Linne hít một hơi sâu, cậu biết nhất định lúc này mặt mình đã đỏ bừng, hai má nóng như cháy.
Reto lấy tay lau đi bọt biển dính giữa trán cậu, Linne nghiêng mặt cọ lên lòng bàn tay hắn rồi ghé lại gần đòi một nụ hôn. Bọn họ hôn thật nhẹ nhàng và mềm mại, hơi thở nóng ẩm lướt qua mặt Linne, tiếp đó hai người không nói gì nữa, cho đến khi họ ôm nhau về giường thì vẫn không ngừng hôn môi.
Đúng là quá điên cuồng. Linne chưa từng trải qua những nụ hôn liên tục và gấp gáp như vậy. Cậu như một gốc cây khát khao ánh nắng, dưới nụ hôn của Reto, cậu được sống, cậu cảm nhận được bản thân đang sống. Bệnh nghề nghiệp khiến Linne luôn thấy nguy hiểm khi quá thân mật với người khác, nhưng Reto đã khiến cậu khắc phục được cảm giác ấy. Lúc này, cậu là một lính bắn tỉa không còn thước đo khoảng cách trong lòng, cậu là Linne Lev, dưới nụ hôn của Reto, cậu thuộc về chính mình, thuộc về ý chí của bản thân cậu.
Reto đã cho Linne Lev không gian sinh tồn, từ nay về sau, cậu được là chính mình.
Hai người nằm trên giường, ánh lửa trong lò sưởi hắt lên sườn mặt thượng tá khiến hắn trông như bức bích họa trong điện thờ giáo đường, trang nghiêm, lộng lẫy, vĩnh hằng. Linne nghi ngờ cho dù tới khi 60 tuổi, nếu họ may mắn sống được đến lúc ấy, thì khuôn mặt của Reto vẫn y như hiện tại, không có gì thay đổi. Ít nhất trong lòng Linne, cậu sẽ mãi mãi ghi nhớ dáng vẻ này của Reto.
"Anh làm em nhớ tới người đẹp dưới lòng đất." Linne tựa vào ngực hắn, khẽ nói.
Reto không hiểu lắm: "Tôi có biết câu chuyện này không?"
Linne nhớ tới xuất thân của hắn: "À đúng rồi, mẹ anh là người Ý, chắc hẳn bà không biết câu chuyện này. Đó là câu chuyện mẹ em kể trước khi đi ngủ, cũng giống như cổ tích vậy. Người ta đồn rằng người đẹp dưới lòng đất là một phù thủy vô cùng lộng lẫy, thần bí và độc ác, nàng có phép thuật rất mạnh. Nàng là chúa tể của vương quốc dưới lòng đất, nắm giữ sống chết của muôn loài."
"Mhm, độc ác mới là điểm chính, đúng không?" Reto cười.
Linne lấy ngón tay chạm nhẹ vào mũi hắn, tiếp tục nói: "Phù thủy dưới lòng đất thích các chàng trai đẹp, khi nàng vừa ý ai thì sẽ cướp người đó về sào huyệt của mình, sau đó chàng trai sẽ chỉ còn lại là bộ xương khô. Đôi khi nàng sẽ trừng phạt những tên đàn ông háo sắc, giết chết chúng để cứu những cô gái bị ức hiếp. Cho nên nếu nhà ai có con trai xinh xắn thì bọn em thường đùa rằng cẩn thận kẻo phù thủy lòng đất sẽ tìm tới cửa, các bà mẹ thì sẽ cầu nguyện cho con gái mình, xin phù thủy lòng đất bảo vệ con gái họ."
"Đó là một nhân vật vừa chính nghĩa vừa tà ma. Trong mắt em, tôi cũng vậy sao?"
"Cung điện tình yêu của anh khiến người ta muốn đi vào, nhưng cũng gây nên nỗi sợ hãi. Tình yêu của anh và chính bản thân anh đã mang sẵn tính tấn công và cướp đoạt rất dữ dội, điều ấy khiến tình yêu của anh thoạt nhìn thật biến thái và méo mó, nhưng nó cũng là điểm đẹp đẽ và đặc biệt nhất. Muốn phát sinh quan hệ thân mật với anh thì cần phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết, giống như những chàng trai bị biến thành xương khô kia."
"Tôi nghĩ, chỉ cần là yêu thì đương nhiên phải có trả giá và hy sinh."
"Tình yêu cũng có thể là đơn phương, nó vốn chẳng có tính phá hoại lớn đến thế."
"Em sợ rằng em sẽ bị tổn thương, thậm chí là hủy diệt bởi tôi?"
