Dịch & biên: †Ares†
oOo
Tam Cường Nhân nhất thời đờ người ra, nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không rõ cái gì đang diễn ra.
Đại Nhiệt cũng không khách khí, sải bước đi lên, một gạch đập cho Hãy Trả Sừng Lại Cho Trâu bay ra ngoài — người này là Tôn Ngộ Không, có tương khắc Ngũ Hành, lại có pháp bảo lợi hại nơi tay, tục ngữ nói bắt giặc trước bắt vua, trước tiên nên đem hắn giải quyết.
- Ngũ Hành Chi Độc! !
Hãy Trả Sừng Lại Cho Trâu kinh hãi kêu to — chẳng thể trách Đại Nhiệt hung mãnh như thế, không ngờ là có pháp thuật đỉnh cấp! Ông bà ơi, bố mẹ ơi, cứu con!
Hắn bị đập một cú méo cả miệng, nằm trên mặt đất la hét om sòm, không có nửa giây do dự lập tức sử dụng Thổ Địa Phù, vèo một cái hóa thành một luồng sáng xanh biến mất — lá Thổ Địa Phù này là một lần hắn đi cướp có được, giờ cứu hắn một mạng, về phần đồng bạn thì đành chấp nhận số mệnh đi.
Ở Tây Du Nhất Mộng, trong thành thị không cho phép phát sinh bất kỳ sát thương nào giữa các người chơi, cho nên dù Hãy Trả Sừng Lại Cho Trâu đã trúng Ngũ Hành Chi Độc thì về đến Trường An hệ thống cũng sẽ tự động giúp hắn giải trừ sát thương độc.
- Tiên sư nó chứ! Con trâu bỉ ổi chỉ biết thoát một mình!
Còn lại hai đồng bạn không có Thổ Địa Phù không khỏi chửi ầm lên.
Chuyện đã tới nước này thì đành liều mạng! Ta Là dũng cảm xông lên trước, chuẩn bị niệm động pháp thuật, sử dụng ra Ngô Công Kỳ, muốn tử đấu cùng Đại Nhiệt. Thế nhưng hắn vừa nghiêng đầu đã thấy nữ đồng bạn Còn Khóc Tôi Bỏ Anh nhân lúc hắn xông lên mà vội vàng triệu hồi ra Tiên thú chạy trốn — đùa gì chứ, chiến đấu với đối thủ nắm giữ pháp thuật đỉnh cấp? Tuyệt đối là lấy trứng chọi đá!
Người không vì mình trời tru đất diệt, đạo lý giang hồ ấy sao mình lại quên nhỉ?
Ta Là hối hận đến muốn xanh của ruột, mà bên kia Đại Nhiệt sớm đã tới gần, tay giơ cao hòn gạch đập xuống.
Tại thời khắc sinh tử này, Ta Là rất muốn nói thêm mấy câu giống trong phim: anh hùng tha mạng, nhà của ta còn có mẹ già tám mươi tuổi v.v… Có điều, hắn quên mất mình là một Sa Tăng, Mộc khắc Thổ, Ngũ Hành Chi Độc gây sát thương gấp đôi với hắn, chậm cắn thuốc một chút đã chết oan chết uổng, pháp bảo đắc ý Ngô Công Kỳ cũng rớt ra.
Ngô Công Kỳ, pháp bảo lục phẩm, trạng thái trước mắt: vô chủ! Pháp bảo Phật đạo, do một vị đại Phật thời thượng cổ hàng phục một con rết tinh trăm năm, sau đó dùng hồn phách của nó chế luyện mà thành. Khi phát động, rết tinh có thể chui ra khỏi cờ, cắn nuốt địch nhân, gây ra độc sát.
Trong Tây Du Nhất Mộng, người chơi từ Tân Thủ Thôn đi ra, thỉnh kinh khai khiếu, sau đó nhập đạo, đến giai đoạn này toàn thân trang bị đều thuộc loại pháp bảo — con đường thứ ba lấy võ nhập đạo là tình huống đặc thù, không nói ở đây.
Phàm là pháp bảo đều sẽ có linh tính, người chơi sau khi đạt được phải làm nghi thức nhận chủ mới có thể sử dụng. Trong đó cửu phẩm đến thất phẩm nhận chủ khá đơn giản, cắt ngón tay nặn chút máu nhỏ lên là xong; lục phẩm đến tứ phẩm thì phải luyện hóa, tốn có khi tới vài ngày, khá khó khăn; tam phẩm đến nhất phẩm khó nhất, phải vận dụng thần thông dùng thần thức của mình để kết nối cùng pháp bảo, đây đã không phải là người bình thường có thể làm được, thông thường đều cần người chơi có pháp thuật đạt đến đỉnh cấp mới có thần thông như thế.
