Dù biết Văn Diên đang ghen, song Yến Vũ không định nói toạc ra. Anh bưng gáy mình, bảo muốn tẩn chó dại. Văn Diên ngó dấu răng, quả là cắn rất ác, còn ri rỉ máu li ti. Yến Vũ nhìn ngón tay dính máu, hít khe khẽ. Văn Diên cắn xong lại hối hận vì cắn thái quá, ngó ngó cổ anh một hồi, bảo Yến Vũ, “Đi theo tôi bôi thuốc cho.” Yến Vũ đẩy tay đối phương ra, nói, “Đừng có hành nhau nữa, tôi bị muộn giờ làm rồi.” Nói đoạn dắt Tiểu Tư về nhà thay đồ.
Cho đến chiều tan tầm về, Trình Sở kêu anh đến quán bar, cậu ta ở đấy đợi anh, Yến Vũ nhìn tin nhắn, nghĩ bụng có nên mượn xe Văn Diên xài đỡ không. Ai dè lên lầu mới hay Văn Diên không có nhà. Điện cho đối phương thì Văn Diên bảo đang có công chuyện bên ngoài, tạm thời không về được, bảo anh tự vào nhà lấy chìa khóa đi. Vừa vặn hôm nay gã không chạy mô tô, mà lái SUV, do nhu cầu công việc, vận chuyển mấy thứ đồ chụp ảnh kiếm cơm không thể để bị ngã đổ.
Thế là Yến Vũ xu được mật mã, anh cũng chẳng mó máy lung tung khi chủ vắng nhà, chỉ lấy chìa khóa rồi đi ngay. Đến điểm hẹn thì thấy Trình Sở. Lúc Trình Sở trả hoa tai lại cho anh liếc thấy dấu máu lên mài trên gáy Yến Vũ, cậu ta sửng sốt, “Đứa tiện tì lẳng lơ nào, dám to gan cắn Yến Yến của ta! Lại còn cắn ác ôn vại nữa chớ!”
Yến Vũ nâng ly lên, miệng ngậm thành ly liếc xéo Trình Sở, cười như có như không, “Sao nào, cưng muốn cắn lại giúp anh à?” Trình Sở lập tức bưng mặt ửng đỏ vì say men, thẹn thùng ỏn ẻn nói, “Thôi nào, anh có thả thính em cũng vô ích hoy, em đã chai sạn trước nhan sắc của anh lâu rồi!” Trình Sở vừa ba hoa vung vít vừa kéo Yến Vũ lên sàn nhảy nhót.
Tiếc rằng đêm nay Yến Vũ đã định là an phận thủ thường, nhảy nhót cũng rất giữ kẽ, không cởi cái cúc nào hết, xong quay về quầy, yên phận uống rượu, ngoan hiền không phóng chút điện nào luôn. Chừng ngồi cũng hòm hòm, anh bèn định đứng lên đi về. Định kiếm Trình Sở báo một tiếng, ai dè kiếm một vòng cũng không thấy tăm hơi đâu.
Yến Vũ lấy di động ra, mới phát hiện mười phút trước Trình Sở nhắn tin cứu mạng, kèm theo đó là năm dấu chấm than. Tuy biết Trình Sở cái gì cũng thích làm quá lên, nhưng Yến Vũ vẫn cứ cuống. Trình Sở báo là bị chặn trong WC thứ 3 bên phải, Yến Vũ ba chân bốn cẳng phi đến đó.
Tìm đến nơi rồi, thoạt tiên anh đứng trước cửa WC hét tên Trình Sở, không ai trả treo gì. Yến Vũ nhăn mặt, ước lượng độ dày cánh cửa, co chân đá một phát. May mà anh thường xuyên tập gym không gián đoạn, cộng thêm lâu lâu lại đi đá banh với đám bạn thời đại học. Cửa rất nể mặt bang một tiếng văng ra, suýt nữa đã phang trúng hai kẻ đang xoắn xuýt bên trong.
Yến Vũ thấy miệng Trình Sở bị nhét khăn tay, hai tay bị đóng đinh trên tường, rành rành ra dáng con dân sắp bị cường bạo, ánh mắt Yến Vũ tức thì thay đổi. Anh túm cổ áo gã kia, lôi hắn ra sau. Kẻ kia đương nhiên không phải thiện nam tín nữ, sức lực rất khỏe, lúc Yến Vũ túm lấy hắn suýt nữa là bị trúng đòn rồi.