"Anh biết là em chưa bao giờ lo lắng đến tổn thương và hủy diệt," Linne ngắt lời hắn bằng môi mình: "Bởi vì chính em cũng là người mang tính công kích, ngài thượng tá, đừng nghĩ về em qua đơn giản, với em mà nói, sự tấn công của anh không hề hủy diệt. Trái lại, em nghĩ anh cũng chịu không ít đau khổ do em."
Reto tin chắc cậu đã nhìn thấy vết đạn trên người hắn: "Cho nên đây là lý do vì sao chúng ta hợp nhau. Chúng ta là những người giống nhau, Linne, tôi và em đều là nàng phù thủy trong câu chuyện cổ tích ấy, chỉ có bên nhau mới có thể dung nạp lẫn nhau, chỉ có bên nhau mới cho nhau chốn về. Nếu là người khác, chẳng ai có thể chấp nhận nổi một cái giá đắt như vậy."
Linne nhắm mắt lại. Cậu quá mệt mỏi, mệt tới mức không muốn lên tiếng nữa, nhưng cảm giác mệt mỏi này cũng là sự thỏa mãn. Lần đầu tiên cậu thấy yên tâm trong sự mệt mỏi cực hạn. Bình thường, sau khi trở lại từ chiến trường, Linne luôn một mình tẩy rửa những vết máu trên người, ăn tạm chút gì đó trong quân doanh rồi quay về nghỉ ngơi. Nhưng bởi phút nghỉ ngơi cũng là để lấy lại sức rồi tiếp tục ra chiến trường, cho nên ngủ cũng là một trận đấu quyết liệt. Nhưng bây giờ, cậu có thể để đầu óc trống rỗng --- Cậu có cơ hội để nghỉ ngơi, khao thưởng cho sự mệt nhọc của bản thân.
Linne ngủ rất trầm, không có ác mộng làm phiền, hơn nữa còn ngủ đủ tám tiếng. Lúc tỉnh lại, cậu thấy toàn thân thả lỏng và ấm áp, tất cả vết thương đã được đổi băng gạc, cậu có thể ngửi được mùi thuốc trên người mình. Linne lười biếng trở mình, tìm được người đàn ông đang ôm cậu phía sau. Thấy hắn còn đang ngủ say, cậu vội vàng nằm im, sợ quấy nhiễu mộng đẹp của người yêu.
Băng gạc và thuốc rơi rớt đầy trên tủ đầu giường, hẳn là Reto đã dậy từ sáng sớm để đổi băng gạc cho hai người rồi ngủ tiếp. Muốn hoàn thành nhiệm vụ này cũng không dễ dàng, Linne là lính đặc chủng, rất khó để không quấy rầy cậu ngủ, Linne không tưởng tượng ra cảnh thượng tá luôn nho nhã của quân chính phủ Bosnia lại rón rén xuống giường xử lý mọi thứ, quá buồn cười, cho nên hẳn là Reto không muốn để cậu thấy.
Nghĩ tới đây, Linne lại gần, nhẹ nhàng cọ lên môi ngài thượng tá. Nụ hôn tuyệt diệu này đã đánh thức người tình đẹp trai của cậu.
"Buổi sáng tốt lành, công chúa ngủ trong rừng." Reto nhận lấy nụ hôn.
Linne đáp lại hắn rất nhiệt tình: "Buổi sáng tốt lành, hoàng tử điện hạ."
Hai người đắm chìm trong ánh nắng sớm, quấn lấy nhau giống như loài động vật vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ đông, chuẩn bị chào đón mùa xuân tới. Giọng nói khàn khàn lúc vừa tỉnh của Reto rất êm tai: "Valter đã tới đưa bữa sáng cho chúng ta. Cậu ấy rất quan tâm đến vết thương của em, còn nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm. Em đã dạy dỗ ra một đứa trẻ xuất sắc, em yêu."
"Em đâu có dạy dỗ gì." Linne từ chối: "Cậu nhóc xuất sắc sẵn rồi, chẳng qua là cần thời gian trưởng thành."
Reto xuống giường đi rửa mặt: "Thực ra tôi hơi lo cho Valter. Nói thật, cậu ấy không có năng khiếu để tham gia quân ngũ, ít nhất Valter không đủ tư chất để trở thành một người lính ưu tú. Chiến trường có thể rèn luyện ý chí và tinh thần, nhưng làm một người lính có thể đánh trận thì cần thiên phú. Cậu ấy không có sẵn năng khiếu đó."
