Bầu không khí rơi vào khó xử vài giây.
Reto buông chén trà trong tay, chiếc chén sứ đứng không vững trên khay, nghiêng đi rồi rơi vỡ trên mặt đất! Nước trà văng khắp nơi, thấm ướt ống quần và giày của Reto. Hắn cũng không quan tâm, cúi đầu nhặt mảnh sứ lớn nhất đầy sắc bén dính những giọt nước ướt sũng chảy ròng ròng.
Linne thấy hắn cầm mảnh sứ lại gần, nhẹ nhàng đặt nó vào tay cậu. Nhưng sự chú ý của Linne hoàn toàn không nằm trên mảnh sứ, vị thượng tá trẻ tuổi tuấn tú của chính phủ Bosnia–Herzegovina thật nho nhã, chẳng kém chút nào so với món đồ sứ cao cấp nhất đến từ Trung Quốc.
"Cậu rất thông minh, Linne." Giọng nói của Reto cách cậu rất gần, "Nhưng cậu phải biết rằng, sự thông minh của cậu cũng giống như một viên đạn chí mạng. Nói cho tôi biết, vừa mới đây thôi, lúc cậu phân tích về tôi, trong đầu cậu suy nghĩ điều gì? Hm? Cậu muốn giết tôi sao?"
Linne nuốt nước bọt. Quả thật cậu đã ảo tưởng về việc giết Reto.
"Thời khắc nhìn thấy Roman, cậu đã muốn giết tôi phải không? Cậu sẽ dùng cách gì? Dao găm, dao lam hay là súng? Cái này có đủ không?" Reto ám chỉ mảnh sứ kia.
Linne vô thức cúi đầu nhìn tay mình.
Chỉ cần một ánh mắt này, Reto đã hiểu: "Ồ, tay. Cậu muốn trực tiếp vặn gãy cổ tôi."
Linne nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh vặn vẹo của Reto, cái cổ sạch sẽ như được bôi sáp, đầu lâu quay lại theo một góc độ kinh dị, hai mắt mở to, nhìn cậu bằng ánh nhìn đầy chăm chú và dịu dàng. Linne thở dài một hơi.
"Ảo tưởng giết tôi, đối với cậu thì là cảm giác thế nào?" Reto ném mảnh sứ đi, kéo tay cậu đặt lên cạnh cổ hắn.
Linne sờ vào động mạch của hắn, mạch đập rất mạnh, ăn khớp với nhịp tim của chính cậu. Cậu vẫn nhắm chặt hai mắt: "Tôi cảm thấy... sự sống, chưa bao giờ rõ ràng và sinh động đến thế."
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cậu: "Đó là niềm vinh hạnh của tôi."
Linne mở mắt ra, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Reto, đó là đôi mắt màu xám ngói, giống như những đêm đông lạnh buốt đầy sương mù của Sarajevo.
Cậu cảm thấy thật buồn, thậm chí nghĩ rằng, nếu bọn họ không sinh ra ở thời đại này, nếu bọn họ không đến từ hai dân tộc đối địch, có lẽ cậu và Reto sẽ trở thành một đôi bạn thân tán thưởng lẫn nhau. Cho dù là đối thủ, cậu không thể không thừa nhận, Reto là một đối thủ khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Nhưng bây giờ nghĩ như vậy thì chẳng hợp với tình cảnh. Cậu nói: "Tôi sẽ giết anh. Không phải vì Roman, là vì chính tôi."
Khoảng cách giữa họ lúc này quá gần. Reto thầm thì: "Động cơ giết người quá cá nhân sẽ biến thành một loại tình cảm. Em phải chống đỡ được phần tình cảm này, Linne, bằng không, thời điểm em giết tôi, em cũng giết luôn chính bản thân mình."
Yết hầu của tay bắn tỉa động đậy, bật ra một tiếng cười thật trầm: "Mẹ kiếp anh đúng là một tên biến thái, Reto Solonazarov." Nói xong cậu đẩy Reto ra, khinh miệt nói: "Anh nghĩ anh là ai? Hm? Anh nghĩ tôi sẽ coi anh là một người đặc biệt, một sự kiện có ý nghĩa? Hàng năm sẽ vẽ một vòng tròn đỏ lên ngày anh chết trên lịch, chú thích là "ngày giỗ của Reto Solonazarov"? Anh đúng là một gã tự phụ, ha ha." Cậu nhìn kẻ địch bằng ánh mắt đỏ quạch: "Giết anh, với tôi mà nói thì như giết một con lợn vậy, chẳng có gì khác biệt!"
Sắc mặt Reto chợt u ám, lồng ngực phập phồng theo hơi thở dồn dập.
