Sinh hoạt hoang dâm tiếp tục đến chạng vạng mới chấm dứt, không chỉ bỏ lỡ bữa trưa, bữa tối hai người cũng không ăn. Tới buổi sáng ngày hôm sau, Valter hốt hoảng tới căn hộ tìm hai người vì Reto đã mất liên lạc một ngày trời. Cậu lính cần vụ tới rất không đúng lúc, Linne mới ngủ dậy, Valter vừa vào cửa thì nhìn thấy tay bắn tỉa chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đi ra từ phòng tắm, túm lấy thượng tá quân chính phủ Bosnia rồi hôn môi trước bàn ăn. May mà Reto nhanh trí lấy áo ngủ trên người che Linne lại, tình huống mới không trở nên quá khó xử.
"Ít nhất cũng đến văn phòng điểm danh đi ạ, bao nhiêu người tới mà không gặp được ngài rồi đấy." Valter than thở với cấp trên của mình: "Điện thoại trong văn phòng cứ réo liên tục, cấp trên cấp dưới đều tìm ngài, truyền thông, chính phủ, tổ chức phi chính phủ, thậm chí cả người của Liên Hợp Quốc... Thư ký bận tối mặt tối mũi. Trận đánh này quá rêu rao, vừa nổ máy bay vừa có xe bọc thép, còn giết thượng tướng Quân đội Nhân dân, ngài cũng phải ra mặt giải thích chứ. Ngài thì hay rồi, còn thảnh thơi chơi đùa."
Reto nhận ra sự hờn giận của cậu cấp dưới: "Tôi cũng phải nghỉ ngơi, đánh trận năm tiếng đồng hồ, cho dù là thần thánh thì cũng phải nghỉ."
"Đây mà là nghỉ ngơi à?" Valter trợn mắt nhìn những dấu hôn đỏ đỏ tím tím đầy trên cổ thượng tá.
Reto đành phải lấy uy nghiêm của cấp trên ra hù dọa: "Đây là sinh hoạt cá nhân của tôi, cậu bé, đừng chất vấn."
Valter đành phải xin Linne nói đỡ: "Bọn tôi rất cần ngài ấy, bây giờ ngài ấy nổi như cồn, đài truyền hình xếp hàng để phỏng vấn. Lần cuối cùng Bosnia thắng Serbia chắc là chuyện của thế kỷ trước, tin thắng trận lần này là sự cổ vũ rất lớn với binh sĩ. Bên trên còn thảo luận có nên thăng quân hàm cho ngài ấy hay không, lúc nước sôi lửa bỏng thế này, ngài không thể ở lại đây được."
"Thượng tá của cậu là người tự do, tôi không quản lý được." Linne nói đùa.
Valter hơi giận. Cậu cất hết hộp thức ăn vào túi, từ chối cung cấp thức ăn cho hai người. Lúc này Linne mới quay ra vuốt lông: "Được rồi, bọn tôi không bỏ mặc công việc đâu. Trong lòng ngài thượng tá của cậu, công việc vẫn là số một. Yên tâm đi. Ổng chỉ không thích nổi bật và ghét xã giao với mấy lão già trong bộ chỉ huy mà thôi."
Reto còn đang uống cà phê: "Chiều nay tôi sẽ về văn phòng. Bảo Reković sắp xếp lịch trình giúp tôi, việc quan trọng thì làm trước. Nhưng giờ tôi sẽ không tiếp truyền thông, không tiếp bất kỳ ai, từ chối tất cả đi."
"Tại sao?" Valter nghĩ đây là cơ hội hoàn hảo để tuyên truyền.
"Vì tôi không có quyền hạn." Reto kiên nhẫn giải thích: "Tôi phải gặp cấp trên trước, thống nhất ý kiến rồi mới tiếp chuyện bên ngoài. Nếu không làm thế thì mấy lão già kia sẽ lồng lộn lên mất. Vả lại, tôi còn phải chuẩn bị một chút lợi thế thương lượng để thực hiện nguyện vọng của mình. Mấy lão già ấy định đổi quân hàm, hất cẳng tôi với mỹ danh là thăng chức, nằm mơ."