"Thì chẳng ai yêu cầu Valter phải thành lính đặc chủng, làm hậu cần vẫn được mà. Quân đội của các anh vốn ít người, có người tình nguyện tham gia là tốt rồi. Nếu không phải vì ở nhà không được ăn no cơm đành vào quân đội để sinh tồn, việc chiêu binh càng khó hơn."
"Ý tôi không phải vậy, em yêu."
"Mhm, vậy nói rõ ý anh là gì đi."
Reto vừa cạo râu vừa nói: "Tôi định rời khỏi Bosnia, tôi muốn mang theo Valter. Cậu ấy ở lại quân đội không có tương lai, mà tôi thì vừa lúc thiếu một trợ tá, tôi nghĩ Valter có thể đảm nhiệm chức vụ ấy."
Linne lười biếng xỏ dép vào phòng tắm, ôm hắn từ phía sau: "Vậy anh định đi đâu?"
"Đi Ý. Mẹ tôi vốn dĩ không muốn tôi nhậm chức trong chính phủ Bosnia, bà ấy bảo chiến tranh không dễ dàng chấm dứt như vậy, đến Ý sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cha tôi vừa về hưu năm ngoái, ông ấy đã chuẩn bị di cư sang Ý cùng mẹ tôi. Họ thậm chí đã đi xem nhà ở Asti, ở đó có trang trại trồng nho và một căn nhà nhỏ. Nếu họ chuyển tới đó, họ hy vọng tôi sẽ đi cùng."
"Cho nên là anh định đến Ý trồng nho?"
"Asti có rượu vang và champagne ngon nhất toàn nước Ý. Chúng ta có thể kinh doanh trang trại rượu."
"Nghe thật lãng mạn, nho, champagne và thùng gỗ sồi, một cuộc sống đầy chất thơ."
"Em bằng lòng đi cùng tôi không?"
Linne không trả lời hắn ngay. Cậu ngậm bàn chải đánh răng, kem đánh răng cản trở cậu nói chuyện. Cậu đánh răng xong, Reto đưa khăn mặt cho cậu, rất kiên nhẫn chờ Linne đáp lại. Linne bất đắc dĩ---
"Anh phải cho em thời gian chứ, em không thể trả lời anh ngay bây giờ được. Đó là tới một quốc gia khác để sinh sống, không phải đi picnic ở ngoại ô. Hơn nữa em không biết tiếng Ý, thậm chí em còn chẳng quen biết nhiều người Ý."
Reto rất biết lắng nghe: "Đương nhiên, em có rất thời gian để suy nghĩ. Chỉ là tôi đang tưởng tượng ra cuộc sống ở Ý của chúng ta, tôi nghĩ em sẽ thích nơi ấy, rừng núi mênh mông tĩnh lặng, em có rất nhiều thời gian để săn thú, không nhàm chán đâu. Người Ý rất thích mấy chuyện nhỏ nhặt, cuộc sống của họ nhàn nhã và thư giãn lắm, rất dễ hòa đồng. Hơn nữa tôi tin tưởng vào năng lực ngoại ngữ của em, em sẽ nắm vững ngôn ngữ ấy rất nhanh thôi, dù gì em cũng biết sáu thứ tiếng rồi, thêm một tiếng cũng đâu khó."
Linne đúng là hơi nhớ cuộc sống trong vùng lòng chảo, nó khiến cậu cảm nhận được sự tĩnh lặng hiếm có: "Em chỉ nghĩ rằng, trước nay trừ đánh trận ra thì em còn có thể làm gì." Cậu cảm thán: "Em cứ tưởng mình sẽ chết trên chiến trường, em chưa từng nghĩ tới việc mình sống được đến khi chiến tranh chấm dứt thì sẽ thế nào. Ngoại trừ ra trận, em chẳng còn sở trường gì."
Reto nâng mặt Linne lên, hôn đôi môi mang vị kem đánh răng bạc hà của cậu: "Em đã làm rất tốt rồi, em yêu, cuộc đời trước kia của em toàn là khổ đau và trách nhiệm, đã đến lúc em sống vì bản thân rồi."
Bọn họ ra phòng ăn dùng bữa sáng. Valter mang trứng gà, xúc xích và bánh mì đen tới, Linne tìm được một lọ bơ đậu phộng trong tủ, cậu vui vẻ hẳn lên, mùi bơ ngọt khiến cậu tỉnh táo hơn. Linne đói đến mức bụng dính lưng, cũng chẳng quan tâm tướng ăn có lịch sự hay không nữa. Reto chưa xem hết một bài báo, Linne đã giải quyết xong bữa sáng.
"Cứ cho là muốn tới Ý thì nhà anh cũng phải đợi đến khi cuộc bỏ phiếu hoàn tất chứ?" Linne thoáng nhìn tiêu đề bài báo: "Đó cũng là một chuyện rất quan trọng."