Trình Sở được giải phóng hai tay, móc thứ trong miệng ra, hệt như một con thỏ bị hù dọa nhảy ra khỏi WC, nhào vào lòng Yến Vũ, rên ư ử Yến Yến. Xong rồi còn trừng trộ tên kia, mắng nhiếc, “Đã bảo mi là đằng này có bạn trai rồi, cái thứ cưỡng bức xấu xa như con ma!”
Gã kia hớt đầu đinh, trông rất đẹp trai. Thế nhưng trong tình hình hiện tại, Yến Vũ cảm thấy có đẹp cỡ nào thì cũng là cầm thú. Gã ta bị một câu nhiếc móc cưỡng gian của Trình Sở mà run rẩy cả người, kéo theo đó mặt mày sa sầm, hệt như muốn phản bác, nhưng vừa há mồm nói được chữ ‘anh’ thì không dè Trình Sở chẳng hề muốn nghe, kéo tay Yến Vũ chạy tuốt luốt ra ngoài. Dông thẳng một lèo đến tận chỗ đậu xe, trông Trình Sở mới như được thoát hiểm.
Yến Vũ nghiêm nghị, búng trán Trình Sở hệt như lên lớp con trẻ, “Rước đâu ra cái của nợ đấy, thành thật khai báo.” Trình Sở bưng trán, yếu ớt thở ra, “Đối tượng dạy học nhà em…” Yến Vũ bị đơ, hồi sau mới phản ứng được, khó khăn xì ra, “Sinh viên?”
Trình Sở vẫn giữ điệu bộ đáng thương, lắc đầu, “Học sinh cấp 3, vị thành niên… không hiểu sao trà trộn được vô quán bar nữa.”
Yến Vũ, “…”
Trình Sở ném xong những lời gây khiếp đảm rồi, lại đeo dính Yến Vũ, nũng nịu act cute đòi về nhà Yến Vũ ngủ. Nói như Trình Sở là, mắc công bị thằng ku kia chặn cửa nhà, để tránh cảnh đập chậu cướp hoa, cậu ta chỉ có thể qua nhà Yến Vũ tị nạn. Yến Vũ thở dài, gật đầu đồng ý. Anh dắt Trình Sở đi đến chỗ để xe Văn Diên, đến khi đưa mũ bảo hiểm cho Trình Sở, radar hóng hớt của Trình Sở mới khởi động chậm nửa nhịp.
Trình Sở trợn mắt líu lưỡi, chỉ trỏ xe rồi lại chỉa sang Yến Vũ, “Anh! Hắn! Các người!” Yến Vũ chân dài sải bước, leo lên xe ngồi, cười hết sức bông lơn với Trình Sở, “Sao nào?”, hệt như giác ngộ ra chuyện gì, Trình Sở tiếp tục há hốc chỉ Yến Vũ, “Trên gáy anh???”, Yến Vũ không trả lời, chỉ bảo, “Còn không lên xe, anh lượn trước đấy.”
Trình Sở vội vàng leo lên yên sau, ôm eo Yến Vũ lảm nhảm không ngớt, “Nguy rồi nguy rồi, hai người làm như vậy, thật lo cho tương lai chịch xã giao của đông đảo thụ chúng bọn này quá! Ai dô, tin tức thế này làm sao tui nói ra được đây, quá đáng, thật là quá đáng mà.”
Mặc kệ Trình Sở ngồi sau nói nhảm, Yến Vũ đưa người về nhà, lúc xuống xe anh ngó lên lầu, trên ấy vẫn tối hù, chủ nhà vẫn chưa về. Anh dẫn Trình Sở vào nhà, cho chơi với cún, mình thì đi tắm trước. Sang hôm sau, khi chuông cửa reo lên, Yến Vũ vẫn còn nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh.
Trình Sở bên cạnh làu bàu mò xuống giường, lệch xệch dép lê đi mở cửa. Yến Vũ chau mày nằm trên giường trở mình một cái, đến chừng anh ý thức được chỉ có Văn Diên mới tìm anh vào lúc sáng sớm này, mắt mới mở choàng, tức tốc ngồi dậy, vội vàng khoác thêm cái áo tay ngắn, anh chạy ra khỏi phòng, thì thấy cơ thể nhỏ nhắn trắng bóc của Trình Sở đang ở ngoài đó, mặc mỗi cái sịp tứ giác đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau với người đến.
