Dịch & biên: †Ares†
oOo
Tin tức thắng lợi truyền đến khu nghỉ của nhóm tuyển thủ thành Trường An, dẫn tới một tràng im lặng — im lặng ngoài ý muốn, sau đó theo Thiên Hạ Nhất Thủ đi đầu, tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ.
Đại Nhiệt thắng lợi!
Vốn đây chỉ là một trận PK như bao trận khác trong game, nhưng trải qua ba trận lúc trước đều là Trường An thất bại, các người chơi của Trường An rất cần một trận thắng như vậy để vãn hồi tình cảnh.
Không khí cần tăng thêm gia vị, anh hùng cũng là như thế.
Giờ phút này, Đại Nhiệt đã trở thành nam nhân vật chính độc nhất vô nhị trong lòng các người chơi của thành Trường An.
Khi ‘anh hùng’ một thân tối đen xuất hiện trở lại trong sân, mọi người đồng loạt lao tới vây hắn vào giữa. Yến Cuồng Đồ lại càng khoa trương ôm lấy bắp đùi của Đại Nhiệt, nghẹn ngào một hồi lâu mới bật một câu rắm thối:
- Anh hùng! Bắp đùi của ngài thật to nha!
Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Đại Nhiệt cố ý nghiêm sắc mặt lại, vẻ nghiêm túc phê bình:
- Yến đại ca, anh đã từng này tuổi, xem vô số phim anh hùng rồi mà diễn chẳng ra gì cả, đặc biệt là cách gọi hai chữ anh hùng cũng chẳng có điểm nhấn tẹo nào.
- Thế hả?
Yến Cuồng Đồ sờ sờ cái mũi, rất phối hợp hùa theo:
- Nhất định là vừa rồi anh chưa đưa cảm xúc vào, nếu không chúng ta diễn lại đi, anh cam đoan lần này kêu sẽ có thêm cảm tình.
Mọi người thấy cặp đôi dở hơi này diễn trò, không nhịn được lại cười phá lên.
Bên kia Hồ Ly nói:
- Yến Cuồng Đồ, hiện tại hiền đệ của anh đi ra rồi, nợ nần giữa chúng ta coi như hết!
- Nợ! Nợ gì cơ?
Hồ Ly thấy Yến Cuồng Đồ giả ngây giả dại không khỏi nghiến răng:
- Không phải anh nói muốn khiêu chiến với tôi sao?
Yến Cuồng Đồ chợt nói:
- À cái đó hả! Nhưng lúc sau anh cũng nói nếu hiền đệ thắng thì anh không truy cứu nữa, cũng không thi đấu với cô.
Nhìn thấy hai người cãi nhau, Đại Nhiệt có chút không thoải mái, vội lên tiếng:
- Này này, hai người đừng có cướp khung hình như thế chứ. Giờ ca mới là nam chính. Hai người cứ ầm ĩ thế thì chiếm hết đất diễn của ca rồi.
Yến Cuồng Đồ lập tức phụ họa nói:
- Đúng đúng! Chúng ta dừng, ra sau để nam chính lên đài đi.
Hắn nói xong lại thật sự dời bước đứng đằng sau Đại Nhiệt, vẻ mặt nghiêm trang như một bảo tiêu.
- Anh… Các anh…
Hồ Ly nghe bọn hắn liên thiên một hồi loạn cả lên, không còn sức mà tức giận, chỉ biết hung hăng dậm chân rồi mở hình thức rút thăm, ngẫu nhiên chọn một đối thủ mà đi thi đấu cho khuất mắt.
Tội nghiệp vị tuyển thủ ‘may mắn’ được nàng chọn để xả giận kia. Cầu thần phật phù hộ cho người ta!
Hồ Ly vừa biến mất, Yến Cuồng Đồ lúc này mới đưa tay lau mồ hôi — nói thật khi so với Long thị cao thủ cao cao thủ hắn vẫn còn biết tự hiểu mình. Thất bại không sợ, thế nhưng thất bại dưới tay em dâu thì vai vế chắc chắn rớt mấy cấp bậc rồi. Đây là điều hắn không thể tiếp nhận!
Đại Nhiệt kỳ quái hỏi:
- Cô nàng này hôm nay làm sao vậy? Cứ như là ăn phải thuốc nổ, gặp ai cũng muốn bùm một cái thế! Đúng rồi, Yến đại ca, sao anh cũng bị cô ấy giận thế?
- Còn không phải là vì chú!
Yến Cuồng Đồ tức giận trả lời — tại thời khắc này hắn rốt cuộc hiểu được sâu sắc hàm ý trong câu "quan thanh liêm khó lo được việc nhà".
- Vì em? Xin chỉ giáo?
Yến Cuồng Đồ to tiếng nói:
- Thôi bỏ qua đi, lảm nhảm mãi người ta ghét cho. Vẫn là nên nói chú đánh bại Muỗi Tai To thế nào đi.
- Đúng thế! Mau nói tường tận một chút!
‘Khán giả’ chung quanh cũng chỉ đợi lúc này, vội lên tiếng ủng hộ.
Đại Nhiệt tặc lưỡi:
- Chỉ gói gọn trong năm từ: không giống như dự tính!
Yến Cuồng Đồ ngạc nhiên:
- Ngay cả Muỗi Tai To cũng bị chú đánh bại, chú còn không hài lòng cái gì?
Đại Nhiệt lạnh nhạt nói:
- Yến đại ca, đây chỉ là một trận tranh tài trong Vòng Chung Kết thôi, chưa nói lên được cái gì mà!
Thiên Hạ Nhất Thủ có chút tán thưởng nói:
- Thắng không kiêu, đủ bình tĩnh. Có tiền đồ! Đây chính là điểm tôi thích ở cậu. Xem ra chúng ta liên minh là rất đúng đắn.