Reto xem xong bài báo: "Cuộc bỏ phiếu công khai toàn dân là chuyện quan trọng nhất cả nước vào thời điểm này. Tôi cũng có ý định chờ cuộc bỏ phiếu chấm dứt, tôi muốn nhìn thấy quốc gia này được độc lập. Nếu suôn sẻ, Bosnia–Herzegovina sẽ độc lập sau cuộc bỏ phiếu này."
"Người dân nghĩ thế nào?" Linne lười đọc báo, cậu không có kiên nhẫn để đọc mấy thứ tỉ mỉ.
"Họ cho rằng phiếu đồng thuận sẽ áp đảo."
"Nhưng Serbia không muốn các anh độc lập."
"Vì thế mới phải đề phòng Milošević phá đám. Quân chính phủ đã sắp xếp công tác an ninh để bảo vệ địa điểm bỏ phiếu, những chính khách và nhân viên công tác có liên quan, đảm bảo cuộc bỏ phiếu diễn ra thuận lợi. Kế tiếp, có lẽ tôi cũng nhận được nhiệm vụ, không biết là sẽ làm vệ sĩ cho ai đây."
"Cho dù độc lập rồi thì vẫn có thể xảy ra chiến tranh."
"Vậy thì đành phải đánh thôi. Nhưng chiến tranh không bao giờ là thứ Bosnia–Herzegovina mong muốn."
Linne không muốn đánh nhau nữa. Cậu có thể không biết mình muốn gì, nhưng cậu biết rõ mình không muốn làm gì. Linne không chắc cuộc sống trồng nho ở Ý có phải điều cậu muốn hay không, nhưng cuộc sống trên chiến trường chắc chắn không phải thứ cậu muốn. Trước đây cậu không thèm quan tâm đến tương lai là bởi cậu chẳng có gì phải nghĩ ngợi, cậu chỉ việc sống cho hiện tại. Nhưng bây giờ đã khác, cậu có Reto, cậu có một mối tình ổn định, có người mong ngóng cậu, vậy thì Linne cần phải lo lắng về tương lai mà mình muốn.
Cậu nghĩ, đi Ý chưa chắc đã là chuyện xấu. Cậu có thể thay đổi môi trường sống, trải nghiệm hoàn cảnh mới. Ở Ý, không ai quen biết cậu, cũng không ai quan tâm đến quá khứ và thân phận của cậu, Linne có thể bắt đầu một lần nữa, quy hoạch lại cuộc đời trống rỗng của mình. Cho dù di cư đến nơi đất khách sẽ khó tránh khỏi khó khăn, nhưng Linne không phải là người chùn bước trước gian khó, cậu cũng chưa từng sống một cuộc sống suôn sẻ, dọn đến Ý đâu có khó khăn bằng sinh tồn trên chiến trường. Trên thực tế, không một cuộc sống nào gian khổ hơn trên chiến trường.
"Vậy thì đợi cuộc bỏ phiếu toàn dân kết thúc đi." Linne quyết định: "Trước đó, anh nên làm gì thì cứ làm, nếu cần em hỗ trợ, em luôn luôn sẵn sàng. Đợi có kết quả bỏ phiếu, chúng ta lại bàn chuyện đến Ý."
Reto gật đầu đồng ý, hắn còn đang ung dung ăn trứng gà trên đĩa. Linne khoanh tay nhìn hắn chằm chằm, có vẻ mất kiên nhẫn.
"Sao thế?" Reto không hiểu lắm: "Hôm nay em còn việc gì khác ư? Tôi tưởng hôm nay chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi."
Linne chống cằm nhếch miệng cười, không đáp lời hắn. Dưới bàn, Reto cảm nhận được cái chân xỏ tất của Linne đang mò vào giữa hai chân hắn, vuốt ve nhè nhẹ vào mặt trong cẳng chân.
Mặt thượng tá không cảm xúc, tiếp tục uống hết tách cà phê. Hắn đặt tờ báo chưa xem xong sang bên cạnh, đáp lại người yêu bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Em chắc chắn là hôm nay không muốn nghỉ ngơi?"
Linne liếm môi, nhắc nhở hắn còn dính cà phê trên miệng: "Trừ khi hôm nay anh muốn nghỉ ngơi."
Thượng tá hiểu. Nếu họ đã ngủ đủ tám tiếng, đã dùng bữa xong, đã xử lý vết thương...
Vậy thì tiếp theo, trò chơi bắt đầu.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Người đẹp dưới lòng đất là truyện cổ dân gia Nam Tư, ngụ ý của câu chuyện là tất cả mọi mối tình đều phải trả giá đắt.