"Ngài không định nhận lệnh thăng chức?"
"Không, tôi hài lòng với chức vụ và quyền hạn hiện tại."
"Vậy ngài muốn thương lượng điều gì?"
"Chuyện người lớn, trẻ con đừng quan tâm. Cậu bảo Reković mau chóng sắp xếp cho tôi gặp mặt với mấy lão già ấy là được."
Valter đành chịu, cậu chàng nhớ ra một chuyện khác: "À đúng rồi, có một người tên là Mario gọi điện thoại tới, anh ta bảo tôi chuyển lời cho ngài, nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta định về nhà. Anh ta nhắc ngài mau chóng thanh toán thù lao. Đó là ai vậy? Sao lại biết số điện thoại văn phòng? Nói chuyện thô lỗ vô cùng, gọi đến chẳng chào hỏi ai cả, đúng là một người bất lịch sự."
Linne dỏng tai nghe, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Mario quen anh? Sao lại thế?"
Reto biết sớm muốn cũng bại lộ, hắn không hề lo lắng khi bị hỏi: "Em không hỏi tôi cũng quên mất. Mario là bạn cũ của tôi, trước kia cậu ta từng phục vụ trong Quân đội Nhân dân, sau nhận tội thay người khác nên bị khai trừ, cùng đường rồi nên tôi tiện thể giúp đỡ một chút, giới thiệu cậu ta vào đội lính đánh thuê."
"Mhm?" Linne chống cằm cười: "Nếu là lính đánh thuê thì binh đoàn phải trả lương cho anh ta chứ? Sao anh lại phải bỏ tiền túi? Anh không định giải thích vì sao anh ta quen em à?"
Reto hơi bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi thừa nhận. Tôi đã sắp xếp cậu ta tiếp cận em. Tôi nghĩ em cần một người giúp đỡ. Em bị giáng chức tới biên cảnh, nơi đó nguy hiểm như thế, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, có người giúp đỡ cũng tốt. Một là đảm bảo an toàn cho em, hai là tôi cũng kịp thời biết tình huống của em."
Linne dở khóc dở cười. Cậu vẫn nghĩ Mario là một sự "trùng hợp", một chuyện "bất ngờ". Sau ba tháng kể từ khi cậu bị giáng chức, một người Romania xuất hiện trong rừng rậm với dáng vẻ chật vật, anh ta nói mấy ngày không được ăn gì, muốn giết một con hươu non để lấp đầy bụng, kết quả là bị Linne hớt tay trên. Linne chủ động tặng con hươu cho anh ta, lính đánh thuê nói anh ta vượt biên vào Serbia để tránh kẻ thù đuổi giết, cuối cùng lạc đường trong rừng không ra được.
Một câu chuyện không có chứng cứ như vậy mà Linne cũng tin, cậu cho Mario ở nhờ một thời gian dài. Hai người ở trong căn nhà gỗ nhỏ của Linne, ban ngày đi tuần và săn thú, buổi tối Mario sẽ kể chuyện ở quê hương cho Linne nghe. Cuộc sống trong vùng lòng chảo quá cô độc, vô vọng và không lối thoát, con người ở một mình trong thời gian dài sẽ ít nhiều chịu ảnh hưởng tâm lý, hơn nữa Linne rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực, khó tránh khỏi chán nản, sự xuất hiện của Mario giúp cậu giảm bớt cô đơn và chán chường. Cho dù hai người không quen nhau, trong thời gian ở chung ngắn ngủi, Linne vẫn thấy may mắn đã quen biết một người bạn như vậy.
Khi đó cậu thật sự nghĩ rằng, Chúa trời vẫn chưa ép cậu đến đường cùng. Ông ta đóng cửa chính thì cũng để lại một chiếc cửa sổ.
Không ngờ "phép lạ của thần thánh" ấy cũng là do con người tạo ra.
