim của tôi, chút nữa vào cổng khách vip không cần qua cửa an ninh, nhưng làm ơn hãy giấu kỹ vũ khí. Sau khi vào phòng, anh có thể hành động dựa trên kế hoạch của chúng ta. Thời gian phỏng vấn dự kiến là nửa tiếng, cho nên thưa các quý ông, chúng ta chỉ có 30 phút làm việc thôi, hiểu chứ?"
Hai người lính ngồi phía sau nhìn nhau trong kính chiếu hậu, ăn ý gật đầu.
Bọn họ tới khách sạn ở phụ cận sân bay trước 2 giờ, như Linne dự đoán, Baleramović đặt trung tâm chỉ huy ở nơi này, thoạt nhìn tinh thần ông ta không tốt lắm, bị thuyên chuyển đúng là đã khiến ông ta suy sụp. Lúc Linne gặp ông ta ở vùng thung lũng, vị thượng tướng ấy còn nhuộm tóc rất thời thượng, tay đeo nhẫn bạc, nhưng hiện giờ thì ông ta chẳng đoái hoài đến ngoại hình, hai bên tóc mai bạc trắng, ngay cả quân phục trên người cũng nhăn nhúm. Điều này khiến Linne không khỏi nhớ tới thượng tá của quân chính phủ Bosnia-Herzegovina, dáng vẻ tinh tế, cẩn thận và tỉ mỉ của hắn khiến người ta thán phục.
"Linne?" Holly chuẩn bị xuống xe: "Anh nghĩ gì thế? Chúng ta vào thôi."
Linne sực tỉnh: "Anh biết rồi."
Để phòng ngừa Baleramović nhận ra Linne, chỉ có Holly và Mario đi vào phỏng vấn. Khi thợ quay phim nhận ra quên mang theo bông cách âm rất quan trọng của mic thu âm, lúc này Linne sẽ sắm vai tài xế đưa đồ vào phòng nghỉ.
Tay bắn tỉa ngồi trong xe chờ cuộc gọi từ nữ phóng viên. Lúc đầu cậu chỉ tập trung kiểm tra vũ khí và trang bị, mười phút sau, mấy chiếc Hummer lướt qua đã thu hút sự chú ý của cậu. Những chiếc xe chở đầy lính vũ trang được trang bị từ đầu xuống chân đang công khai tiến vào sân bay, những người đó phấn khích nhảy nhót giơ súng hát vang trên thùng xe --- Đủ mọi kiểu dáng súng ống không có hình thức nhất quán, chứng tỏ không phải bộ đội chính phủ, rất có thể là lực lượng vũ trang tư nhân. Nghênh ngang như vậy cũng không phải phong cách của bộ đội chính quy, trái lại càng giống phiến quân hoặc côn đồ.
Đây chính là lực lượng vũ trang tư nhân mà Baleramović mời tới để cướp lương thực cứu tế --- Mấy năm nay, dưới sự ủng hộ ngầm của ngài tổng thống Serbia Milošević, lực lượng dân binh và vũ trang tư nhân mọc lên như nấm sau mưa, có một số trường hợp không tiện dùng bộ đội chính quy, đám lính tư nhân này chính là vũ khí tốt nhất. Baleramović đương nhiên không thể đem lính Quân đội Nhân dân đi làm loại chuyện như cướp lương thực này, cho nên đây là lúc dùng tới lực lượng vũ trang tư nhân. Giống như khi Linne và Reto đi cứu Eric, cũng đã để quân chính phủ giả trang thành đội trị an địa phương cho tiện hành động.
Linne đương nhiên là rất hứng thú hóng chuyện. Cậu nhàm chán tựa vào tay lái nhìn đám "thổ phỉ" đó đi về phía sân bay. Lúc này, Holly gọi điện thoại tới, nữ phóng viên giục cậu đưa đồ. Linne đành phải gác lại hứng thú hóng hớt, đi vào khách sạn bằng cửa sau, cho dù dọc đường không có ai cản trở, Linne vẫn kéo mũ lưỡi trai xuống rất thấp.