Reto lấy tay lau đi bọt biển dính giữa trán cậu, Linne nghiêng mặt cọ lên lòng bàn tay hắn rồi ghé lại gần đòi một nụ hôn. Bọn họ hôn thật nhẹ nhàng và mềm mại, hơi thở nóng ẩm lướt qua mặt Linne, tiếp đó hai người không nói gì nữa, cho đến khi họ ôm nhau về giường thì vẫn không ngừng hôn môi.
Đúng là quá điên cuồng. Linne chưa từng trải qua những nụ hôn liên tục và gấp gáp như vậy. Cậu như một gốc cây khát khao ánh nắng, dưới nụ hôn của Reto, cậu được sống, cậu cảm nhận được bản thân đang sống. Bệnh nghề nghiệp khiến Linne luôn thấy nguy hiểm khi quá thân mật với người khác, nhưng Reto đã khiến cậu khắc phục được cảm giác ấy. Lúc này, cậu là một lính bắn tỉa không còn thước đo khoảng cách trong lòng, cậu là Linne Lev, dưới nụ hôn của Reto, cậu thuộc về chính mình, thuộc về ý chí của bản thân cậu.
Reto đã cho Linne Lev không gian sinh tồn, từ nay về sau, cậu được là chính mình.
Hai người nằm trên giường, ánh lửa trong lò sưởi hắt lên sườn mặt thượng tá khiến hắn trông như bức bích họa trong điện thờ giáo đường, trang nghiêm, lộng lẫy, vĩnh hằng. Linne nghi ngờ cho dù tới khi 60 tuổi, nếu họ may mắn sống được đến lúc ấy, thì khuôn mặt của Reto vẫn y như hiện tại, không có gì thay đổi. Ít nhất trong lòng Linne, cậu sẽ mãi mãi ghi nhớ dáng vẻ này của Reto.
"Anh làm em nhớ tới người đẹp dưới lòng đất." Linne tựa vào ngực hắn, khẽ nói.
Reto không hiểu lắm: "Tôi có biết câu chuyện này không?"
Linne nhớ tới xuất thân của hắn: "À đúng rồi, mẹ anh là người Ý, chắc hẳn bà không biết câu chuyện này. Đó là câu chuyện mẹ em kể trước khi đi ngủ, cũng giống như cổ tích vậy. Người ta đồn rằng người đẹp dưới lòng đất là một phù thủy vô cùng lộng lẫy, thần bí và độc ác, nàng có phép thuật rất mạnh. Nàng là chúa tể của vương quốc dưới lòng đất, nắm giữ sống chết của muôn loài."
"Mhm, độc ác mới là điểm chính, đúng không?" Reto cười.
Linne lấy ngón tay chạm nhẹ vào mũi hắn, tiếp tục nói: "Phù thủy dưới lòng đất thích các chàng trai đẹp, khi nàng vừa ý ai thì sẽ cướp người đó về sào huyệt của mình, sau đó chàng trai sẽ chỉ còn lại là bộ xương khô. Đôi khi nàng sẽ trừng phạt những tên đàn ông háo sắc, giết chết chúng để cứu những cô gái bị ức hiếp. Cho nên nếu nhà ai có con trai xinh xắn thì bọn em thường đùa rằng cẩn thận kẻo phù thủy lòng đất sẽ tìm tới cửa, các bà mẹ thì sẽ cầu nguyện cho con gái mình, xin phù thủy lòng đất bảo vệ con gái họ."
"Đó là một nhân vật vừa chính nghĩa vừa tà ma. Trong mắt em, tôi cũng vậy sao?"
"Cung điện tình yêu của anh khiến người ta muốn đi vào, nhưng cũng gây nên nỗi sợ hãi. Tình yêu của anh và chính bản thân anh đã mang sẵn tính tấn công và cướp đoạt rất dữ dội, điều ấy khiến tình yêu của anh thoạt nhìn thật biến thái và méo mó, nhưng nó cũng là điểm đẹp đẽ và đặc biệt nhất. Muốn phát sinh quan hệ thân mật với anh thì cần phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết, giống như những chàng trai bị biến thành xương khô kia."
"Tôi nghĩ, chỉ cần là yêu thì đương nhiên phải có trả giá và hy sinh."
"Tình yêu cũng có thể là đơn phương, nó vốn chẳng có tính phá hoại lớn đến thế."
"Em sợ rằng em sẽ bị tổn thương, thậm chí là hủy diệt bởi tôi?"