"Tôi chỉ muốn em sống thoải mái hơn một chút. Tôi biết em không phải là người dễ dàng suy sụp, nhưng đối mặt một mình và có người cùng mình đối mặt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Reto kiên nhẫn giải thích: "Tôi không thể giúp em tránh khỏi sự suy sụp, nhưng ít nhất tôi có thể cam đoan em không phải đối mặt với nó một mình."
Linne cong khóe môi. Trước mặt Valter, cậu không tiện tỏ ra quá tình tứ, vì vậy nắm lấy tay người yêu ở dưới bàn: "Nhưng đó là lần cuối cùng," Cậu nhấn mạnh cảnh cáo: "Em không thích bị người ta theo dõi, nếu anh muốn biết tình huống của em thì có thể hỏi trực tiếp. Nếu em cần giúp đỡ, em sẽ tự tìm."
Reto đồng ý: "Đương nhiên rồi, tôi cam đoan đó là lần cuối cùng."
Vẻ mặt Linne dịu xuống: "Dù thế nào thì cũng cảm ơn anh."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Valter cúi đầu ăn trứng gà, cậu chàng nghĩ tốt nhất là mình không nên can thiệp vào đời sống tình cảm của cấp trên. Tuy Valter đã đoán được đại khái tình cảm không bình thường của Reto đối với Linne, nhưng chân chính nhìn thấy cảnh hai người ôm hôn nhau đã khiến cậu bé đạo Hồi vừa thành niên này cảm thấy sốc. Cậu chàng rất mâu thuẫn, Hồi giáo không ủng hộ đồng tính, nhưng thánh Allah cũng nói rằng phải phản đối những định kiến cực đoan, tiếp thu các nền văn minh và văn hóa khác biệt. Nếu cậu chàng có thể chấp nhận một người Serb đối địch như Linne, có thể chấp nhận tính văn hóa và dân tộc mà Linne đại diện, vậy thì cậu chàng cũng có thể chấp nhận đồng tính luyến ái. Có gì khác nhau đâu?
Sarajevo trong giấc mơ của Valter là một thế giới hòa bình với nhiều văn hóa khác nhau, nếu nơi ấy có thể tiếp nhận bất đồng tín ngưỡng, có thể đặt nhà thờ Hồi giáo và Thiên Chúa giáo trên cùng một con đường, vậy thì đồng tính cũng có thể vô tư đi trên đường như dị tính. Đó mới là Sarajevo đích thực và đẹp đẽ nhất. Nếu Valter hướng tới một Sarajevo như thế, cậu chàng cũng nên trở thành người bao dung và cởi mở hơn để phù hợp với thành phố ấy. Bởi vì thành phố như thế nào sẽ quyết định chính con người sống ở đó.
Cậu lính cần vụ nhỏ lấy dũng khí, buông dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào đôi tình nhân đồng tính trước mặt: "Hai người...đã nghĩ kỹ chưa? Hai người thực sự muốn lấy bạn đời là đàn ông?"
Linne lấy nĩa ăn chỉ về phía cậu chàng một cách không hề khách khí: "Lo việc của cậu trước đi, cậu lính cần vụ. Cậu không có tư cách quyết định tôi sẽ chọn ai làm bạn đời. Chỉ cần tôi không làm phiền đến cậu thì đó là tự do của tôi."
"Linne, cậu ấy theo đạo Hồi." Reto thiện ý nhắc nhở, hắn cho rằng người đồng tính cũng phải tôn trọng văn hóa đạo Hồi: "Nếu cậu Valter của chúng ta không thể tiếp thu đồng tính luyến ái, tôi nghĩ đó là tự do và quyền lợi của cậu ấy."
Linne nhướn mày: "Em đâu có đè anh ra làm tình ngay trước mặt cậu ấy, cũng không ăn mặc quần áo lố lăng quấy rầy cậu ấy, vừa rồi là do chính cậu ấy tự tiện mở cửa đi vào nhìn sinh hoạt cá nhân của người khác, sao có thể trách em được?"
