Nhà thiếu vắng rất nhiều đồ đạc, rõ là vừa mới bắt đầu dọn dẹp đây thôi, có phần bừa bãi, chưa đến mức trống huơ trống hoác. Yến Vũ nghe tiếng mình khô khốc cất lên, anh hỏi, “Chuyện anh muốn nói là chuyện này sao?” Văn Diên đằng sau đóng cửa lại, đi lướt qua Yến Vũ, ngồi xuống sô pha mở hộp ra, nhìn thấy miếng Phật bài thì buông câu cảm thán thật có lòng quá, rồi cầm lên ngắm nghía hoa văn.
Văn Diên vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, bảo Yến Vũ qua đây ngồi, thái độ rất bình thản, cứ như chẳng hề nhìn thấy vẻ mặt cứng đơ của Yến Vũ. Yến Vũ đi qua, nhưng không ngồi xuống bên cạnh Văn Diên, mà kiếm một góc ngồi xổm xuống, dựa vào một cái thùng giấy, ló đầu nhìn vào trong thùng, bên trong đựng một ít tạp chí sách báo, hai ba cây bút, còn có cả kính bơi và đèn pin, vài hộp trà, một vài món đồ chơi nho nhỏ.
Bên trong chất bừa không theo trật tự nào, Yến Vũ kéo ngăn tủ bên cạnh ra, trống không, đại khái là đều chất vào thùng giấy hết rồi. Yến Vũ nhớ lúc còn ở dưới quê, Văn Diên nói với anh định dọn đi, chỉ là anh quá lơi là, ném tít chuyện này ra sau đầu. Lại còn hết sức tự tin, cho rằng Văn Diên và mình tâm ý tương thông. Anh nhìn chòng chọc ngăn kéo hồi lâu, hết thảy cảm giác, thật khó diễn tả bằng lời.
Văn Diên khui lon bia, bọt trào ra khỏi miệng lon, gã bàn giao với Yến Vũ rằng, khoảng chừng một tuần gì đó thôi, gã đã hỏi giúp Yến Vũ vụ sang sửa rồi, chỉ cần gã đi thôi là có thể khơi thông tầng trên với tầng dưới, cuối cùng thì cũng trả lại cho anh một căn nhà hoàn chỉnh. Yến Vũ quay đầu lại, cười bảo Văn Diên thật có lòng, thế nhưng ánh mắt sa sầm, hệt như một mồi pháo bị dội nước, xỉn đen, xám xịt hết cả. Anh bảo là tuy bà cụ muốn cho Phật bài, nhưng anh bây giờ không thích đưa cho.
Yến Vũ đứng lên đi đến chỗ Văn Diên, vươn tay ra sờ cổ Văn Diên, cuốn sợi dây đỏ tính tháo Phật bài trên cổ Văn Diên xuống. Văn Diên bắt lấy cổ tay anh, ngả người ra đằng sau, “Nội không đồng ý anh làm vậy đâu nha, đã tặng rồi lí nào lại lấy về.” Mặt Yến Vũ lạnh tanh, anh không cho Văn Diên cười, cũng đừng có gọi nội, không biết lại tưởng đâu họ thân nhau lắm vậy.
Văn Diên ngây ngẩn, chân mày giãn ra, thả lỏng tay, để Yến Vũ tháo Phật bài xuống với tác phong có chút thô bạo, gã bình tĩnh nói với Yến Vũ, “Tôi không gọi nữa, anh đừng giận.” Giọng điệu Văn Diên như dỗ dành con nít, cười định quơ eo Yến Vũ, nhưng bị né đi. Yến Vũ cướp bia của Văn Diên, tu một hơi hơn nửa lon, lửa trong lòng không vơi đi mà còn bốc cao hơn.
Anh cảm thấy Văn Diên đang trêu mình như ghẹo khỉ, anh vừa tự cho là như thế kia, vừa mới dương dương đắc ý thì bị người ta tát cho một phát, đầu óc choáng váng vẹo cả mặt mày, đương sự lại ngọt ngào ban cho anh một nụ hôn, một nụ cười, cứ như chỉ cần vậy là anh cảm thấy thỏa mãn rồi. Anh dộng lon bia xuống bàn cái rầm, bia bắn tung tóe lên mu bàn tay, chảy xuống cổ tay, dính vào lòng bàn tay rin rít.
Văn Diên tò mò hỏi, “Sao anh bực bội vậy?” Yến Vũ liếc đối phương, mắt sắc lẻm như dao, như muốn rọc lớp da mặt kia xuống, coi bên trong là cái quái quỷ gì. Anh hỏi, “Anh không biết?” Văn Diên thành thạo rút khăn giấy ra lau sạch sẽ bia dính trên tay anh, rồi mới hồi đáp, “Tôi nên biết sao?”