Yến Vũ day day thái dương, ho vội một cái, phá vỡ sự im lặng của hai tên kia. Anh nhìn Văn Diên, thấy mặt tên ấy không có biểu cảm gì, chỉ tựa vào khung cửa, nhìn Trình Sở từ trên xuống dưới. Trình Sở thì thôi khỏi nói, mắt móc chặt vào người Văn Diên, không dời đi một phân. Yến Vũ tiến lên mấy bước, kéo Trình Sở ra sau, hạ lệnh, “Đi mặc đồ vô!”
Trình Sở gật đầu dạ vâng, nhón chân thẽ thọt đi về phòng ngủ. Còn Văn Diên thì vẫn đứng khoanh tay như cũ, nhìn chòng chọc Trình Sở đi vào trong. Yến Vũ có chút cáu kỉnh, ngoái đầu lại ngó Trình Sở, thấy tấm tức trong bụng. Con người Trình Sở tuy có hơi thiểu năng, nhưng bo đì cũng không tệ lắm. Văn Diên cũng đâu phải chưa từng trải nghiệm phong phú, có cần nhìn chăm chú vậy không?
Anh nhìn đồng hồ, không quá sớm cũng chẳng quá trễ, bèn hỏi, “Qua lấy chìa khóa xe?”, Văn Diên lắc đầu, giọng có hơi khào, “Tôi phải đi công tác một thời gian, xe để cho anh.” Yến Vũ gật đầu, vẫn chưa hiểu tại sao Văn Diên đặc biệt đến tận nơi thông báo. Thì bất ngờ Văn Diên vươn tay tóm eo anh, kéo anh qua. Trước khi hơi thở ập đến, Yến Vũ vội lấy tay che miệng.
Tình huống khá bối rối, anh vừa mới dậy, không chịu nổi nụ hôn buổi sáng cuồng nhiệt đâu. Anh ngửi được mùi nước cạo râu thoang thoảng trên mặt Văn Diên, mát rượi, còn có mùi sữa tắm phảng phất, thanh sạch tinh lành. Văn Diên cười khẽ, không để bụng. Không hôn miệng được, bèn chuyển qua hôn mu bàn tay, thậm chí còn cắn khớp xương gồ lên trên mu một cái. Ươn ướt, lại nong nóng.
Anh nghe Văn Diên nói, “Cây cỏ trên sân nhà tôi, có rảnh thì tưới giùm nhé.” Yến Vũ vẫn bịt miệng, lúng búng nói, “Anh đi mấy hôm?” Văn Diên hạ giọng đáp, “Tùy tình hình.”
Yến Vũ nghĩ một thoáng, “Đợi anh về, tôi mời ăn khuya.” Văn Diên ôm siết eo anh mạnh hơn. Rồi buông tay thả anh ra, quay người đi về. Yến Vũ đóng cửa, xoay đầu lại thì thấy Trình Sở ló nửa đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn Yến Vũ không chớp mắt, thiểu não nói, “Thế này là thế nào, mấy người đã thành đôi rồi ư?”
Dù biết Văn Diên đang ghen, song Yến Vũ không định nói toạc ra. Anh bưng gáy mình, bảo muốn tẩn chó dại. Văn Diên ngó dấu răng, quả là cắn rất ác, còn ri rỉ máu li ti. Yến Vũ nhìn ngón tay dính máu, hít khe khẽ. Văn Diên cắn xong lại hối hận vì cắn thái quá, ngó ngó cổ anh một hồi, bảo Yến Vũ, “Đi theo tôi bôi thuốc cho.” Yến Vũ đẩy tay đối phương ra, nói, “Đừng có hành nhau nữa, tôi bị muộn giờ làm rồi.” Nói đoạn dắt Tiểu Tư về nhà thay đồ.
Cho đến chiều tan tầm về, Trình Sở kêu anh đến quán bar, cậu ta ở đấy đợi anh, Yến Vũ nhìn tin nhắn, nghĩ bụng có nên mượn xe Văn Diên xài đỡ không. Ai dè lên lầu mới hay Văn Diên không có nhà. Điện cho đối phương thì Văn Diên bảo đang có công chuyện bên ngoài, tạm thời không về được, bảo anh tự vào nhà lấy chìa khóa đi. Vừa vặn hôm nay gã không chạy mô tô, mà lái SUV, do nhu cầu công việc, vận chuyển mấy thứ đồ chụp ảnh kiếm cơm không thể để bị ngã đổ.
