Dịch: Cậu út
Biên tập: †Ares†
"Xin chú ý! Bạn phát động trình tự nhiệm vụ, tiến vào Địa Ngục tầng thứ bảy: Đao Sơn Địa Ngục (Địa Ngục núi đao)!"
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên thật đúng lúc.
Theo truyền thuyết dân gian, Đao Sơn Địa Ngục là nơi dành cho những kẻ khinh nhờn thần thánh hoặc những kẻ thích sát sinh. Không bàn tới giết người, chỉ cần khi còn sống bạn giết qua trâu ngựa mèo chó cũng tính vào đây, bởi vì chúng nó cũng là sinh mệnh, có lẽ kiếp trước của chúng là người… Âm ti không giống với dương gian, nơi đây không có phân ra cao thấp giữa trâu, ngựa, mèo, chó v.v… và người, tất cả đều chỉ có chung một cái tên là sinh linh. Phàm là những kẻ phạm một trong hai tội trên, khi chết sẽ bị đẩy xuống Đao Sơn Địa Ngục, bị lột sạch quần áo, bắt trần truồng mà trèo lên núi đao, tùy vào tội nghiệt nặng nhẹ mà thời gian chịu tội sẽ tương ứng dài ngắn khác nhau.
Đại Nhiệt chỉ mới liếc mắt nhìn qua đã thấy nơi đây toàn là đao, đao thật nhiều thật nhiều.
Vách tường là đao chồng lên nhau mà thành, trần nhà cũng là đao xếp lên, từng thanh chỉnh chỉnh tề tề, ánh đao chói lọi, chỉ cần không không cẩn thận chạm phải thì không nghi ngờ sẽ lập tức mất vài miếng thịt trên người.
Trong lúc tò mò quan sát, Đại Nhiệt chợt nhớ ra một vấn đề lớn, đó là nơi này cơ hồ không có một vật nào có uy lực để dùng Thái Cực Đạo nhấc lên làm vũ khí. Hắn cũng định mượn tạm vài thanh đao để dùng, ai ngờ hệ thống đã vang lên tiếng nhắc nhở: Đây là vật phẩm do Đao Sơn Địa Ngục Vương luyện chế, không thể sử dụng! Mà trừ đao ra thì ở nơi này hầu như không còn gì ngoại trừ mấy viên gạch dưới nền.
Không lẽ lại phải dùng lại ném gạch thần công trong truyền thuyết sao?
Đại Nhiệt chán nản nghĩ.
Mặc dù đỉnh cấp võ học Thái Cực Đạo của hắn mạnh mẽ vô cùng, nhưng cảnh giới thứ nhất "Nhân Tài Thi Giáo, Vạn Vật Giai Bị Vu Ngã" vẫn còn nhiều hạn chế. Ví dụ, uy lực lớn hay nhỏ sẽ phụ thuộc vào độ lớn và cứng của vật thể lấy ra làm vũ khí. Ai chẳng muốn bốc cả một ngọn núi để đi đập người, có điều nhấc lên nổi sao? Nói hơi quá một chút, kể cả nhấc được, nhưng sau đó còn sức mà ném ra không, hay lại tự làm nó đè lên mình mới là vấn đề. Tiếp nữa, nếu hoàn cảnh xung quanh không có vật gì thì phải làm sao? Đây không phải là chuyện không thể xảy ra, bởi vì trong trò chơi sẽ có những bản đồ không có thứ nào cứng rắn to lớn như hòn đá hay gốc cây, nhiều nhất chỉ có mấy viên gạch, đất cát, nước chảy, tuy có thể sử dụng nhưng những thứ này có uy lực nhỏ đến thương cảm, chỉ mang đi giết gà dọa khỉ được thôi.
Gặp phải tình huống thế này, việc không dễ làm rồi.