Yến Vũ chưa kịp nói gì, Văn Diên đã nói tiếp, “Tôi chỉ nhớ là, anh bảo tôi đừng hiểu lầm, hai ta không phải mối quan hệ như nội anh nghĩ.” Yến Vũ sắp bị tức ói máu, né tay Văn Diên đi, “Nên là?”, Văn Diên như không nhận ra sự tức giận của mình, tiếp tục nắm tay anh, nói một cách ngây thơ vô số tội, “Tôi hiểu lầm rồi.”
Qua một lúc lâu lắc, bốn chữ đơn giản bên trên, hệt như mới được phân rã, chậm chạp chui vào trong não anh, lặp đi lặp lại, phân tách tổ hợp, Yến Vũ hệt như mất đi khả năng phân tích, một hồi lâu sau, mới hoang mang ừa một tiếng. Văn Diên tiếp tục nói, “Có rảnh hỗ trợ dọn nhà không?” Yến Vũ lúc này mới hoàn hồn, đón nhận ánh mắt của Văn Diên, bỗng dưng bừng tỉnh ngộ, cả buổi tối này, kể từ lúc bước vào căn nhà, con người này thủng tha thủng thẳng, nắm lấy tay anh, hệt như vật nằm trong lòng bàn tay, từng bước bức ép, chính là để bức ra…
“Không được đi.”
“Không được đi, tôi yêu anh.”
(*Lời tác giả: cảnh báo trước, chương này phản công! Chương này phản công! Chương này phản công, chuyện quan trọng nói ba lần!
Ai thấy mìn rồi thì đừng đọc đừng đọc đừng đọc, đọc rồi thì đừng chửi người khác, tôi đã nhắc rồi đấy!)
Nên là sự hiểu lầm của anh đúng như tôi suy nghĩ phải không, anh đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, anh hiểu lầm rồi, là vì yêu tôi, nên anh mới tìm tôi, đố kỵ ghen tuông, hết thảy là vì yêu, chỉ vì tôi mà thôi. Không cần thiết hỏi ra miệng, cũng chẳng cần phải nghe trả lời. Chỉ cần đối diện nhau, là đã đủ tỏ tường. Yến Vũ khom xuống nâng mặt Văn Diên lên, khóa môi người kia, nóng bỏng khát khao. Anh nghe Văn Diên nói giữa lúc triền miên, “Tôi muốn ở bên anh.”
Lời thoại chưa kịp nói ra lúc trưa nay, bây giờ bổ sung, hệt như bánh răng khớp lại. Cơn gió vốn dĩ nên lướt qua gian phòng, cuối cùng đã tự nguyên dừng chân nán lại, cơn gió phóng túng xô đổ cánh cửa, lại bị từng ngóc ngách trong căn phòng, dịu dàng quyến luyến bịn rịn, ôm trọn từng vuông đất, không còn thoát ra nữa. Thứ mà anh muốn nắm lấy, đã được trân trọng đặt lên tay anh, trái tim chân thành của Văn Diên, chứ không phải là một tay chơi.
Màn hôn nóng bỏng tựa lửa cháy lan trảng cỏ, người Yến Vũ nóng ngùn ngụt, anh muốn Văn Diên, muốn điên đảo, muốn chiếm lấy người đàn ông này trọn vẹn, chứng minh rằng người này hoàn toàn thuộc về anh, bèn xé toạc áo sơ mi của Văn Diên, mấy cái cúc bung đứt tung tóe, đẩy Văn Diên còn đang choáng váng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra xuống sô pha, Yến Vũ áp lên ngực Văn Diên, bên dưới lòng bàn tay là trái tim đương đập mạnh mẽ, anh nói, “Tôi muốn anh, tôi muốn làm anh.”
Trong thùng giấy bên cạnh có gel bôi trơn, anh vừa bôi gel xong là lập tức thô bạo xông vào cơ thể Văn Diên, không giây phút nào rời mắt khỏi Văn Diên, nhìn đối phương đau đớn cực độ vì anh, nét mặt vặn vẹo mà nén nhịn. Văn Diên chửi thề, Yến Vũ liếc xuống dưới, quả nhiên nơi đang bao bọc anh đã chảy máu. Yến Vũ chẳng hề thấy ngượng, trái lại hưng phấn cực điểm, anh nâng bàn tọa Văn Diên lên, dấn mình vào sâu hơn một chút, anh căng thẳng cực độ, mồ hôi tuôn đầy trán. Anh thích hình ảnh Văn Diên đau đớn vì anh, chỉ có anh mới có thể khiến người này đau đớn như vậy, anh hoàn toàn chiếm giữ đối phương, và người đó chỉ yêu mỗi mình anh.