"Anh chính là một tên ngạo mạn, tự đại, ghê tởm, con chó chuyên liếm mông đám tín đồ đạo Hồi." Linne trào phúng: "Đi về soi gương đi, nhìn bộ dạng điên khùng của chính anh, chưa bao giờ anh dám để con đàn bà của anh nhìn thấy dáng vẻ này phải không? Hm? Ban ngày cười nói giả vờ giả vịt ra vẻ quý ông, đến buổi tối nếu cô ta không bóp cổ anh thì thằng nhỏ mềm oặt của anh không thể cứng lên được? Đồ tạp chủng kinh tởm! Anh thật sự có thể thỏa mãn đàn bà sao? Hay là anh thích bị đàn ông..."
Còn chưa dứt lời, Reto đã hất đổ xe lăn, cả người Linne ngã quỵ trên mặt đất. Lúc cậu bị ngã thì khẽ kêu một tiếng, không kịp phản đòn, Reto nổi trận lôi đình lật cả ghế và người cậu lại, cúi xuống ngồi lên ngực cậu, hoàn toàn khống chế động tác giãy giụa của tay súng bắn tỉa. Mặt Linne cách đũng quần của hắn không tới 10cm, hơi ngước mặt lên là có thể đụng tới nơi riêng tư. Cách chiếc quần quân phục thật dày, cậu vẫn cảm nhận được vật giữa háng đã cương cứng đầy phẫn nộ của thượng tá.
"Tôi nói rồi, em không biết hậu quả của việc chọc giận tôi đâu." Reto tát một phát lên mặt cậu không hề khách sáo.
Linne bị tát nổ đom đóm mắt, khóe miệng rỉ máu, cậu thở dốc một hơi thật nặng nề. Thượng tá kéo tay cậu đặt giữa hai chân hắn: "Bây giờ em biết rồi đấy, rốt cuộc tôi có thể thỏa mãn phụ nữ hay không... Đừng nhúc nhích! Còn nhúc nhích nữa tôi sẽ chặt tay em..."
Linne thở dồn dập, vẫn không hề sợ hãi: "Anh thích bị chửi?"
Reto chạm vào bên dưới Linne: "Em thích bị đánh. Chúng ta tám lạng nửa cân."
"Có cái cứt ấy!" Linne nhổ nước bọt lên quân phục của hắn, "Đồ ti tiện, con lợn giống thâm độc dơ dáy này! Sao đám tín đồ đạo Hồi kia chưa ném anh vào chuồng lợn?"
Reto hưng phấn cởi dây lưng trên quân phục, không chút khách khí mà nhét vật đó vào miệng tay súng bắn tỉa. Miệng Linne bị hắn nhồi đầy, hai bên quai hàm đều phồng lên. Cậu định há miệng cắn, bàn tay đeo găng da của Reto lại cầm lấy phía dưới của cậu mà vuốt ve, thắt lưng Linne cong lên theo phản xạ, sướng tới mức chảy nước mắt. Găng tay bằng da vừa trơn vừa lạnh lẽo, quấn quýt lấy cậu như một loài động vật máu lạnh, thậm chí cậu còn không biết mình lại thích găng tay da đến thế.
Tiếp đó là một trải nghiệm thô bạo mất khống chế. Lý trí của Linne gần như biến mất, não thiếu dưỡng khí và nồng độ dopamine dày đặc khiến cậu không thể suy nghĩ. Cái tay của Reto như ép cậu phát điên, cậu không nhớ mình đã đáp lại hay giãy giụa, nước miếng trong miệng không kịp nuốt nên tràn ra ngoài qua khóe miệng, khiến đôi môi đỏ tươi rực rỡ càng thêm ướt át.
Reto nheo mắt nhìn khuôn mặt dưới thân mình, sự hưng phấn và sung sướng đã cướp đoạt chỗ đứng của lý trí. Linne là vũ khí xinh đẹp nhất thế giới này, hiện tại vũ khí ấy đang ở ngay trong tay hắn, từ đầu xuống chân đều mang mùi vị của hắn. Tay hắn khống chế chốt mở của vũ khí ấy, chỉ cần thêm một động tác nữa, nó sẽ khai hỏa cực kỳ điên cuồng.
Xe lăn bị đè ép dưới thân hai người, phát ra âm thanh kháng nghị. Reto gần như cưỡi trên mặt Linne, âm thanh của bọn họ quá lớn, không thể khống chế được, nếu văn phòng của Reto không có tường cách âm dày đến mức vô lý, có lẽ cả hầm trú ẩn đều nghe thấy tiếng thở của cả hai. Lúc chấm dứt, Linne khẽ phát ra tiếng khóc run rẩy, còn găng tay da của Reto thì chẳng còn chỗ nào sạch sẽ. Có hai phút đồng hồ, Linne hoàn toàn mất ý thức, lúc tỉnh lại, cậu thấy người đàn ông đang lấy khăn tay lau mặt cho cậu---
"Em từng có người đàn ông nào khác chưa, Linne?"
