Dịch & biên: †Ares†
oOo
Đuổi qua tận mấy con phố vẫn không bắt kịp Yêu Yêu, Đại Nhiệt quyết định dừng bước — kỳ thật kết quả như vậy ngược lại tốt nhất, trong lúc này hắn vẫn chưa biết phải nói gì với cô bé.
Nếu như nói:
- Yêu Yêu, sự tình không phải như em nghĩ đâu…
Như vậy, cốt truyện kế tiếp khắc lại thành lê thê như phim tình cảm Đài Loan.
Còn nếu như nói:
- Yêu Yêu, không nên tức giận, mọi người cùng nhau nằm ngủ, cùng nhau làm công tác nghiên cứu không phải càng tốt sao?
Như vậy, đây là tiểu thuyết YY.
Đối với hai lựa chọn trên, Đại Nhiệt thiên về vế sau hơn một chút. Nhưng ngay lúc này mà nói ra câu ấy, chỉ sợ thanh mai trúc mã biến thành ô mai hắc mã mất.
Nếu đã chưa thể làm gì, không bằng đợi tất cả cùng tỉnh táo rồi ngồi lại nói chuyện cũng không muộn.
Trở lại phòng, không cần phải nói, "đối tượng nghiên cứu" của Đại Nhiệt cũng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đại Nhiệt tặc lưỡi luyến tiếc, sau đó thực đáng khinh lè lưỡi liếm môi một vòng, tựa hồ muốn cảm nhận lại cảm giác ban nãy — môi của Long đại mỹ nhân thật là ướt át, hôn lên như chạm vào một khối thạch ngọt lịm vậy, thật hy vọng được nếm thêm lần nữa.
Kế tiếp, Đại Nhiệt bắt đầu suy nghĩ: liệu có nên ngày không đánh răng để giữ lại hương vị này không nhỉ…
Sau đó hắn giơ bàn tay lên, "mê đắm" mà nhìn từng ngón, hồi tưởng lại vật ban nãy mình vừa nắm trên ngực Long Hải Thanh.
Không sợ thừa nhận, hắn chính là cố ý. Càng đáng khinh là sau khi đè tay xuống, hắn còn cố tình gập ngón tay lại, hoàn thành xong động tác “bóp”.
Một trảo này thật sự vô cùng mềm mại, vô cùng thoải mái. Một loại cảm giác tâm nguyện được đền bù nhất thời che kín trái tim hắn, khiến hắn đắc ý hét lớn trong lòng:
- Hố hố, rốt cuộc bị ca sờ rồi! Để xem sau này còn dám tùy tiện lên giường ca nữa không!
Đắc ý là rất nhiều, nhưng Đại Nhiệt cũng cảm thấy một chút bất an. Có hai loại bất an:
Thứ nhất: cảm thấy thật có lỗi với Yêu Yêu, để nàng "bắt gian tại trận", trong lòng nàng nhất định không dễ chịu;
Thứ hai: Long Hải Thanh sẽ có phản ứng gì? Giả vờ không có gì xảy ra? Nổi giận? Thích thú?
Đại Nhiệt bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Long Hải Thanh, đã thành như vậy, hắn cảm thấy nên làm rõ quan hệ của hai người, không thể cứ nửa đục nửa trong thế này mãi được.
Vì thế hắn cũng không có tâm trạng chơi game mà một lần nữa ra khỏi nhà, chạy tới sân trường.
Sân trường rộng lớn, phong cảnh cũng rất tuyệt vời, nhưng tuyệt vời nhất là những nữ sinh thanh xuân lui tới, các nàng hoặc chuyện trò vui vẻ, hoặc ngồi im lặng đọc sách trên những chiếc ghế đá khắp sân. Chỉ tiếc là phần lớn trong đó đều đã có hộ hoa sứ giả ở bên cạnh.
Đại Nhiệt dừng bước, có chút mờ mịt nhìn quanh — Long Hải Thanh ở nơi nào?
Không biết phòng ký túc xá, cũng không biết số điện thoại của nàng, giờ muốn tìm nàng giữa sân trường thế này không khác nào biển rộng tìm kim, hi vọng thật mong manh.
