Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Bật Mã Ôn!
Chức vụ không có tiền đồ mà năm đó Đại Thánh gia lần đầu tiên lên Thiên Đình được nhận. Lúc ấy Hầu Vương còn tưởng đó là chức quan to gì, mới đầu rất ra sức mà làm, đem hơn nghìn con ngự mã nuôi đến béo mập. Nhưng sau hắn nghe ngóng được đây là chức vụ thấp kém nhất Thiên Đình, nói chính xác ra là làm một gã chăn ngựa, nhất thời giận tím mặt, rút ra Như Ý Kim Cô Bổng đánh ra Thiên Môn, trở lại nhân gian, tự lập là "Tề Thiên Đại Thánh", cũng là kíp nổ để ngày sau "Đại Náo Thiên Cung".
Hiện tại, chỉ có thể nói: bánh xe vận mệnh đã lần nữa chuyển động, bàn quay quyết định phương hướng chọn đến trước mặt Đại Nhiệt.
Đại Nhiệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt phấn khích ban nãy, nụ cười tươi cứng đờ trên miệng, hồi lâu vẫn không thể khôi phục bình thường.
Du Dịch Linh Quan đọc xong chiếu chỉ, hô lớn:
- Người chơi Đại Nhiệt, còn không mau thi lễ tạ ơn! Tức thời đi Ngự Mã Giám nhậm chức!
Đại Nhiệt chớp chớp con mắt, hỏi:
- Khoan, ta muốn hỏi một chút, bổng lộc của Bật Mã Ôn mỗi tháng là bao nhiêu?
Du Dịch Linh Quan đáp:
- đồng, phát vào mùng hàng tháng. Nếu nuôi nấng thiên mã tốt sẽ được thưởng thêm đồng nữa.
- đồng? Thưởng đồng?
Nghe tiền lương thấp hơn cả đi làm bảo vệ dưới trần gian, Đại Nhiệt đã có quyết định trong lòng. Hắn bỗng nhiên hiểu được nhiệm vụ "Đại Náo Thiên Cung" là bắt đầu ra sao — đầu tiên chính mình phải từ chối làm chức quan culi này. Mà bị người từ chối, Ngọc Hoàng Đại Đế khẳng định sẽ khó chịu, sau đó sẽ ra mấy mệnh lệnh làm khó dễ. Mà bị làm khó dễ, Đại Nhiệt sẽ động thủ, lúc ấy "Đại Náo Thiên Cung" cũng bắt đầu — vấn đề duy nhất là, bên trong khu vực toàn Boss này, Đại Nhiệt có “náo” nổi không?
- Nếu đã rõ, vậy mau mau lĩnh chỉ!
Du Dịch Linh Quan đưa cuốn chiếu chỉ qua, ý bảo Đại Nhiệt nhận.
Đại Nhiệt lật tay một cái, một viên gạch lượn lờ khói nhẹ đã xuất hiện, lớn tiếng nói:
- Quên nói, kỳ thật ta không có hứng thú với nuôi ngựa, ta chỉ thích cưỡi ngựa thôi.
Nói xong, hắn lập tức tập trung tinh thần đề phòng, ngừa trước Ngọc Hoàng Đại Đế làm khó dễ.
Kỳ quái là Ngọc Hoàng Đại Đế cao cao tại thượng lại không hề có bất cứ dị thường gì, thản nhiên nói:
- Ồ, nghe ý tứ của ngươi thì ngươi không hứng thú với chức Bật Mã Ôn của Thiên Đình sao? Thật đáng tiếc, ta biết ngươi là đệ tử đầu tiên của Trương chân nhân, cho nên hy vọng có thể thu nạp lên Thiên Cung, vì Thiên Đình ra sức.
Thái độ của hắn làm cho Đại Nhiệt mở rộng tầm mắt, xem ra còn cần phải tăng “lửa”, cho nên nói to:
- Nếu Ngọc Hoàng Đại Đế tiếc nhân tài như thảo dân thì an bài một chức vụ khác cũng được mà.
Du Dịch Linh Quan lập tức hét lớn:
- Không được vô lễ! Ngươi cho đây là cái chợ hay sao mà cò kè mặc cả. Không muốn làm thì xuống, đừng nói lên Thiên Đình nuôi ngựa, cho dù là tới đây trông cửa, cũng có thể khiến vô số phàm nhân tranh đoạt.
Đại Nhiệt nhảy dựng lên, chống nạnh mắng:
- Gã lùn này, ta đang nói chuyện cùng Ngọc Đế, ai cho ngươi chen lời?
Du Dịch Linh Quan kia mặt bỗng tím tái như gan heo. Chức vụ của hắn trên Thiên Đình dù không mấy cao, nhưng bởi vì làm người phát ngôn của Ngọc Hoàng Đại Đế, tựa như thư ký cho quan to trong hiện thực vậy, mặc dù không có thực quyền, nhưng lại có thể dựa hơi cấp trên để thường thường cáo mượn oai hùm. Hiện tại hắn nghe Đại Nhiệt càn rỡ như thế, nhất thời nổi trận lôi đình, xông lên muốn liều mạng với Đại Nhiệt.