Người Văn Diên run lên vì đau, nhưng vẫn cắn răng, bảo anh tiếp tục. Thế là anh bèn rút dây nịt trên lưng quần jean của Văn Diên, trói cẳng chân và bắp đùi phải của Văn Diên lại, muốn khép cũng chẳng thể khép chặt, đẩy đùi phải Văn Diên ép lên ngực, rồi nhanh chóng mạnh mẽ dùi vào trong nơi chứa đựng mình, nơi ấy không hề trơn tru, chật chội, không thể coi là sướng, nhưng về mặt tinh thần thì anh cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Sau cùng anh cũng đã khai phá được lớp ngoài cứng rắn xù xì, chạm vào đến nơi mềm mại nhất. Văn Diên thì vẫn nuông chiều anh, trong cơn đau đến khốn khổ, vẫn cố thả lỏng cơ thể cứng ngắc, buông ra vô số nụ hôn.
Văn Diên tự túm tóc mình, hai gò má đỏ bừng, chừng đau dữ lắm mới kêu lên một tiếng, còn lại thì toàn nhắm mắt không nói gì. Yến Vũ qua cơn sướng bùng nổ lúc đầu rồi, bèn thả chậm lại, tìm tòi điểm nhạy cảm của Văn Diên, rút nhẹ ra một thoáng, rồi chầm chậm tống vào, anh nâng vật bán cương của Văn Diên lên, ve vuốt túi trứng rũ trệ xuống.
Vật ấy không có phản ứng gì dữ dội lắm, hồi lâu cũng chẳng cứng hơn thêm xíu nào. Yến Vũ chau mày mắm môi, dịch ra một thoáng, anh thấy trán Văn Diên đổ mồ hôi, bèn hỏi, “Vẫn đau sao?” Văn Diên mở đôi mắt dính ướt mồ hôi ra, “Không sao, làm đi.” Thế sao được, Yến Vũ khom xuống ngậm vú phải Văn Diên, dương v*t vùi sâu trong người đối phương, dạo qua mấy bận với tâm thế không tìm ra được điểm G là không bỏ cuộc chơi, mài cọ chậm rãi, đến khi mài ra nước, cọ đến vách ruột chặt căng dần dà nới lỏng, thứ kia từ tốn ngóc đầu lên, anh mới kéo tóc Văn Diên, cắn yết hầu, tiếp tục hùng hổ xoành xoạch.
Không rõ bao lâu trôi qua, anh bò xuống người Văn Diên, Văn Diên bắn một lần, cơ thể nhuốm đỏ dục tình, giữa đôi mày thấp thoáng vẻ mỏi mệt. Anh cũng không mang bao, thứ ấy chảy ra khỏi mông Văn Diên. Tháo dây nịt cột trên đùi Văn Diên xuống, vết bầm ứ xanh rõ mồn một. Cộng thêm anh không kiềm chế được, phát vào mông Văn Diên búa lua xua, cơ ngực rèn luyện căng tràn săn chắc còn để lại lắm dấu tay của anh hơn. Vết tích giao hoan chi chít khắp người Văn Diên, quả thật nhìn thấy cũng hơi hãi.
Dịu dàng đầy ắp con tim Yến Vũ, anh vuốt ve những dấu vết ấy, hỏi Văn Diên có muốn vào phòng tắm không, anh giúp rửa cho. Ai dè Văn Diên mở mắt ra, bắt lấy gáy anh, lại ấn anh xuống người mình, theo sau đó là âm thanh khàn khàn đặc trưng sau khi ân ái, ra lệnh rằng, “Chưa đủ, cưỡi lên đi.”
Nhà thiếu vắng rất nhiều đồ đạc, rõ là vừa mới bắt đầu dọn dẹp đây thôi, có phần bừa bãi, chưa đến mức trống huơ trống hoác. Yến Vũ nghe tiếng mình khô khốc cất lên, anh hỏi, “Chuyện anh muốn nói là chuyện này sao?” Văn Diên đằng sau đóng cửa lại, đi lướt qua Yến Vũ, ngồi xuống sô pha mở hộp ra, nhìn thấy miếng Phật bài thì buông câu cảm thán thật có lòng quá, rồi cầm lên ngắm nghía hoa văn.
Văn Diên vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, bảo Yến Vũ qua đây ngồi, thái độ rất bình thản, cứ như chẳng hề nhìn thấy vẻ mặt cứng đơ của Yến Vũ. Yến Vũ đi qua, nhưng không ngồi xuống bên cạnh Văn Diên, mà kiếm một góc ngồi xổm xuống, dựa vào một cái thùng giấy, ló đầu nhìn vào trong thùng, bên trong đựng một ít tạp chí sách báo, hai ba cây bút, còn có cả kính bơi và đèn pin, vài hộp trà, một vài món đồ chơi nho nhỏ.
Bên trong chất bừa không theo trật tự nào, Yến Vũ kéo ngăn tủ bên cạnh ra, trống không, đại khái là đều chất vào thùng giấy hết rồi. Yến Vũ nhớ lúc còn ở dưới quê, Văn Diên nói với anh định dọn đi, chỉ là anh quá lơi là, ném tít chuyện này ra sau đầu. Lại còn hết sức tự tin, cho rằng Văn Diên và mình tâm ý tương thông. Anh nhìn chòng chọc ngăn kéo hồi lâu, hết thảy cảm giác, thật khó diễn tả bằng lời.
