Gặp bái đệ bày tỏ nỗi biệt ly
Tặc nhân nói:
- Tôi họ Hoa, tên Vân Long, trác hiệu Càn khôn đạo thử, là người Tây Xuyên.
Triệu Thái thú nói:
- Thôi, huynh trưởng đừng hỏi nữa, tiểu đệ sẽ đưa hắn về phủ Thừa tướng, để tướng gia định liệu.
Dương Tái Điền bước tới cảm tạ Hòa thượng:
- Nếu không có Thánh tăng đến kịp, chắc hôm nay tôi đã tới suối vàng rồi. Từ nay tôi không dám coi thường tăng đạo nữa.
Nói xong rồi dọn tiệc mới, rót rượu kính đãi Hòa thượng. Ăn uống xong, phương Đông đã rạng, gà gáy ba hiệp, màu trời sang sáng, ngoài đường tiếng người đi lác đác. Người gác cửa vào trình thưa:
- Hôm nay có kiệu nha môn Thái thú đến rước đại nhân, còn đợi ở ngoài cổng.
Không bao lâu, Triệu Phước, Triệu Lộc cầm mũ áo đi vào. Triệu Thái thú lập tức thay đổi y phục, và hỏi:
- Ai đưa tin mà các ngươi biết ta ở đây?
- Canh phu Lý Tam ở hẻm Như Ý vâng lệnh Tế Công đưa tin đến, bảo chúng tôi tới nhà họ Dương đây để rước đại nhân.
Triệu Thái thú nghe nói vỡ lẽ, hỏi Tế Công:
- Sư phó ngồi kiệu hay cưỡi ngựa?
- Thái thú cứ áp giải tặc nhân đi trước đi, ta sẽ tới sau.
Triệu Thái thú lập tức cáo từ lên kiệu, Dương Tái Điền đưa theo ra tận cổng. Sài, Đỗ, Lôi, Mã bốn vị Ban đầu cùng áp giải tặc nhân về phủ Thừa tướng.
Về phần Thừa tướng, từ lúc Hòa thượng cùng Thái thú đi rồi, ở lại thư phòng chờ đến lúc điểm canh tư mà không thấy Hòa thượng trở về, mỏi mệt quá để nguyên cả áo quần nằm trên giường mà ngủ. Giây lát trời sáng, thức dậy rửa mặt uống trà, đang điểm tâm, thì bên ngoài kẻ hầu vào báo:
- Bẩm tướng gia, hiện có quan Thái thú dẫn các Ban đầu đưa kẻ tặc nhân về, còn ở ngoài phủ chờ lệnh!
- Mời Thái thú vào trước, sau đó dẫn tặc nhân vào trình với ta!
Gia nhân chạy ra ngoài, truyền: Tướng gia có lời thỉnh.
Triệu Thái thú vào bên trong thi lễ Thừa tướng rồi đem việc hồi hôm bắt giặc ở hẻm Như Ý thuật lại. Đó đều nhờ sự giúp sức của Tế Công. Thừa tướng truyền đem tặc nhân vào. Thấy tặc nhân mặc đồ dạ hành với mắt lộ mày ngang, hùng tráng hơn Lưu Xương nhiều, hèn hỏi:
- Mi tên họ là chi, quên quán ở đâu? Mi trộm vòng ngọc và phụng quan của ta đem đi đâu? Cứ thiệt khai ra đi, khỏi bị nạn khổ sở vì thịt da rách nát!
- Tôi vốn là người Tây Xuyên, tên là Hoa Vân Long. Vòng ngọc và phụng quan chính do tôi trộm lấy.
- Mi bán ở đâu?
- Tôi bán cho người khách thương gặp bên đường, không biết họ tên. Bán được 1.300 lượng bạc, tiêu xài hết.
Thừa tướng nghe nói như vậy, nổi giận mắng lớn:
- Vật báu truyền gia của ta, bị mất về tay ngươi rồi.
Đương lúc nổi giận muốn đánh tặc nhân thì có gia nhân vào báo:
- Bẩm tướng gia, có Tế Công thiền sư về đến!
- Hãy mời vào!
Tế Điên đến hơi trễ là vì khi từ nhà Dương Tái Điền đi ra khỏi hẻm Như Ý, vừa tới đường cái thì gặp một người đang xách một giỏ trái cây, quỳ xuống làm lễ: Bạch sư phó, lão nhân gia có mạnh giỏi không?
Người ấy chính là Thám nan thủ vật Triệu Bân. Tế Điên lấy tay kéo người ấy đứng dậy và nói:
- Đồ đệ, ngươi đi với ta lại đằng này, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Con vừa mới đến chợ trái cây chọn mua một ít để bán lại. Sư phó định dạy bảo con điều gì?
- Ngươi đi với ta vào quán rượu uống vài chén đã!