Tới vừa lúc! Chỉ chờ ngươi động thủ!
Đại Nhiệt không chút khách khí, bắt đầu nổi bão, tay cầm chắc viên gạch mà đập lên mặt Du Dịch Linh Quan.
Du Dịch Linh Quan tu vi vốn là thấp kém, nhiều nhất chỉ ở trình độ thiên tướng, sao chống đỡ nổi Ngũ Hành Chi Độc của Đại Nhiệt, kêu thảm thiết như giết heo, chỉ chốc lát đã hóa thành luồng sáng biến mất, chờ đợi được sinh mới.
Đại Nhiệt vừa động thủ, tình cảnh lập tức kịch biến. Ngọc Hoàng Đại Đế nổi trận lôi đình:
- Người chơi Đại Nhiệt, ngươi thật to gan lớn mật, lại dám ở Thiên Cung làm loạn! Người đâu, tóm lấy yêu nhân này, thiên đao vạn quả!
"Người chơi Đại Nhiệt, xin chú ý! Bạn chọc giận Boss tối cao của Thiên Đình là Ngọc Hoàng Đại Đế, bạn chính thức xúc động nhiệm vụ Tam giới cửa thứ hai Đại Náo Thiên Cung. Nhiệm vụ này tính chất mơ hồ, không rõ lưu trình, chỉ khi nào bạn đạt tới yêu cầu của nhiệm vụ thì hệ thống mới lại có nhắc nhở. Đến lúc đó xin lưu ý kiểm tra lại."
Quả thế, hiện tại mới tính là mò tới mấu chốt của nhiệm vụ. Kế tiếp chính là phải hảo hảo làm bão nổi, đại náo một hồi.
Ngọc Hoàng Đại Đế truyền đạt mệnh lệnh ra, đã thấy Thác Tháp Thiên Vương động thân, trong miệng lẩm bẩm mấy câu rồi hét một tiếng. Chỉ thấy Lung Linh Bảo Tháp trong tay hắn bay tới, phóng đại lên mấy chục lần rồi tựa như cái lồng mà chụp xuống.
Thần tháp chưa tới, tiếng gió đã lên. Đại Nhiệt vừa định đánh bay cái tháp, lại bỗng phát giác thân thể mình căn bản không nghe lời, giống như bị một lực lượng thật lớn trói lại, không sao cử động.
Pháp bảo! Đây là uy lực của pháp bảo Hậu Thiên nhất phẩm, trong phạm vi trói buộc của nó, cả cơ hội né tránh cũng không có.
- Ôi thần linh ôi, cho ca một cơ hội nổi bão đi!
Đại Nhiệt giơ cao hai tay, vèo, đã bị Lung Linh Bảo Tháp thu vào.
Chư vị thần tiên thấy Thác Tháp Thiên Vương nhấc tay đã thu phục được Đại Nhiệt, đều cười lên ha hả. Bọn họ đều có tu vi đắc đạo, sớm xem thấu cảnh giới của Đại Nhiệt, lấy tu vi bậc ấy lại dám trên điện Linh Tiêu càn quấy không khác gì tự tìm đường chết.
Ngọc Hoàng Đại Đế mỉm cười nói:
- Lý Tịnh ái khanh lại lập nhất công, trên sổ công đức ghi thêm một công trạng nữa.
Thác Tháp Thiên Vương cung kính nói:
- Người chơi Đại Nhiệt này phẩm hạnh không đoan, ý đồ trên đại điện giương oai càn quấy, vi thần đương nhiên phải ra tay thu phục, miễn cho phá hư uy nghi trong điện.
Ngọc Hoàng Đại Đế nói:
- Nếu hiện tại yêu nhân đã bị thu phục trong tháp, Lý ái khanh chuẩn bị xử phạt hắn thế nào?
Thác Tháp Thiên Vương trả lời:
- Trong Lung Linh Bảo Tháp của thần có càn khôn, có thiên địa riêng biệt, mặc kệ là Tiên hay Phật, một khi bị thu vào đó sẽ rất khó trốn ra.
Nhị Lang Thần bỗng nhiên nói:
- Thác Tháp Thiên Vương, Lung Linh Bảo Tháp của ngươi tuy rằng ảo diệu vô cùng, nhưng lại chỉ có thể thu người, không thể giết người, chung quy vô dụng.
Thác Tháp Thiên Vương nghe lời kia không hề che giấu vẻ khinh thường, lòng không thoải mái, nói:
- Tháp không thể giết người, chúng ta lại có thể giết người. Giờ ta sẽ gọi khuyển tử Na Tra đi vào, đem yêu nhân đánh chết để phục mệnh Đại Đế.