Văn Diên khui lon bia, bọt trào ra khỏi miệng lon, gã bàn giao với Yến Vũ rằng, khoảng chừng một tuần gì đó thôi, gã đã hỏi giúp Yến Vũ vụ sang sửa rồi, chỉ cần gã đi thôi là có thể khơi thông tầng trên với tầng dưới, cuối cùng thì cũng trả lại cho anh một căn nhà hoàn chỉnh. Yến Vũ quay đầu lại, cười bảo Văn Diên thật có lòng, thế nhưng ánh mắt sa sầm, hệt như một mồi pháo bị dội nước, xỉn đen, xám xịt hết cả. Anh bảo là tuy bà cụ muốn cho Phật bài, nhưng anh bây giờ không thích đưa cho.
Yến Vũ đứng lên đi đến chỗ Văn Diên, vươn tay ra sờ cổ Văn Diên, cuốn sợi dây đỏ tính tháo Phật bài trên cổ Văn Diên xuống. Văn Diên bắt lấy cổ tay anh, ngả người ra đằng sau, “Nội không đồng ý anh làm vậy đâu nha, đã tặng rồi lí nào lại lấy về.” Mặt Yến Vũ lạnh tanh, anh không cho Văn Diên cười, cũng đừng có gọi nội, không biết lại tưởng đâu họ thân nhau lắm vậy.
Văn Diên ngây ngẩn, chân mày giãn ra, thả lỏng tay, để Yến Vũ tháo Phật bài xuống với tác phong có chút thô bạo, gã bình tĩnh nói với Yến Vũ, “Tôi không gọi nữa, anh đừng giận.” Giọng điệu Văn Diên như dỗ dành con nít, cười định quơ eo Yến Vũ, nhưng bị né đi. Yến Vũ cướp bia của Văn Diên, tu một hơi hơn nửa lon, lửa trong lòng không vơi đi mà còn bốc cao hơn.
Anh cảm thấy Văn Diên đang trêu mình như ghẹo khỉ, anh vừa tự cho là như thế kia, vừa mới dương dương đắc ý thì bị người ta tát cho một phát, đầu óc choáng váng vẹo cả mặt mày, đương sự lại ngọt ngào ban cho anh một nụ hôn, một nụ cười, cứ như chỉ cần vậy là anh cảm thấy thỏa mãn rồi. Anh dộng lon bia xuống bàn cái rầm, bia bắn tung tóe lên mu bàn tay, chảy xuống cổ tay, dính vào lòng bàn tay rin rít.
Văn Diên tò mò hỏi, “Sao anh bực bội vậy?” Yến Vũ liếc đối phương, mắt sắc lẻm như dao, như muốn rọc lớp da mặt kia xuống, coi bên trong là cái quái quỷ gì. Anh hỏi, “Anh không biết?” Văn Diên thành thạo rút khăn giấy ra lau sạch sẽ bia dính trên tay anh, rồi mới hồi đáp, “Tôi nên biết sao?”
Yến Vũ chưa kịp nói gì, Văn Diên đã nói tiếp, “Tôi chỉ nhớ là, anh bảo tôi đừng hiểu lầm, hai ta không phải mối quan hệ như nội anh nghĩ.” Yến Vũ sắp bị tức ói máu, né tay Văn Diên đi, “Nên là?”, Văn Diên như không nhận ra sự tức giận của mình, tiếp tục nắm tay anh, nói một cách ngây thơ vô số tội, “Tôi hiểu lầm rồi.”
Qua một lúc lâu lắc, bốn chữ đơn giản bên trên, hệt như mới được phân rã, chậm chạp chui vào trong não anh, lặp đi lặp lại, phân tách tổ hợp, Yến Vũ hệt như mất đi khả năng phân tích, một hồi lâu sau, mới hoang mang ừa một tiếng. Văn Diên tiếp tục nói, “Có rảnh hỗ trợ dọn nhà không?” Yến Vũ lúc này mới hoàn hồn, đón nhận ánh mắt của Văn Diên, bỗng dưng bừng tỉnh ngộ, cả buổi tối này, kể từ lúc bước vào căn nhà, con người này thủng tha thủng thẳng, nắm lấy tay anh, hệt như vật nằm trong lòng bàn tay, từng bước bức ép, chính là để bức ra…
“Không được đi.”
“Không được đi, tôi yêu anh.”
(Lời tác giả: cảnh báo trước, chương này phản công! Chương này phản công! Chương này phản công, chuyện quan trọng nói ba lần!
Ai thấy mìn rồi thì đừng đọc đừng đọc đừng đọc, đọc rồi thì đừng chửi người khác, tôi đã nhắc rồi đấy!)