Tay súng bắn tỉa lắc đầu, trả lời hắn bằng ánh mắt bình tĩnh: "Anh cũng không tính. Đừng tự đánh giá mình quá cao."
Reto cười gật đầu: "Trong mắt em tôi chỉ là một người chết."
"Từ giờ trở đi, mỗi một phút anh sống đều do tôi ban tặng." Linne rất lạnh lùng.
Bầu không khí hơi xấu hổ.
Linne hơi tò mò: "Trước kia tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi à?" Cậu cảm thấy thái độ của Reto rất kỳ quái, nhất định Reto đã từng gặp cậu, hơn nữa rất hiểu cậu, mới có thể lấy cậu làm mục tiêu. Nếu hai người từng gặp nhau thì có nghĩa là Linne cũng từng gặp Reto, nhưng cậu lại không tài nào nhớ ra nổi.
Reto hôn lên vành tai cậu: "Phải. Nhưng em phải tự nhớ ra. Tôi không thể nói cho em biết được." Hắn nâng Linne dậy, sau đó thu dọn cho cậu: "Tôi biết, cái chết của Roman khiến em chịu tổn thương tinh thần rất lớn, nhưng tôi hy vọng em có thể vực dậy. Linne, bất kể thế nào, với tôi thì sức khỏe của em mới là quan trọng nhất."
Linne nhớ tới khuôn mặt chiến hữu ở thời khắc cuối cùng, cúi đầu: "Anh chôn di thể của cậu ấy đi. Tìm một nơi an toàn và sạch sẽ, không cần nghi thức hay bia mộ rườm rà, chỉ cần đừng để bất kỳ ai quấy rầy cậu ấy là được. Gửi bảng tên của cậu về cho người nhà, lát nữa tôi sẽ viết một phong thư rồi gửi cùng."
Chuyện này với Reto thì rất dễ dàng: "Được."
Linne sa sút tinh thần, Reto xoa xoa bả vai cậu: "Cậu ấy hy sinh trong vinh dự, về sau khi nhân dân tưởng niệm cậu ấy thì đều nhớ cậu ấy là một anh hùng, ít nhất là anh hùng của Serbia."
Linne đã hoàn toàn mất niềm tin vào cấp trên của mình: "Ai biết được, nếu không tìm ra con sâu bọ kia, Baleramović rất có thể sẽ đổ lỗi cho cấp dưới. Hễ xảy ra chuyện là bọn quan chức đó chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, chưa biết chừng đến lúc đó Roman sẽ biến thành kẻ phản bội, dù gì cũng chết rồi, đâu còn đường chối cãi."
Tình thế hiện tại rất bất lợi cho Serbia. Sự kiện ám sát quá rầm rộ, tất cả mọi người đều cho rằng Quân đội Nhân dân ngang nhiên nổ súng trong đám đông trên đường phố Sarajevo, giết chết một dân thường người Croat. Nếu Quân đội Nhân dân không có lời giải thích thỏa đáng, rất khó để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Thời khắc quan trọng như bây giờ, vấn đề dân tộc vốn dĩ vô cùng nhạy cảm, chỉ sợ sớm đây thôi sẽ có người đi biểu tình. Đám sinh viên kích động thậm chí còn chẳng sợ hãi mà đến ngồi lì trước bộ chỉ huy quân sự để chống đối. Đến lúc đó, chiến trường dư luận lại mưa máu gió tanh.
Không bao giờ được coi thường lực lượng dư luận. Danh tiếng của người Serb rất xấu trong mắt dư luận, vậy nên mới bị rơi vào thế bị động. Từ khi Croatia bắt đầu độc lập, truyền thông quốc tế dẫn đầu là Mỹ đã thay nhau chỉ trích người Serb, nói tới nói lui cũng chỉ là mấy câu mất nhân quyền, chuyên chế độc tài này nọ, chẳng có gì mới mẻ. Trong mắt bọn họ, người Serb chẳng khác gì đồ tể, bọn họ giết người uống máu, chuyện xấu xa vô lương tâm gì cũng làm. Người bên ngoài không thể tiếp xúc với tình huống thực tế trên bán đảo, chỉ có thể tin vào truyền thông. Vì thế từ năm 90, người Serb luôn bị dư luận chỉ trích, tới mức tiếng xấu đồn xa, áp lực nhất chính là Quân đội Nhân dân Nam Tư và chính phủ Serbia.