Reto còn định nói gì đó, Valter đã chen lời hòa giải: "Tôi đâu có nói là không tiếp thu. Hầy, đừng cãi nhau nữa, chúng ta đều là cộng đồng thiểu số --- Tín đồ Hồi giáo, đồng tính luyến ái, dân tộc thiểu số, vất vả lắm chúng ta mới có thể ngồi dùng bữa trên cùng một chiếc bàn, chúng ta nên cùng nhau mắng chửi đám đàn ông Anglo-Saxon da trắng mới đúng. Đoàn kết! Các quý ông, phải đoàn kết!"
Vì thế, bữa sáng kết thúc trong không khí hòa thuận. Buổi chiều Reto mới đi làm, cho nên hắn và Linne còn cả buổi sáng. Hắn quyết định ra ngoài bằng phương tiện công cộng thay vì nhờ Valter lái xe.
Bọn họ ra ngoài đúng giờ cao điểm đi học đi làm, hàng dài người nối nhau trước nhà ga, hai người chật vật mãi mới chen lên tàu điện được. Bởi vì bên trong chật kín người, thượng tá bèn nắm tay cậu lính bắn tỉa đứng cạnh cửa tàu. Kính cửa sổ phản chiếu tư thế đứng sát vào nhau của hai người, như thể đang ôm nhau rất thân mật.
Cả người Linne gần như lọt vào lòng Reto: "Ít nhất phải mười năm rồi em không đi tàu điện."
"Tàu điện và xe buýt luôn có thể mang lại sức sống cho thành phố tĩnh lặng này." Reto cười: "Bây giờ em đi đâu cũng chẳng nhìn thấy nhiều người thế này. Dường như chiến tranh chẳng ảnh hưởng gì tới họ vậy."
Không ai chú ý tới hai người, bởi vì tất cả đều vội vàng với công việc của mình. Bà già xách giỏ đang cằn nhằn với bạn về đứa con dâu lười biếng và xấu xí, không xứng với thằng con trai quý hóa của bà; cô nữ sinh lật quyển từ vựng tiếng Anh, khẩu âm mất tự nhiên của cô bé nghe vừa kỳ cục vừa đáng yêu, suốt hai mươi phút mà cô vẫn kẹt ở chữ "ability", có vẻ áp lực học tập rất lớn; anh công nhân muốn tránh để đồ lao động của mình làm bẩn áo len của cô nữ sinh, cẩn thận núp ở bậc cửa sau, anh ta hơi thừa mỡ, cánh cửa bị đè ép tới nỗi kêu kẽo kẹt phản đối.
Đã lâu rồi Linne không bước chân vào cuộc sống bình thường như thế này, cuộc sống của cậu hoàn toàn thoát ly thực tế, đó là một nghề nghiệp nguy hiểm đầy rủi ro, hoàn cảnh cậu thường tiếp xúc không phải là hoàn cảnh mà một người bình thường có thể nhìn thấy, Linne thích ứng với những cảnh tượng tàn khốc và cực đoan. Một khi kéo cậu về sinh hoạt bình thường, cậu sẽ tỏ ra lo âu, không thích ứng kịp. Cậu lính bắn tỉa này thậm chí còn lo rằng mình chỉ lớn tiếng một chút thôi sẽ làm bà lão bên cạnh giật nảy người.
Nhưng Linne rất thích, cậu thích làm "người thường", quân đội luôn tâng bốc cậu thật cao, họ dán nhãn "thiên tài", "cao thủ", "phi thường" cho cậu, thậm chí cả từ "lính đặc chủng" cũng thể hiện rằng cậu là bộ phận "tinh nhuệ" trong quân đội. Cậu có rất ít cơ hội được đối xử như người thường, mà sự lên xuống của cuộc đời làm lính khiến Linne hiểu ra, cuối cùng cậu vẫn là người thường, cậu cần phải học cách chấp nhận mình là người bình thường.
"Vậy nên anh định mang em đi trải nghiệm cuộc sống, hay là chúng ta còn tiết mục gì khác?" Linne tò mò.
Reto nhìn khu chợ ở trung tâm thành phố ngoài cửa sổ: "Thực ra tôi định mang em đi...dạo phố."
"Đi dạo phố?" Linne chưa bao giờ đi dạo phố.