Đại Nhiệt khẽ thở dài, cảm thấy mình thật thất bại. Hắn cũng lười đi bừa thử vận may, chọn một chiếc ghế đá mà ngồi xuống nghỉ chân.
Điện thoại đột nhiên reo, vừa nhìn, không ngờ là Yêu Yêu.
- Yêu Yêu, em đang ở đâu?
Tìm không thấy Long Hải Thanh, Yêu Yêu lại tự gọi điện thoại tới. Có vẻ như có hi vọng giải hòa rồi.
Yêu Yêu im lặng một lát mới nói:
- Tiểu ca, em đang ở trước cửa Đồ Thư Quán, nếu anh có rảnh thì tới đây một lát đi.
- Được, anh qua ngay đây.
Đại Nhiệt lập tức đứng dậy, vội vàng chạy tới Đồ Thư Quán. Hắn vừa đi, vừa nghĩ lát nữa sẽ xảy ra tình huống gì, mình nên nói cái gì.
(Đồ Thư Quán: tên thư viện trường này)
- Thôi, mặc kệ đi. Dù thế nào thì lát nữa cũng phải giải thích rõ ràng. Cứ lề mà lề mề cũng không phải là biện pháp, mình phải sớm làm rõ những quan hệ nam nữ phức tạp này, sau đó trốn vào trò chơi mấy ngày cho tĩnh tâm vậy.
Đại Nhiệt thầm hạ quyết tâm, có điều khi hắn đi tới trước cửa Đồ Thư Quán thì chấn động rồi — trong chòi nghỉ chân bên cạnh đó có hai cô gái, một là Yêu Yêu, còn người kia không ngờ là Long Hải Thanh!
Không thể tin nổi là các nàng lại đang ngồi cùng nhau, hơn nữa từ vẻ mặt thì dường như rất hòa hợp, không hề giống có mâu thuẫn.
- Lẽ nào sự việc đã xảy ra thêm vài phản ứng hóa học gì mà mình không biết?
Đại Nhiệt hồ nghi không thôi, đi vào trong chòi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thấy hắn, Long Hải Thanh không khỏi nhớ tới nụ hôn ban nãy, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn không quên đón tiếp Đại Nhiệt bằng cái bĩu môi ra chiều xem thường để thể hiện tức giận.
Đại Nhiệt thầm buồn cười, thừa dịp Yêu Yêu vẫn đang cúi đầu mà tranh thủ đáp lại Long đại mỹ nhân bằng cách chu mỏ làm một động tác hôn gió không tiếng động.
Long Hải Thanh thiếu chút nữa muốn rít lên, hận đến nghiến răng — tên chết tiệt này bình thường có vẻ như ngoan hiền lắm, ai ngờ được tiện nghi một cái biến thành to gan lớn mật, lại dám trêu chọc mình.
Đại Nhiệt bước đến, nhưng hai nàng lại bảo trì im lặng, tình cảnh nhất thời lâm vào buồn tẻ.
- Khụ khụ!
Đại Nhiệt cảm thấy tình huống này thân là nam nhân phải bắt đầu trước, chủ động lên tiếng:
- Hai người ở đây làm gì vậy?
Long Hải Thanh tức giận thuận miệng trả lời:
- Chờ cậu thôi!
- Chờ tớ?
Đại Nhiệt chỉ vào chóp mũi của mình, không dám tin đặt câu hỏi:
- Chờ tớ làm gì?
- Chờ cậu chịu đòn nhận tội!
Long Hải thanh nói thẳng.
- À, hiểu rồi!
Đại Nhiệt nhanh chóng hiểu ý, liền thực nghiêm chỉnh đứng trước mặt Yêu Yêu, chuẩn bị giải thích vài câu.
Yêu Yêu ngẩng đầu lên, hai mắt nàng có chút sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc. Nàng bỗng lên tiếng:
- Tiểu ca, em gọi anh tới không phải để xin lỗi em mà là để xin lỗi chị Hải Thanh!
- Cái gì?
Đại Nhiệt cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.
Yêu Yêu cắn môi nói:
- Tiểu ca, anh làm ra chuyện ấy với chị Hải Thanh mà không định xin lỗi sao?