Chuyện ám sát dân thường không thể thanh minh được nữa, Baleramović bị dư luận chèn ép, cuối cùng phải giao ra một tên "đầu sỏ". Nếu ông ta quyết bảo vệ ghế của mình, vậy thì chỉ có thể đổ tội cho cấp dưới.
Nghĩ đến truyền thông, Linne rất bất bình: "Các người cũng chỉ biết núp lùm chơi đánh lén, hoặc là giả vô tội trước mặt phóng viên, có bản lĩnh thì đánh chính diện một lần đi, rụt đầu rụt cổ trốn sau lưng đám Mỹ mà tính là anh hùng sao?"
"Vậy núp sau lưng Liên Xô chẳng lẽ rất có thể diện?" Reto hỏi lại: "Dư luận cũng là chiến trường, sao lại không tính là đánh chính diện?"
"Ai tránh sau lưng Liên Xô? Đó là do chúng phản bội trước!"
"Vậy Milošević cứ suốt ngày rêu rao mình là người tiếp bước Tito để làm gì? [1] Có bao nhiêu người Serb tin tưởng câu nói ấy? Chủ nghĩa cộng sản, à, em tin chủ nghĩa cộng sản? Năm ấy Milošević dốc hết sức để sửa hiến pháp thay đổi thể chế chính trị, bây giờ thì hay rồi, ông ta thành người tiên phong của chủ nghĩa cộng sản."
Linne trả treo hết sức mỉa mai: "Vậy cũng còn hơn Izetbegović bị giam lỏng trong chính phủ tổng thống của mình!" [2]
[1] Slobodan Milošević: Tổng thống tiền nhiệm của Cộng hòa Serbia, khi còn sống đã quán triệt chính sách "Serbia vĩ đại", chủ trương làm cho người Serb sinh sống tại một quốc gia thống nhất. Trong nội chiến Bosnia–Herzegovina, ông ta phạm tội diệt chủng, năm 2001 đã bị bắt giữ và đưa ra toà án quân sự quốc tế ở Den Haag, năm 2009 qua đời trong nhà giam ở Den Haag.
[2] Alija Izetbegović: Tổng thống tiền nhiệm Cộng hòa Bosnia–Herzegovina, tín đồ đạo Hồi, sau khi Tito qua đời đã dẫn dắt Bosnia–Herzegovina giành độc lập, cũng lãnh đạo các tín đồ Hồi giáo tiến hành phản kháng lại Serbia, trong nhiệm kỳ tổng thống đã từng bị giam lỏng trong chính dinh tổng thống của mình, trở thành một trò cười.
Vừa nói xong, cậu đã cảm thấy cuộc tranh luận này quá sức ngây thơ, giống như đám trẻ ranh cãi nhau xem ngôi sao ca nhạc của ai nổi tiếng hơn vậy. Mặt cậu không căng thẳng nổi nữa, cuối cùng cong khóe miệng mỉm cười. Thượng tá nho nhã cũng buồn cười, hai người nhìn nhau rồi đều cười thành tiếng.
"Tôi nghĩ về sau chúng ta nói chuyện nên cấm nhắc tới các lãnh đạo." Reto tổng kết.
Linne cười xong thì hối hận, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chuyện này phải để tôi nghĩ lại đã."
Reto tiếp tục trêu chọc cậu: "Em thật sự coi Milošević là thần tượng?"
Linne rốt cuộc cũng bùng nổ: "Ý tôi là suy nghĩ chuyện làm thế nào bắt con "sâu bọ" kia kìa!"
Thượng tá rất biết lắng nghe: "Được được được, em cứ từ từ nghĩ đi, em có rất nhiều thời gian để nghĩ." Dứt lời, hắn nhìn chân Linne, "Cứ dưỡng thương cho tốt trước đã, đừng vội vàng, tình trạng bây giờ của em không làm được việc gì cả."
Thời gian bọn họ đàm phán đã đủ lâu, Reto gọi vệ binh tới quét mảnh vỡ chén trà, bảo Valter đưa Linne về phòng.
Đang định ra cửa, Linne dừng lại, quay đầu hỏi: "Viên đạn.22LR đó là do anh bắn?"
Cậu đang nói về viên đạn tầm bắn 150 mét đã tập kích cậu và Roman ở chung cư dân thường.
Reto gật đầu: "Phải."
Linne hỏi: "Sao anh biết tôi ở căn phòng đó?" 150 mét thực sự quá gần, cho dù có thông qua cự ly 2km để xác định vị trí ám sát thì cũng có rất nhiều nhà lầu, làm sao Reto tính toán chuẩn xác vị trí của cậu được?
Reto không hề do dự: "Tôi biết em ở đâu, tôi vẫn luôn biết."
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong thời gian này hai người luôn chí chóe, mâu thuẫn sẽ dần dần gỡ bỏ.