Tàu điện dừng lại, tiếng radio thông báo đến trạm---
"Đã tới trạm Latinska, đã tới trạm Latinska, hành khách đến trạm xin hãy xuống tàu."
Reto nắm tay Linne đi xuyên qua đám người đông đúc, hướng ra thế giới bên ngoài: "Đi thôi. Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm."
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Valter: Clm, làm lính cần vụ mà còn bị cấp trên đút cơm chó.
"Ít nhất cũng đến văn phòng điểm danh đi ạ, bao nhiêu người tới mà không gặp được ngài rồi đấy." Valter than thở với cấp trên của mình: "Điện thoại trong văn phòng cứ réo liên tục, cấp trên cấp dưới đều tìm ngài, truyền thông, chính phủ, tổ chức phi chính phủ, thậm chí cả người của Liên Hợp Quốc... Thư ký bận tối mặt tối mũi. Trận đánh này quá rêu rao, vừa nổ máy bay vừa có xe bọc thép, còn giết thượng tướng Quân đội Nhân dân, ngài cũng phải ra mặt giải thích chứ. Ngài thì hay rồi, còn thảnh thơi chơi đùa."
Reto nhận ra sự hờn giận của cậu cấp dưới: "Tôi cũng phải nghỉ ngơi, đánh trận năm tiếng đồng hồ, cho dù là thần thánh thì cũng phải nghỉ."
"Đây mà là nghỉ ngơi à?" Valter trợn mắt nhìn những dấu hôn đỏ đỏ tím tím đầy trên cổ thượng tá.
Reto đành phải lấy uy nghiêm của cấp trên ra hù dọa: "Đây là sinh hoạt cá nhân của tôi, cậu bé, đừng chất vấn."
Valter đành phải xin Linne nói đỡ: "Bọn tôi rất cần ngài ấy, bây giờ ngài ấy nổi như cồn, đài truyền hình xếp hàng để phỏng vấn. Lần cuối cùng Bosnia thắng Serbia chắc là chuyện của thế kỷ trước, tin thắng trận lần này là sự cổ vũ rất lớn với binh sĩ. Bên trên còn thảo luận có nên thăng quân hàm cho ngài ấy hay không, lúc nước sôi lửa bỏng thế này, ngài không thể ở lại đây được."
"Thượng tá của cậu là người tự do, tôi không quản lý được." Linne nói đùa.
Valter hơi giận. Cậu cất hết hộp thức ăn vào túi, từ chối cung cấp thức ăn cho hai người. Lúc này Linne mới quay ra vuốt lông: "Được rồi, bọn tôi không bỏ mặc công việc đâu. Trong lòng ngài thượng tá của cậu, công việc vẫn là số một. Yên tâm đi. Ổng chỉ không thích nổi bật và ghét xã giao với mấy lão già trong bộ chỉ huy mà thôi."
Reto còn đang uống cà phê: "Chiều nay tôi sẽ về văn phòng. Bảo Reković sắp xếp lịch trình giúp tôi, việc quan trọng thì làm trước. Nhưng giờ tôi sẽ không tiếp truyền thông, không tiếp bất kỳ ai, từ chối tất cả đi."
"Tại sao?" Valter nghĩ đây là cơ hội hoàn hảo để tuyên truyền.
"Vì tôi không có quyền hạn." Reto kiên nhẫn giải thích: "Tôi phải gặp cấp trên trước, thống nhất ý kiến rồi mới tiếp chuyện bên ngoài. Nếu không làm thế thì mấy lão già kia sẽ lồng lộn lên mất. Vả lại, tôi còn phải chuẩn bị một chút lợi thế thương lượng để thực hiện nguyện vọng của mình. Mấy lão già ấy định đổi quân hàm, hất cẳng tôi với mỹ danh là thăng chức, nằm mơ."
"Ngài không định nhận lệnh thăng chức?"
"Không, tôi hài lòng với chức vụ và quyền hạn hiện tại."
"Vậy ngài muốn thương lượng điều gì?"
"Chuyện người lớn, trẻ con đừng quan tâm. Cậu bảo Reković mau chóng sắp xếp cho tôi gặp mặt với mấy lão già ấy là được."