Thế là Yến Vũ xu được mật mã, anh cũng chẳng mó máy lung tung khi chủ vắng nhà, chỉ lấy chìa khóa rồi đi ngay. Đến điểm hẹn thì thấy Trình Sở. Lúc Trình Sở trả hoa tai lại cho anh liếc thấy dấu máu lên mài trên gáy Yến Vũ, cậu ta sửng sốt, “Đứa tiện tì lẳng lơ nào, dám to gan cắn Yến Yến của ta! Lại còn cắn ác ôn vại nữa chớ!”
Yến Vũ nâng ly lên, miệng ngậm thành ly liếc xéo Trình Sở, cười như có như không, “Sao nào, cưng muốn cắn lại giúp anh à?” Trình Sở lập tức bưng mặt ửng đỏ vì say men, thẹn thùng ỏn ẻn nói, “Thôi nào, anh có thả thính em cũng vô ích hoy, em đã chai sạn trước nhan sắc của anh lâu rồi!” Trình Sở vừa ba hoa vung vít vừa kéo Yến Vũ lên sàn nhảy nhót.
Tiếc rằng đêm nay Yến Vũ đã định là an phận thủ thường, nhảy nhót cũng rất giữ kẽ, không cởi cái cúc nào hết, xong quay về quầy, yên phận uống rượu, ngoan hiền không phóng chút điện nào luôn. Chừng ngồi cũng hòm hòm, anh bèn định đứng lên đi về. Định kiếm Trình Sở báo một tiếng, ai dè kiếm một vòng cũng không thấy tăm hơi đâu.
Yến Vũ lấy di động ra, mới phát hiện mười phút trước Trình Sở nhắn tin cứu mạng, kèm theo đó là năm dấu chấm than. Tuy biết Trình Sở cái gì cũng thích làm quá lên, nhưng Yến Vũ vẫn cứ cuống. Trình Sở báo là bị chặn trong WC thứ bên phải, Yến Vũ ba chân bốn cẳng phi đến đó.
Tìm đến nơi rồi, thoạt tiên anh đứng trước cửa WC hét tên Trình Sở, không ai trả treo gì. Yến Vũ nhăn mặt, ước lượng độ dày cánh cửa, co chân đá một phát. May mà anh thường xuyên tập gym không gián đoạn, cộng thêm lâu lâu lại đi đá banh với đám bạn thời đại học. Cửa rất nể mặt bang một tiếng văng ra, suýt nữa đã phang trúng hai kẻ đang xoắn xuýt bên trong.
Yến Vũ thấy miệng Trình Sở bị nhét khăn tay, hai tay bị đóng đinh trên tường, rành rành ra dáng con dân sắp bị cường bạo, ánh mắt Yến Vũ tức thì thay đổi. Anh túm cổ áo gã kia, lôi hắn ra sau. Kẻ kia đương nhiên không phải thiện nam tín nữ, sức lực rất khỏe, lúc Yến Vũ túm lấy hắn suýt nữa là bị trúng đòn rồi.
Trình Sở được giải phóng hai tay, móc thứ trong miệng ra, hệt như một con thỏ bị hù dọa nhảy ra khỏi WC, nhào vào lòng Yến Vũ, rên ư ử Yến Yến. Xong rồi còn trừng trộ tên kia, mắng nhiếc, “Đã bảo mi là đằng này có bạn trai rồi, cái thứ cưỡng bức xấu xa như con ma!”
Gã kia hớt đầu đinh, trông rất đẹp trai. Thế nhưng trong tình hình hiện tại, Yến Vũ cảm thấy có đẹp cỡ nào thì cũng là cầm thú. Gã ta bị một câu nhiếc móc cưỡng gian của Trình Sở mà run rẩy cả người, kéo theo đó mặt mày sa sầm, hệt như muốn phản bác, nhưng vừa há mồm nói được chữ ‘anh’ thì không dè Trình Sở chẳng hề muốn nghe, kéo tay Yến Vũ chạy tuốt luốt ra ngoài. Dông thẳng một lèo đến tận chỗ đậu xe, trông Trình Sở mới như được thoát hiểm.
Yến Vũ nghiêm nghị, búng trán Trình Sở hệt như lên lớp con trẻ, “Rước đâu ra cái của nợ đấy, thành thật khai báo.” Trình Sở bưng trán, yếu ớt thở ra, “Đối tượng dạy học nhà em…” Yến Vũ bị đơ, hồi sau mới phản ứng được, khó khăn xì ra, “Sinh viên?”