Reto buông chén trà trong tay, chiếc chén sứ đứng không vững trên khay, nghiêng đi rồi rơi vỡ trên mặt đất! Nước trà văng khắp nơi, thấm ướt ống quần và giày của Reto. Hắn cũng không quan tâm, cúi đầu nhặt mảnh sứ lớn nhất đầy sắc bén dính những giọt nước ướt sũng chảy ròng ròng.
Linne thấy hắn cầm mảnh sứ lại gần, nhẹ nhàng đặt nó vào tay cậu. Nhưng sự chú ý của Linne hoàn toàn không nằm trên mảnh sứ, vị thượng tá trẻ tuổi tuấn tú của chính phủ Bosnia–Herzegovina thật nho nhã, chẳng kém chút nào so với món đồ sứ cao cấp nhất đến từ Trung Quốc.
"Cậu rất thông minh, Linne." Giọng nói của Reto cách cậu rất gần, "Nhưng cậu phải biết rằng, sự thông minh của cậu cũng giống như một viên đạn chí mạng. Nói cho tôi biết, vừa mới đây thôi, lúc cậu phân tích về tôi, trong đầu cậu suy nghĩ điều gì? Hm? Cậu muốn giết tôi sao?"
Linne nuốt nước bọt. Quả thật cậu đã ảo tưởng về việc giết Reto.
"Thời khắc nhìn thấy Roman, cậu đã muốn giết tôi phải không? Cậu sẽ dùng cách gì? Dao găm, dao lam hay là súng? Cái này có đủ không?" Reto ám chỉ mảnh sứ kia.
Linne vô thức cúi đầu nhìn tay mình.
Chỉ cần một ánh mắt này, Reto đã hiểu: "Ồ, tay. Cậu muốn trực tiếp vặn gãy cổ tôi."
Linne nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh vặn vẹo của Reto, cái cổ sạch sẽ như được bôi sáp, đầu lâu quay lại theo một góc độ kinh dị, hai mắt mở to, nhìn cậu bằng ánh nhìn đầy chăm chú và dịu dàng. Linne thở dài một hơi.
"Ảo tưởng giết tôi, đối với cậu thì là cảm giác thế nào?" Reto ném mảnh sứ đi, kéo tay cậu đặt lên cạnh cổ hắn.
Linne sờ vào động mạch của hắn, mạch đập rất mạnh, ăn khớp với nhịp tim của chính cậu. Cậu vẫn nhắm chặt hai mắt: "Tôi cảm thấy... sự sống, chưa bao giờ rõ ràng và sinh động đến thế."
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cậu: "Đó là niềm vinh hạnh của tôi."
Linne mở mắt ra, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Reto, đó là đôi mắt màu xám ngói, giống như những đêm đông lạnh buốt đầy sương mù của Sarajevo.
Cậu cảm thấy thật buồn, thậm chí nghĩ rằng, nếu bọn họ không sinh ra ở thời đại này, nếu bọn họ không đến từ hai dân tộc đối địch, có lẽ cậu và Reto sẽ trở thành một đôi bạn thân tán thưởng lẫn nhau. Cho dù là đối thủ, cậu không thể không thừa nhận, Reto là một đối thủ khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Nhưng bây giờ nghĩ như vậy thì chẳng hợp với tình cảnh. Cậu nói: "Tôi sẽ giết anh. Không phải vì Roman, là vì chính tôi."
Khoảng cách giữa họ lúc này quá gần. Reto thầm thì: "Động cơ giết người quá cá nhân sẽ biến thành một loại tình cảm. Em phải chống đỡ được phần tình cảm này, Linne, bằng không, thời điểm em giết tôi, em cũng giết luôn chính bản thân mình."
Yết hầu của tay bắn tỉa động đậy, bật ra một tiếng cười thật trầm: "Mẹ kiếp anh đúng là một tên biến thái, Reto Solonazarov." Nói xong cậu đẩy Reto ra, khinh miệt nói: "Anh nghĩ anh là ai? Hm? Anh nghĩ tôi sẽ coi anh là một người đặc biệt, một sự kiện có ý nghĩa? Hàng năm sẽ vẽ một vòng tròn đỏ lên ngày anh chết trên lịch, chú thích là "ngày giỗ của Reto Solonazarov"? Anh đúng là một gã tự phụ, ha ha." Cậu nhìn kẻ địch bằng ánh mắt đỏ quạch: "Giết anh, với tôi mà nói thì như giết một con lợn vậy, chẳng có gì khác biệt!"
Sắc mặt Reto chợt u ám, lồng ngực phập phồng theo hơi thở dồn dập.