Valter đành chịu, cậu chàng nhớ ra một chuyện khác: "À đúng rồi, có một người tên là Mario gọi điện thoại tới, anh ta bảo tôi chuyển lời cho ngài, nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta định về nhà. Anh ta nhắc ngài mau chóng thanh toán thù lao. Đó là ai vậy? Sao lại biết số điện thoại văn phòng? Nói chuyện thô lỗ vô cùng, gọi đến chẳng chào hỏi ai cả, đúng là một người bất lịch sự."
Linne dỏng tai nghe, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Mario quen anh? Sao lại thế?"
Reto biết sớm muốn cũng bại lộ, hắn không hề lo lắng khi bị hỏi: "Em không hỏi tôi cũng quên mất. Mario là bạn cũ của tôi, trước kia cậu ta từng phục vụ trong Quân đội Nhân dân, sau nhận tội thay người khác nên bị khai trừ, cùng đường rồi nên tôi tiện thể giúp đỡ một chút, giới thiệu cậu ta vào đội lính đánh thuê."
"Mhm?" Linne chống cằm cười: "Nếu là lính đánh thuê thì binh đoàn phải trả lương cho anh ta chứ? Sao anh lại phải bỏ tiền túi? Anh không định giải thích vì sao anh ta quen em à?"
Reto hơi bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi thừa nhận. Tôi đã sắp xếp cậu ta tiếp cận em. Tôi nghĩ em cần một người giúp đỡ. Em bị giáng chức tới biên cảnh, nơi đó nguy hiểm như thế, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, có người giúp đỡ cũng tốt. Một là đảm bảo an toàn cho em, hai là tôi cũng kịp thời biết tình huống của em."
Linne dở khóc dở cười. Cậu vẫn nghĩ Mario là một sự "trùng hợp", một chuyện "bất ngờ". Sau ba tháng kể từ khi cậu bị giáng chức, một người Romania xuất hiện trong rừng rậm với dáng vẻ chật vật, anh ta nói mấy ngày không được ăn gì, muốn giết một con hươu non để lấp đầy bụng, kết quả là bị Linne hớt tay trên. Linne chủ động tặng con hươu cho anh ta, lính đánh thuê nói anh ta vượt biên vào Serbia để tránh kẻ thù đuổi giết, cuối cùng lạc đường trong rừng không ra được.
Một câu chuyện không có chứng cứ như vậy mà Linne cũng tin, cậu cho Mario ở nhờ một thời gian dài. Hai người ở trong căn nhà gỗ nhỏ của Linne, ban ngày đi tuần và săn thú, buổi tối Mario sẽ kể chuyện ở quê hương cho Linne nghe. Cuộc sống trong vùng lòng chảo quá cô độc, vô vọng và không lối thoát, con người ở một mình trong thời gian dài sẽ ít nhiều chịu ảnh hưởng tâm lý, hơn nữa Linne rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực, khó tránh khỏi chán nản, sự xuất hiện của Mario giúp cậu giảm bớt cô đơn và chán chường. Cho dù hai người không quen nhau, trong thời gian ở chung ngắn ngủi, Linne vẫn thấy may mắn đã quen biết một người bạn như vậy.
Khi đó cậu thật sự nghĩ rằng, Chúa trời vẫn chưa ép cậu đến đường cùng. Ông ta đóng cửa chính thì cũng để lại một chiếc cửa sổ.
Không ngờ "phép lạ của thần thánh" ấy cũng là do con người tạo ra.
"Tôi chỉ muốn em sống thoải mái hơn một chút. Tôi biết em không phải là người dễ dàng suy sụp, nhưng đối mặt một mình và có người cùng mình đối mặt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Reto kiên nhẫn giải thích: "Tôi không thể giúp em tránh khỏi sự suy sụp, nhưng ít nhất tôi có thể cam đoan em không phải đối mặt với nó một mình."