Khách sạn không lớn, ngay cả phòng nghỉ trông cũng có vẻ hơi keo kiệt, Linne rốt cuộc cũng tìm đến nơi. Trước cửa có hai tên lính gác ngăn cậu lại, kiểm tra túi trên người cậu.
Cậu lấy thẻ phóng viên ra cho chúng xem rồi kéo khóa túi xuống một chút, để lộ ra hai chiếc bông cách âm của micro. Lính gác gật đầu rồi cho phép cậu đi vào.
Không khí trong phòng hơi bí bách, không nhiều người, Baleramović chỉ dẫn theo một thư ký. Holly đang nói chuyện với ngài thượng tướng bằng giọng nói đầy hào hứng, nữ phóng viên trẻ tuổi ríu rít nói cười khiến tâm trạng ông ta không tồi. Baleramović đắc ý, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
- --Tốt nhất là ông nên quý trọng những giây phút đẹp đẽ cuối cùng này đi.
Linne mỉa mai nghĩ. Cậu cúi đầu hắng giọng: "Hey, đồ mà cô cần đây."
Thậm chí thượng tướng còn chẳng liếc nhìn cậu lấy một cái, toàn bộ sự chú ý của ông ta đặt vào cô phóng viên. Cho đến khi Linne lấy súng trong túi thể thao ra, ông ta vẫn chưa nhận ra đây là một cái bẫy.
Mario đã hành động trước, anh ta rút súng lục có ống giảm thanh từ dưới chiếc máy quay phim, nhắm thẳng vào đầu viên thư ký, lúc đạn xuyên thủng qua đầu, viên thư ký vẫn còn giữ nguyên gương mặt kinh ngạc.
Lúc này ngài thượng tướng mới thấy không ổn, ông ta tái mặt sờ soạng khẩu súng bên hông mình. Linne đã chuẩn bị trước, nâng súng bắn hai phát vào hai bên bả vai thượng tướng, Baleramović kêu thảm thiết rồi ngã ra đất.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động thì gõ cửa hỏi han, Linne ra hiệu cho Mario giải quyết hai tên lính ngoài cửa, cậu tin rằng hai tên lính gác đó chưa đủ để nhét kẽ răng Mario. Holly bình tĩnh tránh sang một bên nhường vị trí cho Linne, cậu dùng một tay xách Baleramović dậy, bắn tiếp hai phát đạn vào đùi thượng tướng, viên đạn tránh đi động mạch một cách hoàn hảo, chỉ bắn thủng xương đùi. Mặt Baleramović trắng bệch, nhưng lần này không ai tới cứu ông ta, bởi vì lính gác còn không lo nổi cho chính mình.
"Đừng giết tôi!" Thượng tướng run rẩy cố gắng giơ tay đầu hàng, nhưng bả vai của ông ta không có chút sức lực nào, "Đừng giết tôi, cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu, hộ chiếu hay là lệnh phục chức? Đều được! Tôi đảm bảo!"
Linne kéo ông ta đến bên cạnh Holly như kéo một con súc vật, nhìn từ trên cao xuống: "Holly, bây giờ ông ta là của em."
Nữ phóng viên giận điên người, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được tát con súc vật này một phát. Thượng tướng bị cô tát thì vô cùng ngạc nhiên: "Cô làm gì vậy?"
"Làm gì?" Holly dí máy ghi âm vào ông ta: "Nói đi! Nói ông đã đổ tội cho Roman và Linne, giải thích với họ đi! Giải thích với anh trai tôi! Anh ấy đã chết rồi, tất cả là vì con lợn ngu ngốc là ông đấy!"
Rốt cuộc Baleramović cũng nhận ra, ông ta sợ hãi: "Không, không, các người không thể làm như vậy..."
Linne chĩa súng vào háng ông ta: "Cô ấy nói gì thì ông làm cái đó. Đừng để tôi phải nói lần hai."
