Dịch & Biên: †Ares†
oOo
Rời khỏi Miếu Nguyệt Lão, vốn Đại Nhiệt muốn cùng uống một bình rượu đỏ chúc mừng kết hôn — giờ vẫn còn đang trong lúc hoạt động Trung Thu diễn ra, rượu đỏ cùng bánh Trung Thu vẫn rất thịnh hành. Thế nhưng Hồ Ly lại không có tâm tình mà lãng mạn, vội vã chạy về Cao Lão Trang, nói muốn lập tức cải tạo trang viên.
Nhìn bóng dáng yểu điệu vội vã rời đi, Đại Nhiệt cũng chỉ biết nhún nhún vai rồi cầu phúc cho đám thực vật trong Cao Lão Trang!
Kế tiếp, hẳn đi đến phòng đấu giá!
Mấy chục quả Nhân Sâm vẫn nằm im trong rương chứa đồ, giờ việc của hắn là lấy ra, đổi chúng thành tiền để bù lại vào rương.
Tiền tiền tiền a! Tiền là tiên là phật!
Nghĩ đến ít nhất sắp có có mấy ngàn vạn đồng, Đại Nhiệt liền cảm giác sống lưng mình thẳng hơn hẳn, nhìn thấy mỹ nữ trên đường cũng tự tin muốn lao đến tán tỉnh.
Mỗi tòa thành thị đều có một phòng đấu giá. NPC quản lý phòng đấu giá Trường An lại là Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh đang khó ở, bởi hiện tại phòng đấu giá Trường An đang xếp hạng đầu tiên trong năm đại thành thị thuộc server Đông Thắng Thần Châu — đáng tiếc là đếm ngược. Điều này thật sự là một loại sỉ nhục! Cuối tháng này hệ thống sẽ tiến hành bình chọn NPC hoạt động tích cực nhất, bằng chút thành tích của lão thì làm sao lên đầu bảng được?
Ngàn vạn lỗi lầm đều là tại lão mê rượu, rượu say xong lại thích đánh túy quyền, thế nhưng đánh ai cũng thôi, lại đi đánh Ngọc Hoàng Đại Đế, cuối cùng kết quả là bị đạp xuống trần gian quản lý phòng đấu giá Trường An.
Trong Tây Du Nhất Mộng, NPC đều được trao cho trí tuệ, từng NPC đều có tính cách cùng câu chuyện đặc sắc riêng biệt, làm trò chơi rạng rỡ thêm không ít.
Thái Bạch Kim Tinh lúc này còn không ngồi yên nổi trong phòng, trực tiếp chạy ra cửa mời chào khách nhân, giống như một tú bà lầu xanh vậy, chỉ còn thiếu mỗi cái khăn tay để vẫy cùng chút phấn son trên mặt.
Thế nhưng mà người đi đường lại không một ai ghé qua, Thái Bạch Kim Tinh chỉ hận mình không phải là mỹ nữ, muốn dáng người không có dáng người, muốn mặt đẹp không có mặt đẹp — chẳng thể trách phòng đấu giá thành Ngạo Lai do Hằng Nga quản lý lại có sinh ý náo nhiệt như thế, người ta là đại mỹ nhân a!
Ngay tại lúc lão trông ngóng sắp mòn con mắt, nam chính của chúng ta đã nghênh ngang tiến vào.
Thấy một gã toàn thân kín mít đen xì tới, Thái Bạch Kim Tinh đã giật mình, nghĩ thầm không phải là đến ăn cướp chứ!
Đại Nhiệt ho khan một tiếng, sau đó vênh váo nói:
- Ca muốn gửi đồ đấu giá!
Rốt cuộc sinh ý đã tới! Thái Bạch Kim Tinh rất khách khí mời hắn ngồi xuống, sau đó kêu tiểu đồng dâng trà. Mắt lão đảo qua một lượt, nghĩ thầm người này toàn thân được bảo hộ cẩn thận, am hiểu sâu đạo lý tiền tài không để ra ngoài, chẳng lẽ là khách VIP?
- Không biết khách quan muốn đấu giá cái gì?
Thái Bạch Kim Tinh rất lịch sự hỏi han.
Lúc này tiểu đồng tử bưng ra một chén trà xanh bình thường lên, mời Đại Nhiệt uống — giải thích một chút, loại nước trà đãi khách này cũng có thể tăng trưởng ngộ tính của người chơi, tùy theo phẩm chất trà mà ngộ tính nhiều hay ít.
Một chén trà bình thường chỉ có thể gia tăng điểm ngộ tính, Đại Nhiệt nhận lấy, cũng không uống ngay mà thản nhiên nói:
- Tôi muốn đấu giá quả Nhân Sâm.
- Hả!
Thái Bạch Kim Tinh nhảy dựng lên, giọng cũng run rẩy:
- Quả Nhân Sâm ở quán Ngũ Trang sao?
- Chẳng lẽ còn loại quả Nhân Sâm thứ hai?
Được xác nhận, Thái Bạch Kim Tinh kích động đến thiếu chút nữa tái phát bệnh tim, vội nói:
- Mời quý khách vào trong nội đường!