Hắn lập tức đánh mắt cho Na Tra. Từ sau khi phong Thần, Na Tra đối với phụ thân vẫn là nói gì nghe nấy, lập tức bước ra khỏi hàng, chuẩn bị phi thân tiến vào Lung Linh Bảo Tháp, giết chết Đại Nhiệt.
Nhưng đúng vào lúc này, chuyện tình quái dị đã xảy ra.
Chỉ thấy Lung Linh Bảo Tháp lơ lửng trên không trung đột nhiên tỏa ra vô vàn ánh sáng đủ màu, chiếu rọi toàn bộ Linh Tiêu Đại Điện.
Bao gồm Ngọc Hoàng Đại Đế ở bên trong, tất cả Boss nơi đây đều đưa ánh mắt nghi vấn về hướng Thác Tháp Thiên Vương, hy vọng nghe được lời giải thích.
Nhưng mà Thác Tháp Thiên Vương tựa hồ cũng rất bất ngờ, vội vàng niệm chú, muốn thu lại Lung Linh Bảo Tháp để xem chuyện gì đã xảy ra.
Có điều càng ngoài ý muốn là bên trong Lung Linh Bảo Tháp kia tựa hồ sinh ra một cỗ lực lượng thật lớn, ngăn chặn niệm lực của Thác Tháp Thiên Vương, lại còn muốn điều khiển Lung Linh Bảo Tháp bay ra khỏi điện.
Quái sự! Thật là quái sự!
Thấy pháp bảo luôn tương thông tâm thần với mình đột nhiên như muốn mất đi khống chế, Thác Tháp Thiên Vương vừa sợ vừa giận, vội vàng gia tăng niệm lực, ngón tay chỉ lên trán, niệm chú càng lúc càng nhanh, đến nỗi mồ hôi cũng toát ra.
Thác Tháp Thiên Vương ra sức như thế, Lung Linh Bảo Tháp đang trôi nổi nhất thời thong thả di động, bay trở về hướng chủ nhân.
Thấy Thác Tháp Thiên Vương chiếm thượng phong, chúng đại tiên cũng không khỏi thở phào.
Lung Linh Bảo Tháp trở về tốc độ rất chậm, hơn nữa còn vừa bay vừa giảm tốc, lát sau thì đình chỉ di động. Dường như cỗ lực lượng bên trong tháp cũng vừa tăng sức, bắt đầu đối kháng với Thác Tháp Thiên Vương.
Không phải chứ? Còn có loại chuyện này?
Thác Tháp Thiên Vương ứa hết mồ hôi lạnh, vội vàng dùng miệng cắn ngón giữa tay phải, bức ra một giọt máu tươi, niệm:
- Hồn huyết phi dương, thần tức tương quan! Đi!
Giọt máu kia liền bay tới nhỏ trên Lung Linh Bảo Tháp. Xèo một tiếng, giọt máu bị bốc hơi thành một làn khói nhẹ, sau đó vây quanh Lung Linh Bảo Tháp. Làn khói kia cực kỳ cổ quái, dù rất nhạt nhưng không hề tan đi.
Bên cạnh, Na Tra Tam thái tử âm thầm kinh hãi: pháp bảo kia tới cùng là đã xảy ra vấn đề gì, lại có thể buộc phụ thân phải sử hoán ra bổn mạng hồn huyết để gia cố cấm chế?
Nhưng việc càng làm Na Tra kinh ngạc còn ở phía sau. Bổn mạng hồn huyết của Thác Tháp Thiên Vương lại không thu được hiệu quả mong muốn. Uỳnh một tiếng, lực lượng ở bên trong Lung Linh Bảo Tháp đột nhiên mãnh liệt bùng phát, mang cả tòa tháp bay ra ngoài.
Toàn trường trợn mắt há hốc mồm. Một hồi lâu sau Thác Tháp Thiên Vương mới kịp phản ứng, kêu một tiếng:
- Pháp bảo của taaaaa!
Sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà đuổi theo.
Những Boss khác giờ mới sực tỉnh, cũng rối rít bay theo sau.
May mắn là Lung Linh Bảo Tháp bay ra bên ngoài cũng không có biến mất mà chỉ dừng lại phía trên không Linh Tiêu Đại Điện. Thế nhưng hiện tại nó đã phóng lớn lên mấy chục lần, giống như một ngọn núi lớn, lơ lửng trên không làm đại điện cũng tối om đi. Đáng sợ hơn là nó vẫn còn tiếp tục lớn thêm. Có vẻ như bên trong đó đang có một vật gì đó không ngừng bành trướng.
Cuối cùng, trong ánh mắt kinh hoàng của đám Boss thần tiên, pháp bảo Hậu Thiên nhất phẩm rốt cuộc đã đạt điểm tới hạn, phát ra một tiếng nổ đinh tai rồi tan nát thành từng mảnh.
Sau đó, Đại Nhiệt vẻ mặt đáng khinh tươi cười bay xuống, cười dài nói:
- Các vị đại thần, trưa ấm áp nhé!
-----oooo-----