Nên là sự hiểu lầm của anh đúng như tôi suy nghĩ phải không, anh đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, anh hiểu lầm rồi, là vì yêu tôi, nên anh mới tìm tôi, đố kỵ ghen tuông, hết thảy là vì yêu, chỉ vì tôi mà thôi. Không cần thiết hỏi ra miệng, cũng chẳng cần phải nghe trả lời. Chỉ cần đối diện nhau, là đã đủ tỏ tường. Yến Vũ khom xuống nâng mặt Văn Diên lên, khóa môi người kia, nóng bỏng khát khao. Anh nghe Văn Diên nói giữa lúc triền miên, “Tôi muốn ở bên anh.”
Lời thoại chưa kịp nói ra lúc trưa nay, bây giờ bổ sung, hệt như bánh răng khớp lại. Cơn gió vốn dĩ nên lướt qua gian phòng, cuối cùng đã tự nguyên dừng chân nán lại, cơn gió phóng túng xô đổ cánh cửa, lại bị từng ngóc ngách trong căn phòng, dịu dàng quyến luyến bịn rịn, ôm trọn từng vuông đất, không còn thoát ra nữa. Thứ mà anh muốn nắm lấy, đã được trân trọng đặt lên tay anh, trái tim chân thành của Văn Diên, chứ không phải là một tay chơi.
Màn hôn nóng bỏng tựa lửa cháy lan trảng cỏ, người Yến Vũ nóng ngùn ngụt, anh muốn Văn Diên, muốn điên đảo, muốn chiếm lấy người đàn ông này trọn vẹn, chứng minh rằng người này hoàn toàn thuộc về anh, bèn xé toạc áo sơ mi của Văn Diên, mấy cái cúc bung đứt tung tóe, đẩy Văn Diên còn đang choáng váng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra xuống sô pha, Yến Vũ áp lên ngực Văn Diên, bên dưới lòng bàn tay là trái tim đương đập mạnh mẽ, anh nói, “Tôi muốn anh, tôi muốn làm anh.”
Trong thùng giấy bên cạnh có gel bôi trơn, anh vừa bôi gel xong là lập tức thô bạo xông vào cơ thể Văn Diên, không giây phút nào rời mắt khỏi Văn Diên, nhìn đối phương đau đớn cực độ vì anh, nét mặt vặn vẹo mà nén nhịn. Văn Diên chửi thề, Yến Vũ liếc xuống dưới, quả nhiên nơi đang bao bọc anh đã chảy máu. Yến Vũ chẳng hề thấy ngượng, trái lại hưng phấn cực điểm, anh nâng bàn tọa Văn Diên lên, dấn mình vào sâu hơn một chút, anh căng thẳng cực độ, mồ hôi tuôn đầy trán. Anh thích hình ảnh Văn Diên đau đớn vì anh, chỉ có anh mới có thể khiến người này đau đớn như vậy, anh hoàn toàn chiếm giữ đối phương, và người đó chỉ yêu mỗi mình anh.
Người Văn Diên run lên vì đau, nhưng vẫn cắn răng, bảo anh tiếp tục. Thế là anh bèn rút dây nịt trên lưng quần jean của Văn Diên, trói cẳng chân và bắp đùi phải của Văn Diên lại, muốn khép cũng chẳng thể khép chặt, đẩy đùi phải Văn Diên ép lên ngực, rồi nhanh chóng mạnh mẽ dùi vào trong nơi chứa đựng mình, nơi ấy không hề trơn tru, chật chội, không thể coi là sướng, nhưng về mặt tinh thần thì anh cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Sau cùng anh cũng đã khai phá được lớp ngoài cứng rắn xù xì, chạm vào đến nơi mềm mại nhất. Văn Diên thì vẫn nuông chiều anh, trong cơn đau đến khốn khổ, vẫn cố thả lỏng cơ thể cứng ngắc, buông ra vô số nụ hôn.
Văn Diên tự túm tóc mình, hai gò má đỏ bừng, chừng đau dữ lắm mới kêu lên một tiếng, còn lại thì toàn nhắm mắt không nói gì. Yến Vũ qua cơn sướng bùng nổ lúc đầu rồi, bèn thả chậm lại, tìm tòi điểm nhạy cảm của Văn Diên, rút nhẹ ra một thoáng, rồi chầm chậm tống vào, anh nâng vật bán cương của Văn Diên lên, ve vuốt túi trứng rũ trệ xuống.
Vật ấy không có phản ứng gì dữ dội lắm, hồi lâu cũng chẳng cứng hơn thêm xíu nào. Yến Vũ chau mày mắm môi, dịch ra một thoáng, anh thấy trán Văn Diên đổ mồ hôi, bèn hỏi, “Vẫn đau sao?” Văn Diên mở đôi mắt dính ướt mồ hôi ra, “Không sao, làm đi.” Thế sao được, Yến Vũ khom xuống ngậm vú phải Văn Diên, dương vt vùi sâu trong người đối phương, dạo qua mấy bận với tâm thế không tìm ra được điểm G là không bỏ cuộc chơi, mài cọ chậm rãi, đến khi mài ra nước, cọ đến vách ruột chặt căng dần dà nới lỏng, thứ kia từ tốn ngóc đầu lên, anh mới kéo tóc Văn Diên, cắn yết hầu, tiếp tục hùng hổ xoành xoạch.
