Người tới là một ông lão râu tóc bạc trắng, dáng người cao lớn, bộ đạo bào màu xanh ông ta khoác trên mình chốc lại lay động trong gió, nhìn qua rất có tiên phong đạo cốt. Nhưng trông kỹ một chút thì hóa ra bộ đạo bào kia nhăn nhúm như may từ giẻ lau, khiến ông lão rớt thẳng xuống thành một kẻ thôi lếch thếch, lưu lạc đầu đường xó chợ. Thế nhưng tiếp tục nhìn kỹ, ông lão này lại để lại cho người ta một cái ấn tượng khác — làn da hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, tinh khí nội liễm, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới chí cao phản phác quy chân.
Rất rõ ràng, đây là một NPC, nhưng trên đỉnh đầu không có hàng chữ màu lam của tên riêng. NPC không hiển thị tên hiển nhiên có thân phận không hề tầm thường, có đại thần thông, vì thế mới có thể ẩn tên của mình đi.
Bộ dạng của con quái thú mà ông ta cưỡi càng kinh thế hãi tục, dài mét, cao mét, hai mắt lóe hồng quang, miệng to như cái chậu, từ khóe miệng mọc ra hai cái răng nanh trắng nhọn hoắt dài đến nửa mét. Con thú này toàn thân phủ kín lân giáp màu xanh, chân như chày đạp lên bốn đám mây, nhìn lúc thực lúc ảo, như thần như ma. Con thú này đã không thuộc về loại Thần thú kỵ của người tu Tiên hay Ma thú kỵ của người tu Phật nữa, mà là một Huyễn thú!
Cái gọi là Huyễn thú, chính là nói về loại thú cưỡi thân thể đúc từ pháp thuật, là vật hư ảo, chỉ có nhân vật có pháp lực thông huyền mới có thể từ triệu hoán chúng từ dị không gian ra. Mỗi người chỉ có thể triệu hoán được một con Huyễn thú, pháp lực cao thấp sẽ quyết định mức độ lợi hại của Huyễn thú được triệu hoán. So với Ma thú và Thần thú thì Huyễn thú càng lợi hại hơn, không những linh trí cao hơn, công kích sắc bén hơn mà còn có được thân thể bất tử, chỉ khi chủ nhân chết đi nó mới bị đưa về không gian cũ, chờ đợi chủ nhân tiếp theo triệu hoán.
Mặt khác, Huyễn thú cũng có thể tiến hóa, tự nó có pháp môn tu luyện, cho dù lúc mới triệu hoán rất yếu nhưng càng về sau theo trình độ tu luyện càng cao thì nó sẽ càng tiến hóa để trở nên mạnh mẽ hơn.
Ông lão nhảy xuống từ trên lưng Huyễn thú, cũng không nhìn thấy thân động, chớp mặt đã tiến tới trước mặt Đại Nhiệt, cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Đại Nhiệt chấn động, không tự chủ lùi lại một quãng, hét lên:
- Móa! Ông già, ông tới gần vậy hả, định làm gì ca?
Hắn sợ hãi trong lòng. Nếu không có điều kiện gì đặc biệt, bất kể người chơi hay NPC cũng không có quyền tiến vào động phủ cá nhân, ông già này đến tìm mình, không biết là phúc hay là họa?
Ông lão nhìn từ trên xuống dưới Đại Nhiệt mà đánh giá một lần rồi cười nói:
- Không ngờ đệ tử đầu tiên của lão đạo ta lại là một tiểu bạch kiểm!
Lại nghe được câu đánh giá quen tai này, Đại Nhiệt vội vàng bày ra tạo hình chiêu bài, nghiêm túc đính chính:
- Tiểu bạch kiểm chỉ là bề ngoài của ta, kỳ thật ta có thể làm nhân vật chính.
- Ồ, thế sao? Ta đây thật muốn nhìn!
Ông lão bỗng nhiên động thủ, nắm lấy góc áo của Đại Nhiệt, ‘vèo’ một cái bay ra ngoài. Thân pháp này, tốc độ này quả thực giống như sao băng. Làm một phép so sánh, nếu tốc độ cưỡi gió mà bay của Yến Cuồng Độ là thì tốc độ của ông lão này ít nhất cũng phải đến !
Vèo! Ông lão đưa Đại Nhiệt trở lại địa điểm cũ, trước sau chưa đến giây!
