Dịch & Biên: †Ares†
oOo
Thiên Hạ Nhất Thủ đang rất vui vẻ, bởi vì trải qua hơn một giờ ác chiến, hơn năm trăm thành viên Thiên Hạ Hội cuối cùng cũng giết được thần thú Kỳ Lân tại chân núi Côn Lôn, lấy được Kỳ Lân Ngọc Tí quý giá. Thiên Hạ Nhất Thủ lập tức trở về Trường An xin lập sơn trại, mười mấy phút sau, hệ thống thông báo cho toàn thiên hạ:
"Người chơi Thiên Hạ Nhất Thủ kiến lập sơn trại thứ hai của thành Trường An: Thiên Hạ Hội, cũng tự mình đảm nhiệm chức đại đương gia, mọi người hãy cùng hoan nghênh chúc mừng tân sơn trại!"
Nghe "tin tức xấu" này, Đại Nhiệt đang trên đường định tới Côn Lôn đành bất đắc dĩ dừng bước — Thiên Hạ Hội quả nhiên không phải là hư danh, nhanh như vậy đã đắc thủ!
Kỳ thật lấy thực lực của Thiên Hạ Hội thì xây dựng sơn trại chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chẳng qua lỡ mất cơ hội làm khách mời đặc biệt trong vở kịch khiến Đại Nhiệt có chút mất hứng.
- Hê hê! Xem ra theo tu vi của mọi người không ngừng tăng cao, hết tháng này có khi Trường An còn mọc thêm mấy cái sơn trại. Tới lúc đó quần hùng tụ hội tranh thiên hạ, chiếm núi xưng vương, chơi thế mới vui!
Nghĩ đến loạn thế sắp hình thành, Đại Nhiệt rất là hưng phấn. Hắn hoàn toàn không lo có thêm sơn trại tức là có thêm đối thủ, mà ngược lại còn chờ mong, chưa kể điều đó càng có lợi cho Cuồng Nhiệt Trại — có mấy sơn trại cùng tồn tại nhất định sẽ có lục đục, từ đó nhất định hình thành cân bằng, thậm chí còn có quy chế liên minh nào đó, như vậy Cuồng Nhiệt Trại sẽ thoát khỏi việc thành mục tiêu công kích, khắp nơi là địch như hiện tại.
- Hiền đệ, không tham gia kịch hay à?
Chợt có tin gửi đến từ Yến Cuồng Đồ.
Đại Nhiệt cười nói:
- Nhọ anh ạ, giờ mới đang ở giữa đường, tự nhiên mất công toi!
- Khà khà, đất diễn của Thiên Hạ Hội không dễ cướp mà! Thế giờ chú định làm gì?
Đại Nhiệt nhìn chung quanh một vòng:
- Để đỡ uổng công đi, em quyết định ngay tại chỗ này mai phục chuẩn bị cướp sắc!
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Chú định làm sơn đại vương thật sao?
- Đương nhiên rồi!
Đại Nhiệt mặt không đỏ tim không nhảy:
- Hồi ở Tân Thủ Thôn em cũng thử qua việc này mãi rồi!
- Không phải chứ! Cấp cũng có thể làm cướp?
Yến Cuồng Đồ cảm giác không thể tin nổi.
Đại Nhiệt liền đem chuyện "đánh cướp Thiên Tầm Ái" hồi đó kể ra.
Bên kia Yến Cuồng Đồ cười đến gập cả người lại, nói:
- Đây không phải đánh cướp, rõ ràng là lừa gạt tiểu cô nương!
Đại Nhiệt lập tức làm ra vẻ nguy hiểm nói:
- Lừa gạt so với đánh cướp càng có tính kỹ thuật cùng nghệ thuật mà anh!
- Thôi thôi! Chú thích là được!
Yến Cuồng Đồ thật sự không thể đoán được hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, dù sao chơi trò chơi cũng là để vui vẻ, chơi như thế nào chẳng được:
- Vậy chúc chú giật tiền cướp sắc thành công viên mãn!
- Đó là đương nhiên!
Đại Nhiệt rất có lòng tin, bắt đầu tìm địa điểm thích hợp.
Nơi này nằm ở hướng Đông Bắc thành Trường An, là một vùng đồi núi mấp mô nhưng không quá cao, ven đường đi toàn là bụi gai cỏ dại, nhìn qua khá hoang vắng.
Hoang vắng là được rồi! Đúng là nơi tuyệt hảo để giết người cướp của, lại phối hợp với tạo hình Lục Nhĩ Phi Phong đen xì kín mít, bảo đảm không cần động thủ cũng có thể khiến người đi đường sợ tới mức tè ra quần.