Triệu Bân gật đầu đi theo vào quán rượu nhỏ, kêu hai bầu rượu. Tế Điên nói:
- Này Triệu Bân, ta thấy ngươi mấy hôm nay ấn đường tối thui, khí sắc không được tốt! Ta cho ngươi 8 nén vàng để ngươi về dọn nhà đi chỗ khác, lấy tiền này ở nhà ăn tiêu; quá 100 ngày hãy đi buôn bán nữa nhé!
Nói rồi lấy 8 nén vàng ra đưa cho Triệu Bân. Triệu Bân cầm lấy vàng, cảm tạ Thánh tăng, trả tiền rượu rồi cùng ra khỏi quán. Tế Điên ra khỏi quán rượu đi thẳng về phủ Thừa tướng. Tới cổng, gia nhân vào bẩm báo và được mời vào ngaỵ Vào đến bên trong thấy Thừa tướng đang đích thân thẩm vấn tặc nhân. Tế Điên hỏi:
- Đại nhân đã hỏi khẩu cung hắn chưa?
- Đã hỏi rồi. Hắn tên là Hoa Vân Long, đã lấy trộm vòng ngọc và phụng quan đem bán cho một tên lái vô danh nào đó không biết, thế là mất toi hai thứ bảo bối ấy rồi.
Tế Điên nói:
- Tên giặc tên là Hoa Vân Long kia, ngươi không biết xấu hổ à! Ngươi là nhân vật như thế nào mà tên họ thiệt không có nữa à? Tự xưng mình là họ Hoa để được phát tài sao?
Tặc nhân đảo mắt một vòng rồi nói:
- Hoà thượng ơi, ông thiệt là oan gia đối đầu với ta, ta định thay Hoa nhị đệ để gánh vác trách nhiệm của vụ án này, vì đàng nào ta cũng chết, không ngờ Hòa thượng lại biết ta!
Thừa tướng nói:
- Vậy mi tên họ là gì? Tại sao lại làm như thế? Hãy nói ra đi!
- Tôi họ Vương tên Thông, là người Tây Xuyên, nhà ở phủ Thành Đô, gia huynh làm chức thư biện tại phủ Thành Đô, vì tàng trữ 200 lượng bạc gian mà bị Dương Tái Điền bắt giam vào ngục, đến nỗi phải chết. Lúc ấy tôi lưu lạc phương xa, chừng trở về nhà mới hay gia huynh đã chết. Tôi tìm Dương Tái Điền để trả thù, nào ngờ y đã cáo quan về chịu tang mẹ, vì thế tôi mới lên Lâm An để tầm thù. Vào tửu quán bỗng gặp Hoa Vân Long, y cũng người Tây Xuyên, vốn là bạn hữu chốn lục lâm, hai tôi gặp nhau rồi cùng ngụ Ở nhà Lưu Xuyên dưới núi Thành Hoàng. Trong khi chúng tôi đi chơi núi Thành Hoàng, bỗng gặp một thiếu phụ đi tu còn để tóc, sắc đẹp của nàng ta làm Hoa Vân Long nổi lòng tà. Tối hôm đó, y lẻm vào am Ô Trúc dự định hái hoa. Nhân vì gian ý không thành, y mới giết thiếu phụ đi, lại chém trọng thương bà ni cô già. Về chỗ trọ thuật lại, tôi nghe lại càng thêm kinh sợ giùm ỵ Hôm sau chúng tôi vào tửu lầu uống rượu, vì chuyện tranh cãi không đâu, y chém Tĩnh nhai thái tuế Tần Lộc một đao chết tuốt. Sau đó, Tôi cùng y sang một tửu lầu khác uống rượu. Tôi có khuyên y không nên làm những việc náo loạn như vậy, thảng như quan quân bắt được, phải có nỗi lo tính mạng không an toàn! Hoa Vân Long cười tôi nhát gan, y muốn làm một việc kinh thiên động địa là giết Thừa tướng. Tôi nói mấy lời khích y và tối hôm đó chúng tôi cùng đến phủ Thừa tướng. Y trộm lấy đôi vòng ngọc lunh linh kỳ xảo và chiếc phụng quan đính 13 hạt thùy châu xong lại viết lên tường bài thơ để lại. Những việc kể trên là do y làm hết.
Kế bên có vị chuyên việc nghi chép lời khai cung trình lên Thừa tướng xem quạ Thừa tướng xem quan rõ ràng mọi việc bèn hỏi:
- Vương Thông! Hiện giờ Hoa Vân Long ở đâu? Ta chắc là ngươi có biết, cứ nói thật ra ta sẽ lượng giảm cho ngươi, còn nếu giấu giếm, ta sẽ trừng phạt thẳng tay đấy nhé!