"Anh chính là một tên ngạo mạn, tự đại, ghê tởm, con chó chuyên liếm mông đám tín đồ đạo Hồi." Linne trào phúng: "Đi về soi gương đi, nhìn bộ dạng điên khùng của chính anh, chưa bao giờ anh dám để con đàn bà của anh nhìn thấy dáng vẻ này phải không? Hm? Ban ngày cười nói giả vờ giả vịt ra vẻ quý ông, đến buổi tối nếu cô ta không bóp cổ anh thì thằng nhỏ mềm oặt của anh không thể cứng lên được? Đồ tạp chủng kinh tởm! Anh thật sự có thể thỏa mãn đàn bà sao? Hay là anh thích bị đàn ông..."
Còn chưa dứt lời, Reto đã hất đổ xe lăn, cả người Linne ngã quỵ trên mặt đất. Lúc cậu bị ngã thì khẽ kêu một tiếng, không kịp phản đòn, Reto nổi trận lôi đình lật cả ghế và người cậu lại, cúi xuống ngồi lên ngực cậu, hoàn toàn khống chế động tác giãy giụa của tay súng bắn tỉa. Mặt Linne cách đũng quần của hắn không tới 10cm, hơi ngước mặt lên là có thể đụng tới nơi riêng tư. Cách chiếc quần quân phục thật dày, cậu vẫn cảm nhận được vật giữa háng đã cương cứng đầy phẫn nộ của thượng tá.
"Tôi nói rồi, em không biết hậu quả của việc chọc giận tôi đâu." Reto tát một phát lên mặt cậu không hề khách sáo.
Linne bị tát nổ đom đóm mắt, khóe miệng rỉ máu, cậu thở dốc một hơi thật nặng nề. Thượng tá kéo tay cậu đặt giữa hai chân hắn: "Bây giờ em biết rồi đấy, rốt cuộc tôi có thể thỏa mãn phụ nữ hay không... Đừng nhúc nhích! Còn nhúc nhích nữa tôi sẽ chặt tay em..."
Linne thở dồn dập, vẫn không hề sợ hãi: "Anh thích bị chửi?"
Reto chạm vào bên dưới Linne: "Em thích bị đánh. Chúng ta tám lạng nửa cân."
"Có cái cứt ấy!" Linne nhổ nước bọt lên quân phục của hắn, "Đồ ti tiện, con lợn giống thâm độc dơ dáy này! Sao đám tín đồ đạo Hồi kia chưa ném anh vào chuồng lợn?"
Reto hưng phấn cởi dây lưng trên quân phục, không chút khách khí mà nhét vật đó vào miệng tay súng bắn tỉa. Miệng Linne bị hắn nhồi đầy, hai bên quai hàm đều phồng lên. Cậu định há miệng cắn, bàn tay đeo găng da của Reto lại cầm lấy phía dưới của cậu mà vuốt ve, thắt lưng Linne cong lên theo phản xạ, sướng tới mức chảy nước mắt. Găng tay bằng da vừa trơn vừa lạnh lẽo, quấn quýt lấy cậu như một loài động vật máu lạnh, thậm chí cậu còn không biết mình lại thích găng tay da đến thế.
Tiếp đó là một trải nghiệm thô bạo mất khống chế. Lý trí của Linne gần như biến mất, não thiếu dưỡng khí và nồng độ dopamine dày đặc khiến cậu không thể suy nghĩ. Cái tay của Reto như ép cậu phát điên, cậu không nhớ mình đã đáp lại hay giãy giụa, nước miếng trong miệng không kịp nuốt nên tràn ra ngoài qua khóe miệng, khiến đôi môi đỏ tươi rực rỡ càng thêm ướt át.
Reto nheo mắt nhìn khuôn mặt dưới thân mình, sự hưng phấn và sung sướng đã cướp đoạt chỗ đứng của lý trí. Linne là vũ khí xinh đẹp nhất thế giới này, hiện tại vũ khí ấy đang ở ngay trong tay hắn, từ đầu xuống chân đều mang mùi vị của hắn. Tay hắn khống chế chốt mở của vũ khí ấy, chỉ cần thêm một động tác nữa, nó sẽ khai hỏa cực kỳ điên cuồng.
Xe lăn bị đè ép dưới thân hai người, phát ra âm thanh kháng nghị. Reto gần như cưỡi trên mặt Linne, âm thanh của bọn họ quá lớn, không thể khống chế được, nếu văn phòng của Reto không có tường cách âm dày đến mức vô lý, có lẽ cả hầm trú ẩn đều nghe thấy tiếng thở của cả hai. Lúc chấm dứt, Linne khẽ phát ra tiếng khóc run rẩy, còn găng tay da của Reto thì chẳng còn chỗ nào sạch sẽ. Có hai phút đồng hồ, Linne hoàn toàn mất ý thức, lúc tỉnh lại, cậu thấy người đàn ông đang lấy khăn tay lau mặt cho cậu---
"Em từng có người đàn ông nào khác chưa, Linne?"