- Hắc hắc! Cung nữ trong hoàng cung đẹp không?
Ông lão hỏi một câu rất kỳ quái.
Dưới tốc độ quá nhanh, mặt mũi của Đại Nhiệt bị gió ép đến độ biến dạng mãi chưa hồi, tóc cũng bị hất hết về bên trái, tạo hình như một cây chổi quét nhà, bộ quần áo bình thường cấp trên người bị xé rách từng mảng lớn, lộ ra da thịt của chủ nhân. Một hồi lâu sau hắn mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, nói:
- Không đẹp bằng tiên nữ!
Nguyên lai trong nháy mắt này, ông lão lại có thể dẫn hắn tới hoàng cung trong thành Trường An, du lịch ngắm cảnh một phen.
- Vậy ta kéo ngươi đi xem tiên nữ.
Ông lão nói xong lại nắm cổ áo Đại Nhiệt rồi ‘véo’ một cái bay lên trời.
Lần bay này chút nữa thì lấy đi cái mạng nhỏ của Đại Nhiệt. Hắn vừa mới khai khiếu, nhưng không biết lý do tại sao lại không có vòng bảo hộ như Nhiếp Thân Quang hay Hộ Thể Tiên Khí, dưới tốc độ nhanh như vậy, thân thể làm sao chịu nổi? Cơ thể hắn giống như là bị một lực ngàn cân đập trúng, khí huyết chạy loạn, phun ra mấy ngụm máu tươi; toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ cái quần lót được hệ thống bảo hộ vĩnh viễn không phai màu cũng như không thể rớt xuống, toàn bộ quần áo tất cả đều bị xé thành từng mảnh nhỏ, bay đầy trời.
Trở lại mặt đất, Đại Nhiệt tức đến sùi bọt mép, sắc mặt tái nhợt, nếu không phải ông lão vẫn nắm lấy thì hắn đã sớm nhũn ra trên đất như một đống bùn.
- Được! Tố chất thân thể không sai! Lại có thể chịu đựng được, là một tài liệu tốt.
Sau một phen kiểm tra với Đại Nhiệt, ông lão lộ ra nụ cười thưởng thức.
Đại Nhiệt trợn tròn mắt, thều thào nói:
- Đừng khen không như vậy! Mau xuất ra mấy ngàn mấy vạn đồng cho ta mua thuốc đi! Chậm trễ sẽ tai nạn chết người đó.
Ông lão cười ha ha:
- Trương Tam Phong ta mặc dù lấy võ nhập đạo, nhưng công phu luyện đan cũng là độc bộ thiên hạ. Đây là Thái Cực Đan, ngươi uống xong sẽ không còn việc gì nữa.
Trương Tam Phong? Thái Cực Đan?
Con mắt của Đại Nhiệt lập tức sáng lên — nói đến Trương Tam Phong ai mà không biết, ai mà không hiểu? Đó chính là đại nhân vật có rất nhiều sắc thái truyền kỳ trong lịch sử Trung Hoa, thần tiên sống, thanh danh cực thịnh trong nhân gian. Tuy rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng chắc chắn nhà phát hành sẽ không dám báng bổ thiết kế Trương Tam Phong trở thành một NPC nhỏ bé được. Từ đó mà đoán, lẽ nào Trương Tam Phong được thiết kế thành nhân vật cấp bậc giáo chủ của con đường thứ ba "Lấy võ nhập đạo"? Cho dù ông ta không xuất hiện trong nguyên tác Tây Du Ký, nhưng danh tiếng không kém gì thần tiên trên trời, trò chơi bài trí như vậy coi như cũng ổn thỏa. Ừm, rất có thể! Móa nó, Trương chân nhân trong lịch sử nổi danh là Trương lạp tháp (Trương lôi thôi), lão ngoan đồng, giờ trò chơi thiết kế thành NPC vẫn giữ nguyên tính thích trêu chọc người khác như vậy, tí nữa thì đùa chết lão tử rồi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy viên đan dược đen thùi sáng bóng, không thèm nhìn mà cứ thế nuốt vào.