Linne cong khóe môi. Trước mặt Valter, cậu không tiện tỏ ra quá tình tứ, vì vậy nắm lấy tay người yêu ở dưới bàn: "Nhưng đó là lần cuối cùng," Cậu nhấn mạnh cảnh cáo: "Em không thích bị người ta theo dõi, nếu anh muốn biết tình huống của em thì có thể hỏi trực tiếp. Nếu em cần giúp đỡ, em sẽ tự tìm."
Reto đồng ý: "Đương nhiên rồi, tôi cam đoan đó là lần cuối cùng."
Vẻ mặt Linne dịu xuống: "Dù thế nào thì cũng cảm ơn anh."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Valter cúi đầu ăn trứng gà, cậu chàng nghĩ tốt nhất là mình không nên can thiệp vào đời sống tình cảm của cấp trên. Tuy Valter đã đoán được đại khái tình cảm không bình thường của Reto đối với Linne, nhưng chân chính nhìn thấy cảnh hai người ôm hôn nhau đã khiến cậu bé đạo Hồi vừa thành niên này cảm thấy sốc. Cậu chàng rất mâu thuẫn, Hồi giáo không ủng hộ đồng tính, nhưng thánh Allah cũng nói rằng phải phản đối những định kiến cực đoan, tiếp thu các nền văn minh và văn hóa khác biệt. Nếu cậu chàng có thể chấp nhận một người Serb đối địch như Linne, có thể chấp nhận tính văn hóa và dân tộc mà Linne đại diện, vậy thì cậu chàng cũng có thể chấp nhận đồng tính luyến ái. Có gì khác nhau đâu?
Sarajevo trong giấc mơ của Valter là một thế giới hòa bình với nhiều văn hóa khác nhau, nếu nơi ấy có thể tiếp nhận bất đồng tín ngưỡng, có thể đặt nhà thờ Hồi giáo và Thiên Chúa giáo trên cùng một con đường, vậy thì đồng tính cũng có thể vô tư đi trên đường như dị tính. Đó mới là Sarajevo đích thực và đẹp đẽ nhất. Nếu Valter hướng tới một Sarajevo như thế, cậu chàng cũng nên trở thành người bao dung và cởi mở hơn để phù hợp với thành phố ấy. Bởi vì thành phố như thế nào sẽ quyết định chính con người sống ở đó.
Cậu lính cần vụ nhỏ lấy dũng khí, buông dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào đôi tình nhân đồng tính trước mặt: "Hai người...đã nghĩ kỹ chưa? Hai người thực sự muốn lấy bạn đời là đàn ông?"
Linne lấy nĩa ăn chỉ về phía cậu chàng một cách không hề khách khí: "Lo việc của cậu trước đi, cậu lính cần vụ. Cậu không có tư cách quyết định tôi sẽ chọn ai làm bạn đời. Chỉ cần tôi không làm phiền đến cậu thì đó là tự do của tôi."
"Linne, cậu ấy theo đạo Hồi." Reto thiện ý nhắc nhở, hắn cho rằng người đồng tính cũng phải tôn trọng văn hóa đạo Hồi: "Nếu cậu Valter của chúng ta không thể tiếp thu đồng tính luyến ái, tôi nghĩ đó là tự do và quyền lợi của cậu ấy."
Linne nhướn mày: "Em đâu có đè anh ra làm tình ngay trước mặt cậu ấy, cũng không ăn mặc quần áo lố lăng quấy rầy cậu ấy, vừa rồi là do chính cậu ấy tự tiện mở cửa đi vào nhìn sinh hoạt cá nhân của người khác, sao có thể trách em được?"
Reto còn định nói gì đó, Valter đã chen lời hòa giải: "Tôi đâu có nói là không tiếp thu. Hầy, đừng cãi nhau nữa, chúng ta đều là cộng đồng thiểu số --- Tín đồ Hồi giáo, đồng tính luyến ái, dân tộc thiểu số, vất vả lắm chúng ta mới có thể ngồi dùng bữa trên cùng một chiếc bàn, chúng ta nên cùng nhau mắng chửi đám đàn ông Anglo-Saxon da trắng mới đúng. Đoàn kết! Các quý ông, phải đoàn kết!"