Thái Cực Đạo của Đại Nhiệt sáng tạo thuộc về con đường Võ lực, trong đó lại chia thành hai hướng: "mượn lực chứng đạo" và "dùng lực chứng đạo". Đại Nhiệt là đi theo hướng đầu tiên.
Mượn lực chứng đạo, tên sao nghĩa vậy, lực lượng bản thân bạo phát ra sao là nhờ lực ở bên ngoài. Ở phương hiện này "mượn lực" lại chia thành nhiều loại hình thức, như của Đại Nhiệt là mượn dùng những tài liệu, vật thể vô chủ có ở xung quanh, tài liệu vật thể này càng tốt thì uy lực càng lớn. Tới khi lên cảnh giới thứ hai thì thêm vào có thể dùng Võ lực của mình để cải tạo rèn luyện tài liệu, đề cao uy lực. Mà một khi tiến lên cảnh giới cao nhất, vậy thì võ lực thông thiên, hoàn toàn không bị hạn chế về tài liệu nữa mà có thể biến không thành có, hư không tạo vật, đạo tạo hóa trời đất.
Còn "dùng lực chứng đạo" là dựa vào bản thân của nhân vật, tu luyện mình đồng da sắt, không cần binh khí mà bản thân chính vũ khí, chẳng qua bây giờ còn chưa có ai theo con đường này.
Con đường thứ ba, lấy võ nhập đạo, không chỉ là con đường bí ẩn nhất trong Tây Du Nhất Mộng mà xác suất để bước lên được cũng nhỏ đến thương cảm, hơn nữa quá trình tu luyện cũng cực kỳ khó khăn gian khổ. Như "mượn lực chứng đạo", căn bản của nó là mượn lực, nhưng không phải lực nào cũng mượn được, ví như người mới nhập môn mà chỉ sáng tạo ra võ học sơ cấp hay trung cấp thì chỉ có thể mượn lực từ cành cây hay hòn gạch, mấy thứ này dùng để ném chim nhỏ còn ăn thua chứ đánh người thì… May mà Đại Nhiệt sáng tạo ra võ học đỉnh cấp, cho nên mới không gặp phải cảnh khổ này.
Nhưng có câu khổ trước sướng sau, khổ tận cam lai! Võ lực nếu tu luyện đến tầng cao nhất thì tính ưu việt của nó so với Tiên thuật hay Phật pháp sẽ hiện ra rõ rệt, trong đó lợi hại nhất chính là có thể đạt tới cảnh giới truyền thuyết "vượt ra ngũ hành"!
Vượt ra ngũ hành, tức là người chơi có thể tùy ý phát huy ra toàn bộ hiệu quả ngũ hành kèm theo, cũng không tiếp tục tồn tại vấn đề ngũ hành tương khắc. Đơn giản chính là bạn có thể dùng ngũ hành khắc chế bất kể kẻ nào, còn người khác lại không thể khắc chế bạn. Nhưng cũng cần nói rõ, thực lực giữa hai bên là một nhân tố rất quan trọng ảnh hưởng tới ngũ hành tương khắc, người ta mạnh hơn, bạn vẫn bị đồ sát bình thường. Chưa kể tới việc có pháp bảo tốt cũng theo nguyên lý tương tự.
Nhưng bây giờ mà bàn luận vấn đề này với Đại Nhiệt thì còn quá xa xôi, tốt nhất vẫn là nên nghĩ làm sao để dùng viên gạch đánh gục được quái vật ở nơi này mới là quan trọng.
Tranh thủ thời gian, Đại Nhiệt nhặt lên bốn viên gạch, hai viên bỏ vào hành trang, hai viên cầm trên tay.
Gạch nơi này khá to, dài chừng phân, màu xanh đậm, cầm vào khá chắc tay, làm cho tinh thần của Đại Nhiệt cũng tốt hơn, vác gạch chạy loạn giống như là một con chuột say rượu đang đi kiếm mèo quyết đấu, thi thoảng còn hét to một tiếng.