Quả nhiền là linh dược tốt, thuốc đến thương đi, thoải mái a! Đại Nhiệt sờ sờ cái bụng đã hết khó chịu. "Ục ục", từ đan điền phát ra một tiếng vang kỳ quái. Xem ra Thái Cực Đan cũng không đơn giản chỉ là trị liệu vết thương, hẳn là Tam Phong tổ sư còn đặc ý dùng để điểm hóa mình. Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, hít vào thở ra đều đặn, kích động chờ đợi sự biến hóa.
Đan điền không ngừng phát ra tiếng vang lạ, Thái Cực Đan giống như đã tan ra thành nước, giờ phút này nước thuốc đang sôi lên "ục ục" không ngừng. Lát sau, chỉ nghe "ùm" một tiếng, như là có thứ gì trồi lên khỏi mặt nước, khiến mặt nước lay động rồi từ từ xoay tròn, hóa thành một dòng xoáy lớn, không ngừng hấp thu khí tức trong kỳ kinh bát mạch. Xoáy nước càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, đạt tới cực điểm chợt "uỳnh" một tiếng, nổ tung, ngàn vạn dòng nước ấm dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn khắp cơ thể, đợt sau mạnh hơn đợt trước, một đường đả thông toàn bộ kinh mạch, vận chuyển suốt ba mươi sáu đại chu thiên lại lần nữa hội tụ ở vùng đan điền, dần dần hình thành một vật thể hình cầu. Quả cầu này chậm rãi co bóp, tràn ngập lực lượng sinh mệnh!
Đại Nhiệt cảm nhận rõ ràng toàn bộ quá trình biến hóa của đan điền, không khỏi hạnh phúc đến độ chảy cả nước mắt. Cách người hắn khoảng cách bằng một cánh tay xuất hiện ba thanh trường kiếm ở thể khí dài chừng một mét rưỡi, lấy hắn làm trung tâm tạo thành một kiếm trận hình tròn đường kính hơn mét, hào quang rực rỡ, hàn khí bức người.
Chân Vũ Độn Giáp! Hình thái hộ thể của người lấy võ nhập đạo. Trước mắt là cấp : Tam Kiếm Thành Trận! Một khi chủ nhân gặp nạn, sẽ tự động kích hoạt, tạo ra ba chuôi kiếm hư ảo hộ thân, có thể triệt tiêu % sát thương bên ngoài. Cấp bậc tiếp theo cần vạn điểm ngộ tính
- Cuối cùng thì ta cũng đã giống được Yến đại ca! Ha ha, chỉ cần sáng lập ra võ học chiến đấu nữa, ta sẽ là game thủ độc nhất vô nhị! Thống khoái!
Đại Nhiệt hưng phấn không thôi, hướng Trương Tam Phong quỳ xuống một gối, cung kính nói:
- Cảm tạ Tam Phong tổ sư!
Trương Tam Phong cười ha ha:
- Bởi vì con đường thứ ba khá đặc thù, cho nên có một số việc ta phải tự thân tới truyền đạo tiếp dẫn, ví dụ như kiếm trận hộ thể, lại ví dụ như sáng lập võ học. Hãy chú ý, một khi ngươi đã sáng lập ra võ học thì ngoại trừ một vài pháp thuật phụ trợ phổ thông, ngươi sẽ không dùng được bất kỳ thứ gì khác ngoài võ học mình sáng lập ra nữa.
Đại Nhiệt vội nói:
- Đệ tử nguyện nghe sư tổ dạy bảo.
- Thể chất của ngươi rất tốt, mấy loại thuộc tính nghe – nhìn – lực lượng – nhanh nhẹn đều đạt tới giá trị cao nhất, chính là đối tượng tốt nhất để luyện võ nhập đạo, có cơ hội tương đối lớn sáng tạo ra võ học đỉnh cấp!
- Võ học đỉnh cấp?
Đây là khái niệm gì? Ý nghĩa như thế nào? Hoành không xuất thế, tiếu ngạo giang hồ? Đánh khắp thiên hạ không có đối thủ?
Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Đại Nhiệt ngơ ngẩn cả người, giống như một người nhịn đói đã lâu đột nhiên bị bào ngư vi cá từ đâu tới nhét đầy cổ họng, cảm giác thật kỳ quái.
- Ngồi xuống, nghe ta giảng!
Sắc mặt Trương Tam Phong nghiêm chỉnh lại.
Đại Nhiệt lập tức ngoan ngoãn ngồi xếp bằng ở trước mặt ông ta.