Lão vội vàng dẫn đường mời Đại Nhiệt vào nội đường được trang trí xa hoa nhất của phòng đấu giá, xong đó lấy lại chén trà bình thường kia, hô to:
- Đồng tử! Mau dâng lên Thiết Quan Âm!
Thấy lão già trước mặt kích động hô to khiến cổ nổi đầy gân xanh, Đại Nhiệt thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Rất nhanh, Thiết Quan Âm có thể tăng trưởng điểm ngộ tính được mang đến.
Thái Bạch Kim Tinh khẩn trương xoa xoa hai tay, thật cẩn thận hỏi:
- Không biết quý khách định chuẩn bị đấu giá quả Nhân Sâm thế nào?
- Ha ha, tôi muốn đấu giá, nhưng không phải chỉ một trái.
Con mắt Thái Bạch Kim Tinh trợn lớn như mắt trâu:
- Vậy… vậy ngài chuẩn bị bán bao nhiêu trái?
- Ừm! Tôi định bán chừng mấy chục trái đó!
Đại Nhiệt còn chưa xác định mình sẽ bán bao nhiêu.
Phụt! Thái Bạch Kim Tinh mới vừa uống một ngụm trà đã phải phun ra, vội giật lại chén Thiết Quan Âm Đại Nhiệt chưa kịp uống, thuận tay để lại trên bàn trà, giọng nói run run:
- Gia gia của ta a! Mấy chục quả Nhân Sâm! Tiên khách, chúng ta vào mật thất thương nghị… Đồng tử, đồng tử! Mau dâng Vũ Tiền Long Tỉnh!
(Tiên khách: cách xưng hô càng thêm cao quý)
Cứ như vậy, Đại Nhiệt cùng lão tiến tới mật thất bí ẩn nhất của phòng đấu giá.
Thái Bạch Kim Tinh mặt mày tỏa sáng, tinh thần phấn chấn, trông như vừa mới hồi xuân:
- Tiên khách, ngài thật sựu muốn bán ra mấy chục quả Nhân Sâm?
- Chính xác là trái!
Vừa rồi Đại Nhiệt đã tính xong, hắn lấy được từ quán Ngũ Trang trái, chính mình ăn trái, đưa Hồ Ly trái, cho Yến Cuồng Đồ trái, còn thừa lại trái. Bán đi trái, còn lại để chuẩn bị sử dụng sau này.
- trái? Trời ạ! Lão không có nghe lầm chứ!
Thái Bạch Kim Tinh dùng sức xoa cái lỗ tai, sợ là nghe lầm một tin làm mình có thể sung sướng phát điên.
Bên kia Đại Nhiệt đã bày ra chỉnh chỉnh tề tề quả Nhân Sâm. Kỳ thật trong lòng hắn cũng rất không tình nguyện: hừ, nếu không phải việc giao dịch tiền mặt giữa người chơi bị quy định không thể vượt quá vạn đồng thì ca có điên mới đem tới đấu giá, tự dưng bị hệ thống ăn chặn % thuế.
Nói là nói vậy, nhưng gửi đồ bán ở phòng đấu giá cũng có mấy điểm ưu đãi:
Thứ nhất: không chiếm dụng thời gian của người chơi;
Thứ hai: sẽ không có định mức giá cao nhất, bởi vậy có thể bán ra một cái giá tốt nhất;
Thứ ba: người chơi có thể không cần đặt thời hạn, chỉ cần thấy giá cả không hợp lý cũng có thể không bán, hủy việc đấu giá, đương nhiên sẽ mất một chút tiền lệ phí.
Sự thật xảy ra trước mắt, Thái Bạch Kim Tinh tạm dừng khiếp sợ, vội đi lên nghiệm chứng quả Nhân Sâm.
- Toàn bộ đặt lên đấu giá, bán từng trái, mỗi trái đặt khởi điểm vạn, hạn định trong giờ.
Đại Nhiệt nói ra yêu cầu đấu giá.
Thái Bạch Kim Tinh liên tục gật đầu:
- Hiểu được! Hiểu được!
Bọn hắn đem thủ tục xong xuôi, xác định thêm cả tài khoản của người chơi. Chỉ cần bán được một quả Nhân Sâm thì tiền bán sau khi trừ thuế sẽ tự động chuyển tới rương của Đại Nhiệt.
- Xin hỏi tiên khách có định công bố tin tức về mình không?
Đại Nhiệt suy nghĩ, nói:
- Cứ viết người bỏ ra quả Nhân Sâm là Cuồng Nhiệt Trại!
Hắn cảm thấy đây là một biện pháp tốt để tuyên truyền cho Cuồng Nhiệt Trại, có thể phô bày thực lực của sơn trại, hấp dẫn càng nhiều người chơi gia nhập.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Cuồng Nhiệt Trại vừa mới ra đời đang gặp nguy cơ trùng trùng, có lẽ làm thế này sẽ có thể khiến Cuồng Nhiệt Trại mở rộng thế lực với tốc độ nhanh nhất. Đây cũng là nghĩa vụ của đại đương gia, tuy rằng hắn cũng không muốn tham dự nhiều đến công việc của sơn trại, nhưng việc có thể làm quyết không từ nan…
-----oooo-----