Đại Nhiệt tự sướng trong lòng, hứng trí bừng bừng chọn một góc quanh khuất làm vị trí mai phục — làm cường đạo thật ra cũng chỉ do hắn ngẫu nhiên nghĩ ra. Kỳ thật hiện tại hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt — nhiệm vụ Tam giới cửa thứ hai mãi chưa thấy gì, những nhiệm vụ nho nhỏ thì hắn không để và mắt; sơn trại đã có Yến Cuồng Đồ quản lý, chính mình lại không có hứng thú hỏi đến; về phần đi đánh quái tu luyện… Haiz, chưa hứng.
Hắn bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cũng bắt đầu bội phục nam nhân vật chính trong mấy trò chơi khác: bọn họ tinh thần chắc bằng thép, không biết mệt mỏi mà chiến mọi bản đồ trong game, giết mọi quái vật. Bản thân hắn thì từ trước tới nay có vẻ chưa từng tu luyện nghiêm chỉnh được bao giờ.
Thế nhưng hoàn cảnh hai bên là khác xa, so sánh cũng không đúng. Đại Nhiệt chơi Tây Du Nhất Mộng không phải vì cha mẹ đều mất, nhà lại nghèo rớt mồng tơi rồi phải vào game tìm cách xoay mình; cũng không phải vào game để tìm cừu nhân rồi từng bước tính kế báo thù; càng không phải là con nhà quyền quý hay truyền nhân gia tộc lên game online tập quản lý thuộc hạ.
Đại Nhiệt chỉ là một game thủ bình thường, không vì danh, cũng không vì lợi — hắn chỉ hy vọng có thể có một sự vui vẻ đơn thuần nhất từ trong trò chơi mà thôi.
Bởi vậy mọi hành động, lời nói cử chỉ của hắn trong game đều xoay quanh vấn đề “vui vẻ”. Hơn nữa nếu mình vui cũng tức là bằng hữu sẽ tương tự, vậy không còn gì tốt hơn.
Đây là lý tưởng trong trò chơi của Đại Nhiệt, mặc kệ chơi qua bao nhiêu game vẫn chưa hề thay đổi.
Cho nên hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy được làm cường đạo là một chuyện vui người sướng mình, vì thế lập tức hành động.
Có điều nơi đây lại quá hoang vắng, hắn đợi cả nửa ngày cũng không thấy bóng người. Đại Nhiệt đang chờ đến sắp ngủ gật thì đột nhiên vang lên tiếng leng keng:
"Chúc mừng bạn, trứng Khạp Thụy Trùng của bạn đã nở thành công, bạn đạt được một con Khạp Thụy Trùng!"
Là âm thanh thông báo của hệ thống. Đại Nhiệt vui sướng ngây ngất, lập tức mở hành trang xem xét, nhìn thấy một con sâu nhỏ đang nằm úp sấp ở trong. Thân mình nó màu xanh ngắt, có sáu chân, đầu nhọn gắn thêm hai cái râu, lưng có hai cánh, thi thoảng lạ lắc lắc cái cổ, rất là đáng yêu.
Khạp Thụy Trùng! Linh vật đặc biệt, thế gian hiếm thấy; sử dụng tới có thể khiến đối phương lâm vào trạng thái ngủ say, thời gian liên tục giây, cho dù là Tiên Phật cũng không thể tránh thoát, thật sự kỳ diệu vô cùng. Có điều Khạp Thụy Trùng phát công cực kỳ hao tổn tinh lực của bản thân nó, cho nên mỗi con Khạp Thụy Trùng chỉ phát công được ba lần, sau đó sẽ hình thần câu diệt! Xin chú ý, trứng Khạp Thụy Trùng đã nở thành sâu không thể giao dịch, không thể rơi xuống.
Lần này phát rồi, tuy rằng chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần cũng chỉ giây, nhưng giây đấy rõ ràng thuộc về phạm trù cứu mạng, tựa như ba sợ lông thiên biến vạn hóa của Tề Thiên Đại Thánh vậy, ở thời khắc mấu chốt có tác dụng không gì sánh được.
Có được "vũ khí bí mật" này, Đại Nhiệt tỉnh cả ngủ, đại nghiệp cướp sắc cũng không muốn làm nữa, đứng lên, phủi phủi mông rồi chạy về thành.
Nhưng hắn vừa mới chạy tới một góc quanh thì bỗng có ba người chơi hung hăng lao ra cản lối, trong đó một gã hô to:
- Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây được, tiền và sắc mà dâng…
-----oooo-----