- Xin đại nhân chớ vội nóng, lúc trước tôi với Hoa Vân Long có ở chung mà không ở khách điếm, khi thì ở trốn trong lầu chuông trống của am miếu, khi thì náu mình nơi hoa đình vắng vẻ trong hoa viên của các phú hộ. Từ trưa hôm qua, nghe Lưu Xương bị bắt, y không dám ở Lâm An nữa. Bọn tôi cùng nhau thương lượng sẽ gặp nhau ở Thông Thuận điếm nơi Thiên Gia Khẩu. Sau khi gặp nhau rồi cùng về Tây Xuyên luôn.
Tần Thừa tướng nghe nói xong mới hỏi Hòa thượng:
- Bạch sư phụ, việc đã như thế, phải tính sao đây?
Đại nhân phái người đi bắt là xong.
- Các quan nhân thủ hạ làm sao bắt được giặc như vậy? Cầu mong sư phó mở lòng từ bi giúp cho.
- Ta đi cũng được. Trong việc này có công phải thưởng, có lỗi phải phạt! Đại nhân trước hết hãy đem 200 lượng bạc thưởng công cho Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh đi. Lại đưa them 200 lượng bạc cho họ đi đường. Kế đó đại nhân cho làm một pho Hải bộ công văn tướng vụ giao cho tôi đưa họ đi bắt giặc. Giao Vương Thông cho quan huyện Tiền Đường đóng trăn giam trong ngục đừng cho ai làm khó dễ hắn. Chừng nào bắt được Hoa Vân Long sẽ đưa ra đối chất.
- Phải đó.
Thừa tướng lập tức bảo quan Thái thú trở về nha môn thảo một Hải bộ công văn rồi chính tay Thừa tướng bút phê tướng vụ vào đó. Tế Điên nói:
- Này Sài đầu, Đô đầu, hai vị đi biện án với Hòa thượng ta chuyến này đừng mặc đồ quan binh nữa mà nên cải trang thành hai anh dân quê để che mắt mọi người mới được.
Hai vị Ban đầu gật đầu nghe theo rồi cùng quan Thái thú trở về nha môn. Quan Thái thú lo làm văn thư, còn Sài, Đỗ ra tiệm mua mỗi người một bộ đồ bằng vải to nguyệt bạch, chiếc quần trắng lưng rút, hai đôi giày vớ thích hợp. Hai người cải trang xong gói kỹ quan phục lại cất vào bao rồi cầm văn thư đến tướng phủ. Tế Điên ăn sáng xong, hai vị Ban đầu cũng hoàn tất việc lãnh bạc làm lộ phí. Thừa tướng nói:
- Sư phó, chuyến này đi Thiên Gian Khẩu, nếu bắt được tặc nhơn, ra nha môn lãnh được 1.200 lượng bạc, cũng là việc đáng mừng.
Tế Điên cùng hai vị Ban đầu cáo từ ra cửa đi về phía trước. Hai bên đường cảnh vật xinh tươi, liễu xanh đào thắm khoe sắc dưới khí trời ấm áp. Trên cánh đồng cỏ mọc xanh rờn, Tế Điên chợt cất tiếng hát:
Than ôi năm tháng tiêu hoang
Bao giờ vượt thoát nhân hoàn trần ai?
Thong dong mặc sức vần xoay
Nhẫn thì trăm việc khỏi ngay não phiền.
Người bởi tham tiền thân cửa nát
Tằm khoái dâu non mạng sớm tàn
Dắt tay ngoảnh lại trần gian
Uyên nguyên tam giáo xét bàn cao sâu
An bang cái thế công hầu
Nửa đường xương trắng cỏ rầu gò hoang
Dù cho bá hộ xênh xang
Hai giường khó ghé một lần chiếc thân
Nửa đời vinh hiển công huân
Càng thêm oan nghiệt nghìn lần khổ đau
Chi bằng sớm ẩn non cao
Mặc cho trần thế bóng câu rộn ràng.
Hát xong, Tế Điên nói:
- Hai vị Ban đầu nè, hai vị chạy mau đi. Hoa Vân Long đang treo cổ trong rừng trước mặt kìa, nếu để hắn chết thì làm sao bắt, đi vô ích thôi.
Sài, Đỗ nghe nói lật đật phi thân chạy nhanh tới trước. Qua 5,6 dặm quả nhiên thấy ở một cây bên rừng có một người đang thắt thòng lọng. Sài Nguyên Lộc nói:
- Không xong, không xong, nếu để thằng giặc này treo cổ thì bọn mình mất toi 1.200 lượng bạc thưởng, công mình thành công cóc thôi.
Nói rồi dồn hết sức ráng chạy mau vào rừng. Người kia đã treo cổ mình rồi, Sài Nguyên Lộc lật đật chạy tới ôm chân người nọ đỡ nhổng lên.