"Anh biết là em chưa bao giờ lo lắng đến tổn thương và hủy diệt," Linne ngắt lời hắn bằng môi mình: "Bởi vì chính em cũng là người mang tính công kích, ngài thượng tá, đừng nghĩ về em qua đơn giản, với em mà nói, sự tấn công của anh không hề hủy diệt. Trái lại, em nghĩ anh cũng chịu không ít đau khổ do em."
Reto tin chắc cậu đã nhìn thấy vết đạn trên người hắn: "Cho nên đây là lý do vì sao chúng ta hợp nhau. Chúng ta là những người giống nhau, Linne, tôi và em đều là nàng phù thủy trong câu chuyện cổ tích ấy, chỉ có bên nhau mới có thể dung nạp lẫn nhau, chỉ có bên nhau mới cho nhau chốn về. Nếu là người khác, chẳng ai có thể chấp nhận nổi một cái giá đắt như vậy."
Linne nhắm mắt lại. Cậu quá mệt mỏi, mệt tới mức không muốn lên tiếng nữa, nhưng cảm giác mệt mỏi này cũng là sự thỏa mãn. Lần đầu tiên cậu thấy yên tâm trong sự mệt mỏi cực hạn. Bình thường, sau khi trở lại từ chiến trường, Linne luôn một mình tẩy rửa những vết máu trên người, ăn tạm chút gì đó trong quân doanh rồi quay về nghỉ ngơi. Nhưng bởi phút nghỉ ngơi cũng là để lấy lại sức rồi tiếp tục ra chiến trường, cho nên ngủ cũng là một trận đấu quyết liệt. Nhưng bây giờ, cậu có thể để đầu óc trống rỗng --- Cậu có cơ hội để nghỉ ngơi, khao thưởng cho sự mệt nhọc của bản thân.
Linne ngủ rất trầm, không có ác mộng làm phiền, hơn nữa còn ngủ đủ tám tiếng. Lúc tỉnh lại, cậu thấy toàn thân thả lỏng và ấm áp, tất cả vết thương đã được đổi băng gạc, cậu có thể ngửi được mùi thuốc trên người mình. Linne lười biếng trở mình, tìm được người đàn ông đang ôm cậu phía sau. Thấy hắn còn đang ngủ say, cậu vội vàng nằm im, sợ quấy nhiễu mộng đẹp của người yêu.
Băng gạc và thuốc rơi rớt đầy trên tủ đầu giường, hẳn là Reto đã dậy từ sáng sớm để đổi băng gạc cho hai người rồi ngủ tiếp. Muốn hoàn thành nhiệm vụ này cũng không dễ dàng, Linne là lính đặc chủng, rất khó để không quấy rầy cậu ngủ, Linne không tưởng tượng ra cảnh thượng tá luôn nho nhã của quân chính phủ Bosnia lại rón rén xuống giường xử lý mọi thứ, quá buồn cười, cho nên hẳn là Reto không muốn để cậu thấy.
Nghĩ tới đây, Linne lại gần, nhẹ nhàng cọ lên môi ngài thượng tá. Nụ hôn tuyệt diệu này đã đánh thức người tình đẹp trai của cậu.
"Buổi sáng tốt lành, công chúa ngủ trong rừng." Reto nhận lấy nụ hôn.
Linne đáp lại hắn rất nhiệt tình: "Buổi sáng tốt lành, hoàng tử điện hạ."
Hai người đắm chìm trong ánh nắng sớm, quấn lấy nhau giống như loài động vật vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ đông, chuẩn bị chào đón mùa xuân tới. Giọng nói khàn khàn lúc vừa tỉnh của Reto rất êm tai: "Valter đã tới đưa bữa sáng cho chúng ta. Cậu ấy rất quan tâm đến vết thương của em, còn nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm. Em đã dạy dỗ ra một đứa trẻ xuất sắc, em yêu."
"Em đâu có dạy dỗ gì." Linne từ chối: "Cậu nhóc xuất sắc sẵn rồi, chẳng qua là cần thời gian trưởng thành."
Reto xuống giường đi rửa mặt: "Thực ra tôi hơi lo cho Valter. Nói thật, cậu ấy không có năng khiếu để tham gia quân ngũ, ít nhất Valter không đủ tư chất để trở thành một người lính ưu tú. Chiến trường có thể rèn luyện ý chí và tinh thần, nhưng làm một người lính có thể đánh trận thì cần thiên phú. Cậu ấy không có sẵn năng khiếu đó."
"Thì chẳng ai yêu cầu Valter phải thành lính đặc chủng, làm hậu cần vẫn được mà. Quân đội của các anh vốn ít người, có người tình nguyện tham gia là tốt rồi. Nếu không phải vì ở nhà không được ăn no cơm đành vào quân đội để sinh tồn, việc chiêu binh càng khó hơn."