Tứ chi ông ta đều chảy máu, chân tay lạnh xuống rất nhanh, sinh mệnh dần xói mòn khiến thượng tướng lâm vào khủng hoảng, bắt đầu nói năng lộn xộn. Lúc đầu ông ta vẫn không chịu thừa nhận việc đem Roman và Linne ra làm kẻ chịu tội thay: "Là do tên Solonazarov kia xúi giục tôi, là hắn bày kế cho tôi! Vốn dĩ tôi không muốn làm vậy, tôi chỉ muốn..."
Holly vả ông ta một phát nữa: "Được, đường đường là thượng tướng của Quân đội Nhân dân Nam Tư mà lại bị quân địch xúi giục, bán đứng người mình, tôi nghĩ chẳng cần phải bắt gián điệp nữa đâu, ông mới là kẻ phản quốc đáng chết nhất! Có file ghi âm này, ông có thể lên tòa án quân sự!"
Thượng tướng hoàn toàn luống cuống: "Không! Không phải như vậy! Để tôi nghĩ lại đã!"
Linne khinh miệt nhìn ông ta: "Nếu nói sai lần nữa thì ông không còn cơ hội đâu. Nghĩ kỹ rồi nói."
"Tôi...tôi cũng chẳng còn cách nào..." Thượng tướng suy sụp nhắm mắt lại: "Nếu không đẩy hai cậu ra, tôi nhất định sẽ bị giáng chức. Tôi vất vả lắm mới leo lên được vị trí này..."
"Vì sao lại là hai người họ, ông không biết gián điệp bên cạnh mình là ai sao?" Holly hỏi: "Ông giao hắn ta ra là xong chuyện, vì sao phải là anh trai tôi? Anh ấy vô tội."
Thượng tướng lắc đầu: "Đâu có đơn giản như cô nghĩ. Cô gái nhỏ, bên trong Quân đội Nhân dân là một mạng lưới phức tạp, rút dây động rừng. Tin tình báo giả ấy qua tay bao nhiêu người rồi mới đến tay tôi, nếu thăm dò từng người một, cô có biết đó là chuyện khủng khiếp cỡ nào không? Dân chúng trong nước sẽ thấy thế nào? Bọn họ không được ăn uống đầy đủ, ấy vậy mà vẫn phải lãng phí số tiền khổng lồ cho một hệ thống quân đội thối nát, nếu chuyện này bị đưa ra ánh sáng, cả quốc gia sẽ rung chuyển! Hy sinh hai người họ là phương pháp ít tổn thất nhất!"
Linne cười lạnh lùng: "Đừng có ngụy biện, bởi chính bọn quan lại tham ô như các ông nên quốc gia mới rung chuyển, chứ không phải vì dân chúng biết được sự thật. Chuyện mình làm sai lại đổ trách nhiệm lên đầu nhân dân, Baleramović, tôi thực sự coi thường ông."
"Đó đâu phải điều tôi muốn! Tôi nào biết hắn ta là gián điệp!" Baleramović cũng rất uất ức: "Tôi cũng là người bị hại, tôi chỉ cố gắng làm sao giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, nếu không có tin tình báo giả đó, tôi chẳng làm ra chuyện gì hết."
"Ông hy sinh Linne và anh trai tôi đơn giản bởi vì bọn họ thấp cổ bé họng, bởi vì họ là những người lính bình thường nhất." Holly vạch trần sự dối trá của Baleramović: "Nói cách khác, tên gián điệp kia giữ chức vụ cao, nói không chừng còn thường xuyên lộ mặt trước truyền thông, một nhân vật cấp cao mà dân chúng đều biết, một khi công bố tên của hắn ta thì nhân dân sẽ rơi vào khủng hoảng, cho nên các ông không thể công bố ra ngoài. Các ông kéo Linne và anh trai tôi ra chắn đạn, cho nhân dân một lời giải thích thỏa đáng, sau đó âm thầm xử lý tên gián điệp kia."
Thượng tướng gật đầu: "Cũng gần như vậy, cũng gần như vậy đi..."
"Vậy rốt cuộc đó là ai?"
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp bắt đầu đánh nhau rồi. Chương sau sẽ nói về tình hình của thượng tá, bởi vì kế tiếp muốn viết hai tuyến câu chuyện song song nên tạm thời phải để đôi chim cu tách nhau ra một thời gian.