Không rõ bao lâu trôi qua, anh bò xuống người Văn Diên, Văn Diên bắn một lần, cơ thể nhuốm đỏ dục tình, giữa đôi mày thấp thoáng vẻ mỏi mệt. Anh cũng không mang bao, thứ ấy chảy ra khỏi mông Văn Diên. Tháo dây nịt cột trên đùi Văn Diên xuống, vết bầm ứ xanh rõ mồn một. Cộng thêm anh không kiềm chế được, phát vào mông Văn Diên búa lua xua, cơ ngực rèn luyện căng tràn săn chắc còn để lại lắm dấu tay của anh hơn. Vết tích giao hoan chi chít khắp người Văn Diên, quả thật nhìn thấy cũng hơi hãi.
Dịu dàng đầy ắp con tim Yến Vũ, anh vuốt ve những dấu vết ấy, hỏi Văn Diên có muốn vào phòng tắm không, anh giúp rửa cho. Ai dè Văn Diên mở mắt ra, bắt lấy gáy anh, lại ấn anh xuống người mình, theo sau đó là âm thanh khàn khàn đặc trưng sau khi ân ái, ra lệnh rằng, “Chưa đủ, cưỡi lên đi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhà thiếu vắng rất nhiều đồ đạc, rõ là vừa mới bắt đầu dọn dẹp đây thôi, có phần bừa bãi, chưa đến mức trống huơ trống hoác. Yến Vũ nghe tiếng mình khô khốc cất lên, anh hỏi, “Chuyện anh muốn nói là chuyện này sao?” Văn Diên đằng sau đóng cửa lại, đi lướt qua Yến Vũ, ngồi xuống sô pha mở hộp ra, nhìn thấy miếng Phật bài thì buông câu cảm thán thật có lòng quá, rồi cầm lên ngắm nghía hoa văn.
Văn Diên vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, bảo Yến Vũ qua đây ngồi, thái độ rất bình thản, cứ như chẳng hề nhìn thấy vẻ mặt cứng đơ của Yến Vũ. Yến Vũ đi qua, nhưng không ngồi xuống bên cạnh Văn Diên, mà kiếm một góc ngồi xổm xuống, dựa vào một cái thùng giấy, ló đầu nhìn vào trong thùng, bên trong đựng một ít tạp chí sách báo, hai ba cây bút, còn có cả kính bơi và đèn pin, vài hộp trà, một vài món đồ chơi nho nhỏ.
Bên trong chất bừa không theo trật tự nào, Yến Vũ kéo ngăn tủ bên cạnh ra, trống không, đại khái là đều chất vào thùng giấy hết rồi. Yến Vũ nhớ lúc còn ở dưới quê, Văn Diên nói với anh định dọn đi, chỉ là anh quá lơi là, ném tít chuyện này ra sau đầu. Lại còn hết sức tự tin, cho rằng Văn Diên và mình tâm ý tương thông. Anh nhìn chòng chọc ngăn kéo hồi lâu, hết thảy cảm giác, thật khó diễn tả bằng lời.
Văn Diên khui lon bia, bọt trào ra khỏi miệng lon, gã bàn giao với Yến Vũ rằng, khoảng chừng một tuần gì đó thôi, gã đã hỏi giúp Yến Vũ vụ sang sửa rồi, chỉ cần gã đi thôi là có thể khơi thông tầng trên với tầng dưới, cuối cùng thì cũng trả lại cho anh một căn nhà hoàn chỉnh. Yến Vũ quay đầu lại, cười bảo Văn Diên thật có lòng, thế nhưng ánh mắt sa sầm, hệt như một mồi pháo bị dội nước, xỉn đen, xám xịt hết cả. Anh bảo là tuy bà cụ muốn cho Phật bài, nhưng anh bây giờ không thích đưa cho.
Yến Vũ đứng lên đi đến chỗ Văn Diên, vươn tay ra sờ cổ Văn Diên, cuốn sợi dây đỏ tính tháo Phật bài trên cổ Văn Diên xuống. Văn Diên bắt lấy cổ tay anh, ngả người ra đằng sau, “Nội không đồng ý anh làm vậy đâu nha, đã tặng rồi lí nào lại lấy về.” Mặt Yến Vũ lạnh tanh, anh không cho Văn Diên cười, cũng đừng có gọi nội, không biết lại tưởng đâu họ thân nhau lắm vậy.