"Ý tôi không phải vậy, em yêu."
"Mhm, vậy nói rõ ý anh là gì đi."
Reto vừa cạo râu vừa nói: "Tôi định rời khỏi Bosnia, tôi muốn mang theo Valter. Cậu ấy ở lại quân đội không có tương lai, mà tôi thì vừa lúc thiếu một trợ tá, tôi nghĩ Valter có thể đảm nhiệm chức vụ ấy."
Linne lười biếng xỏ dép vào phòng tắm, ôm hắn từ phía sau: "Vậy anh định đi đâu?"
"Đi Ý. Mẹ tôi vốn dĩ không muốn tôi nhậm chức trong chính phủ Bosnia, bà ấy bảo chiến tranh không dễ dàng chấm dứt như vậy, đến Ý sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cha tôi vừa về hưu năm ngoái, ông ấy đã chuẩn bị di cư sang Ý cùng mẹ tôi. Họ thậm chí đã đi xem nhà ở Asti, ở đó có trang trại trồng nho và một căn nhà nhỏ. Nếu họ chuyển tới đó, họ hy vọng tôi sẽ đi cùng."
"Cho nên là anh định đến Ý trồng nho?"
"Asti có rượu vang và champagne ngon nhất toàn nước Ý. Chúng ta có thể kinh doanh trang trại rượu."
"Nghe thật lãng mạn, nho, champagne và thùng gỗ sồi, một cuộc sống đầy chất thơ."
"Em bằng lòng đi cùng tôi không?"
Linne không trả lời hắn ngay. Cậu ngậm bàn chải đánh răng, kem đánh răng cản trở cậu nói chuyện. Cậu đánh răng xong, Reto đưa khăn mặt cho cậu, rất kiên nhẫn chờ Linne đáp lại. Linne bất đắc dĩ---
"Anh phải cho em thời gian chứ, em không thể trả lời anh ngay bây giờ được. Đó là tới một quốc gia khác để sinh sống, không phải đi picnic ở ngoại ô. Hơn nữa em không biết tiếng Ý, thậm chí em còn chẳng quen biết nhiều người Ý."
Reto rất biết lắng nghe: "Đương nhiên, em có rất thời gian để suy nghĩ. Chỉ là tôi đang tưởng tượng ra cuộc sống ở Ý của chúng ta, tôi nghĩ em sẽ thích nơi ấy, rừng núi mênh mông tĩnh lặng, em có rất nhiều thời gian để săn thú, không nhàm chán đâu. Người Ý rất thích mấy chuyện nhỏ nhặt, cuộc sống của họ nhàn nhã và thư giãn lắm, rất dễ hòa đồng. Hơn nữa tôi tin tưởng vào năng lực ngoại ngữ của em, em sẽ nắm vững ngôn ngữ ấy rất nhanh thôi, dù gì em cũng biết sáu thứ tiếng rồi, thêm một tiếng cũng đâu khó."
Linne đúng là hơi nhớ cuộc sống trong vùng lòng chảo, nó khiến cậu cảm nhận được sự tĩnh lặng hiếm có: "Em chỉ nghĩ rằng, trước nay trừ đánh trận ra thì em còn có thể làm gì." Cậu cảm thán: "Em cứ tưởng mình sẽ chết trên chiến trường, em chưa từng nghĩ tới việc mình sống được đến khi chiến tranh chấm dứt thì sẽ thế nào. Ngoại trừ ra trận, em chẳng còn sở trường gì."
Reto nâng mặt Linne lên, hôn đôi môi mang vị kem đánh răng bạc hà của cậu: "Em đã làm rất tốt rồi, em yêu, cuộc đời trước kia của em toàn là khổ đau và trách nhiệm, đã đến lúc em sống vì bản thân rồi."
Bọn họ ra phòng ăn dùng bữa sáng. Valter mang trứng gà, xúc xích và bánh mì đen tới, Linne tìm được một lọ bơ đậu phộng trong tủ, cậu vui vẻ hẳn lên, mùi bơ ngọt khiến cậu tỉnh táo hơn. Linne đói đến mức bụng dính lưng, cũng chẳng quan tâm tướng ăn có lịch sự hay không nữa. Reto chưa xem hết một bài báo, Linne đã giải quyết xong bữa sáng.
"Cứ cho là muốn tới Ý thì nhà anh cũng phải đợi đến khi cuộc bỏ phiếu hoàn tất chứ?" Linne thoáng nhìn tiêu đề bài báo: "Đó cũng là một chuyện rất quan trọng."
