oOo
- Đưa tiễn ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt, anh phải đi đây. Chú có chắc là cân được không đấy? Nếu không đợi anh xong việc quay lại giúp?
- Không cần, chuyện này em phải làm ngay rồi.
- Này hiền đệ, dù có gấp thì cũng phải cẩn thận đấy nhé, đừng có lại làm mất hết quần áo.
- Này! Lão đại, em là lên núi đánh khỉ chứ không phải đi kỹ viện đâu mà dặn!
- Ha ha ha! Cứ vậy đi, anh cũng phải đi kiếm ăn đây.
Yến Cuồng Đồ đưa thẻ thông hành của mình cho Đại Nhiệt, còn hắn có nhiệm vụ khác phải làm nên rời khỏi. Nói thật, hắn là một người rất hiếm gặp, có vẻ điên điên khùng khùng nhưng lại hết sức chân thành; nhìn dâm đãng thực tế lại thuần khiết như xử nữ; đã muốn làm gì tuyệt đối không do dự. Có lẽ bên trong vẻ phóng đãng kia là một trái tim cô độc.
Có người đem trò chơi trở thành một loại nghề nghiệp để kiếm sống; có người lại coi nó là bước đệm để nổi danh; càng nhiều người xem nó như là một nơi để giết thời gian rảnh.
Yến Cuồng Đồ thì sao?
Đệch! Từ khi nào mình lại trở nên ưu tư như vậy! Cảm xúc này rất phổ biến khi hồi quang phản chiếu chuẩn bị nằm quan tài, không được, không được…
Đại Nhiệt nghĩ mà giật mình, vội vẫy tay cùng Yến Cuồng Đồ cáo biệt:
- Yến đại ca, cảm tạ tiền và thẻ thông hành của anh, lần sau có khó khăn em sẽ tiếp tục tìm anh.
Yến Cuồng Đồ nghe thấy, lập tức thúc ngựa chạy như ma đuổi: còn tìm nữa! Cho chú một bộ đồ cấp , thêm bó thảo dược cao cấp, còn kèm một con ngựa ca đã muốn phá sản, thật xem ca là gà mái đẻ trứng vàng đấy à?
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Đại Nhiệt âm thầm thở dài: Yến Cuồng Đồ này đáng giá kết giao, cá tính khẳng khái, có tiềm chất làm bạn tốt. Hắn nhìn lên sắc trời, trong lòng căng thẳng — giờ báo tử sắp đến! Hắn vội vàng thúc ngựa chạy ra bến thuyền, bắt chuyện với thuyền phu.
Thời thế thay đổi, giờ này nơi đây đã không còn một bóng người chơi nào. Thuyền phu đúng trách nhiệm hỏi:
- Đại Nhiệt, ngươi muốn lên Tiểu Hoa Quả Sơn sao? Nơi đó chính là phạm vi thế lực của Tề Thiên Đại Thánh, hầu binh hầu tướng đông như kiến cỏ, hung mãnh dị thường, rất nguy hiểm.
Đại Nhiệt thực khẳng định nói:
- Đúng, ta muốn đi.
- Ngươi thật sự muốn đi? Suy nghĩ kỹ chưa? Thế gian không có thuốc hối hận, ta phải nói cho rõ, là tự ngươi kiên trì muốn vượt biển lên núi, tới Tiểu Hoa Quả Sơn có trúng gió cảm mạo, gãy tay gãy chân, đau đầu nhức óc gì cũng không đều không liên quan tới ta. Giờ ngươi còn muốn lên thuyền không?
Đại Nhiệt quả thật chỉ muốn cho hắn một bạt tai, lần nữa xác định.
- Tốt lắm, mời giao nộp thẻ thông hành cùng đồng.
Xong xuôi thủ tục lên thuyền, Đại Nhiệt đứng ở mũi thuyền, một đường theo gió vượt sóng, rất tiêu sái. Trong hiện thực, Đại Nhiệt cũng đã từng ngồi thuyền, nhưng đều là tàu thủy cỡ lớn, đi trên mặt biển êm như đứng trên đất bằng, giờ ngồi loại thuyền buồm nhỏ chạy sức gió thế này lại có một cảm giác khác, dập dềnh theo sóng, lả lướt theo gió, chân chính cảm nhận được mùi vị của biển.
Hành trình không bao lâu, vừa mới lên bờ, hắn đứng còn chưa ấm chỗ, ngựa cũng chưa kịp ăn cỏ, đã nghe tiếng ‘chi chi’ vang lên, một con Đại Mã Hầu vô cùng hung mãnh vồ tới.
Đại Mã Hầu, Thú tộc cấp , con cháu đời thứ có vị tổ tông theo hầu Tề Thiên Đại Thánh, giỏi leo trèo, tất sát kỹ: Hầu Trảo Thâu Đào!
Giỏi cho con súc sinh, vừa lúc lấy mày thử uy lực cấp . Đại Nhiệt xuất một chiêu Hàm Trư Thủ, gậy ông đập lưng ông cũng cho nó một đòn “hầu tử thâu đào”! (Khỉ trộm đào, hay chính xác là thò tay móc ‘trứng’)
—!
Trị số sát thương này xuất hiện làm Đại Nhiệt trợn tròn mắt. Đại Mã Hầu động tác như bay, cũng thịt mất của hắn gần máu.
Đây là có chuyện gì? Ca đã là cao thủ đỉnh cấp cấp , toàn thân trên dưới mặc dù là đồ trắng như cũng đều thuộc cấp , thuộc tính còn tốt hơn những loại cực phẩm cấp nhiều, thế mà lại đánh như gãi ngứa cho con Hầu Tử mới cấp !