Văn Diên ngây ngẩn, chân mày giãn ra, thả lỏng tay, để Yến Vũ tháo Phật bài xuống với tác phong có chút thô bạo, gã bình tĩnh nói với Yến Vũ, “Tôi không gọi nữa, anh đừng giận.” Giọng điệu Văn Diên như dỗ dành con nít, cười định quơ eo Yến Vũ, nhưng bị né đi. Yến Vũ cướp bia của Văn Diên, tu một hơi hơn nửa lon, lửa trong lòng không vơi đi mà còn bốc cao hơn.
Anh cảm thấy Văn Diên đang trêu mình như ghẹo khỉ, anh vừa tự cho là như thế kia, vừa mới dương dương đắc ý thì bị người ta tát cho một phát, đầu óc choáng váng vẹo cả mặt mày, đương sự lại ngọt ngào ban cho anh một nụ hôn, một nụ cười, cứ như chỉ cần vậy là anh cảm thấy thỏa mãn rồi. Anh dộng lon bia xuống bàn cái rầm, bia bắn tung tóe lên mu bàn tay, chảy xuống cổ tay, dính vào lòng bàn tay rin rít.
Văn Diên tò mò hỏi, “Sao anh bực bội vậy?” Yến Vũ liếc đối phương, mắt sắc lẻm như dao, như muốn rọc lớp da mặt kia xuống, coi bên trong là cái quái quỷ gì. Anh hỏi, “Anh không biết?” Văn Diên thành thạo rút khăn giấy ra lau sạch sẽ bia dính trên tay anh, rồi mới hồi đáp, “Tôi nên biết sao?”
Yến Vũ chưa kịp nói gì, Văn Diên đã nói tiếp, “Tôi chỉ nhớ là, anh bảo tôi đừng hiểu lầm, hai ta không phải mối quan hệ như nội anh nghĩ.” Yến Vũ sắp bị tức ói máu, né tay Văn Diên đi, “Nên là?”, Văn Diên như không nhận ra sự tức giận của mình, tiếp tục nắm tay anh, nói một cách ngây thơ vô số tội, “Tôi hiểu lầm rồi.”
Qua một lúc lâu lắc, bốn chữ đơn giản bên trên, hệt như mới được phân rã, chậm chạp chui vào trong não anh, lặp đi lặp lại, phân tách tổ hợp, Yến Vũ hệt như mất đi khả năng phân tích, một hồi lâu sau, mới hoang mang ừa một tiếng. Văn Diên tiếp tục nói, “Có rảnh hỗ trợ dọn nhà không?” Yến Vũ lúc này mới hoàn hồn, đón nhận ánh mắt của Văn Diên, bỗng dưng bừng tỉnh ngộ, cả buổi tối này, kể từ lúc bước vào căn nhà, con người này thủng tha thủng thẳng, nắm lấy tay anh, hệt như vật nằm trong lòng bàn tay, từng bước bức ép, chính là để bức ra…
“Không được đi.”
“Không được đi, tôi yêu anh.”
(*Lời tác giả: cảnh báo trước, chương này phản công! Chương này phản công! Chương này phản công, chuyện quan trọng nói ba lần!
Ai thấy mìn rồi thì đừng đọc đừng đọc đừng đọc, đọc rồi thì đừng chửi người khác, tôi đã nhắc rồi đấy!)
Nên là sự hiểu lầm của anh đúng như tôi suy nghĩ phải không, anh đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, anh hiểu lầm rồi, là vì yêu tôi, nên anh mới tìm tôi, đố kỵ ghen tuông, hết thảy là vì yêu, chỉ vì tôi mà thôi. Không cần thiết hỏi ra miệng, cũng chẳng cần phải nghe trả lời. Chỉ cần đối diện nhau, là đã đủ tỏ tường. Yến Vũ khom xuống nâng mặt Văn Diên lên, khóa môi người kia, nóng bỏng khát khao. Anh nghe Văn Diên nói giữa lúc triền miên, “Tôi muốn ở bên anh.”
Lời thoại chưa kịp nói ra lúc trưa nay, bây giờ bổ sung, hệt như bánh răng khớp lại. Cơn gió vốn dĩ nên lướt qua gian phòng, cuối cùng đã tự nguyên dừng chân nán lại, cơn gió phóng túng xô đổ cánh cửa, lại bị từng ngóc ngách trong căn phòng, dịu dàng quyến luyến bịn rịn, ôm trọn từng vuông đất, không còn thoát ra nữa. Thứ mà anh muốn nắm lấy, đã được trân trọng đặt lên tay anh, trái tim chân thành của Văn Diên, chứ không phải là một tay chơi.
Màn hôn nóng bỏng tựa lửa cháy lan trảng cỏ, người Yến Vũ nóng ngùn ngụt, anh muốn Văn Diên, muốn điên đảo, muốn chiếm lấy người đàn ông này trọn vẹn, chứng minh rằng người này hoàn toàn thuộc về anh, bèn xé toạc áo sơ mi của Văn Diên, mấy cái cúc bung đứt tung tóe, đẩy Văn Diên còn đang choáng váng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra xuống sô pha, Yến Vũ áp lên ngực Văn Diên, bên dưới lòng bàn tay là trái tim đương đập mạnh mẽ, anh nói, “Tôi muốn anh, tôi muốn làm anh.”