Tay súng bắn tỉa lắc đầu, trả lời hắn bằng ánh mắt bình tĩnh: "Anh cũng không tính. Đừng tự đánh giá mình quá cao."
Reto cười gật đầu: "Trong mắt em tôi chỉ là một người chết."
"Từ giờ trở đi, mỗi một phút anh sống đều do tôi ban tặng." Linne rất lạnh lùng.
Bầu không khí hơi xấu hổ.
Linne hơi tò mò: "Trước kia tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi à?" Cậu cảm thấy thái độ của Reto rất kỳ quái, nhất định Reto đã từng gặp cậu, hơn nữa rất hiểu cậu, mới có thể lấy cậu làm mục tiêu. Nếu hai người từng gặp nhau thì có nghĩa là Linne cũng từng gặp Reto, nhưng cậu lại không tài nào nhớ ra nổi.
Reto hôn lên vành tai cậu: "Phải. Nhưng em phải tự nhớ ra. Tôi không thể nói cho em biết được." Hắn nâng Linne dậy, sau đó thu dọn cho cậu: "Tôi biết, cái chết của Roman khiến em chịu tổn thương tinh thần rất lớn, nhưng tôi hy vọng em có thể vực dậy. Linne, bất kể thế nào, với tôi thì sức khỏe của em mới là quan trọng nhất."
Linne nhớ tới khuôn mặt chiến hữu ở thời khắc cuối cùng, cúi đầu: "Anh chôn di thể của cậu ấy đi. Tìm một nơi an toàn và sạch sẽ, không cần nghi thức hay bia mộ rườm rà, chỉ cần đừng để bất kỳ ai quấy rầy cậu ấy là được. Gửi bảng tên của cậu về cho người nhà, lát nữa tôi sẽ viết một phong thư rồi gửi cùng."
Chuyện này với Reto thì rất dễ dàng: "Được."
Linne sa sút tinh thần, Reto xoa xoa bả vai cậu: "Cậu ấy hy sinh trong vinh dự, về sau khi nhân dân tưởng niệm cậu ấy thì đều nhớ cậu ấy là một anh hùng, ít nhất là anh hùng của Serbia."
Linne đã hoàn toàn mất niềm tin vào cấp trên của mình: "Ai biết được, nếu không tìm ra con sâu bọ kia, Baleramović rất có thể sẽ đổ lỗi cho cấp dưới. Hễ xảy ra chuyện là bọn quan chức đó chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, chưa biết chừng đến lúc đó Roman sẽ biến thành kẻ phản bội, dù gì cũng chết rồi, đâu còn đường chối cãi."
Tình thế hiện tại rất bất lợi cho Serbia. Sự kiện ám sát quá rầm rộ, tất cả mọi người đều cho rằng Quân đội Nhân dân ngang nhiên nổ súng trong đám đông trên đường phố Sarajevo, giết chết một dân thường người Croat. Nếu Quân đội Nhân dân không có lời giải thích thỏa đáng, rất khó để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Thời khắc quan trọng như bây giờ, vấn đề dân tộc vốn dĩ vô cùng nhạy cảm, chỉ sợ sớm đây thôi sẽ có người đi biểu tình. Đám sinh viên kích động thậm chí còn chẳng sợ hãi mà đến ngồi lì trước bộ chỉ huy quân sự để chống đối. Đến lúc đó, chiến trường dư luận lại mưa máu gió tanh.
Không bao giờ được coi thường lực lượng dư luận. Danh tiếng của người Serb rất xấu trong mắt dư luận, vậy nên mới bị rơi vào thế bị động. Từ khi Croatia bắt đầu độc lập, truyền thông quốc tế dẫn đầu là Mỹ đã thay nhau chỉ trích người Serb, nói tới nói lui cũng chỉ là mấy câu mất nhân quyền, chuyên chế độc tài này nọ, chẳng có gì mới mẻ. Trong mắt bọn họ, người Serb chẳng khác gì đồ tể, bọn họ giết người uống máu, chuyện xấu xa vô lương tâm gì cũng làm. Người bên ngoài không thể tiếp xúc với tình huống thực tế trên bán đảo, chỉ có thể tin vào truyền thông. Vì thế từ năm 90, người Serb luôn bị dư luận chỉ trích, tới mức tiếng xấu đồn xa, áp lực nhất chính là Quân đội Nhân dân Nam Tư và chính phủ Serbia.