Sau khi pháp bảo nhận chủ, chủ nhân có thể tùy ý sử dụng, vài loại cũng có thêm yêu cầu về thần chú gì đó, cần niệm đúng. Nhưng khi chủ nhân tử vong, pháp bảo trang bị trên người sẽ có xác suất nhất định bị rớt ra, mất đi liên hệ với chủ nhân, dùng ngôn ngữ game chính là: pháp bảo bị rơi ra sẽ biến thành trạng thái vô chủ, chờ đợi chủ nhân mới nhận.
Đặc biệt giải thích một điểm: bởi vì điều kiện nhận chủ khác nhau cho nên nhận chủ càng khó khăn thì tỷ lệ rớt ra càng thấp. Nói cách khác, loại cực phẩm pháp bảo có đẳng cấp tam phẩm trở xuống cho dù chết vài chục lần cũng chưa hẳn rớt ra được. Điều này cũng là hệ thống vì bảo vệ tài sản trọng yếu của người chơi thiết lập hạn chế. Dù sao pháp bảo ở cấp bậc kia cũng chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, tân tân khổ khổ mấy tháng mới lấy được một món, nhưng bởi vì tử vong ngoài ý muốn mà hóa thành hư ảo, loại đả kích này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Về phần pháp bảo Tiên Thiên đứng trên pháp bảo Hậu Thiên, đồ chơi trong truyền thuyết này thực sự quá là truyền thuyết, giờ chưa có ai nhìn thấy, tạm thời có nói đến cũng vô nghĩa, bỏ qua.
Đại Nhiệt thu Ngô Công Kỳ vào hành trang. Cộng thêm cái Xích Kim Khôi lúc trước của Long Quyển Phong, ngắn ngủi hơn tiếng hắn kiếm được hai món đồ tốt, đánh nhau quả nhiên rất có tiền đồ!
Đáng tiếc, mấy pháp bảo này hắn đều không thể sử dụng, chỉ có thể bán kiếm tiền hoặc tặng cho người. Mà tiền? Nam chính của chúng ta giờ còn thiếu tiền sao? Nhà đấu giá đã bán xong quả Nhân Sâm, hiện tại tài khoản cá nhân của Đại Nhiệt cũng đã đủ cho hắn bao nuôi mấy “chân dài” rồi. Cũng không biết tại sao, hầu bao thoát cảnh trống hoác lại không làm Đại Nhiệt vui hơn bao nhiêu, ngược lại hắn thường xuyên nhớ những ngày “vô sản” mà vui vẻ cùng Yến Cuồng Đồ trước kia, đào quặng, bắn thiên nga v.v…
Không thể phủ nhận, hắn là một người rất hay hoài niệm.
Tóm lại, đồ tặng người đi. Đại Nhiệt đang muốn liên hệ Yến Cuồng Đồ thì vị nhị đương gia kia đã pm tới trước:
- Hiền đệ, chú đang ở đâu thế?
Đại Nhiệt cười hắc hắc nói:
- Em vừa đánh một trận “dã chiến” ngoài trời ở bên ngoài thành!
Toát mồ hôi! Hiền đệ càng ngày càng dâm đãng, chẳng lẽ bởi vì kết hôn?
- Ha ha, thu hoạch như thế nào?
- Ngon, có vài chiến lợi phẩm định giao cho anh xử lý nữa đây!
Yến Cuồng Đồ nói:
- Để đó đã, mau về đi, Thiên Hạ Nhất Thủ tìm chú!
Đại Nhiệt sáng mắt lên:
- Muốn mở đại chiến sao?
- Ha ha, anh cũng mong thế, đáng tiếc là không phải! Hình như hắn tìm chú để đàm phán.
Đàm phán? Vừa xây dựng sơn trại hơn lại đàm phán, lạ đây, có vẻ như sắp có chuyện hay! Có điều nghĩ đến “đàm phán” là Đại Nhiệt lại lười, uể oải nói:
- Hẳn là đàm phán, đại ca giải quyết cùng hắn không được sao?
- Fuc.k! Đây là chuyện các đại đương gia với nhau, anh ra mặt không tốt! Ít nói nhảm, nhanh chóng trở về!
Đại Nhiệt không có biện pháp, đành phải đáp ứng, hỏi:
- Vậy giờ mọi người đang ở đâu?
- Chỗ cũ, Khách Vân Lai phòng chữ Thiên số !
-----oooo-----