Trong thùng giấy bên cạnh có gel bôi trơn, anh vừa bôi gel xong là lập tức thô bạo xông vào cơ thể Văn Diên, không giây phút nào rời mắt khỏi Văn Diên, nhìn đối phương đau đớn cực độ vì anh, nét mặt vặn vẹo mà nén nhịn. Văn Diên chửi thề, Yến Vũ liếc xuống dưới, quả nhiên nơi đang bao bọc anh đã chảy máu. Yến Vũ chẳng hề thấy ngượng, trái lại hưng phấn cực điểm, anh nâng bàn tọa Văn Diên lên, dấn mình vào sâu hơn một chút, anh căng thẳng cực độ, mồ hôi tuôn đầy trán. Anh thích hình ảnh Văn Diên đau đớn vì anh, chỉ có anh mới có thể khiến người này đau đớn như vậy, anh hoàn toàn chiếm giữ đối phương, và người đó chỉ yêu mỗi mình anh.
Người Văn Diên run lên vì đau, nhưng vẫn cắn răng, bảo anh tiếp tục. Thế là anh bèn rút dây nịt trên lưng quần jean của Văn Diên, trói cẳng chân và bắp đùi phải của Văn Diên lại, muốn khép cũng chẳng thể khép chặt, đẩy đùi phải Văn Diên ép lên ngực, rồi nhanh chóng mạnh mẽ dùi vào trong nơi chứa đựng mình, nơi ấy không hề trơn tru, chật chội, không thể coi là sướng, nhưng về mặt tinh thần thì anh cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Sau cùng anh cũng đã khai phá được lớp ngoài cứng rắn xù xì, chạm vào đến nơi mềm mại nhất. Văn Diên thì vẫn nuông chiều anh, trong cơn đau đến khốn khổ, vẫn cố thả lỏng cơ thể cứng ngắc, buông ra vô số nụ hôn.
Văn Diên tự túm tóc mình, hai gò má đỏ bừng, chừng đau dữ lắm mới kêu lên một tiếng, còn lại thì toàn nhắm mắt không nói gì. Yến Vũ qua cơn sướng bùng nổ lúc đầu rồi, bèn thả chậm lại, tìm tòi điểm nhạy cảm của Văn Diên, rút nhẹ ra một thoáng, rồi chầm chậm tống vào, anh nâng vật bán cương của Văn Diên lên, ve vuốt túi trứng rũ trệ xuống.
Vật ấy không có phản ứng gì dữ dội lắm, hồi lâu cũng chẳng cứng hơn thêm xíu nào. Yến Vũ chau mày mắm môi, dịch ra một thoáng, anh thấy trán Văn Diên đổ mồ hôi, bèn hỏi, “Vẫn đau sao?” Văn Diên mở đôi mắt dính ướt mồ hôi ra, “Không sao, làm đi.” Thế sao được, Yến Vũ khom xuống ngậm vú phải Văn Diên, dương v*t vùi sâu trong người đối phương, dạo qua mấy bận với tâm thế không tìm ra được điểm G là không bỏ cuộc chơi, mài cọ chậm rãi, đến khi mài ra nước, cọ đến vách ruột chặt căng dần dà nới lỏng, thứ kia từ tốn ngóc đầu lên, anh mới kéo tóc Văn Diên, cắn yết hầu, tiếp tục hùng hổ xoành xoạch.
Không rõ bao lâu trôi qua, anh bò xuống người Văn Diên, Văn Diên bắn một lần, cơ thể nhuốm đỏ dục tình, giữa đôi mày thấp thoáng vẻ mỏi mệt. Anh cũng không mang bao, thứ ấy chảy ra khỏi mông Văn Diên. Tháo dây nịt cột trên đùi Văn Diên xuống, vết bầm ứ xanh rõ mồn một. Cộng thêm anh không kiềm chế được, phát vào mông Văn Diên búa lua xua, cơ ngực rèn luyện căng tràn săn chắc còn để lại lắm dấu tay của anh hơn. Vết tích giao hoan chi chít khắp người Văn Diên, quả thật nhìn thấy cũng hơi hãi.
Dịu dàng đầy ắp con tim Yến Vũ, anh vuốt ve những dấu vết ấy, hỏi Văn Diên có muốn vào phòng tắm không, anh giúp rửa cho. Ai dè Văn Diên mở mắt ra, bắt lấy gáy anh, lại ấn anh xuống người mình, theo sau đó là âm thanh khàn khàn đặc trưng sau khi ân ái, ra lệnh rằng, “Chưa đủ, cưỡi lên đi.”