Reto xem xong bài báo: "Cuộc bỏ phiếu công khai toàn dân là chuyện quan trọng nhất cả nước vào thời điểm này. Tôi cũng có ý định chờ cuộc bỏ phiếu chấm dứt, tôi muốn nhìn thấy quốc gia này được độc lập. Nếu suôn sẻ, Bosnia–Herzegovina sẽ độc lập sau cuộc bỏ phiếu này."
"Người dân nghĩ thế nào?" Linne lười đọc báo, cậu không có kiên nhẫn để đọc mấy thứ tỉ mỉ.
"Họ cho rằng phiếu đồng thuận sẽ áp đảo."
"Nhưng Serbia không muốn các anh độc lập."
"Vì thế mới phải đề phòng Milošević phá đám. Quân chính phủ đã sắp xếp công tác an ninh để bảo vệ địa điểm bỏ phiếu, những chính khách và nhân viên công tác có liên quan, đảm bảo cuộc bỏ phiếu diễn ra thuận lợi. Kế tiếp, có lẽ tôi cũng nhận được nhiệm vụ, không biết là sẽ làm vệ sĩ cho ai đây."
"Cho dù độc lập rồi thì vẫn có thể xảy ra chiến tranh."
"Vậy thì đành phải đánh thôi. Nhưng chiến tranh không bao giờ là thứ Bosnia–Herzegovina mong muốn."
Linne không muốn đánh nhau nữa. Cậu có thể không biết mình muốn gì, nhưng cậu biết rõ mình không muốn làm gì. Linne không chắc cuộc sống trồng nho ở Ý có phải điều cậu muốn hay không, nhưng cuộc sống trên chiến trường chắc chắn không phải thứ cậu muốn. Trước đây cậu không thèm quan tâm đến tương lai là bởi cậu chẳng có gì phải nghĩ ngợi, cậu chỉ việc sống cho hiện tại. Nhưng bây giờ đã khác, cậu có Reto, cậu có một mối tình ổn định, có người mong ngóng cậu, vậy thì Linne cần phải lo lắng về tương lai mà mình muốn.
Cậu nghĩ, đi Ý chưa chắc đã là chuyện xấu. Cậu có thể thay đổi môi trường sống, trải nghiệm hoàn cảnh mới. Ở Ý, không ai quen biết cậu, cũng không ai quan tâm đến quá khứ và thân phận của cậu, Linne có thể bắt đầu một lần nữa, quy hoạch lại cuộc đời trống rỗng của mình. Cho dù di cư đến nơi đất khách sẽ khó tránh khỏi khó khăn, nhưng Linne không phải là người chùn bước trước gian khó, cậu cũng chưa từng sống một cuộc sống suôn sẻ, dọn đến Ý đâu có khó khăn bằng sinh tồn trên chiến trường. Trên thực tế, không một cuộc sống nào gian khổ hơn trên chiến trường.
"Vậy thì đợi cuộc bỏ phiếu toàn dân kết thúc đi." Linne quyết định: "Trước đó, anh nên làm gì thì cứ làm, nếu cần em hỗ trợ, em luôn luôn sẵn sàng. Đợi có kết quả bỏ phiếu, chúng ta lại bàn chuyện đến Ý."
Reto gật đầu đồng ý, hắn còn đang ung dung ăn trứng gà trên đĩa. Linne khoanh tay nhìn hắn chằm chằm, có vẻ mất kiên nhẫn.
"Sao thế?" Reto không hiểu lắm: "Hôm nay em còn việc gì khác ư? Tôi tưởng hôm nay chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi."
Linne chống cằm nhếch miệng cười, không đáp lời hắn. Dưới bàn, Reto cảm nhận được cái chân xỏ tất của Linne đang mò vào giữa hai chân hắn, vuốt ve nhè nhẹ vào mặt trong cẳng chân.
Mặt thượng tá không cảm xúc, tiếp tục uống hết tách cà phê. Hắn đặt tờ báo chưa xem xong sang bên cạnh, đáp lại người yêu bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Em chắc chắn là hôm nay không muốn nghỉ ngơi?"
Linne liếm môi, nhắc nhở hắn còn dính cà phê trên miệng: "Trừ khi hôm nay anh muốn nghỉ ngơi."
Thượng tá hiểu. Nếu họ đã ngủ đủ tám tiếng, đã dùng bữa xong, đã xử lý vết thương...
Vậy thì tiếp theo, trò chơi bắt đầu.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Người đẹp dưới lòng đất là truyện cổ dân gia Nam Tư, ngụ ý của câu chuyện là tất cả mọi mối tình đều phải trả giá đắt.