Trình Sở vẫn giữ điệu bộ đáng thương, lắc đầu, “Học sinh cấp , vị thành niên… không hiểu sao trà trộn được vô quán bar nữa.”
Yến Vũ, “…”
Trình Sở ném xong những lời gây khiếp đảm rồi, lại đeo dính Yến Vũ, nũng nịu act cute đòi về nhà Yến Vũ ngủ. Nói như Trình Sở là, mắc công bị thằng ku kia chặn cửa nhà, để tránh cảnh đập chậu cướp hoa, cậu ta chỉ có thể qua nhà Yến Vũ tị nạn. Yến Vũ thở dài, gật đầu đồng ý. Anh dắt Trình Sở đi đến chỗ để xe Văn Diên, đến khi đưa mũ bảo hiểm cho Trình Sở, radar hóng hớt của Trình Sở mới khởi động chậm nửa nhịp.
Trình Sở trợn mắt líu lưỡi, chỉ trỏ xe rồi lại chỉa sang Yến Vũ, “Anh! Hắn! Các người!” Yến Vũ chân dài sải bước, leo lên xe ngồi, cười hết sức bông lơn với Trình Sở, “Sao nào?”, hệt như giác ngộ ra chuyện gì, Trình Sở tiếp tục há hốc chỉ Yến Vũ, “Trên gáy anh???”, Yến Vũ không trả lời, chỉ bảo, “Còn không lên xe, anh lượn trước đấy.”
Trình Sở vội vàng leo lên yên sau, ôm eo Yến Vũ lảm nhảm không ngớt, “Nguy rồi nguy rồi, hai người làm như vậy, thật lo cho tương lai chịch xã giao của đông đảo thụ chúng bọn này quá! Ai dô, tin tức thế này làm sao tui nói ra được đây, quá đáng, thật là quá đáng mà.”
Mặc kệ Trình Sở ngồi sau nói nhảm, Yến Vũ đưa người về nhà, lúc xuống xe anh ngó lên lầu, trên ấy vẫn tối hù, chủ nhà vẫn chưa về. Anh dẫn Trình Sở vào nhà, cho chơi với cún, mình thì đi tắm trước. Sang hôm sau, khi chuông cửa reo lên, Yến Vũ vẫn còn nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh.
Trình Sở bên cạnh làu bàu mò xuống giường, lệch xệch dép lê đi mở cửa. Yến Vũ chau mày nằm trên giường trở mình một cái, đến chừng anh ý thức được chỉ có Văn Diên mới tìm anh vào lúc sáng sớm này, mắt mới mở choàng, tức tốc ngồi dậy, vội vàng khoác thêm cái áo tay ngắn, anh chạy ra khỏi phòng, thì thấy cơ thể nhỏ nhắn trắng bóc của Trình Sở đang ở ngoài đó, mặc mỗi cái sịp tứ giác đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau với người đến.
Yến Vũ day day thái dương, ho vội một cái, phá vỡ sự im lặng của hai tên kia. Anh nhìn Văn Diên, thấy mặt tên ấy không có biểu cảm gì, chỉ tựa vào khung cửa, nhìn Trình Sở từ trên xuống dưới. Trình Sở thì thôi khỏi nói, mắt móc chặt vào người Văn Diên, không dời đi một phân. Yến Vũ tiến lên mấy bước, kéo Trình Sở ra sau, hạ lệnh, “Đi mặc đồ vô!”
Trình Sở gật đầu dạ vâng, nhón chân thẽ thọt đi về phòng ngủ. Còn Văn Diên thì vẫn đứng khoanh tay như cũ, nhìn chòng chọc Trình Sở đi vào trong. Yến Vũ có chút cáu kỉnh, ngoái đầu lại ngó Trình Sở, thấy tấm tức trong bụng. Con người Trình Sở tuy có hơi thiểu năng, nhưng bo đì cũng không tệ lắm. Văn Diên cũng đâu phải chưa từng trải nghiệm phong phú, có cần nhìn chăm chú vậy không?
Anh nhìn đồng hồ, không quá sớm cũng chẳng quá trễ, bèn hỏi, “Qua lấy chìa khóa xe?”, Văn Diên lắc đầu, giọng có hơi khào, “Tôi phải đi công tác một thời gian, xe để cho anh.” Yến Vũ gật đầu, vẫn chưa hiểu tại sao Văn Diên đặc biệt đến tận nơi thông báo. Thì bất ngờ Văn Diên vươn tay tóm eo anh, kéo anh qua. Trước khi hơi thở ập đến, Yến Vũ vội lấy tay che miệng.