Chuyện ám sát dân thường không thể thanh minh được nữa, Baleramović bị dư luận chèn ép, cuối cùng phải giao ra một tên "đầu sỏ". Nếu ông ta quyết bảo vệ ghế của mình, vậy thì chỉ có thể đổ tội cho cấp dưới.
Nghĩ đến truyền thông, Linne rất bất bình: "Các người cũng chỉ biết núp lùm chơi đánh lén, hoặc là giả vô tội trước mặt phóng viên, có bản lĩnh thì đánh chính diện một lần đi, rụt đầu rụt cổ trốn sau lưng đám Mỹ mà tính là anh hùng sao?"
"Vậy núp sau lưng Liên Xô chẳng lẽ rất có thể diện?" Reto hỏi lại: "Dư luận cũng là chiến trường, sao lại không tính là đánh chính diện?"
"Ai tránh sau lưng Liên Xô? Đó là do chúng phản bội trước!"
"Vậy Milošević cứ suốt ngày rêu rao mình là người tiếp bước Tito để làm gì? [1] Có bao nhiêu người Serb tin tưởng câu nói ấy? Chủ nghĩa cộng sản, à, em tin chủ nghĩa cộng sản? Năm ấy Milošević dốc hết sức để sửa hiến pháp thay đổi thể chế chính trị, bây giờ thì hay rồi, ông ta thành người tiên phong của chủ nghĩa cộng sản."
Linne trả treo hết sức mỉa mai: "Vậy cũng còn hơn Izetbegović bị giam lỏng trong chính phủ tổng thống của mình!" [2]
[1] Slobodan Milošević: Tổng thống tiền nhiệm của Cộng hòa Serbia, khi còn sống đã quán triệt chính sách "Serbia vĩ đại", chủ trương làm cho người Serb sinh sống tại một quốc gia thống nhất. Trong nội chiến Bosnia–Herzegovina, ông ta phạm tội diệt chủng, năm 2001 đã bị bắt giữ và đưa ra toà án quân sự quốc tế ở Den Haag, năm 2009 qua đời trong nhà giam ở Den Haag.
[2] Alija Izetbegović: Tổng thống tiền nhiệm Cộng hòa Bosnia–Herzegovina, tín đồ đạo Hồi, sau khi Tito qua đời đã dẫn dắt Bosnia–Herzegovina giành độc lập, cũng lãnh đạo các tín đồ Hồi giáo tiến hành phản kháng lại Serbia, trong nhiệm kỳ tổng thống đã từng bị giam lỏng trong chính dinh tổng thống của mình, trở thành một trò cười.
Vừa nói xong, cậu đã cảm thấy cuộc tranh luận này quá sức ngây thơ, giống như đám trẻ ranh cãi nhau xem ngôi sao ca nhạc của ai nổi tiếng hơn vậy. Mặt cậu không căng thẳng nổi nữa, cuối cùng cong khóe miệng mỉm cười. Thượng tá nho nhã cũng buồn cười, hai người nhìn nhau rồi đều cười thành tiếng.
"Tôi nghĩ về sau chúng ta nói chuyện nên cấm nhắc tới các lãnh đạo." Reto tổng kết.
Linne cười xong thì hối hận, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chuyện này phải để tôi nghĩ lại đã."
Reto tiếp tục trêu chọc cậu: "Em thật sự coi Milošević là thần tượng?"
Linne rốt cuộc cũng bùng nổ: "Ý tôi là suy nghĩ chuyện làm thế nào bắt con "sâu bọ" kia kìa!"
Thượng tá rất biết lắng nghe: "Được được được, em cứ từ từ nghĩ đi, em có rất nhiều thời gian để nghĩ." Dứt lời, hắn nhìn chân Linne, "Cứ dưỡng thương cho tốt trước đã, đừng vội vàng, tình trạng bây giờ của em không làm được việc gì cả."
Thời gian bọn họ đàm phán đã đủ lâu, Reto gọi vệ binh tới quét mảnh vỡ chén trà, bảo Valter đưa Linne về phòng.
Đang định ra cửa, Linne dừng lại, quay đầu hỏi: "Viên đạn.22LR đó là do anh bắn?"
Cậu đang nói về viên đạn tầm bắn 150 mét đã tập kích cậu và Roman ở chung cư dân thường.
Reto gật đầu: "Phải."
Linne hỏi: "Sao anh biết tôi ở căn phòng đó?" 150 mét thực sự quá gần, cho dù có thông qua cự ly 2km để xác định vị trí ám sát thì cũng có rất nhiều nhà lầu, làm sao Reto tính toán chuẩn xác vị trí của cậu được?
Reto không hề do dự: "Tôi biết em ở đâu, tôi vẫn luôn biết."
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong thời gian này hai người luôn chí chóe, mâu thuẫn sẽ dần dần gỡ bỏ.