Vì thế, bữa sáng kết thúc trong không khí hòa thuận. Buổi chiều Reto mới đi làm, cho nên hắn và Linne còn cả buổi sáng. Hắn quyết định ra ngoài bằng phương tiện công cộng thay vì nhờ Valter lái xe.
Bọn họ ra ngoài đúng giờ cao điểm đi học đi làm, hàng dài người nối nhau trước nhà ga, hai người chật vật mãi mới chen lên tàu điện được. Bởi vì bên trong chật kín người, thượng tá bèn nắm tay cậu lính bắn tỉa đứng cạnh cửa tàu. Kính cửa sổ phản chiếu tư thế đứng sát vào nhau của hai người, như thể đang ôm nhau rất thân mật.
Cả người Linne gần như lọt vào lòng Reto: "Ít nhất phải mười năm rồi em không đi tàu điện."
"Tàu điện và xe buýt luôn có thể mang lại sức sống cho thành phố tĩnh lặng này." Reto cười: "Bây giờ em đi đâu cũng chẳng nhìn thấy nhiều người thế này. Dường như chiến tranh chẳng ảnh hưởng gì tới họ vậy."
Không ai chú ý tới hai người, bởi vì tất cả đều vội vàng với công việc của mình. Bà già xách giỏ đang cằn nhằn với bạn về đứa con dâu lười biếng và xấu xí, không xứng với thằng con trai quý hóa của bà; cô nữ sinh lật quyển từ vựng tiếng Anh, khẩu âm mất tự nhiên của cô bé nghe vừa kỳ cục vừa đáng yêu, suốt hai mươi phút mà cô vẫn kẹt ở chữ "ability", có vẻ áp lực học tập rất lớn; anh công nhân muốn tránh để đồ lao động của mình làm bẩn áo len của cô nữ sinh, cẩn thận núp ở bậc cửa sau, anh ta hơi thừa mỡ, cánh cửa bị đè ép tới nỗi kêu kẽo kẹt phản đối.
Đã lâu rồi Linne không bước chân vào cuộc sống bình thường như thế này, cuộc sống của cậu hoàn toàn thoát ly thực tế, đó là một nghề nghiệp nguy hiểm đầy rủi ro, hoàn cảnh cậu thường tiếp xúc không phải là hoàn cảnh mà một người bình thường có thể nhìn thấy, Linne thích ứng với những cảnh tượng tàn khốc và cực đoan. Một khi kéo cậu về sinh hoạt bình thường, cậu sẽ tỏ ra lo âu, không thích ứng kịp. Cậu lính bắn tỉa này thậm chí còn lo rằng mình chỉ lớn tiếng một chút thôi sẽ làm bà lão bên cạnh giật nảy người.
Nhưng Linne rất thích, cậu thích làm "người thường", quân đội luôn tâng bốc cậu thật cao, họ dán nhãn "thiên tài", "cao thủ", "phi thường" cho cậu, thậm chí cả từ "lính đặc chủng" cũng thể hiện rằng cậu là bộ phận "tinh nhuệ" trong quân đội. Cậu có rất ít cơ hội được đối xử như người thường, mà sự lên xuống của cuộc đời làm lính khiến Linne hiểu ra, cuối cùng cậu vẫn là người thường, cậu cần phải học cách chấp nhận mình là người bình thường.
"Vậy nên anh định mang em đi trải nghiệm cuộc sống, hay là chúng ta còn tiết mục gì khác?" Linne tò mò.
Reto nhìn khu chợ ở trung tâm thành phố ngoài cửa sổ: "Thực ra tôi định mang em đi...dạo phố."
"Đi dạo phố?" Linne chưa bao giờ đi dạo phố.
Tàu điện dừng lại, tiếng radio thông báo đến trạm---
"Đã tới trạm Latinska, đã tới trạm Latinska, hành khách đến trạm xin hãy xuống tàu."
Reto nắm tay Linne đi xuyên qua đám người đông đúc, hướng ra thế giới bên ngoài: "Đi thôi. Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm."
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Valter: Clm, làm lính cần vụ mà còn bị cấp trên đút cơm chó.