Hiện thực tàn khốc không chấp nhận cho Đại Nhiệt quá nhiều thời gian suy xét, Đại Mã Hầu lần thứ hai xông tới. Cùng lúc đó, trên một thân cây cách đó không xa, hai con Trường Tí Hầu cũng bị kinh động, một bên ‘chi chi’ gọi đồng bọn khác, một bên lấy tốc độ như tia chớp mà bám dây leo đu xuống, giáp công Đại Nhiệt.
—!
—!
—!
Sinh mệnh của Đại Nhiệt đúng là như nước sông Hoàng Hà chảy xiết ra biển, chỉ có thể liều mạng dùng thảo dược cao cấp một giây‘chi chi’ loạn lên, mặt đỏ hồng, chảy nước miếng mà nối đuôi nhau nhào tới.
Khổ rồi! Đại Nhiệt bị dọa đến toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, hắn vội xông ra khỏi vòng vây của ba con khỉ trước mặt, liếc mắt thấy chiếc thuyền ở bến đang chuẩn bị xuất phát về đất liền, lập tức trình diễn một màn nhảy xa trốn lên thuyền, vậy mà vẫn còn bị con Đại Mã Hầu kia kịp cào trúng một trảo ngang ngực, lượng máu còn sát đáy.
Trở về địa điểm xuất phát không bị hạn chế nào cả, chỉ cần lên thuyền là được. Đại Nhiệt kinh hồn chưa định, quay đầu nhìn lại, Tiểu Hoa Quả Sơn lúc này đã trở thành một chấm đen thần bí. Mà nghĩ cũng thương, con ngựa mới cưỡi chưa được bao lâu kia khẳng định thành thức ăn cho đám khỉ rồi. Trong Tây Du Nhất Mộng, thú cưỡi cũng tính là một vật sống, nếu như không cất vào không gian thú cưỡi thì nó cũng có thể bị quái vật cùng người chơi công kích, và có thể bị thương hoặc chết.
Đây tới cùng là có chuyện gì?
Vừa rồi sự tình phát sinh quá nhanh, Đại Nhiệt căn bản không có cơ hội tự hỏi, hiện tại nằm ở trên thuyền, hắn nghĩ mãi, rốt cục nghĩ đến một chỗ mấu chốt, tay chân nhất thời lạnh lẽo cứng ngắc lại.
Sau khi ăn Thú Vương Đan, Đại Nhiệt lập tức lên tới cấp , sinh mệnh, công kích, phòng ngự cùng nhiều thuộc tính khác đều gia tăng giá trị tối đa lên, hơn nữa còn võ trang thêm trang bị cấp càng như hổ mọc thêm cánh, đủ để ngạo thị quần hùng. Thế nhưng, skill chiến đấu Hàm Trư Thủ của hắn thuộc loại quyền cước, không thể trang bị vũ khí cấp cao, từ đó không được cộng thêm lực công kích từ vũ khí, mà Hàm Trư Thủ của hắn chỉ luyện đầy cấp , nói cách khác, hiện tại tổng thể lực công kích của hắn chỉ nhỉnh hơn khi ở cấp đôi chút. Hắn không phải là không có nghĩ tới đem Hàm Trư Thủ luyện đầy cấp mới lên Tiểu Hoa Quả Sơn, nhưng đã không có thời gian để cho hắn làm như vậy.
Về phương diện khác, Đại Nhiệt vẫn là đánh giá thấp sự lợi hại của đám khỉ trên Tiểu Hoa Quả Sơn, xem nhẹ đến trí mạng. Hắn vốn tưởng mình cấp , đối phó vài con khỉ cấp hẳn không thành vấn đề, lại bản không có nghĩ đến, hầu tử trên núi chẳng những nhiều, hơn nữa lực công kích cao đến thái quá.
Do vậy, cái kết quả hắn trọng thương xuống núi, chật vật chạy thoát thân đã là cực kỳ hợp tình hợp lý.
Cập bờ, Đại Nhiệt thất hồn lạc phách đi đến trên đất bằng, tâm tư tự tử bằng uống nước biển cho mặn chết cũng có, thất tha thất thểu nằm sõng soài lên một tảng đá, không biết nên làm cái gì tiếp. Nhỏm đầu dậy nhìn quanh, trời bao la, biển mịt mờ, gió thổi váy tốc thật cao…
Đệch, giờ là lúc nào? Còn muốn nằm đấy mà ảo tưởng.
Đại Nhiệt ngơ ngác nhìn chằm chằm vầng mặt trời đỏ rực đang dần chìm cuối đằng Tây, tiếng của Ngụy Trưng lại quanh quẩn bên tai:
- Ngọc Đế tức giận, mệnh lệnh Câu Hồn Sứ Giả Địa Phủ vào lúc mặt trời lặn ngày mai tới đoạt hồn phách của ta, mạng ta không còn bao lâu nữa rồi.
Sau đó lại đến tiếng nhắc nhở lạnh như băng của hệ thống: "bạn gây ra nhiệm vụ 'Cái chết của Ngụy Trưng', nhiệm vụ này là nhiệm vụ cuối cùng trong ba nhiệm vụ ẩn liên hoàn, có tính chất duy nhất, nhất định phải hoàn thành. Một khi không vượt qua, bạn sẽ phải thay thế Ngụy Trưng để Câu Hồn Sứ Giả Địa Ngục lấy đi hồn phách."
Hôm nay là ngày cuối cùng, hiện tại mặt trời đã bắt đầu lặn.
- Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn!
(Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn)
Từ lúc còn rất nhỏ Đại Nhiệt đã thuộc lòng hai câu thơ này, nhưng tới giờ hắn mới thực sự hiểu rõ hàm ý trong đó, chính là cảm giác thời gian trôi qua thật thê lương, dù có tâm nhưng không khả năng thay đổi bất cứ chuyện gì.
-----oooo-----