Tình huống khá bối rối, anh vừa mới dậy, không chịu nổi nụ hôn buổi sáng cuồng nhiệt đâu. Anh ngửi được mùi nước cạo râu thoang thoảng trên mặt Văn Diên, mát rượi, còn có mùi sữa tắm phảng phất, thanh sạch tinh lành. Văn Diên cười khẽ, không để bụng. Không hôn miệng được, bèn chuyển qua hôn mu bàn tay, thậm chí còn cắn khớp xương gồ lên trên mu một cái. Ươn ướt, lại nong nóng.
Anh nghe Văn Diên nói, “Cây cỏ trên sân nhà tôi, có rảnh thì tưới giùm nhé.” Yến Vũ vẫn bịt miệng, lúng búng nói, “Anh đi mấy hôm?” Văn Diên hạ giọng đáp, “Tùy tình hình.”
Yến Vũ nghĩ một thoáng, “Đợi anh về, tôi mời ăn khuya.” Văn Diên ôm siết eo anh mạnh hơn. Rồi buông tay thả anh ra, quay người đi về. Yến Vũ đóng cửa, xoay đầu lại thì thấy Trình Sở ló nửa đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn Yến Vũ không chớp mắt, thiểu não nói, “Thế này là thế nào, mấy người đã thành đôi rồi ư?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dù biết Văn Diên đang ghen, song Yến Vũ không định nói toạc ra. Anh bưng gáy mình, bảo muốn tẩn chó dại. Văn Diên ngó dấu răng, quả là cắn rất ác, còn ri rỉ máu li ti. Yến Vũ nhìn ngón tay dính máu, hít khe khẽ. Văn Diên cắn xong lại hối hận vì cắn thái quá, ngó ngó cổ anh một hồi, bảo Yến Vũ, “Đi theo tôi bôi thuốc cho.” Yến Vũ đẩy tay đối phương ra, nói, “Đừng có hành nhau nữa, tôi bị muộn giờ làm rồi.” Nói đoạn dắt Tiểu Tư về nhà thay đồ.
Cho đến chiều tan tầm về, Trình Sở kêu anh đến quán bar, cậu ta ở đấy đợi anh, Yến Vũ nhìn tin nhắn, nghĩ bụng có nên mượn xe Văn Diên xài đỡ không. Ai dè lên lầu mới hay Văn Diên không có nhà. Điện cho đối phương thì Văn Diên bảo đang có công chuyện bên ngoài, tạm thời không về được, bảo anh tự vào nhà lấy chìa khóa đi. Vừa vặn hôm nay gã không chạy mô tô, mà lái SUV, do nhu cầu công việc, vận chuyển mấy thứ đồ chụp ảnh kiếm cơm không thể để bị ngã đổ.
Thế là Yến Vũ xu được mật mã, anh cũng chẳng mó máy lung tung khi chủ vắng nhà, chỉ lấy chìa khóa rồi đi ngay. Đến điểm hẹn thì thấy Trình Sở. Lúc Trình Sở trả hoa tai lại cho anh liếc thấy dấu máu lên mài trên gáy Yến Vũ, cậu ta sửng sốt, “Đứa tiện tì lẳng lơ nào, dám to gan cắn Yến Yến của ta! Lại còn cắn ác ôn vại nữa chớ!”
Yến Vũ nâng ly lên, miệng ngậm thành ly liếc xéo Trình Sở, cười như có như không, “Sao nào, cưng muốn cắn lại giúp anh à?” Trình Sở lập tức bưng mặt ửng đỏ vì say men, thẹn thùng ỏn ẻn nói, “Thôi nào, anh có thả thính em cũng vô ích hoy, em đã chai sạn trước nhan sắc của anh lâu rồi!” Trình Sở vừa ba hoa vung vít vừa kéo Yến Vũ lên sàn nhảy nhót.
Tiếc rằng đêm nay Yến Vũ đã định là an phận thủ thường, nhảy nhót cũng rất giữ kẽ, không cởi cái cúc nào hết, xong quay về quầy, yên phận uống rượu, ngoan hiền không phóng chút điện nào luôn. Chừng ngồi cũng hòm hòm, anh bèn định đứng lên đi về. Định kiếm Trình Sở báo một tiếng, ai dè kiếm một vòng cũng không thấy tăm hơi đâu.