Thiên Hạ Nhất Thủ không hề ‘vỗ mông ngựa’, đây là hắn thật sự vừa lòng với Đại Nhiệt.
Yến Cuồng Đồ nói:
- Thế nhưng vạn sự khởi đầu nan. Hiện giờ chú xử xong khối xương khó gặm nhất, về sau tự nhiên là thuận buồm xuôi gió đánh đâu thắng đó.
Đại Nhiệt chỉ cười không nói gì thêm — kỳ thật hắn cũng rất có lòng tin vào bản thân, nhưng đời người luôn tràn ngập chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không định nói trước để dễ bước không qua.
Hắn chính là một người như thế, thế nói dễ nghe là ổn trọng, khó nghe thì là lo trước sợ sau. Có điều bất kể thế nào thì tính cách của Đại Nhiệt cũng sẽ không thay đổi.
Thời gian kế tiếp, các trận thi đấu trong Vòng Chung Kết được tiến hành trong khí thế hừng hực. Ở trong ba ngày này, Vòng Chung Kết của giải đấu Anh Hùng Tranh Bá lần đầu tiên được tổ chức trong Tây Du Nhất Mộng đã trở thành sự tình để toàn bộ người chơi chăm chú dõi theo. Mỗi một cuộc tranh tài trong đó đều trở thành đề tài để mọi người nói chuyện say sưa.
Đại Nhiệt cũng như Yến Cuồng Đồ đã dự đoán, ở những trận tiếp theo quả thực có thể dùng thế như chẻ tre để hình dung, một đường không có gì ngăn cản nổi, giành trọn cả trận thắng lợi, viên mãn lấy được ngôi vị quán quân của server Đông Thắng Thần Châu.
Đây cũng là điều được dự đoán trước, bởi trong server này cũng chưa thấy xuất hiện người nào có thể đối kháng được Muỗi Tai To, mà Muỗi Tai To thua một trận dưới tay Đại Nhiệt cho nên chỉ có thể giành vị trí á quân.
Vấn đề là, bất kể trong hiện thực hay trong trò chơi, người ta đều chỉ nhớ tới cái thứ nhất.
- Khá lắm cu! Thực sự là cậu!
Phong Tử biết tin lập tức gọi điện tới, giọng rất phấn khích.
Đại Nhiệt cười ha ha nói:
- Lấy cái quán quân mà thôi, có chế ra xuân dược đâu mà cậu hưng phấn thế hả.
Phong Tử trêu ghẹo nói:
- Hử! Tự dưng lại khiêm tốn thế? Khi nào thì thay đổi rồi? Xem ra giang sơn dễ đổi bản tính cũng theo!
Đại Nhiệt cười mắng:
- Đổi đổi cái sh!t ấy! Kẻ ăn nơ rửng mỡ như chú làm sao hiểu được trái tim bao dung của ca!
- Chém gió! Ca còn không hiểu cách làm người của chú sao?
Đại Nhiệt thở dài:
- Hiện tại ca biết mình sai rồi, sửa không được sao?
- Ha ha, thôi không đùa nữa! An ủi tớ đi. Mẹ nó chứ, tớ thua mất một trận, trượt ngôi quán quân rồi, cho nên không có cơ hội gặp cậu tại Anh Hùng Quyết Chiến.
Phong Tử buồn bực nói.
- Hở, xem ra server bên đó không ít cao thủ nhỉ, cả cậu cũng không thể phá vây.
Phong Tử nói:
- Hừ, đen thôi! Mà cậu biết quán quân bên server của dân Nhật tên là gì không? Gọi là Tùng Hạ Nhất Kê, người này chẳng những luyện pháp thuật chiến đấu tới đỉnh cấp mà nghe nói còn nắm giữ trong tay một món pháp bảo Tiên Thiên!
- Cái gì? Pháp bảo Tiên Thiên?
Đại Nhiệt giật mình kêu lên.
- Đúng, nhưng người này lại không có sử dụng nó lần nào trong Vòng Chung Kết, bởi vậy cũng không ai rõ đó là vật gì, nhưng trình độ lợi hại thì không cần nhiều lời… Hơn nữa, đó còn là nữ!
Đại Nhiệt hậm hực nói:
- Nghe tên thôi cũng biết rồi! Tùng Hạ Nhất Kê! Làm gì có gã nam nhân nào lại đi sử dụng cái tên biến thái này chứ. (Bởi vì giữa các server là ngôn ngữ bất đồng, cho nên hệ thống sẽ tự động thêm phần phiên dịch trên bảng thao tác của từng người chơi, cả tên nick cũng sẽ dịch phiên âm sang ngôn ngữ mà người kia sử dụng).
Phong Tử buồn bực nói:
- Đáng ghét thật, ca ghét dân Nhật, mà cô ả này lại mạnh quá, sợ là tuyển thủ Trung Quốc chúng ta thua mất.
Đại Nhiệt la lớn:
- Hừ, còn có ca đây.
- Dưới tình huống như vậy tớ lại không hi vọng cậu đụng trúng cô ta, như vậy còn có thể có cơ hội giành chiến thắng.
Đại Nhiệt khinh bỉ nói:
- Tự mình không bằng người ta đừng có suy ca cũng vậy! Mỗi người đều có nhược điểm để lợi dụng chứ.
Nghe hắn nói, Phong Tử nghi ngờ:
- Cậu biết nhược điểm của Tùng Hạ Nhất Kê?
Đại Nhiệt cười ha ha:
- Thì kê là gà mà! Gà sợ bị nhổ lông!
- Shut up! Chỉ giỏi liên thiên.
-----oooo-----