Đao Sơn Địa Ngục thực chất là một mê cung do đao tạo thành, không biết rộng lớn bao nhiêu, quanh co khúc khuỷu, may là con đường đi tới khá lớn cho nên không sợ bị đao ở hai bên dễ dàng sát thương. Đương nhiên, ấy là khi bình tĩnh mà đi, còn lúc bị một đám quái vây quanh thì còn khó nói.
Rất nhanh, Đại Nhiệt đã đụng phải con quái vật đầu tiên ở Địa Ngục.
Đó là một Khô Lâu (bộ xương), một con Khô Lâu chỉ có một tay — số lượng quái vật Quỷ tộc rất thưa thớt, chỉ nhỉnh hơn Phật tộc, loại hình cũng không nhiều, nhưng có vẻ dễ thấy hơn, bởi vì đôi lúc Quỷ tộc sẽ thả một ít Cương Thi vào khu hầm mỏ tại Tân Thủ Thôn, với lý do là "vì trừng phạt lòng tham không đáy của phàm nhân, Địa Ngục ra tay răn dạy".
Nhắc đến Cương Thi, Đại Nhiệt lại nhớ đến lúc quen biết với Yến Cuồng Đồ ở khu vực hầm mỏ, một cảm giác ấm áp chợt dâng lên. Đã nhiều ngày không cùng hắn liên hệ rồi, lấy tính tình của hắn, thu được quả Nhân Sâm lại tìm không thấy người, không tức đến xì khói mới là lạ!
Khô Lâu này trông hơi gầy gò, hai hốc mắt trống rỗng vừa nhìn thấy Đại Nhiệt thì lập tức đập cây gậy bằng xương người tới.
Loại quái vật cấp tiểu yêu này, chỉ cần Đại Nhiệt sử dụng Chân Vũ Độn Giáp thì cho nó đập cả trăm cái vẫn không cần nhăn mày. Đại Nhiệt không thèm động thân, chỉ nhấc tay vung gạch đập trả.
Mặc dù Khô Lâu chỉ là tiểu yêu, lực sát thương không cao, nhưng toàn thân đều là xương cốt, độ cứng rất khá, đặc biệt ở xương đầu, thường thường đao thương chém trúng cũng không nứt vỡ, cho nên nên viên gạch vừa đập trúng thì kêu ‘bốp’ một tiếng rồi tự vỡ ra làm nhiều mảnh.
Khô Lâu bị nện một cái, đầu xoay độ nhưng lại không hề bị thương. Nó tức thì xoay đầu lại vị trí rồi lại giơ gậy xương vọt tới.
Bố khỉ! Xem ra cách này không xài được rồi.
Lần tấn công đầu thất bại khiến Đại Nhiệt bắt đầu phải tính xem có nên đổi tác phong chiến đấu hay không.
Khô Lâu thấy đối thủ vẫn không nhúc nhích, liền vung gậy đập càng hăng.
Sau một lúc đắn đo, Đại Nhiệt quyết định đổi hình thức công kích. Tuy rằng có vẻ như dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng theo cách nói ở Âm ti, mọi sinh linh đều bình đẳng, giết gà và giết trâu có khác gì đâu!
Được, là mi ép ca đấy nhá…
Đại Nhiệt cầm lên một viên gạch khác, giơ lên cao, môi mấp máy không biết là đọc gì, bỗng viên gạch đột nhiên biến hóa, tỏa ra một làn khói xanh vờn quanh viên gạch không tan, cực kì quỷ dị.
- Điểm Thiết Thành Kim, Hóa Hủ Hủ Vi Thần Kỳ!
Đại Nhiệt vừa nói xong thì viên gạch đã đập ra.
Vừa chạm phải làn khói xanh kia, Khô Lâu liền run rẩy cả người, khung xương trắng hếu như chạm phải lò nung, nhanh chóng tan ra, chưa đến hai giây đã biến cả thành tro tàn…