Yến Vũ lấy di động ra, mới phát hiện mười phút trước Trình Sở nhắn tin cứu mạng, kèm theo đó là năm dấu chấm than. Tuy biết Trình Sở cái gì cũng thích làm quá lên, nhưng Yến Vũ vẫn cứ cuống. Trình Sở báo là bị chặn trong WC thứ 3 bên phải, Yến Vũ ba chân bốn cẳng phi đến đó.
Tìm đến nơi rồi, thoạt tiên anh đứng trước cửa WC hét tên Trình Sở, không ai trả treo gì. Yến Vũ nhăn mặt, ước lượng độ dày cánh cửa, co chân đá một phát. May mà anh thường xuyên tập gym không gián đoạn, cộng thêm lâu lâu lại đi đá banh với đám bạn thời đại học. Cửa rất nể mặt bang một tiếng văng ra, suýt nữa đã phang trúng hai kẻ đang xoắn xuýt bên trong.
Yến Vũ thấy miệng Trình Sở bị nhét khăn tay, hai tay bị đóng đinh trên tường, rành rành ra dáng con dân sắp bị cường bạo, ánh mắt Yến Vũ tức thì thay đổi. Anh túm cổ áo gã kia, lôi hắn ra sau. Kẻ kia đương nhiên không phải thiện nam tín nữ, sức lực rất khỏe, lúc Yến Vũ túm lấy hắn suýt nữa là bị trúng đòn rồi.
Trình Sở được giải phóng hai tay, móc thứ trong miệng ra, hệt như một con thỏ bị hù dọa nhảy ra khỏi WC, nhào vào lòng Yến Vũ, rên ư ử Yến Yến. Xong rồi còn trừng trộ tên kia, mắng nhiếc, “Đã bảo mi là đằng này có bạn trai rồi, cái thứ cưỡng bức xấu xa như con ma!”
Gã kia hớt đầu đinh, trông rất đẹp trai. Thế nhưng trong tình hình hiện tại, Yến Vũ cảm thấy có đẹp cỡ nào thì cũng là cầm thú. Gã ta bị một câu nhiếc móc cưỡng gian của Trình Sở mà run rẩy cả người, kéo theo đó mặt mày sa sầm, hệt như muốn phản bác, nhưng vừa há mồm nói được chữ ‘anh’ thì không dè Trình Sở chẳng hề muốn nghe, kéo tay Yến Vũ chạy tuốt luốt ra ngoài. Dông thẳng một lèo đến tận chỗ đậu xe, trông Trình Sở mới như được thoát hiểm.
Yến Vũ nghiêm nghị, búng trán Trình Sở hệt như lên lớp con trẻ, “Rước đâu ra cái của nợ đấy, thành thật khai báo.” Trình Sở bưng trán, yếu ớt thở ra, “Đối tượng dạy học nhà em…” Yến Vũ bị đơ, hồi sau mới phản ứng được, khó khăn xì ra, “Sinh viên?”
Trình Sở vẫn giữ điệu bộ đáng thương, lắc đầu, “Học sinh cấp 3, vị thành niên… không hiểu sao trà trộn được vô quán bar nữa.”
Yến Vũ, “…”
Trình Sở ném xong những lời gây khiếp đảm rồi, lại đeo dính Yến Vũ, nũng nịu act cute đòi về nhà Yến Vũ ngủ. Nói như Trình Sở là, mắc công bị thằng ku kia chặn cửa nhà, để tránh cảnh đập chậu cướp hoa, cậu ta chỉ có thể qua nhà Yến Vũ tị nạn. Yến Vũ thở dài, gật đầu đồng ý. Anh dắt Trình Sở đi đến chỗ để xe Văn Diên, đến khi đưa mũ bảo hiểm cho Trình Sở, radar hóng hớt của Trình Sở mới khởi động chậm nửa nhịp.
Trình Sở trợn mắt líu lưỡi, chỉ trỏ xe rồi lại chỉa sang Yến Vũ, “Anh! Hắn! Các người!” Yến Vũ chân dài sải bước, leo lên xe ngồi, cười hết sức bông lơn với Trình Sở, “Sao nào?”, hệt như giác ngộ ra chuyện gì, Trình Sở tiếp tục há hốc chỉ Yến Vũ, “Trên gáy anh???”, Yến Vũ không trả lời, chỉ bảo, “Còn không lên xe, anh lượn trước đấy.”