Chuyện ấy? Hai từ này thật là dễ hiểu nhầm!
Đại Nhiệt gãi đầu, vội giải thích:
- Yêu Yêu, sự tình không phải như em thấy đâu…
- Em biết!
Yêu Yêu cắt lời hắn:
- Chị Hải Thanh xinh đẹp như vậy, không có nam nhân nào không nổi tà tâm, em có thể lý giải.
Trời đất thánh thần ơi, đây là chuyện gì, sao con muốn hồ đồ rồi?
Đại Nhiệt nhăn mày, thực tốn sức ngẫm nghĩ ý tứ trong lời của Yêu Yêu.
Yêu Yêu tiếp tục nói:
- Nhưng mà tiểu ca à, mọi người đều là người trưởng thành rồi, phải lý trí một chút chứ, mọi chuyện không thể miễn cưỡng. Lần này anh manh động, may là chị Hải Thanh cũng không có trách anh, chỉ cần anh nói lời xin lỗi là tốt rồi.
- Chờ đã!
Đại Nhiệt quát lớn:
- Yêu Yêu, ý em là anh bá vương ngạnh thượng cung, cưỡng hôn cô ta?
Hắn chỉ Long Hải Thanh bên cạnh.
Yêu Yêu nói:
- Không phải sao? Chị Hải Thanh đã kể hết với em rồi.
Thì ra là thế! Ca rốt cuộc hiểu rõ…
Đại Nhiệt liếc nhìn Long Hải Thanh, thấy nàng cố ý nghiêng đầu, giả vờ không chút để ý nhưng khóe miệng lại trộm nở một nụ cười đắc ý.
Đồ yêu tinh! Lại bêu riếu ca thành một gã sắc đảm che trời! Lần này đến phiên Đại Nhiệt hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất quá việc đã đến nước này, giải thích thêm chỉ làm chuyện càng hỏng bét, vậy thì nhận đi, mà tính kỹ lại thì mình cũng không oan — chính là mấy ‘động tác’ có độ khó cao kia.
Vì thế hắn xấu hổ cười cười, đầu óc thì liên tục xoay chuyển, muốn nghĩ ra lời nào đó để cứu vãn lại bộ mặt.
Bên kia Long Hải Thanh bắt đầu thúc giục:
- Xin lỗi mau đi! Tớ còn có việc nữa.
Đại Nhiệt chợt nghĩ ra một cách hay ho, vì thế nghiêm túc nói:
- Cậu yên tâm! Tớ nhất định sẽ xin lỗi, hơn nữa xin lỗi chân thành nhất.
Yêu Yêu kỳ quái nhìn hắn, không biết hắn lại muốn giở trò gì. Mà Long Hải Thanh thì khoanh tay trước ngực, dương dương tự đắc mà chuẩn bị lắng nghe lời xin lỗi từ hắn.
Đại Nhiệt làm mặt ủ rũ, một bộ đau đớn hối hận đến cùng cực mà kiểm điểm:
- Tôi thừa nhận, bởi vì không có thời gian chuẩn bị cho nên một cái hôn với Long Hải Thanh tiểu thư không được trọn vẹn, cũng không đủ lâu…
- Cậu… cậu…
Long Hải Thanh không thể tưởng được hắn dám nói ra lời "xin lỗi" như thế, vừa sợ vừa giận, làm sao còn dám nghe thêm, dậm chân tức tối chạy trốn.
Đại Nhiệt thực vô tội hỏi:
- Sao cô ấy lại chạy nhỉ?
Yêu Yêu tức giận mắng:
- Tiểu ca, đó là cách xin lỗi của anh sao?
Đại Nhiệt cười ha ha:
- Anh chính là một sắc lang mà, phương thức xin lỗi của sắc lang chính là như vậy.
- Nhàm chán!
Yêu Yêu bỏ xuống một câu, cũng chạy.
Đại Nhiệt thì thào tự nói:
- Đúng là rất nhàm chán! Nhưng còn cách nào đây? Ài, thôi quên đi, vẫn là về nhà chơi game cho sướng…
-----oooo-----