Trình Sở vội vàng leo lên yên sau, ôm eo Yến Vũ lảm nhảm không ngớt, “Nguy rồi nguy rồi, hai người làm như vậy, thật lo cho tương lai chịch xã giao của đông đảo thụ chúng bọn này quá! Ai dô, tin tức thế này làm sao tui nói ra được đây, quá đáng, thật là quá đáng mà.”
Mặc kệ Trình Sở ngồi sau nói nhảm, Yến Vũ đưa người về nhà, lúc xuống xe anh ngó lên lầu, trên ấy vẫn tối hù, chủ nhà vẫn chưa về. Anh dẫn Trình Sở vào nhà, cho chơi với cún, mình thì đi tắm trước. Sang hôm sau, khi chuông cửa reo lên, Yến Vũ vẫn còn nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh.
Trình Sở bên cạnh làu bàu mò xuống giường, lệch xệch dép lê đi mở cửa. Yến Vũ chau mày nằm trên giường trở mình một cái, đến chừng anh ý thức được chỉ có Văn Diên mới tìm anh vào lúc sáng sớm này, mắt mới mở choàng, tức tốc ngồi dậy, vội vàng khoác thêm cái áo tay ngắn, anh chạy ra khỏi phòng, thì thấy cơ thể nhỏ nhắn trắng bóc của Trình Sở đang ở ngoài đó, mặc mỗi cái sịp tứ giác đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau với người đến.
Yến Vũ day day thái dương, ho vội một cái, phá vỡ sự im lặng của hai tên kia. Anh nhìn Văn Diên, thấy mặt tên ấy không có biểu cảm gì, chỉ tựa vào khung cửa, nhìn Trình Sở từ trên xuống dưới. Trình Sở thì thôi khỏi nói, mắt móc chặt vào người Văn Diên, không dời đi một phân. Yến Vũ tiến lên mấy bước, kéo Trình Sở ra sau, hạ lệnh, “Đi mặc đồ vô!”
Trình Sở gật đầu dạ vâng, nhón chân thẽ thọt đi về phòng ngủ. Còn Văn Diên thì vẫn đứng khoanh tay như cũ, nhìn chòng chọc Trình Sở đi vào trong. Yến Vũ có chút cáu kỉnh, ngoái đầu lại ngó Trình Sở, thấy tấm tức trong bụng. Con người Trình Sở tuy có hơi thiểu năng, nhưng bo đì cũng không tệ lắm. Văn Diên cũng đâu phải chưa từng trải nghiệm phong phú, có cần nhìn chăm chú vậy không?
Anh nhìn đồng hồ, không quá sớm cũng chẳng quá trễ, bèn hỏi, “Qua lấy chìa khóa xe?”, Văn Diên lắc đầu, giọng có hơi khào, “Tôi phải đi công tác một thời gian, xe để cho anh.” Yến Vũ gật đầu, vẫn chưa hiểu tại sao Văn Diên đặc biệt đến tận nơi thông báo. Thì bất ngờ Văn Diên vươn tay tóm eo anh, kéo anh qua. Trước khi hơi thở ập đến, Yến Vũ vội lấy tay che miệng.
Tình huống khá bối rối, anh vừa mới dậy, không chịu nổi nụ hôn buổi sáng cuồng nhiệt đâu. Anh ngửi được mùi nước cạo râu thoang thoảng trên mặt Văn Diên, mát rượi, còn có mùi sữa tắm phảng phất, thanh sạch tinh lành. Văn Diên cười khẽ, không để bụng. Không hôn miệng được, bèn chuyển qua hôn mu bàn tay, thậm chí còn cắn khớp xương gồ lên trên mu một cái. Ươn ướt, lại nong nóng.
Anh nghe Văn Diên nói, “Cây cỏ trên sân nhà tôi, có rảnh thì tưới giùm nhé.” Yến Vũ vẫn bịt miệng, lúng búng nói, “Anh đi mấy hôm?” Văn Diên hạ giọng đáp, “Tùy tình hình.”
Yến Vũ nghĩ một thoáng, “Đợi anh về, tôi mời ăn khuya.” Văn Diên ôm siết eo anh mạnh hơn. Rồi buông tay thả anh ra, quay người đi về. Yến Vũ đóng cửa, xoay đầu lại thì thấy Trình Sở ló nửa đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn Yến Vũ không chớp mắt, thiểu não nói, “Thế này là thế nào, mấy người đã thành đôi rồi ư?”